Đời Người Bình Thản
Chương 103
Ngày lễ cắt băng khánh thành Quỹ ngân sách vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều nhân vật lớn đến tham dự. Nhưng mà Mạnh Yên cũng không hề lộ diện, mọi việc đều do chủ nhiệm Nghiêm và Diệp Thiên Nhiên chủ trì đại cục.
Đến lúc kết thúc buổi lễ, Mạnh Yên mới xuất hiện cùng mọi người ăn một bữa cơm, coi như là làm quen với mọi người.
Sau khi tiễn Diệp Thiên Nhiên đến quân khu, Mạnh Yên quay về trường tiếp tục đi học.
Thái độ của Mộc Bình Bình và Đàm Tuyết đối với cô vẫn như cũ, không hề có sự thay đổi gì.
Nhưng mà về Diệp Minh Nhi lại có sự thay đổi rất lớn, không hề một mình đi đi về về nữa, mà thường xuyên bám theo Mạnh Yên quanh co vòng vèo hỏi thăm tin tức về Diệp Thiên Nhiên.
Cho dù Mạnh Yên đã nói rất rõ, hiện giờ Diệp Thiên Nhiên không có mặt ở thành phố, đã chuyển đi nơi khác, nhưng cô ta thỉnh thoảng vẫn cứ thăm dò xem cô và Diệp Thiên Nhiên liên lạc với nhau như thế nào. Điều này làm cho Mạnh Yên dở khóc dở cười, thật sự không hiểu trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì.
Mạnh Yên mới vừa từ nhà vệ sinh đi ra ngoài thì Đàm Tuyết đã chạy đếnkéo cô qua một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Mạnh Yên, cậu phải đề phòng cẩn thận một chút, Diệp Minh Nhi đối xử với cậu quá mức nhiệt tình, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, mới vừa lúc nãy cô ta lấy điện thoại của cậu nghịch gì đó.”
Mạnh Yên để điện thoại ở trên giường, cô đang nhắn tin nói chuyện với Phương Phương bỗng dưng cảm thấy đau bụng chạy vội vào nhà vệ sinh, cho nên không kịp khóa bàn phím, cảm thấy không yên tâm cô cầm điện thoại lên kiểm tra thấy không có gì khác thường, chắc cô ta sẽ không dám động tay động chân gì đâu.
“Mạnh Yên, điện thoại của cậu là kiểu dáng mới nhất.” Giọng nói Diệp Minh Nhi vẫn tỏ ra kiêu ngạo tự cho mình là đúng: “Là ai cho cậu? Đúng là rất chịu chi nha.”
“Tự mình mua.” Mạnh Yên liếc mắt nhìn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô ta nhìn thấy điện thoại của cô là kiểu dáng mới nhất, nên trong lòng cảm thấy khó chịu cố ý kiếm chuyện.
Điện thoại mới này là cô tự mua trong dịp nghỉ hè, có thể chụp hình, quan trọng nhất là thời gian sử dụng pin của điện thoại tương đối bền, rất thích hợp với cô và Diệp Thiên Nhiên khi gọi điện thoại đường dài cho nhau, không còn cách nào khác, vì mỗi lần Diệp Thiên Nhiên gọi điện về nói chuyện với cô là quên hết thời gian, thoáng cái đã nói chuyện mấy tiếng đồng hồ làm cho điện thoại rất nhanh hết pin, không đổi không được.
Nhưng mà Diệp Minh Nhi vẫn không tin những gì cô nói: “Cậu lấy đâu ra tiền? Cha mẹ cậu đồng ý bỏ tiền ra mua chiếc điện thoại di động tốt như vậy hay sao?” Cô ta nhìn quần áo Mạnh Yên mặc trên người thì suy đoán cô không phải là người có tiền, vậy thì sao có thể là tự mua?
Mạnh Yên cũng không giải thích nhiều với cô ta làm gì, dù sao cô cũng không thèm để ý đến việc cô ta nghĩ như thế nào.
Ngược lại cô ta đi đến gần Mạnh Yên tiếp tục tra hỏi: “Hay chiếc điện thoại này là do bạn trai cậu đưa cho? Anh ấy cũng khá hào phóng, điều kiện gia đình chắc chắn rất tốt. Đúng rồi, hoàn cảnh gia đình anh ấy như thế nào?” Câu hỏi này không biết cô ta đã hỏi bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy Mạnh Yên đều tránh không trả lời, nhưng cô ta cũng không biết mệt mỏi, cứ có cơ hội là lại hỏi.
“Loại đồ dùng cá nhân này mình vẫn có thể tự mua được, không cần người khác phải đưa cho.” Mạnh Yên buồn bực phản kích lại: “Chẳng lẽ điện thoại di động của cậu là được người khác cho?” Thực sự không hiểu nổi, chẳng lẽ cô không thể tự mình mua đồ đắt tiền được hay sao? Chẳng lẽ cô ta nghĩ nhà cô rất nghèo?
“Đương nhiên rồi, trước đây là do bạn trai mình mua cho.” Diệp Minh Nhi nhìn chiếc di động của cô ta, càng nhìn càng không vừa mắt: “Có điều chiếc điện thoại này đã lỗi thời muốn bỏ đi, cũng nên thay điện thoại mới rồi.”
Mặc dù hàng tháng Diệp Minh Nhi đều có tiền tiêu vặt nhưng không hiểu sao lúc nào cũng trong tình trạng thiếu thốn không đủ tiêu. Mỗi lần muốn thay đổi cái gì để chạy theo xu hướng mới, cô ta sẽ yêu cầu người khác mua đồ cho. Dù sao đối tượng cô ta thường xuyên qua lại đều là con nhà giàu đâu có thiếu tiền, nên bọn họ cũng chẳng để ý nhiều làm gì.
Chẳng trách được, bỗng nhiên Mạnh Yên tỉnh ngộ, thì ra cô ta nhận đồ của người khác mua cho. Bởi vậy, cô ta cho rằng mọi người trên đời này cũng đều giống như cô ta.
Diệp Thiên Nhiên đã từng tặng cô không ít quà tặng, có điều những món quà đó cũng rất bình thường không phải là đồ có giá trị lớn. Hơn nữa, cô cũng là người có tiền, chẳng lẽ cần phải dựa dẫm vào người khác hay sao? Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, điều kiện gia đình của Diệp Minh Nhi cũng rất tốt, tại sao lại cần người khác mua đồ cho kia chứ? Chẳng lẽ cô ta không hiểu được rằng, trên đời này không có bữa ăn nào được miễn phí hay sao?
Mộc Bình Bình đứng bên cạnh nói chen vào: “Diệp Minh Nhi, điện thoại của cậu là kiểu dáng mới nhất của năm ngoái, không cần phải thay đổi cái khác.” Quá lãng phí tiền, để mua được chiếc điện thoại giống như của Diệp Minh Nhi đang cầm trên tay, có lẽ cô phải bỏ ra số tiền tương đương một năm đi làm thêm mới có thể mua được.
Hoàn cảnh gia đình Diệp Bình Bình cũng không khá giả gì cho nên cô thường xuyên phải ra ngoài tìm việc làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống và tiền đóng học phí. Mặc dù cực khổ nhưng chỉ cần nghĩ đến sau khi tốt nghiệp đại học là có thể tìm được một công việc tốt kiếm được nhiều tiền là cô đã cảm thấy tất cả đều đáng giá.
“Cậu thì biết cái gì? Kiểu dáng mới năm nay đã được tung ra, biển quảng cáo treo đầy ngoài đường, ai cũng biết.” Diệp Minh Nhi khinh bỉ liếc Bình Bình một cái: “Có điều số tiền bỏ ra để mua được một chiếc điện thoại như thế không phải ai cũng có khả năng chấp nhận.”
Mộc Bình Bình cảm thấy ngạc nhiên, điện thoại di động có nhiều loại như vậy, nhưng cái mà Diệp Minh Nhi muốn lại là điện thoại có kiểu dáng mới nhất, điều mà cô ta muốn chính là làm cho tất cả mọi người phải hâm mộ, phải ghen tỵ với cô ta.
Đàm Tuyết nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Thôi đi, đắt hơn nữa cũng chỉ khoảng sáu đến bảy nghìn đồng chứ mấy, có gì đặc biệt hơn người khác.” Cho dù thế nào đi nữa, mỗi lần nhìn Diệp Minh Nhi cô đều cảm thấy không thuận mắt, nhìn cách cô ta nói chuyện với Mộc Bình Bình, trong lòng cô càng thêm ghét cay ghét đắng.
Trong mắt của Diệp Minh Nhi tất cả đều là khinh thường: “Hừ, vậy cậu có mua được không?”
Vẻ mặt Đàm Tuyết ngẩn ra, lúc cô mới thi đỗ đại học đã được cha mẹ mua cho một chiếc điện thoại, mới được hơn một năm nên không cần phải đổi cái mới, nhưng cơn tức này cô nuốt không trôi: “Mua chứ, mua một lần.” Không thể tranh cãi nổi với cái giọng điệu này, thật là quá tức giận.
“Mình không cần phải mua, tự nhiên sẽ có người mang đến tận nơi.” Diệp Minh Nhi vẫn như cũ, nói chuyện với giọng điệu muốn ăn đòn.
“Mình …” Đàm Tuyết cứng họng, nếu như hai người cùng đến trung tâm mua đồ, bất luận thế nào cô ta cũng sẽ dùng cái giọng điệu này để cùng cô tranh luận. Nhưng cô ta là dựa vào việc được người khác mua cho, chẳng lẽ cô còn muốn cùng cô ta nữa hay sao? Thật là không công bằng. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, nhất thời không biết làm thế nào có thể rút lui được.
Cha mẹ Đàm Tuyết đều là giáo viên trung học, cô lại là con gái duy nhất của bọn họ, tuy ăn uống không phải lo lắng nhưng muốn mua đồ dùng xa xỉ hay đồ dùng đắt tiền thì cũng có chút do dự.
Mạnh Yên đứng lên nở nụ cười nói: “Bỗng dưng muốn ăn mì cay, các cậu cùng mình đi ăn nhé.” Coi như giải vây giúp Đàm Tuyết.
Đàm Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức vội vàng gật đầu: “Đi chứ, cậu sẽ chiêu đãi?”
“Không thành vấn đề.” Mạnh Yên đồng ý.
“Thôi đi, thật nhỏ mọn, vậy mà chỉ mời mọi người đi ăn mì cay. Lần trước mình mời các cậu đi ăn tốn mấy vạn đồng …” Diệp Minh Nhi đứng bên cạnh giễu cợt.
Là do cô ta muốn khoe mẽ sự giàu sang, giờ có thể trách người khác được sao? Trong lòng Mạnh Yên oán thầm, không thèm để ý đến cô ta: “Đàm Tuyết, Bình Bình, chúng ta đi thôi.”
“Không mời mình cùng đi sao?” Diệp Minh Nhi nghe thấy Mạnh Yên nói vậy lập tức hỏi ngay, cô ta không có thói quen ăn các hàng quán ven đường vì thấy bẩn và cô ta cũng sợ ăn xong sẽ bị đau bụng, chỉ có người nghèo mới thích đi ăn tại các cửa hàng rẻ tiền đó. Nhưng cô ta không thích ăn là một chuyện, cô ta đang đứng trước mặt Mạnh Yên mà lại không được mời đi ăn cùng lại là một chuyện hoàn toàn khác, cô ta cũng đã từng phải bỏ ra một số tiền lớn để mời các cô ăn bữa cơm mà.
Mạnh Yên khẽ nhíu mày: “Mình thấy có vẻ cậu không thích những món ăn vặt kiểu này, cho nên cũng không mời cậu đi cùng.”
“Coi như cậu biết điều.” Diệp Minh Nhi hài lòng, coi như lòng tự ái được thỏa mãn.
Mạnh Yên bất đắc dĩ liếc mắt, cô ta là hạng người gì không hiểu nữa.
Mọi người cùng đi trên đường, đúng lúc này gặp La Vĩ cùng hai người bạn học, nghe nói bọn họ muốn đi ăn mì cay nên tinh thần tỉnh táo hơn hẳn muốn cùng đi chung.
Mạnh Yên thấy cũng không có vấn đề gì, mà hai người còn lại cũng không có ý kiến gì khác, sáu người sánh bước cùng nhau đi đến tiệm mì gọi rất nhiều đồ ăn.
Sau khi ăn xong, La Vĩ chủ động đứng dậy thanh toán, Mạnh Yên muốn gửi cậu ta tiền nhưng cậu ta nhất định không nhận.
Nhìn hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại, trong lòng Đàm Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái.
Mộc Bình Bình nhìn thấy được nên nói khẽ bên tai khuyên nhủ: “Cậu chưa hiểu rõ sao? Người trong lòng La Vĩ chính là Mạnh Yên.”
Từ sớm cô đã nhìn thấu được sự tình, mấy ngày gần đây La Vĩ luôn tìm cách để tiếp cận Mạnh Yên, tâm tư của cậu ta biểu hiện rất rõ ràng. Chỉ có điều, người trong cuộc là Mạnh Yên lại không biết những điều này, mà cũng chẳng có cách nào khác, tâm tư của Mạnh Yên đều bị Diệp Thiên Nhiên chiếm hết rồi.
“Mình biết chứ, nhưng vẫn cảm thấy có chút mất mát.” Đàm Tuyết không đố kị nhưng trong lòng vẫn thấy có chút ghen tuông: “Mạnh yên so với mình thì xuất sắc hơn nhiều, hơn nữa hai người bọn họ là bạn học nhiều năm, chuyện cậu ấy có tình cảm với Mạnh Yên cũng là bình thường.”
Chỉ cần người La Vĩ thích không phải là Diệp Minh Nhi thì Đàm Tuyết vẫn có thể chấp nhận. Huống chi trong mắt Đàm Tuyết, Mạnh Yên là một cô gái vô cùng xuất sắc, tình tình rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, tấm lòng lương thiện hay âm thầm giúp đỡ người khác.
“Vậy tại sao cậu còn có thái độ như vậy?” Mộc Bình Bình thấy khó hiểu đành hỏi lại.
“Mình chỉ đau lòng vì cậu ấy nhất định là bia đỡ đạn.” Đàm Tuyết là người đứng ngoài, nhìn nhận sự việc càng thêm thông suốt.
Cô biết La Vĩ đang đợi Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên chia tay, sau đó sẽ đường đường chính chính theo đuổi Mạnh Yên. Dù sao trong ý thức của tất cả mọi người, hai người yêu nhau mà ở cách xa nhau sớm muộn gì cũng sẽ phải chia tay.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên Nhiên dành cho Mạnh Yên toàn bộ đều là cưng chiều và tình cảm nồng nàn vô cùng sâu đậm. Người như thế sẽ buông tay Mạnh Yên hay sao? Huống hồ, hai người bọn họ mỗi lần gặp nhau, tính cách vô cùng ăn ý cho dù bất luận kẻ nào muốn chen vào cũng sẽ không có cơ hội. Biết nói thế nào cho đúng bây giờ? Nó giống như một vòng hoàn chỉnh ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài.
Chỉ sợ La Vĩ sẽ phải thất vọng vì hai người kia rất khó có thể sẽ chia tay, chờ đợi trong vô vọng đúng là một chuyện vô cùng thống khổ. Mặc dù Đàm Tuyết đối với La Vĩ không còn hi vọng gì nhưng không thể không đau lòng thay cho La Vĩ.
Mộc Bình Bình chưa từng yêu qua một ai nhưng đối với chuyện tình cảm không phải là không biết gì, đặc biệt giải thích: “Đối với chuyện tình cảm không ai có thể khống chế được, cậu ấy cũng đã từng gặp qua bạn trai của Mạnh Yên nhưng vẫn nhất định không chịu từ bỏ ý định, còn có thể làm gì được nữa đây?”
Đàm Tuyết vừa tức vừa đau lòng: “Thật là khờ, tâm tư của cậu ấy, căn bản Mạnh Yên không hiểu được.”
Mộc Bình Bình khuyên nhủ: “Chuyện như vậy ấm lạnh tự biết, có lẽ cậu ấy cho rằng cứ lặng lẽ bên cạnh không cần phải nhận được báo đáp, cũng coi như có ý nghĩa.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mạnh Yên đã cất tiền đi và đi về phía các cô: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?”
Đàm Tuyết chần chừ một lúc, trong đầu xoay chuyển cười nói: “Bọn mình đang đánh cuộc ai sẽ là người không phải trả tiền?”
Mạnh Yên không hề suy nghĩ nhiều, mở miệng nói đùa: “Nếu đánh cuộc thì mình là người thắng, bạn học La Vĩ kiên quyết không chịu để mình trả tiền.”
“Ăn không phải trả tiền một bữa không tốt hay sao?” Mộc Bình Bình vươn hai cánh tay trái một người phải một người kéo tay của bọn họ: “Quay về ký túc xá làm bài tập thôi, bài tập luật pháp tuần này còn chưa hoàn thành đâu đấy.”
“A, mình cũng chưa làm xong bài tập, ngày mai là phải nộp rồi.” Mạnh Yên hét lên, cô quên mất vụ này rồi: “Chết rồi, đi nhanh lên.”
La Vĩ nhìn theo bóng lưng các cô gái rời đi, trong đôi mắt để lộ ra một chút phiền muộn.
Dịch SARS đúng hẹn mà đến, căn bệnh đáng sợ vẫn nằm sâu trong ký ức của Mạnh Yên, mỗi ngày không biết bao nhiêu người phải chết làm cho trong lòng người nào cũng phải thấy run sợ.
Tại trường học đã có biện pháp phong tỏa, Mạnh Yên chờ đợi ở trong ký túc xá không có chuyện gì làm, trừ những lúc thỉnh thoảng có người nhà hoặc bạn bè gọi điện thoại thông báo tin tức thì cả ngày cô đều nghịch máy vi tính.
Những lúc gọi điện thoại, Diệp Thiên Nhiên luôn dặn dò cô phải giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều, không nên đi ra ngoài, giảm bớt việc tiếp xúc với những người khác, phải liên tục rửa tay để trừ độc. Tình hình hiện giờ căng thẳng như thế nào từ giọng nói của anh cũng có thể nhận ra.
Trái lại cô cũng không cảm thấy quá lo lắng cho anh, hiện nay anh đang ở trong quân đoàn không thể dễ dàng bị lây bệnh. Cô chỉ lo lắng cho cha mẹ, đặc biệt là Mạnh Ngọc Cương, cha cô đang làm nghề này rất dễ bị xảy ra sự cố, cho nên mỗi ngày cô phải gọi điện cho cha cô phải đến ba lần thì mới thấy yên tâm.
Trên ti vi nói, nguyên nhân gây dịch SARS là từ gia cầm lây sang người, tin tức vừa phát ra sẽ không có ai dám mua bán thực phẩm đã qua chế biến, Mạnh Ngọc Cương cũng chỉ vừa mới buôn bán nên cũng không thể tiếp tục công việc này được nữa, ông dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi.
Diệp Minh Nhi không ở lại ký túc xá, mà ba người còn lại thì không đi đâu. Mỗi ngày Đàm Tuyết đều hoảng hốt lo lắng, nhà của cô ở gần khu vực dịch bệnh lây lan, nên tâm tình lúc nào cũng như treo trên cành cây, đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, lập tức vẻ mặt trắng bệch không còn chút máu, không dám cầm điện thoại nghe, cô chỉ sợ nghe được tin tức nào đó đáng sợ.
Tiếng nhạc vui vẻ trong phòng vang lên, nhưng vẻ mặt ba người ai cũng lộ ra sự căng thẳng, nhất là sắc mặt Đàm Tuyết tái nhợt hẳn đi, ngón tay thì run rẩy.
Mạnh Yên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động miễn cưỡng nở nụ cười: “Là điện thoại của mình.”
Cô vừa nhấn phím nghe điện thoại, lập tức nghe được tiếng khóc thảm thương của Phương Phương phía bên kia gọi đến: “Tiểu Yên.”
Ngay lập tức, trái tim Mạnh Yên căng lên: “Phương Phương, cậu làm sao thế?” Đúng thời điểm này mà lại khóc thảm thương như thế khiến cô rất lo lắng.
Giọng nói Phương Phương vô cùng bất lực: “Tiểu Vũ xuất hiện triệu chứng bị sốt ban, trường học vừa mới thông báo về cho gia đình, muốn đưa cậu ấy đi cách lý. Trong nhà đang náo loạn hết cả lên rồi.”
Trong đầu Mạnh Yên ong ong, thân thể của tiểu Vũ vẫn luôn rất tốt, tại sao trong thời điểm này lại xảy ra chuyện … lẽ nào thật sự … Cô không dám tiếp tục nghĩ đến nữa: “Cậu bình tĩnh lại một chút, sẽ không có vấn đề gì.”
“Tiểu Yên, mình muốn đi chăm sóc tiểu Vũ, còn mẹ mình thì đành nhờ cậu vậy.” Giọng nói Phương Phương dứt khoát và kiên quyết.
Nghe lời nói của Phương Phương khiến cho Mạnh Yên có cảm giác giống như đang dặn dò hậu sự, làm cho phía sau lưng cô lạnh toát cả người, Mạnh Yên vội vàng kêu lên: “Phương Phương, cậu …”
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị cắt đứt. Cô phát điên mất, Phương Phương ngàn vạn lần cậu đừng có hành động bừa bãi.
Đến lúc kết thúc buổi lễ, Mạnh Yên mới xuất hiện cùng mọi người ăn một bữa cơm, coi như là làm quen với mọi người.
Sau khi tiễn Diệp Thiên Nhiên đến quân khu, Mạnh Yên quay về trường tiếp tục đi học.
Thái độ của Mộc Bình Bình và Đàm Tuyết đối với cô vẫn như cũ, không hề có sự thay đổi gì.
Nhưng mà về Diệp Minh Nhi lại có sự thay đổi rất lớn, không hề một mình đi đi về về nữa, mà thường xuyên bám theo Mạnh Yên quanh co vòng vèo hỏi thăm tin tức về Diệp Thiên Nhiên.
Cho dù Mạnh Yên đã nói rất rõ, hiện giờ Diệp Thiên Nhiên không có mặt ở thành phố, đã chuyển đi nơi khác, nhưng cô ta thỉnh thoảng vẫn cứ thăm dò xem cô và Diệp Thiên Nhiên liên lạc với nhau như thế nào. Điều này làm cho Mạnh Yên dở khóc dở cười, thật sự không hiểu trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì.
Mạnh Yên mới vừa từ nhà vệ sinh đi ra ngoài thì Đàm Tuyết đã chạy đếnkéo cô qua một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Mạnh Yên, cậu phải đề phòng cẩn thận một chút, Diệp Minh Nhi đối xử với cậu quá mức nhiệt tình, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, mới vừa lúc nãy cô ta lấy điện thoại của cậu nghịch gì đó.”
Mạnh Yên để điện thoại ở trên giường, cô đang nhắn tin nói chuyện với Phương Phương bỗng dưng cảm thấy đau bụng chạy vội vào nhà vệ sinh, cho nên không kịp khóa bàn phím, cảm thấy không yên tâm cô cầm điện thoại lên kiểm tra thấy không có gì khác thường, chắc cô ta sẽ không dám động tay động chân gì đâu.
“Mạnh Yên, điện thoại của cậu là kiểu dáng mới nhất.” Giọng nói Diệp Minh Nhi vẫn tỏ ra kiêu ngạo tự cho mình là đúng: “Là ai cho cậu? Đúng là rất chịu chi nha.”
“Tự mình mua.” Mạnh Yên liếc mắt nhìn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô ta nhìn thấy điện thoại của cô là kiểu dáng mới nhất, nên trong lòng cảm thấy khó chịu cố ý kiếm chuyện.
Điện thoại mới này là cô tự mua trong dịp nghỉ hè, có thể chụp hình, quan trọng nhất là thời gian sử dụng pin của điện thoại tương đối bền, rất thích hợp với cô và Diệp Thiên Nhiên khi gọi điện thoại đường dài cho nhau, không còn cách nào khác, vì mỗi lần Diệp Thiên Nhiên gọi điện về nói chuyện với cô là quên hết thời gian, thoáng cái đã nói chuyện mấy tiếng đồng hồ làm cho điện thoại rất nhanh hết pin, không đổi không được.
Nhưng mà Diệp Minh Nhi vẫn không tin những gì cô nói: “Cậu lấy đâu ra tiền? Cha mẹ cậu đồng ý bỏ tiền ra mua chiếc điện thoại di động tốt như vậy hay sao?” Cô ta nhìn quần áo Mạnh Yên mặc trên người thì suy đoán cô không phải là người có tiền, vậy thì sao có thể là tự mua?
Mạnh Yên cũng không giải thích nhiều với cô ta làm gì, dù sao cô cũng không thèm để ý đến việc cô ta nghĩ như thế nào.
Ngược lại cô ta đi đến gần Mạnh Yên tiếp tục tra hỏi: “Hay chiếc điện thoại này là do bạn trai cậu đưa cho? Anh ấy cũng khá hào phóng, điều kiện gia đình chắc chắn rất tốt. Đúng rồi, hoàn cảnh gia đình anh ấy như thế nào?” Câu hỏi này không biết cô ta đã hỏi bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy Mạnh Yên đều tránh không trả lời, nhưng cô ta cũng không biết mệt mỏi, cứ có cơ hội là lại hỏi.
“Loại đồ dùng cá nhân này mình vẫn có thể tự mua được, không cần người khác phải đưa cho.” Mạnh Yên buồn bực phản kích lại: “Chẳng lẽ điện thoại di động của cậu là được người khác cho?” Thực sự không hiểu nổi, chẳng lẽ cô không thể tự mình mua đồ đắt tiền được hay sao? Chẳng lẽ cô ta nghĩ nhà cô rất nghèo?
“Đương nhiên rồi, trước đây là do bạn trai mình mua cho.” Diệp Minh Nhi nhìn chiếc di động của cô ta, càng nhìn càng không vừa mắt: “Có điều chiếc điện thoại này đã lỗi thời muốn bỏ đi, cũng nên thay điện thoại mới rồi.”
Mặc dù hàng tháng Diệp Minh Nhi đều có tiền tiêu vặt nhưng không hiểu sao lúc nào cũng trong tình trạng thiếu thốn không đủ tiêu. Mỗi lần muốn thay đổi cái gì để chạy theo xu hướng mới, cô ta sẽ yêu cầu người khác mua đồ cho. Dù sao đối tượng cô ta thường xuyên qua lại đều là con nhà giàu đâu có thiếu tiền, nên bọn họ cũng chẳng để ý nhiều làm gì.
Chẳng trách được, bỗng nhiên Mạnh Yên tỉnh ngộ, thì ra cô ta nhận đồ của người khác mua cho. Bởi vậy, cô ta cho rằng mọi người trên đời này cũng đều giống như cô ta.
Diệp Thiên Nhiên đã từng tặng cô không ít quà tặng, có điều những món quà đó cũng rất bình thường không phải là đồ có giá trị lớn. Hơn nữa, cô cũng là người có tiền, chẳng lẽ cần phải dựa dẫm vào người khác hay sao? Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, điều kiện gia đình của Diệp Minh Nhi cũng rất tốt, tại sao lại cần người khác mua đồ cho kia chứ? Chẳng lẽ cô ta không hiểu được rằng, trên đời này không có bữa ăn nào được miễn phí hay sao?
Mộc Bình Bình đứng bên cạnh nói chen vào: “Diệp Minh Nhi, điện thoại của cậu là kiểu dáng mới nhất của năm ngoái, không cần phải thay đổi cái khác.” Quá lãng phí tiền, để mua được chiếc điện thoại giống như của Diệp Minh Nhi đang cầm trên tay, có lẽ cô phải bỏ ra số tiền tương đương một năm đi làm thêm mới có thể mua được.
Hoàn cảnh gia đình Diệp Bình Bình cũng không khá giả gì cho nên cô thường xuyên phải ra ngoài tìm việc làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống và tiền đóng học phí. Mặc dù cực khổ nhưng chỉ cần nghĩ đến sau khi tốt nghiệp đại học là có thể tìm được một công việc tốt kiếm được nhiều tiền là cô đã cảm thấy tất cả đều đáng giá.
“Cậu thì biết cái gì? Kiểu dáng mới năm nay đã được tung ra, biển quảng cáo treo đầy ngoài đường, ai cũng biết.” Diệp Minh Nhi khinh bỉ liếc Bình Bình một cái: “Có điều số tiền bỏ ra để mua được một chiếc điện thoại như thế không phải ai cũng có khả năng chấp nhận.”
Mộc Bình Bình cảm thấy ngạc nhiên, điện thoại di động có nhiều loại như vậy, nhưng cái mà Diệp Minh Nhi muốn lại là điện thoại có kiểu dáng mới nhất, điều mà cô ta muốn chính là làm cho tất cả mọi người phải hâm mộ, phải ghen tỵ với cô ta.
Đàm Tuyết nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Thôi đi, đắt hơn nữa cũng chỉ khoảng sáu đến bảy nghìn đồng chứ mấy, có gì đặc biệt hơn người khác.” Cho dù thế nào đi nữa, mỗi lần nhìn Diệp Minh Nhi cô đều cảm thấy không thuận mắt, nhìn cách cô ta nói chuyện với Mộc Bình Bình, trong lòng cô càng thêm ghét cay ghét đắng.
Trong mắt của Diệp Minh Nhi tất cả đều là khinh thường: “Hừ, vậy cậu có mua được không?”
Vẻ mặt Đàm Tuyết ngẩn ra, lúc cô mới thi đỗ đại học đã được cha mẹ mua cho một chiếc điện thoại, mới được hơn một năm nên không cần phải đổi cái mới, nhưng cơn tức này cô nuốt không trôi: “Mua chứ, mua một lần.” Không thể tranh cãi nổi với cái giọng điệu này, thật là quá tức giận.
“Mình không cần phải mua, tự nhiên sẽ có người mang đến tận nơi.” Diệp Minh Nhi vẫn như cũ, nói chuyện với giọng điệu muốn ăn đòn.
“Mình …” Đàm Tuyết cứng họng, nếu như hai người cùng đến trung tâm mua đồ, bất luận thế nào cô ta cũng sẽ dùng cái giọng điệu này để cùng cô tranh luận. Nhưng cô ta là dựa vào việc được người khác mua cho, chẳng lẽ cô còn muốn cùng cô ta nữa hay sao? Thật là không công bằng. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, nhất thời không biết làm thế nào có thể rút lui được.
Cha mẹ Đàm Tuyết đều là giáo viên trung học, cô lại là con gái duy nhất của bọn họ, tuy ăn uống không phải lo lắng nhưng muốn mua đồ dùng xa xỉ hay đồ dùng đắt tiền thì cũng có chút do dự.
Mạnh Yên đứng lên nở nụ cười nói: “Bỗng dưng muốn ăn mì cay, các cậu cùng mình đi ăn nhé.” Coi như giải vây giúp Đàm Tuyết.
Đàm Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức vội vàng gật đầu: “Đi chứ, cậu sẽ chiêu đãi?”
“Không thành vấn đề.” Mạnh Yên đồng ý.
“Thôi đi, thật nhỏ mọn, vậy mà chỉ mời mọi người đi ăn mì cay. Lần trước mình mời các cậu đi ăn tốn mấy vạn đồng …” Diệp Minh Nhi đứng bên cạnh giễu cợt.
Là do cô ta muốn khoe mẽ sự giàu sang, giờ có thể trách người khác được sao? Trong lòng Mạnh Yên oán thầm, không thèm để ý đến cô ta: “Đàm Tuyết, Bình Bình, chúng ta đi thôi.”
“Không mời mình cùng đi sao?” Diệp Minh Nhi nghe thấy Mạnh Yên nói vậy lập tức hỏi ngay, cô ta không có thói quen ăn các hàng quán ven đường vì thấy bẩn và cô ta cũng sợ ăn xong sẽ bị đau bụng, chỉ có người nghèo mới thích đi ăn tại các cửa hàng rẻ tiền đó. Nhưng cô ta không thích ăn là một chuyện, cô ta đang đứng trước mặt Mạnh Yên mà lại không được mời đi ăn cùng lại là một chuyện hoàn toàn khác, cô ta cũng đã từng phải bỏ ra một số tiền lớn để mời các cô ăn bữa cơm mà.
Mạnh Yên khẽ nhíu mày: “Mình thấy có vẻ cậu không thích những món ăn vặt kiểu này, cho nên cũng không mời cậu đi cùng.”
“Coi như cậu biết điều.” Diệp Minh Nhi hài lòng, coi như lòng tự ái được thỏa mãn.
Mạnh Yên bất đắc dĩ liếc mắt, cô ta là hạng người gì không hiểu nữa.
Mọi người cùng đi trên đường, đúng lúc này gặp La Vĩ cùng hai người bạn học, nghe nói bọn họ muốn đi ăn mì cay nên tinh thần tỉnh táo hơn hẳn muốn cùng đi chung.
Mạnh Yên thấy cũng không có vấn đề gì, mà hai người còn lại cũng không có ý kiến gì khác, sáu người sánh bước cùng nhau đi đến tiệm mì gọi rất nhiều đồ ăn.
Sau khi ăn xong, La Vĩ chủ động đứng dậy thanh toán, Mạnh Yên muốn gửi cậu ta tiền nhưng cậu ta nhất định không nhận.
Nhìn hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại, trong lòng Đàm Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái.
Mộc Bình Bình nhìn thấy được nên nói khẽ bên tai khuyên nhủ: “Cậu chưa hiểu rõ sao? Người trong lòng La Vĩ chính là Mạnh Yên.”
Từ sớm cô đã nhìn thấu được sự tình, mấy ngày gần đây La Vĩ luôn tìm cách để tiếp cận Mạnh Yên, tâm tư của cậu ta biểu hiện rất rõ ràng. Chỉ có điều, người trong cuộc là Mạnh Yên lại không biết những điều này, mà cũng chẳng có cách nào khác, tâm tư của Mạnh Yên đều bị Diệp Thiên Nhiên chiếm hết rồi.
“Mình biết chứ, nhưng vẫn cảm thấy có chút mất mát.” Đàm Tuyết không đố kị nhưng trong lòng vẫn thấy có chút ghen tuông: “Mạnh yên so với mình thì xuất sắc hơn nhiều, hơn nữa hai người bọn họ là bạn học nhiều năm, chuyện cậu ấy có tình cảm với Mạnh Yên cũng là bình thường.”
Chỉ cần người La Vĩ thích không phải là Diệp Minh Nhi thì Đàm Tuyết vẫn có thể chấp nhận. Huống chi trong mắt Đàm Tuyết, Mạnh Yên là một cô gái vô cùng xuất sắc, tình tình rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, tấm lòng lương thiện hay âm thầm giúp đỡ người khác.
“Vậy tại sao cậu còn có thái độ như vậy?” Mộc Bình Bình thấy khó hiểu đành hỏi lại.
“Mình chỉ đau lòng vì cậu ấy nhất định là bia đỡ đạn.” Đàm Tuyết là người đứng ngoài, nhìn nhận sự việc càng thêm thông suốt.
Cô biết La Vĩ đang đợi Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên chia tay, sau đó sẽ đường đường chính chính theo đuổi Mạnh Yên. Dù sao trong ý thức của tất cả mọi người, hai người yêu nhau mà ở cách xa nhau sớm muộn gì cũng sẽ phải chia tay.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên Nhiên dành cho Mạnh Yên toàn bộ đều là cưng chiều và tình cảm nồng nàn vô cùng sâu đậm. Người như thế sẽ buông tay Mạnh Yên hay sao? Huống hồ, hai người bọn họ mỗi lần gặp nhau, tính cách vô cùng ăn ý cho dù bất luận kẻ nào muốn chen vào cũng sẽ không có cơ hội. Biết nói thế nào cho đúng bây giờ? Nó giống như một vòng hoàn chỉnh ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài.
Chỉ sợ La Vĩ sẽ phải thất vọng vì hai người kia rất khó có thể sẽ chia tay, chờ đợi trong vô vọng đúng là một chuyện vô cùng thống khổ. Mặc dù Đàm Tuyết đối với La Vĩ không còn hi vọng gì nhưng không thể không đau lòng thay cho La Vĩ.
Mộc Bình Bình chưa từng yêu qua một ai nhưng đối với chuyện tình cảm không phải là không biết gì, đặc biệt giải thích: “Đối với chuyện tình cảm không ai có thể khống chế được, cậu ấy cũng đã từng gặp qua bạn trai của Mạnh Yên nhưng vẫn nhất định không chịu từ bỏ ý định, còn có thể làm gì được nữa đây?”
Đàm Tuyết vừa tức vừa đau lòng: “Thật là khờ, tâm tư của cậu ấy, căn bản Mạnh Yên không hiểu được.”
Mộc Bình Bình khuyên nhủ: “Chuyện như vậy ấm lạnh tự biết, có lẽ cậu ấy cho rằng cứ lặng lẽ bên cạnh không cần phải nhận được báo đáp, cũng coi như có ý nghĩa.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mạnh Yên đã cất tiền đi và đi về phía các cô: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?”
Đàm Tuyết chần chừ một lúc, trong đầu xoay chuyển cười nói: “Bọn mình đang đánh cuộc ai sẽ là người không phải trả tiền?”
Mạnh Yên không hề suy nghĩ nhiều, mở miệng nói đùa: “Nếu đánh cuộc thì mình là người thắng, bạn học La Vĩ kiên quyết không chịu để mình trả tiền.”
“Ăn không phải trả tiền một bữa không tốt hay sao?” Mộc Bình Bình vươn hai cánh tay trái một người phải một người kéo tay của bọn họ: “Quay về ký túc xá làm bài tập thôi, bài tập luật pháp tuần này còn chưa hoàn thành đâu đấy.”
“A, mình cũng chưa làm xong bài tập, ngày mai là phải nộp rồi.” Mạnh Yên hét lên, cô quên mất vụ này rồi: “Chết rồi, đi nhanh lên.”
La Vĩ nhìn theo bóng lưng các cô gái rời đi, trong đôi mắt để lộ ra một chút phiền muộn.
Dịch SARS đúng hẹn mà đến, căn bệnh đáng sợ vẫn nằm sâu trong ký ức của Mạnh Yên, mỗi ngày không biết bao nhiêu người phải chết làm cho trong lòng người nào cũng phải thấy run sợ.
Tại trường học đã có biện pháp phong tỏa, Mạnh Yên chờ đợi ở trong ký túc xá không có chuyện gì làm, trừ những lúc thỉnh thoảng có người nhà hoặc bạn bè gọi điện thoại thông báo tin tức thì cả ngày cô đều nghịch máy vi tính.
Những lúc gọi điện thoại, Diệp Thiên Nhiên luôn dặn dò cô phải giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều, không nên đi ra ngoài, giảm bớt việc tiếp xúc với những người khác, phải liên tục rửa tay để trừ độc. Tình hình hiện giờ căng thẳng như thế nào từ giọng nói của anh cũng có thể nhận ra.
Trái lại cô cũng không cảm thấy quá lo lắng cho anh, hiện nay anh đang ở trong quân đoàn không thể dễ dàng bị lây bệnh. Cô chỉ lo lắng cho cha mẹ, đặc biệt là Mạnh Ngọc Cương, cha cô đang làm nghề này rất dễ bị xảy ra sự cố, cho nên mỗi ngày cô phải gọi điện cho cha cô phải đến ba lần thì mới thấy yên tâm.
Trên ti vi nói, nguyên nhân gây dịch SARS là từ gia cầm lây sang người, tin tức vừa phát ra sẽ không có ai dám mua bán thực phẩm đã qua chế biến, Mạnh Ngọc Cương cũng chỉ vừa mới buôn bán nên cũng không thể tiếp tục công việc này được nữa, ông dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi.
Diệp Minh Nhi không ở lại ký túc xá, mà ba người còn lại thì không đi đâu. Mỗi ngày Đàm Tuyết đều hoảng hốt lo lắng, nhà của cô ở gần khu vực dịch bệnh lây lan, nên tâm tình lúc nào cũng như treo trên cành cây, đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, lập tức vẻ mặt trắng bệch không còn chút máu, không dám cầm điện thoại nghe, cô chỉ sợ nghe được tin tức nào đó đáng sợ.
Tiếng nhạc vui vẻ trong phòng vang lên, nhưng vẻ mặt ba người ai cũng lộ ra sự căng thẳng, nhất là sắc mặt Đàm Tuyết tái nhợt hẳn đi, ngón tay thì run rẩy.
Mạnh Yên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động miễn cưỡng nở nụ cười: “Là điện thoại của mình.”
Cô vừa nhấn phím nghe điện thoại, lập tức nghe được tiếng khóc thảm thương của Phương Phương phía bên kia gọi đến: “Tiểu Yên.”
Ngay lập tức, trái tim Mạnh Yên căng lên: “Phương Phương, cậu làm sao thế?” Đúng thời điểm này mà lại khóc thảm thương như thế khiến cô rất lo lắng.
Giọng nói Phương Phương vô cùng bất lực: “Tiểu Vũ xuất hiện triệu chứng bị sốt ban, trường học vừa mới thông báo về cho gia đình, muốn đưa cậu ấy đi cách lý. Trong nhà đang náo loạn hết cả lên rồi.”
Trong đầu Mạnh Yên ong ong, thân thể của tiểu Vũ vẫn luôn rất tốt, tại sao trong thời điểm này lại xảy ra chuyện … lẽ nào thật sự … Cô không dám tiếp tục nghĩ đến nữa: “Cậu bình tĩnh lại một chút, sẽ không có vấn đề gì.”
“Tiểu Yên, mình muốn đi chăm sóc tiểu Vũ, còn mẹ mình thì đành nhờ cậu vậy.” Giọng nói Phương Phương dứt khoát và kiên quyết.
Nghe lời nói của Phương Phương khiến cho Mạnh Yên có cảm giác giống như đang dặn dò hậu sự, làm cho phía sau lưng cô lạnh toát cả người, Mạnh Yên vội vàng kêu lên: “Phương Phương, cậu …”
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị cắt đứt. Cô phát điên mất, Phương Phương ngàn vạn lần cậu đừng có hành động bừa bãi.
Bình luận truyện