Đợi Chờ Ký Ức
Chương 63
Ánh mắt ngây dại nhìn đôi môi đang chím lại của Hải Quỳnh, ánh mắt cô kéo một màng nước long lanh, nhưng lại khiến người có cảm giác mê hoặc. Tần Phong cúi người hôn lên môi Hải Quỳnh lần nữa. Một nụ hôn mang theo sự cuồng dại và si mê, có một chút cưỡng chế và thô bạo. Trút vào nụ hôn này những ngày tháng nhớ mong, đau khổ và chờ đợi
Hải Quỳnh đối với cái cảm giác mãnh liệt này vẫn chưa thể nào tiếp nhận được, vì vậy cả người mềm nhũn ra đầy sợ hãi, muốn đẩy Tần Phong ra nhưng lại không có sức kháng cự. Cô sợ hãi đến rơi nước mắt.
Tần Phong bị những giọt nước mắt kia làm tỉnh thần trí, biết mình đang làm tổn thương Hải Quỳnh. Cảm giác áy náy hối hận ngập tràn trong tim, anh dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hải Quỳnh, đau lòng nói:
- Đừng khóc, anh xin lỗi.
Sau đó, anh ngồi dậy khỏi người Hải Quỳnh, lấy bút ký tên lên tờ giấy xác nhận không xâm phạm đến cô. Rồi đặt xuống bàn, nhẹ nhàng đi xuống giường ra ghế sopha nằm.
Hải Quỳnh sau cơn hoảng sợ thì nghiêng người ngồi dậy, cô nhìn thấy Tần Phong đang nằm ép người trên bộ ghế sopha. Thân hình to lớn của anh trên ghế chiếm hết diện tích, nhìn cảnh anh chật vật trên ghế xoay trở không được thoải mái cho lắm khiến Hải QUỳnh cảm thấy ấy náy.
Nhưng cô vẫn còn sợ hãi, dù biết Tần Phong chỉ là trong giây phút bốc đồng mới hành động như vậy, cô cũng đã từng nguyện ý có thể bên cạnh anh, trao cho anh thứ tình yêu thuần khiết đầu đời của cô, giây phút trải nghiệm lần đầu tiên của người con gái. Nhưng mà giờ đây cô lại không thể, cô thấy sợ hãi, cô sợ rằng nếu trao cho anh tất cả, đến khi mất anh, cô sẽ đau khổ đến chết.
Tần Phong đã định mãi mãi không thuộc về cô.
Hải Quỳnh nằm xuống cố xua đi hình bóng của Tần Phong trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Hải Quỳnh đã ngủ say, Tần Phong khẽ trở mình thức dậy, anh bước đến bên Hải Quỳnh ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô, một gương mặt thuần khiết và ngây thơ.
Trên khóe mi cô vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt, giọt nước mắt khiến Tần Phong đau thắt vì xót xa, anh lại làm cô khóc, lại làm cô tổn thương lần nữa. Đưa tay nhẹ vuốt giọt nước mắt ấy, Tần Phong cúi người hôn lên trán Hải Quỳnh khẽ thì thầm:
- Ngốc à, anh yêu em.
Sau đó anh đắp lại chăn cho cô, để cô dễ dàng chìm sau vào giấc ngủ bình yên.
Sáng sớm khi Hải Quỳnh thức dậy, trên người đã được phủ một cái chăn ấm áp, mùi chăn thơm tho khiến người ta thấy sảng khoái vô cùng. Hải Quỳnh vươn người ngồi dậy, ánh mắt bên chiếc rèm cửa được khép chặt không còn khe hở, dường như Tần Phong cố ý khép kín để ánh sáng không quấy nhễu giấc ngủ của cô. Chiếc mền ấm áp, sự quan tâm dịu dàng khiến Hải Quỳnh xúc động vô cùng.
Cô đưa mắt tìm kiếm, Tần Phong đã không còn trên ghế sopha nữa rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng anh trong phòng. Hải Quỳnh đưa mắt nhìn về phía tolet, nhưng bên trong không có lấy một tiếng động nào.
Hải Quỳnh tò mò, bèn xuống giường tìm kiếm. Cô gõ cửa phòng tắm, nhưng không có tiếng trả lời.
Hải Quỳnh đang định đưa tay vặn nấm cửa thì cánh cửa bất ngờ bị mở ra kéo cô về phía trước ngã vào lòng Tần Phong. Hải Quỳnh chạm vào lòng ngực mát rượi đang để trần của Tần Phong thì đỏ bừng cả mặt vội vàng bật ra khỏi người anh.
- Anh….anh…. Sao anh lại có thể không mặc gì như thế chứ – Hải Quỳnh lắp bắp nói, cô nhắm mắt lùi lại.
Tần Phong nhìn điệu bộ cô thì cả người, nhớ lại năm xưa, cô xong vào phòng lúc nam sinh thay đồ, anh đến trước mặt cô cũng gần như bộ dạng này. Chỉ có điều lần trước anh mặc quần đùi, lần này anh quấn khắn tắm.
- Em làm rớt mắt à, sao lại nhắm mắt – Tần Phong nhìn cô trêu chọc.
Đột nhiên trong đầu Hải Quỳnh xuất hiện câu nói:” Em đang tìm mắt…em không thấy gì hết”
- Này, xem ra anh cũng phải làm một tờ giấy mới được. Nếu không anh lỗ chắc rồi. Em cứ lợi dụng cô hội sàm sỡ anh thế này thì…chậc chậc….- Tần Phong giả vờ oan ức.
- Xí….ai thèm nhìn anh – hải Quỳnh bĩu môi một cái rồi đẩy Tần Phong ra, mắt chẳng dám nhìn xuống phía bên dưới của Tần Phong, cô nhanh chóng chui vào buồng tắm khóa chặt cửa lại.
Khi Hải Quỳnh đi ra thì Tần Phong đã ra ngoài rồi. Anh chỉ để lại một tờ giấy bảo cô xuống nhà ăn.
Hải Quỳnh thay quần áo xong thì xuống, thấy Tần Phong đang chọn món ăn. Cô tức tối nghĩ thầm:” Lần này nhất định phải gọi món mắc tiền nhất.
Nhưng khi Hải Quỳnh ngồi xuống thì Tần Phong đã trả menu lại cho người phục vụ và anh ta nhanh chóng đi mất rồi, khiến Hải QUỳnh tiếc nuối không thôi.
Mon ăn nhanh chóng được đem ra, Hải Quỳnh nhìn mấy món ăn trên bàn mà nuốt ực một cái, khóc thầm trong lòng. Không có món nào cô được ăn cả, thật là tức chết được. Hải Quỳnh đành ngồi thừ nhìn ngắm mấy món này.
Tần Phong bình thản cằm đũa lên ăn rồi liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của hải Quỳnh mà cười muốn sặc cả thức ăn ra ngoài, phải cố nén lại nói với cô:
- Không muốn ăn à.
Nghe vậy, hai mắt Hải Quỳnh sáng rỡ nhìn Tần Phong cảm kích:
- Ăn được sao?
- Bộ tưởng anh là heo hay sao mà ăn được nhiều như thế – tần Phong lườm cô một cái nói.
Hải Quỳnh bèn nở nụ cười nịnh nói:
- Không, thân hình anh rất đẹp, rất phong độ.
Nói rồi Hải Quỳnh cầm đũa lên gấp lấy thức ăn cho vào miệng nhai ngon lành. Nhưng Tần Phong nhìn cô ăn thì cười sau đó buông một câu:
- Giờ thì anh biết lí do vì sao em lại tấn công anh rồi.
Hải Quỳnh nghe xong thì đồ ăn chưa kịp nhai xong đã bị nghẹn lại rồi cô ho sặc sụa.
Cuối cùng Hải Quỳnh chẳng thể nào ăn được gì nhiều, đành đem một bụng tức giận lủi thủi đi theo Tần Phong. Tần Phong dẫn cô đến một cửa hiệu quần áo thời trang cao cấp dành cho nữ.
- Đến đây làm gì – Hải Quỳnh ngước nhìn cái cửa tiệm rồi nghi ngại hỏi:
- Em ăn cái gì mà lớn vậy. Em đúng là đồ đầu heo mà. Đến cửa tiệm quần áo thì mua quần áo chứ để làm gì – Tần Phong đang mở cửa nghe vậy thì quay lại đáp.
Hải Quỳnh bị mắng thì tức lắm, giờ phút này cô thật sự muốn xé xác kẻ trước mặt ra thành ngàn mảnh. Cô đâu ngốc đến nỗi mà không biết chuyện đó. Vấn đề cô muốn hỏi là, tại sao anh ta là con trai lại đến cửa tiệm quần áo nữ để mua mà thôi. (còn không biết mua cho ai nữa thì ngu chứ ngốc gì)
Tần Phong nhìn vẻ mặt tức muốn cắn người của Hải Quỳnh thì quay người đi cười thầm trong bụng.
Nhân viên bán hàng thấy họ bước vào thì niềm nỡ đón tiếp. Ánh mắt nhìn gương mặt đẹp mà lạnh của Tần Phong mà ngẩn người. Tần Phong không thèm để ý đến ánh mắt của cô nhân viên nhìn một lượt quần áo xong bèn móc điện thoại ra gọi:
- Chị, em đang ở cửa hàng, chị đến đây một chút đi.
Nói xong bèn cúp điện thoại quay sang nhìn Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh tuy không có sở thích mua sắm như Phương Hồng nhưng bẩm sinh là con gái thấy quần áo đẹp thì không liếc nhìn không được.
Cô thích bộ váy máu xanh nhạt nên lấy ra xem nhìn ngắm sờ mó vào vạt vải mềm mại của thân áo. Tần Phong cho hai tay vào túi quần bước đi chậm rãi thưởng thức vẻ mặt vui vẻ đáng yêu lúc này của Hải Quỳnh.
- Thích không? – Tần Phong bèn hỏi.
Hải Quỳnh gật đầu, nhưng nhìn giá tiền cô thở dài tiếc rẻ:
- Nhưng mắc lắm.
- Cứ mua đi – Tần Phong cười nói.
- Mau được sao? – Hải Quỳnh hớn hở hỏi.
- Được….- Tần Phong gật đầu đáp.
Hải Quỳnh thích quá nhoẻn miệng cười tươi nghĩ bụng: “ Thật là tốt, hóa ra đi công tác lại có lợi như thế, mấy chị cùng phòng nói rất đúng, phải mua quà nhiều cho các chị ấy mới được.”
- Chị à, em lấy cái này – Hải Quỳnh quay sang cô nhân viên bán hàng đưa cái áo cho chị ta.
Cô nhân viên cũng vui vẻ đem quần áo đến quầy để bỏ túi.
Nhưng nụ cười của Hải Quỳnh bị dập tắt ngay tức thì khi Tần Phong nói:
- Mai mốt sẽ trừ vào tiền lương.
Hải Quỳnh nghe xong thì nước mắt lưng tròng, thầm nguyền rủa Tần Phong là đồ đáng ghét, cho cô lên thiên đàng xong rồi lại đạp cô xuống địa ngục. Cái áo này mắc như vậy, cô phải làm bao nhiêu tháng mới trả hết được tiền đây. Trong khi lương nhân viên mới như cô cực kì thấp.
Lườm Tần Phong một cái như dao bén rời vội vã chạy theo cô nhân viên nói:
- Chị ơi, em phát hiện em không mang theo tiền. Để lần sau đi chị.
- Không sao, cứ coi như là quà tặng đi – Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh ngây người quay lại nhìn về phía sau. Một chị gái có gương mặt rất đẹp, ăn bận rất thời trang, tôn lên vóc dáng đầy đặn của chị ấy. Chị ấy nhìn Hải Quỳnh nở nụ cười tươi rạng rỡ, rồi tiến về phía cô.
Gương mặt đó cứ từ từ xuất hiện trong đầu Hải Quỳnh, dường như đã từng gặp rồi nhưng dường như cũng rất xa lạ. Hải Quỳnh cảm thấy đau đầu, cô đưa tay ôm lấy đầu, cả người khó chịu đứng không vững.
Tần Phong nhanh chóng phát hiện ra sắc mặt của Hải Quỳnh bèn đưa ta đỡ cô, dìu cô đến sopha ngồi.
- Không sao chứ? – Cô gái lo lắng đi theo hỏi.
- Em không sao chứ? – Tần Phong sắc mặt tái nhợt lo lắng âu yếm hỏi.
Hải Quỳnh lắc đầu tỏ ý không sao, cô đưa mắt nhìn chị gái đó hỏi:
- Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?
- Phải, chúng ta đã từng gặp nhau, chị là Quỳnh Chi, chị gái của Tần Phong – Chị gái gật đầu cười đáp.
- Em thật sự không sao chứ, đừng làm anh lo lắng – Tần phong nhìn Hải Quỳnh dò xét cắt ngang câu chuyện của hai người.
- Không sao, anh cứ nói chuyện với chị anh đi – Hải Quỳnh lắc đầu đáp.
- Đúng rồi, em đến đây làm gì – Quỳnh Chi nhìn Tần Phong hỏi.
- Chị giúp em lựa cho cô ấy mấy bộ váy – Tần Phong bèn nói.
- Để làm gì? – Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên hỏi, cô cứ tưởng Tần Phong muốn mua quần áo cho bạn gái anh là Nguyên Thu chứ.
- Để em mặc đi dự tiệc chứ chi nữa hả ngốc – Tần Phong lườm cô mắng.
- Em có váy rồi mà ….- Hải Quỳnh phản đối.
- Mấy bộ váy trẻ con đó à. Em muốn anh mất mặt hay sao – Tần Phong bèn giễu.
- Sao anh biết là trẻ con chứ?
- Vậy em muốn anh cầm đi hỏi người khác sao. Anh không ngại đâu – Tần Phong nhếch môi cười gian xảo nói.
Hải Quỳnh bèn xụ mặt xuống ngồi im để mặc Tần Phong quyết định. Quỳnh Chi thấy hai người như thế không nhịn được cười lớn rồi nói:
- Được rồi, để chị lựa giúp cho.
Quỳnh Chi chọn cho Hải Quỳnh vài bộ váy rất đẹp, cô mặc vào càng xinh đẹp hơn, nhưng những bộ váy này đầu để vai trần mà cô thì….Hải Quỳnh bèn xấu hổ hỏi nhỏ Quỳnh Chi.
- Chị…em không có áo lót đi cùng.
Hải Quỳnh phải thừa nhận quần áo của cô hơi trẻ con, không phù hợp với hình tượng gợi cảm lúc này chút nào. Quỳnh Chi cười bảo:
- Được rồi, để chị giúp em.
Hải Quỳnh mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nghỉ ngơi, ngồi thưởng thức trà của cửa tiệm. Tần aphong và chị gái nói chuyện với nhau để mặc Hải Quỳnh ngồi xme tạp chí. Lát sau Hải Quỳnh nghe Tần Phong nói:
- Chị mai mốt chị có ghé nhà, cũng đừng bảo Nguyên Thu đến ngủ cùng, còn tự tiện lấy đồ của em mặc, khiến cho có kẻ hiểu lầm – Tần Phong vừa nói vừa đưa mắt về phía Hải Quỳnh, hải Quỳnh cũng đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt có vẻ oan khuất của Tần Phong.
Quỳnh Chi cười lớn rồi nắm lấy tay Hải Quỳnh giải thích:
- Hải Quỳnh, lần trước chị có việc nên ghé nhà Tần Phong ngủ lại qua đêm. Gặp Nguyên Thu nên bảo cô ấy ở lại chơi. Chị không đem theo nhiều đồ ngủ nên Nguyên thu mới mượn quần áo Tần Phong mặc. Em yên tâm, tối đó Nguyên Thu ngủ cùng chị. Chị co thể bảo đảm Nguyên thu và Tần Phong không hề có quan hệ mờ ám gì cả.
Hải Quỳnh biết mình trách lầm Tần Phong, nhưng không biết phải làm sao nên đành lảng tránh:
- Chuyện đó co liên quan gì đến em đâu cơ chứ.
Hải Quỳnh nói xong liền lấy báo che gương mắt xấu hổ của mình. Nhưng tận sâu trong lòng cô có cảm giác hạnh phúc, hóa ra là cô hiểu lầm, hóa ra giữa họ không hề có gì cả. Trong lòng rung lên điệu nhạc vui sướng.
Quỳnh Chi nhìn Hải Quỳnh cười nói với Tần Phong:
- Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng, tiếp tục trường kì kháng chiến.
Tần Phong khẽ nhìn Hải Quỳnh thở dài.
Căn bản mà nói Tần Phong không cần Hải Quỳnh phải tháp tùng đi theo, bởi vì khi anh vừa đến đã có rất nhiều mỹ nữ đến gần, Hải Quỳnh cơ bản là không thể đến gần. Tần Phong lịch thiệp trả lời từng người nhưng lát sau anh nắm tay Hải Quỳnh lại giới thiệu:
- Xin lỗi cô ấy là bạn gái tôi.
Hải Quỳnh nghe Tần Phong giới thiệu cô trước tất cả mọi người thì xấu hổ đỏ cả mặt cứ cúi đầu xuống dưới. Nhưng trong lòng lại xen vào hương vị hạnh phúc lẫn tự hào. Thật may mắn là Tần Phong đã đưa cô đi chọn váy, nếu không với số quần áo cô đem theo mà mặc đến đây sẽ làm trò cười ọi người mất.
Cô âm thầm nhìn Tần Phong cảm kích.
- Em mà nhìn anh như vậy, anh sẽ nghĩ là em yêu thầm anh cho xem.
- Có mà anh yêu thầm em thì có – Hải Quỳnh nguýt Tần Phong một cái rõ dài nói.
- Ừ…là anh yêu thầm em…- Tần Phong gật đầu xác nhận không chút đắn đo.
Lời nói chân thật khiến Hải QUỳnh khựng lại, cô quay lại nhìn Tần Phong, trong đáy mắt nhiều cảm xúc không thể nói thành lời, đôi mắt bỗng tràn đầy nước. Hiểu lầm đã sáng tỏ, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn còn đó, cô sợ sự thật trong quá khứ sẽ lần lượt hiện về phá nát tim cô.
- Anh và Nguyên Thu thật sự không có gì cả – Tần Phong xoay người lại nhìn thẳng Hải Quỳnh khẳng định m ối quan hệ với Nguyên Thu – Người anh yêu mãi mãi chỉ có em mà thôi.
Ánh mắt của Tần Phong nhìn cô chứa đựng đầy tình yêu thương nhưng cũng đầy buồn bã. Sự mệt mỏi của tháng ngày chờ đợi.
Hải Quỳnh nhìn Tần Phong, tâm hồn không ngừng run lên, nếu như tình cảm lúc này của anh là thật, nếu như….
Hải Quỳnh hít một hơi mấp mấy môi quyết định tìm lời giải cho sự thắc mắc của mình.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì có người xem vào.
- Tổng giám đốc Phong lâu quá không gặp.
- Xin chào – Tần Phong cũng quay lại lích sự chào.
- Tôi có chuyện cần bàn với cậu một chút, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi
- Cũng được – Tần Phong gật đầu đáp rồi quay lại Hải Quỳnh siết chặt tay cô nhỏ giọng nói – Chờ anh ở đây.
Thấy Hải Quỳnh gật đầu, Tần Phong mới yên lòng ra đi.
Nhưng khi Tần Phong đi rồi, Hải Quỳnh lại thấy mình lạc lõng giữa dòng người ở đây. Cô lui vào một góc bàn ngồi chờ đợi. Ánh mắt nhìn theo Tần Phong đang cười nói.
Đột nhiên, một cô gái ăn bận rất đẹp, rất model, đầy sự quyến rũ bước vào. Cô đi thẳng đến chỗ Tần Phong đứng nhanh chóng hòa hợp vào không khí ở đó. Họ nói gì đó cười đùa rất vui vẻ.
Sau đó hải Quỳnh thấy Tần phong nắm tay cô gái đó bước vào sảnh phòng bắt đầu cùng mọi người khiêu vũ. Hải Quỳnh nhìn thấy mà nhói đau trong lòng. Lời vừa mới nói với cô vẫn còn vang bên tai.
Vậy mà chỉ cần cô ấy xuất hiện, anh lập tức quên đi cô. Thì ra lời đàn ông nói không đáng tin chút nào cả. Họ có thể ở bên tai mình nói những lời âu yếm ngọt ngào, nhưng xoay lưng đi, họ đã lập tức thay lòng.
Hải Quỳnh cười chua chát, cô đã vì anh lại lần nữa dao động, cuối cùng nhận lấy kết quả này. Cố hết sức đứng lên, Hải Quỳnh từ từ bước ra khỏi nơi này. Bên ngoài đã đổ mưa lúc nào không hay biết.
Hải Quỳnh đối với cái cảm giác mãnh liệt này vẫn chưa thể nào tiếp nhận được, vì vậy cả người mềm nhũn ra đầy sợ hãi, muốn đẩy Tần Phong ra nhưng lại không có sức kháng cự. Cô sợ hãi đến rơi nước mắt.
Tần Phong bị những giọt nước mắt kia làm tỉnh thần trí, biết mình đang làm tổn thương Hải Quỳnh. Cảm giác áy náy hối hận ngập tràn trong tim, anh dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hải Quỳnh, đau lòng nói:
- Đừng khóc, anh xin lỗi.
Sau đó, anh ngồi dậy khỏi người Hải Quỳnh, lấy bút ký tên lên tờ giấy xác nhận không xâm phạm đến cô. Rồi đặt xuống bàn, nhẹ nhàng đi xuống giường ra ghế sopha nằm.
Hải Quỳnh sau cơn hoảng sợ thì nghiêng người ngồi dậy, cô nhìn thấy Tần Phong đang nằm ép người trên bộ ghế sopha. Thân hình to lớn của anh trên ghế chiếm hết diện tích, nhìn cảnh anh chật vật trên ghế xoay trở không được thoải mái cho lắm khiến Hải QUỳnh cảm thấy ấy náy.
Nhưng cô vẫn còn sợ hãi, dù biết Tần Phong chỉ là trong giây phút bốc đồng mới hành động như vậy, cô cũng đã từng nguyện ý có thể bên cạnh anh, trao cho anh thứ tình yêu thuần khiết đầu đời của cô, giây phút trải nghiệm lần đầu tiên của người con gái. Nhưng mà giờ đây cô lại không thể, cô thấy sợ hãi, cô sợ rằng nếu trao cho anh tất cả, đến khi mất anh, cô sẽ đau khổ đến chết.
Tần Phong đã định mãi mãi không thuộc về cô.
Hải Quỳnh nằm xuống cố xua đi hình bóng của Tần Phong trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Hải Quỳnh đã ngủ say, Tần Phong khẽ trở mình thức dậy, anh bước đến bên Hải Quỳnh ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô, một gương mặt thuần khiết và ngây thơ.
Trên khóe mi cô vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt, giọt nước mắt khiến Tần Phong đau thắt vì xót xa, anh lại làm cô khóc, lại làm cô tổn thương lần nữa. Đưa tay nhẹ vuốt giọt nước mắt ấy, Tần Phong cúi người hôn lên trán Hải Quỳnh khẽ thì thầm:
- Ngốc à, anh yêu em.
Sau đó anh đắp lại chăn cho cô, để cô dễ dàng chìm sau vào giấc ngủ bình yên.
Sáng sớm khi Hải Quỳnh thức dậy, trên người đã được phủ một cái chăn ấm áp, mùi chăn thơm tho khiến người ta thấy sảng khoái vô cùng. Hải Quỳnh vươn người ngồi dậy, ánh mắt bên chiếc rèm cửa được khép chặt không còn khe hở, dường như Tần Phong cố ý khép kín để ánh sáng không quấy nhễu giấc ngủ của cô. Chiếc mền ấm áp, sự quan tâm dịu dàng khiến Hải Quỳnh xúc động vô cùng.
Cô đưa mắt tìm kiếm, Tần Phong đã không còn trên ghế sopha nữa rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng anh trong phòng. Hải Quỳnh đưa mắt nhìn về phía tolet, nhưng bên trong không có lấy một tiếng động nào.
Hải Quỳnh tò mò, bèn xuống giường tìm kiếm. Cô gõ cửa phòng tắm, nhưng không có tiếng trả lời.
Hải Quỳnh đang định đưa tay vặn nấm cửa thì cánh cửa bất ngờ bị mở ra kéo cô về phía trước ngã vào lòng Tần Phong. Hải Quỳnh chạm vào lòng ngực mát rượi đang để trần của Tần Phong thì đỏ bừng cả mặt vội vàng bật ra khỏi người anh.
- Anh….anh…. Sao anh lại có thể không mặc gì như thế chứ – Hải Quỳnh lắp bắp nói, cô nhắm mắt lùi lại.
Tần Phong nhìn điệu bộ cô thì cả người, nhớ lại năm xưa, cô xong vào phòng lúc nam sinh thay đồ, anh đến trước mặt cô cũng gần như bộ dạng này. Chỉ có điều lần trước anh mặc quần đùi, lần này anh quấn khắn tắm.
- Em làm rớt mắt à, sao lại nhắm mắt – Tần Phong nhìn cô trêu chọc.
Đột nhiên trong đầu Hải Quỳnh xuất hiện câu nói:” Em đang tìm mắt…em không thấy gì hết”
- Này, xem ra anh cũng phải làm một tờ giấy mới được. Nếu không anh lỗ chắc rồi. Em cứ lợi dụng cô hội sàm sỡ anh thế này thì…chậc chậc….- Tần Phong giả vờ oan ức.
- Xí….ai thèm nhìn anh – hải Quỳnh bĩu môi một cái rồi đẩy Tần Phong ra, mắt chẳng dám nhìn xuống phía bên dưới của Tần Phong, cô nhanh chóng chui vào buồng tắm khóa chặt cửa lại.
Khi Hải Quỳnh đi ra thì Tần Phong đã ra ngoài rồi. Anh chỉ để lại một tờ giấy bảo cô xuống nhà ăn.
Hải Quỳnh thay quần áo xong thì xuống, thấy Tần Phong đang chọn món ăn. Cô tức tối nghĩ thầm:” Lần này nhất định phải gọi món mắc tiền nhất.
Nhưng khi Hải Quỳnh ngồi xuống thì Tần Phong đã trả menu lại cho người phục vụ và anh ta nhanh chóng đi mất rồi, khiến Hải QUỳnh tiếc nuối không thôi.
Mon ăn nhanh chóng được đem ra, Hải Quỳnh nhìn mấy món ăn trên bàn mà nuốt ực một cái, khóc thầm trong lòng. Không có món nào cô được ăn cả, thật là tức chết được. Hải Quỳnh đành ngồi thừ nhìn ngắm mấy món này.
Tần Phong bình thản cằm đũa lên ăn rồi liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của hải Quỳnh mà cười muốn sặc cả thức ăn ra ngoài, phải cố nén lại nói với cô:
- Không muốn ăn à.
Nghe vậy, hai mắt Hải Quỳnh sáng rỡ nhìn Tần Phong cảm kích:
- Ăn được sao?
- Bộ tưởng anh là heo hay sao mà ăn được nhiều như thế – tần Phong lườm cô một cái nói.
Hải Quỳnh bèn nở nụ cười nịnh nói:
- Không, thân hình anh rất đẹp, rất phong độ.
Nói rồi Hải Quỳnh cầm đũa lên gấp lấy thức ăn cho vào miệng nhai ngon lành. Nhưng Tần Phong nhìn cô ăn thì cười sau đó buông một câu:
- Giờ thì anh biết lí do vì sao em lại tấn công anh rồi.
Hải Quỳnh nghe xong thì đồ ăn chưa kịp nhai xong đã bị nghẹn lại rồi cô ho sặc sụa.
Cuối cùng Hải Quỳnh chẳng thể nào ăn được gì nhiều, đành đem một bụng tức giận lủi thủi đi theo Tần Phong. Tần Phong dẫn cô đến một cửa hiệu quần áo thời trang cao cấp dành cho nữ.
- Đến đây làm gì – Hải Quỳnh ngước nhìn cái cửa tiệm rồi nghi ngại hỏi:
- Em ăn cái gì mà lớn vậy. Em đúng là đồ đầu heo mà. Đến cửa tiệm quần áo thì mua quần áo chứ để làm gì – Tần Phong đang mở cửa nghe vậy thì quay lại đáp.
Hải Quỳnh bị mắng thì tức lắm, giờ phút này cô thật sự muốn xé xác kẻ trước mặt ra thành ngàn mảnh. Cô đâu ngốc đến nỗi mà không biết chuyện đó. Vấn đề cô muốn hỏi là, tại sao anh ta là con trai lại đến cửa tiệm quần áo nữ để mua mà thôi. (còn không biết mua cho ai nữa thì ngu chứ ngốc gì)
Tần Phong nhìn vẻ mặt tức muốn cắn người của Hải Quỳnh thì quay người đi cười thầm trong bụng.
Nhân viên bán hàng thấy họ bước vào thì niềm nỡ đón tiếp. Ánh mắt nhìn gương mặt đẹp mà lạnh của Tần Phong mà ngẩn người. Tần Phong không thèm để ý đến ánh mắt của cô nhân viên nhìn một lượt quần áo xong bèn móc điện thoại ra gọi:
- Chị, em đang ở cửa hàng, chị đến đây một chút đi.
Nói xong bèn cúp điện thoại quay sang nhìn Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh tuy không có sở thích mua sắm như Phương Hồng nhưng bẩm sinh là con gái thấy quần áo đẹp thì không liếc nhìn không được.
Cô thích bộ váy máu xanh nhạt nên lấy ra xem nhìn ngắm sờ mó vào vạt vải mềm mại của thân áo. Tần Phong cho hai tay vào túi quần bước đi chậm rãi thưởng thức vẻ mặt vui vẻ đáng yêu lúc này của Hải Quỳnh.
- Thích không? – Tần Phong bèn hỏi.
Hải Quỳnh gật đầu, nhưng nhìn giá tiền cô thở dài tiếc rẻ:
- Nhưng mắc lắm.
- Cứ mua đi – Tần Phong cười nói.
- Mau được sao? – Hải Quỳnh hớn hở hỏi.
- Được….- Tần Phong gật đầu đáp.
Hải Quỳnh thích quá nhoẻn miệng cười tươi nghĩ bụng: “ Thật là tốt, hóa ra đi công tác lại có lợi như thế, mấy chị cùng phòng nói rất đúng, phải mua quà nhiều cho các chị ấy mới được.”
- Chị à, em lấy cái này – Hải Quỳnh quay sang cô nhân viên bán hàng đưa cái áo cho chị ta.
Cô nhân viên cũng vui vẻ đem quần áo đến quầy để bỏ túi.
Nhưng nụ cười của Hải Quỳnh bị dập tắt ngay tức thì khi Tần Phong nói:
- Mai mốt sẽ trừ vào tiền lương.
Hải Quỳnh nghe xong thì nước mắt lưng tròng, thầm nguyền rủa Tần Phong là đồ đáng ghét, cho cô lên thiên đàng xong rồi lại đạp cô xuống địa ngục. Cái áo này mắc như vậy, cô phải làm bao nhiêu tháng mới trả hết được tiền đây. Trong khi lương nhân viên mới như cô cực kì thấp.
Lườm Tần Phong một cái như dao bén rời vội vã chạy theo cô nhân viên nói:
- Chị ơi, em phát hiện em không mang theo tiền. Để lần sau đi chị.
- Không sao, cứ coi như là quà tặng đi – Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh ngây người quay lại nhìn về phía sau. Một chị gái có gương mặt rất đẹp, ăn bận rất thời trang, tôn lên vóc dáng đầy đặn của chị ấy. Chị ấy nhìn Hải Quỳnh nở nụ cười tươi rạng rỡ, rồi tiến về phía cô.
Gương mặt đó cứ từ từ xuất hiện trong đầu Hải Quỳnh, dường như đã từng gặp rồi nhưng dường như cũng rất xa lạ. Hải Quỳnh cảm thấy đau đầu, cô đưa tay ôm lấy đầu, cả người khó chịu đứng không vững.
Tần Phong nhanh chóng phát hiện ra sắc mặt của Hải Quỳnh bèn đưa ta đỡ cô, dìu cô đến sopha ngồi.
- Không sao chứ? – Cô gái lo lắng đi theo hỏi.
- Em không sao chứ? – Tần Phong sắc mặt tái nhợt lo lắng âu yếm hỏi.
Hải Quỳnh lắc đầu tỏ ý không sao, cô đưa mắt nhìn chị gái đó hỏi:
- Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?
- Phải, chúng ta đã từng gặp nhau, chị là Quỳnh Chi, chị gái của Tần Phong – Chị gái gật đầu cười đáp.
- Em thật sự không sao chứ, đừng làm anh lo lắng – Tần phong nhìn Hải Quỳnh dò xét cắt ngang câu chuyện của hai người.
- Không sao, anh cứ nói chuyện với chị anh đi – Hải Quỳnh lắc đầu đáp.
- Đúng rồi, em đến đây làm gì – Quỳnh Chi nhìn Tần Phong hỏi.
- Chị giúp em lựa cho cô ấy mấy bộ váy – Tần Phong bèn nói.
- Để làm gì? – Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên hỏi, cô cứ tưởng Tần Phong muốn mua quần áo cho bạn gái anh là Nguyên Thu chứ.
- Để em mặc đi dự tiệc chứ chi nữa hả ngốc – Tần Phong lườm cô mắng.
- Em có váy rồi mà ….- Hải Quỳnh phản đối.
- Mấy bộ váy trẻ con đó à. Em muốn anh mất mặt hay sao – Tần Phong bèn giễu.
- Sao anh biết là trẻ con chứ?
- Vậy em muốn anh cầm đi hỏi người khác sao. Anh không ngại đâu – Tần Phong nhếch môi cười gian xảo nói.
Hải Quỳnh bèn xụ mặt xuống ngồi im để mặc Tần Phong quyết định. Quỳnh Chi thấy hai người như thế không nhịn được cười lớn rồi nói:
- Được rồi, để chị lựa giúp cho.
Quỳnh Chi chọn cho Hải Quỳnh vài bộ váy rất đẹp, cô mặc vào càng xinh đẹp hơn, nhưng những bộ váy này đầu để vai trần mà cô thì….Hải Quỳnh bèn xấu hổ hỏi nhỏ Quỳnh Chi.
- Chị…em không có áo lót đi cùng.
Hải Quỳnh phải thừa nhận quần áo của cô hơi trẻ con, không phù hợp với hình tượng gợi cảm lúc này chút nào. Quỳnh Chi cười bảo:
- Được rồi, để chị giúp em.
Hải Quỳnh mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nghỉ ngơi, ngồi thưởng thức trà của cửa tiệm. Tần aphong và chị gái nói chuyện với nhau để mặc Hải Quỳnh ngồi xme tạp chí. Lát sau Hải Quỳnh nghe Tần Phong nói:
- Chị mai mốt chị có ghé nhà, cũng đừng bảo Nguyên Thu đến ngủ cùng, còn tự tiện lấy đồ của em mặc, khiến cho có kẻ hiểu lầm – Tần Phong vừa nói vừa đưa mắt về phía Hải Quỳnh, hải Quỳnh cũng đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt có vẻ oan khuất của Tần Phong.
Quỳnh Chi cười lớn rồi nắm lấy tay Hải Quỳnh giải thích:
- Hải Quỳnh, lần trước chị có việc nên ghé nhà Tần Phong ngủ lại qua đêm. Gặp Nguyên Thu nên bảo cô ấy ở lại chơi. Chị không đem theo nhiều đồ ngủ nên Nguyên thu mới mượn quần áo Tần Phong mặc. Em yên tâm, tối đó Nguyên Thu ngủ cùng chị. Chị co thể bảo đảm Nguyên thu và Tần Phong không hề có quan hệ mờ ám gì cả.
Hải Quỳnh biết mình trách lầm Tần Phong, nhưng không biết phải làm sao nên đành lảng tránh:
- Chuyện đó co liên quan gì đến em đâu cơ chứ.
Hải Quỳnh nói xong liền lấy báo che gương mắt xấu hổ của mình. Nhưng tận sâu trong lòng cô có cảm giác hạnh phúc, hóa ra là cô hiểu lầm, hóa ra giữa họ không hề có gì cả. Trong lòng rung lên điệu nhạc vui sướng.
Quỳnh Chi nhìn Hải Quỳnh cười nói với Tần Phong:
- Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng, tiếp tục trường kì kháng chiến.
Tần Phong khẽ nhìn Hải Quỳnh thở dài.
Căn bản mà nói Tần Phong không cần Hải Quỳnh phải tháp tùng đi theo, bởi vì khi anh vừa đến đã có rất nhiều mỹ nữ đến gần, Hải Quỳnh cơ bản là không thể đến gần. Tần Phong lịch thiệp trả lời từng người nhưng lát sau anh nắm tay Hải Quỳnh lại giới thiệu:
- Xin lỗi cô ấy là bạn gái tôi.
Hải Quỳnh nghe Tần Phong giới thiệu cô trước tất cả mọi người thì xấu hổ đỏ cả mặt cứ cúi đầu xuống dưới. Nhưng trong lòng lại xen vào hương vị hạnh phúc lẫn tự hào. Thật may mắn là Tần Phong đã đưa cô đi chọn váy, nếu không với số quần áo cô đem theo mà mặc đến đây sẽ làm trò cười ọi người mất.
Cô âm thầm nhìn Tần Phong cảm kích.
- Em mà nhìn anh như vậy, anh sẽ nghĩ là em yêu thầm anh cho xem.
- Có mà anh yêu thầm em thì có – Hải Quỳnh nguýt Tần Phong một cái rõ dài nói.
- Ừ…là anh yêu thầm em…- Tần Phong gật đầu xác nhận không chút đắn đo.
Lời nói chân thật khiến Hải QUỳnh khựng lại, cô quay lại nhìn Tần Phong, trong đáy mắt nhiều cảm xúc không thể nói thành lời, đôi mắt bỗng tràn đầy nước. Hiểu lầm đã sáng tỏ, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn còn đó, cô sợ sự thật trong quá khứ sẽ lần lượt hiện về phá nát tim cô.
- Anh và Nguyên Thu thật sự không có gì cả – Tần Phong xoay người lại nhìn thẳng Hải Quỳnh khẳng định m ối quan hệ với Nguyên Thu – Người anh yêu mãi mãi chỉ có em mà thôi.
Ánh mắt của Tần Phong nhìn cô chứa đựng đầy tình yêu thương nhưng cũng đầy buồn bã. Sự mệt mỏi của tháng ngày chờ đợi.
Hải Quỳnh nhìn Tần Phong, tâm hồn không ngừng run lên, nếu như tình cảm lúc này của anh là thật, nếu như….
Hải Quỳnh hít một hơi mấp mấy môi quyết định tìm lời giải cho sự thắc mắc của mình.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì có người xem vào.
- Tổng giám đốc Phong lâu quá không gặp.
- Xin chào – Tần Phong cũng quay lại lích sự chào.
- Tôi có chuyện cần bàn với cậu một chút, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi
- Cũng được – Tần Phong gật đầu đáp rồi quay lại Hải Quỳnh siết chặt tay cô nhỏ giọng nói – Chờ anh ở đây.
Thấy Hải Quỳnh gật đầu, Tần Phong mới yên lòng ra đi.
Nhưng khi Tần Phong đi rồi, Hải Quỳnh lại thấy mình lạc lõng giữa dòng người ở đây. Cô lui vào một góc bàn ngồi chờ đợi. Ánh mắt nhìn theo Tần Phong đang cười nói.
Đột nhiên, một cô gái ăn bận rất đẹp, rất model, đầy sự quyến rũ bước vào. Cô đi thẳng đến chỗ Tần Phong đứng nhanh chóng hòa hợp vào không khí ở đó. Họ nói gì đó cười đùa rất vui vẻ.
Sau đó hải Quỳnh thấy Tần phong nắm tay cô gái đó bước vào sảnh phòng bắt đầu cùng mọi người khiêu vũ. Hải Quỳnh nhìn thấy mà nhói đau trong lòng. Lời vừa mới nói với cô vẫn còn vang bên tai.
Vậy mà chỉ cần cô ấy xuất hiện, anh lập tức quên đi cô. Thì ra lời đàn ông nói không đáng tin chút nào cả. Họ có thể ở bên tai mình nói những lời âu yếm ngọt ngào, nhưng xoay lưng đi, họ đã lập tức thay lòng.
Hải Quỳnh cười chua chát, cô đã vì anh lại lần nữa dao động, cuối cùng nhận lấy kết quả này. Cố hết sức đứng lên, Hải Quỳnh từ từ bước ra khỏi nơi này. Bên ngoài đã đổ mưa lúc nào không hay biết.
Bình luận truyện