Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 24
Đối với bộ kiếm pháp cao đẳng này, đối phương cùng lắm chỉ mới bước vào nhập môn, vẫn còn quá nhiều sơ hở. Nếu đổi lại là Trần Tiêu đã tương đối thuần thục kiếm pháp trung đẳng hẳn là có thể phát huy được uy lực.
Một kiếm này có thể gây trọng thương, thậm chí gi3t chết đệ tử võ đạo tầng năm.
Nhưng đối mặt với Lâm Nhất thì chưa hẳn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khi đối mặt với một kiếm chắc chắn phải chết này, Lâm Nhất bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió…
Nội kình Thuần Dương Công chậm rãi vận chuyển, Lâm Nhất đứng bất động như núi, lẳng lặng chờ đợi trường kiếm của đối phương chém xuống.
Advertisement
Thời khắc một kiếm kia sắp chém xuống người hắn, đột nhiên, Lâm Nhất ngước mắt, kiếm cũ trong tay ra khỏi võ, một luồng gió từ dưới mặt đất thổi ngược lên, xộc thẳng vào mặt Trần Tiêu khiến hắn ta không mở mắt ra được.
“Đây là… đây là kiếm pháp gì?”
Cuồng phong đột ngột xuất hiện khiến đám đệ tử ngoại môn có chút khó hiểu.
Ngay khi bọn họ còn đang cảm thấy nghi hoặc, Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm chém ra ngoài.
Một kiếm này mang theo sự linh động, nhanh nhẹn của gió, lại cuộn trào mãnh liệt như sóng biển. Một kiếm chém ra như gió như bão, gầm lên giận dữ.
Advertisement
Keng!
Hai thanh kiếm giao nhau, khí thế như sấm sét, Trần Tiêu vốn nắm chắc trong tay, lại bị Lâm Nhất chém lui.
Sau khi hạ xuống, theo quán tính, hắn ta tiếp tục lui về sau mấy bước.
Kiếm pháp thật mạnh!
Mới đây thôi, Trần Tiêu còn vênh vênh tự đắc, nhưng giờ phút này, hắn ta đã sợ đến mức ngây người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Không được, nếu ta không áp chế được tu vi, ắt sẽ bại!
Nhưng hắn ta còn chưa kịp phóng thích toàn bộ tu vi, Lâm Nhất lại chém ra một kiếm nữa. Dưới lòng bàn tay hắn, trường kiếm không ngừng xoay tròn kéo theo cuồng phong từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới.
Thình lình, Lâm Nhất nắm chặt trường kiếm đang xoay tròn, bay vọt tới.
Soạt!
Trong mắt Trần Tiêu, kiếm quang không ngừng phóng đại, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ, còn chưa kịp phóng thích tu vi võ đạo tầng năm đỉnh phong thì một kiếm này đã chạm vào ngực hắn ta.
Một kiếm vốn nhanh nhẹn như gió, khí thế như sấm sét đang lao vọt đến lại có thể dừng ngay trước ngực Trần Tiêu một cách vững vàng.
Điều đó cho thấy kiếm thuật của Lâm Nhất vô cùng cao siêu, đối với bộ kiếm pháp này, hắn đã đạt đến cảnh giới có thể thu phóng theo ý mình.
Trần Tiêu đứng ngây ra tại chỗ, suy nghĩ thoáng dừng lại, đầu óc hắn ta trống rỗng.
Không chỉ hắn ta, hơn trăm đệ tử ngoại môn đứng xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Ngươi thua rồi!”
Ba chữ đơn giản phát ra từ miệng Lâm Nhất khiến Trần Tiêu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Cút đi, ta sẽ không thua!”
Sau khi tỉnh táo trở lại, Trần Tiêu vô cùng phẫn nộ, cuối cùng, hắn ta bất chấp giao hẹn trước đó, phút chốc, khí thế võ đạo tầng năm đỉnh phong ào ào tuôn ra, khí tức hung hãn khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.
Phập!
Một tiếng hét thảm vang lên, Lâm Nhất không chút nương tay, cứ thế đâm một kiếm vào ngực hắn ta.
“Sư huynh!”
Đám huynh đệ của Trần Tiêu quá mức sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại ra tay ác như vậy.
Bốp!
Còn chưa hết, Lâm Nhất tiến lên phía trước liên tục đá vào hai bên gối của Trần Tiêu.
Âm thanh giòn tan vang lên, Trần Tiêu dùng hai tay giữ chặt trường kiếm trước ngực, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhuộm đỏ y phục trên người hắn ta.
Đám đệ tử ngoại môn đứng trong sân đều hít một ngụm khí lạnh, khi nhìn về phía Lâm Nhất, bất giác trong mắt bọn họ hiện rõ sự e ngại.
Bọn họ vốn không thể nào ngờ được một người thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh như Lâm Nhất lại có thể ra tay một cách quyết đoán như vậy.
Lặng im không một tiếng động đánh trọng thương Trần Tiêu ngay trước khi hắn ta kịp chơi xấu, phóng thích toàn bộ tu vi của mình.
Xoẹt!
Lâm Nhất rút kiếm ra, trong phút chốc, máu tươi phun ra xối xả, Trần Tiêu hét thảm một tiếng.
Lâm Nhất thu kiếm, nhặt lọ thuốc chứa ba viên Tôi Thể đan trên mặt đất lên rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, toàn bộ Cơ Quan đường rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Lưu Phong kiếm pháp!”
Bất chợt, có người kinh ngạc kêu lên, sau đó trầm giọng nói: “Nhất định là Lưu Phong kiếm pháp, vừa rồi chắc chắn Lâm Nhất đã thi triển Lưu Phong kiếm pháp?”
“Lưu Phong kiếm pháp?”
“Chẳng lẽ là bộ kiếm pháp mà gần một trăm năm nay, không có bất kỳ ai trong tông môn luyện thành?”
“Một kiếm cuối cùng của hắn chắc chắn là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp, tên gọi Tụ Kiếm Thành Phong!”
Một kiếm này có thể gây trọng thương, thậm chí gi3t chết đệ tử võ đạo tầng năm.
Nhưng đối mặt với Lâm Nhất thì chưa hẳn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khi đối mặt với một kiếm chắc chắn phải chết này, Lâm Nhất bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió…
Nội kình Thuần Dương Công chậm rãi vận chuyển, Lâm Nhất đứng bất động như núi, lẳng lặng chờ đợi trường kiếm của đối phương chém xuống.
Advertisement
Thời khắc một kiếm kia sắp chém xuống người hắn, đột nhiên, Lâm Nhất ngước mắt, kiếm cũ trong tay ra khỏi võ, một luồng gió từ dưới mặt đất thổi ngược lên, xộc thẳng vào mặt Trần Tiêu khiến hắn ta không mở mắt ra được.
“Đây là… đây là kiếm pháp gì?”
Cuồng phong đột ngột xuất hiện khiến đám đệ tử ngoại môn có chút khó hiểu.
Ngay khi bọn họ còn đang cảm thấy nghi hoặc, Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm chém ra ngoài.
Một kiếm này mang theo sự linh động, nhanh nhẹn của gió, lại cuộn trào mãnh liệt như sóng biển. Một kiếm chém ra như gió như bão, gầm lên giận dữ.
Advertisement
Keng!
Hai thanh kiếm giao nhau, khí thế như sấm sét, Trần Tiêu vốn nắm chắc trong tay, lại bị Lâm Nhất chém lui.
Sau khi hạ xuống, theo quán tính, hắn ta tiếp tục lui về sau mấy bước.
Kiếm pháp thật mạnh!
Mới đây thôi, Trần Tiêu còn vênh vênh tự đắc, nhưng giờ phút này, hắn ta đã sợ đến mức ngây người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Không được, nếu ta không áp chế được tu vi, ắt sẽ bại!
Nhưng hắn ta còn chưa kịp phóng thích toàn bộ tu vi, Lâm Nhất lại chém ra một kiếm nữa. Dưới lòng bàn tay hắn, trường kiếm không ngừng xoay tròn kéo theo cuồng phong từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới.
Thình lình, Lâm Nhất nắm chặt trường kiếm đang xoay tròn, bay vọt tới.
Soạt!
Trong mắt Trần Tiêu, kiếm quang không ngừng phóng đại, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ, còn chưa kịp phóng thích tu vi võ đạo tầng năm đỉnh phong thì một kiếm này đã chạm vào ngực hắn ta.
Một kiếm vốn nhanh nhẹn như gió, khí thế như sấm sét đang lao vọt đến lại có thể dừng ngay trước ngực Trần Tiêu một cách vững vàng.
Điều đó cho thấy kiếm thuật của Lâm Nhất vô cùng cao siêu, đối với bộ kiếm pháp này, hắn đã đạt đến cảnh giới có thể thu phóng theo ý mình.
Trần Tiêu đứng ngây ra tại chỗ, suy nghĩ thoáng dừng lại, đầu óc hắn ta trống rỗng.
Không chỉ hắn ta, hơn trăm đệ tử ngoại môn đứng xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Ngươi thua rồi!”
Ba chữ đơn giản phát ra từ miệng Lâm Nhất khiến Trần Tiêu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Cút đi, ta sẽ không thua!”
Sau khi tỉnh táo trở lại, Trần Tiêu vô cùng phẫn nộ, cuối cùng, hắn ta bất chấp giao hẹn trước đó, phút chốc, khí thế võ đạo tầng năm đỉnh phong ào ào tuôn ra, khí tức hung hãn khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.
Phập!
Một tiếng hét thảm vang lên, Lâm Nhất không chút nương tay, cứ thế đâm một kiếm vào ngực hắn ta.
“Sư huynh!”
Đám huynh đệ của Trần Tiêu quá mức sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại ra tay ác như vậy.
Bốp!
Còn chưa hết, Lâm Nhất tiến lên phía trước liên tục đá vào hai bên gối của Trần Tiêu.
Âm thanh giòn tan vang lên, Trần Tiêu dùng hai tay giữ chặt trường kiếm trước ngực, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhuộm đỏ y phục trên người hắn ta.
Đám đệ tử ngoại môn đứng trong sân đều hít một ngụm khí lạnh, khi nhìn về phía Lâm Nhất, bất giác trong mắt bọn họ hiện rõ sự e ngại.
Bọn họ vốn không thể nào ngờ được một người thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh như Lâm Nhất lại có thể ra tay một cách quyết đoán như vậy.
Lặng im không một tiếng động đánh trọng thương Trần Tiêu ngay trước khi hắn ta kịp chơi xấu, phóng thích toàn bộ tu vi của mình.
Xoẹt!
Lâm Nhất rút kiếm ra, trong phút chốc, máu tươi phun ra xối xả, Trần Tiêu hét thảm một tiếng.
Lâm Nhất thu kiếm, nhặt lọ thuốc chứa ba viên Tôi Thể đan trên mặt đất lên rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, toàn bộ Cơ Quan đường rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Lưu Phong kiếm pháp!”
Bất chợt, có người kinh ngạc kêu lên, sau đó trầm giọng nói: “Nhất định là Lưu Phong kiếm pháp, vừa rồi chắc chắn Lâm Nhất đã thi triển Lưu Phong kiếm pháp?”
“Lưu Phong kiếm pháp?”
“Chẳng lẽ là bộ kiếm pháp mà gần một trăm năm nay, không có bất kỳ ai trong tông môn luyện thành?”
“Một kiếm cuối cùng của hắn chắc chắn là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp, tên gọi Tụ Kiếm Thành Phong!”
Bình luận truyện