Đời Người Bình Thản
Chương 94
Trên tay Diệp Trung Hoa vẫn cầm bản kế hoạch đang nghiên cứu, nhìn thấy vợ đi vào phòng không thể không hỏi: “Giang Duyệt, em và cha mẹ đã về? Mua được những gì?”
Tối hôm nay sẽ phải đi, Giang Duyệt nói nên đưa ông bà ngoại Giang đi ra ngoài chung quang dạo phố một chút, Diệp Trung Hoa cũng muốn người trong nhà tránh đi để ông có không gian thoải mái nói chuyện cùng Mạnh Yên, vì vậy chủ động chi tiền khích lệ Giang Duyệt đưa ông bà ngoại Giang đi ra ngoài mua vài món đồ. Mặc dù lần này đã mang rất nhiều quà tặng đến đây, nhưng nhìn thế nào ông bà ngoại Giang hình như vẫn không thích thì phải? Không bằng đưa hai người đi ra ngoài chọn đồ đúng tâm ý.
Mặc dù đi dạo chơi nửa ngày nhưng tinh thần của Giang Duyệt vẫn rất tốt như cũ: “Em chọn cho cha mẹ mấy bộ y phục, cũng không có đồ gì tốt.”
Diệp Trung Hoa gật đầu một cái tiếp tục dặn dò: “Em đi chuẩn bị một chút, anh có hẹn cha mẹ Mạnh Yên đến đây cùng ăn bữa cơm.”
Khó khăn lắm mới thu xếp đến thành phố S, đương nhiên là muốn cùng người nhà họ Mạnh Gặp nhau một lần, nhận thức một chút. Dù sao nếu như không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì trong tương lai hai nhà sẽ là thông gia, về tình về lý đều muốn gặp mặt. Ông cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là gia đình như thế nào mà có thể dạy bảo được một cô gái xuất sắc đến vậy?
Giang Duyệt đang thu dọn hành lý cũng phải dừng tay lại, bộ mặt căm tức nhìn chằm chằm Diệp Trung Hoa: “Cái gì? Sao anh lại không hề thương lượng trước với em chuyện này?”
Giang Duyệt biết hôm nay chồng bà muốn nói chuyện cùng Mạnh Yên, nhưng bà cũng không chủ động hỏi. Bỗng dưng nghe được thông tin ngoài ý muốn, thật sự là quá khiếp sợ rồi. Đây là có ý gì? Chẳng lẽ chồng bà đã bị Mạnh Yên thuyết phục? Còn muốn gặp hai vợ chồng nhà họ Mạnh?
“Em nên xem trước một chút bản kế hoạch này, là Mạnh Yên làm.” Diệp Trung Hoa biết tính khí trẻ con của vợ ông, trước tiên kín đáo đưa bản kế hoạch trong tay cho vợ ông xem qua. Nói đạo lý với vợ không thông thì đưa ra bằng chứng cụ thể để vợ ông hiểu được.
Giang Duyệt tức giận vung tay một cái: “Có gì để xem? Không xem.”
“Trước đừng tức giận, em xem qua một chút là sẽ hiểu.” Diệp Trung Hoa tốt tính dụ dỗ nịnh nọt.
Giang Duyệt bất đắc dĩ cầm bản kế hoạch miễn cưỡng nhìn mấy dòng, nhưng nay lập tức vẻ mặt đã có sự thay đổi. Sau khi xem xong bản kế hoạch không thể tin được kêu lên: “Bản kế hoạch này thật sự là do Mạnh Yên làm?” Sao con bé lại có bản lĩnh này? Thật không thể nào tưởng tượng nổi.
“Cảm thấy thế nào?” Diệp Trung Hoa mỉm cười.
Dù sao công việc chính của Giang Duyệt đều có liên quan đến chính trị, những phần ghi chép trên bản kế hoạch này vừa nhìn qua đã biết lợi và hại như thế nào: “Mạnh Yên tính toán cũng hay thật, chỉ bỏ ra một chút tiền mà có thể có được thanh danh tốt, đổi được sự tôn kính của biết bao nhiêu người, thậm chí có thể đạt được một địa vị cũng như quyền lực nhất định, ở đây Mạnh Yên là người thắng lớn nhất.” Làm sao Mạnh Yên có thể nghĩ ra được phương pháp tuyệt diệu đến thế này? Việc quan trọng như vậy lại được một cô bé tầm thường nghĩ ra, cô bé mới có mười mấy tuổi?
Nếu như chỉ mới nghĩ ra kế hoạch này thì người khác chỉ có thể nói một tiếng: người này thật thông minh. Lại có thể dễ dàng bỏ tiền của mình ra để thực hiện kế hoạch này thì tính chất lại không hề giống nhau.
Ở trong bản kế hoạch này, nhìn bề ngoài là Mạnh Yên bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng đổi lại muốn có thứ gì đó chỉ sợ có tiền cũng không mua được, cái đó chính là trong tương lai cuộc sống của Mạnh Yên sẽ vô cùng thuận lợi không phải lo lắng gì về tài chính. Những việc kia đối với quân nhân xuất ngũ sẽ có đường lui tốt hơn, tối thiểu sẽ đảm bảo được cuộc sống hàng ngày, bất luận là tại địa phương hay trong quân đội cũng đều có thể yên tâm. Ít nhất quân đội sẽ rất cảm kích Mạnh Yên, sẽ ủng hộ cô rất mạnh mẽ, mà ngay tại địa phương vì muốn đạt thành tích vẻ vang thì cũng sẽ vì cô mà bật đèn xanh. Có những thứ này, ngay lập tức cô đã có rất nhiều sự trợ giúp lớn. Ở tại quốc gia này, quan hệ giữa con người và tình người là quan trọng nhất, mà thông qua kế hoạch này thì Mạnh Yên đều có những thứ đó.
Tất nhiên Diệp Trung Hoa đều biết những việc này, nhưng mà ngay cả bản thân ông cũng có thể được lợi ích lớn nên cũng sẽ không từ chối số tiền kia: “Nhưng đổi lại em hãy nghĩ, bản kế hoạch này sẽ giúp nhà họ Diệp chúng ta giành được khen thưởng với tư cách chính trị, và sẽ giúp cho sự nghiệp sau này của A Nhiên rất nhiều. Cũng có thể giải quyết vấn đề khó khăn nhiều năm qua của quân nhân xuất ngũ.” Thực hiện theo bản kế hoạch này đối với tất cả mọi thứ đều có lợi, dù ông nằm mơ cũng không nghĩ đến. Không thể nghĩ đến Mạnh Yên lại có suy nghĩ sâu xa đến như vậy? Bằng vào phần năng lực này, cũng đủ để cho ông vài phần kính trọng.
Giang Duyệt nghe những lời này, cúi đầu ngẫm nghĩ: “Kế hoạch này thực hiện đúng là một mũi tên bắn ra trúng mấy con chim, kế hoạch chi tiết thế này mà lại được chính Mạnh Yên làm, thật là không thể xem thường thông qua bề ngoài.” Tất nhiên Mạnh Yên chiếm được nhiều lợi ích nhất, nhưng trên thực tế nhà họ Diệp cũng có được lợi ích không hề nhỏ, mà đối với Diệp Thiên Nhiên thì càng không cần phải nói, hiện tại anh đang học trong quân đội, nếu không hề phạm sai lầm gì thì có thể một bước lên mây.
“Anh cũng vậy, thiếu chút nữa đã nhìn lầm, Mạnh Yên không phải vật trong ao, trong tương lai thành tựu đạt được còn chưa thể biết hết.” Ông biết rõ khúc mắc của vợ ông là gì, không nhịn được đành khuyên thêm mấy câu: “Em cũng đừng nên xem thường Mạnh Yên.”
Làm vốn ngân sách chính là một chuyện tốt được cả danh và lợi, không nói đến chuyện cá nhân Mạnh Yên thu được nhiều lợi đến đâu, chỉ riêng cổ phần ở công ty và siêu thị lớn và đa dạng về hàng hóa dịch vụ là đã có rất nhiều lợi nhuận rồi, không chỉ có đề cao danh dự mà còn có thể chặt đứt rất nhiều người có lòng tham. Công ty có thể phát triển hưng thịnh như vậy đã sớm khiến những người khác phải ghen tỵ không ngừng, lại còn muốn được chia phần trong chén canh. Trước kia có thị trưởng Triệu bao bọc nên mới bình an vô sự. Nhưng rất có thể đến một ngày thị trưởng Triệu bị điều đi nơi khác, đến lúc đó phải làm những gì mới được chứ? Nhưng hôm nay tình huống lại bất đồng, đã có kế hoạch này, công ty lại có chỗ dựa lớn nhất là quân đội, vậy còn sợ gì chứ? Quản lý thành phố S bất kể là nhà ai làm, sẽ đều muốn bảo vệ công ty này.
Nghe những lời này Giang Duyệt thấy không phục: “Bất quá Mạnh Yên chỉ thuận lợi kiếm được vài đồng tiền, không cần phải khen ngợi nhiều đến thế.”
Tối hôm qua, Giang Duyệt cũng có xem qua tài liệu về Mạnh Yên, lúc ấy bà đã sửng sốt thật lâu. Với khối tài sản kếch xù đứng trên danh nghĩa Mạnh Yên cũng đủ để cuộc sống tương lai của cô trải qua vô cùng thư thái, đáng sợ là số tiền đó lại do chính Mạnh Yên kiếm được. Ngay cả con trai bà cũng nhờ phúc của cô mà cũng có được một số tài sản không nhỏ, sự việc này là từ trước đến nay bà không hề biết tình hình bên trong. Không trách được khi Mạnh Yên đứng trước mặt bà không hề tỏ ra yếu thế, với số tài sản hiện có Mạnh Yên có thể đứng thẳng lưng đối mặt với bất cứ người nào.
Mặc dù nhà họ Diệp có quyền nhưng tiền tài chỉ sợ không bằng một nửa tài sản hiện có của Mạnh Yên, điều này khiến cho Giang Duyệt không có cách nào tiếp nhận nổi. Trên đời này tại sao lại có người như vậy? Hơn nữa cô gái đó lại chính là người trong lòng con trai bà.
Diệp Trung Hoa âm thầm lắc đầu, vợ ông chính là người mạnh miệng, nhất định không chịu thua: “Mặc kệ như thế nào, em hãy chú ý thái độ của mình khi cùng gặp cha mẹ của Mạnh Yên, không được vênh váo hung hăng xem thường gia đình người ta.” Nhà ông cũng không có tư cách xem thường gia đình người khác.
“Thật sự anh đồng ý chuyện của hai đứa trẻ.” Giang Duyệt hết sức kinh hãi nhưng lại không muốn đối mặt với thực tế: “Anh suy nghĩ lại cho thật kỹ, đây chính là chuyện lớn.”
Tối hôm qua Diệp Trung Hoa đã cùng Giang Duyệt nói chuyện đến nửa đêm, phân tích tỷ mỉ nói chuyện thật lâu, cũng nói luôn quyết định của ông đối với chuyện này. Có điều bà không hề thích Mạnh Yên, không muốn nhận Mạnh Yên là con dâu nhà họ Diệp.
Diệp Trung Hoa đã sớm có quyết định, và cũng không có chuyện thay đổi dễ dàng: “Nhân dịp Mạnh Yên còn chưa có bị người khác để ý đến, trước tiên cứ đồng ý chuyện tình cảm của hai đứa.”
“Theo như anh nói, hình như Mạnh Yên có rất nhiều sự lựa chọn?” Giang Duyệt bất mãn châm biếm, nói gì vậy chứ? Ai còn có thể hơn con trai của bà? Không có đầu óc thì có lợi ích gì chứ?
“Em nói rất đúng.” Diệp Trung Hoa cười rất đắc ý: “Lão Triệu có nói với anh, nếu không phải A Nhiên đã đi trước một bước, ông ta thật sự rất muốn tác thành Mạnh Yên và con trai của ông ta, trở thành con dâu nhà họ Triệu.”
Lão Triệu chính là Thị trưởng Triệu, cũng là chiến hữu cũ của ông. Trước kia ông rất hâm mộ gia đình nhà lão Triệu, bởi vì lão Triệu có một cậu con trai đi học đặc biệt rất giỏi. Có điều lần này ông đến thành phố S, nhưng ngược lại ông ta rất hâm mộ Diệp Trung Hoa, vì ông có một cậu con trai rất xuất sắc, còn có một cô con dâu tương lai rất thông minh tài giỏi. Lúc lão Triệu nói đến những việc này thì ánh mắt kia rõ ràng rất thèm muốn, khiến cho tâm tình của ông cảm thấy rất sảng khoái.
Giang Duyệt há miệng ngạc nhiên, mãi một lúc sau mới bình tâm lại: “Đùa gì thế? Chẳng phải con trai ông ta đang theo học tại đại học Havard hay sao? Sao lại có thể coi trọng loại người như thế?”
“Nếu không phải là con trai ông ta đang ở nước Mỹ, nói không chừng ông ta sẽ ra sức tác hợp Mạnh Yên và con trai ông ta. Đây chính là từ miệng lão Triệu đã nói với anh.” Thấy sắc mặt vợ ông không thoải mái, Diệp Trung Hoa lập tức đi đến bên cạnh ôm Giang Duyệt khuyên nhủ: “Thật ra là em cần những gì? Mạnh Yên là một khối bảo thạch chưa được mài giũa, một khi bị người khác phát hiện …” Một khi bị người khác phát hiện bản kế hoạch này là do Mạnh Yên nghĩ ra, điều này sợ rằng sẽ khiến tất cả các ban ngành chú ý đến, ngay cả bản thân ông cũng nảy sinh lòng yêu mến nhân tài, huống chi là những người khác? Nếu có người khác cũng động lòng, đến lúc đó tranh đoạt sợ rằng chuyện tốt như thế sẽ không đến lượt nhà họ Diệp.
“Mạnh Yên không tính.” Giang Duyệt chính là không ưa thích Mạnh Yên: “Quan trọng là Khả Nhi làm thế nào? Em rất hy vọng Khả Nhi sẽ làm con dâu của em.” Bà nhớ mãi không quên Sở Khả Nhi, ngay từ nhỏ bà đã xác định Khả Nhi chính là con dâu của bà, Khả Nhi với bà rất hợp ý, cùng chung sống rất thoải mái, tình cảm lại rất thắm thiết.
“Em đừng suy nghĩ đơn phương như thế.” Diệp Trung Hoa nhớ chuyện đã xảy ra lần trước khi ông không thể đến thành phố S được: “Khả Nhi và con trai nhà họ Lục tốt hơn, em cũng đừng gây thêm phiền toái gì nữa.” Thực ra ban đầu ông cũng có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ lại không có chút tiếc nuối nào nữa, ngược lại có chút vui mừng.
“Sao có thể có chuyện đó được?” Giang Duyệt cả kinh thất sắc: “Mấy ngày trước con bé đi cùng em và vẫn nói yêu thích A Nhiên nhà mình mà.” Lời nói vẫn còn vang ở bên tai, bỗng dưng ném một quả bom xuống thế này.
Thực ra Diệp Trung Hoa cũng rất thích Sở Khả Nhi, dù sao ông cũng nhìn Khả Nhi lớn lên từ nhỏ, nhưng con trai ông và Khả Nhi không có duyên phận thì biết làm thế nào? Thật may Mạnh Yên là một bảo vật nên nhà họ Diệp cũng không thua thiệt gì: “Con trai nhà họ Lục cũng đã nói rõ quan hệ tình cảm của hai đứa với lão Lục rồi, lúc đó anh cũng ở ngay bên cạnh vừa vặn nghe được.”
“Chuyện này có phải tự ông ta quyết định không?” Thấy chồng mình nói đạo lý rõ ràng như vậy khiến trong lòng Giang Duyệt cũng thấy hoang mang: “Tại từ nhỏ cậu ta chỉ yêu thích Khả Nhi, Khả Nhi không thể nào thích cậu ta được.”
Có điều Khả Nhi có nói sẽ cùng bà đón năm mới, nhưng đêm ngày ba mươi đột nhiên nói trong nhà có việc phải quay về gấp, chuyện này có chút thấp thỏm không yên! Trong nội tâm Giang Duyệt thầm thắc mắc.
“Chuyện tình cảm của thanh niên bây giờ khiến anh thật sự không hiểu nổi.” Vẻ mặt Diệp Trung Hoa rất nghiêm túc, ông không bao giờ mang chuyện như vậy ra để đùa giỡn: “Nhưng có một chuyện anh rất rõ ràng, hai đứa xác thực đi rất gần.”
“Không được, em muốn cùng nhà họ Lục giành lại cô con dâu này.” Giang Duyệt càng nghĩ càng mất hứng, sao chuyện này có thể xảy ra đến bước này kia chứ: “Em thương yêu nhất chính là Khả Nhi, những năm qua em đều coi con bé như người một nhà, thật sự em không thể chấp nhận.”
Nói đi cũng phải nói lại, đều do con trai không tốt, thái độ quá lạnh nhạt làm tổn thương tình cảm của Khả Nhi, mà thực sự Khả Nhi cũng rất thích con trai bà, bà khuyên nhủ mấy câu mới có thể hồi tâm chuyển ý.
“Em thích Khả Nhi hơn nữa cũng đâu có ích lợi gì?” Thấy vợ một mực không chịu giác ngộ, trong lòng Diệp Trung Hoa cũng thấy không thoải mái: “A Nhiên không thích, vậy thì tất cả đều vô nghĩa.” Vợ chồng chúng ta có cường ngạnh hơn nữa thì con trai cũng sẽ phản ứng lại mạnh hơn, chuyện này cũng không có cách nào giải quyết được. Nhưng muốn cùng tranh giành con dâu với nhà họ Lục, chuyện hoang đường như vậy cũng đừng hòng mơ tưởng, không thể nào vì hôn sự của con trẻ trong nhà mà làm hỏng giao tình giữa mấy nhà. Hơn nữa Mạnh Yên có điểm nào thua kém Khả Nhi? Tuy Khả Nhi rất tốt nhưng cũng có chút kiêu căng ích kỷ, còn ở những phương diện khác thì không thể nào so sánh được với Mạnh Yên.
“Thật sự anh sẽ đồng ý để Thiên Nhiên và Mạnh Yên qua lại?” Đột nhiên Giang Duyệt hiểu được thái độ của chồng, nhíu mày: “Nhà bọn họ có điều kiện gì tốt, xứng với nhà chúng ta hay sao?”
“Chỉ cần nhà bọn họ trong sạch là có thể kết thông gia với nhà chúng ta.” Từ lâu Diệp Trung Hoa đã nghĩ thông suốt nhưng vợ ông thì lại không chịu nghĩ thông suốt, cái này đành phải từ từ tác động tư tưởng nếu bắt chấp nhận ngay sợ rằng sẽ không ổn: “Chỉ cần có bản kế hoạch này, con trai chúng ta phấn đấu trong quân đội sẽ cực kỳ thuận lợi như cá gặp nước, không cần phải lo lắng cho con trai nữa.”
“Biết là thế, nhưng nhà họ Sở có bối cảnh lớn như thế, chẳng lẽ chúng ta không thể mượn trợ giúp?” Nói qua nói lại, chính là bà không bỏ được mối thông gia với nhà họ Sở.
“Em hãy dùng mắt nhìn xa một chút, trên đời không có chuyện thập toàn thập mỹ, bản thân Mạnh Yên chính là một sự trợ giúp lớn, cô bé rất thông minh, chỉ cần một ngày mà có thể nghĩ ra bản kế hoạch hoàn mỹ như thế, không những chiếm được nhiều lợi ích mà còn giúp Thiên Nhiên một chuyện lớn.” Lúc này, Diệp Trung Hoa rất hài lòng về Mạnh Yên: “Em vẫn còn cảm thấy cô bé không thích hợp với hoàn cảnh nhà chúng ta hay sao?” Con người không thể quá tham lam nếu không sẽ mất hết còn lại hai bàn tay trắng.
“Thủ đoạn của Mạnh Yên nhiều như vậy, để A Nhiên nắm trong lòng bàn tay, trong lòng em cảm thấy không thoải mái.” Giang Duyệt bất mãn con trai vì Mạnh Yên mà chống đối lại cha mẹ, lại còn buông tha tất cả.
“Đây là chuyện của bọn trẻ, chúng ta không cần quản nhiều như vậy làm gì.” Diệp Trung Hoa nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ, suy đoán chắc giờ này con trai cũng đã đón được cha mẹ của Mạnh Yên: “Em mau giúp anh chuẩn bị một bộ quần áo mới, cũng không thể thất lễ với người ta.”
“Phải trịnh trọng như thế sao?” Tuy miệng nói vậy nhưng Giang Duyệt vẫn đi về phía tử tìm trang phục, thể diện đàn ông vẫn là quan trọng nhất.
Tâm tình Diệp Trung Hoa rất vui vẻ cười trêu chọc: “Đồng chí Giang Duyệt, em không nên phạm phải sai lầm hồ đồ, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai, nếu làm hỏng chuyện, con trai sẽ đau lòng đến chết.”
“Người không có tiền đồ.” Nhớ tới bộ dạng nhu thuận của con trai khi đứng trước Mạnh Yên khiến trong lòng Giang Duyệt như muốn bốc hỏa: “Anh cũng sẽ không thật tâm thích Mạnh Yên đấy chứ?” Trái tim con trai đã bị cướp đi mất rồi, còn chồng bà sẽ không như vậy nốt đấy chứ?
Diệp Trung Hoa không dám nói thẳng, chỉ uyển chuyển khuyên nhủ: “Trước hết em cứ để những thành kiến trước đây sang một bên, chờ đến lúc tiếp xúc nhiều hơn với tính tình của Mạnh Yên, chắc chắn em cũng sẽ thích cô bé.”
Giang Duyệt vung tay lên, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không thể nào, em mới không thèm thích Mạnh Yên.”
“Không thích thì không thích, em không cần thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt như vậy.” Diệp Trung Hoa cảm thấy hết cách với vợ của ông rồi: “Đến lúc đó cha mẹ vợ và em vợ thấy được sẽ khiến cho mọi người thấy không thoải mái.” Diệp Trung Hoa có thể giải quyết được chuyện lớn trong nhà, nhưng không thể khống chế được cảm xúc của vợ mình.
“Thật là không thể giải thích nổi, tại sao mọi người lại yêu thích Mạnh Yên đến thế?” Giang Duyệt càng nói càng ảo não: “Hải Thiên còn nói muốn Mạnh Yên làm con dâu của chú ấy, thật không hiểu nổi bọn họ nghĩ như thế nào?” Sao bà cứ có cảm giác tất cả mọi người đang cố ý đối đầu với bà?
Giọng nói của Diệp Trung Hoa rất nhẹ nhàng: ‘Bọn họ thích Mạnh Yên như thế, cỏ thể khẳng định là Mạnh Yên được người khác yêu thích chứ sao.” Đồ tối được mọi người thích thì đứa trẻ ngoan cũng sẽ được như thế.
“So với Khả Nhi thì không có cách nào so sánh được, Mạnh Yên sẽ không dỗ dành người quá kiêu ngạo, thậm chí sẽ không nở nụ cười.” Trong lòng Giang Duyệt lấy hai người mang ra so sánh cao thấp, Khả Nhi biết làm nũng lại biết lấy lòng bà, còn Mạnh Yên thì sao? Vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, ngay cả một câu nói ngọt cũng không có.
“Vậy trước tiên em phải cho Mạnh Yên nhìn sắc mặt của em thế nào?” Trong lòng Diệp Trung Hoa rất rõ ràng: “Mạnh Yên là đứa trẻ thích mềm không thích cứng, nếu như thái độ của em với cô bé nhẹ nhàng một chút thì cô bé cũng sẽ đáp lễ với em bằng vẻ mặt tươi cười.” Thông qua hai lần gặp mặt, Diệp Trung Hoa đã hiểu rõ tính khí của Mạnh Yên.
Giang Duyệt tức giận muốn hộc máu: “Nhưng em là trưởng bối.” Sao lại phải chủ động lấy lòng hậu bối?
Diệp Trung Hoa đơn phương bày tỏ: “Vậy thì em hãy thể hiện dáng vẻ của một trưởng bối.”
“Tại sao anh cứ giúp đỡ Mạnh Yên nói chuyện như vậy?” Những lời này càng khiến Giang Duyệt cảm thấy bất mãn, nhìn về phía Diệp Trung Hoa nói to: “Cứ coi như Mạnh Yên rất thông minh, anh cũng không cần mọi nơi vì cô bé mà nói chuyện.”
Trong thâm tâm Diệp Trung Hoa chỉ có thể thầm than vãn, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt: “Em nghĩ nhiều rồi, chỉ là anh thấy yêu mến Mạnh Yên thôi.”
Nghe được lời này Giang Duyệt cảm thấy hơi thất vọng: “Ánh mắt của A Nhiên thật là kém, làm sao lại có thể thích loại người như Mạnh Yên?”
Diệp Trung Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ánh mắt con trai rất tốt, vận khí cũng tốt mới có thể tìm được người con gái tốt như vậy. Nhưng mà chắc chắn ông sẽ không tranh luận nhiều với vợ nữa, dù sao trong lòng Giang Duyệt cũng đã có chút lay động, cứ để từ từ vậy. Một ngày nào đó sẽ thật lòng tiếp nhận sự thật này, ép quá nhanh ngược lại sẽ không tốt.
Tối hôm nay sẽ phải đi, Giang Duyệt nói nên đưa ông bà ngoại Giang đi ra ngoài chung quang dạo phố một chút, Diệp Trung Hoa cũng muốn người trong nhà tránh đi để ông có không gian thoải mái nói chuyện cùng Mạnh Yên, vì vậy chủ động chi tiền khích lệ Giang Duyệt đưa ông bà ngoại Giang đi ra ngoài mua vài món đồ. Mặc dù lần này đã mang rất nhiều quà tặng đến đây, nhưng nhìn thế nào ông bà ngoại Giang hình như vẫn không thích thì phải? Không bằng đưa hai người đi ra ngoài chọn đồ đúng tâm ý.
Mặc dù đi dạo chơi nửa ngày nhưng tinh thần của Giang Duyệt vẫn rất tốt như cũ: “Em chọn cho cha mẹ mấy bộ y phục, cũng không có đồ gì tốt.”
Diệp Trung Hoa gật đầu một cái tiếp tục dặn dò: “Em đi chuẩn bị một chút, anh có hẹn cha mẹ Mạnh Yên đến đây cùng ăn bữa cơm.”
Khó khăn lắm mới thu xếp đến thành phố S, đương nhiên là muốn cùng người nhà họ Mạnh Gặp nhau một lần, nhận thức một chút. Dù sao nếu như không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì trong tương lai hai nhà sẽ là thông gia, về tình về lý đều muốn gặp mặt. Ông cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là gia đình như thế nào mà có thể dạy bảo được một cô gái xuất sắc đến vậy?
Giang Duyệt đang thu dọn hành lý cũng phải dừng tay lại, bộ mặt căm tức nhìn chằm chằm Diệp Trung Hoa: “Cái gì? Sao anh lại không hề thương lượng trước với em chuyện này?”
Giang Duyệt biết hôm nay chồng bà muốn nói chuyện cùng Mạnh Yên, nhưng bà cũng không chủ động hỏi. Bỗng dưng nghe được thông tin ngoài ý muốn, thật sự là quá khiếp sợ rồi. Đây là có ý gì? Chẳng lẽ chồng bà đã bị Mạnh Yên thuyết phục? Còn muốn gặp hai vợ chồng nhà họ Mạnh?
“Em nên xem trước một chút bản kế hoạch này, là Mạnh Yên làm.” Diệp Trung Hoa biết tính khí trẻ con của vợ ông, trước tiên kín đáo đưa bản kế hoạch trong tay cho vợ ông xem qua. Nói đạo lý với vợ không thông thì đưa ra bằng chứng cụ thể để vợ ông hiểu được.
Giang Duyệt tức giận vung tay một cái: “Có gì để xem? Không xem.”
“Trước đừng tức giận, em xem qua một chút là sẽ hiểu.” Diệp Trung Hoa tốt tính dụ dỗ nịnh nọt.
Giang Duyệt bất đắc dĩ cầm bản kế hoạch miễn cưỡng nhìn mấy dòng, nhưng nay lập tức vẻ mặt đã có sự thay đổi. Sau khi xem xong bản kế hoạch không thể tin được kêu lên: “Bản kế hoạch này thật sự là do Mạnh Yên làm?” Sao con bé lại có bản lĩnh này? Thật không thể nào tưởng tượng nổi.
“Cảm thấy thế nào?” Diệp Trung Hoa mỉm cười.
Dù sao công việc chính của Giang Duyệt đều có liên quan đến chính trị, những phần ghi chép trên bản kế hoạch này vừa nhìn qua đã biết lợi và hại như thế nào: “Mạnh Yên tính toán cũng hay thật, chỉ bỏ ra một chút tiền mà có thể có được thanh danh tốt, đổi được sự tôn kính của biết bao nhiêu người, thậm chí có thể đạt được một địa vị cũng như quyền lực nhất định, ở đây Mạnh Yên là người thắng lớn nhất.” Làm sao Mạnh Yên có thể nghĩ ra được phương pháp tuyệt diệu đến thế này? Việc quan trọng như vậy lại được một cô bé tầm thường nghĩ ra, cô bé mới có mười mấy tuổi?
Nếu như chỉ mới nghĩ ra kế hoạch này thì người khác chỉ có thể nói một tiếng: người này thật thông minh. Lại có thể dễ dàng bỏ tiền của mình ra để thực hiện kế hoạch này thì tính chất lại không hề giống nhau.
Ở trong bản kế hoạch này, nhìn bề ngoài là Mạnh Yên bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng đổi lại muốn có thứ gì đó chỉ sợ có tiền cũng không mua được, cái đó chính là trong tương lai cuộc sống của Mạnh Yên sẽ vô cùng thuận lợi không phải lo lắng gì về tài chính. Những việc kia đối với quân nhân xuất ngũ sẽ có đường lui tốt hơn, tối thiểu sẽ đảm bảo được cuộc sống hàng ngày, bất luận là tại địa phương hay trong quân đội cũng đều có thể yên tâm. Ít nhất quân đội sẽ rất cảm kích Mạnh Yên, sẽ ủng hộ cô rất mạnh mẽ, mà ngay tại địa phương vì muốn đạt thành tích vẻ vang thì cũng sẽ vì cô mà bật đèn xanh. Có những thứ này, ngay lập tức cô đã có rất nhiều sự trợ giúp lớn. Ở tại quốc gia này, quan hệ giữa con người và tình người là quan trọng nhất, mà thông qua kế hoạch này thì Mạnh Yên đều có những thứ đó.
Tất nhiên Diệp Trung Hoa đều biết những việc này, nhưng mà ngay cả bản thân ông cũng có thể được lợi ích lớn nên cũng sẽ không từ chối số tiền kia: “Nhưng đổi lại em hãy nghĩ, bản kế hoạch này sẽ giúp nhà họ Diệp chúng ta giành được khen thưởng với tư cách chính trị, và sẽ giúp cho sự nghiệp sau này của A Nhiên rất nhiều. Cũng có thể giải quyết vấn đề khó khăn nhiều năm qua của quân nhân xuất ngũ.” Thực hiện theo bản kế hoạch này đối với tất cả mọi thứ đều có lợi, dù ông nằm mơ cũng không nghĩ đến. Không thể nghĩ đến Mạnh Yên lại có suy nghĩ sâu xa đến như vậy? Bằng vào phần năng lực này, cũng đủ để cho ông vài phần kính trọng.
Giang Duyệt nghe những lời này, cúi đầu ngẫm nghĩ: “Kế hoạch này thực hiện đúng là một mũi tên bắn ra trúng mấy con chim, kế hoạch chi tiết thế này mà lại được chính Mạnh Yên làm, thật là không thể xem thường thông qua bề ngoài.” Tất nhiên Mạnh Yên chiếm được nhiều lợi ích nhất, nhưng trên thực tế nhà họ Diệp cũng có được lợi ích không hề nhỏ, mà đối với Diệp Thiên Nhiên thì càng không cần phải nói, hiện tại anh đang học trong quân đội, nếu không hề phạm sai lầm gì thì có thể một bước lên mây.
“Anh cũng vậy, thiếu chút nữa đã nhìn lầm, Mạnh Yên không phải vật trong ao, trong tương lai thành tựu đạt được còn chưa thể biết hết.” Ông biết rõ khúc mắc của vợ ông là gì, không nhịn được đành khuyên thêm mấy câu: “Em cũng đừng nên xem thường Mạnh Yên.”
Làm vốn ngân sách chính là một chuyện tốt được cả danh và lợi, không nói đến chuyện cá nhân Mạnh Yên thu được nhiều lợi đến đâu, chỉ riêng cổ phần ở công ty và siêu thị lớn và đa dạng về hàng hóa dịch vụ là đã có rất nhiều lợi nhuận rồi, không chỉ có đề cao danh dự mà còn có thể chặt đứt rất nhiều người có lòng tham. Công ty có thể phát triển hưng thịnh như vậy đã sớm khiến những người khác phải ghen tỵ không ngừng, lại còn muốn được chia phần trong chén canh. Trước kia có thị trưởng Triệu bao bọc nên mới bình an vô sự. Nhưng rất có thể đến một ngày thị trưởng Triệu bị điều đi nơi khác, đến lúc đó phải làm những gì mới được chứ? Nhưng hôm nay tình huống lại bất đồng, đã có kế hoạch này, công ty lại có chỗ dựa lớn nhất là quân đội, vậy còn sợ gì chứ? Quản lý thành phố S bất kể là nhà ai làm, sẽ đều muốn bảo vệ công ty này.
Nghe những lời này Giang Duyệt thấy không phục: “Bất quá Mạnh Yên chỉ thuận lợi kiếm được vài đồng tiền, không cần phải khen ngợi nhiều đến thế.”
Tối hôm qua, Giang Duyệt cũng có xem qua tài liệu về Mạnh Yên, lúc ấy bà đã sửng sốt thật lâu. Với khối tài sản kếch xù đứng trên danh nghĩa Mạnh Yên cũng đủ để cuộc sống tương lai của cô trải qua vô cùng thư thái, đáng sợ là số tiền đó lại do chính Mạnh Yên kiếm được. Ngay cả con trai bà cũng nhờ phúc của cô mà cũng có được một số tài sản không nhỏ, sự việc này là từ trước đến nay bà không hề biết tình hình bên trong. Không trách được khi Mạnh Yên đứng trước mặt bà không hề tỏ ra yếu thế, với số tài sản hiện có Mạnh Yên có thể đứng thẳng lưng đối mặt với bất cứ người nào.
Mặc dù nhà họ Diệp có quyền nhưng tiền tài chỉ sợ không bằng một nửa tài sản hiện có của Mạnh Yên, điều này khiến cho Giang Duyệt không có cách nào tiếp nhận nổi. Trên đời này tại sao lại có người như vậy? Hơn nữa cô gái đó lại chính là người trong lòng con trai bà.
Diệp Trung Hoa âm thầm lắc đầu, vợ ông chính là người mạnh miệng, nhất định không chịu thua: “Mặc kệ như thế nào, em hãy chú ý thái độ của mình khi cùng gặp cha mẹ của Mạnh Yên, không được vênh váo hung hăng xem thường gia đình người ta.” Nhà ông cũng không có tư cách xem thường gia đình người khác.
“Thật sự anh đồng ý chuyện của hai đứa trẻ.” Giang Duyệt hết sức kinh hãi nhưng lại không muốn đối mặt với thực tế: “Anh suy nghĩ lại cho thật kỹ, đây chính là chuyện lớn.”
Tối hôm qua Diệp Trung Hoa đã cùng Giang Duyệt nói chuyện đến nửa đêm, phân tích tỷ mỉ nói chuyện thật lâu, cũng nói luôn quyết định của ông đối với chuyện này. Có điều bà không hề thích Mạnh Yên, không muốn nhận Mạnh Yên là con dâu nhà họ Diệp.
Diệp Trung Hoa đã sớm có quyết định, và cũng không có chuyện thay đổi dễ dàng: “Nhân dịp Mạnh Yên còn chưa có bị người khác để ý đến, trước tiên cứ đồng ý chuyện tình cảm của hai đứa.”
“Theo như anh nói, hình như Mạnh Yên có rất nhiều sự lựa chọn?” Giang Duyệt bất mãn châm biếm, nói gì vậy chứ? Ai còn có thể hơn con trai của bà? Không có đầu óc thì có lợi ích gì chứ?
“Em nói rất đúng.” Diệp Trung Hoa cười rất đắc ý: “Lão Triệu có nói với anh, nếu không phải A Nhiên đã đi trước một bước, ông ta thật sự rất muốn tác thành Mạnh Yên và con trai của ông ta, trở thành con dâu nhà họ Triệu.”
Lão Triệu chính là Thị trưởng Triệu, cũng là chiến hữu cũ của ông. Trước kia ông rất hâm mộ gia đình nhà lão Triệu, bởi vì lão Triệu có một cậu con trai đi học đặc biệt rất giỏi. Có điều lần này ông đến thành phố S, nhưng ngược lại ông ta rất hâm mộ Diệp Trung Hoa, vì ông có một cậu con trai rất xuất sắc, còn có một cô con dâu tương lai rất thông minh tài giỏi. Lúc lão Triệu nói đến những việc này thì ánh mắt kia rõ ràng rất thèm muốn, khiến cho tâm tình của ông cảm thấy rất sảng khoái.
Giang Duyệt há miệng ngạc nhiên, mãi một lúc sau mới bình tâm lại: “Đùa gì thế? Chẳng phải con trai ông ta đang theo học tại đại học Havard hay sao? Sao lại có thể coi trọng loại người như thế?”
“Nếu không phải là con trai ông ta đang ở nước Mỹ, nói không chừng ông ta sẽ ra sức tác hợp Mạnh Yên và con trai ông ta. Đây chính là từ miệng lão Triệu đã nói với anh.” Thấy sắc mặt vợ ông không thoải mái, Diệp Trung Hoa lập tức đi đến bên cạnh ôm Giang Duyệt khuyên nhủ: “Thật ra là em cần những gì? Mạnh Yên là một khối bảo thạch chưa được mài giũa, một khi bị người khác phát hiện …” Một khi bị người khác phát hiện bản kế hoạch này là do Mạnh Yên nghĩ ra, điều này sợ rằng sẽ khiến tất cả các ban ngành chú ý đến, ngay cả bản thân ông cũng nảy sinh lòng yêu mến nhân tài, huống chi là những người khác? Nếu có người khác cũng động lòng, đến lúc đó tranh đoạt sợ rằng chuyện tốt như thế sẽ không đến lượt nhà họ Diệp.
“Mạnh Yên không tính.” Giang Duyệt chính là không ưa thích Mạnh Yên: “Quan trọng là Khả Nhi làm thế nào? Em rất hy vọng Khả Nhi sẽ làm con dâu của em.” Bà nhớ mãi không quên Sở Khả Nhi, ngay từ nhỏ bà đã xác định Khả Nhi chính là con dâu của bà, Khả Nhi với bà rất hợp ý, cùng chung sống rất thoải mái, tình cảm lại rất thắm thiết.
“Em đừng suy nghĩ đơn phương như thế.” Diệp Trung Hoa nhớ chuyện đã xảy ra lần trước khi ông không thể đến thành phố S được: “Khả Nhi và con trai nhà họ Lục tốt hơn, em cũng đừng gây thêm phiền toái gì nữa.” Thực ra ban đầu ông cũng có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ lại không có chút tiếc nuối nào nữa, ngược lại có chút vui mừng.
“Sao có thể có chuyện đó được?” Giang Duyệt cả kinh thất sắc: “Mấy ngày trước con bé đi cùng em và vẫn nói yêu thích A Nhiên nhà mình mà.” Lời nói vẫn còn vang ở bên tai, bỗng dưng ném một quả bom xuống thế này.
Thực ra Diệp Trung Hoa cũng rất thích Sở Khả Nhi, dù sao ông cũng nhìn Khả Nhi lớn lên từ nhỏ, nhưng con trai ông và Khả Nhi không có duyên phận thì biết làm thế nào? Thật may Mạnh Yên là một bảo vật nên nhà họ Diệp cũng không thua thiệt gì: “Con trai nhà họ Lục cũng đã nói rõ quan hệ tình cảm của hai đứa với lão Lục rồi, lúc đó anh cũng ở ngay bên cạnh vừa vặn nghe được.”
“Chuyện này có phải tự ông ta quyết định không?” Thấy chồng mình nói đạo lý rõ ràng như vậy khiến trong lòng Giang Duyệt cũng thấy hoang mang: “Tại từ nhỏ cậu ta chỉ yêu thích Khả Nhi, Khả Nhi không thể nào thích cậu ta được.”
Có điều Khả Nhi có nói sẽ cùng bà đón năm mới, nhưng đêm ngày ba mươi đột nhiên nói trong nhà có việc phải quay về gấp, chuyện này có chút thấp thỏm không yên! Trong nội tâm Giang Duyệt thầm thắc mắc.
“Chuyện tình cảm của thanh niên bây giờ khiến anh thật sự không hiểu nổi.” Vẻ mặt Diệp Trung Hoa rất nghiêm túc, ông không bao giờ mang chuyện như vậy ra để đùa giỡn: “Nhưng có một chuyện anh rất rõ ràng, hai đứa xác thực đi rất gần.”
“Không được, em muốn cùng nhà họ Lục giành lại cô con dâu này.” Giang Duyệt càng nghĩ càng mất hứng, sao chuyện này có thể xảy ra đến bước này kia chứ: “Em thương yêu nhất chính là Khả Nhi, những năm qua em đều coi con bé như người một nhà, thật sự em không thể chấp nhận.”
Nói đi cũng phải nói lại, đều do con trai không tốt, thái độ quá lạnh nhạt làm tổn thương tình cảm của Khả Nhi, mà thực sự Khả Nhi cũng rất thích con trai bà, bà khuyên nhủ mấy câu mới có thể hồi tâm chuyển ý.
“Em thích Khả Nhi hơn nữa cũng đâu có ích lợi gì?” Thấy vợ một mực không chịu giác ngộ, trong lòng Diệp Trung Hoa cũng thấy không thoải mái: “A Nhiên không thích, vậy thì tất cả đều vô nghĩa.” Vợ chồng chúng ta có cường ngạnh hơn nữa thì con trai cũng sẽ phản ứng lại mạnh hơn, chuyện này cũng không có cách nào giải quyết được. Nhưng muốn cùng tranh giành con dâu với nhà họ Lục, chuyện hoang đường như vậy cũng đừng hòng mơ tưởng, không thể nào vì hôn sự của con trẻ trong nhà mà làm hỏng giao tình giữa mấy nhà. Hơn nữa Mạnh Yên có điểm nào thua kém Khả Nhi? Tuy Khả Nhi rất tốt nhưng cũng có chút kiêu căng ích kỷ, còn ở những phương diện khác thì không thể nào so sánh được với Mạnh Yên.
“Thật sự anh sẽ đồng ý để Thiên Nhiên và Mạnh Yên qua lại?” Đột nhiên Giang Duyệt hiểu được thái độ của chồng, nhíu mày: “Nhà bọn họ có điều kiện gì tốt, xứng với nhà chúng ta hay sao?”
“Chỉ cần nhà bọn họ trong sạch là có thể kết thông gia với nhà chúng ta.” Từ lâu Diệp Trung Hoa đã nghĩ thông suốt nhưng vợ ông thì lại không chịu nghĩ thông suốt, cái này đành phải từ từ tác động tư tưởng nếu bắt chấp nhận ngay sợ rằng sẽ không ổn: “Chỉ cần có bản kế hoạch này, con trai chúng ta phấn đấu trong quân đội sẽ cực kỳ thuận lợi như cá gặp nước, không cần phải lo lắng cho con trai nữa.”
“Biết là thế, nhưng nhà họ Sở có bối cảnh lớn như thế, chẳng lẽ chúng ta không thể mượn trợ giúp?” Nói qua nói lại, chính là bà không bỏ được mối thông gia với nhà họ Sở.
“Em hãy dùng mắt nhìn xa một chút, trên đời không có chuyện thập toàn thập mỹ, bản thân Mạnh Yên chính là một sự trợ giúp lớn, cô bé rất thông minh, chỉ cần một ngày mà có thể nghĩ ra bản kế hoạch hoàn mỹ như thế, không những chiếm được nhiều lợi ích mà còn giúp Thiên Nhiên một chuyện lớn.” Lúc này, Diệp Trung Hoa rất hài lòng về Mạnh Yên: “Em vẫn còn cảm thấy cô bé không thích hợp với hoàn cảnh nhà chúng ta hay sao?” Con người không thể quá tham lam nếu không sẽ mất hết còn lại hai bàn tay trắng.
“Thủ đoạn của Mạnh Yên nhiều như vậy, để A Nhiên nắm trong lòng bàn tay, trong lòng em cảm thấy không thoải mái.” Giang Duyệt bất mãn con trai vì Mạnh Yên mà chống đối lại cha mẹ, lại còn buông tha tất cả.
“Đây là chuyện của bọn trẻ, chúng ta không cần quản nhiều như vậy làm gì.” Diệp Trung Hoa nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ, suy đoán chắc giờ này con trai cũng đã đón được cha mẹ của Mạnh Yên: “Em mau giúp anh chuẩn bị một bộ quần áo mới, cũng không thể thất lễ với người ta.”
“Phải trịnh trọng như thế sao?” Tuy miệng nói vậy nhưng Giang Duyệt vẫn đi về phía tử tìm trang phục, thể diện đàn ông vẫn là quan trọng nhất.
Tâm tình Diệp Trung Hoa rất vui vẻ cười trêu chọc: “Đồng chí Giang Duyệt, em không nên phạm phải sai lầm hồ đồ, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai, nếu làm hỏng chuyện, con trai sẽ đau lòng đến chết.”
“Người không có tiền đồ.” Nhớ tới bộ dạng nhu thuận của con trai khi đứng trước Mạnh Yên khiến trong lòng Giang Duyệt như muốn bốc hỏa: “Anh cũng sẽ không thật tâm thích Mạnh Yên đấy chứ?” Trái tim con trai đã bị cướp đi mất rồi, còn chồng bà sẽ không như vậy nốt đấy chứ?
Diệp Trung Hoa không dám nói thẳng, chỉ uyển chuyển khuyên nhủ: “Trước hết em cứ để những thành kiến trước đây sang một bên, chờ đến lúc tiếp xúc nhiều hơn với tính tình của Mạnh Yên, chắc chắn em cũng sẽ thích cô bé.”
Giang Duyệt vung tay lên, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không thể nào, em mới không thèm thích Mạnh Yên.”
“Không thích thì không thích, em không cần thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt như vậy.” Diệp Trung Hoa cảm thấy hết cách với vợ của ông rồi: “Đến lúc đó cha mẹ vợ và em vợ thấy được sẽ khiến cho mọi người thấy không thoải mái.” Diệp Trung Hoa có thể giải quyết được chuyện lớn trong nhà, nhưng không thể khống chế được cảm xúc của vợ mình.
“Thật là không thể giải thích nổi, tại sao mọi người lại yêu thích Mạnh Yên đến thế?” Giang Duyệt càng nói càng ảo não: “Hải Thiên còn nói muốn Mạnh Yên làm con dâu của chú ấy, thật không hiểu nổi bọn họ nghĩ như thế nào?” Sao bà cứ có cảm giác tất cả mọi người đang cố ý đối đầu với bà?
Giọng nói của Diệp Trung Hoa rất nhẹ nhàng: ‘Bọn họ thích Mạnh Yên như thế, cỏ thể khẳng định là Mạnh Yên được người khác yêu thích chứ sao.” Đồ tối được mọi người thích thì đứa trẻ ngoan cũng sẽ được như thế.
“So với Khả Nhi thì không có cách nào so sánh được, Mạnh Yên sẽ không dỗ dành người quá kiêu ngạo, thậm chí sẽ không nở nụ cười.” Trong lòng Giang Duyệt lấy hai người mang ra so sánh cao thấp, Khả Nhi biết làm nũng lại biết lấy lòng bà, còn Mạnh Yên thì sao? Vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, ngay cả một câu nói ngọt cũng không có.
“Vậy trước tiên em phải cho Mạnh Yên nhìn sắc mặt của em thế nào?” Trong lòng Diệp Trung Hoa rất rõ ràng: “Mạnh Yên là đứa trẻ thích mềm không thích cứng, nếu như thái độ của em với cô bé nhẹ nhàng một chút thì cô bé cũng sẽ đáp lễ với em bằng vẻ mặt tươi cười.” Thông qua hai lần gặp mặt, Diệp Trung Hoa đã hiểu rõ tính khí của Mạnh Yên.
Giang Duyệt tức giận muốn hộc máu: “Nhưng em là trưởng bối.” Sao lại phải chủ động lấy lòng hậu bối?
Diệp Trung Hoa đơn phương bày tỏ: “Vậy thì em hãy thể hiện dáng vẻ của một trưởng bối.”
“Tại sao anh cứ giúp đỡ Mạnh Yên nói chuyện như vậy?” Những lời này càng khiến Giang Duyệt cảm thấy bất mãn, nhìn về phía Diệp Trung Hoa nói to: “Cứ coi như Mạnh Yên rất thông minh, anh cũng không cần mọi nơi vì cô bé mà nói chuyện.”
Trong thâm tâm Diệp Trung Hoa chỉ có thể thầm than vãn, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt: “Em nghĩ nhiều rồi, chỉ là anh thấy yêu mến Mạnh Yên thôi.”
Nghe được lời này Giang Duyệt cảm thấy hơi thất vọng: “Ánh mắt của A Nhiên thật là kém, làm sao lại có thể thích loại người như Mạnh Yên?”
Diệp Trung Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ánh mắt con trai rất tốt, vận khí cũng tốt mới có thể tìm được người con gái tốt như vậy. Nhưng mà chắc chắn ông sẽ không tranh luận nhiều với vợ nữa, dù sao trong lòng Giang Duyệt cũng đã có chút lay động, cứ để từ từ vậy. Một ngày nào đó sẽ thật lòng tiếp nhận sự thật này, ép quá nhanh ngược lại sẽ không tốt.
Bình luận truyện