Đồn Công An Thần Kinh
Chương 25: Kết thúc nội dung chính
Sky: Còn 2 phiên ngoại nhỏ về anh Thanh và anh Ngạn.
Khi toàn bộ phòng họp trong phân cục B của Bộ Chính trị về căn bản đã bị phá sập, Trưởng ban Vương thuận lợi thăng lên cấp Phó, chức vụ tạm thời chưa điều chỉnh luôn, tiếp tục làm Trưởng ban Vương ban Nhân sự của anh.
Đồng chí Triệu Bồi Thanh từng nói, không có chuyện gì cậu hai Tiểu Chu có biết hay không, chỉ có chuyện cậu có muốn biết hay không mà thôi. Cho nên khi anh ta xòe ra bản phác thảo của “Văn bản chính thức của phân cục P năm 200X”, văn kiện số 1, “Nghị quyết về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm chức vụ của đồng chí Vương Hoành” cho mọi người xem trong phòng làm việc, vấn đề mà cậu hai Tiểu Chu muốn biết là: “Nếu ban hành tài liệu này, liệu em có bị người ta trùm bao tải đánh xỉu không nhỉ?” Mười trang đầu đều là về việc thăng chức, hai mươi trang sau toàn là giáng chức, cách chức, ngoài thì là thăng mà trong thì là giáng.
Đồn phó Triệu an ủi cậu: “Mọi người đều là cảnh sát nhân dân cả, cái việc đánh ngất xỉu chắc chắn chẳng ai làm đâu.” Đồng chí Chu Thiên Uyên hơi yên tâm. Đồng chí Triệu Bồi Thanh lại bổ sung thêm: “Nhiều nhất thì chỉ là quang minh chính đại vây đánh cậu thôi.”
^0^“`
Cảnh sát trưởng Lục phân tích: “Tiểu Thiên bị đánh là chắc chắn rồi. Nhưng mà Triệu lão này, anh cũng chẳng thoát đâu.” Nụ cười của Triệu lão sượng lại. Nụ cười của Cảnh sát Lục khiến người ta giận điên tiết: “Anh có chắc chắn là không phải Vương Hoành đang trả thù cho anh đấy chứ?”
Đồn phó Triệu nhếch mép: “Tôi cám ơn anh ta! Tôi đến đồn Thần Kinh sắp được ba năm rồi, bây giờ anh ta mới nhớ đến việc phải trả thù cho tôi?”
“Vậy anh giải thích thế nào về việc người trong đợt thanh trừ này có hơn một nửa là những người lúc trước đá anh đến cơ sở?” Vương Hoành lôi hết những người cả trong tối lẫn ngoài sáng ra.
=_= “Ai chịu trách nhiệm giải thích nửa còn lại?”
Sáu con mắt nhìn cậu hai Tiểu Chu.
Đồng chí Chu Thiên Uyên thều thào trả lời: “Không liên quan đến em!” Oan quá đi, bây giờ cả phân cục đều biết Vương Hoành là một kẻ không biết xấu hổ rồi, — vì được ở bên cậu hai Tiểu Chu mà phấn đấu quên mình, không màng điều gì! — Trưởng ban Vương đọc tiểu thuyết ngôn tình mà lớn lên đấy nhé ^^.
Cảnh sát trưởng Lục nhìn cậu: “Một nửa này hình như đều có thù oán với mi.”
Cậu hai Tiểu Chu trợn trắng mắt: “Thù gì? Yêu hận tình thù à?”
Đồng chí Tô Bạch hơi hoang mang: “Triệu lão, hai ngày trước anh nói Vương Hoành cắn hơn một trăm người, trong văn kiện không chỉ ra điểm này chứ nhỉ.”
“Đúng là không ghi ra.” Ba bốn chục trang giấy: “Sao có thể toàn là kẻ ngốc được chứ.” Mới vài ngày đã quay ra trở mặt với nhau.
Ánh mắt Cảnh sát trưởng Lục sáng rực lên. “Đến cuối tháng ký phát chính thức có lẽ sẽ có hai kẻ ngốc.” Mà lúc đó, Trưởng ban Vương đã biến thành Phó Chủ nhiệm Vương rồi!
Trong phòng nổi lên một cơn gió lạnh, ai cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Triệu Bồi Thanh cười khổ. “Nghe nói anh ta đang chứng minh cho Chu Cảnh Uyên thấy anh ta có khả năng bảo bọc Tiểu Thiên.”
Tô Bạch thì thào: “Tiểu Thiên không cần người bảo bọc, cậu ta cần người giám hộ.” Đừng để cậu ta gây hại cho an toàn công cộng nữa.
Cậu hai Tiểu Chu – người cần giám hộ – rất cảm động, Tô Tiểu Bạch quả nhiên là tri kỷ của cậu. Quay đầu lại, xác nhận với Triệu Bồi Thanh: “Triệu lão, anh vốn cùng ban ngành với anh ấy và Điểm Điểm nhỉ. Những kẻ lật đổ anh là người của ban ngành khác, đúng không?”
Lại cười gượng: “Tiểu Thiên, chúng ta không cần nâng lên đến trình độ đấu tranh giai cấp đâu.”
Lục Minh Ngạn bác bỏ: “Lúc đó, bởi vì Triệu lão là đồng tính mà lật đổ người của anh ta, tất nhiên cũng có khả năng là lật đổ anh. Lần này Vương Hoành đúng lúc danh chính ngôn thuận đá đít bọn họ xuống, còn những người có thù oán với anh thì anh ta cũng giết một trăm răn đe một nghìn. Hiện tại, tiếng tăm của ‘tình thánh họ Vương’ đã lan khắp phân cục rồi. Cứ tình hình này thì hai năm nữa…”
“Anh ấy có thể làm Cục trưởng rồi!” Cậu hai Tiểu Chu nói rất súc tích.
Mọi người im lặng. – Đây chắc chắn không phải là ‘có thể’ nữa rồi.
Đồn phó Triệu lên tiếng thay tất cả anh em đồng chí. “Hai năm nữa thì anh ta sẽ quét dọn sạch sẽ những kẻ chống đối. Tôi cứ tưởng chí ít thì anh ta cũng đợi đến khi Chủ nhiệm về hưu mới thăng lên cấp Phó, sau đó lấy Phó thay mặt Chính, ba năm sau Phó hỗ trợ Chính, năm năm sau thăng lên Cục phó. Nhưng xét đến mối quan hệ trước mắt của anh ta và Chu Cảnh Uyên thì hai năm sau thăng lên cấp Cục cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.”
Cậu hai Tiểu Chu học hỏi: “Anh ấy và Chu Cảnh Uyên là mối quan hệ gì?”
Đồn phó Triệu trả lời: “Anh vợ.”
Đồng chí Chu Thiên Uyên choáng váng: “Em cứ tưởng giữa họ là mối quan hệ sói họp theo đàn chứ.”
Tô Bạch chau mày. “Sao tôi cứ cảm thấy hình như là Vương Hoành đang lợi dụng Tiểu Thiên nhỉ.”
Lục Minh Ngạn cười khẩy: “Đổi ‘hình như’ thành ‘chắc chắn’ đi.”
Triệu Bồi Thanh thông cảm hỏi cậu hai Tiểu Chu: “Cậu nghĩ sao?”
Cậu hai Tiểu Chu cầm tài liệu, cân nhắc từng câu từng chữ. “Em cảm thấy…”
Tô Bạch lo lắng nghe xem cậu nói cái gì.
“… Tớ cảm thấy Triệu lão và Tiểu Liễu nhi hình như có quan hệ không đứng đắn!”
“Xoạch!” Tô Tiểu Bạch gục ngã, vừa đứng lên vừa trình bày sự phân tích sâu sắc nhất của bản thân: “Tôi là heo nên mới đi lo lắng cho cậu ta!” Chú heo Tiểu Bạch căm phẫn. “Phòng làm việc nhường lại cho mấy người đấy.” Khom lưng lui ra.
Triệu lão rất khiêm tốn, rất khách sáo. “Đổi ‘hình như’ thành ‘chắc chắn’ đi. Cảm ơn!”
Đôi mắt của Cảnh sát trưởng Lục lạnh tanh.
Triệu Bồi Thanh và cậu hai Tiểu Chu cùng rụt cổ lại, Chu Thiên Uyên biện bạch: “Cậu ấy có thể lấy trộm tài liệu chưa ban hành đưa cho Triệu lão, như thế thâm tình cỡ nào cơ chứ.”
Cảnh sát trưởng Lục nói tiếp: “Đổi ‘thâm tình’ thành ‘gian tình’ đi.”
(*) Câu này mình giữ nguyên ‘thâm tình’ và ‘gian tình’ cho vần, chứ biên thuần Việt thì nó không khớp.
Đồn phó Triệu cũng đứng dậy, than thở: “Tôi cảm thấy nếu bốn người chúng ta có thể thảo luận cho ra kết quả thì đồn Thần Kinh có thể đóng cửa ngừng hoạt động được rồi.” Cả thế giới yên tĩnh hẳn.
Đồng chí Triệu Bồi Thanh thong thả bỏ đi.
Lục Minh Ngạn cũng đứng dậy, đi đến trước mặt cậu hai Tiểu Chu, mặt đối mặt hỏi cậu: “Tin tưởng Vương Hoành vậy sao?”
Lắc đầu: “Không.”
“Tin tưởng người nhà không?”
Lại lắc đầu: “Cũng không.”
Cảnh sát trưởng Lục nhíu mày: “Chu Thiên Uyên!”
Chu Thiên Uyên cười rạng rỡ: “Anh Lục, em tin bản thân mình!”
***
Cậu hai Tiểu Chu – người tin vào bản thân – xách chú thỏ sống về nhà.
Trưởng ban Vương hơi sửng sốt. “Em muốn làm Hằng Nga à?”
“Em muốn giết gà dọa khỉ!” Tung tăng đi về phòng hướng Bắc, quăng chú thỏ vào hang.
Đồng chí A Hoa rất chi là buồn bực với chú thỏ, – từ khi chui từ trong trứng ra, nó chỉ ăn thỏ đông lạnh bán trong siêu thị, chưa từng gặp thỏ sống sờ sờ thế này. – Chú thỏ đáng thương đã bị dọa ngất từ lâu rồi!
Trưởng ban Vương đứng ở một bên hỏi: “Con thỏ này là gà?”
Cậu hai Tiểu Chu đắc ý gật đầu.
“Ai là khỉ?”
“Anh!”
Trưởng ban Vương lại gần, xách cậu hai Tiểu Chu đang dựa vào cạnh hang chờ xem một màn máu me be bét quăng lên sofa. “Lại sao nữa vậy?”
Cậu hai Tiểu Chu mếu máo: “Bọn họ nói anh lợi dụng em.”
“Bọn họ?” Trưởng ban Vương cười hiền từ: “Là ai?”
“Triệu lão, cảnh sát Lục và Tiểu Bạch.” Ba tên đầu sỏ của đồn Thần Kinh.
“Biết rồi.”
Cậu hai Tiểu Chu bối rối: “Biết cái gì?”
Biết rằng bước tiếp theo nên biến ba tên kia thành thịt khô để chuẩn bị ăn Tết. “Tiểu Thiên, Tô Bạch thì anh không biết. Triệu Bồi Thanh là kẻ ‘một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng’, Lục Minh Ngạn mắc chứng vọng tưởng bị hại. Bọn họ cho rằng anh đang lợi dụng em, em nghĩ sao?”
Cậu hai Tiểu Chu nhìn trần nhà: “Không phải là anh lợi dụng, mà anh chỉ đang dựa thế thôi.” Nói trắng ra là tiện thể ấy mà.
Vương Hoành cười thành tiếng. Lúc nên hiểu chuyện thì tên nhóc kia không hề mù quáng. “Nếu thật sự muốn lợi dụng thì mười năm trước anh nên theo đuổi Chu Cảnh Uyên.” Mà không phải là tốn công tốn sức lừa em về.
Bó tay. “Rốt cuộc anh và anh trai em bàn bạc thế nào rồi?”
“Rất tốt, đợi đến lúc Điểm Điểm ký phát tài liệu thì cậu ta sẽ không nói thêm được câu gì nữa.” Kẻ dựa thế cũng không chỉ có một mình Vương Hoành anh, Điểm Điểm, Tú Tú, Chủ nhiệm, vân vân, vân vân à? – chính là Chu Cảnh Uyên đó.
“Sắp xếp như vậy em thấy hợp lý chưa?” Trưởng ban Vương tiện thể phản hồi ý kiến căn bản về lần điều chỉnh nhân sự lớn này.
Đồng chí Chu Thiên Uyên cười trộm: “Anh biết Tiểu Liễu nhi in trộm tài liệu của anh à?”
“Muốn trộm đồ trộm đạc từ anh ư, cậu ta còn non lắm.”
Cậu hai Tiểu Chu nuốt nước miếng: “Nếu có người đến đánh em thì sao?”
Trưởng ban Vương liếc cậu một cái, trả lời: “Em thấy sao khi anh lên chức Phó Chủ nhiệm?”
??? “Không ý kiến.” Nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Vẫn là một cảnh sát mà thôi.” Cho dù làm đến chức Cục trưởng thì vẫn chỉ là một cảnh sát.
Vương Hoành im lặng một lát, nói với cậu. “Ngoài anh ra, chắc là không ai muốn đánh em đâu.”
***
Lại là một mùa Đông năm nọ, Đồn Công an Thần Kinh lại có người mới đến báo danh.
Năm nay không cần bảo vệ Lão Thái ba giục bốn mời nữa, Cảnh sát trưởng Lục dẫn theo Đồn phó Triệu, Tô Tiểu Bạch và cậu hai Tiểu Chu đi ra đón tiếp.
Người mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm đứng ngoài cửa là — Vương Hoành.
Tô Bạch chép miệng: “Không phải chứ?” Vương Hoành không lo làm Phó Chủ nhiệm, lấy phó thay mặt chính, lại chạy đến Đồn Thần Kinh làm Phó Chính trị viên. – Tuy rằng đều là cấp Phó, nhưng mà quyền lực cách một trời một vực đó.
Lục Minh Ngạn giật mình: “Chẳng trách trong lệnh điều động nhân sự mập mờ không nói rõ tên tuổi!”
Cậu hai Tiểu Chu sáp lại, mau chóng rướn lên cắn một miếng. “Em đi thôn ủy đây.” Tràn đầy sức sống chạy đi.
Đồn phó Triệu thở dài: “Tôi nhớ Tiểu Liễu nhi rồi.”
Lục Minh Ngạn giơ chân đá văng anh ta. “Muốn đi thì xéo sang một bên.” Đi tới, đối diện Vương Hoành, nói bốn chữ: “Tôi phục anh rồi!”
Tô Bạch vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Phó Chính trị viên Vương lách qua bọn họ, xách Triệu Bồi Thanh lại. “Giới thiệu sơ sơ đồn Thần Kinh cho tôi đi.”
Giới thiệu cái gì? Anh quen nơi này hơn cả tôi đấy. “Trưởng ban Vương, à không, Phó Chính trị viên Vương, không phải anh bị đãng trí sớm đấy chứ?”
Phó Chính trị viên Vương rất thân thiết, kéo tay Triệu Bồi Thanh: “Tiểu Triệu, thật ra cậu vẫn có thể gọi tôi là Phó Chủ nhiệm Vương.”
!!! Đồng chí Triệu Bồi Thanh suýt ngất luôn: “Là sao?”
Ý là: “Để hưởng ứng công trình ‘ba cơ’ của Bộ Công an, phân cục tiến hành cải cách cơ chế nhiệm vụ cảnh sát. Thông thường thì cán bộ các phòng ban trở lên đều đến các đơn vị cơ sở nhận một chức gì đó, mỗi tuần phải đến cơ sở làm việc một ngày. Tôi bèn xin đến đồn Thân Kính làm Phó Chính trị viên.”
Gương mặt Tô Bạch nghiêm túc hẳn lên: “Tiểu Thiên biết không?”
Phó Chủ nhiệm Vương rất cảm thông với trí thông minh của cậu ta: “Cậu đoán xem?”
Fuck, Tô Tiểu Bạch lại muốn đánh nhau. Vừa rồi thằng nhãi kia nhìn thấy Vương Hoành còn cảm động không thôi cơ mà! – phái hành động.
Lục Minh Ngạn tiến lên: “Tôi khinh bỉ anh.”
“Tôi sẽ gia tăng biên chế của cảnh sát đồn Thân Kính!” Phó Chủ nhiệm Vương nói chắc như đinh đóng cột.
Cảnh sát trưởng Lục sửa miệng ngay tắp lự: “Tôi thích anh.”
Tô Tiểu Bạch đấm xuống dưới, tôi khinh bỉ hai người các anh!
Vương Hoành quay người lại, nói với Tô Bạch: “Tôi sẽ gia tăng các hạng mục kinh phí cho đồn Thân Kính.”
Tô Bạch không đấm nữa, đôi mắt lấp lánh ánh sao: “Em cũng thích anh.”
Triệu Bồi Thanh đứng bên cạnh, Vương Hoành gằn từng tiếng nói với anh ta: “Chúng ta ở phân cục làm quan liêu, ở đồn Thần Kinh làm một cảnh sát!”
Đồn phó Triệu cười xòa: “Vương Hoành, đến hôm nay, cuối cùng em đã có thể thoải mái rồi.”
Phó Chính trị viên Vương rất hài lòng, xem ra cuộc họp triển khai công tác sau này sẽ rất thuận lợi.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Đồn trưởng Long và Chính trị viên.” Phó Chủ nhiệm Vương đảo khách thành chủ muốn dẫn mọi người vào tòa nhà hai tầng kia.
Triệu Bồi Thanh trả lời: “Anh không gặp được Chính trị viên đâu, còn Lão Đại thì ở bên kia kìa.” Lão Đại Long đang ở trong vườn rau vẫy tay chào Phó Chủ nhiệm Vương. “Hay là chúng ta đi gặp những người khác trước đã.”
Phó Chủ nhiệm Vương mỉm cười gật đầu.
“Những người có mặt ra hết đây cho ông!”
Cảnh sát trưởng Lục một hô trăm dạ, hơn hai mươi người từ trong tòa nhà, từ góc tường, từ ngoài cổng chạy lại vây quanh. “Cảnh sát Lục, lại muốn đánh ai à?”
Chẳng đánh ai hết. “Đến gặp Phó Chính trị viên mới tới của chúng ta nào.”
“Phó Chính trị viên à?” Chẳng ai thấy hứng thú gì hết.
“Ừm, cũng đẹp trai đấy chứ.”
“Nhìn quen ghê!”
“Đây không phải là người kia nhà Tiểu Thiên đó sao?”
“Trưởng ban Vương ban Nhân sự á?”
Phó Chủ nhiệm Vương mạnh vì gạo, bạo vì tiền: “Các đồng chí, sau này tôi chính là Phó Chủ nhiệm Vương, đồng thời cũng chính là Phó Chính trị viên Vương của các đồng chí.”
Các đồng chí rất nể mặt, xoành xoạch, chạy hết đi rồi, để các đồng chí lãnh đạo bơ vơ ở đó!
Vương Hoành cười: “Chẳng trách Tiểu Thiên thích Đồn Công an Thần Kinh như vậy. Tôi nghĩ, tôi cũng bắt đầu thích các cậu rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục rất tự hào: “Địa bàn của tôi, tôi làm chủ!”
Đồn phó Triệu cũng rất kiêu ngạo: “Năm cảnh sát đẹp trai nhất đều ở đồn Thần Kinh.” Anh ta là hoa khôi.
Tô Bạch nhiệt tình đón tiếp bọn họ: “Nào nào nào, chúng ta đi vào thôi.”
Chúng ta cùng đi vào, đây là – Đồn Công an Thần Kinh của chúng ta.
Khi toàn bộ phòng họp trong phân cục B của Bộ Chính trị về căn bản đã bị phá sập, Trưởng ban Vương thuận lợi thăng lên cấp Phó, chức vụ tạm thời chưa điều chỉnh luôn, tiếp tục làm Trưởng ban Vương ban Nhân sự của anh.
Đồng chí Triệu Bồi Thanh từng nói, không có chuyện gì cậu hai Tiểu Chu có biết hay không, chỉ có chuyện cậu có muốn biết hay không mà thôi. Cho nên khi anh ta xòe ra bản phác thảo của “Văn bản chính thức của phân cục P năm 200X”, văn kiện số 1, “Nghị quyết về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm chức vụ của đồng chí Vương Hoành” cho mọi người xem trong phòng làm việc, vấn đề mà cậu hai Tiểu Chu muốn biết là: “Nếu ban hành tài liệu này, liệu em có bị người ta trùm bao tải đánh xỉu không nhỉ?” Mười trang đầu đều là về việc thăng chức, hai mươi trang sau toàn là giáng chức, cách chức, ngoài thì là thăng mà trong thì là giáng.
Đồn phó Triệu an ủi cậu: “Mọi người đều là cảnh sát nhân dân cả, cái việc đánh ngất xỉu chắc chắn chẳng ai làm đâu.” Đồng chí Chu Thiên Uyên hơi yên tâm. Đồng chí Triệu Bồi Thanh lại bổ sung thêm: “Nhiều nhất thì chỉ là quang minh chính đại vây đánh cậu thôi.”
^0^“`
Cảnh sát trưởng Lục phân tích: “Tiểu Thiên bị đánh là chắc chắn rồi. Nhưng mà Triệu lão này, anh cũng chẳng thoát đâu.” Nụ cười của Triệu lão sượng lại. Nụ cười của Cảnh sát Lục khiến người ta giận điên tiết: “Anh có chắc chắn là không phải Vương Hoành đang trả thù cho anh đấy chứ?”
Đồn phó Triệu nhếch mép: “Tôi cám ơn anh ta! Tôi đến đồn Thần Kinh sắp được ba năm rồi, bây giờ anh ta mới nhớ đến việc phải trả thù cho tôi?”
“Vậy anh giải thích thế nào về việc người trong đợt thanh trừ này có hơn một nửa là những người lúc trước đá anh đến cơ sở?” Vương Hoành lôi hết những người cả trong tối lẫn ngoài sáng ra.
=_= “Ai chịu trách nhiệm giải thích nửa còn lại?”
Sáu con mắt nhìn cậu hai Tiểu Chu.
Đồng chí Chu Thiên Uyên thều thào trả lời: “Không liên quan đến em!” Oan quá đi, bây giờ cả phân cục đều biết Vương Hoành là một kẻ không biết xấu hổ rồi, — vì được ở bên cậu hai Tiểu Chu mà phấn đấu quên mình, không màng điều gì! — Trưởng ban Vương đọc tiểu thuyết ngôn tình mà lớn lên đấy nhé ^^.
Cảnh sát trưởng Lục nhìn cậu: “Một nửa này hình như đều có thù oán với mi.”
Cậu hai Tiểu Chu trợn trắng mắt: “Thù gì? Yêu hận tình thù à?”
Đồng chí Tô Bạch hơi hoang mang: “Triệu lão, hai ngày trước anh nói Vương Hoành cắn hơn một trăm người, trong văn kiện không chỉ ra điểm này chứ nhỉ.”
“Đúng là không ghi ra.” Ba bốn chục trang giấy: “Sao có thể toàn là kẻ ngốc được chứ.” Mới vài ngày đã quay ra trở mặt với nhau.
Ánh mắt Cảnh sát trưởng Lục sáng rực lên. “Đến cuối tháng ký phát chính thức có lẽ sẽ có hai kẻ ngốc.” Mà lúc đó, Trưởng ban Vương đã biến thành Phó Chủ nhiệm Vương rồi!
Trong phòng nổi lên một cơn gió lạnh, ai cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Triệu Bồi Thanh cười khổ. “Nghe nói anh ta đang chứng minh cho Chu Cảnh Uyên thấy anh ta có khả năng bảo bọc Tiểu Thiên.”
Tô Bạch thì thào: “Tiểu Thiên không cần người bảo bọc, cậu ta cần người giám hộ.” Đừng để cậu ta gây hại cho an toàn công cộng nữa.
Cậu hai Tiểu Chu – người cần giám hộ – rất cảm động, Tô Tiểu Bạch quả nhiên là tri kỷ của cậu. Quay đầu lại, xác nhận với Triệu Bồi Thanh: “Triệu lão, anh vốn cùng ban ngành với anh ấy và Điểm Điểm nhỉ. Những kẻ lật đổ anh là người của ban ngành khác, đúng không?”
Lại cười gượng: “Tiểu Thiên, chúng ta không cần nâng lên đến trình độ đấu tranh giai cấp đâu.”
Lục Minh Ngạn bác bỏ: “Lúc đó, bởi vì Triệu lão là đồng tính mà lật đổ người của anh ta, tất nhiên cũng có khả năng là lật đổ anh. Lần này Vương Hoành đúng lúc danh chính ngôn thuận đá đít bọn họ xuống, còn những người có thù oán với anh thì anh ta cũng giết một trăm răn đe một nghìn. Hiện tại, tiếng tăm của ‘tình thánh họ Vương’ đã lan khắp phân cục rồi. Cứ tình hình này thì hai năm nữa…”
“Anh ấy có thể làm Cục trưởng rồi!” Cậu hai Tiểu Chu nói rất súc tích.
Mọi người im lặng. – Đây chắc chắn không phải là ‘có thể’ nữa rồi.
Đồn phó Triệu lên tiếng thay tất cả anh em đồng chí. “Hai năm nữa thì anh ta sẽ quét dọn sạch sẽ những kẻ chống đối. Tôi cứ tưởng chí ít thì anh ta cũng đợi đến khi Chủ nhiệm về hưu mới thăng lên cấp Phó, sau đó lấy Phó thay mặt Chính, ba năm sau Phó hỗ trợ Chính, năm năm sau thăng lên Cục phó. Nhưng xét đến mối quan hệ trước mắt của anh ta và Chu Cảnh Uyên thì hai năm sau thăng lên cấp Cục cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.”
Cậu hai Tiểu Chu học hỏi: “Anh ấy và Chu Cảnh Uyên là mối quan hệ gì?”
Đồn phó Triệu trả lời: “Anh vợ.”
Đồng chí Chu Thiên Uyên choáng váng: “Em cứ tưởng giữa họ là mối quan hệ sói họp theo đàn chứ.”
Tô Bạch chau mày. “Sao tôi cứ cảm thấy hình như là Vương Hoành đang lợi dụng Tiểu Thiên nhỉ.”
Lục Minh Ngạn cười khẩy: “Đổi ‘hình như’ thành ‘chắc chắn’ đi.”
Triệu Bồi Thanh thông cảm hỏi cậu hai Tiểu Chu: “Cậu nghĩ sao?”
Cậu hai Tiểu Chu cầm tài liệu, cân nhắc từng câu từng chữ. “Em cảm thấy…”
Tô Bạch lo lắng nghe xem cậu nói cái gì.
“… Tớ cảm thấy Triệu lão và Tiểu Liễu nhi hình như có quan hệ không đứng đắn!”
“Xoạch!” Tô Tiểu Bạch gục ngã, vừa đứng lên vừa trình bày sự phân tích sâu sắc nhất của bản thân: “Tôi là heo nên mới đi lo lắng cho cậu ta!” Chú heo Tiểu Bạch căm phẫn. “Phòng làm việc nhường lại cho mấy người đấy.” Khom lưng lui ra.
Triệu lão rất khiêm tốn, rất khách sáo. “Đổi ‘hình như’ thành ‘chắc chắn’ đi. Cảm ơn!”
Đôi mắt của Cảnh sát trưởng Lục lạnh tanh.
Triệu Bồi Thanh và cậu hai Tiểu Chu cùng rụt cổ lại, Chu Thiên Uyên biện bạch: “Cậu ấy có thể lấy trộm tài liệu chưa ban hành đưa cho Triệu lão, như thế thâm tình cỡ nào cơ chứ.”
Cảnh sát trưởng Lục nói tiếp: “Đổi ‘thâm tình’ thành ‘gian tình’ đi.”
(*) Câu này mình giữ nguyên ‘thâm tình’ và ‘gian tình’ cho vần, chứ biên thuần Việt thì nó không khớp.
Đồn phó Triệu cũng đứng dậy, than thở: “Tôi cảm thấy nếu bốn người chúng ta có thể thảo luận cho ra kết quả thì đồn Thần Kinh có thể đóng cửa ngừng hoạt động được rồi.” Cả thế giới yên tĩnh hẳn.
Đồng chí Triệu Bồi Thanh thong thả bỏ đi.
Lục Minh Ngạn cũng đứng dậy, đi đến trước mặt cậu hai Tiểu Chu, mặt đối mặt hỏi cậu: “Tin tưởng Vương Hoành vậy sao?”
Lắc đầu: “Không.”
“Tin tưởng người nhà không?”
Lại lắc đầu: “Cũng không.”
Cảnh sát trưởng Lục nhíu mày: “Chu Thiên Uyên!”
Chu Thiên Uyên cười rạng rỡ: “Anh Lục, em tin bản thân mình!”
***
Cậu hai Tiểu Chu – người tin vào bản thân – xách chú thỏ sống về nhà.
Trưởng ban Vương hơi sửng sốt. “Em muốn làm Hằng Nga à?”
“Em muốn giết gà dọa khỉ!” Tung tăng đi về phòng hướng Bắc, quăng chú thỏ vào hang.
Đồng chí A Hoa rất chi là buồn bực với chú thỏ, – từ khi chui từ trong trứng ra, nó chỉ ăn thỏ đông lạnh bán trong siêu thị, chưa từng gặp thỏ sống sờ sờ thế này. – Chú thỏ đáng thương đã bị dọa ngất từ lâu rồi!
Trưởng ban Vương đứng ở một bên hỏi: “Con thỏ này là gà?”
Cậu hai Tiểu Chu đắc ý gật đầu.
“Ai là khỉ?”
“Anh!”
Trưởng ban Vương lại gần, xách cậu hai Tiểu Chu đang dựa vào cạnh hang chờ xem một màn máu me be bét quăng lên sofa. “Lại sao nữa vậy?”
Cậu hai Tiểu Chu mếu máo: “Bọn họ nói anh lợi dụng em.”
“Bọn họ?” Trưởng ban Vương cười hiền từ: “Là ai?”
“Triệu lão, cảnh sát Lục và Tiểu Bạch.” Ba tên đầu sỏ của đồn Thần Kinh.
“Biết rồi.”
Cậu hai Tiểu Chu bối rối: “Biết cái gì?”
Biết rằng bước tiếp theo nên biến ba tên kia thành thịt khô để chuẩn bị ăn Tết. “Tiểu Thiên, Tô Bạch thì anh không biết. Triệu Bồi Thanh là kẻ ‘một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng’, Lục Minh Ngạn mắc chứng vọng tưởng bị hại. Bọn họ cho rằng anh đang lợi dụng em, em nghĩ sao?”
Cậu hai Tiểu Chu nhìn trần nhà: “Không phải là anh lợi dụng, mà anh chỉ đang dựa thế thôi.” Nói trắng ra là tiện thể ấy mà.
Vương Hoành cười thành tiếng. Lúc nên hiểu chuyện thì tên nhóc kia không hề mù quáng. “Nếu thật sự muốn lợi dụng thì mười năm trước anh nên theo đuổi Chu Cảnh Uyên.” Mà không phải là tốn công tốn sức lừa em về.
Bó tay. “Rốt cuộc anh và anh trai em bàn bạc thế nào rồi?”
“Rất tốt, đợi đến lúc Điểm Điểm ký phát tài liệu thì cậu ta sẽ không nói thêm được câu gì nữa.” Kẻ dựa thế cũng không chỉ có một mình Vương Hoành anh, Điểm Điểm, Tú Tú, Chủ nhiệm, vân vân, vân vân à? – chính là Chu Cảnh Uyên đó.
“Sắp xếp như vậy em thấy hợp lý chưa?” Trưởng ban Vương tiện thể phản hồi ý kiến căn bản về lần điều chỉnh nhân sự lớn này.
Đồng chí Chu Thiên Uyên cười trộm: “Anh biết Tiểu Liễu nhi in trộm tài liệu của anh à?”
“Muốn trộm đồ trộm đạc từ anh ư, cậu ta còn non lắm.”
Cậu hai Tiểu Chu nuốt nước miếng: “Nếu có người đến đánh em thì sao?”
Trưởng ban Vương liếc cậu một cái, trả lời: “Em thấy sao khi anh lên chức Phó Chủ nhiệm?”
??? “Không ý kiến.” Nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Vẫn là một cảnh sát mà thôi.” Cho dù làm đến chức Cục trưởng thì vẫn chỉ là một cảnh sát.
Vương Hoành im lặng một lát, nói với cậu. “Ngoài anh ra, chắc là không ai muốn đánh em đâu.”
***
Lại là một mùa Đông năm nọ, Đồn Công an Thần Kinh lại có người mới đến báo danh.
Năm nay không cần bảo vệ Lão Thái ba giục bốn mời nữa, Cảnh sát trưởng Lục dẫn theo Đồn phó Triệu, Tô Tiểu Bạch và cậu hai Tiểu Chu đi ra đón tiếp.
Người mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm đứng ngoài cửa là — Vương Hoành.
Tô Bạch chép miệng: “Không phải chứ?” Vương Hoành không lo làm Phó Chủ nhiệm, lấy phó thay mặt chính, lại chạy đến Đồn Thần Kinh làm Phó Chính trị viên. – Tuy rằng đều là cấp Phó, nhưng mà quyền lực cách một trời một vực đó.
Lục Minh Ngạn giật mình: “Chẳng trách trong lệnh điều động nhân sự mập mờ không nói rõ tên tuổi!”
Cậu hai Tiểu Chu sáp lại, mau chóng rướn lên cắn một miếng. “Em đi thôn ủy đây.” Tràn đầy sức sống chạy đi.
Đồn phó Triệu thở dài: “Tôi nhớ Tiểu Liễu nhi rồi.”
Lục Minh Ngạn giơ chân đá văng anh ta. “Muốn đi thì xéo sang một bên.” Đi tới, đối diện Vương Hoành, nói bốn chữ: “Tôi phục anh rồi!”
Tô Bạch vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Phó Chính trị viên Vương lách qua bọn họ, xách Triệu Bồi Thanh lại. “Giới thiệu sơ sơ đồn Thần Kinh cho tôi đi.”
Giới thiệu cái gì? Anh quen nơi này hơn cả tôi đấy. “Trưởng ban Vương, à không, Phó Chính trị viên Vương, không phải anh bị đãng trí sớm đấy chứ?”
Phó Chính trị viên Vương rất thân thiết, kéo tay Triệu Bồi Thanh: “Tiểu Triệu, thật ra cậu vẫn có thể gọi tôi là Phó Chủ nhiệm Vương.”
!!! Đồng chí Triệu Bồi Thanh suýt ngất luôn: “Là sao?”
Ý là: “Để hưởng ứng công trình ‘ba cơ’ của Bộ Công an, phân cục tiến hành cải cách cơ chế nhiệm vụ cảnh sát. Thông thường thì cán bộ các phòng ban trở lên đều đến các đơn vị cơ sở nhận một chức gì đó, mỗi tuần phải đến cơ sở làm việc một ngày. Tôi bèn xin đến đồn Thân Kính làm Phó Chính trị viên.”
Gương mặt Tô Bạch nghiêm túc hẳn lên: “Tiểu Thiên biết không?”
Phó Chủ nhiệm Vương rất cảm thông với trí thông minh của cậu ta: “Cậu đoán xem?”
Fuck, Tô Tiểu Bạch lại muốn đánh nhau. Vừa rồi thằng nhãi kia nhìn thấy Vương Hoành còn cảm động không thôi cơ mà! – phái hành động.
Lục Minh Ngạn tiến lên: “Tôi khinh bỉ anh.”
“Tôi sẽ gia tăng biên chế của cảnh sát đồn Thân Kính!” Phó Chủ nhiệm Vương nói chắc như đinh đóng cột.
Cảnh sát trưởng Lục sửa miệng ngay tắp lự: “Tôi thích anh.”
Tô Tiểu Bạch đấm xuống dưới, tôi khinh bỉ hai người các anh!
Vương Hoành quay người lại, nói với Tô Bạch: “Tôi sẽ gia tăng các hạng mục kinh phí cho đồn Thân Kính.”
Tô Bạch không đấm nữa, đôi mắt lấp lánh ánh sao: “Em cũng thích anh.”
Triệu Bồi Thanh đứng bên cạnh, Vương Hoành gằn từng tiếng nói với anh ta: “Chúng ta ở phân cục làm quan liêu, ở đồn Thần Kinh làm một cảnh sát!”
Đồn phó Triệu cười xòa: “Vương Hoành, đến hôm nay, cuối cùng em đã có thể thoải mái rồi.”
Phó Chính trị viên Vương rất hài lòng, xem ra cuộc họp triển khai công tác sau này sẽ rất thuận lợi.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Đồn trưởng Long và Chính trị viên.” Phó Chủ nhiệm Vương đảo khách thành chủ muốn dẫn mọi người vào tòa nhà hai tầng kia.
Triệu Bồi Thanh trả lời: “Anh không gặp được Chính trị viên đâu, còn Lão Đại thì ở bên kia kìa.” Lão Đại Long đang ở trong vườn rau vẫy tay chào Phó Chủ nhiệm Vương. “Hay là chúng ta đi gặp những người khác trước đã.”
Phó Chủ nhiệm Vương mỉm cười gật đầu.
“Những người có mặt ra hết đây cho ông!”
Cảnh sát trưởng Lục một hô trăm dạ, hơn hai mươi người từ trong tòa nhà, từ góc tường, từ ngoài cổng chạy lại vây quanh. “Cảnh sát Lục, lại muốn đánh ai à?”
Chẳng đánh ai hết. “Đến gặp Phó Chính trị viên mới tới của chúng ta nào.”
“Phó Chính trị viên à?” Chẳng ai thấy hứng thú gì hết.
“Ừm, cũng đẹp trai đấy chứ.”
“Nhìn quen ghê!”
“Đây không phải là người kia nhà Tiểu Thiên đó sao?”
“Trưởng ban Vương ban Nhân sự á?”
Phó Chủ nhiệm Vương mạnh vì gạo, bạo vì tiền: “Các đồng chí, sau này tôi chính là Phó Chủ nhiệm Vương, đồng thời cũng chính là Phó Chính trị viên Vương của các đồng chí.”
Các đồng chí rất nể mặt, xoành xoạch, chạy hết đi rồi, để các đồng chí lãnh đạo bơ vơ ở đó!
Vương Hoành cười: “Chẳng trách Tiểu Thiên thích Đồn Công an Thần Kinh như vậy. Tôi nghĩ, tôi cũng bắt đầu thích các cậu rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục rất tự hào: “Địa bàn của tôi, tôi làm chủ!”
Đồn phó Triệu cũng rất kiêu ngạo: “Năm cảnh sát đẹp trai nhất đều ở đồn Thần Kinh.” Anh ta là hoa khôi.
Tô Bạch nhiệt tình đón tiếp bọn họ: “Nào nào nào, chúng ta đi vào thôi.”
Chúng ta cùng đi vào, đây là – Đồn Công an Thần Kinh của chúng ta.
Bình luận truyện