Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 41



Vũ Di Đình nghe được lời tình thoại như lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn, lệ rơi đầy mặt, khóc nấc lên thành tiếng.

"Nhã Thư...."

"Em đây... Em đây...", Trương Nhã Thư nghe thấy Vũ Di Đình lần đầu gọi tên mình sau ngần ấy năm, trong lòng ngập tràn thư sướng.

"Tôi xin lỗi. Tôi cảm thấy có lỗi với em rất nhiều... tôi... thật không thể xứng với tình cảm của em nữa rồi. Tôi rất mâu thuẫn, tôi đau lắm..."

"Không phải, Di Đình, chị không có lỗi gì hết. Nhã Thư này tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt được chị, dù người đó là ba của em, cũng không thể.", Trương Nhã Thư nói, sẽ không có bất kì ai được quyền làm tổn thương người trong lòng mình.

"Em...", Vũ Di Đình đôi môi đỏ mọng ươn ướt làm mê đắm lòng người, rưng rưng nước mắt nhìn Nhã Thư.

Trương Nhã Thư đưa tay lau dòng lệ trên mặt Vũ Di Đình, ánh mắt nhu hòa nhìn người trong lòng rồi thở dài một cái.

"Em đã biết. Vài ngày trước khi trở về, mẹ đã nói cho em nghe về quyết định của ba gặp chị ngày đó, là để tách chị ra khỏi cuộc đời em. Hiện tại em đã có trong tay công ty của ba, chắc chắn sẽ có thể dùng nó để khiến ba đồng ý cho em và chị."

"Mẹ của em...cũng đã biết chuyện chúng ta?"

"Ngày đó em vô tình để quên điện thoại của mình ở nhà, xui xẻo thế nào ba em đã phát hiện ra tin nhắn của chúng ta, sau đó đi tìm chị. Vài tháng trước khi em về nước, ba đã kể lại chuyện này cho mẹ nghe. Mẹ em ban đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng bà là người thiện lương và hiểu chuyện, không phản đối việc em yêu phụ nữ, cũng ra sức khuyên nhủ ba, nhưng ông ấy vẫn không đồng ý. Nhưng mà, Di Đình, chị yên tâm, hiện tại em đã có đủ sức để bảo vệ chị, bảo vệ tình yêu của chúng ta, sẽ có thể khiến ba em chấp nhận chuyện này."

Vũ Di Đình nhìn ánh mắt trong veo sáng rỡ của Trương Nhã Thư, thấy người mình yêu kiên định hứa hẹn thì trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng rồi như nhớ ra một điều, lại cúi đầu phiền muộn.

"Nhã Thư, tôi yêu em, yêu rất nhiều, đến nỗi trong suốt thời gian qua đêm nào tôi cũng đều mơ thấy em, em đứng đó nhìn tôi và cười, nụ cười còn tươi sáng hơn bảo vật quý giá. Ba của em nói đúng, khi yêu thích một đóa hoa, không hẳn phải hái nó cho riêng mình, mà là phải vun trồng, nếu tôi được lựa chọn thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định, bởi tôi rất vui mừng khi hiện tại em là một đóa hoa xinh đẹp, trưởng thành và cứng cáp. Tôi làm em đau khổ, nhưng em vẫn không trách tôi, còn một mực làm tất cả cũng chỉ vì tôi. Em hy sinh cho tôi nhiều như vậy, tôi thật sự rất hổ thẹn vì bản thân không xứng đáng, tôi chỉ biết ích kỉ và vô tâm đứng nhìn. Ngày trước tôi nói chia tay bởi vì em không đủ trưởng thành, nhưng hiện tại tôi mới là người không đủ tư cách. Tôi biết em không trách tôi, nhưng tôi giận chính mình, lòng tôi rất mâu thuẫn. Cho đến cuối cùng, tôi vẫn là người nhu nhược, tự thấy bản thân thật tồi tệ, không đủ tư cách xứng đôi với em."

"Di Đình, sao chị lại nói vậy? Tư cách thì sao chứ, em không nghĩ nhiều như thế, em chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau là đủ. Chị cũng đã dành ra bốn năm tuổi trẻ của mình để chờ đợi em, đó chẳng phải là hy sinh hay sao? Chúng ta không ai có lỗi cả, hiện tại mọi thứ thậm chí còn tốt hơn trước rất nhiều, chị đừng tự trách mình nữa có được không? Di Đình, chị nghe đây, Nhã Thư này cả đời chỉ có thể yêu một mình chị, chẳng lẽ chị bắt em cả đời này nằm trên giường cô đơn mỗi đêm mà không có ai bên cạnh hay sao?", Trương Nhã Thư lắc nhẹ vai Vũ Di Đình, khẩn thiết hỏi như đang cầu xin.

"Nhã Thư... tôi..."

Trương Nhã Thư im lặng chờ đợi câu trả lời, tiếng trống ngực đập thình thịch nghe rất rõ.

....

....

Được rồi, lâu quá, lẽ nào không muốn trả lời, hay là khó nghĩ quá đây? Có lẽ đã đến lúc dùng biện pháp mạnh rồi, coi như là thêm chút động lực cho người kia thôi.

Trương Nhã Thư ôn nhu tiến lại gần, đặt lên môi Vũ Di Đình một nụ hôn thật nhẹ. Khoảnh khắc hai người chạm nhau, đôi môi mềm mại ướt át vẫn giống như nụ hôn của bốn năm về trước, khiến tất cả mọi kí ức như đọng lại làm một, nhu hòa tan ra thành mật ngọt, lan tỏa khắp cơ thể như làm gió xanh, trái tim đã đóng băng từ lâu cũng dần trở nên ấm áp. Hương vị tuyệt vời này, sau bấy nhiêu năm cũng không hề thay đổi, thậm chí còn ngọt ngào hơn, câu hồn hơn trước. Nỗi nhớ thương ấp ủ bao lâu nay cũng vỡ òa ra trong hạnh phúc, nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng như muốn chiếm trọn đối phương, cả hai gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt, hai tay quấn chặt lấy nhau cơ hồ hòa tan cơ thể người kia vào trong lòng mình.

Vũ Di Đình bị Trương Nhã Thư dùng sức quấn quýt dần trở nên khó thở, lúc này mới bừng tỉnh, trong đầu rối rắm không biết xử trí như thế nào, vội vàng đẩy Nhã Thư ra rồi vùng chạy. Trương Nhã Thư tần ngần đứng một chỗ một lúc lâu liền phát giác người kia đã sớm không còn ôm lấy mình, liền đuổi theo.

"Di Đình, chờ em với! Đừng đi!", chết tiệt, sao lại có thể chạy nhanh thế kia, truyền thuyết kể lại phụ nữ gần ba mươi đúng là có sức khỏe phi thường quả không sai a, ta đây đuổi theo chưa được mười bước đã muốn ngã lăn xuống đất cho rồi. Trương Nhã Thư thầm mắng mình một phen, chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi mà thể lực yếu ớt không khác gì bà lão tám mươi hai.

Vũ Di Đình nhanh chóng bắt được taxi, bỏ lại Trương Nhã Thư đang hoảng hốt không biết phải làm sao, tài xế của mình cũng đã được lệnh về nhà trước. Phát hiện bác bảo vệ già của trường đang nhàn nhã dắt xe đạp ra để đi chợ, Nhã Thư liền sinh lòng đạo tặc.

"Bác Hai, cho cháu mượn xe nha!!", không để cho ông bác trả lời, tên ngông cuồng kia đã nhanh chóng giật lấy chiếc xe đạp rồi chạy đi mất, hành động thuần thục như một tên cướp chuyên nghiệp, thoang thoáng còn nghe tiếng tri hô "Cướp! Cướp!" thất thanh ở phía sau. Ấy chà!! Đã bốn năm không đi xe đạp, có chút không quen, Trương Nhã Thư hơi loạng choạng một chút nhưng cũng dần lấy lại được thăng bằng, phát hiện lối đi của taxi đằng trước chính là đang hướng về nhà Vũ Di Đình, liền cảm thấy an tâm, bản thân không cần tăng tốc quá nhanh để đuổi theo.

Vũ Di Đình ngồi trên xe ngoái đầu nhìn lại thì thấy có một tên ngốc đang lẽo đẽo đạp xe theo ở phía xa xa, trong lòng mang theo một cỗ xót thương, nhưng lại cảm thấy vô vàn ấm áp. Cũng đã lâu lắm rồi, tên ngốc kia không đạp xe theo mình về đến tận nhà, Vũ Di Đình nhớ lại, khoảng thời gian khi xưa thật vui vẻ, những ngày thường nhật cũng trở nên hạnh phúc đến lạ thường. Nhã Thư tươi cười, Nhã Thư ngu ngốc, Nhã Thư kể chuyện, Nhã Thư ngông cuồng, Nhã Thư chơi đàn, tất cả những hình ảnh đó, cùng lúc hiện lên rõ mồn một trong đầu Vũ Di Đình, khiến cô từng giây từng phút trôi qua đều thêm nhớ thương người kia, cứ tưởng tình cảm bản thân đã tận lực chôn giấu và tự lừa dối mình sau bao năm qua đã dần phai nhạt, chỉ cần một nụ hôn của Trương Nhã Thư, tất cả công sức của Vũ Di Đình bốn năm qua đều đổ sông đổ biển.

Taxi dừng trước cửa nhà Vũ Di Đình, cô xuống xe rồi đivào trong chờ Trương Nhã Thư, năm phút sau trời bỗng dưng đổ mưa xối xả. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện