Động Lòng Với Ánh Trăng

Chương 19: Chương 19:



Trở lại đoàn làm phim, Vân Nguyệt mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của anh Triệu.
Tổng cộng có bốn năm cuộc, nhìn ra anh rất lo lắng cho cô, không nhận được là do buổi sáng lúc cô rửa mặt thì điện thoại di động không để ở bên cạnh, sau đó vội vàng đi lấy giấy tờ kết hôn, vẫn chưa kịp xem điện thoại di động.
Sau khi gọi lại, Vân Nguyệt liền nghe thấy tiếng anh Triệu răn dạy đinh tai nhức óc.
"Sao bây giờ mới nghe điện thoại?"
"Có biết anh lo lắng muốn chết hay không."

"Đứa nhỏ này từ ngày đó đến tận bây giờ có thể làm cho người ta bớt lo lắng hay không?"
Biết là mình không tốt, Vân Nguyệt nhẹ giọng xin lỗi, lời nói nhẹ nhàng, làm cho người ta không thể nổi nóng cùng sức đề phòng, anh Triệu là người nuôi con gái, bình thường lúc giáo dục con gái, bé gái cũng thích dùng loại ngữ khí này nói chuyện, dẫn đến làm cha dù là bụng đầy tức giận cũng không phát ra được.
Sau khi chậm lại, anh Triệu yên tĩnh rất nhiều, hỏi cô đang làm cái gì, vì sao không nghe điện thoại.
Vân Nguyệt chần chờ: "Buổi sáng... Hơi bận."
"Bận cái gì? Ngay cả điện thoại của anh cũng không trả lời?"
"Kết hôn."
"..."
Anh Triệu sửng sốt hai giây, thấp giọng mắng một câu, là anh lớn tuổi tai điếc sao mà lại nghe thấy Vân Nguyệt nói đùa với anh?
Anh ta không có tính khí tốt để nói: "Muốn nói dối thì em cũng phải bịa cho anh một lý do tốt hơn chứ?"
Vân Nguyệt trầm mặc: "..."
Cô không nói dối.
Đừng nói là tin, anh Triệu căn bản không muốn tiếp tục phương diện đó, lười nghe cô ngụy biện, trực tiếp nói cho cô biết, mười giờ sáng mai, có buổi tạo hình vai diễn của đạo diễn Chương.
" Buổi tạo hình lần này, em biết quan trọng thế nào không?" Anh Triệu nói: "Tất cả đều là chuyên gia trang điểm và stylist hàng đầu trong nước, ảnh trang điểm đều sẽ gửi đến truyền thông."
"Kiếm Tâm" chỉ cần chuẩn bị kịch bản thôi đã dùng rất nhiều năm, là một bộ IP lớn, đầu tư trước hậu kỳ là vô cùng quan trọng, tuyển chọn diễn viên càng không thể bỏ qua, trước sau tiến hành nhiều lần diễn xuất thử vai, chỉ để chọn ra nữ chính thích hợp.
Vân Nguyệt may mắn lọt vào top ba.

Chỉ là top ba này, cũng không có nghĩa lý gì, nếu phương diện tạo hình không vừa mắt, hoặc là có chỗ sơ hở thiếu sót, như vậy cơ hội làm nữ chính của cô coi như tiêu tan.
Ý tứ của đạo diễn Chương bên kia là, tổng cộng có ba nữ nghệ sĩ thử vai, mỗi người sắp xếp tạo hình riêng, trong lúc bên này lựa chọn, thuận tiện đăng lên mạng tìm thêm nhận xét, xem vị nào được khán giả yêu thích hơn.
"Mặc dù bây giờ em không có fan, không có gì ủng hộ, nhưng chúng ta vẫn phải dốc hết sức để làm tốt nhất có thể." Anh Triệu nói: "Cho dù không được chọn, em cũng có một bức ảnh trang điểm ưu tú, cũng có thể mang đến cho em rất nhiều sự quan tâm."
Đến lúc đó phát ra ngoài, khẳng định có số tiếp thị làm ra chức năng bỏ phiếu, Vân Nguyệt mặc kệ được bao nhiêu phiếu, tóm lại là có một cơ hội ra mắt không tồi.
Vân Nguyệt ngoan ngoãn đáp lại: "Ừ, em biết rồi."
"Tối nay em có đến tiệc mừng không?" Anh Triệu nói: "Em nhớ thong thả một chút, đừng uống nhiều rượu, đừng để bị cảm sốt, đừng để ảnh hưởng đến trạng thái ngày mai."
Dưới tay anh Triệu không chỉ có một nghệ sĩ là Vân Nguyệt, có thể nhớ rõ sự tình như vậy, còn giống như một người cha già dặn dò, thật sự không dễ dàng, Vân Nguyệt tự nhiên dứt khoát đáp ứng.
Lúc gần cúp máy, anh Triệu nói thêm: "Còn nữa, sau này đừng đùa giỡn với anh như vậy nữa."
"..."
Kết hôn, trò đùa như vậy, sao có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn được.
Vân Nguyệt cầm di động, bất đắc dĩ thở dài.
Buổi chiều sau khi dạo quanh đoàn làm phim một vòng, buổi tối chính là tiệc mừng náo nhiệt.
Bên bọn họ là đoàn làm phim nhỏ không thể bình thường hơn, nhưng buổi tiệc lại tổ chức trong khách sạn năm sao, nghe nói Ngô Quyến vì chúc mừng bạn gái nhỏ, cố ý làm phô trương.
Cũng làm lớn thật đấy, cô hotgirl dương dương đắc ý tiếp nhận người bên ngoài tâng bốc.
Ví dụ như quá hâm mộ cô có bạn trai như vậy, hoặc là, khen ngợi về vẻ đẹp và thời trang của cô.
Cũng có người cho rằng, cô nhất định sẽ nổi đình nổi đám trong giới giải trí, đến lúc đó đừng quên mọi người.
Tâm tình mọi người trong buổi tiệc đều tốt, hotgirl mạng không cố ý tỏ vẻ kiêu ngạo, chậm rãi phất tay: "Được rồi, nếu có cơ hội, tôi cũng sẽ không quên mọi người, chờ qua một thời gian tôi sẽ hỏi xem có kịch bản thích hợp hay không."
Rốt cuộc là đoàn làm phim nhỏ, bình thường không có việc gì, gặp phải quay phim chính là chuyện phi thường may mắn.
"Kiếm Tâm ngược lại không tệ, chỉ là bên kia thử vai quá nghiêm khắc." Hotgirl ra vẻ thở dài: "Bạn trai tôi cũng không giúp được tôi, ngay cả một vai phụ cũng không vớt được."
Vì thế tự nhiên có người tâng bốc tỏ vẻ lấy mỹ mạo của cô diễn vai phụ đều là lãng phí vân vân.

Vân Nguyệt ngồi ở vị trí tương đối ít người, chậm rãi ăn đồ của mình, ở trong đoàn làm phim, cô quen ở một mình, tính cách cũng rất yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt.
Cho dù là cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thời gian dài trôi qua, người khác không khó phát hiện gương mặt cho dù là mặt mộc cũng xuất chúng một cách quá đáng của cô.
Bọn họ vây quanh bên kia nịnh thối, một mình cô ngược lại có vẻ nổi bật, mái tóc dài mềm mại như rong biển tùy ý xõa tung trên áo len màu be, nâng lên gương mặt thanh tú xinh xắn, trang điểm nhạt đến cơ hồ nhìn không ra, lộ ra cảm giác nhu nhược vốn có...
Bất thình lình, nhà sản xuất trong đoàn làm phim kéo ghế bên cạnh Vân Nguyệt ra, ngồi lên.
Động tĩnh bên cạnh, làm cho Vân Nguyệt thoáng nghiêng mắt, là người quen biết, dù sao cũng không thể không chào hỏi, nhưng ánh mắt đối phương tựa hồ có chút kỳ quái, cô gật đầu, cũng coi như là một loại lễ phép.
Nhà sản xuất này ước chừng ba mươi tuổi, người thì đẹp trai nhưng tâm lại bất chính, luôn thừa dịp nữ diễn viên không chú ý sờ tay cạy dầu, thời gian dài mọi người liền thành thói quen, trong giới có quá nhiều người này, cũng không có lạ gì.
"Một mình ăn cơm không có ý nghĩa." Nhà sản xuất cười tủm tỉm đáp lời Vân Nguyệt: "Tôi ngồi bên đây như thế này không phiền cô chứ?"
Nếu cô không ngại, người khác đã ngồi xuống, Vân Nguyệt cũng không đến mức đá ghế của anh ta ra, không nói lời nào chính là chấp nhận, ánh mắt cô cũng không nhìn lung tung, nhưng nhà sản xuất thật sự từ trong ánh mắt của cô nhìn ra vài phần ý tứ ngượng ngùng.
Một trong những đặc điểm của đàn ông hiện đại chính là một khi có phụ nữ nhìn bọn họ, liền theo bản năng cho rằng đối với bọn họ có ý tứ, mà vị này lại càng thái quá, Vân Nguyệt không liếc mắt một cái, ngược lại bị hiểu là thẹn thùng.
Cô gái nhỏ càng tỏ ra thẹn thùng, nhà sản xuất chủ động xuất kích: "Nhìn bình thường cô ở trong đoàn làm phim rất yên tĩnh, tính cách này không tốt, không có được bạn trai."
Anh ta muốn bóng gió hỏi thăm tình hình tình cảm của cô.
Vân Nguyệt chỉ mím môi: "Không sao."
Nhà sản xuất có chút không thể chờ đợi: "Cô còn độc thân không?" 
"Đã kết hôn rồi."
"Cái gì?"
Nhà sản xuất nghi ngờ liệu anh ta có nghe nhầm hay không.
Lúc trước anh hiển nhiên là có hỏi thăm, Vân Nguyệt độc thân chưa lập gia đình, như thế nào đến miệng cô lại là phụ nữ đã có gia đình, anh tay nâng cằm cân nhắc trong chốc lát, tám phần là bị lừa gạt.
"Giới này không thịnh việc kết hôn." Nhà sản xuất cười nói: "Bạn trai cô làm gì có sức hấp dẫn lớn tới mức khiến cô chịu kết hôn, là người trong giới sao? "
Vân Nguyệt lắc đầu.
Nếu không phải người trong giới, vậy thì không sao, nhiều lắm chỉ là một thanh niên bình thường, tâm tư của nhà sản xuất vừa rồi bị dập tắt lại dần dần dấy lên tia lửa, di chuyển ghế dựa, ngồi về phía cô gần hơn một chút.

Trên người cô là hương trái cây họ cam quýt, thanh thanh nhàn nhạt rất dễ ngửi, sản xuất vừa lên đầu, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Đại ý chính là nói dưới quyền của mình có rất nhiều hạng mục, vai diễn vẫn chưa được quyết định, tuy rằng nói là tiểu sách, nhưng đối với diễn viên mới mà nói là bánh bao thơm ngon, rất nhiều người tranh nhau đòi.
"Tôi cùng anh Triệu các cô coi như là quen biết." Nhà sản xuất nói: " Tôi biết trong những tháng tới cô sẽ rảnh, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục làm việc cùng nhau." 
Trong giới nào có vịt đưa tới cửa, Vân Nguyệt không phải không hiểu quan hệ trong đó, hơn nữa ánh mắt đối phương vẫn chưa từng dời qua trên người cô, cô lặng lẽ dịch sang chỗ khác, sau khi cách xa một chút khéo léo cự tuyệt: "Cám ơn sự ưu ái của ông, nhưng..."
"Cô không cần phải băn khoăn, tôi biết mấy diễn viên nhỏ các cô đều muốn liều mạng bò lên trên, gặp được cơ hội tốt như tôi, chỉ cần người có chút đầu óc cũng sẽ không cự tuyệt."
Nhà sản xuất càng nói càng tự tin, gương mặt phóng đã dần lộ ra thần sắc đắc ý: "Người bình thường tôi cũng không vui khi cho cơ hội này, nói một câu thật lòng, tôi rất thích cô."
Ở bên ngoài đi học, Vân Nguyệt quen bị người thổ lộ, đối với từ ngữ cự tuyệt hoàn toàn có thể nói phi thường lưu loát, chỉ là vị trước mắt này thật sự là quá tự tin, một chút cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô, lập tức ném ra một tấm thẻ phòng.
"Chính là khách sạn này." Nhà sản xuất cười tủm tỉm nói, "Trước chín giờ tối, tôi đợi cô"
"......"
Đã thấy thổ lộ, nhưng chưa từng thấy ai dùng phương thức trực tiếp như vậy.
Thực sự là một cái gì đó kỳ lạ.
Bộ dáng Vân Nguyệt nhìn có vẻ ấm áp lãnh đạm trên thực tế cũng nhịn rất lâu, buông đũa xuống, để không phải dùng hai cây gậy này chọc người bị thương, điều chỉnh cảm xúc bình tĩnh lại:"Tôi vừa nói rồi, tôi đã kết hôn."
"Vậy thì sao?" Nhà sản xuất nói: "Là tôi không nói đủ rõ ràng? Nếu cô tới đây, tôi có thể cho cô..."
Đối với một diễn viên nhỏ như cô, đây là một ân huệ rất lớn.
"Chồng tôi tuy rằng không phải người trong giới, chẳng qua anh ấy cũng có thể cho tôi…" Vân Nguyệt thản nhiên trình bày: "Sẽ không ít hơn bất luận kẻ nào. "
"A, lợi hại như vậy sao, tôi rất muốn thấy là thần thánh phương nào nha?"
Rốt cuộc là người mới không có quyền con người, luôn bị tiền bối tùy ý khi dễ ép buộc, nếu đổi lại là hotgirl kia mà nói, cái này vô luận như thế nào cũng không dám lỗ m ãng như vậy.
"Được rồi." Vân Nguyệt cũng không vội: "Anh muốn gặp tôi sẽ gọi anh ấy."
Cô đáp ứng quá quyết đoán, thần sắc điềm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra vẻ lạnh lùng, ngược lại càng khơi dậy cảm giác k1ch thích nguyên thủy trong lòng đàn ông.
"Được rồi được rồi." Nhà sản xuất không nói nhiều, trước khi đi vỗ vào thẻ phòng trên bàn: "Tôi để nó ở đây, xem cô có nắm lấy được cơ hội hay không."
"......"
Anh ta gây ra động tĩnh quá lớn, đã có người nhìn sang bên này.
Tấm thẻ rất nổi bật.
Để tránh bị dân chúng bàn tán, Vân Nguyệt nhẹ nhàng cầm khăn giấy, che thẻ lại, vốn định trực tiếp rời đi, nghĩ đến có thể sẽ bị người có tâm nhìn thấy đa nghi, hay là đem thẻ lấy đi.

Ra khỏi cửa phòng riêng, đồng hồ trên tường chỉ vào vị trí số tám.
Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của Yến Thiên.
Lúc đầu tự nhiên hỏi một số tình hình, ở đâu, ăn xong chưa.
"Em đã ăn xong, đang chuẩn bị đi." Vân Nguyệt nhìn thẻ phòng trong tay, không biết xuất phát từ tâm lý như thế nào, nảy sinh ý nghĩ cáo trạng: "Em có chuyện muốn nói với anh..."
"Cái gì?"
"Vừa rồi có người rất muốn gặp anh..."
"Ai?"
Vân Nguyệt trầm mặc một hồi. Nếu nói ra chuyện vừa rồi, anh hẳn là sẽ chán ghét đi, ngày đầu tiên kết hôn đã xảy ra chuyện, không chừng cũng không thích phản ứng với cô.
Vì thế cô do dự hồi lâu, phủ nhận, "Quên đi, không có gì..."
Cô không muốn xảy ra chuyện gì, ai ngờ đầu kia dừng lại vài giây, hỏi: "Không phải là em chứ."
"......"
Khả năng hiểu biết này là rất hoàn hảo.
Vân Nguyệt không có cách nào trực tiếp phản bác cũng không phải cô muốn gặp anh, trong lòng bất đắc dĩ trong chốc lát, liền nhẹ giọng đáp: "Ừm. "
"Anh đang trên đường." Yến Thiên không để cho không khí trầm mặc xuống, trước sau như một ngữ điệu trầm thấp: "Anh lập tức đến ngay. "
"..." Vân Nguyệt cười, "A? Anh đến đón em à?"
"Nếu không thì sao, em tìm được nhà sao."
"Nhà?"
"Ngày đầu tiên kết hôn, em muốn ly thân sao." Anh nói: "Anh có một ngôi nhà ở phía bên kia phim trường, có thể đến đó để ở lại."
Cặp vợ chồng mới cưới... Muốn sống cùng nhau...
Đầu ngón tay Vân Nguyệt siết chặt, không hiểu sao cảm giác khẩn trương bao trùm toàn thân: "Vậy hiện tại muốn em chuyển nhà sao?"
"Ừm." Yến Thiên hời hợt: "Nếu không chuyển đi, vậy em muốn để anh đi thuê phòng, cùng em chen chúc một cái giường nhỏ?"
"..."

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện