Chương 21: A Nhược không đủ tự tin
A Nhược thật không thể ngờ Tôn Duệ Lâm lại bày tỏ tình cảm với mình. Sở dĩ anh cứ nghĩ rằng bản thân sắp trở thành một người ở độ tuổi trung niên, đã thế còn tàn tật không nghề nghiệp. Được một chàng trai trẻ, giàu có nói chuyện yêu đương là một việc quá mơ hồ. Đầu óc anh rơi vào trạng thái lúng túng không thể nói gì thêm.
Tôn Duệ Lâm cũng không hề nói thêm một câu nào nữa, như thể chờ đợi sự trả lời của người kia. Bầu không khí im lặng lại ngột ngạt đến khó chịu.
Vò một góc áo phông của mình, A Nhược cúi đầu hỏi.
" Duệ Lâm... Địch Thiện Tam là ai vậy?"
Tôn Duệ Lâm mắt vẫn quan sát đường đi, miệng điềm tĩnh trả lời.
" Cậu ta là đối tác trên danh nghĩa của công ty, cũng là một người mẫu nổi tiếng, gia thế thuộc loại khủng."
Nhan sắc của Địch Thiện Tam thì A Nhược cũng đã thấy qua, nó mang nét đẹp của tuổi trẻ, sự sôi nổi và năng động. Địch Thiện Tam còn rất tài năng, là người nổi tiếng... A Nhược càng nghĩ lại càng thấy bản thân mình nhỏ bé.
Anh nhìn qua khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính của Duệ Lâm, lòng khẽ thở dài một hơi rồi hỏi.
" Duệ Lâm... Địch Thiện Tam cũng có thể tự do ra vào phòng cậu... Có phải cậu cũng để ý đến người kia không? Dẫu sao cậu ấy cũng vừa tài năng, vừa có nhan sắc lại hợp với cậu... Cậu nói xem, hai người có thể...."
" Anh Nhược, anh đừng nói nữa. Sao hôm nay lại nói lời khó nghe như vậy? Anh muốn làm em tức giận sao?"
Trong lời nói của Tôn Duệ Lâm rõ ràng mang theo sự tức giận, âm giọng hắn cao hơn mọi ngày. Một người hay nhạy cảm như A Nhược làm sao không biết Tôn Duệ Lâm đang không vui, anh vội thu người về một góc. Cố gắng giải thích.
" Bởi...bởi vì lời cậu nói thích tôi... Bản thân cảm thấy không xứng, Địch Thiện Tam tốt với cậu hơn."
Tôn Duệ Lâm quay sang nhìn anh, ánh mắt như thể suýt nuốt chửng A Nhược. Miệng hắn gầm gừ đáp.
" Thế nào là xứng ? Em thích anh đến một câu trả lời dành cho em anh còn không có. Vậy mà Địch Thiện Tam vừa đến anh đã tự ti chính mình rồi đi so sánh với người ấy. Tiếng yêu đối với em chính là trọng lượng, và người tạo ra trọng lượng đó là A Nhược chứ không phải Thiện Tam. Nhưng anh nhìn xem ? Em chờ đợi anh lại trốn chạy, em giải thích thì anh chối bỏ. Em nói em thích anh thì anh đổ qua cho Địch Thiện Tam. Sau đó lại buồn bã, giận dỗi một mình. A Nhược... Có phải anh càng lớn tuổi cho nên càng khó tính không hả?"
Lời cuối cùng phát ra A Nhược trợn mắt nhìn Tôn Duệ Lâm, mà hắn khi nhận thức được mình vừa nói gì cũng chỉ hận không thể tự đánh vào miệng mình mười cái, và hắn cũng nhận ra... Mình vừa làm tổn thương A Nhược.
Tôn Duệ Lâm sững người, vội mở miệng xin lỗi.
" Anh Nhược...em...em xin lỗi.. Vừa nãy, em không nên nói như vậy"
" Thôi được rồi Duệ Lâm, cậu không cần giải thích đâu. Cái lời vừa rồi nó rất đúng, tôi không trách cậu"
A Nhược mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt của anh không còn lộ rõ vẻ trông mong hay chờ đợi điều gì nữa... Nó mang nỗi buồn và sự u ám, có lẽ... A Nhược quả thật đã bị lời nói ảnh hưởng không ít.
Tôn Duệ Lâm vẫn muốn mở miệng giải thích, chỉ là... A Nhược đã quay đầu đi giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề có thêm bất cứ động thái nào nữa.
Bầu không khí trên xe thật ngột ngạt, cái cảm giác bức bối...khó chịu này có lẽ là do tâm tư hai người tạo ra.
Mấy ngày sau đó, trong nhà của Tôn Duệ Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu. Hai người không nói với nhau câu nào, lúc đi làm... Duệ Lâm cũng không có mang A Nhược theo nữa, hắn cứ đi sớm về muộn.
A Nhược những ngày đầu còn nhìn ra cửa sổ trông ngóng đợi hắn về. Nhưng thời gian sau đó, thời tiết chuyển đổi, cơ thể anh mệt mỏi đến không chịu được cho nên A Nhược thường xuyên ngủ.
Trưa hôm nay vẫn như mọi ngày, A Nhược sau khi ăn cơm trưa xong thì đi ra ngoài sân ngắm hồ cá, tự tìm cảm giác yên bình cho mình.
Bỗng nhiên, cổng biệt thự bật mở. Chiếc xe ô tô của Tôn Duệ Lâm tiến vào trong.
Mọi ngày hắn không có về sớm như vậy, A Nhược lấy làm tò mò ngoảnh mặt sang nhìn.
Chỉ là có nhiều điều chúng ta nên hiểu, thà đừng tò mò sẽ tốt hơn... Bởi vì nếu như thấy nó rồi sẽ khiến chúng ta đau lòng.
Tôn Duệ Lâm không về một mình, bên cạnh hắn còn có Địch Thiện Tam, vẻ mặt người kia vui vẻ sáp lại gần hắn...
A Nhược ngồi sững trên xe lăn, Tôn Duệ Lâm cũng thấy rõ điều đó, nhưng hắn cố tình làm lơ đi.... Sau đó, hắn cùng Địch Thiện Tam tiến vào nhà, bỏ mặc A Nhược ngoài sân vườn...
Cảm giác có một Tôn Duệ Lâm rất khác.
Bình luận truyện