Động Lòng
Chương 15: Thử lễ phục
Buổi chiều, Mạc Cẩn xin thư ký Từ cho nghỉ, vì hôm nay là ngày Ôn Hinh thử áo cưới. Cô là phù dâu đương nhiên cũng phải đi thử lễ phục.
Thư ký Từ không nói gì, thoải mái đồng ý, mà cô cũng đã nói trước với Cố Cảnh Ngôn rồi.
Đến tiệm áo cưới, Ôn Hinh vừa nhìn thấy Mạc Cẩn thì phấn khích muốn bổ nhào vào người cô, lại bị người đàn ông cao ráo lạnh lùng bên cạnh ôm lại, nói:
- Không được làm bừa!
Lúc này Ôn Hinh mới sực nhớ ra mình đang có thai, phải cẩn thận, bèn nghịch ngợm le lưỡi với người đàn ông của mình:
- Em biết rồi. Tại nhìn thấy tiểu Cẩn em nhất thời hưng phấn quên mất thôi mà – Chất giọng nũng nịu kia quả thật khiến Mạc Cẩn lấy làm kinh hãi.
Này… Đó có phải là Ôn Hinh nghiêm trang mà cô biết không vậy? Còn chưa hồi phục tinh thần, Mạc Cẩn đã bị Ôn Hinh ôm chầm lấy:
- Tiểu Cẩn, tớ rất nhớ cậu!
- Tớ cũng nhớ cậu, tiểu Hinh – Mạc Cẩn cười ngọt ngào.
Hai cô gái hết sức phấn khởi hàn huyên một hồi lâu, mãi đến khi người bên cạnh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở họ mới thôi không nói nữa.
Ôn Hinh đã thử xong áo cưới, đang đứng trước gương để cho những trợ lý sửa sang lại y phục và trang sức, còn chú rể tương lai cũng đã diện một bộ âu phục đen, đứng bên cạnh cô gái của mình. Tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm như bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Hinh đầy tình yêu và sự dịu dàng.
Mạc Cẩn thay xong bộ lễ phục đi ra từ phòng thay đồ thì nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy mừng thay cho bạn mình vì đã gặp được một người yêu cô ấy thật lòng, cũng không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ. Chẳng biết đến khi nào cô mới có thể gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình nữa. Mà cả đời này, cô còn có thể có được cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình hay không đây?
Lúc này, gương mặt điển trai của Cố Cảnh Ngôn tự nhiên lóe lên trong đầu cô, Mạc Cẩn lắc đầu cười khổ. Cô không nên quá tham vọng, anh đã không còn là người xứng đáng để cô tham vọng. Thế giới của anh và cô khác quá xa, nhất định cả hai sẽ không có kết quả.
Mạc Cẩn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, đi về chỗ Ôn Hinh đang đứng, Ôn Hinh nhìn qua gương thấy Mạc Cẩn, xoay người lại, vẻ mặt giống như phát hiện vùng đất mới:
- Tiểu Cẩn, cậu rất xinh đẹp!
Ôn Hinh biết cô bạn cùng phòng với mình vốn rất xinh đẹp, nhưng bình thường Mạc Cẩn đều để mặt mộc, không thích trang điểm. Nay cô diện bộ lễ phục màu trắng, trang điểm nhẹ, quả thật là đẹp đến kinh người, ngay cả con gái như Ôn Hinh nhìn còn động lòng, huống hồ gì là đàn ông.
Mạc Cẩn hơi mất tự nhiên, dù sao thì bình thường cô cũng ít mặc những loại trang phục lộng lẫy như thế này, cô nhìn Ôn Hinh, nói chân thành:
- Câu này phải là tớ nói mới đúng. Tiểu Hinh, cậu rất đẹp.
Áo cưới này là do ai đó đích thân mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Milan thiết kế riêng cho ngày trọng đại trong đời của họ, kiểu dáng tao nhã phóng khoáng, rất phù hợp với phong cách của của Ôn Hinh. Có lẽ Ôn Hinh không nhận ra, toàn thân cô ấy toát lên niềm hạnh phúc khiến cho sức hấp dẫn của cô càng khiến người khác bị mê hoặc, không thể rời mắt.
Ôn Hinh hơi ngượng ngùng, cười cười:
- Thật à? – Nói xong cô quay đầu nhìn người đàn ông của mình, trong mắt đầy vẻ mong chờ, giống như một cô bé cầm giải nhất cuộc thi về đang chờ ba mẹ khen thưởng vậy.
Bờ môi người đàn ông cong lên một nét cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, thì thầm vào tai Ôn Hinh mấy câu. Mạc Cẩn không nghe được người đàn ông đó nói cái gì, nhưng nhìn gò má ửng đỏ của Ôn Hinh thì biết, nhất định là những lời tâm tình ngọt ngào.
Người đàn ông sợ Ôn Hinh mệt mỏi, nên chỉ thử đồ một lát thì cho Ôn Hinh nghỉ ngơi, còn mình tự tay giải quyết những việc lặt vặt.
Đang nghỉ ngơi uống trà, đột nhiên Ôn Hinh chỉ vào gáy của Mạc Cẩn nói:
- Tiểu Cẩn, dấu đỏ trên cổ cậu là sao đó? – Giọng Ôn Hinh như có chút giễu cợt.
- Hả?
Mạc Cẩn nhất thời không phản ứng kịp, thuận tay cầm chiếc gương lên, nghe Ôn Hinh nói có dấu đỏ gì đó, mặt cô lập tức nóng như lửa đốt.
Cố Cảnh Ngôn chết tiệt kia!! Đều là chuyện tốt anh ta gây ra!
- À… là… là muỗi cắn đó. Ha ha, cậu không nói tớ còn không để ý – Mạc Cẩn ấp úng.
- Tiểu Cẩn, mỗi lần cậu nói dối đều sẽ lắp bắp, hơn nữa mắt cũng nhìn dáo dác né tránh ánh mắt của người khác – Ôn Hinh tỏ ra nghiêm túc hỏi – Không định nói cho tớ biết chuyện liên quan đến người kia một chút sao?
Ôn Hinh đơn giản chỉ muốn quan tâm bạn tốt của mình. Còn Mạc Cẩn hơi áy náy nói:
- Tiểu Hinh, tớ và anh ấy… không phải loại quan hệ đó… Bọn tớ… giữa bọn tớ… ngay cả chính tớ cũng không rõ…
Không phải cô không muốn nói, mà là không biết phải nói thế nào. Quan hệ giữa cô và Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc là cái gì cô cũng không rõ nữa.
- Tiểu Cẩn, không cần phải giải thích ngay đâu. Khi nào cậu muốn nói thì nói cũng được – Ôn Hinh an ủi Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn nhìn bạn thân của mình cảm kích vô cùng, đôi mắt như ngấn nước:
- Cảm ơn cậu tiểu Hinh.
Bỗng nhiên Mạc Cẩn cảm thấy tất cả đều không còn đáng sợ như cô nghĩ nữa. Cho dù đến cuối cùng cô thật sự bị người nào đó vứt bỏ, chí ít cô vẫn còn người bạn tốt Ôn Hinh này, không đến mức mất đi tình yêu cô chỉ còn đôi bàn tay trắng.
Thư ký Từ không nói gì, thoải mái đồng ý, mà cô cũng đã nói trước với Cố Cảnh Ngôn rồi.
Đến tiệm áo cưới, Ôn Hinh vừa nhìn thấy Mạc Cẩn thì phấn khích muốn bổ nhào vào người cô, lại bị người đàn ông cao ráo lạnh lùng bên cạnh ôm lại, nói:
- Không được làm bừa!
Lúc này Ôn Hinh mới sực nhớ ra mình đang có thai, phải cẩn thận, bèn nghịch ngợm le lưỡi với người đàn ông của mình:
- Em biết rồi. Tại nhìn thấy tiểu Cẩn em nhất thời hưng phấn quên mất thôi mà – Chất giọng nũng nịu kia quả thật khiến Mạc Cẩn lấy làm kinh hãi.
Này… Đó có phải là Ôn Hinh nghiêm trang mà cô biết không vậy? Còn chưa hồi phục tinh thần, Mạc Cẩn đã bị Ôn Hinh ôm chầm lấy:
- Tiểu Cẩn, tớ rất nhớ cậu!
- Tớ cũng nhớ cậu, tiểu Hinh – Mạc Cẩn cười ngọt ngào.
Hai cô gái hết sức phấn khởi hàn huyên một hồi lâu, mãi đến khi người bên cạnh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở họ mới thôi không nói nữa.
Ôn Hinh đã thử xong áo cưới, đang đứng trước gương để cho những trợ lý sửa sang lại y phục và trang sức, còn chú rể tương lai cũng đã diện một bộ âu phục đen, đứng bên cạnh cô gái của mình. Tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm như bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Hinh đầy tình yêu và sự dịu dàng.
Mạc Cẩn thay xong bộ lễ phục đi ra từ phòng thay đồ thì nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy mừng thay cho bạn mình vì đã gặp được một người yêu cô ấy thật lòng, cũng không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ. Chẳng biết đến khi nào cô mới có thể gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình nữa. Mà cả đời này, cô còn có thể có được cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình hay không đây?
Lúc này, gương mặt điển trai của Cố Cảnh Ngôn tự nhiên lóe lên trong đầu cô, Mạc Cẩn lắc đầu cười khổ. Cô không nên quá tham vọng, anh đã không còn là người xứng đáng để cô tham vọng. Thế giới của anh và cô khác quá xa, nhất định cả hai sẽ không có kết quả.
Mạc Cẩn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, đi về chỗ Ôn Hinh đang đứng, Ôn Hinh nhìn qua gương thấy Mạc Cẩn, xoay người lại, vẻ mặt giống như phát hiện vùng đất mới:
- Tiểu Cẩn, cậu rất xinh đẹp!
Ôn Hinh biết cô bạn cùng phòng với mình vốn rất xinh đẹp, nhưng bình thường Mạc Cẩn đều để mặt mộc, không thích trang điểm. Nay cô diện bộ lễ phục màu trắng, trang điểm nhẹ, quả thật là đẹp đến kinh người, ngay cả con gái như Ôn Hinh nhìn còn động lòng, huống hồ gì là đàn ông.
Mạc Cẩn hơi mất tự nhiên, dù sao thì bình thường cô cũng ít mặc những loại trang phục lộng lẫy như thế này, cô nhìn Ôn Hinh, nói chân thành:
- Câu này phải là tớ nói mới đúng. Tiểu Hinh, cậu rất đẹp.
Áo cưới này là do ai đó đích thân mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Milan thiết kế riêng cho ngày trọng đại trong đời của họ, kiểu dáng tao nhã phóng khoáng, rất phù hợp với phong cách của của Ôn Hinh. Có lẽ Ôn Hinh không nhận ra, toàn thân cô ấy toát lên niềm hạnh phúc khiến cho sức hấp dẫn của cô càng khiến người khác bị mê hoặc, không thể rời mắt.
Ôn Hinh hơi ngượng ngùng, cười cười:
- Thật à? – Nói xong cô quay đầu nhìn người đàn ông của mình, trong mắt đầy vẻ mong chờ, giống như một cô bé cầm giải nhất cuộc thi về đang chờ ba mẹ khen thưởng vậy.
Bờ môi người đàn ông cong lên một nét cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, thì thầm vào tai Ôn Hinh mấy câu. Mạc Cẩn không nghe được người đàn ông đó nói cái gì, nhưng nhìn gò má ửng đỏ của Ôn Hinh thì biết, nhất định là những lời tâm tình ngọt ngào.
Người đàn ông sợ Ôn Hinh mệt mỏi, nên chỉ thử đồ một lát thì cho Ôn Hinh nghỉ ngơi, còn mình tự tay giải quyết những việc lặt vặt.
Đang nghỉ ngơi uống trà, đột nhiên Ôn Hinh chỉ vào gáy của Mạc Cẩn nói:
- Tiểu Cẩn, dấu đỏ trên cổ cậu là sao đó? – Giọng Ôn Hinh như có chút giễu cợt.
- Hả?
Mạc Cẩn nhất thời không phản ứng kịp, thuận tay cầm chiếc gương lên, nghe Ôn Hinh nói có dấu đỏ gì đó, mặt cô lập tức nóng như lửa đốt.
Cố Cảnh Ngôn chết tiệt kia!! Đều là chuyện tốt anh ta gây ra!
- À… là… là muỗi cắn đó. Ha ha, cậu không nói tớ còn không để ý – Mạc Cẩn ấp úng.
- Tiểu Cẩn, mỗi lần cậu nói dối đều sẽ lắp bắp, hơn nữa mắt cũng nhìn dáo dác né tránh ánh mắt của người khác – Ôn Hinh tỏ ra nghiêm túc hỏi – Không định nói cho tớ biết chuyện liên quan đến người kia một chút sao?
Ôn Hinh đơn giản chỉ muốn quan tâm bạn tốt của mình. Còn Mạc Cẩn hơi áy náy nói:
- Tiểu Hinh, tớ và anh ấy… không phải loại quan hệ đó… Bọn tớ… giữa bọn tớ… ngay cả chính tớ cũng không rõ…
Không phải cô không muốn nói, mà là không biết phải nói thế nào. Quan hệ giữa cô và Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc là cái gì cô cũng không rõ nữa.
- Tiểu Cẩn, không cần phải giải thích ngay đâu. Khi nào cậu muốn nói thì nói cũng được – Ôn Hinh an ủi Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn nhìn bạn thân của mình cảm kích vô cùng, đôi mắt như ngấn nước:
- Cảm ơn cậu tiểu Hinh.
Bỗng nhiên Mạc Cẩn cảm thấy tất cả đều không còn đáng sợ như cô nghĩ nữa. Cho dù đến cuối cùng cô thật sự bị người nào đó vứt bỏ, chí ít cô vẫn còn người bạn tốt Ôn Hinh này, không đến mức mất đi tình yêu cô chỉ còn đôi bàn tay trắng.
Bình luận truyện