Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi
Chương 13-14: Trường Ca Nguyệt nhân xấu, tâm hắc (1)
Trường Ca Nguyệt giễu cợt, "Thẹn thùng, độc dược của bổn tiểu thư còn chưa có chế ra đâu, bằng ngươi mà cũng muốn thử độc của bổn tiểu thư sao!"
Ngân châm vừa nãy mà nàng phóng ra cũng không chỉ có một, làm cho hắn tránh thoát được một cây, tự nhiên còn có một cây khác làm cho hắn trúng chiêu.
Chỉ là tay nàng chuyển động quá nhanh, người bình thường căn bản ngăn cản không nổi mà thôi.
Chiêu thức ấy là lúc nàng ở địa ngục bắt linh hồn đã luyện đến mức thuần thục, Thư Phong làm sao có thể không trúng được chứ!
"Hừ, ngươi giết ta đi!" Hắn hôm nay khinh địch chỉ có con đường chết.
Trường Ca Nguyệt từ từ đi đến bên người Thư Phong, cầm lấy con rắn độc nàng vừa mới dùng ngân châm chế phục kia, để nó tiếp xúc trên mặt của hắn.
Thân rắn mát lạnh chạm vào mặt của Thư Phong, làm tâm hắn lần đầu tiên có cảm giác run rẩy!
Trường Ca Nguyệt đột nhiên cười cười, "Ta nói rồi ta sẽ không giết ngươi, nhưng là ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết! Nhớ kỹ, lần sau nhìn nữ nhân phải chú ý." Không phải là chỉ có nữ nhân xinh đẹp mới có độc! [tỷ nói quá chuẩn!]
Nàng Trường Ca Nguyệt nhân xấu, tâm hắc*!
(*nhân xấu, tâm hắc: ý nói tỷ là người ngoài xấu, bụng dạ lại còn đen tối ấy ạ!)
Ngân châm của nàng lần nữa xuất hiện trước mắt Thư Phong, tâm hắn nhanh chóng nhảy lên, "Ngươi lại muốn làm gì ta?"
Trường Ca Nguyệt cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần thú vị, sau đó nàng bắt đầu hạ châm.
Mỗi một châm đều trực tiếp đâm xuống những huyệt đạo chủ chốt, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hầu kết của Thư Phong dần biến mất!
Làn da cũng non mịn đi rất nhiều, ngay cả bộ ngực bằng phẳng cũng chầm chậm trổ mã. [hắc hắc, tỷ quá hắc, quá hắc rồi! >.<]
Thư Phong giờ khắc này mới lĩnh ngộ được cái gì gọi là sống không bằng chết trong lời nói của Trường Ca Nguyệt, "Ngươi... Nếu hôm nay ngươi không giết chết ta, ngày sau ta nhất định sẽ đem ngươi nữ nhân ác độc này bán vào, bán vào..."
"Thanh lâu phải không?" Khóe miệng Trường Ca Nguyệt khẽ giương cao, trong mắt không có chút ngượng ngùng nào mà nữ nhân nên có, "Thẹn thùng, đã quá trễ , bởi vì chính ngươi là người phải đi trước!"
Trường Ca Nguyệt nhìn đôi môi trước mắt đột nhiên trở đỏ mọng gợi cảm liền thu hồi ngân châm trong tay, "Bên kia có nước suối, ngươi có muốn hay không bổn cô nương giúp ngươi đem qua cho ngươi xem một chút?"
"A!" Tiếng thét của hắn chẳng những không có chút khí khái nam tử nào, ngược lại giống như là oán phụ bị quăng ở khuê phòng, "Giọng của ta, ngươi nữ nhân độc ác này, ngươi đến tột cùng đã làm gì với ta?"
Trường Ca Nguyệt thu hồi vui vẻ trong mắt, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh."Các ngươi ỷ mình là nam nhân coi việc khi dễ nữ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngược lại ta khi dễ ngươi thì lại biến thành nữ nhân ác độc? Ta nói cho ngươi biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi..."
Nàng vừa nói xong, ánh mắt rơi xuống vị trí phía dưới eo của hắn. [hắc hắc, chỗ đó là chỗ nào vậy tỷ???]
Thư phòng giờ phút này mới ý thức được sợ hãi, "Ta..." Chỗ đó của hắn không phải cũng trở thành nữ nhân đi!
Trường Ca Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, trở tay một cây châm bạc lần nữa đâm vào thân thể của Thư Phong, "Đi thôi, mỹ nhân..."
***
Từ trong thanh lâu lớn nhất Tấn Thành đi ra thì đêm cũng đã khuya, Trường Ca Nguyệt nhìn bạc trong tay suy nghĩ, "Nam nhân biến thành nữ nhân xấu như vậy thế nhưng có thể bán được giá này sao?" Nhân khẩu mua bán thật sự là bạo lực ngành sản xuất nha!
Trường Ca Nguyệt không có nóng lòng hồi phủ mà lần nữa đi về phía sau núi, hái một chút thảo dược, nàng quyết định chế ra mấy loại độc dược đơn giản.
Mặt trời từ từ dâng lên, Trường Ca Nguyệt nhìn cảnh mặt trời mọc, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện xưa.
"Không nghĩ tới, bản thân có thể ngắm cảnh mặt trời mọc như thế này." Kiếp trước nàng vẫn cố gắng làm cho Gia Cát thị hài lòng, cầm kỳ thi họa đều phải học thật tốt, hiện tại nghĩ lại nàng cư nhiên chưa một lần được ngắm mặt trời mọc.
Thật lâu nàng lắc đầu, nghĩ đến Ôn phủ, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Tông Chính Mạch Ẩn, Ôn gia, chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp lại!
Trường Ca phủ, Lạc Nguyệt Hiên.
"Nói, con tiện nhân Trường Ca Nguyệt kia đi nơi nào?" Trường Ca Ngữ Tình vẻ mặt dữ tợn quơ roi trong tay hung dữ quát Bích Trúc.
Bích Trúc cắn răng, y phục trên người đã bị roi đánh nát, mà vết máu từ bên trong thấm ướt cả y phục, "Không biết!"
Nàng chỉ hy vọng Tam tiểu thư không trở về nữa, ít nhất thì cũng phải chờ cho Nhị tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đi rồi trở lại nha!
Trường Ca Ngữ Kiều ngồi ở trên ghế uống trà, đáy mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn, "Chỉ đánh kẻ tiện tì này thì có ích lợi gì, Nhị tỷ không phải là muốn lấy lại cặp vòng tay kia sao? Bích Diệp đi lấy lại cho ta!"
Ánh mắt Bích Diệp sáng lên, lúc trước là nàng hầu hạ Tam tiểu thư , Tam tiểu thư mặc dù nghèo kiết xác, nhưng nghe nói mẹ của nàng còn lưu lại không ít đồ trang sức cho Tam tiểu thư đâu. Những thứ đồ tốt này để nơi nào nàng đều biết rõ.
Vì vậy Bích Diệp căn bản không có hao tâm tổn trí đi tìm vòng tay của Trường Ca Ngữ Tình, mà là trực tiếp vén giường lớn của Trường Ca Nguyệt lên. Dưới mặt giường lớn được chạm rỗng , trang sức quý báu lập tức đập vào mắt Bích Diệp.
"Tiểu thư, nơi này đều là đồ tốt!" Hai mắt Bích Diệp sáng lên, nàng đã sớm biết nếu đến lục soát nơi ở của Trường Ca Nguyệt có thể tìm được không ít đồ tốt.
Hừ, nàng từ nhỏ đã đi theo tên quỷ nghèo Trường Ca Nguyệt kia, nhưng một món đồ tốt cũng không mò được. Hôm nay cũng không trách nàng được, Ngũ tiểu thư ăn thịt, nàng uống chút canh cũng không quá đáng nha! [đồ hôi của, hôi của, cháy nhà hôi của kìa bà con! >.<]
Nàng hầu hạ tên quỷ nghèo kiết xác này lâu như vậy, cầm đi ít đồ còn không phải là chuyện bình thường như cân đường hay sao? [vâng, khúc này ta chém, xin lỗi bà con! T.T]
Trước mắt Bích Diệp cảm thấy, căn bản một hạ nhân không còn hầu hạ chủ tử như nàng thì làm vậy cũng không có gì là quá đáng. [con bà nó, láo, quá láo!]
Trường Ca Ngữ Kiều khó chịu hừ một tiếng, không thèm để ý, đồ tốt trong miệng của một đứa nha hoàn thì có thể có cái gì ly kỳ.
Cha nàng là Đại tướng quân, ngoại công là Trấn quốc công Gia Cát Phái, dì làThừa tướng phu nhân, vật tốt gì mà nàng chưa thấy qua.[quào, thân thế thật hiển hách!]
Lúc này Trường Ca Ngữ Tình cũng vọt tới, nhìn xem những thứ kia đồ kia còn có một cái hộp trang sức tinh xảo, lập tức mắt sáng rực lên, "Ngũ muội muội, thật sự đều là đồ tốt nha." Đồ sứ kia toàn thân trắng tinh cũng có, toàn thân xanh biếc cũng có, tất cả đều không có chút tạp chất.
Ngay cả hoa văn màu trên bình cũng không khó để nhìn ra là đồ tốt nha!
Trường Ca Ngữ Kiều cười lạnh liên tục, kiêu ngạo đứng dậy, trong miệng không mặn không nhạt nói, "Khó trách nương nói ngươi chưa thấy qua... A... Là đồ sứ dùng thiên cẩm thạch chế tác? Đồ sứ Bích thủy hàn ngọc? Kia, hoa văn màu, hoa văn màu..."
Trường Ca Ngữ Kiều vội vàng cầm lấy một cái bình trên thân có vẽ hoa văn màu, sờ soạng một chút, "Này... Này dĩ nhiên là đồ sứ được làm ra từ tay Nam Quách sư phụ Tiền triều, a... Tên quỷ nghèo kiết xác kia tại sao có thể có nhiều thứ tốt như vậy?"
Đồ sứ hoa văn màu của Nam Quách sư phụ Tiền triều chính là bảo vật vô giá nha, hơn nữa nghe nói toàn bộ Cửu Châu đại lục chỉ có mười món. Chỗ của ông ngoại nàng cũng có một cái, tuy là hàng nhái nhưng cũng là hàng loại một được đặt trong thư phòng.
Này... Mẫu thân không phải nói tiện nhân Trường Ca Nguyệt kia mẹ đẻ của ả bất quá chỉ là một người sa cơ thất thế thôi sao?
Dựa vào năm đó đã cứu gia gia nên mới mặt dày mày dạn gả cho phụ thân!
Trường Ca Ngữ Tình không nghĩ được nhiều như Trường Ca Ngữ Kiều, mà là nhẹ cắn môi, giọng nói có chút phù phiếm, giọng điệu tham lam, "Ngũ muội muội... Chúng ta..."
Trong nội tâm Trường Ca Ngữ Kiều dừng một chút, nàng là con vợ cả, là đích tiểu thư, làm sao có thể cùng thứ nữ đồng dạng kiến thức hạn hẹp đâu!
Nhưng... Kia thật sự là bảo vật vô giá nha!
Ngay cả ông ngoại cũng không có đâu!
Trường Ca Ngữ Kiều nội tâm đang giao chiến, Trường Ca Ngữ Tình lại âm thầm cười lạnh. Đã là kỹ nữ còn muốn đứng đền thờ, chỉ là những vật này một mình nàng không có cách nào độc chiếm, chỉ có thể kéo Trường Ca Ngữ Kiều cùng xuống nước!
Ngân châm vừa nãy mà nàng phóng ra cũng không chỉ có một, làm cho hắn tránh thoát được một cây, tự nhiên còn có một cây khác làm cho hắn trúng chiêu.
Chỉ là tay nàng chuyển động quá nhanh, người bình thường căn bản ngăn cản không nổi mà thôi.
Chiêu thức ấy là lúc nàng ở địa ngục bắt linh hồn đã luyện đến mức thuần thục, Thư Phong làm sao có thể không trúng được chứ!
"Hừ, ngươi giết ta đi!" Hắn hôm nay khinh địch chỉ có con đường chết.
Trường Ca Nguyệt từ từ đi đến bên người Thư Phong, cầm lấy con rắn độc nàng vừa mới dùng ngân châm chế phục kia, để nó tiếp xúc trên mặt của hắn.
Thân rắn mát lạnh chạm vào mặt của Thư Phong, làm tâm hắn lần đầu tiên có cảm giác run rẩy!
Trường Ca Nguyệt đột nhiên cười cười, "Ta nói rồi ta sẽ không giết ngươi, nhưng là ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết! Nhớ kỹ, lần sau nhìn nữ nhân phải chú ý." Không phải là chỉ có nữ nhân xinh đẹp mới có độc! [tỷ nói quá chuẩn!]
Nàng Trường Ca Nguyệt nhân xấu, tâm hắc*!
(*nhân xấu, tâm hắc: ý nói tỷ là người ngoài xấu, bụng dạ lại còn đen tối ấy ạ!)
Ngân châm của nàng lần nữa xuất hiện trước mắt Thư Phong, tâm hắn nhanh chóng nhảy lên, "Ngươi lại muốn làm gì ta?"
Trường Ca Nguyệt cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần thú vị, sau đó nàng bắt đầu hạ châm.
Mỗi một châm đều trực tiếp đâm xuống những huyệt đạo chủ chốt, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hầu kết của Thư Phong dần biến mất!
Làn da cũng non mịn đi rất nhiều, ngay cả bộ ngực bằng phẳng cũng chầm chậm trổ mã. [hắc hắc, tỷ quá hắc, quá hắc rồi! >.<]
Thư Phong giờ khắc này mới lĩnh ngộ được cái gì gọi là sống không bằng chết trong lời nói của Trường Ca Nguyệt, "Ngươi... Nếu hôm nay ngươi không giết chết ta, ngày sau ta nhất định sẽ đem ngươi nữ nhân ác độc này bán vào, bán vào..."
"Thanh lâu phải không?" Khóe miệng Trường Ca Nguyệt khẽ giương cao, trong mắt không có chút ngượng ngùng nào mà nữ nhân nên có, "Thẹn thùng, đã quá trễ , bởi vì chính ngươi là người phải đi trước!"
Trường Ca Nguyệt nhìn đôi môi trước mắt đột nhiên trở đỏ mọng gợi cảm liền thu hồi ngân châm trong tay, "Bên kia có nước suối, ngươi có muốn hay không bổn cô nương giúp ngươi đem qua cho ngươi xem một chút?"
"A!" Tiếng thét của hắn chẳng những không có chút khí khái nam tử nào, ngược lại giống như là oán phụ bị quăng ở khuê phòng, "Giọng của ta, ngươi nữ nhân độc ác này, ngươi đến tột cùng đã làm gì với ta?"
Trường Ca Nguyệt thu hồi vui vẻ trong mắt, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh."Các ngươi ỷ mình là nam nhân coi việc khi dễ nữ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngược lại ta khi dễ ngươi thì lại biến thành nữ nhân ác độc? Ta nói cho ngươi biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi..."
Nàng vừa nói xong, ánh mắt rơi xuống vị trí phía dưới eo của hắn. [hắc hắc, chỗ đó là chỗ nào vậy tỷ???]
Thư phòng giờ phút này mới ý thức được sợ hãi, "Ta..." Chỗ đó của hắn không phải cũng trở thành nữ nhân đi!
Trường Ca Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, trở tay một cây châm bạc lần nữa đâm vào thân thể của Thư Phong, "Đi thôi, mỹ nhân..."
***
Từ trong thanh lâu lớn nhất Tấn Thành đi ra thì đêm cũng đã khuya, Trường Ca Nguyệt nhìn bạc trong tay suy nghĩ, "Nam nhân biến thành nữ nhân xấu như vậy thế nhưng có thể bán được giá này sao?" Nhân khẩu mua bán thật sự là bạo lực ngành sản xuất nha!
Trường Ca Nguyệt không có nóng lòng hồi phủ mà lần nữa đi về phía sau núi, hái một chút thảo dược, nàng quyết định chế ra mấy loại độc dược đơn giản.
Mặt trời từ từ dâng lên, Trường Ca Nguyệt nhìn cảnh mặt trời mọc, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện xưa.
"Không nghĩ tới, bản thân có thể ngắm cảnh mặt trời mọc như thế này." Kiếp trước nàng vẫn cố gắng làm cho Gia Cát thị hài lòng, cầm kỳ thi họa đều phải học thật tốt, hiện tại nghĩ lại nàng cư nhiên chưa một lần được ngắm mặt trời mọc.
Thật lâu nàng lắc đầu, nghĩ đến Ôn phủ, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Tông Chính Mạch Ẩn, Ôn gia, chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp lại!
Trường Ca phủ, Lạc Nguyệt Hiên.
"Nói, con tiện nhân Trường Ca Nguyệt kia đi nơi nào?" Trường Ca Ngữ Tình vẻ mặt dữ tợn quơ roi trong tay hung dữ quát Bích Trúc.
Bích Trúc cắn răng, y phục trên người đã bị roi đánh nát, mà vết máu từ bên trong thấm ướt cả y phục, "Không biết!"
Nàng chỉ hy vọng Tam tiểu thư không trở về nữa, ít nhất thì cũng phải chờ cho Nhị tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đi rồi trở lại nha!
Trường Ca Ngữ Kiều ngồi ở trên ghế uống trà, đáy mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn, "Chỉ đánh kẻ tiện tì này thì có ích lợi gì, Nhị tỷ không phải là muốn lấy lại cặp vòng tay kia sao? Bích Diệp đi lấy lại cho ta!"
Ánh mắt Bích Diệp sáng lên, lúc trước là nàng hầu hạ Tam tiểu thư , Tam tiểu thư mặc dù nghèo kiết xác, nhưng nghe nói mẹ của nàng còn lưu lại không ít đồ trang sức cho Tam tiểu thư đâu. Những thứ đồ tốt này để nơi nào nàng đều biết rõ.
Vì vậy Bích Diệp căn bản không có hao tâm tổn trí đi tìm vòng tay của Trường Ca Ngữ Tình, mà là trực tiếp vén giường lớn của Trường Ca Nguyệt lên. Dưới mặt giường lớn được chạm rỗng , trang sức quý báu lập tức đập vào mắt Bích Diệp.
"Tiểu thư, nơi này đều là đồ tốt!" Hai mắt Bích Diệp sáng lên, nàng đã sớm biết nếu đến lục soát nơi ở của Trường Ca Nguyệt có thể tìm được không ít đồ tốt.
Hừ, nàng từ nhỏ đã đi theo tên quỷ nghèo Trường Ca Nguyệt kia, nhưng một món đồ tốt cũng không mò được. Hôm nay cũng không trách nàng được, Ngũ tiểu thư ăn thịt, nàng uống chút canh cũng không quá đáng nha! [đồ hôi của, hôi của, cháy nhà hôi của kìa bà con! >.<]
Nàng hầu hạ tên quỷ nghèo kiết xác này lâu như vậy, cầm đi ít đồ còn không phải là chuyện bình thường như cân đường hay sao? [vâng, khúc này ta chém, xin lỗi bà con! T.T]
Trước mắt Bích Diệp cảm thấy, căn bản một hạ nhân không còn hầu hạ chủ tử như nàng thì làm vậy cũng không có gì là quá đáng. [con bà nó, láo, quá láo!]
Trường Ca Ngữ Kiều khó chịu hừ một tiếng, không thèm để ý, đồ tốt trong miệng của một đứa nha hoàn thì có thể có cái gì ly kỳ.
Cha nàng là Đại tướng quân, ngoại công là Trấn quốc công Gia Cát Phái, dì làThừa tướng phu nhân, vật tốt gì mà nàng chưa thấy qua.[quào, thân thế thật hiển hách!]
Lúc này Trường Ca Ngữ Tình cũng vọt tới, nhìn xem những thứ kia đồ kia còn có một cái hộp trang sức tinh xảo, lập tức mắt sáng rực lên, "Ngũ muội muội, thật sự đều là đồ tốt nha." Đồ sứ kia toàn thân trắng tinh cũng có, toàn thân xanh biếc cũng có, tất cả đều không có chút tạp chất.
Ngay cả hoa văn màu trên bình cũng không khó để nhìn ra là đồ tốt nha!
Trường Ca Ngữ Kiều cười lạnh liên tục, kiêu ngạo đứng dậy, trong miệng không mặn không nhạt nói, "Khó trách nương nói ngươi chưa thấy qua... A... Là đồ sứ dùng thiên cẩm thạch chế tác? Đồ sứ Bích thủy hàn ngọc? Kia, hoa văn màu, hoa văn màu..."
Trường Ca Ngữ Kiều vội vàng cầm lấy một cái bình trên thân có vẽ hoa văn màu, sờ soạng một chút, "Này... Này dĩ nhiên là đồ sứ được làm ra từ tay Nam Quách sư phụ Tiền triều, a... Tên quỷ nghèo kiết xác kia tại sao có thể có nhiều thứ tốt như vậy?"
Đồ sứ hoa văn màu của Nam Quách sư phụ Tiền triều chính là bảo vật vô giá nha, hơn nữa nghe nói toàn bộ Cửu Châu đại lục chỉ có mười món. Chỗ của ông ngoại nàng cũng có một cái, tuy là hàng nhái nhưng cũng là hàng loại một được đặt trong thư phòng.
Này... Mẫu thân không phải nói tiện nhân Trường Ca Nguyệt kia mẹ đẻ của ả bất quá chỉ là một người sa cơ thất thế thôi sao?
Dựa vào năm đó đã cứu gia gia nên mới mặt dày mày dạn gả cho phụ thân!
Trường Ca Ngữ Tình không nghĩ được nhiều như Trường Ca Ngữ Kiều, mà là nhẹ cắn môi, giọng nói có chút phù phiếm, giọng điệu tham lam, "Ngũ muội muội... Chúng ta..."
Trong nội tâm Trường Ca Ngữ Kiều dừng một chút, nàng là con vợ cả, là đích tiểu thư, làm sao có thể cùng thứ nữ đồng dạng kiến thức hạn hẹp đâu!
Nhưng... Kia thật sự là bảo vật vô giá nha!
Ngay cả ông ngoại cũng không có đâu!
Trường Ca Ngữ Kiều nội tâm đang giao chiến, Trường Ca Ngữ Tình lại âm thầm cười lạnh. Đã là kỹ nữ còn muốn đứng đền thờ, chỉ là những vật này một mình nàng không có cách nào độc chiếm, chỉ có thể kéo Trường Ca Ngữ Kiều cùng xuống nước!
Bình luận truyện