Đối Mặt - Asisu
Chương 51: Chính điện
Giữa bầu trời đầy sương mù, một chiếc xe ngựa ẩn mình trong đó và chạy với tốc độ rất nhanh, bánh xe lăn tròn đều đặn giống như vòng đời cứ thế xoay đi rồi trở về ban đầu. Carol nghiêng mình trong xe, tựa đầu vào cửa sổ nơi màn che bịt kín, dù cho có xanh xao vì ốm yếu nhưng điều đó không che khuất được vẻ đẹp của cô. Hai hàng nước mắt vẫn lăn đều trên má, Carol vẫn chưa ổn định được tâm trạng của mình, cô không phải người từng trải như Asisu, hay mạnh mẽ như nữ hoàng vùng Amazon, cô chỉ là một cô nhóc yếu mềm.
Nhưng chính những biến cố trong cuộc đời đã biến đổi con người, nó thần kì đến nỗi làm thay đổi bản chất của họ.
Carol thổn thức, cô đấu tranh mãnh liệt, trong tim cô vẫn không thể nào chịu đựng nổi, nhưng những lời nói sau cùng của chị Asisu và Minue dặn dò làm cô buộc phải ép mình ngốn lấy mớ hỗn độn này. Đúng, bọn chúng chắc chắn bước đầu sẽ kiếm mọi cớ phi tang bằng chứng trên thi thể của Menfuisu, giờ đây cô đã biết ý nghĩa và tầm quan trọng của di thể đối với người Ai Cập, nên bằng mọi giá không để chúng làm tổn hại gì đến Menfuisu nữa. Tuy nhiên, không thể lật mặt Nebanon là giả, vì một khi cô chưa tiếp quản lại hoàng cung hoàn toàn, Pharaoh đã mất, hắn lại thông đồng với Meku, thì xem ra hắn vẫn là kẻ cao nhất, thêm vào đó bằng chứng không đủ, không thể chỉ qua lời kể của Nafutera và cỗ quan tài công chúa bằng vàng kia mà định tội được, khả năng hắn lật mặt, giá họa ngược lại cho tội vu khống thành công là rất cao. Còn ngai vị và binh quyền, nếu Menfuisu không để lại bất cứ công văn nàongười thừa kế chính thống theo luật là cô mặc cho Nebanon là thật hay không, tuy nhiên họ vẫn có thể dựng nên một chiếu chỉ giả, trong cung giờ đây quan lại theo phe hắn rất nhiều, Meku có lẽ cũng biết chỗ để con ấn của hoàng đế, chuyện này không giải quyết được, nhưng vẫn còn một thứ, là binh quyền. Lên ngôi mà không thể điều khiển ba quân thì cũng sớm muộn bị truất phế, muốn nắm được thứ này thì có ba điều kiện: chiếu chỉ được viết trên giấy papyrut thể hiện tầm quan trọng, cờ hiệu được thêu kí hiệu riêng mà hoàng thượng đặt cho, và binh ấn phù. Hai thứ đầu có thể làm giả, nhưng binh ấn phù thì không.
Binh ấn phù được làm từ nguyên liệu kim loại đặc biệt, vô cùng hiếm thấy, rất khó đúc ra, nên Nebanon buộc phải kiếm thấy đồ thật. Có nó rồi, cộng với sự giúp sức từ phía Hạ Ai Cập, sẽ có thể xoay chuyển tình thế, may mắn hơn còn có cơ hội vạch trần được Nebanon. Trước đây do Minue nắm giữ chức đại tướng quân, nắm binh quyền, từ sau khi Minue bị ép theo Asisu, Menfuisu trực tiếp trông coi, không trao cho một ai. Trận chiến vừa rồi cũng do chính Menfuisu đích thân chỉ huy. Carol chỉ còn hy vọng chồng mình cất nó ở chỗ mà Meku không biết, chị Asisu mong cô có thể nắm được nó trước hai người kia. Không hiểu sao cả cô và chị đều có lòng tin Menfuisu không yêu Meku đến nỗi cho ả ta biết được tất cả mọi thứ. Chị Asisu đã chỉ cho cô một vài nơi bí mật mà lúc trước chị biết Menfuisu hay để.
Vấn đề lúc này, chính là ở nơi Carol. Để quay về đối đầu không phải là dễ, nhất định có ý chí vững vàng kiên cường ngay lúc này. Nhưng cô sợ, một nỗi sợ hãi không tên và sự mệt mỏi đè nặng, tuy nhiên, cô buộc phải làm.
Xe dừng bánh, ngựa dừng chân. Cỗ xe đang núp tại bụi cây phía sau cung điện, bọn Nebanon và Meku đã ém nhẹm tin tức cô gái sông Nile trốn đi nhằm che mắt thiên hạ và tránh sự nghi ngờ của mọi người, nên Carol phải bí mật đi vào trong, xem như chưa từng rời khỏi, mà Nafutera giờ đây không thể lộ mặt, nên họ chia tay nhau, một mình Carol tự mình đi vào trong đó. Dù bà rất lo lắng cho tâm thế bất ổn của cô gái sông Nile, nhưng không còn cách nào khác.
Len qua những dây leo chằng chịt phủ bên ngoài, ngay góc tường thành có một lỗ chui, bị gai bám dày đặc. Trớ trêu thay, chỗ này là nơi Carol và Nafutera trốn ra tìm người cứu giúp, giờ đây lại chui ngược vào để được gặp người đã khuất, trở về để trả thù...
Carol vươn nhẹ đôi tay trắng như ngọc lên cao, hất nhẹ đám cây cối sang một bên, tự mình cúi người, bò vào trong, những cái gai đâm vào đau nhói, vài nơi máu đã rỉ ra. Lần trước, cô có sức mạnh chịu đựng vì lòng khao khát muốn cứu chồng, còn hiện tại, bởi vì nỗi đau trong tim còn lớn hơn những thứ ngoài da thịt này rất nhiều, cái đau lớn lấn áp cái đau nhỏ. Ngay khi chui lọt qua xong, Carol chân đứng liêu xiêu, vất vả chạy nấp ở góc hành lang, bởi vì sự thất thần của mình, mà cô mấy lần suýt té. Sau khi nghe ngóng không thấy ai, cô chạy xuôi theo con đường đá trải dài, đến góc rẽ sang trái, rồi lại chạy tiếp. Băng qua ba tẩm cung khác, Carol vừa rẽ phải thì nghe có tiếng động, nên đành dừng lại nép sát vào tường.
Đó là vài vị quan đi ngang qua, họ cười nói và bàn tán về vấn đề đăng cơ của Nebanon, như thể chuyện hoàng đế vừa băng hà chỉ như hạt bụi. Carol bất giác nắm chạt bàn tay, hơi thở gấp gáp, hai hàm răng nghiến chặt, tựa như máy nghiền nát bất cứ thứ gì cứng nhất, sự tức giận đang tăng cao và đánh lùi những cảm giác đau đớn hiện tại của cô. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Carol:" Được lắm, từng người các ngươi...Nebanon còn chưa lên được ngai vị, và không biết chừng...Các ngươi dám tôn kẻ giết hoàng đế lên thay thế...."
Ngay khi bọn quan lại vừa đi khuất, bọn nô tỳ bên cung của Meku lại bưng mấy bình rượu đi ngang qua, vừa cười vừa hy vọng sẽ có bổng lộc cao hơn khi chủ nhân lên ngôi vương hậu.Từng câu từng chữ lọt trọn vẹn vào tai Carol. Bất chợt đâu đó vẳng bên tai những âm thanh kì lạ.
"Tôi mạnh mẽ, vì tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Đã không còn thời gian nữa rồi..."
Carol ôm đầu lắc mạnh một hồi, đột nhiên thay đổi thần trí như đã ra khỏi giấc mộng, không còn mất hồn hay khóc lóc, đẩy tốc độ đi nhanh hơn hắn. Khi vừa đến được cung của cô, may mắn cung nữ ở đây vẫn trung thành và có Teti hỗ trợ nên mọi thứ êm xuôi. Sau khi cô trốn, đám người canh giữ tẩm cung Carol được Meku điều đi gần hết, mấy kẻ ở lại cũng bị xử lí gọn ghẽ. Khép lại màn chủ tớ mừng mừng tủi tủi, Teti bắt đầu rửa vết thương do gai đâm, một vài cái còn găm sâu vào da không chịu buông, chật vật mới băng bó xong. Carol không chờ mà hỏi ngay:
_Meku đang ở đâu?
_Cô ta đang ở trong chính điện, cùng hoàng thân Nebanon khóc lóc trước di thể hoàng đế. Hoàng phi có muốn đến đó không.
_Ngươi hãy tập họp cung nữ cũ còn sót lại đến đây, kể cả những người may mắn ẩn mình tốt chưa bị Meku ra tay. Đừng để cho người bên Meku và Nebanon biết.
Teti đến giật cả mình, lệnh bà chưa bao giờ hành xử kỳ lạ đến thế, thái độ lạnh lùng và cứng rắn như vậy, trong khẩu khí còn có phẫn nộ. Đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hoàng đế mất nên hoàng phi điên rồi? Nhưng khi nhìn vào ánh mắt xanh như biển cả vô tận của Carol, Teti như bị chấn động, lập tức đi thực thi ngay tức thì. Nửa tiếng sau, tất cả bí mật tập hợp tại tẩm cung của Carol, đồng loạt quỳ xuống.
Tất cả họ còn lại gần hai mươi người giữa cả ngàn cung nữ, vốn từ trước đến nay luôn yêu quý và trung thành với cô gái sông Nile, nhưng lệnh hoàng đế để phi tần tam phẩm Meku điều hành nội cung, nên họ không làm gì được. Meku lại rất hống hách và khắc nghiệt với họ. Dù sao Meku cũng xuất thân thấp kém như mọi cung nữ khác, chỉ là may mắn được lão già háo sắc Kaputa chống lưng và lợi dụng chút nhan sắc cỏn con để quyến rũ hoàng đế, làm hoàng phi của họ đau khổ. Vì vậy nỗi uất hận tăng cao. Lần trước Carol có cơ hội thoát, cũng nhờ một vài người trong bọn họ giúp đỡ.
Carol mỉm cười thân thiện với tất cả, nhẹ nhàng nói lời an ủi và hạ mật lệnh tìm kiếm binh ấn phù, thực ra ngay cả cô cũng chưa từng nhìn qua, chỉ nghe chị Asisu tả lại rồi hình dung trong đầu. Dù vậy, nhiều người tìm kiếm vẫn tốt hơn. Sau đó, Carol bảo Teti mặc váy áo tươm tất, lưng thẳng tắp đi đến chính điện.
- -- ------ -----
Nhưng chính những biến cố trong cuộc đời đã biến đổi con người, nó thần kì đến nỗi làm thay đổi bản chất của họ.
Carol thổn thức, cô đấu tranh mãnh liệt, trong tim cô vẫn không thể nào chịu đựng nổi, nhưng những lời nói sau cùng của chị Asisu và Minue dặn dò làm cô buộc phải ép mình ngốn lấy mớ hỗn độn này. Đúng, bọn chúng chắc chắn bước đầu sẽ kiếm mọi cớ phi tang bằng chứng trên thi thể của Menfuisu, giờ đây cô đã biết ý nghĩa và tầm quan trọng của di thể đối với người Ai Cập, nên bằng mọi giá không để chúng làm tổn hại gì đến Menfuisu nữa. Tuy nhiên, không thể lật mặt Nebanon là giả, vì một khi cô chưa tiếp quản lại hoàng cung hoàn toàn, Pharaoh đã mất, hắn lại thông đồng với Meku, thì xem ra hắn vẫn là kẻ cao nhất, thêm vào đó bằng chứng không đủ, không thể chỉ qua lời kể của Nafutera và cỗ quan tài công chúa bằng vàng kia mà định tội được, khả năng hắn lật mặt, giá họa ngược lại cho tội vu khống thành công là rất cao. Còn ngai vị và binh quyền, nếu Menfuisu không để lại bất cứ công văn nàongười thừa kế chính thống theo luật là cô mặc cho Nebanon là thật hay không, tuy nhiên họ vẫn có thể dựng nên một chiếu chỉ giả, trong cung giờ đây quan lại theo phe hắn rất nhiều, Meku có lẽ cũng biết chỗ để con ấn của hoàng đế, chuyện này không giải quyết được, nhưng vẫn còn một thứ, là binh quyền. Lên ngôi mà không thể điều khiển ba quân thì cũng sớm muộn bị truất phế, muốn nắm được thứ này thì có ba điều kiện: chiếu chỉ được viết trên giấy papyrut thể hiện tầm quan trọng, cờ hiệu được thêu kí hiệu riêng mà hoàng thượng đặt cho, và binh ấn phù. Hai thứ đầu có thể làm giả, nhưng binh ấn phù thì không.
Binh ấn phù được làm từ nguyên liệu kim loại đặc biệt, vô cùng hiếm thấy, rất khó đúc ra, nên Nebanon buộc phải kiếm thấy đồ thật. Có nó rồi, cộng với sự giúp sức từ phía Hạ Ai Cập, sẽ có thể xoay chuyển tình thế, may mắn hơn còn có cơ hội vạch trần được Nebanon. Trước đây do Minue nắm giữ chức đại tướng quân, nắm binh quyền, từ sau khi Minue bị ép theo Asisu, Menfuisu trực tiếp trông coi, không trao cho một ai. Trận chiến vừa rồi cũng do chính Menfuisu đích thân chỉ huy. Carol chỉ còn hy vọng chồng mình cất nó ở chỗ mà Meku không biết, chị Asisu mong cô có thể nắm được nó trước hai người kia. Không hiểu sao cả cô và chị đều có lòng tin Menfuisu không yêu Meku đến nỗi cho ả ta biết được tất cả mọi thứ. Chị Asisu đã chỉ cho cô một vài nơi bí mật mà lúc trước chị biết Menfuisu hay để.
Vấn đề lúc này, chính là ở nơi Carol. Để quay về đối đầu không phải là dễ, nhất định có ý chí vững vàng kiên cường ngay lúc này. Nhưng cô sợ, một nỗi sợ hãi không tên và sự mệt mỏi đè nặng, tuy nhiên, cô buộc phải làm.
Xe dừng bánh, ngựa dừng chân. Cỗ xe đang núp tại bụi cây phía sau cung điện, bọn Nebanon và Meku đã ém nhẹm tin tức cô gái sông Nile trốn đi nhằm che mắt thiên hạ và tránh sự nghi ngờ của mọi người, nên Carol phải bí mật đi vào trong, xem như chưa từng rời khỏi, mà Nafutera giờ đây không thể lộ mặt, nên họ chia tay nhau, một mình Carol tự mình đi vào trong đó. Dù bà rất lo lắng cho tâm thế bất ổn của cô gái sông Nile, nhưng không còn cách nào khác.
Len qua những dây leo chằng chịt phủ bên ngoài, ngay góc tường thành có một lỗ chui, bị gai bám dày đặc. Trớ trêu thay, chỗ này là nơi Carol và Nafutera trốn ra tìm người cứu giúp, giờ đây lại chui ngược vào để được gặp người đã khuất, trở về để trả thù...
Carol vươn nhẹ đôi tay trắng như ngọc lên cao, hất nhẹ đám cây cối sang một bên, tự mình cúi người, bò vào trong, những cái gai đâm vào đau nhói, vài nơi máu đã rỉ ra. Lần trước, cô có sức mạnh chịu đựng vì lòng khao khát muốn cứu chồng, còn hiện tại, bởi vì nỗi đau trong tim còn lớn hơn những thứ ngoài da thịt này rất nhiều, cái đau lớn lấn áp cái đau nhỏ. Ngay khi chui lọt qua xong, Carol chân đứng liêu xiêu, vất vả chạy nấp ở góc hành lang, bởi vì sự thất thần của mình, mà cô mấy lần suýt té. Sau khi nghe ngóng không thấy ai, cô chạy xuôi theo con đường đá trải dài, đến góc rẽ sang trái, rồi lại chạy tiếp. Băng qua ba tẩm cung khác, Carol vừa rẽ phải thì nghe có tiếng động, nên đành dừng lại nép sát vào tường.
Đó là vài vị quan đi ngang qua, họ cười nói và bàn tán về vấn đề đăng cơ của Nebanon, như thể chuyện hoàng đế vừa băng hà chỉ như hạt bụi. Carol bất giác nắm chạt bàn tay, hơi thở gấp gáp, hai hàm răng nghiến chặt, tựa như máy nghiền nát bất cứ thứ gì cứng nhất, sự tức giận đang tăng cao và đánh lùi những cảm giác đau đớn hiện tại của cô. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Carol:" Được lắm, từng người các ngươi...Nebanon còn chưa lên được ngai vị, và không biết chừng...Các ngươi dám tôn kẻ giết hoàng đế lên thay thế...."
Ngay khi bọn quan lại vừa đi khuất, bọn nô tỳ bên cung của Meku lại bưng mấy bình rượu đi ngang qua, vừa cười vừa hy vọng sẽ có bổng lộc cao hơn khi chủ nhân lên ngôi vương hậu.Từng câu từng chữ lọt trọn vẹn vào tai Carol. Bất chợt đâu đó vẳng bên tai những âm thanh kì lạ.
"Tôi mạnh mẽ, vì tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Đã không còn thời gian nữa rồi..."
Carol ôm đầu lắc mạnh một hồi, đột nhiên thay đổi thần trí như đã ra khỏi giấc mộng, không còn mất hồn hay khóc lóc, đẩy tốc độ đi nhanh hơn hắn. Khi vừa đến được cung của cô, may mắn cung nữ ở đây vẫn trung thành và có Teti hỗ trợ nên mọi thứ êm xuôi. Sau khi cô trốn, đám người canh giữ tẩm cung Carol được Meku điều đi gần hết, mấy kẻ ở lại cũng bị xử lí gọn ghẽ. Khép lại màn chủ tớ mừng mừng tủi tủi, Teti bắt đầu rửa vết thương do gai đâm, một vài cái còn găm sâu vào da không chịu buông, chật vật mới băng bó xong. Carol không chờ mà hỏi ngay:
_Meku đang ở đâu?
_Cô ta đang ở trong chính điện, cùng hoàng thân Nebanon khóc lóc trước di thể hoàng đế. Hoàng phi có muốn đến đó không.
_Ngươi hãy tập họp cung nữ cũ còn sót lại đến đây, kể cả những người may mắn ẩn mình tốt chưa bị Meku ra tay. Đừng để cho người bên Meku và Nebanon biết.
Teti đến giật cả mình, lệnh bà chưa bao giờ hành xử kỳ lạ đến thế, thái độ lạnh lùng và cứng rắn như vậy, trong khẩu khí còn có phẫn nộ. Đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hoàng đế mất nên hoàng phi điên rồi? Nhưng khi nhìn vào ánh mắt xanh như biển cả vô tận của Carol, Teti như bị chấn động, lập tức đi thực thi ngay tức thì. Nửa tiếng sau, tất cả bí mật tập hợp tại tẩm cung của Carol, đồng loạt quỳ xuống.
Tất cả họ còn lại gần hai mươi người giữa cả ngàn cung nữ, vốn từ trước đến nay luôn yêu quý và trung thành với cô gái sông Nile, nhưng lệnh hoàng đế để phi tần tam phẩm Meku điều hành nội cung, nên họ không làm gì được. Meku lại rất hống hách và khắc nghiệt với họ. Dù sao Meku cũng xuất thân thấp kém như mọi cung nữ khác, chỉ là may mắn được lão già háo sắc Kaputa chống lưng và lợi dụng chút nhan sắc cỏn con để quyến rũ hoàng đế, làm hoàng phi của họ đau khổ. Vì vậy nỗi uất hận tăng cao. Lần trước Carol có cơ hội thoát, cũng nhờ một vài người trong bọn họ giúp đỡ.
Carol mỉm cười thân thiện với tất cả, nhẹ nhàng nói lời an ủi và hạ mật lệnh tìm kiếm binh ấn phù, thực ra ngay cả cô cũng chưa từng nhìn qua, chỉ nghe chị Asisu tả lại rồi hình dung trong đầu. Dù vậy, nhiều người tìm kiếm vẫn tốt hơn. Sau đó, Carol bảo Teti mặc váy áo tươm tất, lưng thẳng tắp đi đến chính điện.
- -- ------ -----
Bình luận truyện