Đối Mặt - Asisu

Chương 12: Chân dung kẻ ám sát



Dưới bầu trời rực rỡ của Ai Cập, là một luồng khí giết người phảng phất tuôn trào.

Asisu bần thần người, nàng quên đi hẳn cơn đau mà mình đang gánh chịu. Không thể nào, chỉ là trùng hợp thôi, không phải vậy đâu. Bàn tay của Asisu nỗ lực giơ lên không trung muốn chạm vào nó, để chắc ăn mình không hoa mắt, nhưng không có đủ lực. Đúng vậy, chỉ một cái vết bớt chắc gì chứng mình được hắn là hoàng thân. Còn Minue không đợi một giây, vật mình đứng lên và tiếp tục chiến đấu, mặc kệ vết thương có thể bị rách rộng thêm.

Ari bị tiếng vũ khí va chạm vang dội làm thức tỉnh, đầu lắc lư quay mòng mòng. Loạng choạng đứng lên, giữ thăng bằng cơ thể và chân đá chân xiêu chạy đến chỗ của Asisu, cũng giang hai tay, lấy thân mình che chắn cho nàng.

_Lệnh bà, người không sao chứ.

_Mau la lên kêu cứu đi.

Vừa nói chuyện với Ari, nàng vừa tìm cách phi tang những thứ cần bỏ đi. Thân hình nặng nhọc nhìn bao quát về mọi phía. Lời người đàn bà bên bờ hồ kia có phải là thật không? Nếu vậy, chẳng phải đứa trẻ đó là Minue sao? Đúng rồi, hắn là con của nữ quan Nafutera, mà nữ quan Nafutera chính là...Nhưng chẳng phải trong cung, ai cũng nói Minue là con ruột của bà ta sao. Vấn đề này nàng nhất định sẽ phái Nakuto đi điều tra thêm.

Khi mà Minue sắp đuối sức, bọn lính canh mới về đến và xông vào trợ giúp. Vài giây sau đó, có tiếng bước chân rầm rập chạy đến, người đến giúp nhiều hơn, một trong những kẻ nhanh nhạy chạy đến trước tiên là Ormi, hắn phóng đến bên cạnh Minue, và hai người đã khống chế được kẻ đứng đầu. Trong khi Menfuisu thì gầm lên nổi giận, cùng Unasu vung kiếm chém tan hoang mấy tên áo đen còn lại. Lapis nhanh chóng chạy lại bên Asisu xem xét tình trạng của nàng, Imphotep cũng hoảng hốt, thân mình già nua nhưng với tình cảnh trước mắt tốc độ cũng phải trở nên mau lẹ.

_Hoàng phi, người không sao chứ, chết tiệt, chỉ có bảo vệ lệnh bà cũng không xong.

_Cứu con ta...nhanh lên Lapis.

_Nữ hoàng, người cố gắng lên, người đâu mau đi kêu thái y.

Rất nhanh chóng, mọi người đã giải quyết xong bọn ám sát, chỉ còn lại hai tên sống xót, giữ lại mạng chúng chỉ để hỏi cung. Minue giận dữ, không cần đợi lệnh của Menfuisu, lập tức đưa tay lột mặt nạ nên đứng đầu ra.

Là tướng quân Honsu, đồng liêu của hắn.

Asisu liền hiểu ra, hèn gì mà có thể tấn công áp đảo Minue như vậy, ra là quan tướng của Ai Cập. Không ngờ...bọn người nhằm đến nàng còn có thể điều khiển được tướng quân Ai Cập. Tất nhiên, như vậy lại càng hay, nếu như chỉ là bọn tép riu thì người ta sẽ chẳng tin mấy cho bằng một tướng quân Ai Cập, nhất là Ragashu sẽ càng tin vào việc chính Menfuisu là người đứng sau mọi chuyện, khiến hắn mất đi người thừa tự.

Haha, chiến tranh sắp đến rồi, ngươi nghe thấy gì không Menfuisu, chiến tranh hiện lên trước mắt rồi!

Không khí bỗng chốc im phăng phắc, trong đợt lưu chuyển của gió, mang theo sự đắc ý, tức giận, cơn thịnh nộ và sự phản trắc. Menfuisu không ngờ, phòng kẻ thù bên ngoài, lại không phòng được chính thuộc hạ của mình.

_Honsu, là ai sai ngươi làm vậy.

Qua câu nói, có tiếng rít rùng rợn, Menfuisu bây giờ chẳng khác gì một con rắn chúa đang giận giữ phồng hai mang của mình lên thật lớn, lưỡi đã chuẩn bị phun nọc độc. Có thể thấy rõ sự sợ hãi kinh hoàng trên gương mặt của Honsu, hắn môi trên đánh mạnh vào môi dưới, mồ hôi hình thành từng giọt lăn từ trán hắn rồi rớt trên đất. Honsu cuối cùng cũng cất lên mấy tiếng khó nhọc:

_Tội thần...muốn...trả thù cho lệnh bà Carol...

Cuối câu nói vấp váp đó, là tiếng kiếm đâm xuyên qua người. Honsu chưa nói hết đã lao mình đến trước mũi kiếm của Menfuisu, chết không nhắm mắt, máu tuôn ra tạo thành vũng nước đỏ tanh tưởi. Kẻ còn lại cũng chẳng khá hơn, hắn cắn lưỡi tự vẫn. Menfuisu càng thở hồng hộc, tròng mắt đỏ hằn, tay cầm cây kiếm run run, rút ra khỏi người Honsu thật mạnh, rồi liên tục chém vào xác Honsu cùng tên kia từng nhát, từng nhát mạnh mẽ, như muốn băm vằm bọn họ.

Từ đằng xa, sau bụi rặm, toán người lộ vẻ nham hiểm trên gương mặt, và nụ cười len lỏi đắc ý. Trang phục Ai Cập vẫn không che giấu nổi bản chất Assyria trên người họ. Một tên khẽ thì thầm nhỏ:"Chúng ta thả vợ con họ ra được rồi chứ."

Nhưng một giọng nhỏ khác cũng đáp trả lại, rất vô tình:"Không, giết hết chúng, để chúng sống là một mối họa, chúng sẽ tìm cách trả thù chúng ta." Những cái gật đầu lanh lẹ hiện ẩn ẩn trong màn đêm, rồi bỗng chốc không còn ai ở đó nữa.

- -- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện