Đợi Tôi 28 Tuổi, Rồi Chú Lấy Tôi Nhé

Chương 12



Cứ thế tôi làm việc hăng say trong một tinh thần phấn khởi.Chuyện tình yêu với Thắng cũng bị gạt bỏ ra khỏi tâm trí của tôi lúc nào không hay.Đúng,cuộc đời này còn nhiều thứ hay ho cho mình làm mà,đừng buồn vì những thứ không xứng đáng.Một hạnh phúc sẽ luôn là cái giá của sự cố gắng.Tôi đã tự động viên mình như vậy đó.

Đến tối phải 23 giờ quán mới đóng cửa nhưng tôi xin về sớm hơn một chút do hôm qua uống rượu say quá nên vẫn hơi mệt.Trước khi lên xe buýt về,tôi còn không quên gọi điện cho cái Hà để gửi lời cảm ơn đến nó.Đúng là trên đời có được một đứa bạn thân như vậy,thấy bản thân mình có một sự may mắn không hề nhẹ.

Ngắm nhìn đường phố Hà nội qua ô cửa kính nhỏ trên chiếc xe tôi đang ngồi.Ai cũng có ít nhất một nỗi đau,nhưng rồi sẽ lại lành thôi.Bất kể ai đi nữa cũng sẽ có một trái tim ấm áp và một tâm hồn đầy nhạy cảm,tôi cũng không nằm ngoài số đó.Nhưng có lẽ,sau khi trải qua một sự đau đớn,chúng ta xứng đáng nhận được những điều ngọt ngào và tốt đẹp thôi,đúng không?

Ngày mai vẫn đến,vẫn tiếp tục diễn ra,chỉ là sao hôm nay tôi cô đơn quá.Kết thúc một mối tình đã đi theo mình suốt từng ấy năm không phải là chuyện dễ dàng.Quên đi một người mình từng coi như sinh mệnh lại càng khó khăn hơn.

“Chọn quên hết hay chọn nhớ thật nhiều..”

Và tất nhiên sự lựa chọn cuối cùng của tôi ngay lúc này vẫn sẽ là “chọn quên hết..”.

Anh ấy quay lưng bỏ đi,rồi biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa hề tồn tại...Và anh ấy cũng xoá tôi khỏi cuộc đời anh ấy nhanh như cái quay lưng đi vậy.Mùa hè năm cấp ba,chúng tôi đi cùng nhau...và bây giờ chúng tôi sẽ không có cơ hội đi cùng nhau nữa.

Tôi không biết đối với anh,tôi là gì,tình yêu của tôi giống như một câu nói,hay một cái phủi tay thôi sao.Một người đã rất thương giờ sẽ trở thành một quá khứ.Tôi tự cho phép bản thân mình yếu đuối nốt ngày hôm nay,từ ngày mai sẽ quyết tâm thay đổi.

Xe buýt đỗ ở điểm gần nhà,tôi bước xuống xe,khẽ hít thở một cái để vực dậy tinh thần,tôi mỉm cười đi về phía trước.Muốn về đến nhà thì tôi phải đi bộ qua một con ngõ nhỏ,bình thường nó sáng lắm nên cũng không sợ,nhưng hôm nay tôi lại gặp phải một vấn đề.

Đầu ngõ,có một đám thanh niên cùng vài ba cô bạn đứng đó sẵn như đang chờ ai đó.Vốn dĩ tôi nghĩ mình chẳng làm gì nên chỉ vội đi qua nhanh,ai ngờ lại bị kéo lại.Điều bất ngờ nhất chính là tôi nhận ra một người quen trong số đó.Không biết gọi là người quen có đúng không nữa?

Cô ấy vừa kéo tay tôi lại chính là bạn gái mới của Thắng...Như cảm nhận được một sự nguy hiểm,tôi cố gắng kìm chế lại cảm xúc nhanh nhất

Quỳnh nó tiến lên một bước,tay còn lại đẩy người tôi khiến balo của tôi rơi xuống đất.Tất nhiên tôi cũng bình tĩnh nhặt lên,mặt đối mặt với cô bạn gái mới của người yêu cũ.

—Tôi không gây thù gây oán với các người,cớ sao lại gây sự với tôi

—Tao nhìn tao ngứa mắt,tao thích gây sự đấy,mày ý kiến gì à.Miền,chẳng lẽ mày không biết tao là ai?

—Mày nói vậy có ý gì?

—Mẹ kiếp,chẳng lẽ mày lại không biết tao.

Đám thanh niên có vẻ háo hức với trò đùa sắp được diễn ra,cả đám hú hét làm ầm ĩ cả một con ngõ.Tiếng hú ấy đã làm vài con chó quanh đấy không kiềm chế được mà sủa inh ỏi.Sợ ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh,nên tôi quyết định ba mặt một lời với tụi nó.

—Tao biết mày,nói đi,mày đến tìm tao có việc gì.

—Cuối cùng mày cũng chịu thừa nhận

—Mày muốn cái gì?Nói..

—Hôm nọ chẳng phải mày đến phòng trọ của tao kiếm chuyện trước sao?

—Đấy là hậu quả của việc muốn làm kẻ thứ ba đấy.

—Mày xem,giờ Thắng là của tao rồi,anh ta bỏ mày rồi.

—Là tao bỏ anh ta trước mà,là tao nhường anh ta cho mày đấy,Quỳnh ạ.

—Mày nói gì..con chó?

—Tao nói là tao nhường nó cho mày đó..

—Dù sao kẻ chiến thắng vẫn là tao mà.

—Ừm,Ok,tao là kẻ thua cuộc.

—Đáng lắm.

—Chẳng lẽ mày đến đây tìm tao chỉ để xác nhận chuyện ấy thôi sao.

—Tao thích thế đó.

—Tao cảm thấy mày thực sự mất giá trị đó.

Quỳnh nó nghe xong liền lao lại giật tóc tôi rồi tát tôi một phát vào mặt,Tất nhiên tôi sẽ không đứng yên mà chịu trận.Nó tát tôi một,tôi tát lại nó hai.Thực ra sức của nó không bao giờ ăn thua được với sức tôi,nên nếu mà đấu tay đôi thì tôi chấp nó mấy mạng.

Lũ bạn thấy con Quỳnh bị đánh liền lao vào đánh hội đồng tôi.Trước đây học võ nên tôi vận dụng một chút bảo vệ bản thân,sau một hồi vật lộn cuối cùng tôi cũng xử cho bọn nó ra một trận.Tất nhiên,toàn thân tôi thương tích không hề nhỏ.Lũ chúng nó có vẻ sợ,nên tôi cũng không còn sức đánh nhau thêm.Tôi đứng dậy,tay nhặt cặp sách để đi.Trước khi đi tôi còn không chỉ tận mặt cái Quỳnh để nói.

—Tao và Thắng giờ không còn là gì nữa.Anh ta chọn mày thì chúng mày cứ yêu nhau đi.Anh ta đã phản bội tao để chọn mày,thì nhất định sẽ có một ngày anh ta phản bội lại mày để chọn một người khác.Sinh ra là phận con gái đã đủ khổ rồi,mày đừng vì một thằng đàn ông mà hạ thấp bản thân chịu nhiều thiệt thòi như vậy?Chuyện tao với mày giải quyết xong,hôm nay mày dẫn người đến đây đánh tao coi như là hoà vụ hôm nọ tao ném chất bẩn vào nhà mày,từ nay không ai nợ ai,cuộc sống từ đây không ai liên quan đến ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện