Độc Tôn Tam Giới
Chương 2915: Thịnh hội chấm dứt
- Thiệu Uyên, cảm tạ thì không cần. Ngươi là thiên tài của Thánh Địa, biểu hiện ra đủ thực lực cùng thiên phú, liền đáng giá chúng ta liều lĩnh ủng hộ ngươi.
Đại Thánh Chủ động viên nói:
- Luận kiếm sắp tới, Hạ Hầu Tông kia nhất định dùng ngươi làm đích nhắm, ngươi phải chú ý cẩn thận. Thiên phú võ đạo của kẻ này, xác thực rất cao minh, không thể khinh địch.
Ba Đại Thánh Chủ này, cũng biết Thiệu Uyên có thực lực vượt cấp khiêu chiến. Thế nhưng mà, thực lực của Hạ Hầu Tông kia, thật sự quá mạnh mẽ.
Thiệu Uyên vượt cấp khiêu chiến, cũng chỉ là khiêu chiến những thiên tài khác. Khiêu chiến loại đỉnh cấp thiên tài, chí tôn thiên tài như Hạ Hầu Tông, đừng nói vượt cấp, cùng cấp muốn khiêu chiến hắn, độ khó cũng thật lớn.
Chiến tích của Hạ Hầu Tông, trên căn bản là đồng cấp vô địch. Mặc dù là những trưởng lão cùng cảnh giới, trên cơ bản cũng không phải đối thủ của Hạ Hầu Tông.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ Hầu cùng thiên tài khác của Vĩnh Hằng Thần Quốc chênh lệch lớn như vậy. Đây cũng là vì cái gì trẻ tuổi nói tới Hạ Hầu Tông, đều có một loại cảm giác vô lực.
Uy danh của Hạ Hầu Tông, cũng là hắn dùng chiến tích đánh ra.
Giang Trần cho tới bây giờ không có thói quen khinh địch, huống chi Hạ Hầu Tông này, cũng đích thật rất lợi hại. Cho nên, Giang Trần không có ý khinh thị Hạ Hầu Tông.
- Ba vị Thánh Chủ xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ coi chừng ứng đối.
- Ân, thiên phú của ngươi ở phương diện đan đạo, chúng ta đã được chứng kiến. Thiên phú phương diện võ đạo, thời điểm ở cửu khúc vân quật, chúng ta cũng nhìn rõ. Nhưng mà, chúng ta hi vọng, thiên phú võ đạo của ngươi, có thể tiếp tục đào móc, tranh thủ một ngày kia, ngươi ở lĩnh vực võ đạo, cũng có thể như Bổ Thiên Thịnh Hội, khiếp sợ thiên hạ.
Đây là tâm nguyện của Đại Thánh Chủ.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Ta sẽ toàn lực ứng phó.
Từ biệt ba Đại Thánh Chủ, Giang Trần rốt cục đã có cơ hội thanh tĩnh ngắn ngủi. Trở lại động phủ, bọn người Yến Thanh Tang cùng Hoàng Nhi, đợi đã lâu rồi.
Giờ khắc này, Hoàng Nhi cùng Giang Trần gặp lại, hai người đã không có tất yếu tránh hiềm nghi rồi.
Yến Thanh Tang nhẹ ho khan vài tiếng, ý bảo bọn hắn chú ý hình tượng.
Giang Trần lại tức giận nói:
- Yến huynh, yết hầu của ngươi không thoải mái, có thể trở về nghỉ ngơi a.
Yến Thanh Tang buồn bực:
- Huynh đệ, ngươi đây là qua sông đoạn cầu a. Không phải ta mời, muội tử của ta sẽ không thể lưu lại a.
- Hơn nữa, lúc này không phải có Bích công chúa sao. Các ngươi thân mật, cũng phải chú ý một chút a.
Yến Thanh Tang cười quái dị.
Hắn đối với sự tình của Giang Trần cùng Hoàng Nhi, là phi thường hài lòng. Nhưng mà, thằng này từ trước đến nay đều là ngoài miệng không buông tha người.
Giang Trần cười nói:
- Ngươi chỉ biết nói nhảm, bất quá, lần này ngươi ngược lại là có chút công lao. Coi như bỏ qua cho ngươi.
- Cái gì gọi là có chút công lao? Công lao của ta rất lớn a?
Yến Thanh Tang kêu lên.
Tất cả mọi người cười ha hả.
Hào khí trong lúc nhất thời trở nên thập phần hòa hợp. Lăng Bích Nhi cũng biết điều, rất phối hợp đứng ở một bên, yên lặng nhìn Giang Trần cùng Hoàng Nhi gặp nhau.
Trong nội tâm nàng lại không có nửa phần ghen ghét, có chỉ là vì bọn họ vui vẻ.
Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, sau khi ngồi xuống, máy hát mở ra, Yến Thanh Tang càng là mặt mày hớn hở.
- Huynh đệ, không thể không nói, ngươi ở Bổ Thiên Thịnh Hội thật là đẹp trai. Hiện tại ta rốt cuộc biết, vì cái gì muội tử của ta sẽ không phải ngươi không lấy chồng rồi. Nếu như ta là nữ nhân, ta cũng sẽ thích ngươi.
Yến Thanh Tang thở dài.
- May mắn ngươi không phải nữ nhân.
Vẻ mặt của Giang Trần ác hàn.
Yến Thanh Tang khẽ đảo bạch nhãn:
- Bất quá, may mắn yêu nghiệt giống như ngươi, trong thiên hạ chỉ có một cái. Nếu nhiều ra mấy cái, về sau loại thiên tài như chúng ta, phải đi đâu tìm gái để cua a? Thiên hạ muội tử, đều bị ngươi hấp dẫn đi.
Giang Trần sờ lên mũi, Yến Thanh Tang này càng nói càng không hợp thói thường rồi.
- Đừng ba hoa, Thái Nhất Bổ Thiên Đan kia, ngươi phục dụng chưa?
Giang Trần hỏi.
- Còn không có, đang định tìm ngươi hỏi một chút, hiện tại phục dụng, thích hợp sao?
- Nói nhảm, đương nhiên phù hợp, hiện tại phục dụng, trùng kích cảnh giới Thiên Vị. Ở thiên tài luận kiếm, ngươi sẽ không muốn biểu hiện quá uất ức a?
- Không muốn!
Con mắt của Yến Thanh Tang không nháy thoáng một phát, thanh âm cực kỳ dứt khoát, cấp ra trả lời.
Giang Trần lại lấy ra hai viên Thái Nhất Bổ Thiên Đan.
Một viên cho Hoàng Nhi, một viên cho Lăng Bích Nhi.
- Thái Nhất Bổ Thiên Đan, ta giữ lại một bộ phận. Hiện tại các ngươi cũng đang cần dùng đến. Chỗ tốt lớn nhất của viên thuốc này, là xúc tiến Đế cảnh đột phá Thiên Vị thành công, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ. Sẽ không vì đột phá Thiên Vị, sau đó ảnh hưởng cảnh giới tăng lên chút nào.
Rất nhiều đan dược, sau khi phục dụng, khó tránh khỏi sẽ có tác dụng phụ.
Nhưng mà Thái Nhất Bổ Thiên Đan này, lại không có tác dụng phụ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Trần phải lựa chọn Thái Nhất Bổ Thiên Đan.
Hoàng Nhi cười hì hì, tiếp nhận Thái Nhất Bổ Thiên Đan, đem một của viên khác nhét vào trong tay Lăng Bích Nhi:
- Bích Nhi tỷ tỷ, thu lấy a.
Lăng Bích Nhi mỉm cười, đối với Giang Trần quăng đến một dáng tươi cười cảm tạ.
Giang Trần chứng kiến Lăng Bích Nhi tươi cười, cũng cao hứng:
- Nụ cười này của Bích Nhi sư tỷ, tựa như Băng Sơn hòa tan, nhìn rất đẹp.
- Bích Nhi sư tỷ?
Yến Thanh Tang khẽ giật mình.
- Huynh đệ, cơm có thể ăn bậy, nhưng xưng hô không thể gọi bậy a. Sao ngươi gọi Bích công chúa là sư tỷ?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười:
- Thanh Tang ca, đầu óc ngươi quá tải sao. Nếu như Bích Nhi tỷ tỷ không có quan hệ với chúng ta, chúng ta sẽ quấn lớn như vậy, từ Lam Yên đảo vực đưa nàng đến Vĩnh Hằng Thần Quốc sao? Ngươi không biết, những ngày này, hoàng thất của Lam Yên đảo vực, cũng không ít lần phái người đến hối thúc.
Yến Thanh Tang thật sự trợn tròn mắt.
Dùng chỉ số thông minh của hắn, thật đúng là không nghĩ tới điểm này. Sờ lên đầu, Yến Thanh Tang có chút uể oải, có chút thẹn đỏ mặt nói:
- Nói như vậy, chỉ có ta mơ mơ màng màng a.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Thời điểm nên cho ngươi biết, tự nhiên sẽ biết. Trước kia, lập trường của ngươi không kiên định, tự nhiên không thể để cho ngươi biết quá nhiều.
Yến Thanh Tang nhếch miệng, cũng lý giải. Trước kia hắn một mực phản đối Giang Trần cùng Hoàng Nhi, bọn hắn khẳng định phải gạt hắn một chút.
Hiện tại mọi người đã cùng một tâm, rất nhiều sự tình, tự nhiên sẽ không còn tất yếu gạt hắn nữa.
- Được rồi, được rồi, ta thừa nhận, trước kia ta là đồ phá hoại. Bất quá, Yến Thanh Tang trước kia, sẽ không xuất hiện nữa rồi, từ nay về sau, ta muốn làm một nam nhân cường đại, ta muốn cho những người xem thường ta kia, đều nhìn lên ta!
Kỳ thật nội tâm của Yến Thanh Tang cũng nghẹn lấy một cỗ uất khí. Ở giai đoạn sau cùng của Bổ Thiên Thịnh Hội, lúc Hạ Hầu Tông cùng Yến Thanh Tang nói chuyện, cái khẩu khí khinh thường kia rất rõ ràng.
Đại Thánh Chủ động viên nói:
- Luận kiếm sắp tới, Hạ Hầu Tông kia nhất định dùng ngươi làm đích nhắm, ngươi phải chú ý cẩn thận. Thiên phú võ đạo của kẻ này, xác thực rất cao minh, không thể khinh địch.
Ba Đại Thánh Chủ này, cũng biết Thiệu Uyên có thực lực vượt cấp khiêu chiến. Thế nhưng mà, thực lực của Hạ Hầu Tông kia, thật sự quá mạnh mẽ.
Thiệu Uyên vượt cấp khiêu chiến, cũng chỉ là khiêu chiến những thiên tài khác. Khiêu chiến loại đỉnh cấp thiên tài, chí tôn thiên tài như Hạ Hầu Tông, đừng nói vượt cấp, cùng cấp muốn khiêu chiến hắn, độ khó cũng thật lớn.
Chiến tích của Hạ Hầu Tông, trên căn bản là đồng cấp vô địch. Mặc dù là những trưởng lão cùng cảnh giới, trên cơ bản cũng không phải đối thủ của Hạ Hầu Tông.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ Hầu cùng thiên tài khác của Vĩnh Hằng Thần Quốc chênh lệch lớn như vậy. Đây cũng là vì cái gì trẻ tuổi nói tới Hạ Hầu Tông, đều có một loại cảm giác vô lực.
Uy danh của Hạ Hầu Tông, cũng là hắn dùng chiến tích đánh ra.
Giang Trần cho tới bây giờ không có thói quen khinh địch, huống chi Hạ Hầu Tông này, cũng đích thật rất lợi hại. Cho nên, Giang Trần không có ý khinh thị Hạ Hầu Tông.
- Ba vị Thánh Chủ xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ coi chừng ứng đối.
- Ân, thiên phú của ngươi ở phương diện đan đạo, chúng ta đã được chứng kiến. Thiên phú phương diện võ đạo, thời điểm ở cửu khúc vân quật, chúng ta cũng nhìn rõ. Nhưng mà, chúng ta hi vọng, thiên phú võ đạo của ngươi, có thể tiếp tục đào móc, tranh thủ một ngày kia, ngươi ở lĩnh vực võ đạo, cũng có thể như Bổ Thiên Thịnh Hội, khiếp sợ thiên hạ.
Đây là tâm nguyện của Đại Thánh Chủ.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Ta sẽ toàn lực ứng phó.
Từ biệt ba Đại Thánh Chủ, Giang Trần rốt cục đã có cơ hội thanh tĩnh ngắn ngủi. Trở lại động phủ, bọn người Yến Thanh Tang cùng Hoàng Nhi, đợi đã lâu rồi.
Giờ khắc này, Hoàng Nhi cùng Giang Trần gặp lại, hai người đã không có tất yếu tránh hiềm nghi rồi.
Yến Thanh Tang nhẹ ho khan vài tiếng, ý bảo bọn hắn chú ý hình tượng.
Giang Trần lại tức giận nói:
- Yến huynh, yết hầu của ngươi không thoải mái, có thể trở về nghỉ ngơi a.
Yến Thanh Tang buồn bực:
- Huynh đệ, ngươi đây là qua sông đoạn cầu a. Không phải ta mời, muội tử của ta sẽ không thể lưu lại a.
- Hơn nữa, lúc này không phải có Bích công chúa sao. Các ngươi thân mật, cũng phải chú ý một chút a.
Yến Thanh Tang cười quái dị.
Hắn đối với sự tình của Giang Trần cùng Hoàng Nhi, là phi thường hài lòng. Nhưng mà, thằng này từ trước đến nay đều là ngoài miệng không buông tha người.
Giang Trần cười nói:
- Ngươi chỉ biết nói nhảm, bất quá, lần này ngươi ngược lại là có chút công lao. Coi như bỏ qua cho ngươi.
- Cái gì gọi là có chút công lao? Công lao của ta rất lớn a?
Yến Thanh Tang kêu lên.
Tất cả mọi người cười ha hả.
Hào khí trong lúc nhất thời trở nên thập phần hòa hợp. Lăng Bích Nhi cũng biết điều, rất phối hợp đứng ở một bên, yên lặng nhìn Giang Trần cùng Hoàng Nhi gặp nhau.
Trong nội tâm nàng lại không có nửa phần ghen ghét, có chỉ là vì bọn họ vui vẻ.
Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, sau khi ngồi xuống, máy hát mở ra, Yến Thanh Tang càng là mặt mày hớn hở.
- Huynh đệ, không thể không nói, ngươi ở Bổ Thiên Thịnh Hội thật là đẹp trai. Hiện tại ta rốt cuộc biết, vì cái gì muội tử của ta sẽ không phải ngươi không lấy chồng rồi. Nếu như ta là nữ nhân, ta cũng sẽ thích ngươi.
Yến Thanh Tang thở dài.
- May mắn ngươi không phải nữ nhân.
Vẻ mặt của Giang Trần ác hàn.
Yến Thanh Tang khẽ đảo bạch nhãn:
- Bất quá, may mắn yêu nghiệt giống như ngươi, trong thiên hạ chỉ có một cái. Nếu nhiều ra mấy cái, về sau loại thiên tài như chúng ta, phải đi đâu tìm gái để cua a? Thiên hạ muội tử, đều bị ngươi hấp dẫn đi.
Giang Trần sờ lên mũi, Yến Thanh Tang này càng nói càng không hợp thói thường rồi.
- Đừng ba hoa, Thái Nhất Bổ Thiên Đan kia, ngươi phục dụng chưa?
Giang Trần hỏi.
- Còn không có, đang định tìm ngươi hỏi một chút, hiện tại phục dụng, thích hợp sao?
- Nói nhảm, đương nhiên phù hợp, hiện tại phục dụng, trùng kích cảnh giới Thiên Vị. Ở thiên tài luận kiếm, ngươi sẽ không muốn biểu hiện quá uất ức a?
- Không muốn!
Con mắt của Yến Thanh Tang không nháy thoáng một phát, thanh âm cực kỳ dứt khoát, cấp ra trả lời.
Giang Trần lại lấy ra hai viên Thái Nhất Bổ Thiên Đan.
Một viên cho Hoàng Nhi, một viên cho Lăng Bích Nhi.
- Thái Nhất Bổ Thiên Đan, ta giữ lại một bộ phận. Hiện tại các ngươi cũng đang cần dùng đến. Chỗ tốt lớn nhất của viên thuốc này, là xúc tiến Đế cảnh đột phá Thiên Vị thành công, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ. Sẽ không vì đột phá Thiên Vị, sau đó ảnh hưởng cảnh giới tăng lên chút nào.
Rất nhiều đan dược, sau khi phục dụng, khó tránh khỏi sẽ có tác dụng phụ.
Nhưng mà Thái Nhất Bổ Thiên Đan này, lại không có tác dụng phụ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Trần phải lựa chọn Thái Nhất Bổ Thiên Đan.
Hoàng Nhi cười hì hì, tiếp nhận Thái Nhất Bổ Thiên Đan, đem một của viên khác nhét vào trong tay Lăng Bích Nhi:
- Bích Nhi tỷ tỷ, thu lấy a.
Lăng Bích Nhi mỉm cười, đối với Giang Trần quăng đến một dáng tươi cười cảm tạ.
Giang Trần chứng kiến Lăng Bích Nhi tươi cười, cũng cao hứng:
- Nụ cười này của Bích Nhi sư tỷ, tựa như Băng Sơn hòa tan, nhìn rất đẹp.
- Bích Nhi sư tỷ?
Yến Thanh Tang khẽ giật mình.
- Huynh đệ, cơm có thể ăn bậy, nhưng xưng hô không thể gọi bậy a. Sao ngươi gọi Bích công chúa là sư tỷ?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười:
- Thanh Tang ca, đầu óc ngươi quá tải sao. Nếu như Bích Nhi tỷ tỷ không có quan hệ với chúng ta, chúng ta sẽ quấn lớn như vậy, từ Lam Yên đảo vực đưa nàng đến Vĩnh Hằng Thần Quốc sao? Ngươi không biết, những ngày này, hoàng thất của Lam Yên đảo vực, cũng không ít lần phái người đến hối thúc.
Yến Thanh Tang thật sự trợn tròn mắt.
Dùng chỉ số thông minh của hắn, thật đúng là không nghĩ tới điểm này. Sờ lên đầu, Yến Thanh Tang có chút uể oải, có chút thẹn đỏ mặt nói:
- Nói như vậy, chỉ có ta mơ mơ màng màng a.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Thời điểm nên cho ngươi biết, tự nhiên sẽ biết. Trước kia, lập trường của ngươi không kiên định, tự nhiên không thể để cho ngươi biết quá nhiều.
Yến Thanh Tang nhếch miệng, cũng lý giải. Trước kia hắn một mực phản đối Giang Trần cùng Hoàng Nhi, bọn hắn khẳng định phải gạt hắn một chút.
Hiện tại mọi người đã cùng một tâm, rất nhiều sự tình, tự nhiên sẽ không còn tất yếu gạt hắn nữa.
- Được rồi, được rồi, ta thừa nhận, trước kia ta là đồ phá hoại. Bất quá, Yến Thanh Tang trước kia, sẽ không xuất hiện nữa rồi, từ nay về sau, ta muốn làm một nam nhân cường đại, ta muốn cho những người xem thường ta kia, đều nhìn lên ta!
Kỳ thật nội tâm của Yến Thanh Tang cũng nghẹn lấy một cỗ uất khí. Ở giai đoạn sau cùng của Bổ Thiên Thịnh Hội, lúc Hạ Hầu Tông cùng Yến Thanh Tang nói chuyện, cái khẩu khí khinh thường kia rất rõ ràng.
Bình luận truyện