Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 2: 2: Ông Bà Ngoại




Trời âm u, mây mù dày đặc khiến cô cảm thấy không khí có phần buồn thảm, ngang qua vài ngôi nhà nhỏ, người dân nơi đây vẫn sinh hoạt, sống và làm việc vui vẻ.

Dường như khí trời nơi đây dù có lạnh và buồn đến mấy cũng không làm con người ta chùn bước.

Nhỏ em reo lên đầy hứng thú, hiện ra trước mắt gia đình nhỏ là một cánh đồng rộng lớn mênh mông, gió thốc vào từng cơn lạnh buốt, xa xa cách khoảng dăm ba bước chân là một căn biệt thự trông cổ kính và ảm đạm, có ba tầng, được sơn màu nâu trầm khiến cho bề ngoài của nó càng thêm phần ảm đạm và huyền bí.
Cả nhà tiến đến trước căn biệt thự, ba gõ cửa rồi đứng đợi vài phút.

Không thấy ai ra mở cửa, ba gõ tiếp lần thứ hai, vẫn không có ai trả lời.

Kì lạ thật, có chuyện gì thế nhỉ?
Ba lẩm bẩm:
"Sao thế này? Không lẽ ông bà ngoại đi đâu?"
"Ba ơi sao vậy ba?"
Syrena hỏi, ba nhẹ nhàng xoa đầu con bé, đoạn bảo mẹ:
"Này em, có khi nào ba mẹ đi du lịch không?"
Mẹ thấy thế lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, ba hôm bữa té gãy chân giờ đang trong thời gian bó bột, mẹ thì không bao giờ đi đâu một mình hết.

Vả lại, ông bà đã nói là nghỉ hè này cho hai cháu về đây chơi, lời hứa chắc nịch như vậy sao mà thất hứa được?"

Ba thấy thế gật gù, đang định gõ thêm lần nữa thì đằng sau có giọng nói vang lên khiến bốn người giật bắn mình.
"Về rồi đấy hả?"
Cả bốn người cùng nhau quay lại, chị em cô cùng reo lên:
"Ông ngoại."
Rồi chạy đến sà ngay vào lòng ông, ông cười hiền từ, ôm hai đứa cháu gái miệng hỏi thăm đủ thứ.

Mẹ và ba từ sau tiến đến, mẹ lên tiếng nhắc:
"Hai con, chân ông đang không khỏe, đừng làm gì khiến ông đau đấy."
Thế nhưng ông ngoại lại khoát tay, nói:
"Ôi dào, chân ba khỏi từ tận hai tháng trước rồi, giờ khỏe re, đừng lo nhá."
Mẹ ngạc nhiên, ba cũng thế.

Hai người đồng thanh:
"Sao hay thế ạ?"
"Thì cứ theo chỉ dẫn của bác sĩ là được thôi, người già mà cứ làm như người trẻ không bằng ấy."
"Thế tụi con mới lo ấy."
Ba cất lời, ông ngoại đáp:
"Người già kĩ lắm các con ơi, tuổi này rồi đâu còn xốc nổi gì được nữa, ha ha."
"Ơ, thế bà ngoại đâu rồi ông?"

Cô cất lời, ba mẹ cũng nhìn quanh quất, nhỏ em níu tay áo ông mếu máo:
"Ông ngoại ơi bà đâu rồi ạ?"
Ông cười hiền, xoa lưng đứa cháu gái đoạn dắt nó bước đến trước cửa biệt thự, ông bảo:
"Bà ở trong này này, thế nên đừng lo nhá."
"Dạ."
Syrena gật đầu, cả cô và ba mẹ cũng xách hành lí bước theo, ông ngoại lấy từ trong túi áo ra một chùm chìa khoá, chọn ra một chìa trông khá tinh xảo đẹp mắt rồi tra vào ổ.

Tiếng "cạch" vang lên rõ to rồi ông đẩy cánh cửa bật mở ra.

Bên trong biệt thự là một không gian rộng lớn với sàn gỗ, bàn ghế bày trí gọn gàng, hoa văn trên nội thất căn nhà đều là hoa văn nổi, sờ vào có cảm giác cồm cộm khá kì lạ.

Phía đằng kia kế bên tủ đựng chén dĩa là một cây dương cầm cổ điển, cạnh đó còn có một cây Organ.

Syrena reo lên đầy phấn khích, chạy ngay đến chỗ cây dương cầm, ngồi vào như một nhạc sĩ thực thụ.

Cô bé nói:
"Ông ngoại xem con nè, con có giống một nhạc sĩ không?"
Ông ngoại bước đến chỗ cô bé, cười hiền, đáp:
"Cháu ông lúc nào cũng là nhạc sĩ giỏi và tài hoa hết."
"Mấy cháu về rồi đó hả?"
Một giọng nói đứng tuổi vang lên từ trên cầu thang, mọi người ngước nhìn.

Hiện ra trước mắt cả nhà là hình ảnh một người bà trong bộ áo bà ba giản dị, mang đôi dép đi trong nhà được thêu hoa văn đẹp đẽ, bà ngoại từ từ bước xuống cầu thang, miệng bảo:
"Chao ôi, làm tưởng tối bây mới tới, ai dè đâu tới sớm vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện