Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 9: Nhặt được mỹ nam, cứu người (3)



Nhưng mà, Dạ Quân Mạc vừa mở mắt nhìn thấy Bạch Vũ giống như nữ quỷ từ sông Hoàng Hà đi ra. Nhúc nhích thân mình một chút, rõ ràng phát hiện quần áo của hắn đã bị cởi hết sạch, mâu quang sâu trong nháy mắt lạnh đến mức đóng băng, một cỗ sát ý sắc bén từ trên người hắn phát ra.

Hắn hất cánh tay Bạch Vũ ra, không để ý trọng thương ngồi dậy. Bạch Vũ nóng nảy, không hờn giận đè hắn lại: “Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương!”

Dạ Quân Mạc cử động một chút, một vạn năm trước, cũng có một cô gái nắm lấy hắn không tha, nói với hắn: “Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương.” Ngay lúc hắn gặp nàng vào ngày hôm đó.

Dạ Quân Mạc nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lùng như đao phong đảo qua Bạch Vũ.

Người Bạch Vũ dơ bẩn giống như một chú chó nhỏ lưu lạc, sợi tóc ướt sũng hỗn độn dính dính vào trên trán, trên khăn che mặt màu xám lấm tấm bùn lầy, chỉ lộ ra đôi mắt màu tím đen ngập nước, sáng ngời trong suốt, khiến kẻ khác hoa mắt.

Hắn vĩnh viễn không quên được đôi mắt này.

Hắn truy tìm vạn năm, gặp qua vô số nét mặt, đã trải qua vô số lần bị không gian xé rách khiến thân thể đau nhức, vô số lần tuyệt vọng không có kết quả, vì tìm kiếm chuyển thế của nàng, vì tìm lại Bạch Vũ của hắn!

Hắn đột nhiên thân thủ kéo xuống khăn che mặt của Bạch Vũ.

”Này! Ngươi làm cái gì?” Bạch Vũ nổi nóng, một phen đoạt lại cái khăn che mặt. Nàng vẫn luôn hy vọng người đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của nàng chính là phu quân của nàng, hiện tại lại để cho người xa lạ thấy được.

Dạ Quân Mạc đáy mắt lạnh lùng hiện lên một đạo quan mang đen tối không rõ, đột nhiên bắt lấy cổ tay Bạch Vũ, bá đạo đem nàng kéo vào trong lồng ngực, không một lời xé mở quần áo của nàng.

”Ngươi, ngươi muốn làm gì? Dừng tay, phi lễ.....” Bạch Vũ bị hành động điên cuồng bất thình lính xảy ra của hắn làm kinh sợ, kích động muốn rời khỏi lồng ngực của hắn, Dạ Quân Mạc lại đột nhiên tê liệt ngã xuống trên người nàng, vết thương trong ngực còn chưa có hoàn toàn khép lại tung tóe mở ra, máu chảy như trút.

Ách, ngất đi rồi? Bạch Vũ đẩy hắn ra, trong lòng còn sợ hãi mặc lại quần áo, che lại xương quai xanh cùng vết bớt hình lông chim màu trắng.

Người này sẽ không phải muốn xem vết bớt dưới xương quai xanh của ta đi? Hắn làm sao mà biết được? Trùng hợp? Hay là nhận sai người?

Bạch Vũ cơn tức đầy mình oán thầm, đi lấy thuốc bột cầm máu mà sư phụ dùng các loại dược liệu trân quý mài thành. Cứu người chính là giúp người, tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên, đã chữa trị đến mức này chung quy cũng không thể bỏ dở nửa chừng.

Ngay lúc nàng đang bận rộn giúp Dạ Quân Mạc băng bó, vài tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Bạch Vũ trong lòng cả kinh, đều đã trễ thế này, còn có người nhàn rỗi không có việc gì đến gõ cửa?

”Ai vậy?”

”Là chúng ta. Bạch Vũ sư muội, ngươi đã ngủ chưa?”

Nguyên lai là vài vị sư tỷ quan hệ coi như không tồi, tới thật không đúng lúc.

Trong phòng nơi nơi đều là mùi máu tươi, người bệnh không mặc quần áo, chính nàng một thân cũng chật vật, cả người ướt sũng, còn dính không ít máu, căn bản không có cách nào gặp người.

”Chờ một chút.” Bạch Vũ nhanh chóng kéo chăn đem Dạ Quân Mạc che kín thật tốt, cởi quần áo ướt sũng ra, mặc một thân áo lót, một lần nữa cầm một cái khăn che mặt mang lên, làm bộ vừa mới tắm qua, lúc này mới mở cửa.

”Các vị sư tỷ, có chuyện gì sao?” Bạch Vũ đứng ở trước cửa, mê mang hỏi.

”Thích khách chạy ra khỏi Hoàng cung, Bách Lý tướng quân đang nơi nơi tìm bắt người, từng nhà trong cả vương thành đều điều tra, nơi này của ngươi vẫn không ngoại lệ. Chúng ta là cố ý tới nhắc cho ngươi tỉnh ngủ. Ngươi đã chưa ngủ, cũng đừng ngủ, nhanh chóng đi mặc quần áo, chờ điều tra đi.”

”Thích khách?” Bạch Vũ chấn động, không tự giác nhớ tới người nào đó đang nằm trên giường. Hắn sẽ không phải là thích khách kia đi?

”Đúng vậy, nghe nói thích khách bị thương, Bách Lý tướng quân tra khảo rất nghiêm ngặt, người ta không ra mở cửa cũng mạnh mẽ xông vào. Ngươi nếu đang ngủ, để cho nam nhân vào phòng sẽ không tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện