Độc Tôn Tam Giới
Chương 3253: Số lượng kinh người
Nhưng Lộc Minh Dã lại không nghĩ rằng, một câu nói kia của hắn, lại chẳng khác gì giúp Giang Trần một việc. Làm cho bọn người Giang Trần căn bản không cần phân biệt nữa.
Không có gì tranh luận, so với tay càng có sức thuyết phục.
Biểu lộ của Đại Thánh Chủ thoáng cái trở nên cứng ngắc, mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tuy Thần công tử. Mà giờ phút này, Tuy Thần công tử chỉ hận không thể tìm một kẽ đất chui xuống.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Lộc Minh Dã kia đã đoạt Thí Luyện Châu của hắn, lại còn châm chọc, hơn nữa còn vừa vặn Lộc Minh Dã kia đi ngang qua nơi đây.
Vệ Dung công tử nghe vậy, cũng rất phiền muộn, có chút phàn nàn nhìn Tuy Thần công tử:
- Tuy Thần sư huynh, ngươi nói Thí Luyện Châu là bị nhị vị Thánh Nữ cướp đi, tiểu đệ cũng không có hoài nghi. Hiện tại xem ra, ngươi thuần túy là không muốn phân Thí Luyện Châu cho chúng ta, muốn độc chiếm Thí Luyện Châu. Có phải hay không?
Tuy Thần công tử quê quá hóa khùng, vẫn xạo xạo nói:
- Lộc Minh Dã cướp đoạt, đều là Thí Luyện Châu ta lấy được đằng sau!
Ngụ ý, Thí Luyện Châu trước kia, đều là bị nhị vị Thánh Nữ cướp đoạt.
Bất quá, hắn giải thích, đừng nói là mấy người Vệ Dung công tử, dù chính bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó tin tưởng.
Tử Xa Mân nhẹ nhàng thở dài, hắn cũng cảm thấy rất thất vọng với Tuy Thần công tử. Thiên phú của Tuy Thần, là rất tốt.
Không biết làm sao kẻ này ở phẩm tính cùng khí độ, lại thiếu hụt lớn như vậy. Những thiếu hụt này, cũng làm cho hắn thủy chung không cách nào leo lên hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp nhất của mười Đại Thánh Địa.
Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước Vĩnh Hằng Thánh Địa không quá coi trọng Tuy Thần, cũng là có đạo lý. May mắn hắn tiến cử Giang Trần, từ trong tay Yến gia cướp được Giang Trần.
Bằng không mà nói, Ngũ đại công tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ở trong thiên tài thi đấu, thật đúng là không có sức cạnh tranh.
Thực lực chỉnh thể của Ngũ đại công tử, ở trong mười Đại Thánh Địa, nhiều lắm là trung bình. Chỉ có Giang Trần, mới là trân châu trên vương miện, làm cho trẻ tuổi của Vĩnh Hằng Thánh Địa ở trong mười Đại Thánh Địa, địa vị thoáng cái tăng lên rất nhiều.
Đại Thánh Chủ lạnh lùng nhìn Tuy Thần công tử hồi lâu, mới lạnh giọng hỏi:
- Tuy Thần, bổn tọa cuối cùng hỏi ngươi một câu, Thí Luyện Châu của ngươi, rốt cuộc là bị ai cướp đi.
Tuy Thần đối mặt ánh mắt sắc bén của Đại Thánh Chủ, một bụng chuyện ma quỷ, thoáng cái có chút nói không nên lời. Hắn biết rõ, nếu như còn nói hưu nói vượn, ngày tốt lành của mình ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, có khả năng sẽ chấm dứt.
Thế nhưng mà, hiện tại muốn hắn thừa nhận là Lộc Minh Dã cướp đi, hắn trên mặt mũi cũng không bỏ xuống được. Chỉ cúi đầu, không có trả lời.
Bất quá, hắn trầm mặc, cũng tuyên cáo kết quả rồi.
Đại Thánh Chủ rất thất vọng, Tuy Thần vẫn là Tuy Thần kia, vĩnh viễn không cách nào thành châu báu. Nếu như giờ phút này Tuy Thần thoải mái thừa nhận sai lầm, có quyết tâm hối cải để làm người mới, Đại Thánh Chủ rất nguyện ý giải vây giúp hắn, cho phép hắn hối cải để làm người mới.
Đáng tiếc, Tuy Thần ngay cả dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có, đây mới là địa phương để cho Đại Thánh Chủ thất vọng nhất. Một thiên tài, một lần không có đảm đương, hai lần ba lượt như cũ là không có đảm đương.
Dù còn trẻ, thiên phú lại cao, cũng nhất định không đáng tin cậy.
Dù sao, tương lai của Thánh Địa, cuối cùng phải giao cho người trẻ tuổi có đảm đương đến gánh vác. Một thiên tài trẻ tuổi, nếu như ngay cả đảm đương cũng không có, thì sao có thể kéo cả Thánh Địa đi về phía trước?
- Tốt rồi, Đại Thánh Chủ, việc này ngừng ở đây. Thành tích của bọn hắn là không, coi như đã nhận lấy trừng phạt. Mặc dù muốn phạt, cũng chờ trở về Thánh Địa nói sau?
Tử Xa Mân khuyên nhủ.
- Ân, việc này trở về Thánh Địa nói sau. Tuy Thần, ngươi trấn tỉnh lại thoáng một phát, tự giải quyết cho tốt. Một thiên tài, ngoại trừ thiên phú ra, lồng ngực cùng khí độ, đồng dạng phi thường trọng yếu.
Trong giọng nói của Đại Thánh Chủ, lộ ra một cỗ thất vọng.
Bờ môi Tuy Thần hếch lên, nhìn biểu lộ của hắn tựa hồ rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng Giang Trần lại nhìn ra được, kỳ thật Tuy Thần công tử này vẫn không phục.
Bất quá, đối với Tuy Thần, Giang Trần lại không có cảm giác gì. Tuy Thần này thiên tính như thế, trước kia thiên tài luận kiếm ở Vĩnh Hằng Thần Quốc, Tuy Thần này gặp phải Hạ Hầu Tông, lúc đó chẳng phải chủ động buông tha sao?
Lúc ấy Giang Trần cũng đã nhìn ra, Tuy Thần này không có thiên phú, lại không phải một người có đảm đương.
Cho nên, những năm gần đây, Giang Trần cùng Tuy Thần công tử, vẫn là quan hệ bình thường, đi không quá gần.
Đương nhiên, Giang Trần nhìn ra được, Đại Thánh Chủ đối với chuyện này rất căm tức. Nếu như Đại Thánh Chủ nghe lời từ một phía của Tuy Thần công tử, việc này khả năng còn sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đối với đại cục của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Vạn nhất Đại Thánh Chủ bởi vậy cảm thấy Quang Minh Thánh Địa cùng Húc Nhật Thánh Địa có địch ý với Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn họ, thời điểm kết minh không đi tranh thủ hai nhà này hỗ trợ, vậy thì chậm trễ đại sự rồi.
Giang Trần cũng không có lãnh đạm, mà tiến lên, đem tình huống lúc đó nói một lần.
Đại Thánh Chủ nghe vậy, cũng hết sức vui mừng.
- Giang Trần, nhìn ra được, nhị vị Thánh Nữ đối với ngươi cảm nhận cũng không tệ lắm. Rất tốt, rất tốt. Lần này thí luyện, ngươi biểu hiện rất không tệ. Nếu như hai Đại Thánh Địa kia có thể đứng bên chúng ta, vậy kế hoạch của chúng ta, sẽ càng thêm thuận lợi.
Đại Thánh Chủ rất hưng phấn, biết được hai đại Thánh Nữ khảo sát Giang Trần thuận lợi như thế, nàng cũng đoán được, có lẽ hai đại Thánh Nữ kia, đối với Giang Trần cảm giác rất không tệ.
Tử Xa Mân cũng cảm thấy cao hứng thay Giang Trần.
Hỏi:
- Trần thiếu, Tư Đồng Thánh Nữ ở trong trẻ tuổi, là rất có uy vọng. Ngươi cũng đừng nhìn Dao Quang Thánh Nữ kia tranh cãi với ngươi, nàng trời sinh tâm cao khí ngạo, chỉ cần biểu hiện của ngươi chinh phục nàng, nàng trên miệng nói càng hung ác, trong đầu càng sẽ tán thành ngươi.
Giang Trần cười cười, cũng biết kỳ thật Dao Quang Thánh Nữ cũng không xấu. Ít nhất, Giang Trần cảm giác muốn đối phó loại người như Dao Quang Thánh Nữ, so với đối phó Độc Phi Thạch Thanh Lộ càng dễ dàng.
Dù sao, loại người như Dao Quang Thánh Nữ, chỉ cần ngươi dựa vào thực lực chinh phục đối phương là được, mà Độc Phi Thạch Thanh Lộ, trước khi ngươi không để cho nàng tuyệt vọng, nàng là tuyệt đối sẽ không buông tha phản kháng. Nếu như ngươi hơi có chút tê liệt chủ quan, rất có thể sẽ bị Độc Phi Thạch Thanh Lộ ám toán.
- Đúng rồi, phân đội của các ngươi, đến cùng đã nhận được bao nhiêu viên Thí Luyện Châu?
Tử Xa Mân vẫn còn có chút tò mò hỏi.
Trước kia Cam Ninh nói đoạt giải nhất không có bất kỳ lo lắng, bị Tuy Thần công tử cắt đứt. Tử Xa Mân cũng chỉ biết là đội ngũ của Giang Trần kết quả không tệ, nhưng cụ thể đã nhận được bao nhiêu viên Thí Luyện Châu, bọn hắn lại không biết.
Giang Trần không có thừa nước đục thả câu, cười cười:
- Tổng số cách 300 cũng không xa, còn kém hơn mười viên là 300.
- Ngươi nói cái gì? 300?
Tử Xa Mân còn tưởng là mình nghe lầm.
Đại Thánh Chủ cũng khiếp sợ, ánh mắt nhoáng một phát, thẩn thờ nhìn Giang Trần, hiển nhiên cũng có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
- Đúng, chính xác ra, là hai trăm tám mươi sáu viên.
Trước khi bọn người Giang Trần ra, cũng thống kê qua.
Không có gì tranh luận, so với tay càng có sức thuyết phục.
Biểu lộ của Đại Thánh Chủ thoáng cái trở nên cứng ngắc, mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tuy Thần công tử. Mà giờ phút này, Tuy Thần công tử chỉ hận không thể tìm một kẽ đất chui xuống.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Lộc Minh Dã kia đã đoạt Thí Luyện Châu của hắn, lại còn châm chọc, hơn nữa còn vừa vặn Lộc Minh Dã kia đi ngang qua nơi đây.
Vệ Dung công tử nghe vậy, cũng rất phiền muộn, có chút phàn nàn nhìn Tuy Thần công tử:
- Tuy Thần sư huynh, ngươi nói Thí Luyện Châu là bị nhị vị Thánh Nữ cướp đi, tiểu đệ cũng không có hoài nghi. Hiện tại xem ra, ngươi thuần túy là không muốn phân Thí Luyện Châu cho chúng ta, muốn độc chiếm Thí Luyện Châu. Có phải hay không?
Tuy Thần công tử quê quá hóa khùng, vẫn xạo xạo nói:
- Lộc Minh Dã cướp đoạt, đều là Thí Luyện Châu ta lấy được đằng sau!
Ngụ ý, Thí Luyện Châu trước kia, đều là bị nhị vị Thánh Nữ cướp đoạt.
Bất quá, hắn giải thích, đừng nói là mấy người Vệ Dung công tử, dù chính bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó tin tưởng.
Tử Xa Mân nhẹ nhàng thở dài, hắn cũng cảm thấy rất thất vọng với Tuy Thần công tử. Thiên phú của Tuy Thần, là rất tốt.
Không biết làm sao kẻ này ở phẩm tính cùng khí độ, lại thiếu hụt lớn như vậy. Những thiếu hụt này, cũng làm cho hắn thủy chung không cách nào leo lên hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp nhất của mười Đại Thánh Địa.
Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước Vĩnh Hằng Thánh Địa không quá coi trọng Tuy Thần, cũng là có đạo lý. May mắn hắn tiến cử Giang Trần, từ trong tay Yến gia cướp được Giang Trần.
Bằng không mà nói, Ngũ đại công tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ở trong thiên tài thi đấu, thật đúng là không có sức cạnh tranh.
Thực lực chỉnh thể của Ngũ đại công tử, ở trong mười Đại Thánh Địa, nhiều lắm là trung bình. Chỉ có Giang Trần, mới là trân châu trên vương miện, làm cho trẻ tuổi của Vĩnh Hằng Thánh Địa ở trong mười Đại Thánh Địa, địa vị thoáng cái tăng lên rất nhiều.
Đại Thánh Chủ lạnh lùng nhìn Tuy Thần công tử hồi lâu, mới lạnh giọng hỏi:
- Tuy Thần, bổn tọa cuối cùng hỏi ngươi một câu, Thí Luyện Châu của ngươi, rốt cuộc là bị ai cướp đi.
Tuy Thần đối mặt ánh mắt sắc bén của Đại Thánh Chủ, một bụng chuyện ma quỷ, thoáng cái có chút nói không nên lời. Hắn biết rõ, nếu như còn nói hưu nói vượn, ngày tốt lành của mình ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, có khả năng sẽ chấm dứt.
Thế nhưng mà, hiện tại muốn hắn thừa nhận là Lộc Minh Dã cướp đi, hắn trên mặt mũi cũng không bỏ xuống được. Chỉ cúi đầu, không có trả lời.
Bất quá, hắn trầm mặc, cũng tuyên cáo kết quả rồi.
Đại Thánh Chủ rất thất vọng, Tuy Thần vẫn là Tuy Thần kia, vĩnh viễn không cách nào thành châu báu. Nếu như giờ phút này Tuy Thần thoải mái thừa nhận sai lầm, có quyết tâm hối cải để làm người mới, Đại Thánh Chủ rất nguyện ý giải vây giúp hắn, cho phép hắn hối cải để làm người mới.
Đáng tiếc, Tuy Thần ngay cả dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có, đây mới là địa phương để cho Đại Thánh Chủ thất vọng nhất. Một thiên tài, một lần không có đảm đương, hai lần ba lượt như cũ là không có đảm đương.
Dù còn trẻ, thiên phú lại cao, cũng nhất định không đáng tin cậy.
Dù sao, tương lai của Thánh Địa, cuối cùng phải giao cho người trẻ tuổi có đảm đương đến gánh vác. Một thiên tài trẻ tuổi, nếu như ngay cả đảm đương cũng không có, thì sao có thể kéo cả Thánh Địa đi về phía trước?
- Tốt rồi, Đại Thánh Chủ, việc này ngừng ở đây. Thành tích của bọn hắn là không, coi như đã nhận lấy trừng phạt. Mặc dù muốn phạt, cũng chờ trở về Thánh Địa nói sau?
Tử Xa Mân khuyên nhủ.
- Ân, việc này trở về Thánh Địa nói sau. Tuy Thần, ngươi trấn tỉnh lại thoáng một phát, tự giải quyết cho tốt. Một thiên tài, ngoại trừ thiên phú ra, lồng ngực cùng khí độ, đồng dạng phi thường trọng yếu.
Trong giọng nói của Đại Thánh Chủ, lộ ra một cỗ thất vọng.
Bờ môi Tuy Thần hếch lên, nhìn biểu lộ của hắn tựa hồ rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng Giang Trần lại nhìn ra được, kỳ thật Tuy Thần công tử này vẫn không phục.
Bất quá, đối với Tuy Thần, Giang Trần lại không có cảm giác gì. Tuy Thần này thiên tính như thế, trước kia thiên tài luận kiếm ở Vĩnh Hằng Thần Quốc, Tuy Thần này gặp phải Hạ Hầu Tông, lúc đó chẳng phải chủ động buông tha sao?
Lúc ấy Giang Trần cũng đã nhìn ra, Tuy Thần này không có thiên phú, lại không phải một người có đảm đương.
Cho nên, những năm gần đây, Giang Trần cùng Tuy Thần công tử, vẫn là quan hệ bình thường, đi không quá gần.
Đương nhiên, Giang Trần nhìn ra được, Đại Thánh Chủ đối với chuyện này rất căm tức. Nếu như Đại Thánh Chủ nghe lời từ một phía của Tuy Thần công tử, việc này khả năng còn sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đối với đại cục của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Vạn nhất Đại Thánh Chủ bởi vậy cảm thấy Quang Minh Thánh Địa cùng Húc Nhật Thánh Địa có địch ý với Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn họ, thời điểm kết minh không đi tranh thủ hai nhà này hỗ trợ, vậy thì chậm trễ đại sự rồi.
Giang Trần cũng không có lãnh đạm, mà tiến lên, đem tình huống lúc đó nói một lần.
Đại Thánh Chủ nghe vậy, cũng hết sức vui mừng.
- Giang Trần, nhìn ra được, nhị vị Thánh Nữ đối với ngươi cảm nhận cũng không tệ lắm. Rất tốt, rất tốt. Lần này thí luyện, ngươi biểu hiện rất không tệ. Nếu như hai Đại Thánh Địa kia có thể đứng bên chúng ta, vậy kế hoạch của chúng ta, sẽ càng thêm thuận lợi.
Đại Thánh Chủ rất hưng phấn, biết được hai đại Thánh Nữ khảo sát Giang Trần thuận lợi như thế, nàng cũng đoán được, có lẽ hai đại Thánh Nữ kia, đối với Giang Trần cảm giác rất không tệ.
Tử Xa Mân cũng cảm thấy cao hứng thay Giang Trần.
Hỏi:
- Trần thiếu, Tư Đồng Thánh Nữ ở trong trẻ tuổi, là rất có uy vọng. Ngươi cũng đừng nhìn Dao Quang Thánh Nữ kia tranh cãi với ngươi, nàng trời sinh tâm cao khí ngạo, chỉ cần biểu hiện của ngươi chinh phục nàng, nàng trên miệng nói càng hung ác, trong đầu càng sẽ tán thành ngươi.
Giang Trần cười cười, cũng biết kỳ thật Dao Quang Thánh Nữ cũng không xấu. Ít nhất, Giang Trần cảm giác muốn đối phó loại người như Dao Quang Thánh Nữ, so với đối phó Độc Phi Thạch Thanh Lộ càng dễ dàng.
Dù sao, loại người như Dao Quang Thánh Nữ, chỉ cần ngươi dựa vào thực lực chinh phục đối phương là được, mà Độc Phi Thạch Thanh Lộ, trước khi ngươi không để cho nàng tuyệt vọng, nàng là tuyệt đối sẽ không buông tha phản kháng. Nếu như ngươi hơi có chút tê liệt chủ quan, rất có thể sẽ bị Độc Phi Thạch Thanh Lộ ám toán.
- Đúng rồi, phân đội của các ngươi, đến cùng đã nhận được bao nhiêu viên Thí Luyện Châu?
Tử Xa Mân vẫn còn có chút tò mò hỏi.
Trước kia Cam Ninh nói đoạt giải nhất không có bất kỳ lo lắng, bị Tuy Thần công tử cắt đứt. Tử Xa Mân cũng chỉ biết là đội ngũ của Giang Trần kết quả không tệ, nhưng cụ thể đã nhận được bao nhiêu viên Thí Luyện Châu, bọn hắn lại không biết.
Giang Trần không có thừa nước đục thả câu, cười cười:
- Tổng số cách 300 cũng không xa, còn kém hơn mười viên là 300.
- Ngươi nói cái gì? 300?
Tử Xa Mân còn tưởng là mình nghe lầm.
Đại Thánh Chủ cũng khiếp sợ, ánh mắt nhoáng một phát, thẩn thờ nhìn Giang Trần, hiển nhiên cũng có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
- Đúng, chính xác ra, là hai trăm tám mươi sáu viên.
Trước khi bọn người Giang Trần ra, cũng thống kê qua.
Bình luận truyện