Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 7: Nhặt được mỹ nam, cứu người (1)



Sắc trời dần hạ xuống, cơn mưa nhỏ tí tách nhỏ giọt, Bạch Vũ có chút thất hồn lạc phách tiêu sái đi trên đường.

Nàng vừa rồi thật sự muốn vọt vào trong, chỉ vào hai kẻ khốn kiếp kia mắng to, đáng tiếc nếu nàng thật sự làm như vậy, chỉ sợ không đợi nàng mở miệng mắng đã bị hai người kia giết chết. Không có thực lực quả nhiên không thể làm được gì, có nghẹn khuất cũng chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng làm bộ không phát hiện không có nghĩa là nàng không biết, cách sinh nhật 16 tuổi của nàng chỉ còn có năm ngày, trước đó nhất định phải đem hôn ước thối lui.

Bạch Vũ không muốn xin Bạch Tử Quỳnh giúp đỡ. Lấy tính tình nóng nảy của sư phụ, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ chạy tới giết Tam hoàng tử cùng Bách Lý Vân, đem Quận quốc ầm ĩ đến long trời lỡ đất.

Hiện giờ tình cảnh của Bạch Tử Quỳnh ở Bắc La Quận quốc kỳ thật không phải tốt lắm, bà tuy rằng vẫn được người ta tôn trọng như trước, nhưng Quận vương đã đề phòng bà, Bách Lý Uy tướng quân cùng bà quan hệ vẫn rất căng thẳng, nói là đối thủ một mất một còn cũng không quá. Chờ bà phạm sai lầm, chính là sẽ nắm được nhược điểm của nhiều người.

Bạch Vũ không muốn bởi vì sự kiện này làm cho sư phụ thân rơi vào hiểm cảnh, cho nên chỉ có thể tìm một lý do từ hôn khác.

Bắc Thần Phong thích ở trên người khác, ta muốn đem hắn đạp xuống! Loại lý do này tuyệt đối không thể nói thẳng ra, nhưng tìm một lý do khác cũng không dễ.

Ta không xứng với Bắc Thần Phong! Nếu nói lời này ra, sư phụ nhất định sẽ đem ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Ta cùng Bắc Thần Phong không có cảm tình! Sư phụ nhất định sẽ nói không có cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.

Ta đã thích người khác! Lý do này tốt, nhưng nếu bọn họ hỏi người ta thích là ai thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Vũ cực khổ suy nghĩ, đột nhiên phát hiện trừ bỏ Quận vương cùng Bắc Thần Phong, nàng cư nhiên ngay cả một chút hiểu biết về nam tử cũng không có! Được sư phụ bảo hộ quá tốt, giao tiếp của nàng 16 năm qua với thế giới ít đến đáng thương.

Làm sao bây giờ? Trông cậy vào lão thiên gia tặng nam nhân đến cho nàng sao?

Phanh-----

Từ chỗ rẽ âm u đột nhiên có một người lao ra, đâm đầu lên người Bạch Vũ. Bạch Vũ đang ngẩn người nhất thời mắt nổ đom đóm, lảo đảo lui về phía sau vào bước, người nọ lại giống như uống rượu, thân hình không xong, thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.

Bạch Vũ cẩn thận nhìn lên, người này mặc một thân cẩm bào màu đen, áo choàng bị cắt vụn thành những mảnh nhỏ, máu huyết đầy người đem nước mưa trên mặt đất nhiễm đỏ, trên mặt cũng bị mảng lớn vết máu bao trùm, làm cho Bạch Vũ không thấy rõ khuôn mặt của hắn, bất quá hầu kết trên cổ hắn phi thường rõ ràng.

Đây là một nam tử, nhìn qua vẫn còn là một nam tử trẻ tuổi.

Bạch Vũ không nói gì nhìn trời, lão thiên gia thật sự là đã tặng nam nhân đến cho nàng rồi.

Nàng xem xét một chút nam tử này, phát hiện hắn bị thương rất nặng, cơ hồ toàn thân đều là miệng vết thương che kín, nếu mặc kệ hắn ở nơi này, không bao lâu hắn sẽ không còn một chút máu mà chết.

Bạch Vũ tốt xấu cũng theo sư phụ học tập nhiều năm y thuật như vậy, thật sự không đành lòng để người ở chỗ này chờ chết, xuất ra một ít thuốc bột tùy thân dùng để cầm máu cho hắn ăn vào, dùng sức vác hắn lên người, từng bước một trở về.

Hắc y nam tử dáng người cao ngất, vóc dáng so với Bạch Vũ cao hơn rất nhiều, còn bị trọng thương sắp chết. Bạch Vũ vác hắn ở trên người như vác một tòa núi lớn, chỉ có thể cố sức kéo, mỗi bước đi đều mệt đến mức thở hồng hộc.

Càng không hay chính là mưa càng lúc càng lớn, mặt đất lầy lội có mấy cái hố, không để ý giẫm phải thì sẽ ngã sấp xuống.

Trên lưng Bạch Vũ nam nhân nằm úp sấp, cả người bị đập giũ giống như khỉ con trát bùn, thật vất vả đem nam nhân vác trở về, nguyên bản chỉ cần 10 phút lộ trình nhưng lại nửa giờ mới đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện