Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 10



Ngoài cửa sổ là bóng hình cao lớn của Long Đại, che mất nửa cánh cửa sổ, hắn đặt tay bên mép, ra dấu đừng lên tiếng, rồi sau đó vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến đây.

An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm, vội chạy đến bên cửa, thấp giọng kêu: “Long tướng quân, tướng quân chịu tin tôi ư?” Hắn lén đến đây, nếu bị người bắt được thì sẽ thành đề tài bàn tán, nhưng hắn đã đến rồi. Có nghĩa là hắn tin nàng không có ý gạt hắn phải không?

“Cô đốt cháy cả phòng mình, chỉ e là có việc gấp.” Long Đại không hề khách sáo tí nào, đi thẳng vào vấn đề.

“Cầu xin tướng quân nhanh chóng cứu Lục đại nương.” An Nhược Thần cũng không nhiều lời, một hơi nói hết chuyện nàng thuê phòng là nhờ Lục đại nương ra mặt, Trần lão đầu chủ nhà bị giết, e là có liên quan đến điều này, sợ rằng Tạ tiên sinh sẽ tiếp tục giết người diệt khẩu.

Long Đại cau mày, không hỏi thêm nhiều mà chỉ hỏi: “Địa chỉ?”

“Dãy nhà sau phố lớn Tây Điền, chính là căn nhà có gốc cây liễu trước cửa.” An Nhược Thần lấy làm vui vì trước đó mình đã cẩn thận dò la.

Long Đại không nói hai lời, xoay người rời đi.

An Nhược Thần ngẩn ra, trong lòng cuống quýt có rất nhiều chuyện muốn nói, tướng quân sẽ cứu Lục đại nương đúng không, hy vọng là đến kịp. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Long Đại đâu, vậy là bèn đi ra sau cửa nghe ngóng xem sao, bên ngoài vẫn khá ồn ào, hình như mọi người đang vây xung quanh Tông Trạch Thanh. An Nhược Thần biết, Tông Trạch Thanh chịu trách nhiệm dẫn dắt sự chú ý của mọi người, là vì để che giấu Long Đại tướng quân gặp nàng.

Đang còn suy nghĩ thì thấy Long Đại lại xuất hiện bên cửa sổ, nàng vội vã chạy đến.

“Đã phái người đi rồi.”

An Nhược Thần thở phào một hơi, quỳ xuống dập đầu cái "phịch": “Đa tạ ân đức của tướng quân.”

Dứt lời liền ngẩng đầu lên, nhưng vì bị khung cửa cản tầm mắt nên không trông thấy được tướng quân, nàng vội bò dậy, chỉ thấy Long tướng quân đang mất kiên nhẫn nhướn mày. Được rồi được rồi, vào lúc cấp bách thế này mà nàng còn tốn thời gian quỳ xuống đứng lên thì thật không dễ nói chuyện tí nào.

“Tướng quân còn gì dặn bảo không ạ.”

“Tên trộm giết ông chủ Trần, bịt miệng chặt tay, hàng xóm không hề nghe thấy tiếng hét thảm thiết khi bị chặt và bị giết, điều đó cho thấy hắn ta làm việc cẩn thận quyết đoán, tại sao đến chỗ cô lại cuống cuồng chạy?”

An Nhược Thần há hốc miệng, nàng đâu có gặp trộm chứ, tướng quân không biết ư? Đợi đã, nàng hiểu rồi. Quan sai sẽ đến hỏi nàng, nếu nàng nói có thể người này chính là người sát hại ông chủ Trần, vậy thì sẽ không khớp với lời đã nói với cha trước đó.

“Có ai nói bọn họ là cùng một người đâu? Tôi chưa từng thấy hung thủ sát hại Trần lão đầu, tôi chỉ biết là người tôi nhìn thấy vóc dáng trung bình, mặc y phục đen, che mặt. Lúc đó tôi bị dọa sợ, cụ thể thế nào thì không nhớ rõ được. Tóm lại là lúc tôi kêu cứu, hắn ta muốn xông lên giết tôi, tôi toan chạy nhưng bị đẩy một cái, đúng lúc quàng phải ghế, giá nến rớt, lửa cháy lên, nha hoàn xông đến. Tôi sợ quá, không nhớ được gì.” An Nhược Thần nháy mắt, nói cứ như thật.

Long Đại gật đầu đầy hài lòng: “Được. Vậy cô cẩn thận đấy.” Rồi hắn nhìn An Nhược Thần một cái, xoay người tính đi.

“Tướng quân đợi đã, cha tôi không cho tôi ra ngoài.”

“Ờ.” Long Đại đáp.

An Nhược Thần chau mày, ờ là ý gì? “Nếu có việc gấp, tôi lại không thể đi tìm tướng quân được.”

Long Đại nói: “Vốn dĩ cửa phủ tướng quân không phải là nơi có thể tủy tiện vào. Còn nữa, cô không thể ra ngoài, nhưng không phải cũng năm lần bảy lượt truyền được tin cho ta đó ư?”

Nên giờ tướng quân đang khen nàng đó ư? An Nhược Thần giật giật khóe môi, nếu tướng quân ngài đang khen người khác, thì trong giọng có thể chứa chút gì đó có vẻ tán thưởng hài lòng được không?

“Tướng quâm, bên Từ bà mối có động tĩnh gì không?”

“Nếu có gì thì ta sẽ nói cho cô biết.”

“Vậy nếu tôi có chuyện muốn báo lại với tướng quân thì phải làm sao?”

“Cứ lườm nguýt ngoài sạp trà nhiều vào, hoặc phóng hỏa lần nữa là ta biết ngay.” Giọng điệu nghiêm túc cứ như bàn chuyện chính vậy.

An Nhược Thần sững người ra, tướng quân đang nói đùa sao? Không buồn cười chút nào đâu tướng quân ơi.

Long tướng quân cũng chẳng cười, hắn nghiêm túc nói: “Ngày mai bên cạnh sạp trà sẽ có thêm quầy bán kẹo đường.”

“...” Thôi được rồi, dù sao bán kẹo cũng tốt hơn bán trà, nàng có thể tìm cớ thèm ăn, bảo nha hoàn đi mua một chuyến.

“Còn có chuyện gì nữa không?” Long Đại hỏi.

Hình như còn nhiều chuyện lắm, nhưng nhất thời nghĩ không ra. À khoan đã, “Có chứ, tướng quân ngài sẽ giúp tôi sao?”

Long Đại nhìn cô: “Tự mình cẩn thận vào.” Sau đó xoay người rời đi.

Vậy rốt cuộc là có hay không đây? An Nhược Thần thật muốn túm lấy Long Đại tướng quân dùng sức lắc.

Phía sau phố lớn Tây Điền, có một bóng người cao gầy đang lần mò căn nhà có gốc liễu trước cửa kia. Hắn ta đứng ngoài cửa lắng nghe, rồi lại nhìn động tĩnh xung quanh lần nữa, đang tính nhảy tường vào thì chợt nghe một tràng vó ngựa phi đến, có một đám người đang chạy về phía này, rồi một giọng thấp quát tháo: “Căn nhà có cây liễu trước cửa, mau lên.”

Bóng người cao gầy nhíu mày, lúc này rời đi cũng chẳng còn kịp, hắn ta liền quay người, nhảy vào trong sân căn nhà bên cạnh.

Vừa đứng vững thì lập tức lẻn vào một góc tối, ngay sau đó nghe thấy tiếng vó ngựa đã đến gần trước cửa.

Bóng người cao gầy đứng yên bất động, bình tĩnh lắng nghe tiếng động. Hai mắt hắn sáng quắc, chớp liên tục. Đó chính là Giải tiên sinh.

Tạ Cương lập tức nhảy xuống, đang đối mặt với cửa nhà Lục đại nương. Mấy binh sĩ sau lưng hắn nhanh chóng tránh ra, cẩn mật kiểm tra xong quanh một vòng. Tạ Cương nhìn cửa nhà Lục đại nương, không có gì khác thường. Đưa tay đẩy nhẹ, cửa đã bị chốt kín bên trong. Tạ Cương gật đầu với một binh sĩ, binh sĩ đó nhanh chóng nhảy vào sân nhà Lục đại nương, đi một vòng nhưng không thấy khác thường nào, cửa trong phòng cũng đã khoát chặt, vậy là vội nhảy ra, thấp giọng báo cáo lại với Tạ Cương.

Trên nóc nhà Lục đại nương, một binh sĩ ra dấu tay với Tạ Cương, tỏ ý không nghe thấy động tĩnh khác lạ nào. Một binh sĩ trên nóc nhà khác núi thấp người xuống, để bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt vào nhà.

Tạ Cương đưa tay lên gõ cửa, người trong nhà không để ý. Tạ Cương gõ lại lần nữa, Lục đại nương mặc áo khoác vào cầm cây gậy gỗ đứng sau cửa hỏi: “Ai đấy?”

“Đại nương, ta là giáo úy Tạ Cương, phụng lệnh Long Đại tướng quân đến đây.”

Lục đại nương nghi ngờ nhìn qua khe cửa, nương theo ánh trăng nhìn thấy một vị tướng quân cùng hai binh sĩ, nàng im lặng một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

“Có liên quan đến án mạng ở hẻm Bình Hồ Đông, có một vài việc muốn hỏi đại nương.”

Lục đại nương im lặng, một lúc sau mới hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Không, nhưng có vài việc cần phải hỏi đại nương. Đại nương có thể mở cửa để chúng tôi vào được không?”

Lục đại nương suy đi nghĩ lại, rồi mở cửa ra. Tạ Cương ở ngoài cửa khách khí ôm quyền làm lễ với Lục đại nương, rồi sải bước đi vào. Hai binh dĩ đứng bên ngoài không nhúc nhích, chỉ canh chừng nơi cửa chính.

Sân nhà Lục đại nương rất nhỏ, chỉ nhìn một cái là đã thấy hết mọi thứ. Tạ Cương đi vào nhà, hai binh sĩ trên nóc đã nhân lúc Lục đại nương đi ra ngoài mà nhanh chóng lẻn vào, tra xét một hồi, xác nhận không hề có ai ẩn núp, trong nhà an toàn.

Lục đại nương đi theo sau lưng Tạ Cương, vừa vào nhà thì đột nhiên trong thấy hai binh sĩ mọc từ đâu ra, sợ hãi khẽ kêu một tiếng.

“Đại nương chớ có hoảng, chẳng qua vì gần đây trong thành không được yên ổn, trường ngựa bị đốt, hẻm Bình Hồ Đông xảy ra án mạng, có lẽ những tên tặc kia đều cùng một phe. Vì bảo vệ an toàn của bách tính, theo thông lệ chúng tôi sẽ kiểm tra những người có liên quan, có người hàng xóm nói từng thấy đại nương nói chuyện với Trần lão hán đã mất, nên chúng tôi đến đây điều tra.”

Lục đại nương nhíu mày, nói: “Chỗ này của tôi không hề có ai đến, cũng chưa từng thấy người khả nghi nào. Bình thường hàng xóm láng giềng cũng săn sóc lẫn nhau, đã khiến quân gia phí tâm rồi.”

Tạ Cương gật đầu: “Vậy được, đã làm phiền đại nương rồi. Chúng tôi sẽ đi ngay đây, nếu đại nương nhớ ra được gì, hoặc thấy người nào khả nghi thì đại nương hãy tức tốc đến lầu Tử Vân ở thành đông báo danh, đó là phủ của tướng quân. Đại nương cứ đánh trống hoặc nói với vệ binh là tìm Tạ Cương ta là được.”

Lục đại nương gật đầu: “Đa tạ quân gia.”

Tạ Cương dẫn hai binh sĩ kia đi ra ngoài. Lục đại nương đóng kín cửa, trốn sau cửa nhìn bọn họ cưỡi ngựa rồi đi, nghĩ ngợi một hồi rồi mới quay vào phòng. Nàng đóng chặt cửa nẻo, thổi tắt nến, đặt cây gậy ở bên mép giường.

Tạ Cương cưỡi ngựa rời đi không được bao lâu, hắn thấp giọng nói với binh sĩ bên cạnh: “Đi canh chừng căn nhà kia, nếu có bất cứ kẻ nào lén lút lại gần thì lập tức bắt giữ. Ban ngày cũng phải canh chừng đại nương kia, nếu có người khả nghi tới gần thì chú ý chút, nếu xảy ra chuyện thì cấp tốc báo lại cho ta.”

Hai binh sĩ nhận lệnh rời đi.

Giải tiên sinh đợi đám người Tạ Cương đi mới bước ra, cẩn thận nhìn theo bóng dáng họ, rồi quay đầu nhảy vụt sang nơi khác lặng lẽ rời đi.

Một đêm bình an vô sự.

Ngày hôm sau vẫn như mọi ngày, Lục đại nương dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, lúc cùng phu xe đưa hàng đến An phủ, nghe thấy người canh cổng nói lại chuyện nửa đêm hôm qua.

“Lục soát cả một đêm, đến bóng quỷ cũng chẳng thấy đâu. Lão gia giận đến mức giậm chân, gặp ai cũng chửi, mấy người chúng tôi da đầu ai cũng căng hết cả ra.”

Lục đại nương nghe mà hoảng hốt, vội hỏi: “Vậy đại tiểu thư sao rồi?”

“Chỉ bị thương nhẹ chút thôi, không đáng ngại lắm. Nhưng bị lão gia mắng chửi thảm lắm...” Người gác cổng nói đến đây liềm im lặng. Dường như hắn sợ nói nhiều quá, truyền đến tai lão gia thì sẽ bị ăn roi. Đám hạ nhân bọn họ cảm thấy thật vô lý, rõ ràng đại tiểu thư bị hại, bị dọa sợ, nhưng lão gia còn mắng nàng làm mất thể diện. Nhưng suy nghĩ chút thì cảm thấy cũng phải, ai mà biết tên trộm kia ở trong phòng đại tiểu thư còn làm cái gì nữa, ầm ĩ như thế, coi như danh tiết của đại tiểu thư bị mất rồi.

Gác cổng lắc đầu một cái, dù sao hắn cũng chỉ là người ở, chuyện của chủ không đến lượt hắn ta bàn luận. Có lẽ lão gia sợ Tiền lão gia chê đại tiểu thư, vậy là mâm hôn sự này liền đi tong.

Lục đại nương không hỏi thăm được thêm gì nữa, cũng không gặp được An Nhược Thần, nhưng nghe nói An Nhược Thần không sao thì cũng yên tâm phần nào. Lại nghĩ đến tối qua có quân gia đến nhà nàng, chắc mẩm chuyện này có liên quan đây. Lục đại nương bình tĩnh, giao hàng xong liền quay về nhà. Vừa vào nhà liền chụp lấy cây kéo giấu trong ngực, sau đó rót nước nấu cưm, tất cả đều như thường.

Sau khi Lục đại nương rời khỏi An phủ, một người đàn ông cao gầy ngồi uống trà bên sạp nước đối diện cánh cổng cũng rời đi. Hắn đi trong thành một vòng, rồi dừng ngoài một căn nhà cẩn thận quan sát một lúc lâu, thấy hai người đàn ông trước nhà không quá chú tâm vào gian hàng của mình, ngược lại lại rất để ý đến căn nhà kia. Sau nhà còn có một người đàn ông đi lang thang vất vưởng, như không có chuyện gì quan trọng.

Người đàn ông cao gầy bình tĩnh tránh ánh mắt những người đó, đi vòng qua bên kia, nhảy vào một căn nhà khác, rồi âm thầm trở ngược đi vào căn nhà hắn muốn đến.

Đó chính là chỗ ở của Từ bà mối. Đã mấy ngày rồi Từ bà mối chưa ra ngoài, lúc này đang ngồi dựa vào ghế ngẩn người ra, thấy người đến thì lập tức giật mình bật dậy.

“Giải tiên sinh.”

Giải tiên sinh gật đầu, nhìn trong nhà đầy cảnh giác.

Từ bà mối lật đật lấy ghế ra cho hắn, cẩn thận hỏi: “Sao đột nhiên tiên sinh lại đến đây? Không phải tiên sinh đã dặn là không gặp nhau ở đây sao?”

“Không có ai thấy ta cả.” Giải tiên sinh nói.

Từ bà mối gật đầu, hơi hoảng hốt chùi tay vào y phục, vào lúc ấy, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

Giải tiên sinh chỉ nhìn bàn trà, Từ bà mối vội vàng bắc bếp nấu nước, “Để tôi pha trà cho tiên sinh.”

Giải tiên sinh không nói gì, im lặng chờ đợi.

Chỉ trong chốc lát, Từ bà mối rót nước nóng ngâm trà, cung kính đặt trước mặt Giải tiên sinh.

“Ngồi đi.” Giải tiên sinh cũng không vội uống.

Từ bà mối nghe lời làm theo, đánh ực một cái, tim đập thình thịch. “Tiên sinh có gì căn dặn?”

Giải tiên sinh lấy bông tai thỏ ngọc từ trong người ra: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, liệu có nhớ ra chủ nhân của bông tai này là ai không?”

Gương mặt Từ bà mối thoáng qua nét phờ phạc, “Điều này...” Nàng ta cẩn thận nhìn nét mặt của Giải tiên sinh, chắc mẩm rằng đối phương đã biết rõ nên mới tìm đến đây, vậy là nàng ta vội nói: “Tiên sinh, mấy ngày nay tôi còn đang muốn đi tìm tiên sinh thưa chuyện này, nhưng tôi bị quan phủ theo dõi, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mỗi lần chúng ta gặp mặt đều để lại tín vật ám hiệu, tôi sợ bị quan phủ phát hiện, làm hỏng đại sự của tiên sinh, nên mới đợi thời cơ chín muồi mới dám nói với tiên sinh.”

“Hôm nay chính là thời điểm thích hợp, ngươi nói đi.”

Từ bà mối hạ thấp giọng, nói: “Hôm đó tôi đến An phủ, vừa gặp đại tiểu thư An gia liền nhớ ra, bông hoa tai này chính là của đại tiểu thư An gia. Nhưng nàng ta cũng chẳng hề hoảng hốt, còn nói với tôi là mình đã báo quan chuyện này rồi, đã bẩm lên Long Đại tướng quân. Nàng ta còn uy hiếp tôi, nếu tôi dám tiết lộ nửa chữ, gây bất lợi cho nàng ta thì sẽ bị Long Đại tướng quân bắt. Tôi đã nhìn kỹ rồi, đúng là ngoài An phủ có trinh sát canh chừng.”

“Là sạp trà đó?”

“Đúng thế.” Từ bà mối ngạc nhiên, “Sao tiên tinh biết?”

“Trên hổ khẩu* của chủ sạp trà có vết chai, năm ngón có lực, dáng người cao ráo, là một người từng luyện võ. Lại còn nói khẩu âm vùng khác, khá để ý kẻ ra người vào An phủ.”

(*Hổ khẩu là khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.)

“Tiên sinh đúng là nhìn rõ mọi việc, chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt tiên sinh.” Từ bà mối nịnh nọt, thận trọng quan sát biểu cảm trên mặt Giải tiên sinh, sau đó cẩn thận hỏi: “Làm sao tiên sinh biết là An đại tiểu thư?”

“Đêm hôm qua An đại tiểu thư gặp trộm, hôm nay từ đầu đường đến cuối hẻm ai ai cũng bàn chuyện đó. Mà đúng lúc sau khi nàng ta gặp trộm, thì Long Đại tướng quân lập tức phái người đến chỗ Lục bà tử chuyên đưa raud dấy. Căn nhà ở hẻm Bình Hồ Đông kia chính là do bà ta thuê. Nhưng bông tai kia tinh xảo như thế, rõ ràng là đồ của cô nương trẻ tuổi, Lục bà tử cũng không thể xài được vật tốt như vậy.” Giải tiên sinh vừa nói vừa uống trả.

Từ bà mối thở phào một hơi, đến chi tiết cỡ này mà Giải tiên sinh cũng chịu nói cho nàng biết, giọng đều đều, có lẽ chưa từng nghi ngờ nàng ta. Nàng ta vội cung kính rót thêm trà: “Tiên sinh đúng là cẩn thận, nếu đổi lại là tôi, chỉ e không nghĩ được đến những điều này.”

Giải tiên sinh cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu đại tiểu thư An gia đã có điểm kỳ lạ, mà ngươi lại làm mai cho nàng ta, nên ta mới hỏi lại bông tai này xem có liên quan đến nàng ta hay không. Bây giờ đã xác nhận được rồi, mọi thứ đều ổn định.”

Từ bà mối vỗ chân: “May mà tiên sinh đến rồi, mấy ngày qua trong đầu tôi cuống đến độ như có lửa đốt, nhưng có người theo dõi An phủ, vậy chứng tỏ chỗ tôi cũng có, tôi nghe An Nhược Thần nói như vậy, lại càng không dám ra ngoài nữa. Đang suy nghĩ xem làm sao báo tin cho tiên sinh thì tiên sinh đến rồi.”

Giải tiên sinh gật đầu nói: “An Nhược Thần còn nói gì với ngươi nữa không, có nhắc đến ta không?”

“Tiên sinh yên tâm, nàng ta không thấy được dáng người tiên sinh, chỉ nghe tôi gọi là Giải tiên sinh. Chính miệng nàng ta nói như vậy. Những ngày qua tôi cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, tiên sinh ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, nhất định nàng ta không thấy được, nhưng lại nhìn rõ tôi. Lúc này nàng ta mới lấy chuyện đó ra dọa tôi, nếu thật sự trông thấy tiên sinh thì đã chẳng nói như vậy rồi.”

“Vậy thì tốt. Nàng ta có từng nói muốn ngươi làm những gì không?”

“Nàng ta bảo tôi nói rõ với Long tướng quân rằng tiên sinh là người thế nào, nhưng dĩ nhiên tôi không chịu. Nàng ta cũng không nghĩ được kế gì hơn, chỉ đành nói tôi cân nhắc cho kỹ được mất trong đó. Sau khi tôi quay về, trái lo phải nghĩ, muốn báo tin cho tiên sinh trước, sau đó để tiên sinh quyết định xử lý thế nào. Có lẽ chúng ta nên tương kế tựu kế, vờ dùng tin tức giả dụ bọn họ cắn câu. Tiên sinh thấy sao?”

Giải tiên sinh nghiêm túc suy nghĩ, “Kế sách này của ngươi cũng không tệ.” Hắn uống hết ly trà, rồi lấy một ly khác rót cho Từ bà mối một ly.

Từ bà mối được khen, vô cùng yên lòng, vui vẻ nhận lấy trà, nói: “Tôi không ngờ căn nhà kia do Lục bà tử thuê đâu đấy, cũng không biết Lục bà tử đã đến đó ở được bao nhiêu ngày rồi. Để đấy tìm một cơ hội, giết nàng ta bịt miệng đi. Làm thế cũng để cho An Nhược Thần biết tay, một con nhóc miệng còn hôi sữa, không biết nặng nhẹ, tưởng ai cũng dám uy hiếp được ư? Đợi nàng ta thấy được kết quả của Lục bà tử, nhất định sẽ biết sợ, đến lúc đó tôi đánh tiếng một tiếng, để nàng ta quay lại làm việc cho chúng ta. Nàng ta gả đến Tiền gia ở huyện Bình Nam, là mẹ kế của huyện lệnh đại nhân, đối với chúng ta mà nói, chỉ cách nhà Tiền huyện lệnh một bức tường ấy cũng là cơ hội tốt.”

“Ừ. Chủ ý này rất hay.” Giải tiên sinh nói: “Chẳng qua lúc ngươi xử lý cần phải cẩn thận, đừng để bị nàng ta lừa.”

Từ bà mối nhấp một hớp trà nói: “Tiên sinh yên tâm đi, tôi phải hỏi qua ý kiến tiên sinh mới dám động thủ, còn bên Lục bà tử đó, tiên sinh xem có thể tìm người khác ra tay không, hay là tôi...” Nói đến đây, đột nhiên nàng ta cứng đờ ra, hai mắt trợn trừng bắt đầu co quắp. Tay không còn cầm nắm nữa, ly trà rơi thẳng xuống đất.

Rơi được nửa đường thì Giải tiên sinh đưa tay chụp lấy ly. Hắn ta bình tĩnh đặt ly lại vào trên bàn, tránh tiếng rơi bể khiến người bên ngoài chú ý.

Từ bà mối bất giác đưa tay nắm lấy cổ họng mình, nhưng đã chẳng thể nói được câu gì, đau khổ co giật, hai mắt trợn trắng, miệng bắt đầu sủi bọt mép.

Giải tiên sinh nhìn nàng ta, khẽ nói: “Ta không yên tâm, cũng không tin ngươi. Người nên bị diệt khẩu chính là ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn báo tin cho ta biết thì đã làm từ lâu rồi. Ngày hôm nay ngươi chần chừ do dự, có thể ngày mai ngươi sẽ khai ra ta.”

Hai tai Từ bà mối ù đặc như muỗi vo ve, không còn nghe thấy Giải tiên sinh nói gì. Nàng ta co giật một hồi, bọt mép trào ra đến vạt áo, chẳng bao lâu sau, cơ thể dần lỏng ra, đã tắt thở rồi.

Giải tiên sinh đi đến thăm dò hơi thở của nàng ta, rồi thả chiếc ly mình uống vào lại khay, lấy túi phấn độc từ trong ống tay áo ra, mở ra đặt cạnh bình trà, rồi đặt chiếc ly của Từ bà mối nằm ngã giữa bàn. Hắn ta nhìn quanh nhà một vòng, đẩy ghế mình ngồi vào dưới bàn.

Xem ra, căn nhà này chưa từng có người ngoài đến, chỉ có một mình Từ bà mối.

Làm xong mọi việc, Giải tiên sinh rời khỏi căn nhà, chốt kín cửa, lắng nghe động tĩnh bên cạnh rồi leo tường qua, đến lúc này mới lui ra ngoài.

Vào lúc chiều muộn, có một người đàn ông mặc trang phục phủ nha đi ra từ cửa sau của quận phủ nnha môn, gã ta nhìn gốc cây ngoài cửa, không biết là ai đã đặt chổi và hốt rác dưới tán cây, giống như quét dọn xong rồi mà quên lấy đi. Người đàn ông đó lững thững đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh, đám nha sai canh cửa chào hỏi gã, gã cười một tiếng, phất tay. Rẽ ngoặt vào con hẻm, băng xuyên qua đó chính là đường về nhà, ngày nào gã cũng đi như vậy cả.

Chợt chẳng biết từ lúc nào trong hẻm xuất hiện một người đàn ông cao gầy, đó chính là Giải tiên sinh.

Giải tiên sinh đi lướt qua vai người đàn ông đó, tay hai người chạm vào nhau, một tờ giấy từ trong tay Giải tiên sinh trao đến tay người đàn ông kia. Vẻ mặt của cả hai đều rất bình thường, cứ như chỉ là hai kẻ xa lạ đi lướt qua nhau.

Người đàn ông đi về đến nhà, mở tờ giấy nọ ra xem, trên đó có viết mấy câu, ý là bảo gã tìm một người đàn ông họ Tạ, không phải dạng hiền lành, biết võ, danh tiếng không tốt. Rồi còn để lại cho gã đủ tin tức bao giờ cần dùng dùng như thế nào nữa.

Người đàn ông đọc xong, liền đốt tờ giấy kia đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện