Đối Mặt - Asisu

Chương 57: Sự góp mặt của Minoa



Dòng xoáy cuồn cuộn, bóng tối mịt mờ, thân người cao lớn, phỏng chừng gấp đôi ngừoi bình thường. Mớ áo lụa bị nước thấm bệt vào cơ thể tự động trở thành vật cản nhưng ngừoi này dường như rất quen với nước, ngược lại lả lướt theo dòng chảy êm xuôi. Hắn rất kì lạ, nếu giả như có người nhìn thấy, sẽ liền cho rằng hắn không phải là người, chắc chắn là quái vật. Trên tay hắn ôm gọn một cô gái, hệt như ôm chầm lấy con hổ nhỏ bé. 

Khi đến một khúc sông vắng người, chỗ này đã khá gần hạ nguồn bắc qua Hạ Ai Cập, hắn mới trở lên bờ và nhẹ nhàng để cô gái tựa vào một bờ tường bị rong rêu bám đầy. May mắn rằng sức chịu đựng của cô gái thật tuyệt vời, ít ra ngâm trong nước suốt cả chặng đường dài mà vẫn tồn tại hơi thở yếu ớt. Hắn cẩn thận quan sát, trên đầu cô gái có mùi máu, chắc mẩm đã bị tổn thương, không thể xác định nặng hay nhẹ. 

Mặc dù không muốn nhưng hắn phải công nhận, người này rất đẹp. Hắn từ bé đến lớn hầu như không bao giờ ra ngoài, thậm chỉ nữ nhân mà hắn biết ngoài mẫu hậu, vú nuôi và Carol, ừ thì lúc cướp Carol, hắn có gặp qua vài thị nữ, nhưng chẳng ai sánh được với cô gái sông Nile. Đây gần như là nữ nhân đầu tiên mang vẻ đẹp đối lập mà sánh ngang với người trong lòng hắn. 

Ngay lúc nghe được kế hoạch đến Ai Cập của đứa em trai vô dụng, Atorat đã lập tức lén đi theo, vì thực chất trong lòng hắn hận Carol, nhưng từ sâu thẳm hắn vẫn muốn gặp nàng, nhất là khi nghe kẻ thù của mình đã vong trận. Vả lại, hắn muốn nhân cơ hội chơi khăm Minosu một vố chẳng hạn. Biển cả đối với hắn là nhà, và ẩn mình là công việc hắn đã làm hơn hai mươi năm nay, nên đến được Hạ Ai Cập rồi vẫn không bị phát giác, chỉ có mình tướng quân Yukutat là biết chuyện. Atorat đã chọn một cái hang ven sông Nile thay vì gần cảng Địa Trung Hải, dù hắn không quen ở, vì mục đích có thể tiện quan sát hoàng cung. Sáng nay, hắn đang ngâm nửa mình trong dòng sông quý báu của dân Ai Cập thì bất ngờ thấy Asisu dịu dàng đi trên hàng lang đến chính cung. Thực ra ban đầu nhìn nghiêng hắn chỉ cảm khái sự thanh tao của nàng, cho đến khi nàng quay mặt nhìn về phía sông Nile. 

Nàng rất đẹp, đẹp hơn cả mỹ nhân được điêu khắc theo chuẩn mực, nhưng đó không phải là tất cả ấn tượng của nàng với hắn. Hắn hình như đang nhìn thấy chính gương mặt của mình ở nơi nàng. Đau khổ vì thứ tình yêu chết tiệt đó, vì một người vốn chẳng bao giờ yêu mình. Do đây không phải Minoa, vậy nên hắn không thể trườn mặt ra hỏi tướng quân hay chạy trong một hoàng cung quen thuộc để tìm hiểu nàng là ai, Atorat chỉ có thể nghĩ Asisu là một vương tôn quý tộc nào đó. Sau đó, đến giữa trưa, hắn lại thấy nàng bước ra một lần nữa, nhưng lại gấp gáp điều gì đó, tuy vậy vẫn không quên nhìn phía sông Nile và mỉm cười.

Hắn theo dõi và thấy nàng đi phía cổng sau, lén lút thần thần bí bí. Asisu đã chọn con đường dọc theo sông Nile lên thượng nguồn, nên hắn càng thuận tiện đi theo mà quan sát. Kì thực thì hắn không thể lẻn vào hoàng cung Ai Cập nên chỉ ở xa xa coi động tĩnh, đến giữa khuya chỉ thấy cô gái bị binh lính vây đuổi, còn trao cho Carol gì đó. Rồi khi nàng bị rơi xuống, trôi dạt về phía hắn, tự nhiên hắn muốn cứu cô ấy.

Atorat giữ cho không gian cực kì thanh tịnh, khẽ đưa tay vuốt vuốt tóc mái Asisu. Hắn cho rằng nàng chắc hắn theo phe Carol, hoặc là ngừoi của Carol, vậy nên chắc chắn là nữ nhân thiện lương. Nếu mà bọn họ đang ở Minoa thì hắn không ngần ngại mà giữ nàng bên cạnh để chữa trị, nhưng mọi chuyện không phải như ý muốn, hắn bắt buộc phải đưa nàng về cung điện Hạ Ai Cập để xem vết thương trên đầu. Atorat thở dài, tiếp tục ôm nàng vào lòng, không nói không rằng tiếp tục xuôi dòng về đến Hạ, rồi sắp xếp yên ổn, để mọi ngừoi cho rằng nàng đã gặp cướp giữa đường.

Ngay buổi sáng hôm sau, khi mà mọi thứ vẫn yên ổn ở bề ngoài thì trong căn phòng thơm mùi sen mới của Asisu vang lên tiếng giận dữ của Ragashu, tiếng của đám nô tỳ hoảng loạn bưng chậu nước thuốc thang tới lui, một ông thái y già run rẩy và nữ quan Ari lo lắng đến phát khóc. Ngoài ra chỉ có ngừoi nằm trên giường là vô ưu vô lo. Tiếng quát của hoàng đế Babylon khiến thái y trả lời như bị thụt lưỡi.

Kết quả thật không tưởng, vì ngâm trong nước quá lâu và vết thương cũng khá sâu, chỉ suýt chút là mất mạng, nhưng số hoàng phi Asisu còn rất cao, nên đôi mắt tạm thời không nhìn thấy được, nếu dùng thuốc trong hai tuần mà không khỏi, sẽ bị mù vĩnh viễn. Ragashu suýt chút rút gươm giết vị thái y, còn Ari choáng váng khụy tại chỗ. Mặc dù nghe báo lại do cướp, nhưng Ragashu biết tỏng nguyên do, chỉ là không thể công khai, đành dùng mọi cớ có thể để lấp liếm che đậy.   

Trong phút chốc, Asisu có vẻ như bị kích động, nhưng chỉ mấy phút sau, cái vẻ trấn tĩnh đáng khiếp đó đã quay về, nàng vươn người ngồi lên. Ragashu nhanh chóng chạy lại đỡ, nói mấy câu an ủi ngượng nghịu, cũng đan xen những lời trách móc. Thật ngạc nhiên, Asisu chỉ cười nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi đáp lại Ragashu một câu duy nhất:

_Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thần thiếp không sao, hoàng thượng nên lo những chuyện quốc gia đại sự sẽ tốt hơn.

_Ta là chồng nàng, không lo cho nàng sao được. Được rồi, thuốc đã bưng lên, nàng uống rồi nghỉ ngơi. 

Asisu gật đầu ngoan ngoãn uống, rồi vờ nằm xuống ngủ, đợi khi Ragashu ra ngoài và chúng nô tỳ lui hết, nàng mới ngượng dậy, ngồi tựa trên giường, hai tay đan vào nhau. Chẳng biết nàng đang nghĩ ngợi điều gì, có điều chắc chắc không tránh khỏi nỗi buồn.

Nom nửa canh giờ sau, bên cửa sổ có tiếng động lạ, nàng quay gương mặt có miếng băng trắng quấn trên mắt về phía có điểm lạ. Dĩ nhiên thính giác vốn nhạy khi thị giác không thể hoạt động. 

_Ai vậy? Ari? Hoàng thượng? Minuê?

Vẫn không có dấu hiệu đáp trả, đôi mày đẹp của nàng nhíu lại, nàng lại cất tiếng lần nữa, nhưng kết quả không đổi. Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn, và nàng cảm nhận được một luồng khí áp lực gia tăng. Có mùi của sông Nile, còn có mùi của biển mặn hòa vào nhau.

Trong căn phòng rộng xa hoa vương giả, một người cao lớn với cặp sừng trên đầu, bản chất mạnh mẽ, nóng nảy và cứng rắn. Mặt trời bên ngoài rọi vào hắn, làm in một cái bóng dài bao trùm lấy cô gái trẻ. Hắn chỉ đứng đó quan sát, im lặng để nhìn, sau đó lại lẳng lặng rời đi. Asisu lắc đầu, tự cho mình đã tưởng tượng ra mọi chuyện.

Trời còn chưa kịp tối, Ragashu đã xuất hiện trong phòng với nàng, họ cùng nhau dùng bữa tối. Asisu chỉ có thể ăn được cháo, nên Ari đã bưng lên một bát nóng hổi, rồi hầu hạ đút cho chủ nhân ăn. Nhưng khi muỗng cháo còn chưa đến, Ragashu đã ra hiệu cho Ari đem bát cháo lại chỗ hắn, hắn bất ngờ muốn chính tay làm việc này. Lần đầu tiên, gương mặt gian xảo của vị hoàng đế lại tỏ ra biểu cảm đáng yêu khi hắn phồng má thổi muỗng cháo cho bớt nóng. Asisu còn yếu nên đa phần chỉ nhấp môi từng chút, từng chút.

_Còn nóng không?

Asisu ngại ngùng mỉm cười lắc đầu. Còn Ragashu bất chợt đỏ ứng cả hai má. Cảnh tượng như thế diễn ra trong không khí ngập tràn sự ấm cúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện