Dòng Chảy Tình Yêu
Chương 362: Hôn mê
Desi sau khi giao lại cô cho Lorenzo thì lập tức đến con đường vừa xảy ra trận bắn súng, mặt trời bây giờ đã lên cao, anh có thể thấy được xác người đang nằm la liệt trên vũng máu.
Desi nhíu mày:’‘Lâm Quáng đâu?’’
Một tên thuộc hạ báo cáo:’‘Không có lệnh của Ông Thẩm nên chúng tôi vẫn chưa ra tay, đã đem về chỗ của chúng ta rồi ạ.’’
Desi gật đầu.
Anh nghiền ngẫm cả con đường bị bỏ hoang này, môi cong lên, nói:’‘Không cần thu dọn lại đám xác chết đó, chuẩn bị các chất nổ, chúng ta sẽ kích hoạt phá huỷ chỗ này.’’
Bác sĩ Khương tìm thấy Khúc Yên, bà thở dài một cái. Khi bà vừa xong ca phẫu thuật liền trở lại muốn kiểm tra thân thể cô, nào ngờ vừa về tới đã không thấy cô đâu. Trên giường còn nhiễm vài giọt máu, bà ấy vừa nhìn đã đoán ra được là cô tự tiện rút ống tiêm ra.
Nhanh chân chạy đi tìm cô, tìm được thì lại thấy cô đã gục đầu vào vai Lorenzo mà thiếp đi.
Lorenzo nhìn Khúc Yên, kéo mũ lưỡi chai trên đầu cô thấp xuống, che qua gương mặt bị gió làm cho lạnh đi của cô:’‘Chỉ vừa mới chợp mắt thôi. Có vẻ là mệt quá nên ngủ quên.’’ Lorenzo nói với Bác sĩ Khương.
Làm sao không mệt cho được. Cả người cô toàn là vết thương, lại còn phải chịu đựng từ tinh thần đến cả thể xác như thế. Để cô ngủ một chút cũng không có vấn đề gì, còn tốt cho cơ thể của Khúc Yên.
Khúc Yên tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, do cô quá mệt mỏi do căng thẳng một thời gian dài cho nên ngủ đến tận hai hôm sau.
Khúc Yên nhìn quanh căn phòng, đang định chuẩn bị rút ống ghim tiêm trên cổ tay thì cánh cửa phòng được mở ra. Người bước vào là một cô gái xa lạ.
Khúc Yên nhìn cô ấy hơi ngẩn một chút, sau đó nhớ ra là cô gái đã ngồi cạnh cho kẹo cô.
Lorenzo đi vào rồi đóng cửa lại, đi tới trước tủ giường bệnh, đặt hộp cơm xuống bàn nhìn cô:’‘Chị ổn chưa? Cảm thấy khoẻ hẳn chưa?’’
Khúc Yên nhìn cô ấy, chỉ gật đầu không nói gì.
Thấy cô không hỏi mình cái gì Lorenzo mở nắp hộp cơm ra. Bên trong là những đồ ăn phương Tây dinh dưỡng, Lorenzo lại hỏi:’‘Chị ăn một chút nhá? Mấy hôm rồi chị không ăn gì rồi.’’
Khúc Yên bình tĩnh nhìn cô ấy, hành động tiếp theo làm cho Lorenzo kinh ngạc tới mức phản ứng không kịp.
Khúc Yên rút ống truyền dịch trên cổ tay mình ra, sau đó lại thờ ơ bước xuống giường bệnh, xỏ dép rồi đi tới hướng cửa.
Lorenzo nhanh chóng đặt hộp cơm xuống bàn, chạy tới chụp lấy cổ tay đang vặn tay nắm cửa của cô.
Lorenzo nhìn cô, nghiêm túc nói:’"Chị, Ngài Thẩm đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Chị không thể tìm được nếu em dẫn chị đi.”
Khúc Yên xoay đầu nhìn Lorenzo, lúc này cô mở miệng, âm thanh khàn đặc nặng nề vang lên:’‘Dẫn tôi đi.’’
Lorenzo nhìn chằm chằm cô, có chút tức giận:’‘Dù trước đó chúng ta không quen biết nhưng em đã được anh trai giao phó chị cho em chăm sóc, nếu chị ăn hết hộp cơm để cung cấp đủ chất. Em sẽ dẫn chị đi.’’
Nghe từng lời Lorenzo nói, Khúc Yên suy nghĩ rồi lại do dự trong thoáng chốc, cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa từ từ thả lỏng rồi buông ra.
Chậm rãi xoay người trở lại giường.
Lorenzo nhìn cô, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhìn phần cơm có cảm giác nuốt không vô, quyết định sẽ ăn khay cháo nhỏ trong hộp đựng thức ăn ấy. Ăn được vài muỗng Khúc Yên lại đặt khay cháo lên bàn, Lorenzo nhìn cô cau mày:’‘Chị không thể kén ăn như thế!’’
Đôi mắt Khúc Yên không chút gợn sóng, lãnh đạm nhìn Lorenzo.
Sống lưng Lorenzo lạnh toát, bất đắc dĩ nói:’‘Được rồi được rồi, em dẫn chị đi là được chứ gì.’’
Lorenzo âm thầm thở dài, dẫn cô đến khu vực phòng bệnh vip của bệnh nhân. Đến một căn phòng cô ấy dừng lại, nhìn hai vệ sinh đang canh trước cửa rồi lại xoay mặt nhìn Khúc Yên.
‘‘Chị vào đi.’’
Cả hai tên vệ sinh đều biết thân phận của Khúc Yên, cúi đầu gọi một tiếng “Thẩm Phu Nhân” rồi cánh cửa được mở ra. Đợi Khúc Yên bước vào.
Khúc Yên nhìn căn phòng trước mặt, ánh mắt thơ thẩn nhìn vào bên trong, đôi chân nặng trĩu nâng từng bước tiến vào.
Cánh cửa sau lưng Khúc Yên đồng thời cũng đóng lại.
Cô bước sau vào trong, đến khi thấy Thẩm Tây Thừa đang nằm trên giường lớn, hai tay đều ghim chằng chịt ống tiêm, gương mặt anh tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm nhắm nghiền, chân mày đậm thả lỏng, mang theo hơi thở đều đều lại yếu đuối đan xen.
Tim Khúc Yên nhói lên, cô khó khăn bước đôi chân như đeo sợi xích lớn bước tới mép giường, bàn tay cô run rẩy chạm vào gương mặt lành lạnh của anh, không nỡ dùng sức.
‘‘Tây Thừa…’’
Gương mặt anh lạnh như không có nhiệt độ, trước đó khi anh ngủ say cô cũng hay sờ mặt anh thế, nhưng lần nào anh cũng đều lười biếng mở mắt nhìn cô rồi cười.
Thế nhưng lần này… anh lại nằm bất động không phát hiện ra.
Khúc Yên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bàn tay cô cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay anh, muốn truyền sự ấm áp vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Tây Thừa, động tác cô rất thận trọng như sợ sẽ làm đau đến anh.
Cô cúi đầu, môi áp lên mu bàn tay anh. Nước mắt trên khoé mi rơi xuống, đọng lại trên lòng bàn tay của Thẩm Tây Thừa.
Bàn tay Thẩm Tây Thừa rất đẹp, từng ngón tay thon thả với những khớp xương rõ ràng cứ bất động thế, cơ thể anh do không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà có chút trắng bệt đi.
Khúc Yên đau lòng ngồi đó rất lâu, lặng lẽ nhìn anh. Cuối cùng lại mệt mỏi mà ngủ quên đi.
Desi mở cửa bước vào muốn xem Thẩm Tây Thừa, nhưng bước chân anh ta khựng lại khi nhìn thấy Khúc Yên đang nắm chặt tay Thẩm Tây Thừa rồi ngủ say, trong lúc nhất thời anh ta nhớ lại một tuần trước. Trước khi vào phòng giải phẫu Thẩm Tây Thừa cũng thế, dù khi đó Desi biết ý thức của anh đã mơ mơ màng màng, nhưng đôi tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Khúc Yên không buông.
Desi phản ứng lại, nhẹ chân đem đồ ăn đặt lên bàn.
Lặng lẽ xoay người rời đi.
Khúc Yên ở trong phòng bệnh của Thẩm Tây Thừa suốt một tuần liền, mỗi ngày Bác sĩ Down đều đến kiểm tra tình trạng của Thẩm Tây Thừa, gần một tuần theo dõi ông ta mới kết luận Thẩm Tây Thừa đã qua cơn nguy kiệt, bây giờ đang trong trạng thái hôn mê sâu.
Khúc Yên nhẹ nhõm, dùng khăn ấm lau mặt cho Thẩm Tây Thừa.
Lúc này Desi bước vào, anh ta đưa di động cho Khúc Yên:’‘Bà Thẩm, di động của cô.’’
Khúc Yên sau một tuần trị vết thương đã hồi phục không ít, vết bầm xanh trên mặt đã nhạt đi mấy phần. Cô cầm lấy di động, nhìn tên người gọi rồi bình tĩnh kết nối.
‘‘Lục Đình Nghiêm, có chuyện gì vậy ạ?’’
Lục Đình Nghiêm:’‘Khúc Yên, sắp tới DIY sẽ có buổi triển lãm ra mắt sản phẩm. Em thu xếp rồi về Mỹ đi.’’
Khúc Yên trầm mặt nhìn Thẩm Tây Thừa đang yên tĩnh nằm trên giường:’‘Có thể vắng mặt em được không?’’
Lục Đình Nghiêm im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi:’‘Em bận gì sao?’’
Khúc Yên không che giấu:’‘Vâng, có chút chuyện.’’
‘‘Không thể rồi, em là Tổng Giám Đốc, có rất nhiều thứ cần đích thân em xử lý thì sẽ đảm bảo được độ thành công cao hơn.’’
Khúc Yên rũ mắt:’‘Được rồi, em sẽ thu xếp bay về.’’
Desi đứng dựa vào bức tường phía xa nhìn Khúc Yên ngắt cuộc gọi, cẩn thận đưa ra đề nghị:’‘Bà Thẩm, nếu cô bận chuyện thì cứ đi xử lí ổn thoả đi. Chỗ này cứ giao cho tôi.’’
Khúc Yên không đáp, im lặng suy nghĩ. Sau đó nhìn Desi, cười một cái đáp:’‘Vậy cảm ơn anh nhá.’’
Đây là lần đầu tiên Desi nhìn thấy Khúc Yên cười sau khi Thẩm Tây Thừa rơi hôn mê. Anh ta thầm nghĩ, có lẽ Khúc Yên đã khôi phục lại tinh thần rồi. Vừa nghĩ thì tâm trạng anh đã thoải mái hơn không ít. Sau đó gật đầu đi ra ngoài.
Bác sĩ Khương tìm cô kiểm tra sức khoẻ lại lần nữa, bà thoa thuốc cho Khúc Yên, mấy hôm nay cô xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, bà cho rằng là do cô không nghỉ ngơi hợp lý lại kết hợp với liều lượng thuốc mạnh nên bà đã giảm liều lượng thuốc xuống, lo lắng cơ thể cô sẽ sốt hoặc bị vấn đề khác nên bà dùng tay sờ trán rồi khám lại cho cô.
Bà dùng ống nghe tiến hành thính chẩn, đến khi khám đến lồng ngực phía bên trái, qua một phút đôi mày bà đột nhiên cau lại.
Bà nghiêm túc tháo ống nghe đó ra, tìm ống nghe khác tiếp tục khám cho cô. Khi bà ngẩn đầu lên nhìn cô, sự kinh ngạc loé lên trong mắt bà.
Khúc Yên nhìn bà, không hiểu chuyện gì.
Desi nhíu mày:’‘Lâm Quáng đâu?’’
Một tên thuộc hạ báo cáo:’‘Không có lệnh của Ông Thẩm nên chúng tôi vẫn chưa ra tay, đã đem về chỗ của chúng ta rồi ạ.’’
Desi gật đầu.
Anh nghiền ngẫm cả con đường bị bỏ hoang này, môi cong lên, nói:’‘Không cần thu dọn lại đám xác chết đó, chuẩn bị các chất nổ, chúng ta sẽ kích hoạt phá huỷ chỗ này.’’
Bác sĩ Khương tìm thấy Khúc Yên, bà thở dài một cái. Khi bà vừa xong ca phẫu thuật liền trở lại muốn kiểm tra thân thể cô, nào ngờ vừa về tới đã không thấy cô đâu. Trên giường còn nhiễm vài giọt máu, bà ấy vừa nhìn đã đoán ra được là cô tự tiện rút ống tiêm ra.
Nhanh chân chạy đi tìm cô, tìm được thì lại thấy cô đã gục đầu vào vai Lorenzo mà thiếp đi.
Lorenzo nhìn Khúc Yên, kéo mũ lưỡi chai trên đầu cô thấp xuống, che qua gương mặt bị gió làm cho lạnh đi của cô:’‘Chỉ vừa mới chợp mắt thôi. Có vẻ là mệt quá nên ngủ quên.’’ Lorenzo nói với Bác sĩ Khương.
Làm sao không mệt cho được. Cả người cô toàn là vết thương, lại còn phải chịu đựng từ tinh thần đến cả thể xác như thế. Để cô ngủ một chút cũng không có vấn đề gì, còn tốt cho cơ thể của Khúc Yên.
Khúc Yên tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, do cô quá mệt mỏi do căng thẳng một thời gian dài cho nên ngủ đến tận hai hôm sau.
Khúc Yên nhìn quanh căn phòng, đang định chuẩn bị rút ống ghim tiêm trên cổ tay thì cánh cửa phòng được mở ra. Người bước vào là một cô gái xa lạ.
Khúc Yên nhìn cô ấy hơi ngẩn một chút, sau đó nhớ ra là cô gái đã ngồi cạnh cho kẹo cô.
Lorenzo đi vào rồi đóng cửa lại, đi tới trước tủ giường bệnh, đặt hộp cơm xuống bàn nhìn cô:’‘Chị ổn chưa? Cảm thấy khoẻ hẳn chưa?’’
Khúc Yên nhìn cô ấy, chỉ gật đầu không nói gì.
Thấy cô không hỏi mình cái gì Lorenzo mở nắp hộp cơm ra. Bên trong là những đồ ăn phương Tây dinh dưỡng, Lorenzo lại hỏi:’‘Chị ăn một chút nhá? Mấy hôm rồi chị không ăn gì rồi.’’
Khúc Yên bình tĩnh nhìn cô ấy, hành động tiếp theo làm cho Lorenzo kinh ngạc tới mức phản ứng không kịp.
Khúc Yên rút ống truyền dịch trên cổ tay mình ra, sau đó lại thờ ơ bước xuống giường bệnh, xỏ dép rồi đi tới hướng cửa.
Lorenzo nhanh chóng đặt hộp cơm xuống bàn, chạy tới chụp lấy cổ tay đang vặn tay nắm cửa của cô.
Lorenzo nhìn cô, nghiêm túc nói:’"Chị, Ngài Thẩm đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Chị không thể tìm được nếu em dẫn chị đi.”
Khúc Yên xoay đầu nhìn Lorenzo, lúc này cô mở miệng, âm thanh khàn đặc nặng nề vang lên:’‘Dẫn tôi đi.’’
Lorenzo nhìn chằm chằm cô, có chút tức giận:’‘Dù trước đó chúng ta không quen biết nhưng em đã được anh trai giao phó chị cho em chăm sóc, nếu chị ăn hết hộp cơm để cung cấp đủ chất. Em sẽ dẫn chị đi.’’
Nghe từng lời Lorenzo nói, Khúc Yên suy nghĩ rồi lại do dự trong thoáng chốc, cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa từ từ thả lỏng rồi buông ra.
Chậm rãi xoay người trở lại giường.
Lorenzo nhìn cô, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhìn phần cơm có cảm giác nuốt không vô, quyết định sẽ ăn khay cháo nhỏ trong hộp đựng thức ăn ấy. Ăn được vài muỗng Khúc Yên lại đặt khay cháo lên bàn, Lorenzo nhìn cô cau mày:’‘Chị không thể kén ăn như thế!’’
Đôi mắt Khúc Yên không chút gợn sóng, lãnh đạm nhìn Lorenzo.
Sống lưng Lorenzo lạnh toát, bất đắc dĩ nói:’‘Được rồi được rồi, em dẫn chị đi là được chứ gì.’’
Lorenzo âm thầm thở dài, dẫn cô đến khu vực phòng bệnh vip của bệnh nhân. Đến một căn phòng cô ấy dừng lại, nhìn hai vệ sinh đang canh trước cửa rồi lại xoay mặt nhìn Khúc Yên.
‘‘Chị vào đi.’’
Cả hai tên vệ sinh đều biết thân phận của Khúc Yên, cúi đầu gọi một tiếng “Thẩm Phu Nhân” rồi cánh cửa được mở ra. Đợi Khúc Yên bước vào.
Khúc Yên nhìn căn phòng trước mặt, ánh mắt thơ thẩn nhìn vào bên trong, đôi chân nặng trĩu nâng từng bước tiến vào.
Cánh cửa sau lưng Khúc Yên đồng thời cũng đóng lại.
Cô bước sau vào trong, đến khi thấy Thẩm Tây Thừa đang nằm trên giường lớn, hai tay đều ghim chằng chịt ống tiêm, gương mặt anh tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm nhắm nghiền, chân mày đậm thả lỏng, mang theo hơi thở đều đều lại yếu đuối đan xen.
Tim Khúc Yên nhói lên, cô khó khăn bước đôi chân như đeo sợi xích lớn bước tới mép giường, bàn tay cô run rẩy chạm vào gương mặt lành lạnh của anh, không nỡ dùng sức.
‘‘Tây Thừa…’’
Gương mặt anh lạnh như không có nhiệt độ, trước đó khi anh ngủ say cô cũng hay sờ mặt anh thế, nhưng lần nào anh cũng đều lười biếng mở mắt nhìn cô rồi cười.
Thế nhưng lần này… anh lại nằm bất động không phát hiện ra.
Khúc Yên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bàn tay cô cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay anh, muốn truyền sự ấm áp vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Tây Thừa, động tác cô rất thận trọng như sợ sẽ làm đau đến anh.
Cô cúi đầu, môi áp lên mu bàn tay anh. Nước mắt trên khoé mi rơi xuống, đọng lại trên lòng bàn tay của Thẩm Tây Thừa.
Bàn tay Thẩm Tây Thừa rất đẹp, từng ngón tay thon thả với những khớp xương rõ ràng cứ bất động thế, cơ thể anh do không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà có chút trắng bệt đi.
Khúc Yên đau lòng ngồi đó rất lâu, lặng lẽ nhìn anh. Cuối cùng lại mệt mỏi mà ngủ quên đi.
Desi mở cửa bước vào muốn xem Thẩm Tây Thừa, nhưng bước chân anh ta khựng lại khi nhìn thấy Khúc Yên đang nắm chặt tay Thẩm Tây Thừa rồi ngủ say, trong lúc nhất thời anh ta nhớ lại một tuần trước. Trước khi vào phòng giải phẫu Thẩm Tây Thừa cũng thế, dù khi đó Desi biết ý thức của anh đã mơ mơ màng màng, nhưng đôi tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Khúc Yên không buông.
Desi phản ứng lại, nhẹ chân đem đồ ăn đặt lên bàn.
Lặng lẽ xoay người rời đi.
Khúc Yên ở trong phòng bệnh của Thẩm Tây Thừa suốt một tuần liền, mỗi ngày Bác sĩ Down đều đến kiểm tra tình trạng của Thẩm Tây Thừa, gần một tuần theo dõi ông ta mới kết luận Thẩm Tây Thừa đã qua cơn nguy kiệt, bây giờ đang trong trạng thái hôn mê sâu.
Khúc Yên nhẹ nhõm, dùng khăn ấm lau mặt cho Thẩm Tây Thừa.
Lúc này Desi bước vào, anh ta đưa di động cho Khúc Yên:’‘Bà Thẩm, di động của cô.’’
Khúc Yên sau một tuần trị vết thương đã hồi phục không ít, vết bầm xanh trên mặt đã nhạt đi mấy phần. Cô cầm lấy di động, nhìn tên người gọi rồi bình tĩnh kết nối.
‘‘Lục Đình Nghiêm, có chuyện gì vậy ạ?’’
Lục Đình Nghiêm:’‘Khúc Yên, sắp tới DIY sẽ có buổi triển lãm ra mắt sản phẩm. Em thu xếp rồi về Mỹ đi.’’
Khúc Yên trầm mặt nhìn Thẩm Tây Thừa đang yên tĩnh nằm trên giường:’‘Có thể vắng mặt em được không?’’
Lục Đình Nghiêm im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi:’‘Em bận gì sao?’’
Khúc Yên không che giấu:’‘Vâng, có chút chuyện.’’
‘‘Không thể rồi, em là Tổng Giám Đốc, có rất nhiều thứ cần đích thân em xử lý thì sẽ đảm bảo được độ thành công cao hơn.’’
Khúc Yên rũ mắt:’‘Được rồi, em sẽ thu xếp bay về.’’
Desi đứng dựa vào bức tường phía xa nhìn Khúc Yên ngắt cuộc gọi, cẩn thận đưa ra đề nghị:’‘Bà Thẩm, nếu cô bận chuyện thì cứ đi xử lí ổn thoả đi. Chỗ này cứ giao cho tôi.’’
Khúc Yên không đáp, im lặng suy nghĩ. Sau đó nhìn Desi, cười một cái đáp:’‘Vậy cảm ơn anh nhá.’’
Đây là lần đầu tiên Desi nhìn thấy Khúc Yên cười sau khi Thẩm Tây Thừa rơi hôn mê. Anh ta thầm nghĩ, có lẽ Khúc Yên đã khôi phục lại tinh thần rồi. Vừa nghĩ thì tâm trạng anh đã thoải mái hơn không ít. Sau đó gật đầu đi ra ngoài.
Bác sĩ Khương tìm cô kiểm tra sức khoẻ lại lần nữa, bà thoa thuốc cho Khúc Yên, mấy hôm nay cô xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, bà cho rằng là do cô không nghỉ ngơi hợp lý lại kết hợp với liều lượng thuốc mạnh nên bà đã giảm liều lượng thuốc xuống, lo lắng cơ thể cô sẽ sốt hoặc bị vấn đề khác nên bà dùng tay sờ trán rồi khám lại cho cô.
Bà dùng ống nghe tiến hành thính chẩn, đến khi khám đến lồng ngực phía bên trái, qua một phút đôi mày bà đột nhiên cau lại.
Bà nghiêm túc tháo ống nghe đó ra, tìm ống nghe khác tiếp tục khám cho cô. Khi bà ngẩn đầu lên nhìn cô, sự kinh ngạc loé lên trong mắt bà.
Khúc Yên nhìn bà, không hiểu chuyện gì.
Bình luận truyện