Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 10: 10: Buổi Ăn Tối Ở Nhà Hàng




Ôn Thành Uy dẫn đầu xe chạy đi trước dẫn đường, sau đó là đến Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa, cuối cùng là Bạc Kiêu nối đuôi theo sau.
Trên con đường đến nhà hàng có rất nhiều quán xá cửa hàng lớn, Khúc Yên cũng sống ở thành phố nên những cửa hàng lớn hoạt động về đêm cô cũng thấy khá nhiều, cảm xúc của cô rất tự do tự tại, giống như chú chim nhỏ được thả về bầu trời tự do, cảm thấy không bị gò bó bởi bất cứ thế gì..
Đường quốc lộ về đêm rất đông.

Đã gần nửa đêm mà xe cứ thế chạy đông không ngừng, con đường cứ thế chạy thẳng rồi dừng lại ở nhà hàng lớn.
Chiếc xe Rolls-royce Ghost màu đen của Thẩm Tây Thừa không biết vô tình hay cố ý đậu kế xe cô, hai chiếc siêu xe một trắng một đen mà đậu kế nhau chói lóa vô cùng.
Khúc Yên bước xuống xe đã thấy anh đứng đó đợi mình, cô vội lấy thêm áo len rồi bước tới chỗ Thẩm Tây Thừa.
"Sợ lạnh?" Anh nhìn xuống cô, giọng trầm hỏi.
Mái tóc Khúc Yên lúc này đã được xỏa tự nhiên xuống, tóc cô dài tới tận thắt lưng.

Nếp tóc mềm mại bồng bềnh uốn sóng nhẹ càng khiến cô trở nên xinh đẹp kiều diễm.
Khúc Yên bĩu môi, nhìn anh:"Không có, đem cho chú Thẩm mặc."
Hỏi gì mà vô lí hết sức, đương nhiên là sợ lạnh nên mới đem theo rồi.

Nói xong cô liền chạy đến chỗ cha mình.

Anh nở một nụ cười nhạt hiếm thấy, môi bạc khẽ cong lên.

Cả gương mặt cũng hiếm khi thấy có ý cười nhìn cực kì có sức hút, đẹp đến mức muốn nghịch thiên, chỉ tiếc là Khúc Yên không thấy được cảnh ấy.
Sau khi vào trong phòng đặt riêng, chiếc bàn vuông 4 người tự ý chọn chỗ.

Cha cô ngồi đối diện cô, Bạc Kiêu chọn vị trị kế bên Khúc Yên, còn một chỗ trống kế Ôn Thành Uy là dành cho Thẩm Tây Thừa, thực đơn được truyền tới cho cha cô, suy nghĩ một chút rồi đưa cho cô.
"Con gái chọn món đi.

Thích gì cứ chọn." Ông đưa thực đơn cho cô.
Cô xua xua tay:"Cha chọn đi, cái gì con cũng ăn được."
Thế nhưng ông lại nhất quyết để cô chọn theo sở thích, Khúc Yên nhìn thực đơn một hồi cũng chả biết chọn cái gì.

Bạc Kiêu không đủ kiên nhẫn giành lấy thực đơn trong tay cô, trực tiếp không kiêng dè mà gọi món.
Cô chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, từ đây nhìn xuống thành phố tấp tập mà cảm thấy sống động vô cùng, trên môi vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng.

Ước gì cô cũng giống như những ngôi sao trên trời ấy, vừa sáng vừa được tự do.
"À, Tiểu Yên.

Mẹ con..thường ngày có dẫn con đi ăn không? Bà ấy vẫn sống tốt chứ?" Cha cô do dự hỏi.
Khúc Yên nghe thấy cha mình dòng suy nghĩ liền bị cắt đứt, quay lại nhìn ông cười buồn nói.
"Bà ấy làm sao có thời gian cho con được.

Ừm, nhưng sống rất tốt ạ.

Vẫn là bộ dáng xinh đẹp như ngày nào, rất chăm chỉ kiếm tiền để con không thiếu thốn thứ gì." Khúc Yên đôi mắt trong suốt, đôi mắt như vầng trăng nhỏ nhìn ông.
"Vậy Tiểu Yên học tập có áp lực không?" Ông mím môi, hỏi tiếp.

Cô thở dài, gật đầu mà thành thật nói:"Có ạ.

Bà ấy nếu phát hiện con không xuất hiện trên bảng vàng danh dự của trường, lập tức sẽ bắt con học đến tận khuya, thật sự rất áp lực luôn ạ.

Đúng rồi, nếu con không về Trung Quốc có lẽ bà ấy đã thuê gia sư dạy kèm cho con nguyên kì nghỉ luôn rồi."
"Thật sự..nhiều lúc cũng không muốn cố gắng, cảm thấy vui vẻ như những bạn học vẫn là một thanh xuân đẹp." Cuống họng Khúc Yên nghẹn ngào.
Cô muốn diễn tả cảm xúc của mình nhưng đành thôi vậy, ai cũng có nổi niềm riêng, cô nổ lực bao nhiêu chỉ có mình cô biết, cũng giống như cô khóc và tuyệt vọng bao nhiêu cũng chỉ có mình cô biết.
Bạc Kiêu nhìn sườn mặt góc nghiên của cô, sóng mũi cao, chiếc cằm nhỏ nhắn thon gọn cùng với hàng lông mày đậm, cả gương mặt đều có vẻ đẹp tuyệt sắc.

Khúc Yên tuổi còn nhỏ mà gương mặt đã sắc nét rõ ràng, không chừng nhiều năm sau..lại chính là đệ nhất mỹ nhân.
Khúc Yên càng nói, Ôn Thành Uy càng đau nhói trong lòng.

Trái tim ông giống như bị ai đó bóp nghẹn lại mà khó thở vô cùng, nặng nề thở ra một hơi dài bất lực.
"Thế Tiểu Yên ở lại với cha đi, ở với cha mà không được thì quay về ở với mẹ." Ông ôn hòa cười.
Khúc Yên mím môi, nghẹn ngào nén nước mắt vào trong.
Bạc Kiêu ngồi gần cô, cảm thấy Khúc Yên sắp không trụ được.

Thấy cô cúi đầu càng lúc càng thấp, Bạc Kiêu lên tiếng phá vỡ bầu không khí u buồn này.
"Này, Lão Ôn, đừng làm cô nhóc mít ướt này khóc đấy." Bạc Kiêu xoa đầu cô.

"Chết tiệt! Đừng có dùng móng heo chú xoa đầu của cháu." Khúc Yên hung dữ đẩy cánh tay Bạc Kiêu khỏi đầu mình.
"Nhóc con, xét về tuổi thì chú làm cha cháu còn được đó." Bạc Kiêu không chịu thua, tiếp tục cãi.
"Nhưng chú cũng không phải cha cháu.

Á á!"
Bạc Kiêu nhéo má cô, giọng điệu giống như nghiêm khắc trừng trị:"Cái miệng cháu đúng là rất gợi đòn."
"Bạc Kiêu, đừng có nhéo mặt con gái tớ." Ôn Thành Uy sót ruột, can ngăn.
"Mặt cháu là tướng đại phú đại quý, làm hư một tất da chính là cản trở tài lộc." Khúc Yên trợn mắt hù dọa.
Bạc Kiêu dùng lực cánh tay kẹp cổ Khúc Yên lại, làm hại hô hấp cô trở nên khó khăn:"Sau này khỏi lấy chồng, chú nuôi cháu."
Khúc Yên khinh bỉ, dù khó thở vẫn cứng miệng cãi:"Chồng cháu chắc chắn là giàu hơn chú."
"Con nhóc này, im miệng coi!" Bạc Kiêu dùng lực.
Ôn Thành Uy nhìn cảnh chú cháu đấu đá không ai chịu nhường ai, lại nhìn Thẩm Tây Thừa im lặng, trầm ổn ngồi bên cạnh.

Có chút mệt mỏi trong lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện