Độc Y Xấu Phi
Chương 93: Cái chết của lão thái quân
Tuy rằng Phượng Cửu rất vui vẻ khi thấy Hạng Quân Vãn vì mình mà ghen, nhưng hắn vẫn không muốn đem nàng liên lụy đến những tranh đấu kia. Hạng Quân Vãn có năng lực tự bảo vệ mình, điểm này Phượng Cửu tuyệt đối tin tưởng, chỉ là khiến cho nữ nhân phải ra mặt, nam nhân như hắn dùng để làm gì đây!
“Có ta đây! Nàng tin tưởng ta là tốt rồi!”
Sau hôn nhân cuộc sống hạnh phúc của hai người còn chưa bắt đầu, rắc rồi lại lần lượt xảy ra, bọn họ không thể nào chuyên tâm sống cuộc sống của riêng mình, bởi vì Ngọc phu nhân mang đến một tin tức kinh người.
“Cái gì? Ngoại tổ mẫu của ta đã chết?”
Phượng Cửu hoàn toàn không thể tin được, lão thái bà kia buổi sang còn mưu mưu tính tính buổi chiều lại lăn ra chết bất đắc kỳ tử. Khi Ngọc phu nhân vội vã chạy tới, thở hồng hộc, biểu tình sợ hãi báo cho Phượng Cửu, Phượng Cửu chỉ sửng sốt một lát liền khôi phục lý trí.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Bất quá thời gian chỉ có nửa ngày, lão thái quân chết tại phủ tướng quân, điều này rất quỷ dị!
Hạng Quân Vãn cũng bị tin tức bất chợt này làm sợ đến ngây người, mới vừa rồi còn nghĩ muốn biết lão thái quân, hiện tại bà ta đã chết, chết như thế nào? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hạng Quân Vãn hiện tại muốn biết tất cả những điều này.
Thoáng chốc, tất cả mọi người tụ tập trong viện mà Ngọc phu nhân đã chuẩn bị cho lão thái quân.
Tuy là buổi chiều, ngày vẫn như trước nóng nực, nhưng vì có người chết trong viện mà trở nên có chút âm lãnh.
Thi thể lão thái quân nằm thẳng trên mặt đất, ánh mắt mở thật to, một bộ dạng bất khả tư nghị cùng sợ hãi hoảng hốt, dường như trước khi chết đã nhìn thấy chuyện tình không nên nhìn thấy, hoặc là gặp người gì đó bất khả tư nghị, tóm lại là hết sức khủng bố. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Quý phủ có người chết, Hạng Trị Chung đã sớm thông tri Cẩm thành phủ, lúc này đã có lão đạo khám nghiệm tử thi kinh nghiệm khám nghiệm lão thái quân, cẩn thận kiểm tra toàn bộ, lão đạo nhíu mày, “Không có dấu vết trúng độc, cũng không có miệng vết thương. Chỉ có thể giải phẫu……”
Thời điểm nói ra lời này, lão đạo khám nghiệm tử thi nhìn về phía Hạng Trị Chung. Đến lúc này, Hạng Trị Chung có chút khó xử. Nếu lão thái quân là người bình thường, để điều tra rõ chân tướng, giải phẫu tử thi là chuyện rất bình thường. Nhưng mà lão thái quân là ngoại tổ mẫu của Phượng Cửu, chuyện này chỉ có thể chờ Phượng Cửu quyết định.
“Hết thảy dựa theo lời ngươi nói!”
Sau khi Phượng Cửu mở miệng nói, lão đạo kia nhìn về phía Phượng Cửu. Thái Bình quận chúa hôn sự đã sớm truyền khắp Cẩm thành, nay khi nhìn thấy vị hôn phu của Hạng Quân Vãn, thiên hạ đệ nhất mỹ nam Phượng Cửu, ngay cả lão đạo khám nghiệm tử thi là nam nhân cũng có chút thở không thông.
Có được sự chấp thuận của Phượng Cửu, lão đạo sai người nâng lão thái quân tiến vào một phòng trống, mọi người lại đợi thật lâu, lão đạo mới mệt mỏi đi ra.
“Nội tạng không có vấn đề, chỉ bị doạ đến chết.”
Tục ngữ có nói “dọa đến chết”, lão đạo này trước kia cũng đã từng thấy qua ví dụ như thế, cho nên đối với nguyên nhân cái chết của lão thái quân hết sức khẳng định.
Dọa đến chết? Người sống bị hù chết? Đây là có chuyện gì? Trong phủ tướng quân chẳng lẽ có hồng thuỷ mãnh thú hay sao?
Chuyện lão thái quân Bàn Long thành chết bất đắc kỳ tử trong phủ tướng quân không bao lâu thì lọt vào tai Công Tôn Nam, vừa nghe tin tức này, hắn trực tiếp từ long ỷ lên nhảy dựng lên. Nếu chết một lão gia thái thái bình thường, hoàn hảo, không có chuyện gì, nhưng cố tình người nọ là Phượng Cửu ngoại tổ mẫu, lại chết trong phủ đại tướng quân của Thương Nguyệt quốc, chuyện này thì lớn!
Lấy tính tình đa nghi của Công Tôn Nam, đối với chuyện này làm rất nhiều loại giả thiết. Hắn thậm chí hoài nghi Phượng Cửu vì đổi ý không muốn mất hai năm quặng sắt, cho nên mới đạo diễn ra chuyện như vậy, vu oan Thương Nguyệt quốc, mục đích đúng là muốn thu hồi đống sắt kia. Chỉ là, Phượng Cửu nếu thực như thế, tốt hơn là nên chờ đến khi hắn mở tiệc chiêu đãi láo thái quân trong cung rồi động thủ, tất yếu ầm ĩ ở trong phủ tướng quân làm chi!
Công Tôn Nam đoán không ra âm mưu trong chuyện này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, trong chuyện này nhất định có điều gì đó mờ ám.
So với Công Tôn Nam, Triệu Mạn khi nghe đến tin tức này thì càng lo lắng cho Hạng Quân Vãn.
Lão thái quân chết quá mức kỳ quái, Phượng Cửu có thể hay không vì vậy mà cùng Thương Nguyệt quốc đối địch? Nếu là địch, đây chẳng phải Hạng Trị Chung cùng Phượng Cửu cha vợ con rể phải chạm mặt nhau trên chiến trường? Vậy Hạng Quân Vãn bị kẹp ở giữa, không phải là rất khó xử? Nếu thật sự là người Thương Nguyệt quốc làm, cũng phải chấp nhận hậu quả, vạn nhất là quốc gia khác châm ngòi ly gián, đây quả thực muốn hai người bọn họ lưỡng bại câu thương.
Bởi vì cái chết của lão thái quân, phủ tướng quân vốn dĩ vui mừng phải triệt hạ hồng sa đèn lồng, cả phủ một mảnh màu trắng.
Khám nghiệm tử thi cho lão thái quân là một lão đạo kinh nghiệm phong phú, nhưng phán đoán cuối cùng của hắn, Hạng Quân Vãn vẫn bán tín bán nghi, không hoàn toàn tin. Lão thái quân rốt cuộc gặp cái gì trong phủ tướng quân? Thế nhưng bị hù doạ đến chết? Điều này thật sự có chút không thể lý giải nổi.
Mà sau khi Hạng Trị Chung thẳng tay thẩm vấn những người hầu hạ lão thái quân cùng với những người bà ta mang tới đây, không hề phát hiện có người khả nghi. Đừng nói đến hiện tượng kỳ quái, người kỳ quái, mà ngay cả giãy dụa kêu cứu hay tiếng kêu thảm thiết gì đó, đều không có ai nghe thấy.
Hay là, gặp quỷ?
“Phượng Cửu, ta muốn kiểm thi thể lão thái quân.” Hạng Quân Vãn đem Phượng Cửu kéo đến một bên, nàng luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Lão thái quân vừa đến tướng phủ, buổi sáng hoàn hảo tốt, làm sao chỉ trong vòng nửa ngày đã gặp chuyện!
Phủ tướng quân cũng không phải vườn rau, ai cũng có thể tuỳ tiện tiến vào, hơn nữa Phượng Cửu thăm dò chung quanh, không có dấu vết của bất kỳ cao thủ nào… Dấu vết, nếu nói là người trong phủ tướng quân làm, cái này cũng không có khả năng, dù sao nha đầu hầu hạ lão thái quân đứng cách đó không xa, nếu thực sự có chuyện gì tại sao mấy nha đầu kia không hề phát giác?
Chuyện này, rất quỷ dị!
Phượng Cửu đương nhiên biết tiểu thê tử mình muốn làm cái gì, hắn cũng không phản đối, tự mình mang Hạng Quân Vãn vao phòng khám nghiệm tử thi.
Trong phòng, lão đạo đang chuẩn bị khâu lại thi thể lão thái quân, vừa xỏ kim, đang muốn bắt đầu, chợt nghe một tiếng “Chậm đã”, sau đó Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Khi biết Thái Bình quận chúa muốn tự mình khám nghiệm tử thi, sắc mặt lão đạo có chút khó coi, “Quận chúa không tin ta?”
“Không phải!” Biết hành vi mình có thể sẽ làm mất lòng lão đạo, Hạng Quân Vãn thật có lỗi cười cười, “Sự tình quá quan trọng, ta không thể không cẩn thận.”
Thấy Hạng Quân Vãn khiêm tốn như thế, lão đạo khám nghiệm tử thi mới gật đầu, để cho Hạng Quân Vãn tiến lên.
Lúc này, Hạng Quân Vãn cẩn thận đánh giá lão thái quân, nàng chưa nghĩ tới các nàng sẽ gặp mặt nhau trong tình huống như vậy. Đây là một lão nhân vừa qua sáu mươi, hai tấn sương trắng, biểu tình dữ tợn, mang theo giãy dụa cùng sợ hãi rất lớn.
Không có gì miệng vết thương, điều này co nghĩa bà ta không cùng người khác ra xung đột chân tay, đối phương cũng không dụng khí giới… Hung khí duy nhất có thể giết chết bà ta chỉ có độc……
Cẩn thận kiểm tra thi thể lão thái quân, ngay cả nội tạng Hạng Quân Vãn đều kiểm tra từng cái, không có buông tha. Thời điểm kiểm tra dạ dày, Hạng Quân Vãn ngẩng đầu nhìn lão khám nghiệm tử thi, “Ngươi có kiểm tra dạ dày hay không? Đồ ăn cặn bã trong dạ dày sẽ có manh mối.”
Nghe Hạng Quân Vãn nhắc nhở, lão đạo có chút xấu hổ. Xác thực, hắn vừa rồi lực chú ý tập trung vào chuyện lão thái quân bị dọa đến chết, cho nên xem nhẹ dạ dày, điều này thật là một sơ sẩy. Lão đạo vội vàng cầm một cây đao cắt mỏng, đi đến bên cạnh thi thể, thuần thục mở dạ dày ra.
Nếu như đúng theo lời Hạng Quân Vãn nói, đồ an trong dạ dày lão thái quân vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nhờ lão đem tất cả những thứ đó lên bàn khám nghiệm, Hạng Quân Vãn cầm ngân châm đem từng thứ từng thứ tách ra. Quả nhiên, sau khi xem lại ngửi, Hạng Quân Vãn đã phát hiện sự giống nhau trong đó. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Quận chúa, có phải hay không có cái gì dị thường?” Lão đạo khám nghiệm tử thi thấy vẻ mặt của Hạng Quân Vãn ngưng trọng, vội vàng mở miệng hỏi.
“Không có.” Hạng Quân Vãn lắc lắc đầu, “Xem ra là ta quá lo lắng!”
Trong cái nhìn chăm chú của lão đạo kia, Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu trở về viện của mình. Đóng cửa lại, Phượng Cửu lệnh cho Phi Sương canh giữ ngoài cửa, chính mình nhìn về phía Hạng Quân Vãn, “Nói đi, rốt cuộc làm sao?”
Từ lúc vừa rồi, Phượng Cửu đã phát hiện ra manh mối, chỉ là Hạng Quân Vãn không chịu nói ra trước mặt mọi người, hắn cũng không truy vấn, nàng hẳn là kiêng kị cái gì.
Biết Phượng Cửu đã nhìn ra vấn đề, Hạng Quân Vãn ngẩng đầu, mở lòng bàn tay, trong đó một phiến lá nhỏ tựa như miếng ngũ giác tinh, “Đây là Đọa Lạc Thảo, sinh trưởng trong rừng rậm phương nam ẩm ướt ấm nóng. Sở dĩ kêu Đọa Lạc Thảo, bởi vì khi con người ta ăn nó sẽ vô thanh vô thức tiến vào ảo giác. Ảo giác này có thể là khoái hoạt, có thể là khủng bố, toàn bộ tuỳ thuộc vào hiệu lệnh của người cho ăn.”
“Ý của nàng là, lão thái quân đã dùng Đọa Lạc Thảo, lại có người cho bà ta chỉ lệnh, có lẽ là một cái chỉ lệnh khủng bố, cho nên lâm vào ảo giác khủng bố kia, bị ảo giác của chính mình hù chết?”
Phượng Cửu lần đầu tiên nghe nói đến Đọa Lạc Thảo, mà biểu tình Hạng Quân Vãn lại cực kỳ nghiêm túc, Phượng Cửu biết nàng không có lừa gạt hắn. Không nghĩ tới một phiến lá xanh nho nhỏ, cư nhiên có uy lực như thế.
Hạng Quân Vãn nhìn thấy Đọa Lạc Thảo cũng hết sức kinh ngạc, thực vật như thế chỉ có ở Vân Nam nóng ẩm quanh năm mới có. Dựa theo phân bố địa lý của đại lục này, Đọa Lạc Thảo hẳn là sinh trưởng ở phía Nam Dực Nhân quốc, như vậy, chuyện này cùng Dực Nhân quốc có quan hệ?
Hạng Quân Vãn đem phân tích của mình nói cho Phượng Cửu, cùng với ý nghĩ của hắn không mưu mà hợp. Từ lúc Hạng Quân Vãn nói Đọa Lạc Thảo sinh trưởng trong rừng rậm nóng ẩm, Phượng Cửu đã nghĩ âm mưu lần này đến từ Dực Nhân quốc. Nói như thế, rốt cuộc đó là ai? Là vẫn người vẫn coi đệ đệ là kẻ thù Nguyên Khê, hay là lão hoàng đế lo lắng hắn sẽ chiếm ngôi của con mình Bách Lý Thái Vi?
“Nguyên Khuê? Bách Lý Thái Vi?”
Hạng Quân Vãn lúc này mày cũng nhíu lại, hai người này cùng Phượng Cửu hận thù sâu xa, tính ra khả năng là do bọn họ cũng rất lớn. Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Hạng Trị Chung, lúc trước Bách Lý Thái Vi còn phái người ám sát Hạng Trị Chung, trong lòng nhất định hết sức oán hận Hạng Trị Chung phản bội Thái tử….
“Chúng ta phải làm sao? Phải về Bàn Long thành sao?”
Đối với ngày đầu tiên sau khi tân hôn xảy ra chuyện như vậy, tân nương Hạng Quân Vãn này thế nào cũng không cao hứng được. Hôn sự của mình bị người ta tính kế thành âm mưu, không tìm được người phía sau màn làm chủ, nàng sẽ không-bỏ-qua!
Bởi vì chuyện của lão thái quân, Phượng Cửu rất áy náy. Vốn dĩ muốn cho Hạng Quân Vãn một hôn lễ độc nhất vô nhị, hai người đi dạo xung quanh, chậm rãi trở về Bàn Long thành, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Chuyện này, thật đúng là không tốt.
“Chúng ta trước hết chờ ở chỗ này.”
Phượng Cửu nắm thắt lưng Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng ôm nàng. “Vãn Vãn, thực xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy, là ta không dự liệu được!”
“Đây không phải là lỗi của chàng! Thật đó!” Biết được Phượng Cửu cảm thấy thua thiệt, Hạng Quân Vãn vội vàng đánh gãy ý nghĩ như vậy của hắn, “Có thể coi là xui xẻo, nên tìm người phía sau cái màn này! Chẳng những tính kế chúng ta, ngay cả phủ tướng quân cũng coi bị trúng kế, tâm địa thật sự quá ác độc!”
Nghĩ đến bởi vì chính mình cùng Phượng Cửu mà liên lụy Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn trong lòng tức giận không thôi. Lão thái quân chết ở phủ đại tướng quân Thương Nguyệt quốc, chuyện này nếu bị người khuếch đại ra ngoài, không chừng sẽ còn nói như thế nào!
Hạng Quân Vãn lo lắng cũng không phải dư thừa, cho dù bọn họ muốn giấu diếm chuyện tình lão thái quân, Cẩm thành ngày hôm sau vẫn đồn đãi đến ồn ào huyên náo.
Vốn dĩ đối với hôn sự này, bách tính có thái độ chờ mong cùng chúc phúc, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, cộng thêm một số người gây sóng gió, dư luận trong thành toàn bộ bàn tán xôn xao.
Dân chúng bát quái trỗi dậy, lực lượng là vô cùng. Có người bắt đầu nói lên thân thế Phượng Cửu, đồn đãi ở trong Bàn Long thành lão thái quân cùng Phượng Cửu quan hệ lưỡng cực, rồi đến mối quan hệ giữa Phượng Cửu cùng mấy hoàng huynh ngoài cười trong không cười, cộng thêm đối với tiểu thúc nhìn chằm chằm Bách Lý Thái Vi…… Mọi chuyện không cần thiết đều trực tiếp bị người quăng lên mặt bàn mà nói.
Dưới sự khuyếch đại của lòng người, tất cả mọi người cảm thấy, chuyện này là do Phượng Cửu cùng Hạng Trị Chung liên thủ gây ra.
Lão thái quân không chịu giao quyền, Phượng Cửu tuổi tác đã lớn, hai người mâu thuẫn xung đột trực tiếp giết chết lão thái quân. Ở Bàn Long thành, Phượng Cửu ra tay không được, đúng dịp có cơ hội là đại hôn, đem lão thái quân lừa đến phủ tướng quân, nhờ Hạng Trị Chung ra tay, như thế Phượng Cửu hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi ——
Khi tin tức này rơi vào tay Hạng Quân Vãn, con ngươi xinh đẹp của nàng lập tức nhiễm lên một tầng ý tứ khó nói.
“Dụ Tịnh, đi thăm dò tin tức này là do ai đồn ra. Trực tiếp bắt người này mang đến đây cho ta!”
Chỉ trong vòng một ngày, lời đồn đãi truyền thành như thế, không phải có người ác ý thì là cái gì! Hạng Quân Vãn hiện tại có chút lo lắng tình cảnh của Phượng Cửu cùng Hạng Trị Chung, tuy rằng chuyện này không thể mang đến bất kỳ tổn thương đáng kể nào cho hai người đó, nhưng mà nàng tổng cảm giác có một cao nhân đứng đằng sau chỉ đạo hết thảy, để đạt được mục đích không ai biết.
Như vậy, rốt cuộc là ai làm chứ? Tại sao phải làm như vậy, mục đích là cái gì?
Vấn đề này quấy nhiễu Hạng Quân Vãn, khiến nàng trăm tư khó giải. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Dụ Tịnh đã từ chỗ Triệu Mạn biết thân phận của Hạng Quân Vãn, mặc dù có chút bất khả tư nghị, nhưng đối với Hạng Quân Vãn ngược lại cung kính, giống như đối với Triệu Mạn.
Nhờ có lực lượng Hắc Bạch Sát, Dụ Tịnh rất nhanh tra được năm nguồn gốc của lời đồn, chỉ là thời điểm hắn mò đến nơi, năm người này đều đã bị diệt khẩu, một đao mất mạng, manh mối cũng như thế bị chặt đứt, như trước thuỷ chung mờ mịt.
Khi Hạng Quân Vãn nghe được tin tức, càng thêm xác định ý tưởng trong lòng mình, toàn bộ chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà là có người ở sau lưng mưu toan.
Ngay lúc nàng xác định lão thái quân dùng Đọa Lạc Thảo, cộng thêm có người thao túng cho nên mới bị hù chết, một nha đầu đi theo lão thái quân đến đây đột nhiên trúng độc tử vong, không hề có dấu vết, không có bất kỳ manh mối nào, cực kỳ sạch sẽ, làm cho không có người nào có thể nói cái gì.
“Thật là bọn họ sao? Vậy bước tiếp theo bọn họ muốn làm cái gì?”
Phượng Cửu vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hạng Quân Vãn vừa viết vừa vẽ vừa tự lầm bầm ở bên cạnh bàn học, đi vào mới phát hiện Hạng Quân Vãn vẽ trên giấy một quan hệ đồ, thì ra nàng luôn nắm chắc mấy tin tức này. Nghĩ đến tân hôn còn chưa có thế giới riêng của hai người, thì đã mệt Hạng Quân Vãn vì hắn lo lắng, Phượng Cửu trong lòng thật không dễ chịu.
“Chàng đã trở lại!”
Ngẩng đầu nhìn Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, mệt mỏi trên mặt cũng trở thành hư không, hé ra nụ cười sáng lạn với Phượng Cửu.
“Có ta đây! Nàng tin tưởng ta là tốt rồi!”
Sau hôn nhân cuộc sống hạnh phúc của hai người còn chưa bắt đầu, rắc rồi lại lần lượt xảy ra, bọn họ không thể nào chuyên tâm sống cuộc sống của riêng mình, bởi vì Ngọc phu nhân mang đến một tin tức kinh người.
“Cái gì? Ngoại tổ mẫu của ta đã chết?”
Phượng Cửu hoàn toàn không thể tin được, lão thái bà kia buổi sang còn mưu mưu tính tính buổi chiều lại lăn ra chết bất đắc kỳ tử. Khi Ngọc phu nhân vội vã chạy tới, thở hồng hộc, biểu tình sợ hãi báo cho Phượng Cửu, Phượng Cửu chỉ sửng sốt một lát liền khôi phục lý trí.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Bất quá thời gian chỉ có nửa ngày, lão thái quân chết tại phủ tướng quân, điều này rất quỷ dị!
Hạng Quân Vãn cũng bị tin tức bất chợt này làm sợ đến ngây người, mới vừa rồi còn nghĩ muốn biết lão thái quân, hiện tại bà ta đã chết, chết như thế nào? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hạng Quân Vãn hiện tại muốn biết tất cả những điều này.
Thoáng chốc, tất cả mọi người tụ tập trong viện mà Ngọc phu nhân đã chuẩn bị cho lão thái quân.
Tuy là buổi chiều, ngày vẫn như trước nóng nực, nhưng vì có người chết trong viện mà trở nên có chút âm lãnh.
Thi thể lão thái quân nằm thẳng trên mặt đất, ánh mắt mở thật to, một bộ dạng bất khả tư nghị cùng sợ hãi hoảng hốt, dường như trước khi chết đã nhìn thấy chuyện tình không nên nhìn thấy, hoặc là gặp người gì đó bất khả tư nghị, tóm lại là hết sức khủng bố. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Quý phủ có người chết, Hạng Trị Chung đã sớm thông tri Cẩm thành phủ, lúc này đã có lão đạo khám nghiệm tử thi kinh nghiệm khám nghiệm lão thái quân, cẩn thận kiểm tra toàn bộ, lão đạo nhíu mày, “Không có dấu vết trúng độc, cũng không có miệng vết thương. Chỉ có thể giải phẫu……”
Thời điểm nói ra lời này, lão đạo khám nghiệm tử thi nhìn về phía Hạng Trị Chung. Đến lúc này, Hạng Trị Chung có chút khó xử. Nếu lão thái quân là người bình thường, để điều tra rõ chân tướng, giải phẫu tử thi là chuyện rất bình thường. Nhưng mà lão thái quân là ngoại tổ mẫu của Phượng Cửu, chuyện này chỉ có thể chờ Phượng Cửu quyết định.
“Hết thảy dựa theo lời ngươi nói!”
Sau khi Phượng Cửu mở miệng nói, lão đạo kia nhìn về phía Phượng Cửu. Thái Bình quận chúa hôn sự đã sớm truyền khắp Cẩm thành, nay khi nhìn thấy vị hôn phu của Hạng Quân Vãn, thiên hạ đệ nhất mỹ nam Phượng Cửu, ngay cả lão đạo khám nghiệm tử thi là nam nhân cũng có chút thở không thông.
Có được sự chấp thuận của Phượng Cửu, lão đạo sai người nâng lão thái quân tiến vào một phòng trống, mọi người lại đợi thật lâu, lão đạo mới mệt mỏi đi ra.
“Nội tạng không có vấn đề, chỉ bị doạ đến chết.”
Tục ngữ có nói “dọa đến chết”, lão đạo này trước kia cũng đã từng thấy qua ví dụ như thế, cho nên đối với nguyên nhân cái chết của lão thái quân hết sức khẳng định.
Dọa đến chết? Người sống bị hù chết? Đây là có chuyện gì? Trong phủ tướng quân chẳng lẽ có hồng thuỷ mãnh thú hay sao?
Chuyện lão thái quân Bàn Long thành chết bất đắc kỳ tử trong phủ tướng quân không bao lâu thì lọt vào tai Công Tôn Nam, vừa nghe tin tức này, hắn trực tiếp từ long ỷ lên nhảy dựng lên. Nếu chết một lão gia thái thái bình thường, hoàn hảo, không có chuyện gì, nhưng cố tình người nọ là Phượng Cửu ngoại tổ mẫu, lại chết trong phủ đại tướng quân của Thương Nguyệt quốc, chuyện này thì lớn!
Lấy tính tình đa nghi của Công Tôn Nam, đối với chuyện này làm rất nhiều loại giả thiết. Hắn thậm chí hoài nghi Phượng Cửu vì đổi ý không muốn mất hai năm quặng sắt, cho nên mới đạo diễn ra chuyện như vậy, vu oan Thương Nguyệt quốc, mục đích đúng là muốn thu hồi đống sắt kia. Chỉ là, Phượng Cửu nếu thực như thế, tốt hơn là nên chờ đến khi hắn mở tiệc chiêu đãi láo thái quân trong cung rồi động thủ, tất yếu ầm ĩ ở trong phủ tướng quân làm chi!
Công Tôn Nam đoán không ra âm mưu trong chuyện này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, trong chuyện này nhất định có điều gì đó mờ ám.
So với Công Tôn Nam, Triệu Mạn khi nghe đến tin tức này thì càng lo lắng cho Hạng Quân Vãn.
Lão thái quân chết quá mức kỳ quái, Phượng Cửu có thể hay không vì vậy mà cùng Thương Nguyệt quốc đối địch? Nếu là địch, đây chẳng phải Hạng Trị Chung cùng Phượng Cửu cha vợ con rể phải chạm mặt nhau trên chiến trường? Vậy Hạng Quân Vãn bị kẹp ở giữa, không phải là rất khó xử? Nếu thật sự là người Thương Nguyệt quốc làm, cũng phải chấp nhận hậu quả, vạn nhất là quốc gia khác châm ngòi ly gián, đây quả thực muốn hai người bọn họ lưỡng bại câu thương.
Bởi vì cái chết của lão thái quân, phủ tướng quân vốn dĩ vui mừng phải triệt hạ hồng sa đèn lồng, cả phủ một mảnh màu trắng.
Khám nghiệm tử thi cho lão thái quân là một lão đạo kinh nghiệm phong phú, nhưng phán đoán cuối cùng của hắn, Hạng Quân Vãn vẫn bán tín bán nghi, không hoàn toàn tin. Lão thái quân rốt cuộc gặp cái gì trong phủ tướng quân? Thế nhưng bị hù doạ đến chết? Điều này thật sự có chút không thể lý giải nổi.
Mà sau khi Hạng Trị Chung thẳng tay thẩm vấn những người hầu hạ lão thái quân cùng với những người bà ta mang tới đây, không hề phát hiện có người khả nghi. Đừng nói đến hiện tượng kỳ quái, người kỳ quái, mà ngay cả giãy dụa kêu cứu hay tiếng kêu thảm thiết gì đó, đều không có ai nghe thấy.
Hay là, gặp quỷ?
“Phượng Cửu, ta muốn kiểm thi thể lão thái quân.” Hạng Quân Vãn đem Phượng Cửu kéo đến một bên, nàng luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Lão thái quân vừa đến tướng phủ, buổi sáng hoàn hảo tốt, làm sao chỉ trong vòng nửa ngày đã gặp chuyện!
Phủ tướng quân cũng không phải vườn rau, ai cũng có thể tuỳ tiện tiến vào, hơn nữa Phượng Cửu thăm dò chung quanh, không có dấu vết của bất kỳ cao thủ nào… Dấu vết, nếu nói là người trong phủ tướng quân làm, cái này cũng không có khả năng, dù sao nha đầu hầu hạ lão thái quân đứng cách đó không xa, nếu thực sự có chuyện gì tại sao mấy nha đầu kia không hề phát giác?
Chuyện này, rất quỷ dị!
Phượng Cửu đương nhiên biết tiểu thê tử mình muốn làm cái gì, hắn cũng không phản đối, tự mình mang Hạng Quân Vãn vao phòng khám nghiệm tử thi.
Trong phòng, lão đạo đang chuẩn bị khâu lại thi thể lão thái quân, vừa xỏ kim, đang muốn bắt đầu, chợt nghe một tiếng “Chậm đã”, sau đó Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Khi biết Thái Bình quận chúa muốn tự mình khám nghiệm tử thi, sắc mặt lão đạo có chút khó coi, “Quận chúa không tin ta?”
“Không phải!” Biết hành vi mình có thể sẽ làm mất lòng lão đạo, Hạng Quân Vãn thật có lỗi cười cười, “Sự tình quá quan trọng, ta không thể không cẩn thận.”
Thấy Hạng Quân Vãn khiêm tốn như thế, lão đạo khám nghiệm tử thi mới gật đầu, để cho Hạng Quân Vãn tiến lên.
Lúc này, Hạng Quân Vãn cẩn thận đánh giá lão thái quân, nàng chưa nghĩ tới các nàng sẽ gặp mặt nhau trong tình huống như vậy. Đây là một lão nhân vừa qua sáu mươi, hai tấn sương trắng, biểu tình dữ tợn, mang theo giãy dụa cùng sợ hãi rất lớn.
Không có gì miệng vết thương, điều này co nghĩa bà ta không cùng người khác ra xung đột chân tay, đối phương cũng không dụng khí giới… Hung khí duy nhất có thể giết chết bà ta chỉ có độc……
Cẩn thận kiểm tra thi thể lão thái quân, ngay cả nội tạng Hạng Quân Vãn đều kiểm tra từng cái, không có buông tha. Thời điểm kiểm tra dạ dày, Hạng Quân Vãn ngẩng đầu nhìn lão khám nghiệm tử thi, “Ngươi có kiểm tra dạ dày hay không? Đồ ăn cặn bã trong dạ dày sẽ có manh mối.”
Nghe Hạng Quân Vãn nhắc nhở, lão đạo có chút xấu hổ. Xác thực, hắn vừa rồi lực chú ý tập trung vào chuyện lão thái quân bị dọa đến chết, cho nên xem nhẹ dạ dày, điều này thật là một sơ sẩy. Lão đạo vội vàng cầm một cây đao cắt mỏng, đi đến bên cạnh thi thể, thuần thục mở dạ dày ra.
Nếu như đúng theo lời Hạng Quân Vãn nói, đồ an trong dạ dày lão thái quân vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nhờ lão đem tất cả những thứ đó lên bàn khám nghiệm, Hạng Quân Vãn cầm ngân châm đem từng thứ từng thứ tách ra. Quả nhiên, sau khi xem lại ngửi, Hạng Quân Vãn đã phát hiện sự giống nhau trong đó. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Quận chúa, có phải hay không có cái gì dị thường?” Lão đạo khám nghiệm tử thi thấy vẻ mặt của Hạng Quân Vãn ngưng trọng, vội vàng mở miệng hỏi.
“Không có.” Hạng Quân Vãn lắc lắc đầu, “Xem ra là ta quá lo lắng!”
Trong cái nhìn chăm chú của lão đạo kia, Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu trở về viện của mình. Đóng cửa lại, Phượng Cửu lệnh cho Phi Sương canh giữ ngoài cửa, chính mình nhìn về phía Hạng Quân Vãn, “Nói đi, rốt cuộc làm sao?”
Từ lúc vừa rồi, Phượng Cửu đã phát hiện ra manh mối, chỉ là Hạng Quân Vãn không chịu nói ra trước mặt mọi người, hắn cũng không truy vấn, nàng hẳn là kiêng kị cái gì.
Biết Phượng Cửu đã nhìn ra vấn đề, Hạng Quân Vãn ngẩng đầu, mở lòng bàn tay, trong đó một phiến lá nhỏ tựa như miếng ngũ giác tinh, “Đây là Đọa Lạc Thảo, sinh trưởng trong rừng rậm phương nam ẩm ướt ấm nóng. Sở dĩ kêu Đọa Lạc Thảo, bởi vì khi con người ta ăn nó sẽ vô thanh vô thức tiến vào ảo giác. Ảo giác này có thể là khoái hoạt, có thể là khủng bố, toàn bộ tuỳ thuộc vào hiệu lệnh của người cho ăn.”
“Ý của nàng là, lão thái quân đã dùng Đọa Lạc Thảo, lại có người cho bà ta chỉ lệnh, có lẽ là một cái chỉ lệnh khủng bố, cho nên lâm vào ảo giác khủng bố kia, bị ảo giác của chính mình hù chết?”
Phượng Cửu lần đầu tiên nghe nói đến Đọa Lạc Thảo, mà biểu tình Hạng Quân Vãn lại cực kỳ nghiêm túc, Phượng Cửu biết nàng không có lừa gạt hắn. Không nghĩ tới một phiến lá xanh nho nhỏ, cư nhiên có uy lực như thế.
Hạng Quân Vãn nhìn thấy Đọa Lạc Thảo cũng hết sức kinh ngạc, thực vật như thế chỉ có ở Vân Nam nóng ẩm quanh năm mới có. Dựa theo phân bố địa lý của đại lục này, Đọa Lạc Thảo hẳn là sinh trưởng ở phía Nam Dực Nhân quốc, như vậy, chuyện này cùng Dực Nhân quốc có quan hệ?
Hạng Quân Vãn đem phân tích của mình nói cho Phượng Cửu, cùng với ý nghĩ của hắn không mưu mà hợp. Từ lúc Hạng Quân Vãn nói Đọa Lạc Thảo sinh trưởng trong rừng rậm nóng ẩm, Phượng Cửu đã nghĩ âm mưu lần này đến từ Dực Nhân quốc. Nói như thế, rốt cuộc đó là ai? Là vẫn người vẫn coi đệ đệ là kẻ thù Nguyên Khê, hay là lão hoàng đế lo lắng hắn sẽ chiếm ngôi của con mình Bách Lý Thái Vi?
“Nguyên Khuê? Bách Lý Thái Vi?”
Hạng Quân Vãn lúc này mày cũng nhíu lại, hai người này cùng Phượng Cửu hận thù sâu xa, tính ra khả năng là do bọn họ cũng rất lớn. Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Hạng Trị Chung, lúc trước Bách Lý Thái Vi còn phái người ám sát Hạng Trị Chung, trong lòng nhất định hết sức oán hận Hạng Trị Chung phản bội Thái tử….
“Chúng ta phải làm sao? Phải về Bàn Long thành sao?”
Đối với ngày đầu tiên sau khi tân hôn xảy ra chuyện như vậy, tân nương Hạng Quân Vãn này thế nào cũng không cao hứng được. Hôn sự của mình bị người ta tính kế thành âm mưu, không tìm được người phía sau màn làm chủ, nàng sẽ không-bỏ-qua!
Bởi vì chuyện của lão thái quân, Phượng Cửu rất áy náy. Vốn dĩ muốn cho Hạng Quân Vãn một hôn lễ độc nhất vô nhị, hai người đi dạo xung quanh, chậm rãi trở về Bàn Long thành, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Chuyện này, thật đúng là không tốt.
“Chúng ta trước hết chờ ở chỗ này.”
Phượng Cửu nắm thắt lưng Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng ôm nàng. “Vãn Vãn, thực xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy, là ta không dự liệu được!”
“Đây không phải là lỗi của chàng! Thật đó!” Biết được Phượng Cửu cảm thấy thua thiệt, Hạng Quân Vãn vội vàng đánh gãy ý nghĩ như vậy của hắn, “Có thể coi là xui xẻo, nên tìm người phía sau cái màn này! Chẳng những tính kế chúng ta, ngay cả phủ tướng quân cũng coi bị trúng kế, tâm địa thật sự quá ác độc!”
Nghĩ đến bởi vì chính mình cùng Phượng Cửu mà liên lụy Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn trong lòng tức giận không thôi. Lão thái quân chết ở phủ đại tướng quân Thương Nguyệt quốc, chuyện này nếu bị người khuếch đại ra ngoài, không chừng sẽ còn nói như thế nào!
Hạng Quân Vãn lo lắng cũng không phải dư thừa, cho dù bọn họ muốn giấu diếm chuyện tình lão thái quân, Cẩm thành ngày hôm sau vẫn đồn đãi đến ồn ào huyên náo.
Vốn dĩ đối với hôn sự này, bách tính có thái độ chờ mong cùng chúc phúc, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, cộng thêm một số người gây sóng gió, dư luận trong thành toàn bộ bàn tán xôn xao.
Dân chúng bát quái trỗi dậy, lực lượng là vô cùng. Có người bắt đầu nói lên thân thế Phượng Cửu, đồn đãi ở trong Bàn Long thành lão thái quân cùng Phượng Cửu quan hệ lưỡng cực, rồi đến mối quan hệ giữa Phượng Cửu cùng mấy hoàng huynh ngoài cười trong không cười, cộng thêm đối với tiểu thúc nhìn chằm chằm Bách Lý Thái Vi…… Mọi chuyện không cần thiết đều trực tiếp bị người quăng lên mặt bàn mà nói.
Dưới sự khuyếch đại của lòng người, tất cả mọi người cảm thấy, chuyện này là do Phượng Cửu cùng Hạng Trị Chung liên thủ gây ra.
Lão thái quân không chịu giao quyền, Phượng Cửu tuổi tác đã lớn, hai người mâu thuẫn xung đột trực tiếp giết chết lão thái quân. Ở Bàn Long thành, Phượng Cửu ra tay không được, đúng dịp có cơ hội là đại hôn, đem lão thái quân lừa đến phủ tướng quân, nhờ Hạng Trị Chung ra tay, như thế Phượng Cửu hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi ——
Khi tin tức này rơi vào tay Hạng Quân Vãn, con ngươi xinh đẹp của nàng lập tức nhiễm lên một tầng ý tứ khó nói.
“Dụ Tịnh, đi thăm dò tin tức này là do ai đồn ra. Trực tiếp bắt người này mang đến đây cho ta!”
Chỉ trong vòng một ngày, lời đồn đãi truyền thành như thế, không phải có người ác ý thì là cái gì! Hạng Quân Vãn hiện tại có chút lo lắng tình cảnh của Phượng Cửu cùng Hạng Trị Chung, tuy rằng chuyện này không thể mang đến bất kỳ tổn thương đáng kể nào cho hai người đó, nhưng mà nàng tổng cảm giác có một cao nhân đứng đằng sau chỉ đạo hết thảy, để đạt được mục đích không ai biết.
Như vậy, rốt cuộc là ai làm chứ? Tại sao phải làm như vậy, mục đích là cái gì?
Vấn đề này quấy nhiễu Hạng Quân Vãn, khiến nàng trăm tư khó giải. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Dụ Tịnh đã từ chỗ Triệu Mạn biết thân phận của Hạng Quân Vãn, mặc dù có chút bất khả tư nghị, nhưng đối với Hạng Quân Vãn ngược lại cung kính, giống như đối với Triệu Mạn.
Nhờ có lực lượng Hắc Bạch Sát, Dụ Tịnh rất nhanh tra được năm nguồn gốc của lời đồn, chỉ là thời điểm hắn mò đến nơi, năm người này đều đã bị diệt khẩu, một đao mất mạng, manh mối cũng như thế bị chặt đứt, như trước thuỷ chung mờ mịt.
Khi Hạng Quân Vãn nghe được tin tức, càng thêm xác định ý tưởng trong lòng mình, toàn bộ chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà là có người ở sau lưng mưu toan.
Ngay lúc nàng xác định lão thái quân dùng Đọa Lạc Thảo, cộng thêm có người thao túng cho nên mới bị hù chết, một nha đầu đi theo lão thái quân đến đây đột nhiên trúng độc tử vong, không hề có dấu vết, không có bất kỳ manh mối nào, cực kỳ sạch sẽ, làm cho không có người nào có thể nói cái gì.
“Thật là bọn họ sao? Vậy bước tiếp theo bọn họ muốn làm cái gì?”
Phượng Cửu vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hạng Quân Vãn vừa viết vừa vẽ vừa tự lầm bầm ở bên cạnh bàn học, đi vào mới phát hiện Hạng Quân Vãn vẽ trên giấy một quan hệ đồ, thì ra nàng luôn nắm chắc mấy tin tức này. Nghĩ đến tân hôn còn chưa có thế giới riêng của hai người, thì đã mệt Hạng Quân Vãn vì hắn lo lắng, Phượng Cửu trong lòng thật không dễ chịu.
“Chàng đã trở lại!”
Ngẩng đầu nhìn Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, mệt mỏi trên mặt cũng trở thành hư không, hé ra nụ cười sáng lạn với Phượng Cửu.
Bình luận truyện