Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 198: Ngoại Truyện 13: Sự Lãng Mạn Nguy Hiểm



Vân Anh vừa thấy ức lòng lại vừa thấy tội tội anh sao ấy. Dạo gần đây cô cho ăn chay hơi lâu rồi, suốt ngày chỉ lo công việc nên mấy chuyện yêu thương thế này cũng dần mất đi.

" Một chút thôi nhé!"

" Em không có quyền lựa chọn đâu Bảo Bảo à " - anh nói rồi thì liền hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô, bàn yau thì chu du khắp cơ thể mẫn cảm của cô.

" Minh…a… Từ từ… đau em "

Thiên Minh cười nhẹ một cái rồi kéo cô nằm lại ngay ngắn lên giường. Anh nhẹ nhàng âu yếm đôi môi của cô. Vân Anh dần dần bị anh dẫn dắt nên cơ thể bắt đầu nổi lên phản ứng. Thiên Minh nhanh tay lột hết đồ trên cơ thể của cả hai rồi quăng xuống đất. Anh chăm chú nhìn người con gái đang ở trong lòng.

" Đừng… đừng nhìn nữa… Xấu hổ chết "

" Em ngại gì chứ, cơ thể em rất đẹp anh ngắm một chút thì có làm sao chứ " - anh cười nói rồi hôn nhẹ lên cái cổ trắng mịn của cô rồi dần dần tiến xuống xương quai xanh tinh tế. Vân Anh bị anh yêu thương đến cả cơ thể mềm nhũng ra. Tỉ lệ cơ thể cô rất đẹp, vòng một to tròn, vòng hai thon gọn, vòng ba săn chắc. Nhưng mỗi khi nhìn vào cơ thể trắng nõn, mềm mại ấy anh lại càng đau lòng gấp bội, khắp cơ thể cô đều là vết sẹo do súng có, dao có. Cô từng cứu anh rất nhiều lần nên cả cơ thể cũng đầy vết thương, từ vai đến bụng đều để lại những vết sẹo rất lớn. Vân Anh thấy anh cứ nhìn vào vết sẹo trên người cô thì liền hỏi:

" Xấu lắm đúng không?"

Nghe cô hỏi Thiên Minh liền cúi đầu hôn lên những vết sẹo ấy, anh dùng nụ hôn để chứng tỏ anh không hề chê cô mà còn lại yêu cô rất nhiều.

" Xin lỗi bảo bối, em vì anh nên mới thế này "

" Em không trách anh, hy sinh để bảo vệ người mình yêu thì bấy nhiêu đó có là gì "

" Em cứ như thế thì sẽ rất thiệt thòi đấy, vốn dĩ việc hy sinh mà của anh cơ mà "

Vân Anh nhìn anh một lúc rồi bỗng khẽ cười. Cô lấy sức đẩy anh nằm ngửa ra giường. Cô leo lên đè lấy cơ thể của anh.

" Định làm trò gì đây?" - anh cười hỏi.

" Chẳng phải anh muốn em bù đắp sao?"

Vừa dứt lời thì cô liền hôn nhẹ lên môi của anh rồi từ từ tiến xuống cằm, rồi tiếng xuống hôn lấy yết hầu của anh sau đó thì khẽ cắn nhẹ một cái. Ngước mắt lên thấy Thiên Minh đang khẽ cười thì cô liền tiến xuống bờ ngực vạm vỡ của anh. Giống như anh lúc nãy, cô hôn đều lên từng vết sẹo trên cơ thể của anh. Vân Anh biết anh hằng ngày mặc dù có hơi nóng tính và gia trưởng một tí nhưng cô có thể khẳng định là không có ai yêu thương vợ con bằng anh cả. Từ lúc quen biết, yêu nhau đến cưới nhau, cùng nhau trải qua biết bao sóng gió lúc nào anh cũng là người đứng ra bảo vệ cô, không bao giờ chê cười cô bất kì thứ gì. Mọi món ngon, vật lạ thì đều nhường lại cho cô. Nhiều lúc bân quơ hỏi rằng anh có thương cô không thì anh chỉ khẽ lắc đầu rồi đùa rằng: " Ai mà thương một Tiểu quỷ như em "

Vân Anh hiểu chứ, con người Thiên Minh trước nay không thích nói nhiều mà chỉ thích hành động. Dù trước đây anh có làm lỗi gì với cô đi chăng nữa nhưng tình yêu của anh là thứ vẫn mãi không thay đổi. Có thể nói anh chính là người đàn ông tuyệt nhất thế gian này.

" Bảo bối, tập trung vào việc chính " - anh khẽ nói khi thấy cô có phần phân tâm - " Nghịch thế đủ rồi, để anh " - Thiên Minh dứt lời thì kéo cô nằm dưới, anh nằm trên.

Anh ngay lập tức hành động. Thiên Minh áp mặt xuống hôn lấy cô rồi lại tiếp lên liếʍ ɭáρ vành tai mẫn cảm của cô. Anh vừa yêu thương lại vừa tìm đến nơi ấm áp của cô ở phía dưới. Thiên Minh dùng một ngón tay rồi miết nhẹ vào hoa tâm khiến cô run lên. Anh khẽ cười tà mị một cái rồi tiến xuống hôn lấy bầu ngực căng trong của cô rồi ra sức mút thỏa thích. Phía dưới anh lại cho thêm một ngón tay vào rồi khuấy động mãnh liệt hơn, phía trên thì anh vùi mặt vào nơi mềm mại ấy. Một bên bị anh cắи ʍút̼ nhiệt tình còn một bên thì được anh nhào nặn, nắn bóp khiến cho Vân Anh không tự chủ mà ưởn người cong lên.

Hai ngón tay anh phía dưới hoạt động cũng quá mãnh liệt đi khiến cô phát ra những tiếng rên yêu kiều.

" Ưm… Được rồi… Đừng đùa nữa mà…Aaaa "

Nghe âm thanh mật ngọt ấy Thiên Minh càng muốn trêu đùa thêm nữa, anh hôn lấy môi của cô, hai ngón tay thì tiếp tục làm việc mà không ngừng trêu ghẹo nơi mẫn cảm phía dưới. Đối với Thiên Minh mà nói Vân Anh cô chỉ là một con thỏ con vô hại thôi nhưng nếu là thỏ thì làm sao thắng nổi sói hoang chứ. Sau một lúc càng khiến Vân Anh khó chịu hơn mà cũng tiết ra xuân thủy. Cô dùng hết sức đấm mạnh vào vai anh.

" Đồ đáng ghét… Ưm… Em…aaaa khó chịu… " - giọng cô có phần nũng nụi cất lên.

" Haha, bảo bối. Giờ em đã biết cảm giác khó chịu của anh đã kiềm chế suốt 23 ngày qua chưa? Ngoan tí đi rồi anh sẽ thỏa mãn em "

Vân Anh nghe anh nói mà muốn ngồi dậy cắn anh một phát cho hả giận. Cái tên đàn ông này sao lại nhỏ nhen, ích kỷ hơn đàn bà, con gái vậy chứ. 23 ngày? Anh thầm đếm từng ngày luôn sao? Cô không ngờ anh lại để tâm đến vậy. Vân Anh đây cũng chẳng hiểu bản thân cô có gì đặc biệt mà luôn khiến anh phải đòi hỏi đến thế.

" Minh… Aaaa… Em xin lỗi mà… Ưm… Sau này không dám nữa…aaaa… Em biết sai rồi " - Vân Anh chịu không nổi mà phải nhỏ giọng cầu xin, cả cơ thể cô đang cần anh lắp đầy nên cố mà nhẫn nhịn một chút. Cô cũng tự nhủ trong lòng sau đêm nay nhất định là sẽ cho anh biết tay, trước mắt là sẽ cắt 2 tháng tiêu vặt cho anh biết mặt.

Tiếng kêu run run vừa mị hoặc vừa quyến rũ, làm cho Thiên Minh nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.

Hai tay cầm hai quả đào to lớn mà nhào nặn, làm cho nhũ phong vốn mẫn cảm càng thêm căng ra. Anh hào phóng rút hai ngón tay ra nơi ấm áp trong cô. Vân Anh thì nằm mà thở hổn hển, lão chồng này của cô quả thật có sức chịu đựng hơn người.

" Á… Nhẹ chút… " - Vân Anh bỗng kêu lên khi vật to nóng của anh chen vào cơ thể mềm mại của cô.

" Em đau hả?" - anh nhẹ nhàng hỏi.

" Ưm… Chỉ một chút thôi " - cô nhỏ giọng nói y như một con mèo nhỏ.

Anh khẽ cười cho sự thành thật của cô. Thiên Minh từ từ ra vào nhẹ nhàng trong cô để cô có cảm giác tốt nhất rồi mới tăng tốc. Tiếng người con gái không ngừng nức nở hòa vào tiếng thở dốc của người đàn ông, khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.

" Anh… Nhẹ chút aaaa… " - Bên trong cô bị vật to lớn của anh xâm chiếm mạnh mẽ khiến cô vừa có chút đau lại vừa lân lân chìm đắm trong sự ngọt ngào mà anh mang lại. Thiên Minh không vội, anh nhẹ nhàng ra vào trong cô như muốn hành hạ cô vậy. Anh ôm lấy cô vùi mặt vào cổ cô không ngừng hôn liếm. Đôi nhũ phong theo bàn tay của anh vỗ về chơi đùa mà run rẩy từng nhịp, đỉnh đầu nhũ phong hồng nộn xinh đẹp đứng thẳng, giống như hai quả anh đào chín nở rộ, làm cho người ta muốn hái, muốn cắn thật mạnh. Thiên Minh vùi đầu vào giữa khe núi hùng vĩ kia mà liếʍ ɭáρ trên làn da non mượt trơn bóng, sau đó lại không ngừng liếm lên trên, đến khi môi ngậm hai nụ hoa hồng nhuận kia vào miệng, Vân Anh không kiềm chế được mà run rẩy toàn thân.

" Bảo bối, em thật sự rất ngọt " - anh nói một câu rồi liền cho thân dưới thúc vào một mạnh hơn một phần. Vân Anh khẽ rên nhưng đã bị anh áp chế bằng một nụ hôn nóng bỏng và vô cùng ngọt ngào. Thiên Minh phối hợp động tác cả trên và dưới đều rất tốt. Phía trên anh dần tách được hàm răng của cô rồi tiến sâu vào tròn hút hết hương vị thơm tho của cô còn bên dưới vật nam tính của anh tiến vào vô cùng mãnh liệt khiến cô rơi vào đê mê, tràn đầy kɦoáı ƈảʍ mà liên tục rêи ɾỉ, phía dưới không ngừng co rút giữ chặt vật nóng của anh.

" Ngoan nào, thả lỏng một chút "

Vân Anh ngoan ngoãn nghe theo anh. Thiên Minh bỗng chốc cảm thấy cô vợ này thật là đáng yêu.

" Anh nhìn gì thế?"

" Một hiệp nữa nhé "

" Uầy, em chịu không nổi đâu… Á…"

Vân Anh chưa kịp nói hết câu thì anh đã tiếp tục sự nghiệp. Cô ở trong lòng của anh mà không ngừng nức nở, lỗ nhỏ phía dưới không ngừng co rút khiến anh càng thêm hưng phấn mà dùng hết sức để ra vào. Vân Anh thở dốc, cảm giác suиɠ sướиɠ chiếm lấy cả tâm trí cô.

" Ưm…aaa… Minh… Chậm…aaaa "

Thiên Minh dường như không nghe thấy mà lại càng ra vào thêm phần mãnh liệt.

" Em chỉ là của anh, một mình anh thôi " - Âm thanh khàn khàn của anh như mật ngọt rót vào tai cô, làm trái tim Vân Anh thổn thức, cơ thể cô bị anh dẫn dắt. Cô cứ nũng nịu mềm mại thật sự như đang mời gọi. Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của cô càng lúc càng lớn theo từng nhịp đưa ra thúc vào phía dưới. Cảm giác thỏa mãn khiến cô dần mất lý trí, chỉ có thể để mặc anh yêu thương, sau đó cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng lúc càng mạnh, phía dưới càng lúc càng tăng tốc, khiến cô ôm chặt anh, để du͙ƈ vọиɠ tràn đầy khắp cơ thể.

Phía dưới phân thân bị hai bên vách tường mềm mại bao chặt khiến cơn du͙ƈ vọиɠ trong anh càng thêm mãnh liệt. Anh cho hết vật nam tính của mình vào trong nơi ấm áp của cô. Thiên Minh đưa tay nâng bầu ngực trắng, xoa bóp, một tay trượt xuống đường cong duyên dáng, dùng sức nắm bên mông, hướng về nơi khít khao, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho chỗ hai người kết hợp chặt chẽ không có khe hở nào. Anh mạnh mẽ ra vào tiếng luân động vang khắp cả phòng…Toàn thân cô tràn đầy kɦoáı ƈảʍ, khiến cô muốn nổ tung, theo động tác ngày càng mạnh mẽ của anh, càng lúc càng sâu nhanh chóng đoạt lấy thân thể của cô, cô không thể giữ được nữa, cả người co quắp, há cái miệng nhỏ cắn lên đầu vai của anh…

Sau một lúc mây mưa, Thiên Minh đã phóng thích chất lỏng màu trắng đục vào trong cô. Vân Anh chẳng còn sức mà bận tâm. Cả người cô bây giờ rất mỏi, phía dưới lại hơi đau. Trong lòng cô không ngừng quyền rủa anh nhưng anh nhanh chóng đã được anh ôm vào lòng an ủi.

" Bảo Bảo, đau lắm sao?" - anh vuốt nhẹ mái tóc của cô rồi âm trầm hỏi.

Vân Anh thì chỉ gật đầu nhẹ rồi rút người vào trong vòng tay của anh, đầu cô vùi vào ngực anh tìm lấy hơi ấm thân thuộc. Thiên Minh đưa tay siết chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Sau một lúc thì Vân Anh đã ổn định nhịp thở. Thiên Minh nhẹ nhàng bế cô rồi cùng vào nhà vệ sinh. Anh đặt cô vào trong bồn tắm rồi xả nước ấm vào. Vân Anh ngoan ngoãn ngồi im còn Thiên Minh thì nhiệt tình lau người, tắm rửa cho cô.

Xong xuôi các thứ anh lấy khăn quấn lấy cả người cô rồi bế cô ra ngồi trên giường. Thiên Minh lấy máy sấy rồi sấy khô tóc cho cô.

" Em lạnh à?" - anh thấy cô hơi run thì liền hỏi.

" Chỉ một chút thôi " - cô nhỏ giọng đáp.

" Xong rồi, ngoan nằm xuống đi " - Anh tắt máy sấy rồi đem cất đi.

" Anh cũng ngủ đi, khuya rồi " - cô kéo lấy tay của anh. Vân Anh đây là thừa biết anh sẽ lại tiếp tục thức đêm mà làm việc. Sống với anh bao nhiêu năm chẳng lẽ cô còn không hiểu sao? Đối với anh mà có hai thứ không thể bỏ đó là gia đình và công việc.

" Ngủ trước đi, anh xem ít tài liệu rồi đi ngủ " - anh cười nhẹ xoa đầu cô. Thiên Minh ngồi vào bàn làm việc. Vân Anh nằm trên giường thấy anh như thế cũng cảm thấy cót xa trong lòng.

Thiên Minh một mình ngồi bên bàn làm việc xem lại tài liệu rồi thống kê sổ sách. Vân Anh nằm một lát thì cũng buồn ngủ mà ngủ quên. Còn anh thì cứ chuyên tâm xử lí sổ sách đến rạng sáng rồi mới mỏi mệt mà leo lên giường ôm lấy cô mà ngủ.

Sáng hôm sau, khi Thiên Minh tỉnh dậy đã là 8h hơn. Anh ngồi dậy xem đồng hồ thì tá hỏa cả lên. Vân Anh lúc này mở cửa đi vào thì liền bị anh nhằn một câu.

" Sao em không gọi anh dậy vậy?" - anh vội nói rồi chạy vào tolet. Vân Anh đứng một bên nhìn anh luống cuồng mà khẽ cười.

Đợi khi anh bước ra thì cô trên tay đang cầm sẵn bộ âu phục rồi đưa cho anh. Thiên Minh nhận lấy rồi cũng không quên cốc đầu cô một cái. Thay đồ xong thì anh đứng trước gương mà thắt cà vạt.

" Cho vừa cái tội tối qua dám bắt nạt em "

" Em đấy nhé, trả thù gì kì vậy? Có biết công việc anh quan trọng lắm không?" - anh mặt nhăn xì trách móc cô.

" Em còn chưa trách anh mà anh dám la em sao? Anh bảo chỉ xem tài liệu một chút thôi mà kéo dài đến 3h16 phút sáng. Đó là một chút của anh đó à?"

" Em…Tối nay về anh xử em sau " - anh vừa xếp tài liệu vào trong cặp mà vừa nói.

" Thôi đi, đi làm trễ một hôm thì có sao chứ? Em gọi cho trợ lí của anh sắp xếp công việc rồi, anh xuống ăn sáng rồi đi "

Anh mặt mày nhăn nhó bước lại đánh vào mông cô một phát đau điếng.

" Đau em… "

" Hừm, em liệu hồn với anh " - anh cảnh cáo cô.

" Được rồi, đi xuống nhà ăn sáng rồi hẳn đi làm nha chồng " - cô cười trừ rồi ôm lấy cánh tay của anh kéo đi xuống dưới nhà. Tối qua thấy anh thức khuya làm việc cô xót lắm nên sáng nay cố tình để anh ngủ thêm một tý nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện