Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 680: Hai tiểu Ma Vương 1



Edit: V.O

Năm năm này Bạch Vũ không tham dự một cuộc chiến nào, chỉ tu luyện ở trong Ám Dạ Đế Quốc.

Nàng rất rõ ràng, muốn kết thúc chiến tranh nhanh một chút, cần phải có một bên có ưu thế cường đại tuyệt đối, đủ để nghiền ép đối phương, có thể nhanh chóng kết thúc chiến tranh triệt để.

Cho nên nàng không làm gì cả, chỉ vội vàng tu luyện, thời gian năm năm nàng đã từ Đại Đế sơ cấp thăng đến Đại Đế đỉnh cấp, cấp bậc của năm tên tiểu gia hỏa cũng tăng lên tới cấp 9, cấp bậc linh thuật đã củng cố đến tầng 9 trong vòng năm năm.

Ngoại trừ tu luyện, Bạch Vũ còn sai thị vệ Phượng Hoàng tập hợp đại quân mãnh thú.

Tuy rằng phần lớn mãnh thú đều phục tùng thị vệ Phượng Hoàng, nhưng muốn kéo đám mãnh thú cùng nhau ra ngoài chiến đấu, còn phải sắp xếp bọn chúng lại mới được. Một khi phát động đại quân mãnh thú này, chính là thú triều kinh thiên động địa, đủ để kết thúc chiến tranh, chuẩn bị thêm vài năm cũng đáng.

"Nương!"

"Mẫu thân!"

Bạch Vũ đang hấp thu linh khí, hai tiểu Bạch mềm mại đáng yêu đã bước từng bước nhỏ bằng đôi chân ngắn tới.

Thời gian năm năm, Mộ Vũ và Mộ Bạch đã lớn lên.

Tuy rằng mới năm tuổi, nhưng đã có thể thấy được khí chất trác tuyệt, phong tư hiên ngang của hai hài tử, chắc chắn sau khi trưởng thành sẽ là nhân vật tuyệt thế yêu nghiệt.

"Bảo bảo ngoan của nương, để nương ôm nào." Bạch Vũ cười tủm tỉm mở hai cánh tay ra, ôm chặt Mộ Vũ nhào vào lòng.

Mộ Bạch đứng bên cạnh, dáng người cao ngất như cây Tùng, vẻ mặt thản nhiên nhìn mẫu thân và muội muội, đôi mắt tím yêu dị tràn đầy khí chất ngạo nghễ.

Còn nhỏ tuổi đã giống cha hắn, dieendaanleequuydoon – V.O, có khí thế vương giả, hơi thở tôn quý toàn thân giống như bẩm sinh, cao ngạo cũng không mất ổn trọng.

Bạch Vũ nhìn khuôn mặt nhi tử (con trai) này có tuấn dung không khác gì Dạ Quân Mạc, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo: "Mộ Bạch, con không nhớ nương sao? Cũng không đến ôm nương."

Mộ Bạch bị nhéo thật sự vô tội, đôi mắt to trên khuôn mặt sữa non mềm vụt sáng: "Muội muội muốn nương ôm, nhường muội muội ôm là được. Cha nói, phải nhường muội muội."

"Ừ, Mộ Bạch thật sự là ca ca tốt. Sau khi nương ôm Mộ Vũ vẫn có thể ôm con." Bạch Vũ cười tủm tỉm xoa tóc Mộ Vũ nằm trong lòng: "Mộ vũ nói có đúng không?"

Đôi mắt ngập nước linh động của Mộ Vũ xoay tròn: "Đúng, ca ca tốt nhất, nương cũng ôm ca ca."

"Mộ Bạch, mau tới đây." Mặt mày Bạch Vũ vui vẻ kéo Mộ Bạch qua.

Mộ Bạch thở dài, dựa vào trong lòng Bạch Vũ giống như Mộ Vũ.

Hắn đã trưởng thành, không phải không nên để nương ôm, nhưng hình như nương rất thích ôm hắn, cha nói phải dỗ nương, không thể chọc nương đau lòng... Thôi, ôm thì ôm đi, dù sao chỉ có muội muội nhà mình thấy, cũng không xấu mặt.

Mộ Bạch yên tâm thoải mái cọ cọ ở trong ngực nương, quả nhiên mùi hương trên người nương dễ ngửi nhất, rất ấm áp.

"Hai người các con đã làm xong công khóa (bài tập) hôm nay chưa?" Bạch Vũ ôm hai bảo bối, trong lòng ấm áp.

Mộ Bạch mỉm cười: "Đương nhiên đã làm xong, muội muội cũng đã làm xong rồi."

"Nhanh như vậy à, xem ra Ám Lang thúc thúc dạy không tệ." Bạch Vũ cười nói.

Mộ Vũ bĩu môi: "Ám Lang thúc thúc bố trí công khóa rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cho chúng con đọc sách, hấp thu linh khí, chúng con đã sớm thuộc lòng mấy quyển sách đó rồi."

"Thuộc lòng, còn phải hiểu, hiểu rõ, biết áp dụng mới được."

"Chúng con đã dùng xong, hôm nay Ám Lang thúc thúc không xuống giường được là vì bị ca ca bỏ thuốc xổ..."

"Mộ Vũ!" Mặt Mộ Bạch đầy vạch đen trừng Mộ Vũ một cái, ngay cả Ám Lang thúc thúc cũng không biết là hắn làm, kết quả muội muội vừa quay đầu đã bán đứng hắn, quả thực là đào hố ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện