Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 256



Nhưng trong mắt ông ta vẫn có vẻ lo lắng, theo như ông ta biết thì thủ đoạn của Huyết Vân Môn không chỉ có thế này.

Sau khi cát bụi hoàn toàn lắng xuống, mọi người nhìn thấy bộ dạng của Diêm Thiên Thuỵ thì đều bị sốc.

Người hắn ta đầy máu, quần áo tả tơi, đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

Còn Lâm Nhất, làn da hắn đỏ như sắt, mái tóc dài tung bay như lửa. Hắn dựa vào Viêm Ma Chi Khu bá đạo, chống lại thế tấn công của đối phương.

Hắn bị thương nhẹ hơn đối phương rất nhiều.

“Hờ hờ, không chống đỡ được nữa đúng không?”

Diêm Thiên Thuỵ cười gằn, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trong mắt hiện lên sát ý.

Hắn ta là đệ tử ưu tú của Huyết Vân Môn mà lại không áp chế được một tên mới vào Tiên Thiên, điều này khiến hắn ta vô cùng tức giận.

Advertisement

Nhưng càng tức giận, ý giết người càng lớn thì hắn ta lại càng lý trí, chỉ là khuôn mặt sẽ càng thêm dữ tợn.

Ầm!

Thân thể to lớn của Lâm Nhất đột nhiên thu nhỏ, khí tức cuồng bạo trên người biến mất, thân thể của hắn đã không chống đỡ được Viêm Ma Chi Khu nữa.

Khi cơ thể trở lại bình thường, Lâm Nhất lùi lại một cách điên cuồng, tránh xa đối thủ.

Advertisement

Hắn thở dốc, mặt đỏ bừng, mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa, trông có vẻ rất mệt mỏi, duy chỉ có đôi mắt là vẫn còn cố chấp!

Chiến đấu quyết liệt với cao thủ Tiên Thiên tam khiếu với hắn mà nói là khá khó khăn, vất vả.

Gần như hắn đã sử dụng hết các chiêu bài, nhưng vẫn không giành được ưu thế chiến thẳng.

“Đến ta rồi!”

Mặt nạ huyết sắc trên mặt Diêm Thiên Thuỵ chợt thấm vào máu thịt, khuôn mặt hắn ta không ngừng vặn vẹo, trở nên đáng sợ như dã thú.

Có tiếng đùng đùng nổ vang phát ra từ trong cơ thể hắn ta, khí thế trên người tăng vọt, huyết quang trong tay chuyển động, ngưng tụ thành trọng xích võ hồn.

“Thú hoá!”

Vẻ mặt Vạn Thu Dã nghiêm nghị, đây là bí thuật chỉ đệ tử ưu tú của Huyết Vân Môn mới có thể thành thạo.

Mỗi chiếc mặt nạ huyết sắc đều ẩn chứa linh hồn của một con yêu thú, khi cần thiết có thể thú hoá. Một khi thú hoá sẽ trở nên vô cùng ngỗ ngược, dù lúc trước hao tổn bao nhiêu cũng có thể hồi phục trong nháy mắt, khí thế tăng lên một bậc.

Huyết Vân Môn là một trong Tam đại bá chủ, có thể đứng vững hàng trăm năm, đệ tử ưu tú trong tông môn chắc chắn phải có thủ đoạn để bảo vệ chính mình.

“Nhận thua!”

Vạn Thu Dã kìm nén nỗi bất lực trong lòng, lớn tiếng nói: “Trận chiến này chúng ta nhận thua, ta sẽ nhường một nửa linh hồ bát phẩm”.

Đấu cùng đối phương tới mức này, Lâm Nhất đã rất khó khăn rồi, không cần đánh thêm nữa.

Lâm Nhất hơi giật mình, nhìn Vạn Thu Dã với vẻ mờ mịt.

“Nhận thua? Không thể nào! Ta đã nói sẽ phế hắn thì hôm nay nhất định phải phế hắn!”

Nhưng nào ngờ Diêm Thiên Thuỵ lại chẳng quan tâm, hắn ta cầm trọng xích võ hồn trong tay rồi xông tới.

Vút vút vút!

Hắn ta đã thú hoá trở nên cực kỳ điên cuồng, tựa như dã thú. Khi hắn ta vung trọng xích lên, huyết quang chợt loé.

Lâm Nhất cứ tưởng đã kết thúc, hắn đang nhìn Vạn Thu Dã vì thế không kịp đề phòng.

Xoẹt!

Huyết ảnh quệt qua trước ngực hắn, vết thương dữ tợn xuất hiện, nhìn như bị móng vuốt của dã thú cào rách.

Vết thương sâu có thể thấy cả xương, máu chảy không ngừng.

“Hờ hờ, trận chiến này là trận chiến sinh tử, chưa có người chết thì chưa dừng lại. Vạn Thu Dã, không phải huynh nói kết thúc là kết thúc đâu!”, mặt Khổng Nguyên vặn vẹo, ông ta liên tục chế nhạo.

Tình hình trận chiến trở nên cực kỳ hung ác, Diêm Thiên Thuỵ gọi võ hồn ra, đồng thời còn thú hoá.

Thế tấn công cực kỳ đáng sợ, khiến Lâm Nhất không có cơ hội thở dốc.

Phập!

Trọng xích huyết sắc nặng nề lại đâm vào người Lâm Nhất, để lại vết sẹo khủng khiếp.

“Không ai dám đắc tội Huyết Vân Môn, cũng không ai có thể cứu được ngươi!”

Diêm Thiên Thuỵ cười như điên, trong mắt đầy vẻ cuồng loạn.

Lâm Nhất hơi tức giận, đây không còn lại trận chiến sinh tử bình thường nữa, đối phương muốn từng chiêu từng chiêu hành hạ hắn đến chết.

Trong mắt hắn loé lên một tia sáng lạnh, tiếp tục chiến đấu!

Diêm Thiên Thuỵ cầm xích trọng trong tay, tiếp tục đánh tới, Lâm Nhất tránh chỗ hiểm, lấy thân đỡ lấy.

Trọng xích nặng nề lập tức đâm vào sườn ngực Lâm Nhất, linh nguyên huyết sắc cuồng bạo dâng trào.

Nhưng khi Diêm Thiên Thuỵ muốn rút trọng xích ra thì đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Hắn ta vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Nhất đã lấy hộp đựng kiếm sau lưng xuống trong lúc hắn ta tấn công.

“Đó là…”

Khoảnh khắc nhìn thấy hộp đựng kiếm, Diêm Thiên Thuỵ chợt thấy hoảng loạn.

Nhưng Lâm Nhất cầm hộp đựng kiếm tựa như cầm tấm cửa ném về phía Diêm Thiên Thuỵ, hắn ta còn chưa rút trọng xích ra thì đã nặng nề ngã xuống.

Rắc!

Hộp đựng kiếm nặng hai nghìn năm trăm cân nặng nề bay xuống, tiếng xương gãy liên tục vang lên.

Trên mặt Lâm Nhất mang theo chút thù địch, hắn cầm hộp đựng kiếm, tiến lên ba bước rồi lại ném tiếp lần nữa.

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Một đòn đã thành công, không chút nể tình, hắn coi Diêm Thiên Thuỵ như bao cát mà đánh liên tiếp ba lần trong không trung.

Sau khi tiếp đất, xương trên người hắn ta gần như đã gãy hơn nửa.

Khổng Nguyên sợ hãi, la thất thanh: “Chúng ta nhận thua, chúng ta nhận thua!”

Nhưng Lâm Nhất chẳng thèm quan tâm, hắn tiến lên đánh tiếp, Diêm Thiên Thuỵ hét lên một tiếng rồi ngất đi.

“Súc sinh!”

Mặt Khổng Nguyên tái nhợt, ông ta nhìn thương thế của Diêm Thiên Thuỵ mà chỉ muốn giết Lâm Nhất ngay tại chỗ.

“Ông nói cũng vô dụng, phải hắn nhận thua mới tính!”

Lâm Nhất không sợ hãi, chỉ vào Diêm Thiên Thuỵ đã hôn mê, hờ hững nói.

Vạn Thu Dã đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Cút đi! Từ nay về sau hoang sơn này đều thuộc về Vạn gia ta, nếu ta không cho phép mà các ngươi tự ý lên núi, chúng ta sẽ giết không tha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện