Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)
Chương 14
Edit: Qiezi
Một tháng gần đây Nhan Vũ ngủ không được ngon giấc, hôm qua nhờ thuốc ngủ mới có thể an giấc, hôm nay tảng đá trong lòng đã được buông xuống, thần kinh căng chặt cũng được thả lỏng theo.
Cậu vốn muốn giả vờ ngủ tránh cho bầu không khí trong xe trở nên xấu hổ, không ngờ cơn buồn ngủ lại kéo đến, cậu thực sự ngủ ở hàng ghế sau.
Lúc Nhan Vũ tỉnh dậy thì tưởng ở nhà, sắc trời đen ngòm ngoài cửa sổ kéo cậu về thực tại. Cậu hơi khựng lại, nhìn về phía ghế lái thì thấy nơi đó trống không.
Bách An đâu?
Cậu phóng mắt nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện nơi này rất gần tiểu khu của cậu. Khi cậu định xuống xe tìm người thì thấy Bách An xách theo một cái túi quay lại, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Thấy cậu tỉnh lại, Bách An đặt túi ở ghế phụ, xoay người lại hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”
“?” Ngủ một giấc thôi mà, có cái gì khó chịu? Nhan Vũ mờ mịt lắc đầu.
Bách An quay lại thắt dây an toàn.
“Anh…”
“Tôi đi mua thuốc.”
Nhan Vũ đầu óc trống rỗng ‘à’ một tiếng, qua hai giây mới nói: “Không cần tiễn nữa, tôi có thể đi bộ về nhà.”
“Tôi đưa em lên lầu.” Bách An không nói lời thừa thãi, khởi động xe.
Nhan Vũ không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc ngồi trên ghế, lặng lẽ dịch người sang một bên.
Từ đó về nhà tốn năm phút đường xe, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa đến đờ ra, chợt phát hiện bất thường —— lúc bọn họ rời khỏi phim trường chỉ mới hơn 1 giờ chiều, theo lý thuyết bây giờ giỏi lắm chỉ mới 3 giờ, sao mặt trời lại xuống núi?
Cậu nhanh chóng lấy di động ra xem, không ngờ vừa nhìn đã bị dọa giật mình, bây giờ đã 5 giờ?
Bách An lái từ đó tới đây mất hơn 3 tiếng?
“Lúc nãy anh lái nhầm đường?” Nhan Vũ thốt ra, đây là suy nghĩ đầu tiên của cậu.
Bách An nhìn gương chiếu hậu, im lặng một lúc rồi nói: “Không có.”
“Không lái nhầm thì ——” Câu nói kế tiếp chưa kịp thốt ra, Nhan Vũ đột nhiên hiểu ra tại sao Bách An lại tốn thêm hai tiếng đồng hồ.
Cậu ngủ ba tiếng… Cậu là heo sao? Vì sao Bách An không gọi cậu dậy?
Đối với hai hành vi ngu xuẩn khiến người khác giận sôi gan, Nhan Vũ không còn gì để nói. Dù sao mặt mũi đã bị ném, cậu quyết định làm vò mẻ không sợ nứt, nghiêng người tựa trên cửa xe giả chết.
Cậu định cứ vờ như vậy cho qua chuyện, cậu không thể chịu nổi khi phải nói chuyện với Bách An. Trong giờ tan tầm, trong dòng xe cộ nối dài không dứt, trầm mặc lan tràn trong xe, bỗng nhiên Bách An mở miệng: “Em đói không?”
Một tiếng này như sét đánh xuống đồng bằng, kéo Nhan Vũ quay lại từ ‘bờ vực tử vong’. Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới mới cảm thấy ngực cậu đã dính ra sau lưng, như để thể hiện cảm giác tồn tại, bụng của cậu kêu một tiếng ọt ọt rất đúng lúc.
Một là anh Lâm, một là bụng của cậu, bán đứng cậu thật nhanh.
“Ừ…” Đói thì đói, nhưng sao cậu cảm thấy đoạn đối thoại này nghe quen vậy nhỉ?
Bách An không cho cậu thời gian suy nghĩ lung tung, tiếp tục hỏi: “Muốn ăn gì?”
Nhan Vũ quá đói: “Gì cũng được.”
Bách An không nói nữa, xe nhích lên được hai ba mươi mét thì anh mới lên tiếng: “Để tôi làm.”
Nhan Vũ nhìn dòng xe di chuyển chậm chạp ngoài cửa sổ, thờ ơ ‘ừ’ một tiếng. Một lát sau, cả người cậu chấn động, quét mắt nhìn về phía Bách An, mở to hai mắt.
“Anh nói cái gì?”
Bách An nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thản nhiên hỏi: “Ăn cháo được không?”
“Được…” Nhan Vũ trả lời theo bản năng, sau đó chợt giật mình: “Thế nhưng…”
Lúc này xe đến ngã ba, Bách An nghiêm túc lùi xe, đánh tay lái thoát khỏi dòng xe đang kẹt cứng, lái xe về hướng hoa viên Kinh Giang. Một câu ‘Thế nhưng’ của Nhan Vũ lập tức nghẹn lại, cứ như vậy bị bỏ qua.
Nhan Vũ thuận thế tựa trên cửa xe, im lặng không nói.
Hai lần nói chuyện ở toilet và phòng hóa trang không tính là giao lưu, đây có thể xem là lần nói chuyện nghiêm túc sau khi họ hợp tác quay hai bộ phim.
Theo như lời những người từng hợp tác với anh, anh quá kiệm lời, một khi đóng máy là không ai có thể thăm dò anh đang nghĩ gì, bao gồm Nhan Vũ.
Nhan Vũ phân biệt dục vọng và tình yêu rất rõ ràng, bất luận là trước ống kính hay sau ống kính thì cũng chỉ hưởng thụ sung sướng trên thân thể, không có tình cảm thật lòng.
Cậu không muốn mình thích bất kỳ ai, như vậy sẽ khiến cậu mất quyền chủ đạo, trở nên mẫn cảm, đa nghi, khiếp sợ mà lo được lo mất, sẽ khiến cậu nhớ tới người phụ nữ điên cuồng trong trí nhớ.
Tựa như trong mấy tháng gần đây —— rõ ràng cậu đã cố gắng khống chế nhưng vì một câu nói, một động tác của Bách An mà suy nghĩ lung tung, trái tim không ngừng suy đoán suy nghĩ của Bách An.
Tựa như bây giờ —— theo tính cách của cậu, cậu vốn nên kiềm chế khát vọng đến gần, phải gây khó dễ Bách An một phen, ra vẻ không thích Bách An, đợi Bách An lấy lòng cậu. Nhưng lúc này cậu không nói bất cứ lời nào, ngầm cho phép Bách An tới gần.
Bởi vì lòng cậu biết rõ cậu không muốn phá vỡ mộng tưởng này.
Dòng xe lưu động trong ngã ba ít hơn rất nhiều, không quá năm phút, xe đã dừng ở bên ngoài hoa viên Kinh Giang. Nhan Vũ giữ im lặng xuống xe, vào tiểu khu, lên lầu, cuối cùng vào nhà.
Trên sô pha có mấy bộ quần áo, trên bàn trà có vài lon bia uống dở. Nhan Vũ muốn qua thu dọn nhưng có lòng lại không có sức, hơi mất mặt nói: “Có hơi lộn xộn.”
Bách An không phản ứng gì, đặt túi xuống bàn trà rồi đứng dậy nói: “Tôi đi nấu cơm.”
“Tôi giúp ——”
“Em nghỉ ngơi đi.”
“À.”
“Nằm sấp một lúc đi.”
“À.”
Bách An muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, xoay người đi về phía nhà bếp.
Nhan Vũ nhìn qua nhà bếp mấy lần, mím môi, nằm sấp trên sô pha kiểm tra di động.
Người đại diện cứ ba phút lại gọi ba cuộc điện thoại cho cậu, có lẽ là xác nhận cậu có về nhà hay không. Cậu gọi điện cho người đại diện, tất nhiên là không đề cập tới chuyện Bách An đang ở nhà cậu, từ chối người đại diện đến nhà an ủi.
Sau đó là trả lời tin nhắn weixin của Hứa Thường Ninh gửi tới hỏi cảm tưởng, chỉ có một chữ: Cút.
Hứa Thường Ninh như một người máy chờ tin 24/24, ngay lập tức gửi lại: Sao cáu dữ vậy?
Sau đó là mấy tin liền tù tì:
—— kỹ thuật của nam thần không tốt sao?
—— không phải chứ
—— là ông làm không tốt đúng không
—— rách?
Nhan Vũ muốn mắng hắn nhưng tốc độ tay không nhanh, cậu còn chưa kịp gửi tin thì Hứa Thường Ninh lại gửi tin nhắn tới:
—— ái chà chà, ngượng ngùng với anh đây làm gì
—— anh là người từng trải
—— [ hình ảnh ]
—— cái này bôi lên phía sau, dùng rất tốt! Dùng xong ông nhớ quay lại vote 5 sao nha
Nhan Vũ mở ảnh ra xem, là thuốc mỡ tiêu viêm.
—— thôi để tui qua đưa cho ông, thuận tiện phục vụ bôi thuốc. Chậc chậc chậc, bạn thân tốt như tui ông biết tìm ở đâu.
Nhan Vũ nghe hắn nói muốn tới, vội vàng gõ chữ: Đừng tới, tôi không sao.
—— không cần nói, tui xuống lầu rồi.
Da đầu Nhan Vũ giật tưng tưng, cậu đứng dậy nhìn thoáng qua Bách An đang đứng trong nhà bếp nấu ăn, vội vàng nằm xuống gõ chữ: Bách An đang ở nhà tôi!
Chỉ thấy khung trò chuyện từ Hứa Thường Ninh biến thành ‘Đang nhận tín hiệu’, rồi lại quay lại ‘Hứa Thường Ninh’, rồi ‘Đang nhận tín hiệu’, lặp đi lặp lại hơn mười lần. Nhan Vũ lo Hứa Thường Ninh thật sự tới nhà, đang định gọi điện thoại thì Hứa Thường Ninh gửi tin nhắn sang:
—— rồi rồi, tui biết rồi, tui sẽ không quấy rầy hai người
—— tui cmn còn có thể nói cái gì.JPG
—— ngoan ngoãn lui ra.JPG
“…..” Đừng nói là Hứa Thường Ninh, đến chính cậu cũng không biết nên nói cái gì.
Nhan Vũ buông di động, cố gắng ngủ một giấc nhưng cậu đã ngủ trên xe hơn ba giờ, tinh thần rất phấn chấn, một tia buồn ngủ cũng không.
Không bao lâu sau, bụng Nhan Vũ lại kêu ọt ọt. Cậu giật giật người, cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, đứng lên đi xuống nhà bếp xem thử.
Bách An đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo dệt kim màu đen, tay áo được xắn lên, ngón tay thon dài đang xử lý nguyên liệu. Nước sôi phía sau sùng sục, hơi nóng bốc lên vây xung quanh anh, Nhan Vũ mới có thể thấy được chút khói lửa trên người anh.
Nhan Vũ càng nhìn càng thích, càng thích càng khổ sở. Cho dù Bách An tốt nhưng lại không thuộc về cậu.
Nghĩ đến một ngày cậu và Bách An mỗi người một ngã, có lẽ phải nhìn anh cùng người khác bên nhau, trong lòng Nhan Vũ tràn ngập chua xót.
“Bách An.” Nhan Vũ không khống chế được gọi tên anh, mất mát cùng một chút ấm ức lên men trong lòng, bành trướng trong tim cậu: “Anh đối xử với người hợp tác nào cũng tốt như vậy sao?”
Một tháng gần đây Nhan Vũ ngủ không được ngon giấc, hôm qua nhờ thuốc ngủ mới có thể an giấc, hôm nay tảng đá trong lòng đã được buông xuống, thần kinh căng chặt cũng được thả lỏng theo.
Cậu vốn muốn giả vờ ngủ tránh cho bầu không khí trong xe trở nên xấu hổ, không ngờ cơn buồn ngủ lại kéo đến, cậu thực sự ngủ ở hàng ghế sau.
Lúc Nhan Vũ tỉnh dậy thì tưởng ở nhà, sắc trời đen ngòm ngoài cửa sổ kéo cậu về thực tại. Cậu hơi khựng lại, nhìn về phía ghế lái thì thấy nơi đó trống không.
Bách An đâu?
Cậu phóng mắt nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện nơi này rất gần tiểu khu của cậu. Khi cậu định xuống xe tìm người thì thấy Bách An xách theo một cái túi quay lại, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Thấy cậu tỉnh lại, Bách An đặt túi ở ghế phụ, xoay người lại hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”
“?” Ngủ một giấc thôi mà, có cái gì khó chịu? Nhan Vũ mờ mịt lắc đầu.
Bách An quay lại thắt dây an toàn.
“Anh…”
“Tôi đi mua thuốc.”
Nhan Vũ đầu óc trống rỗng ‘à’ một tiếng, qua hai giây mới nói: “Không cần tiễn nữa, tôi có thể đi bộ về nhà.”
“Tôi đưa em lên lầu.” Bách An không nói lời thừa thãi, khởi động xe.
Nhan Vũ không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc ngồi trên ghế, lặng lẽ dịch người sang một bên.
Từ đó về nhà tốn năm phút đường xe, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa đến đờ ra, chợt phát hiện bất thường —— lúc bọn họ rời khỏi phim trường chỉ mới hơn 1 giờ chiều, theo lý thuyết bây giờ giỏi lắm chỉ mới 3 giờ, sao mặt trời lại xuống núi?
Cậu nhanh chóng lấy di động ra xem, không ngờ vừa nhìn đã bị dọa giật mình, bây giờ đã 5 giờ?
Bách An lái từ đó tới đây mất hơn 3 tiếng?
“Lúc nãy anh lái nhầm đường?” Nhan Vũ thốt ra, đây là suy nghĩ đầu tiên của cậu.
Bách An nhìn gương chiếu hậu, im lặng một lúc rồi nói: “Không có.”
“Không lái nhầm thì ——” Câu nói kế tiếp chưa kịp thốt ra, Nhan Vũ đột nhiên hiểu ra tại sao Bách An lại tốn thêm hai tiếng đồng hồ.
Cậu ngủ ba tiếng… Cậu là heo sao? Vì sao Bách An không gọi cậu dậy?
Đối với hai hành vi ngu xuẩn khiến người khác giận sôi gan, Nhan Vũ không còn gì để nói. Dù sao mặt mũi đã bị ném, cậu quyết định làm vò mẻ không sợ nứt, nghiêng người tựa trên cửa xe giả chết.
Cậu định cứ vờ như vậy cho qua chuyện, cậu không thể chịu nổi khi phải nói chuyện với Bách An. Trong giờ tan tầm, trong dòng xe cộ nối dài không dứt, trầm mặc lan tràn trong xe, bỗng nhiên Bách An mở miệng: “Em đói không?”
Một tiếng này như sét đánh xuống đồng bằng, kéo Nhan Vũ quay lại từ ‘bờ vực tử vong’. Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới mới cảm thấy ngực cậu đã dính ra sau lưng, như để thể hiện cảm giác tồn tại, bụng của cậu kêu một tiếng ọt ọt rất đúng lúc.
Một là anh Lâm, một là bụng của cậu, bán đứng cậu thật nhanh.
“Ừ…” Đói thì đói, nhưng sao cậu cảm thấy đoạn đối thoại này nghe quen vậy nhỉ?
Bách An không cho cậu thời gian suy nghĩ lung tung, tiếp tục hỏi: “Muốn ăn gì?”
Nhan Vũ quá đói: “Gì cũng được.”
Bách An không nói nữa, xe nhích lên được hai ba mươi mét thì anh mới lên tiếng: “Để tôi làm.”
Nhan Vũ nhìn dòng xe di chuyển chậm chạp ngoài cửa sổ, thờ ơ ‘ừ’ một tiếng. Một lát sau, cả người cậu chấn động, quét mắt nhìn về phía Bách An, mở to hai mắt.
“Anh nói cái gì?”
Bách An nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thản nhiên hỏi: “Ăn cháo được không?”
“Được…” Nhan Vũ trả lời theo bản năng, sau đó chợt giật mình: “Thế nhưng…”
Lúc này xe đến ngã ba, Bách An nghiêm túc lùi xe, đánh tay lái thoát khỏi dòng xe đang kẹt cứng, lái xe về hướng hoa viên Kinh Giang. Một câu ‘Thế nhưng’ của Nhan Vũ lập tức nghẹn lại, cứ như vậy bị bỏ qua.
Nhan Vũ thuận thế tựa trên cửa xe, im lặng không nói.
Hai lần nói chuyện ở toilet và phòng hóa trang không tính là giao lưu, đây có thể xem là lần nói chuyện nghiêm túc sau khi họ hợp tác quay hai bộ phim.
Theo như lời những người từng hợp tác với anh, anh quá kiệm lời, một khi đóng máy là không ai có thể thăm dò anh đang nghĩ gì, bao gồm Nhan Vũ.
Nhan Vũ phân biệt dục vọng và tình yêu rất rõ ràng, bất luận là trước ống kính hay sau ống kính thì cũng chỉ hưởng thụ sung sướng trên thân thể, không có tình cảm thật lòng.
Cậu không muốn mình thích bất kỳ ai, như vậy sẽ khiến cậu mất quyền chủ đạo, trở nên mẫn cảm, đa nghi, khiếp sợ mà lo được lo mất, sẽ khiến cậu nhớ tới người phụ nữ điên cuồng trong trí nhớ.
Tựa như trong mấy tháng gần đây —— rõ ràng cậu đã cố gắng khống chế nhưng vì một câu nói, một động tác của Bách An mà suy nghĩ lung tung, trái tim không ngừng suy đoán suy nghĩ của Bách An.
Tựa như bây giờ —— theo tính cách của cậu, cậu vốn nên kiềm chế khát vọng đến gần, phải gây khó dễ Bách An một phen, ra vẻ không thích Bách An, đợi Bách An lấy lòng cậu. Nhưng lúc này cậu không nói bất cứ lời nào, ngầm cho phép Bách An tới gần.
Bởi vì lòng cậu biết rõ cậu không muốn phá vỡ mộng tưởng này.
Dòng xe lưu động trong ngã ba ít hơn rất nhiều, không quá năm phút, xe đã dừng ở bên ngoài hoa viên Kinh Giang. Nhan Vũ giữ im lặng xuống xe, vào tiểu khu, lên lầu, cuối cùng vào nhà.
Trên sô pha có mấy bộ quần áo, trên bàn trà có vài lon bia uống dở. Nhan Vũ muốn qua thu dọn nhưng có lòng lại không có sức, hơi mất mặt nói: “Có hơi lộn xộn.”
Bách An không phản ứng gì, đặt túi xuống bàn trà rồi đứng dậy nói: “Tôi đi nấu cơm.”
“Tôi giúp ——”
“Em nghỉ ngơi đi.”
“À.”
“Nằm sấp một lúc đi.”
“À.”
Bách An muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, xoay người đi về phía nhà bếp.
Nhan Vũ nhìn qua nhà bếp mấy lần, mím môi, nằm sấp trên sô pha kiểm tra di động.
Người đại diện cứ ba phút lại gọi ba cuộc điện thoại cho cậu, có lẽ là xác nhận cậu có về nhà hay không. Cậu gọi điện cho người đại diện, tất nhiên là không đề cập tới chuyện Bách An đang ở nhà cậu, từ chối người đại diện đến nhà an ủi.
Sau đó là trả lời tin nhắn weixin của Hứa Thường Ninh gửi tới hỏi cảm tưởng, chỉ có một chữ: Cút.
Hứa Thường Ninh như một người máy chờ tin 24/24, ngay lập tức gửi lại: Sao cáu dữ vậy?
Sau đó là mấy tin liền tù tì:
—— kỹ thuật của nam thần không tốt sao?
—— không phải chứ
—— là ông làm không tốt đúng không
—— rách?
Nhan Vũ muốn mắng hắn nhưng tốc độ tay không nhanh, cậu còn chưa kịp gửi tin thì Hứa Thường Ninh lại gửi tin nhắn tới:
—— ái chà chà, ngượng ngùng với anh đây làm gì
—— anh là người từng trải
—— [ hình ảnh ]
—— cái này bôi lên phía sau, dùng rất tốt! Dùng xong ông nhớ quay lại vote 5 sao nha
Nhan Vũ mở ảnh ra xem, là thuốc mỡ tiêu viêm.
—— thôi để tui qua đưa cho ông, thuận tiện phục vụ bôi thuốc. Chậc chậc chậc, bạn thân tốt như tui ông biết tìm ở đâu.
Nhan Vũ nghe hắn nói muốn tới, vội vàng gõ chữ: Đừng tới, tôi không sao.
—— không cần nói, tui xuống lầu rồi.
Da đầu Nhan Vũ giật tưng tưng, cậu đứng dậy nhìn thoáng qua Bách An đang đứng trong nhà bếp nấu ăn, vội vàng nằm xuống gõ chữ: Bách An đang ở nhà tôi!
Chỉ thấy khung trò chuyện từ Hứa Thường Ninh biến thành ‘Đang nhận tín hiệu’, rồi lại quay lại ‘Hứa Thường Ninh’, rồi ‘Đang nhận tín hiệu’, lặp đi lặp lại hơn mười lần. Nhan Vũ lo Hứa Thường Ninh thật sự tới nhà, đang định gọi điện thoại thì Hứa Thường Ninh gửi tin nhắn sang:
—— rồi rồi, tui biết rồi, tui sẽ không quấy rầy hai người
—— tui cmn còn có thể nói cái gì.JPG
—— ngoan ngoãn lui ra.JPG
“…..” Đừng nói là Hứa Thường Ninh, đến chính cậu cũng không biết nên nói cái gì.
Nhan Vũ buông di động, cố gắng ngủ một giấc nhưng cậu đã ngủ trên xe hơn ba giờ, tinh thần rất phấn chấn, một tia buồn ngủ cũng không.
Không bao lâu sau, bụng Nhan Vũ lại kêu ọt ọt. Cậu giật giật người, cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, đứng lên đi xuống nhà bếp xem thử.
Bách An đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo dệt kim màu đen, tay áo được xắn lên, ngón tay thon dài đang xử lý nguyên liệu. Nước sôi phía sau sùng sục, hơi nóng bốc lên vây xung quanh anh, Nhan Vũ mới có thể thấy được chút khói lửa trên người anh.
Nhan Vũ càng nhìn càng thích, càng thích càng khổ sở. Cho dù Bách An tốt nhưng lại không thuộc về cậu.
Nghĩ đến một ngày cậu và Bách An mỗi người một ngã, có lẽ phải nhìn anh cùng người khác bên nhau, trong lòng Nhan Vũ tràn ngập chua xót.
“Bách An.” Nhan Vũ không khống chế được gọi tên anh, mất mát cùng một chút ấm ức lên men trong lòng, bành trướng trong tim cậu: “Anh đối xử với người hợp tác nào cũng tốt như vậy sao?”
Bình luận truyện