Đời Người Bình Thản
Chương 11
Mạnh Ngọc Cương chết lặng nhìn ông ta, "Anh…anh điên rồi? Đó là con gái ruột thịt của anh, anh cũng không cần sao?" Người này sao có thể trở thành như vậy? Giống như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên máu lạnh khiến người ta giận sôi máu.
"Tôi cũng không thiếu." Ba Lâm lạnh nhạt nói ra những lời này, đúng là ông ta đang vui mừng ôm con của tình nhân, nói không chừng còn là một đứa con trai.
Mạnh Ngọc Cương níu cổ áo của ông ta, "Anh còn là người sao? Sao có thể nói những lời này, để con gái ông nghe được sẽ rất đau lòng."
"Đứa bé kia, giống như mẹ của nó, không đáng để tâm." Ba Lâm không quan tâm khua tay, "Tóm lại là con ruột của tôi, sau này cũng sẽ chấp nhận tôi."
Đây đúng là lời nói quá mức chấn động, thật sự rất buồn cười. Làm cha bỏ rơi con gái ruột thịt của mình đi nghênh đón con của người khác lại nghĩ rằng đứa con gái mình vứt bỏ sau này sẽ chấp nhận, chăm sóc ông ta. Trên đời cũng có chuyện vô lý này sao ?
Mạnh Ngọc Cương thật sự không biết nên khuyên như thế nào, ngay cả lời này cũng dám nói ra, xem ra ông ta không hề hối lỗi.
Mà mẹ Lâm bên kia tóc tai bù xù khóc lóc nỉ non mắng gã đàn ông phụ bạc, mắng hồ ly tinh, cả người nhếch nhác kinh khủng.
Lý Thiến khuyên nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, bất đắc dĩ thở dài, "Ngân Hoa, mặc kệ thế nào, chị cũng nên nghĩ thoáng một chút cho đứa nhỏ."
"Đứa nhỏ? Phương Phương đâu?" Lúc này mẹ Lâm mới nhớ tới con gái, lảo đảo xiêu vẹo đứng lên, hốt hoảng phóng tầm mắt nhìn trong đám người tìm kiếm.
Lý Thiến đỡ lấy bà, "Đừng lo lắng, nó đang ở nhà chúng tôi."
"Con bé... Làm thế nào mà nó có thể chạy đến nhà hai người chứ?" Mẹ Lâm ngây ngẩn cả người.
"Đứa nhỏ kia thấy hai người ầm ĩ nên sợ hãi." Trên mặt Lý Thiến toát ra một tia thương xót, "Con bé đáng thương còn nhỏ tuổi đã đi một quãng đường dài như vậy đến tìm nhà của chúng tôi."
Mẹ Lâm đau lòng khóc to, sao số bà khổ như vậy, gặp phải chuyện thế này ? Còn để cho con mình bị tổn thương, bà…bà thật sự không muốn sống nữa nhưng vì con mình, bà nhất định phải sống.
"Khóc đi, khóc là tốt rồi. Con đường sau này dự định đi như thế nào ?"
"Đi như thế nào? Chị tuyệt đối sẽ không ly hôn, tuyệt đối không có khả năng." Sắc mặt mẹ Lâm xanh mét, kiên quyết nói, "Ly hôn, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho nó không có ba sao? Không được, cho dù vì Phương Phương, chị cũng không thể ly hôn."
Tâm tình Lý Thiến càng trầm trọng, tính mở miệng vài lần nhưng nói không nên lời. Nếu đổi thành bà, bà cũng tuyệt đối không ly hôn, không cho hồ ly tinh kia chiếm tiện nghi. Bà đau lòng thay mẹ Lâm, từng tuổi này còn bị người đàn ông kia vứt bỏ, vô cùng đáng thương. Dù đặt tình huống này trên bất cứ ai cũng không chịu nổi, huống chi những năm gần đây bà ấy toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho gia đình, lại đổi lấy kết quả bi thảm này, làm cho người ta thổn thức không thôi.
Sắc mặt vợ chồng Mạnh Ngọc Cương khó coi trở về nhà, Lâm Phương Phương nghe tiếng chạy ra, "Chú, thím, ba mẹ con thế nào ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, sốt ruột.
"Hiện tại không sao." Lý Thiến sờ đầu cô an ủi, "Mẹ con nói, tạm thời để con ở lại đây, mấy ngày nữa đến đón con về nhà."
Thật ra hoàn toàn không có biện pháp gì, một người kiên quyết ly hôn một người không chịu, giằng co mãi. Mẹ Lâm lo lắng con gái bị ảnh hưởng nên nhờ cậy nhà họ Mạnh.
"Nhưng mẹ con..."
"Không sao, mợ của con sẽ chăm sóc." Mẹ Lâm có một người anh trai chẳng qua không dám ra mặt, tính tình hướng nội, yếu ớt. Mặc dù em gái mình gặp chuyện, ông cũng không dám lên tiếng, nhưng mà để cho vợ của mình đến chăm sóc. Đây cũng là nguyên nhân ba Lâm không chút kiêng nể.
Lâm Phương Phương do dự, lo lắng ba mẹ trong nhà, nhưng lại không dám về nhà. Cha mẹ ầm ỹ mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt dữ tợn dây dưa một chỗ đánh nhau khiến cô bị dọa sợ.
Trong lòng Mạnh Yên buồn bực thay cô tiến lên vẫy tay,"Phương Phương, bây giờ đúng lúc nghỉ hè, cậu ở lại vài ngày với tớ đi."
Lâm Phương Phương nghe lời nói của bạn tốt, chẳng qua nhút nhát nhìn vợ chồng Mạnh Ngọc Cương,"Tớ ở đây có làm phiền mọi người không ? Nếu như không tiện.." Trẻ con bị tổn thương rất nhạy cảm.
Lý Thiến cười nói, "Nói vớ vẩn gì vậy, thím còn muốn con giúp một tay đây."
Mắt Lâm Phương Phương sáng lên, "Thật không? Muốn con giúp việc gì? Con nhất định có thể." Như vậy cô cũng không cần ăn không ở không khiến người khác phiền toái.
"Gần đây thím bận buôn bán làm không xuể, con có thể giúp việc giặt quần áo, nhặt vải vụn được không ?". Lý Thiến đã sớm suy nghĩ, thứ nhất để cho cô an tâm ở lại, thứ hai muốn tìm lý do cho cô kiếm chút tiền tiêu vặt.
Kể từ lúc nhà họ Mạnh rời khỏi thôn, Lâm Phương Phương không có đến xưởng may cầm y phục về gia công. Không có bạn tốt bên cạnh, cô cảm giác không được tự nhiên, không có hưng phấn làm việc.
"Dạ được, những việc này con biết." Lời Lý Thiến nói khiến Phương Phương cảm thấy rất thỏa mãn, lòng của cô cũng kiên định hơn rất nhiều.
"Vậy là tốt rồi, Tiểu Yên, con dọn dẹp phòng một chút, sau này Phương Phương sẽ ngủ cùng giường với con." Lý Thiến đưa quần áo trong túi cho Phương Phương, "Đây là đồ mẹ con nhờ cô đưa cho con."
Lâm Phương Phương yên lặng nhận lấy, lật quần áo trong túi, trong mắt tràn ngập nước mắt.
"Phương Phương, đi, chúng ta đi dọn dẹp phòng." Mạnh Yên kéo tay cô, phân tán lực chú ý không cho cô có thời gian đau lòng.
Chờ hai đứa bé vào phòng, Mạnh Ngọc Cương mới nói,"Mua nhiều thức ăn ngon một chút bồi bổ cho con bé, thật là đáng thương." Trong lòng ông rất xấu hổ thay hành động không chịu trách nhiệm của ba Lâm, nhưng trong lòng lại có chút khinh bỉ.
Lý Thiến gật đầu, "Em biết rồi, anh thấy ba mẹ con bé sẽ ly hôn sao?" Dọc đường đi tâm tình hai người cũng rất khó chịu, nhớ lại trò chuyện với nhau.
Mạnh Ngọc Cương thở dài, "Chắc chắn là ly hôn rồi." Nhìn tình hình ba Lâm đã tính toán quyết đánh đến cùng.
Lý Thiến trừng to mắt không tin, "Không có khả năng đi, mẹ con bé sẽ không đồng ý ."
"Không đồng ý cũng vậy thôi." Mạnh Ngọc Cương cũng đã dự đoán trước tương lai với chuyện này nhưng đây là chuyện nhà người ta quyết định còn mình là người ngoài cuộc đành chịu bó tay.
"Sau này ở nhà không nên nói những chuyện này."
Lý Thiến hiểu rõ gật đầu, đứa nhỏ Phương Phương kia rất nhạy cảm, không thể lại để cho cô bị tổn thương.
Lý Thiến làm một bàn thức ăn ngon, thỉnh thoảng gắp cho Phương Phương, Phương Phương không hé răng cúi đầu ăn.
Ăn cơm chiều xong, nhà Giang Vũ lại sang chơi.
"Ơ, đây là?" Bà nội Giang tò mò nhìn Phương Phương, sao lại có thêm một cô bé nữa ?
Lý Thiến cười nói, "Đây là con của người bạn cùng quê cháu, nghỉ hè đến đây chơi vài ngày".
Bà nội Giang vẫy tay,"Bé con tới đây, để cho bà nội nhìn con một chút".
Mạnh Yên kéo Phương Phương đến gần, ngẩng đầu lên cười nói, "Bà nội, Phương Phương hơi sợ người lạ, nhưng mà bạn ấy cũng rất thích trò chuyện."
Vẻ mặt bà nội Giang hiền lành kéo tay cô nhìn kỹ,"Là Phương Phương à, thật đáng yêu. Sau này cùng Tiểu Yên tới nhà bà chơi, bà nội mời cháu ăn kem."
Lâm Phương Phương thẹn thùng cười, nhìn bà nội ôn hòa trước mặt rất có thiện cảm. Cô không có bà nội cũng không có bà ngoại, đối với gia đình khác có bà nội rất hâm mộ. Nhưng mà kể từ khi thái độ của bà nội nhà họ Mạnh đối với Tiểu Yên thì không thích nữa. Nhưng bà lão trước mắt lại gợi lại tình cảm chôn sâu trong lòng, còn là lần đầu tiên cô được người ta khen đáng yêu.
Nhóm người lớn ở trong sân nói chuyện, Mạnh Yên dẫn Giang Vũ và Phương Phương vào phòng xem tivi, lúc này không có quá nhiều lựa chọn, vừa lúc tivi có chiếu truyền kỳ Bạch nương tử. Tất cả mọi người đều thích xem bộ phim này, trước đây Mạnh Yên cũng từng xem qua, nhiều năm sau coi lại vẫn thấy tác phẩm kinh điển này rất hay, đặc biệt thích xem dáng vẻ phong nhã tài hoa của Triệu Nhã Chi đóng Bạch nương tử, ba đứa bé chăm chú xem không chớp mắt.
Đến khúc Bạch Tố Trinh hóa thành nguyên hình, đột nhiên Phương Phương hỏi,"Tiểu Yên, yêu tinh cũng có người tốt sao ?"
Mạnh Yên đang đắm chìm trong khúc kịch tính kia, không ngẩng đầu.
"Đương nhiên, yêu tinh cũng có tốt, xấu, cũng giống con người".
Lâm Phương Phương thở hồng hộc nói, "Chắc chắn tất cả hồ ly tinh đều xấu xa".
Mạnh Yên ngẩn ngơ, xoay đầu lại, "Phương Phương."
"Tớ hận hồ ly tinh nhất." Lâm Phương Phương luôn luôn dịu dàng dùng từ hận để biểu tả ý mãnh liệt khiến cho Mạnh Yên vô cùng kinh ngạc.
Mạnh Yên há miệng nhưng không biết khuyên thế nào, chỉ cảm thấy nói điều gì cũng không đúng. Cha mẹ ly hôn người bị tổn thương nhất là con cái, nhưng cho dù không ly hôn thì ngày ngày cũng sẽ cãi vã đánh nhau, con cái cũng bị ảnh hưởng. Cho nên, trước khi quyết định người lớn nên suy nghĩ kỹ có muốn con của mình không. Nếu các người không nỡ tổn thương chúng thì xin hãy xem lại việc làm của mình.
"Hồ ly tinh cũng có người tốt." Đột nhiên Giang Vũ mở miệng, hắn từng xem Liêu Trai thấy hồ tiên cũng rất tốt.
Lâm Phương Phương giận dữ nói, "Nói bậy, có chỗ nào tốt, đều là phụ nữ xấu xa, phá hủy gia đình người khác đều là hồ ly tinh".
Giang Vũ hơi sửng sốt không hiểu, choáng váng như lọt vào sương mù,"Có liên quan gì sao ?". Hồ ly tinh và phụ nữ xấu xa, hai người này chuyển biến quá nhanh.
Mạnh Yên lắp bắp kinh hãi, những lời này nghe được ở đâu, không phải do Phương Phương nghĩ ra. Chẳng lẽ là nghe lúc người lớn cãi nhau mới ghi nhớ ?
Trong mắt Lâm Phương Phương tràn ngập nước mắt tiếp tục nói, "Người không cần con ruột của mình cũng không phải là người tốt".
Nghe xong lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đổi, từ từ đứng lên,"Cậu nói bậy bạ gì đó ?". Hắn bị những lời này đâm vào nỗi đau thầm kín.
Lúc mẹ hắn ly hôn cũng không cần hắn, hoàn toàn không để ý tới con trai mình khổ sở cầu xin, một mình thu dọn hết đồ đạc rồi bỏ đi.
Lâm Phương Phương gào to nói, "Tớ nói sai sao ? Người không muốn con của mình đều không phải là người tốt".
"Cậu..." Giang Vũ tức giận nắm chặt thành quả đấm, nếu không phải cô là con gái, hắn đã sớm xông lên đánh rồi.
Mạnh Yên nhảy dựng lên đưa tay ngăn cản, "Đang yên lành xem tivi, sao lại cãi nhau ? Đừng làm rộn". Mỗi nhà đều có một nỗi niềm riêng.
"Tiểu Yên, ba tớ không cần tớ." Lâm Phương Phương lập tức trút ra ôm đầu gào khóc.
"Không đâu." Khóe mắt Mạnh Yên ẩm ướt, nắm bả vai cô, "Ba cậu chỉ có mình cậu sao lại không cần cậu chứ ?". Cô có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của Phương Phương, bởi vì kiếp trước cô cũng từng trải qua như vậy.
"Ông ấy mới không cần tớ, ông ấy đã có con. Tớ hận ông ấy, tớ hận ông ấy."
Một bên Lâm Phương Phương gào lên, vẻ bình thản dịu dàng từ trước đến nay giờ thành một mảnh xanh mét.
Nước mắt Mạnh Yên cũng rơi xuống, trong lòng rất đau đớn, cô cũng từng nói những lời như vậy, nhưng ý nghĩa ẩn sâu cũng là ‘con thương ba, ba đừng bỏ con’.
Giang Vũ đang tức giận thấy một màn xúc động này cũng khóc rống lên.
Tiếng khóc ba đứa nhỏ đau lòng vang lên trong phòng, khiến cho nhóm người lớn nghe được cũng đỏ mắt.
"Tôi cũng không thiếu." Ba Lâm lạnh nhạt nói ra những lời này, đúng là ông ta đang vui mừng ôm con của tình nhân, nói không chừng còn là một đứa con trai.
Mạnh Ngọc Cương níu cổ áo của ông ta, "Anh còn là người sao? Sao có thể nói những lời này, để con gái ông nghe được sẽ rất đau lòng."
"Đứa bé kia, giống như mẹ của nó, không đáng để tâm." Ba Lâm không quan tâm khua tay, "Tóm lại là con ruột của tôi, sau này cũng sẽ chấp nhận tôi."
Đây đúng là lời nói quá mức chấn động, thật sự rất buồn cười. Làm cha bỏ rơi con gái ruột thịt của mình đi nghênh đón con của người khác lại nghĩ rằng đứa con gái mình vứt bỏ sau này sẽ chấp nhận, chăm sóc ông ta. Trên đời cũng có chuyện vô lý này sao ?
Mạnh Ngọc Cương thật sự không biết nên khuyên như thế nào, ngay cả lời này cũng dám nói ra, xem ra ông ta không hề hối lỗi.
Mà mẹ Lâm bên kia tóc tai bù xù khóc lóc nỉ non mắng gã đàn ông phụ bạc, mắng hồ ly tinh, cả người nhếch nhác kinh khủng.
Lý Thiến khuyên nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, bất đắc dĩ thở dài, "Ngân Hoa, mặc kệ thế nào, chị cũng nên nghĩ thoáng một chút cho đứa nhỏ."
"Đứa nhỏ? Phương Phương đâu?" Lúc này mẹ Lâm mới nhớ tới con gái, lảo đảo xiêu vẹo đứng lên, hốt hoảng phóng tầm mắt nhìn trong đám người tìm kiếm.
Lý Thiến đỡ lấy bà, "Đừng lo lắng, nó đang ở nhà chúng tôi."
"Con bé... Làm thế nào mà nó có thể chạy đến nhà hai người chứ?" Mẹ Lâm ngây ngẩn cả người.
"Đứa nhỏ kia thấy hai người ầm ĩ nên sợ hãi." Trên mặt Lý Thiến toát ra một tia thương xót, "Con bé đáng thương còn nhỏ tuổi đã đi một quãng đường dài như vậy đến tìm nhà của chúng tôi."
Mẹ Lâm đau lòng khóc to, sao số bà khổ như vậy, gặp phải chuyện thế này ? Còn để cho con mình bị tổn thương, bà…bà thật sự không muốn sống nữa nhưng vì con mình, bà nhất định phải sống.
"Khóc đi, khóc là tốt rồi. Con đường sau này dự định đi như thế nào ?"
"Đi như thế nào? Chị tuyệt đối sẽ không ly hôn, tuyệt đối không có khả năng." Sắc mặt mẹ Lâm xanh mét, kiên quyết nói, "Ly hôn, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho nó không có ba sao? Không được, cho dù vì Phương Phương, chị cũng không thể ly hôn."
Tâm tình Lý Thiến càng trầm trọng, tính mở miệng vài lần nhưng nói không nên lời. Nếu đổi thành bà, bà cũng tuyệt đối không ly hôn, không cho hồ ly tinh kia chiếm tiện nghi. Bà đau lòng thay mẹ Lâm, từng tuổi này còn bị người đàn ông kia vứt bỏ, vô cùng đáng thương. Dù đặt tình huống này trên bất cứ ai cũng không chịu nổi, huống chi những năm gần đây bà ấy toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho gia đình, lại đổi lấy kết quả bi thảm này, làm cho người ta thổn thức không thôi.
Sắc mặt vợ chồng Mạnh Ngọc Cương khó coi trở về nhà, Lâm Phương Phương nghe tiếng chạy ra, "Chú, thím, ba mẹ con thế nào ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, sốt ruột.
"Hiện tại không sao." Lý Thiến sờ đầu cô an ủi, "Mẹ con nói, tạm thời để con ở lại đây, mấy ngày nữa đến đón con về nhà."
Thật ra hoàn toàn không có biện pháp gì, một người kiên quyết ly hôn một người không chịu, giằng co mãi. Mẹ Lâm lo lắng con gái bị ảnh hưởng nên nhờ cậy nhà họ Mạnh.
"Nhưng mẹ con..."
"Không sao, mợ của con sẽ chăm sóc." Mẹ Lâm có một người anh trai chẳng qua không dám ra mặt, tính tình hướng nội, yếu ớt. Mặc dù em gái mình gặp chuyện, ông cũng không dám lên tiếng, nhưng mà để cho vợ của mình đến chăm sóc. Đây cũng là nguyên nhân ba Lâm không chút kiêng nể.
Lâm Phương Phương do dự, lo lắng ba mẹ trong nhà, nhưng lại không dám về nhà. Cha mẹ ầm ỹ mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt dữ tợn dây dưa một chỗ đánh nhau khiến cô bị dọa sợ.
Trong lòng Mạnh Yên buồn bực thay cô tiến lên vẫy tay,"Phương Phương, bây giờ đúng lúc nghỉ hè, cậu ở lại vài ngày với tớ đi."
Lâm Phương Phương nghe lời nói của bạn tốt, chẳng qua nhút nhát nhìn vợ chồng Mạnh Ngọc Cương,"Tớ ở đây có làm phiền mọi người không ? Nếu như không tiện.." Trẻ con bị tổn thương rất nhạy cảm.
Lý Thiến cười nói, "Nói vớ vẩn gì vậy, thím còn muốn con giúp một tay đây."
Mắt Lâm Phương Phương sáng lên, "Thật không? Muốn con giúp việc gì? Con nhất định có thể." Như vậy cô cũng không cần ăn không ở không khiến người khác phiền toái.
"Gần đây thím bận buôn bán làm không xuể, con có thể giúp việc giặt quần áo, nhặt vải vụn được không ?". Lý Thiến đã sớm suy nghĩ, thứ nhất để cho cô an tâm ở lại, thứ hai muốn tìm lý do cho cô kiếm chút tiền tiêu vặt.
Kể từ lúc nhà họ Mạnh rời khỏi thôn, Lâm Phương Phương không có đến xưởng may cầm y phục về gia công. Không có bạn tốt bên cạnh, cô cảm giác không được tự nhiên, không có hưng phấn làm việc.
"Dạ được, những việc này con biết." Lời Lý Thiến nói khiến Phương Phương cảm thấy rất thỏa mãn, lòng của cô cũng kiên định hơn rất nhiều.
"Vậy là tốt rồi, Tiểu Yên, con dọn dẹp phòng một chút, sau này Phương Phương sẽ ngủ cùng giường với con." Lý Thiến đưa quần áo trong túi cho Phương Phương, "Đây là đồ mẹ con nhờ cô đưa cho con."
Lâm Phương Phương yên lặng nhận lấy, lật quần áo trong túi, trong mắt tràn ngập nước mắt.
"Phương Phương, đi, chúng ta đi dọn dẹp phòng." Mạnh Yên kéo tay cô, phân tán lực chú ý không cho cô có thời gian đau lòng.
Chờ hai đứa bé vào phòng, Mạnh Ngọc Cương mới nói,"Mua nhiều thức ăn ngon một chút bồi bổ cho con bé, thật là đáng thương." Trong lòng ông rất xấu hổ thay hành động không chịu trách nhiệm của ba Lâm, nhưng trong lòng lại có chút khinh bỉ.
Lý Thiến gật đầu, "Em biết rồi, anh thấy ba mẹ con bé sẽ ly hôn sao?" Dọc đường đi tâm tình hai người cũng rất khó chịu, nhớ lại trò chuyện với nhau.
Mạnh Ngọc Cương thở dài, "Chắc chắn là ly hôn rồi." Nhìn tình hình ba Lâm đã tính toán quyết đánh đến cùng.
Lý Thiến trừng to mắt không tin, "Không có khả năng đi, mẹ con bé sẽ không đồng ý ."
"Không đồng ý cũng vậy thôi." Mạnh Ngọc Cương cũng đã dự đoán trước tương lai với chuyện này nhưng đây là chuyện nhà người ta quyết định còn mình là người ngoài cuộc đành chịu bó tay.
"Sau này ở nhà không nên nói những chuyện này."
Lý Thiến hiểu rõ gật đầu, đứa nhỏ Phương Phương kia rất nhạy cảm, không thể lại để cho cô bị tổn thương.
Lý Thiến làm một bàn thức ăn ngon, thỉnh thoảng gắp cho Phương Phương, Phương Phương không hé răng cúi đầu ăn.
Ăn cơm chiều xong, nhà Giang Vũ lại sang chơi.
"Ơ, đây là?" Bà nội Giang tò mò nhìn Phương Phương, sao lại có thêm một cô bé nữa ?
Lý Thiến cười nói, "Đây là con của người bạn cùng quê cháu, nghỉ hè đến đây chơi vài ngày".
Bà nội Giang vẫy tay,"Bé con tới đây, để cho bà nội nhìn con một chút".
Mạnh Yên kéo Phương Phương đến gần, ngẩng đầu lên cười nói, "Bà nội, Phương Phương hơi sợ người lạ, nhưng mà bạn ấy cũng rất thích trò chuyện."
Vẻ mặt bà nội Giang hiền lành kéo tay cô nhìn kỹ,"Là Phương Phương à, thật đáng yêu. Sau này cùng Tiểu Yên tới nhà bà chơi, bà nội mời cháu ăn kem."
Lâm Phương Phương thẹn thùng cười, nhìn bà nội ôn hòa trước mặt rất có thiện cảm. Cô không có bà nội cũng không có bà ngoại, đối với gia đình khác có bà nội rất hâm mộ. Nhưng mà kể từ khi thái độ của bà nội nhà họ Mạnh đối với Tiểu Yên thì không thích nữa. Nhưng bà lão trước mắt lại gợi lại tình cảm chôn sâu trong lòng, còn là lần đầu tiên cô được người ta khen đáng yêu.
Nhóm người lớn ở trong sân nói chuyện, Mạnh Yên dẫn Giang Vũ và Phương Phương vào phòng xem tivi, lúc này không có quá nhiều lựa chọn, vừa lúc tivi có chiếu truyền kỳ Bạch nương tử. Tất cả mọi người đều thích xem bộ phim này, trước đây Mạnh Yên cũng từng xem qua, nhiều năm sau coi lại vẫn thấy tác phẩm kinh điển này rất hay, đặc biệt thích xem dáng vẻ phong nhã tài hoa của Triệu Nhã Chi đóng Bạch nương tử, ba đứa bé chăm chú xem không chớp mắt.
Đến khúc Bạch Tố Trinh hóa thành nguyên hình, đột nhiên Phương Phương hỏi,"Tiểu Yên, yêu tinh cũng có người tốt sao ?"
Mạnh Yên đang đắm chìm trong khúc kịch tính kia, không ngẩng đầu.
"Đương nhiên, yêu tinh cũng có tốt, xấu, cũng giống con người".
Lâm Phương Phương thở hồng hộc nói, "Chắc chắn tất cả hồ ly tinh đều xấu xa".
Mạnh Yên ngẩn ngơ, xoay đầu lại, "Phương Phương."
"Tớ hận hồ ly tinh nhất." Lâm Phương Phương luôn luôn dịu dàng dùng từ hận để biểu tả ý mãnh liệt khiến cho Mạnh Yên vô cùng kinh ngạc.
Mạnh Yên há miệng nhưng không biết khuyên thế nào, chỉ cảm thấy nói điều gì cũng không đúng. Cha mẹ ly hôn người bị tổn thương nhất là con cái, nhưng cho dù không ly hôn thì ngày ngày cũng sẽ cãi vã đánh nhau, con cái cũng bị ảnh hưởng. Cho nên, trước khi quyết định người lớn nên suy nghĩ kỹ có muốn con của mình không. Nếu các người không nỡ tổn thương chúng thì xin hãy xem lại việc làm của mình.
"Hồ ly tinh cũng có người tốt." Đột nhiên Giang Vũ mở miệng, hắn từng xem Liêu Trai thấy hồ tiên cũng rất tốt.
Lâm Phương Phương giận dữ nói, "Nói bậy, có chỗ nào tốt, đều là phụ nữ xấu xa, phá hủy gia đình người khác đều là hồ ly tinh".
Giang Vũ hơi sửng sốt không hiểu, choáng váng như lọt vào sương mù,"Có liên quan gì sao ?". Hồ ly tinh và phụ nữ xấu xa, hai người này chuyển biến quá nhanh.
Mạnh Yên lắp bắp kinh hãi, những lời này nghe được ở đâu, không phải do Phương Phương nghĩ ra. Chẳng lẽ là nghe lúc người lớn cãi nhau mới ghi nhớ ?
Trong mắt Lâm Phương Phương tràn ngập nước mắt tiếp tục nói, "Người không cần con ruột của mình cũng không phải là người tốt".
Nghe xong lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đổi, từ từ đứng lên,"Cậu nói bậy bạ gì đó ?". Hắn bị những lời này đâm vào nỗi đau thầm kín.
Lúc mẹ hắn ly hôn cũng không cần hắn, hoàn toàn không để ý tới con trai mình khổ sở cầu xin, một mình thu dọn hết đồ đạc rồi bỏ đi.
Lâm Phương Phương gào to nói, "Tớ nói sai sao ? Người không muốn con của mình đều không phải là người tốt".
"Cậu..." Giang Vũ tức giận nắm chặt thành quả đấm, nếu không phải cô là con gái, hắn đã sớm xông lên đánh rồi.
Mạnh Yên nhảy dựng lên đưa tay ngăn cản, "Đang yên lành xem tivi, sao lại cãi nhau ? Đừng làm rộn". Mỗi nhà đều có một nỗi niềm riêng.
"Tiểu Yên, ba tớ không cần tớ." Lâm Phương Phương lập tức trút ra ôm đầu gào khóc.
"Không đâu." Khóe mắt Mạnh Yên ẩm ướt, nắm bả vai cô, "Ba cậu chỉ có mình cậu sao lại không cần cậu chứ ?". Cô có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của Phương Phương, bởi vì kiếp trước cô cũng từng trải qua như vậy.
"Ông ấy mới không cần tớ, ông ấy đã có con. Tớ hận ông ấy, tớ hận ông ấy."
Một bên Lâm Phương Phương gào lên, vẻ bình thản dịu dàng từ trước đến nay giờ thành một mảnh xanh mét.
Nước mắt Mạnh Yên cũng rơi xuống, trong lòng rất đau đớn, cô cũng từng nói những lời như vậy, nhưng ý nghĩa ẩn sâu cũng là ‘con thương ba, ba đừng bỏ con’.
Giang Vũ đang tức giận thấy một màn xúc động này cũng khóc rống lên.
Tiếng khóc ba đứa nhỏ đau lòng vang lên trong phòng, khiến cho nhóm người lớn nghe được cũng đỏ mắt.
Bình luận truyện