Đợi Mưa Tạnh
Chương 46
Chu Dục lại nói:
– Anh! Nếu anh có vấn đề thì phải đi tìm viện trưởng đi. Cô ấy biết rõ tính huống của anh.
Thẩm Lạc bỏ tay xuống, nhìn về phía Chu Dục:
– Em cảm thấy anh vẫn bị bệnh là mãi không khỏi như mười mấy năm trước à?
Chu Dục nói:
– Em không có ý đó. Nhưng mà nhìn anh thế này em rất lo lắng.
Thẩm Lạc cười khẽ một tiếng:
– Nếu Tống Nam Phong suýt nữa bị người ta đánh, người đánh chính là người em từng căm hận nhất, thì em sẽ không xúc động sao?
Chu Dục giơ tay:
– Được rồi! Anh và cô bé Bắc Vũ kia là nghiêm túc hả?
– Có vấn đề gì không?
– Vấn đề thì không có, em chỉ cảm thấy là hai người không giống người cùng thế giới thôi.
– Cái gọi là thế giới của anh là do người khác tự nghĩ ra. Bây giờ anh chỉ muốn sống bình thường như thế này thôi.
Chu Dục mỉm cười nhìn Phi Thuyền Nhỏ vẫn đang ngơ ngác:
– Thảo nào anh không cho Phi Thuyền Nhỏ nhảy lớp.-
Thẩm Lạc nhắm mắt lại:
– Em dẫn Phi Thuyền Nhỏ về trước đi. Trẻ con ở bệnh viện lâu sẽ không tốt.
Chu Dục nói:
– Anh ở đây một mình có ổn không?-
Thẩm Lạc:
– Anh chỉ bị thương ở vai thôi.
Phi Thuyền Nhỏ cầm lấy tay anh:
– Bố ơi, con muốn ở đây chăm sóc bố.
Thẩm Lạc duỗi tay xoa đầu của cậu:
– Ngoan nào. Con về với chú đi, khi nào bố hết bệnh sẽ đến đón con.
Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi: – Nhưng mà con muốn chăm sóc bố mà.
– Ngoan nào.
– Vâng.
Chu Dục dắt Phi Thuyền Nhỏ ra đến cửa thì lại không quay lại nói thêm:
– Anh, nếu anh có vấn đề thì phải đi tìm cô Trần đấy. Nếu anh muốn sống như người bình thường, thì đừng để Bắc Vũ gặp phải tình huống nguy hiểm.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại không nói gì cả. Cho đến khi cả căn phòng đều yên tĩnh lại, anh mới mở mắt ra. Anh cứ nằm đó nhìn lên trần nhà một hồi lâu, rồi mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể thấy được một dãy nhà màu trắng ở gần đó. Trong dãy nhà đó có màu áo trắng của bác sĩ, có màu áo kẻ của bệnh nhân, xen lẫn giữa màu xanh biếc của cỏ non. So với sự náo nhiệt của tòa nhà chính của bệnh viện, thì bên đó thật sự quạnh quẽ hơn nhiều. Vừa nhìn liền biết dãy nhà đó là một sự tồn tại đặc biệt ở nơi đây.
Năm mười lắm tuổi đó, anh đã từng ở lại đó một năm trời.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại. Bên tai anh lại xuất hiện câu nói ban nãy của Chu Dục.
"Nếu anh muốn sống như người bình thường, thì đừng để Bắc Vũ gặp phải tình huống nguy hiểm."
Sắp ba mươi năm tồn tại trên thế giới này rồi, mà anh vẫn không thể thích được cái thế giới kỳ quái này. Nhưng mà khi sống trong thể giới cô độc của chính mình quá lâu, thì đều muốn đi ra ngoài ngắm mặt trời.
Mười hai năm trước khi anh gặp được Bắc Vũ và Giang Việt, anh đã bước ra khỏi thế giới của riêng mình một bước. Trong những năm tháng sau này, dù không tính là quá thành công, nhưng ít ra cũng giống như một người ngồi trong lòng giếng cạn lâu năm, cuối cùng cũng trông thấy ánh nắng.
Đến khi anh lại gặp được Bắc Vũ, thì tất cả mọi thứ đều được giải đáp cả. Cô giống như một sợi dây thừng được thả xuống dưới giếng để kéo anh lên vậy.
Chỉ có điều gần đây những ký ức mà anh tưởng là mình đã quên mất kia lại xuất hiện và nhắc nhở anh rằng anh từng là người như thế nào.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, cố gắng vứt bỏ những ký ức kia đi.
Đúng lúc này lại có người gõ cửa phòng anh.
Anh hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nói:
– Mời vào.
An Lộ bước vào phòng với một mái tóc dài, một đôi giày cao gót, gương mặt được trang điểm rất tinh xảo.
Thẩm Lạc nhíu mày lại:
– Sao em lại tới đây?
An Lộ nói:
– Hôm nay em tới thăm cô Trần, thấy cô ấy bảo là anh đang nằm viện, nên em tới thăm. Anh sao rồi?
Thẩm Lạc ngồi xuống giường rồi nói:
– Không sao cả.
An Lộ mỉm cười đi tới gần chỗ anh:
– Vậy thì chúng ta thật có duyên đó. Lâu lắm rồi em chưa quay lại đây, mà vừa về liền gặp được anh.
Thẩm Lạc thản nhiên nhìn An Lộ:
– An Lộ, chúng ta không thân như vậy đâu.
An Lộ lại cười:
– Nếu không bị mất liên lạc, thì chúng ta sẽ là những người thân nhất của nhau trên thế giới này. Bởi vì chỉ có chúng ta biết được trạng thái bết bát nhất của nhau thôi.
Thẩm Lạc nói:
– Tình huống của những người khác trong phòng cũng rất tệ.
An Lộ nói:
– Nhưng chúng ta không giống với bọn họ. Tuổi của chúng ta ngang ngang nhau. Chúng ta đều có quá khứ không tốt, thậm chí còn từng suýt chết nữa. Em vẫn còn nhớ khi em định tự sát ở trên mái nhà, anh đã cứu em xuống. Là anh đã cho em dũng khí để sống tiếp trên cuộc đời này. Sau khi anh xuất viện, em vẫn luôn đi tìm anh. Khi em biết anh chính là Pluto thì em vẫn luôn đi theo bước chân của anh, đi qua những nơi anh từng đi, ngắm những phong cảnh anh ngắm. Em từ bỏ việc vẽ tranh để học chụp ảnh cùng anh. Khi em tìm được tin tức của anh, em đã thề là phải lấy trạng thái tốt nhất để xuất hiện ở trước mặt anh.
Thẩm Lạc thản nhiên nhìn cô ấy:
– Nhìn em không tệ đấy.
An Lộ mỉm cười:
– Em cũng thấy vậy. Nhưng anh đã có con rồi. Tại sao khi em tìm thấy anh, thì lại có người khác ở bên cạnh anh chứ? Em có đi hỏi thăm về Bắc Vũ, và em vẫn không hiểu nổi vì sao anh lại thích một người như vậy chứ? Cô ta và anh không phải người chung một thế giới.
Thẩm Lạc nhíu mày lại:
– An Lộ, anh đã ra khỏi căn phòng đó rồi, nhưng em thì vẫn chưa.
Anh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ một lần nữa:
– Em đã bao giờ ăn sáng ở mấy quán nhỏ ven đường chưa?
An Lộ lắc đầu.
Thẩm Lạc lại hỏi:
– Vậy em có từng nghe mọi người xung quanh nói chuyện khi ngồi ăn ở quán ven đường chưa?
An Lộ lại lắc đầu:
– Em không thích ăn ở quán ven đường.
Thẩm Lạc nói:
– Anh từng ăn rồi.
An Lộ cười:
– Vậy thì sao?
Thẩm Lạc không nói gì, mà chỉ hỏi tiếp:
– Vậy em đã từng ăn kẹo socola rẻ tiền mà người khác tặng em chưa?
An Lộ nói:
– Em có được tặng, nhưng em không ăn đồ rẻ tiền.
Thẩm Lạc nhìn cô ấy rồi mỉm cười:
– Anh ăn rồi, mùi vị rất tuyệt vời.
An Lộ nhìn bóng lưng của anh, rồi nhíu mày hỏi:
– Thẩm Lạc, anh muốn nói cái gì?
Thẩm Lạc quay đầu lại:
– Em nói anh và Bắc Vũ không phải người một thế giới. Nhưng em có biết thế giới của cô ấy trông thế nào không? Nó giống như những hạt sương sớm, giống như mặt trời vừa mới mọc, nó giống như bát mì vằn thắn đầu tiên của quán ăn ven đường, giống như một xâu thịt nướng đang bốc hơi nghi ngút vậy. Tất cả mọi thứ trong đó đều rất sống động. Có lẽ mọi người không thích, nhưng anh lại rất thích thế giới đó.
Sắc mặt An Lộ cứng đờ lại:
– Có lẽ chỉ là sự hiếu kỳ nhất thời thôi.
Thẩm Lạc lắc đầu:
– Không đâu. Bởi vì anh đã được trải nghiệm sự tốt đẹp trong thế giới kia, nên không muốn quay về thế giới của mình nữa.
An Lộ nói:
– Thẩm Lạc, chúng ta mới là người cùng một thế giới.
Thẩm Lạc cười lạnh:
– An Lộ, em đúng là cần đi gặp bác sĩ Trần rồi.
An Lộ hít sâu một hơi để làm mình bình tĩnh lại:
– Thẩm Lạc, bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh. Bây giờ em vừa mới đuổi kịp, em không cho rằng mình có thể từ bỏ được.
Thẩm Lạc nói:
– Em cũng nên ra khỏi thế giới của mình đi, đừng tự gây áp lực cho bản thân. Đối với anh, em chỉ là một người bạn cùng phòng bệnh mười mấy năm trước thôi. Lúc trước anh cứu em chỉ là do thấy em định nhảy lầu mà thôi. Em không cần phải nghĩ nhiều đâu.
An Lộ giơ tay lên:
– – Không sao, dù anh có nói vậy cũng không sao cả. Bởi vì em biết lý do anh không muốn gặp em là vì anh không muốn đối mặt với mình trong quá khứ. Nhưng Thẩm Lạc à, có một số việc có trốn cũng không được đâu.
Thẩm Lạc lại lạnh lùng nói:
– Anh không trốn tránh gì hết, anh chỉ đang bước về phía trước thôi.
Thấy Thẩm Lạc đã nằm trên giường và nhắm mặt lại, thì An Lộ cũng không dám nói gì thêm nữa:
– Vậy anh nghỉ ngơi đi, hôm nào em lại đến thăm anh sau.
Khi An Lộ ra khỏi phòng bệnh, thì nụ cười trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất.
Lúc An Lộ đi đến cửa thang máy, thì lại gặp được Bắc Vũ đang xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt.
Cả hai người đều hơi sững sờ. An Lộ là người lên tiếng trước:
– Em còn nhận ra chị không?
Bắc Vũ cười:
– Có chứ ạ, chị là người đẹp giới nhiếp ảnh cơ mà.
An Lộ cười:
– Cũng có thể nói là bạn cũ của Thẩm Lạc. Em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát nhé?
Là một cô gái, dù có ngốc đến đâu, thì Bắc Vũ cũng nhận ra bầu không khí đối địch lúc này. Mà bây giờ cô đã biết tình cảm của mình rồi, nên có gì mà phải sợ chứ?
Cô gật đầu:
– Được ạ.
Hai người đi tới trước một khung cửa sổ ở ngoài hành lang. Sau đó An Lộ lại lên tiếng trước:
– Sau lần gặp nhau ở câu lạc bộ, Thẩm Lạc có nói gì với em về chị không?
Bắc Vũ gật đầu:
– Anh ấy nói là chị nằm cùng phòng bệnh với anh ấy.
An Lộ nói:
– Đúng vậy. Anh ấy có nói hồi đó anh ấy bị bệnh gì không?
Bắc Vũ lắc đầu:
– Ai mà chẳng có lúc bị bệnh chứ? Bây giờ anh ấy khỏe mạnh là được rồi.
An Lộ cười:
– Xem ra tính của em rất thoải mái.
Sau đó An Lộ liền chỉ tay về phía dãy nhà trắng ở phía xa:
– Em có biết kia là chỗ nào không?
Bắc Vũ nói:
– Em có nghe nói đó là khoa tâm thần nổi tiếng nhất cả nước.
An Lộ gật đầu:
– Đúng là rất nổi tiếng. Mười mấy năm trước, chị và Thẩm Lạc đã từng ở trong đó cả năm trời đấy.
Bắc Vũ kinh ngạc nhìn An Lộ.
An Lộ nhún vai rồi mỉm cười:
– Đúng vậy đấy. Năm đó chị và anh ấy trị bệnh ở khoa tâm thần. Sau mấy lần chị tự sát không thành vì bệnh trầm cảm, thì bố mẹ chị liền đưa chị tới đó. Còn Thẩm Lạc là vì... có khuynh hướng bạo lực, bệnh tự kỷ và rối loạn lưỡng cực (*).
(*) Rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders – RLLC), hay còn được biết đến với tên gọi bệnh hưng – trầm cảm, là một loại bệnh lý tâm thần khá thường gặp trong xã hội hiện đại.
Giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng tựa như những điều cô ấy đang nói chỉ là một chuyện rất bình thường vậy.
– Anh! Nếu anh có vấn đề thì phải đi tìm viện trưởng đi. Cô ấy biết rõ tính huống của anh.
Thẩm Lạc bỏ tay xuống, nhìn về phía Chu Dục:
– Em cảm thấy anh vẫn bị bệnh là mãi không khỏi như mười mấy năm trước à?
Chu Dục nói:
– Em không có ý đó. Nhưng mà nhìn anh thế này em rất lo lắng.
Thẩm Lạc cười khẽ một tiếng:
– Nếu Tống Nam Phong suýt nữa bị người ta đánh, người đánh chính là người em từng căm hận nhất, thì em sẽ không xúc động sao?
Chu Dục giơ tay:
– Được rồi! Anh và cô bé Bắc Vũ kia là nghiêm túc hả?
– Có vấn đề gì không?
– Vấn đề thì không có, em chỉ cảm thấy là hai người không giống người cùng thế giới thôi.
– Cái gọi là thế giới của anh là do người khác tự nghĩ ra. Bây giờ anh chỉ muốn sống bình thường như thế này thôi.
Chu Dục mỉm cười nhìn Phi Thuyền Nhỏ vẫn đang ngơ ngác:
– Thảo nào anh không cho Phi Thuyền Nhỏ nhảy lớp.-
Thẩm Lạc nhắm mắt lại:
– Em dẫn Phi Thuyền Nhỏ về trước đi. Trẻ con ở bệnh viện lâu sẽ không tốt.
Chu Dục nói:
– Anh ở đây một mình có ổn không?-
Thẩm Lạc:
– Anh chỉ bị thương ở vai thôi.
Phi Thuyền Nhỏ cầm lấy tay anh:
– Bố ơi, con muốn ở đây chăm sóc bố.
Thẩm Lạc duỗi tay xoa đầu của cậu:
– Ngoan nào. Con về với chú đi, khi nào bố hết bệnh sẽ đến đón con.
Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi: – Nhưng mà con muốn chăm sóc bố mà.
– Ngoan nào.
– Vâng.
Chu Dục dắt Phi Thuyền Nhỏ ra đến cửa thì lại không quay lại nói thêm:
– Anh, nếu anh có vấn đề thì phải đi tìm cô Trần đấy. Nếu anh muốn sống như người bình thường, thì đừng để Bắc Vũ gặp phải tình huống nguy hiểm.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại không nói gì cả. Cho đến khi cả căn phòng đều yên tĩnh lại, anh mới mở mắt ra. Anh cứ nằm đó nhìn lên trần nhà một hồi lâu, rồi mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể thấy được một dãy nhà màu trắng ở gần đó. Trong dãy nhà đó có màu áo trắng của bác sĩ, có màu áo kẻ của bệnh nhân, xen lẫn giữa màu xanh biếc của cỏ non. So với sự náo nhiệt của tòa nhà chính của bệnh viện, thì bên đó thật sự quạnh quẽ hơn nhiều. Vừa nhìn liền biết dãy nhà đó là một sự tồn tại đặc biệt ở nơi đây.
Năm mười lắm tuổi đó, anh đã từng ở lại đó một năm trời.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại. Bên tai anh lại xuất hiện câu nói ban nãy của Chu Dục.
"Nếu anh muốn sống như người bình thường, thì đừng để Bắc Vũ gặp phải tình huống nguy hiểm."
Sắp ba mươi năm tồn tại trên thế giới này rồi, mà anh vẫn không thể thích được cái thế giới kỳ quái này. Nhưng mà khi sống trong thể giới cô độc của chính mình quá lâu, thì đều muốn đi ra ngoài ngắm mặt trời.
Mười hai năm trước khi anh gặp được Bắc Vũ và Giang Việt, anh đã bước ra khỏi thế giới của riêng mình một bước. Trong những năm tháng sau này, dù không tính là quá thành công, nhưng ít ra cũng giống như một người ngồi trong lòng giếng cạn lâu năm, cuối cùng cũng trông thấy ánh nắng.
Đến khi anh lại gặp được Bắc Vũ, thì tất cả mọi thứ đều được giải đáp cả. Cô giống như một sợi dây thừng được thả xuống dưới giếng để kéo anh lên vậy.
Chỉ có điều gần đây những ký ức mà anh tưởng là mình đã quên mất kia lại xuất hiện và nhắc nhở anh rằng anh từng là người như thế nào.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, cố gắng vứt bỏ những ký ức kia đi.
Đúng lúc này lại có người gõ cửa phòng anh.
Anh hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nói:
– Mời vào.
An Lộ bước vào phòng với một mái tóc dài, một đôi giày cao gót, gương mặt được trang điểm rất tinh xảo.
Thẩm Lạc nhíu mày lại:
– Sao em lại tới đây?
An Lộ nói:
– Hôm nay em tới thăm cô Trần, thấy cô ấy bảo là anh đang nằm viện, nên em tới thăm. Anh sao rồi?
Thẩm Lạc ngồi xuống giường rồi nói:
– Không sao cả.
An Lộ mỉm cười đi tới gần chỗ anh:
– Vậy thì chúng ta thật có duyên đó. Lâu lắm rồi em chưa quay lại đây, mà vừa về liền gặp được anh.
Thẩm Lạc thản nhiên nhìn An Lộ:
– An Lộ, chúng ta không thân như vậy đâu.
An Lộ lại cười:
– Nếu không bị mất liên lạc, thì chúng ta sẽ là những người thân nhất của nhau trên thế giới này. Bởi vì chỉ có chúng ta biết được trạng thái bết bát nhất của nhau thôi.
Thẩm Lạc nói:
– Tình huống của những người khác trong phòng cũng rất tệ.
An Lộ nói:
– Nhưng chúng ta không giống với bọn họ. Tuổi của chúng ta ngang ngang nhau. Chúng ta đều có quá khứ không tốt, thậm chí còn từng suýt chết nữa. Em vẫn còn nhớ khi em định tự sát ở trên mái nhà, anh đã cứu em xuống. Là anh đã cho em dũng khí để sống tiếp trên cuộc đời này. Sau khi anh xuất viện, em vẫn luôn đi tìm anh. Khi em biết anh chính là Pluto thì em vẫn luôn đi theo bước chân của anh, đi qua những nơi anh từng đi, ngắm những phong cảnh anh ngắm. Em từ bỏ việc vẽ tranh để học chụp ảnh cùng anh. Khi em tìm được tin tức của anh, em đã thề là phải lấy trạng thái tốt nhất để xuất hiện ở trước mặt anh.
Thẩm Lạc thản nhiên nhìn cô ấy:
– Nhìn em không tệ đấy.
An Lộ mỉm cười:
– Em cũng thấy vậy. Nhưng anh đã có con rồi. Tại sao khi em tìm thấy anh, thì lại có người khác ở bên cạnh anh chứ? Em có đi hỏi thăm về Bắc Vũ, và em vẫn không hiểu nổi vì sao anh lại thích một người như vậy chứ? Cô ta và anh không phải người chung một thế giới.
Thẩm Lạc nhíu mày lại:
– An Lộ, anh đã ra khỏi căn phòng đó rồi, nhưng em thì vẫn chưa.
Anh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ một lần nữa:
– Em đã bao giờ ăn sáng ở mấy quán nhỏ ven đường chưa?
An Lộ lắc đầu.
Thẩm Lạc lại hỏi:
– Vậy em có từng nghe mọi người xung quanh nói chuyện khi ngồi ăn ở quán ven đường chưa?
An Lộ lại lắc đầu:
– Em không thích ăn ở quán ven đường.
Thẩm Lạc nói:
– Anh từng ăn rồi.
An Lộ cười:
– Vậy thì sao?
Thẩm Lạc không nói gì, mà chỉ hỏi tiếp:
– Vậy em đã từng ăn kẹo socola rẻ tiền mà người khác tặng em chưa?
An Lộ nói:
– Em có được tặng, nhưng em không ăn đồ rẻ tiền.
Thẩm Lạc nhìn cô ấy rồi mỉm cười:
– Anh ăn rồi, mùi vị rất tuyệt vời.
An Lộ nhìn bóng lưng của anh, rồi nhíu mày hỏi:
– Thẩm Lạc, anh muốn nói cái gì?
Thẩm Lạc quay đầu lại:
– Em nói anh và Bắc Vũ không phải người một thế giới. Nhưng em có biết thế giới của cô ấy trông thế nào không? Nó giống như những hạt sương sớm, giống như mặt trời vừa mới mọc, nó giống như bát mì vằn thắn đầu tiên của quán ăn ven đường, giống như một xâu thịt nướng đang bốc hơi nghi ngút vậy. Tất cả mọi thứ trong đó đều rất sống động. Có lẽ mọi người không thích, nhưng anh lại rất thích thế giới đó.
Sắc mặt An Lộ cứng đờ lại:
– Có lẽ chỉ là sự hiếu kỳ nhất thời thôi.
Thẩm Lạc lắc đầu:
– Không đâu. Bởi vì anh đã được trải nghiệm sự tốt đẹp trong thế giới kia, nên không muốn quay về thế giới của mình nữa.
An Lộ nói:
– Thẩm Lạc, chúng ta mới là người cùng một thế giới.
Thẩm Lạc cười lạnh:
– An Lộ, em đúng là cần đi gặp bác sĩ Trần rồi.
An Lộ hít sâu một hơi để làm mình bình tĩnh lại:
– Thẩm Lạc, bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh. Bây giờ em vừa mới đuổi kịp, em không cho rằng mình có thể từ bỏ được.
Thẩm Lạc nói:
– Em cũng nên ra khỏi thế giới của mình đi, đừng tự gây áp lực cho bản thân. Đối với anh, em chỉ là một người bạn cùng phòng bệnh mười mấy năm trước thôi. Lúc trước anh cứu em chỉ là do thấy em định nhảy lầu mà thôi. Em không cần phải nghĩ nhiều đâu.
An Lộ giơ tay lên:
– – Không sao, dù anh có nói vậy cũng không sao cả. Bởi vì em biết lý do anh không muốn gặp em là vì anh không muốn đối mặt với mình trong quá khứ. Nhưng Thẩm Lạc à, có một số việc có trốn cũng không được đâu.
Thẩm Lạc lại lạnh lùng nói:
– Anh không trốn tránh gì hết, anh chỉ đang bước về phía trước thôi.
Thấy Thẩm Lạc đã nằm trên giường và nhắm mặt lại, thì An Lộ cũng không dám nói gì thêm nữa:
– Vậy anh nghỉ ngơi đi, hôm nào em lại đến thăm anh sau.
Khi An Lộ ra khỏi phòng bệnh, thì nụ cười trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất.
Lúc An Lộ đi đến cửa thang máy, thì lại gặp được Bắc Vũ đang xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt.
Cả hai người đều hơi sững sờ. An Lộ là người lên tiếng trước:
– Em còn nhận ra chị không?
Bắc Vũ cười:
– Có chứ ạ, chị là người đẹp giới nhiếp ảnh cơ mà.
An Lộ cười:
– Cũng có thể nói là bạn cũ của Thẩm Lạc. Em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát nhé?
Là một cô gái, dù có ngốc đến đâu, thì Bắc Vũ cũng nhận ra bầu không khí đối địch lúc này. Mà bây giờ cô đã biết tình cảm của mình rồi, nên có gì mà phải sợ chứ?
Cô gật đầu:
– Được ạ.
Hai người đi tới trước một khung cửa sổ ở ngoài hành lang. Sau đó An Lộ lại lên tiếng trước:
– Sau lần gặp nhau ở câu lạc bộ, Thẩm Lạc có nói gì với em về chị không?
Bắc Vũ gật đầu:
– Anh ấy nói là chị nằm cùng phòng bệnh với anh ấy.
An Lộ nói:
– Đúng vậy. Anh ấy có nói hồi đó anh ấy bị bệnh gì không?
Bắc Vũ lắc đầu:
– Ai mà chẳng có lúc bị bệnh chứ? Bây giờ anh ấy khỏe mạnh là được rồi.
An Lộ cười:
– Xem ra tính của em rất thoải mái.
Sau đó An Lộ liền chỉ tay về phía dãy nhà trắng ở phía xa:
– Em có biết kia là chỗ nào không?
Bắc Vũ nói:
– Em có nghe nói đó là khoa tâm thần nổi tiếng nhất cả nước.
An Lộ gật đầu:
– Đúng là rất nổi tiếng. Mười mấy năm trước, chị và Thẩm Lạc đã từng ở trong đó cả năm trời đấy.
Bắc Vũ kinh ngạc nhìn An Lộ.
An Lộ nhún vai rồi mỉm cười:
– Đúng vậy đấy. Năm đó chị và anh ấy trị bệnh ở khoa tâm thần. Sau mấy lần chị tự sát không thành vì bệnh trầm cảm, thì bố mẹ chị liền đưa chị tới đó. Còn Thẩm Lạc là vì... có khuynh hướng bạo lực, bệnh tự kỷ và rối loạn lưỡng cực (*).
(*) Rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders – RLLC), hay còn được biết đến với tên gọi bệnh hưng – trầm cảm, là một loại bệnh lý tâm thần khá thường gặp trong xã hội hiện đại.
Giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng tựa như những điều cô ấy đang nói chỉ là một chuyện rất bình thường vậy.
Bình luận truyện