[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang
Chương 8: Mai Siêu Phong
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Quách Tĩnh đi theo Dương Khang ra trướng bồng, nhưng hắn không dám đi gần quá, may mắn Dương Khang ăn mặc một thân bạch y, trong buổi tối cực kì bắt mắt.
Dương Khang thì cõi lòng đầy tâm sự, căn bản không có chú ý tới Quách Tĩnh. Được rồi, chính y cũng hiểu được, dùng tuyệt giao uy hiếp hắn là tương đối ngây thơ, nhưng chuyện y muốn làm không thể cho Quách Tĩnh đi theo.
Dựa theo nội dung cốt truyện, tối nay Hắc Phong song sát sẽ cùng Giang Nam thất quái triển khai một hồi ác chiến, Trần Huyền Phong sẽ giết chết Trương A Sinh của Giang Nam thất quái, y tự nhiên sẽ không sinh nhận thức cái gì gọi là đồng tình, nhưng y còn nhớ rõ, dựa theo nội dung phát triển của cốt truyện, giết Trần Huyền Phong chính là Quách Tĩnh.
Hơn nữa, chủy thủ dùng để giết hắn có khắc tên y!
Cái này không phải là chuyện đùa giỡn.
Trong nguyên tác, y vốn gọi là Hoàn Nhan Khang, cho nên khi trượng phu chết, Mai Siêu Phong đi khắp nơi cũng không tìm được người nào là Dương Khang để báo thù chồng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại y tên Dương Khang a! Y không muốn bị Mai Siêu Phong mù một mắt vì báo thù chồng mà giết y, cho nên vắt óc ngăn cản.
Nếu như có thể cùng Quách Tĩnh hoán đổi chủy thủ thì tối thuận tiện, nhưng tiểu tử này cái gì cũng đều dựa vào y, nhưng chuyện đó kiên quyết không đổi. Làm y bí quá hóa liều, thật sự là đáng giận!
Dương Khang cắn ngón tay, sinh hờn dỗi, trong bóng đêm yên lặng lên núi. Không bao lâu, y liền leo lên núi hoang như Quách Tĩnh nói. Tại trong bụi cỏ không có gì đặc biệt, dưới ánh trăng, phát hiện cỏ xanh chồng chất bạch sắc gì đó, bộ dáng thật là kì dị.
Dương Khang tuy là đi tìm kiếm thứ này, nhưng đột nhiên chứng kiến, cũng không khỏi sinh ra rùng mình.
Cái bạch sắc chồng chất đó đều là đầu lâu, lại được xếp chỉnh tề. Hạ tầng năm cái, trung tầng ba cái, thượng tần một cái, mỗi cái chồng chất rất quy luật.
Trên đỉnh đầu lâu có năm cái lỗ thủng, bộ dáng như dùng năm ngón tay đâm vào, giống như ngón tay cẩn thận điêu khắc mà thành.
Dương Khang nói như thế nào cũng là người hiện đại, đối với đầu lâu tuy cảm thấy trái tim băng giá, nhưng cũng không có đặc biệt sợ hãi, y đi đến vài bước, phát hiện đống đầu lâu trên chưa có hư thối hoàn toàn, rốt cuộc nhịn không được đem toàn bộ cơm vừa ăn nôn ra.
Dựa vào! Hắc Phong song sát thực TMD hung tàn.
TMD: một câu chửi thề.
Lúc Dương Khang đọc nguyên tác, Dương Khang vẫn còn rất cảm thông việc Trần Huyền Phong chết, Mai Siêu Phong bị mù một mắt. Nhưng khi chứng kiến cảnh chân thật như vậy, đối với y thật sự là một loại đả kích.
Nguyên nhân luyện võ có rất nhiều loại, vì cường thân kiện thể, vì báo thù rửa hận, vì bảo vệ thân nhân, vì truy cầu cảnh giới võ học cao nhất, vì muốn có được thanh danh để được vạn người kính ngưỡng, vì hiệp ta nghĩa lớn…..
Phương thức luyện công cũng đồng dạng có rất nhiều loại, từ Kim Dung đến Cổ Long rồi đến Lương Vũ Sinh. Hắc Phong song sát chỉ vì luyện võ công mà giết người, phương thức thật là hiếm thấy.
Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh: tên các tác giả viết truyện kiếm hiệp.
Dương Khang cũng không phải người cổ hủ, cũng sẽ không kiên trì đạo lý cái gì giết người phải đền mạng như ở hiện đại, y biết hiện tại đang ở thế giới võ hiệp, chỉ cần có võ công cao, lời nói liền có quyền lực. Thậm chí cá lớn nuốt cá bé cũng có thể tiếp nhận. Nhưng lấy người vô tội làm công cụ luyện võ, đây quả thật là làm y cảm thấy phát rồ.
Nói cho cùng, Hắc Phong song sát rốt cuộc vì cái gì mà luyện công a? Là bởi vì cũng ham tuyệt thế võ công ‘Cửu âm chân kinh’? Từ đảo Đào Hoa chạy ra, sợ bị Hoàng dược sư giết nên trốn trong đại mạc? Sau đó giết người, giết người, lại giết người? Vậy người này sinh ra có ý nghĩa gì nữa?
Dương Khang đem những gì có trong bụng nôn ra hết, ngược lại cảm giác càng khó chịu. Y cương trực đứng thẳng dậy, chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm khàn khàn nói:
“Tiểu oa nhi nhà ai? Như thế nào nửa đêm lại chạy tới nơi đây?”
Dương Khang bị dọa đến động cũng không dám động, nghe thanh âm là nữ, mà chung quanh vừa rồi không có những người khác, như vậy đáp án cũng chỉ có một, phía sau y chính là Thiết thi Mai Siêu Phong.
Dương Khang cứ như vậy bị mắc kẹt giữa hai phía, phía trước là một đống đầu lâu hư thối đến một nửa, mà phía sau chính là đầu sỏ làm nên cái phía trước, nhất thời Dương Khang cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bất quá y cũng biết mình là thân thể tiểu hài tử, sẽ không bị Mai Siêu Phong một phát trảo chết, trở thành thủ cấp tiếp theo trong cái đống phía trước.
Dựa theo kế hoạch sẽ đụng phải Mai Siêu Phong, Dương Khang liền dùng biểu tình tiểu hài tử xoay người, thiên chân vô tà bĩu môi nói:
“Ta cùng bằng hữu cãi nhau.”
Mai Siêu Phong không ngờ tới có hài tử lớn lên khả ái như thế, được nguyệt quang chiếu xuống, càng như là một pho tượng búp bê, làm cho cả người sáng ngời.
Mai Siêu Phong vốn muốn giết người thế nhưng dừng tay lại, vòng vo một hồi biến thành khom lưng, nhu nhu mặt Dương Khang, khanh khách cười nói:
“Oa tử đáng yêu như thế a, cha mẹ ngươi là ai?”
Nàng lúc này vừa thấy tướng mạo Dương Khang, lại thấy phục sức trên người y, cho y là hài tử vương tộc Mông Cổ, nên có vài phần kiêng kị hơn.
Chỉ là thấy hài tử nhu thuận đáng yêu sắc mặt buồn bã nói:
“Ta không có cha mẹ.”
Mai Siêu Phong sửng sờ, nàng cùng sư huynh Trần Huyền Phong hai người một lòng luyện võ, hơn 40 tuổi mà còn không có hài tử.
Tuy ngẫu nhiên sẽ có tiếc nuối, nhưng ý niệm này trong đầu chỉ thoáng qua. Có thể tối nay nhìn thấy oa tử phấn nộn óng ánh như thế, đột nhiên mẫu tính nổi lên.
Dương Khang nhẫn chịu móng tay Mai Siêu Phong dao động trên mặt mình, chỉ cần nghĩ đến mấy móng tay này mỗi ngày dùng để xuyên qua đầu người, là y cảm thấy chán ghét cùng buồn nôn.
Nhưng y không thể nôn, bởi nếu nôn ra, cái tay này sẽ cắm trên đỉnh đầu của y.
Dương Khang mượn cơ hội đánh giá Mai Siêu Phong, phát hiện sắc mặt nàng tuy có chút ngăm đen, nhưng bộ dáng lại có chút xinh đẹp, ước chừng là 40 tuổi. Nghĩ đến thời gian tuổi trẻ cũng là một cô nương cực kì xinh đẹp.
Mà hiện tại nàng không có chăm sóc chưng diện, tóc cũng chỉ buộc chỉnh tề, ngoài trừ móng tay nàng quá dài, nàng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Dương Khang tự cho mình kiến thiết tâm lí tốt lắm, sau đó chậm rãi hướng Mai Siêu Phong di động qua, mang theo âm thanh rung động sợ hãi nói:
“A di, nơi này….. Nơi này thật là khủng khiếp a….. Có thể hay không dẫn ta rời đi?”
Mai Siêu Phong nhìn bộ dáng Dương Khang nắm lấy góc áo nàng, ý nghĩ thương xót nổi lên, trong nháy mắt đã quên cái cảnh giống như địa ngục Tu La này là do chính nàng tạo thành, vội vàng phóng nhu âm thanh nói:
“Hảo hảo, a di mang ngươi rời đi. Nếu không, về nhà a di ngồi chờ một chút?”
Dương Khang bị Mai Siêu Phong nắm lấy cánh tay, căn bản không thể cự tuyệt. Huống chi bản ý của y là kéo dài thời gian, không cho Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đụng mặt Giang Nam thất quái, cho nên liên tục gật đầu đồng ý.
Lập tức cảm giác được bên hông chính mình bị siết chặt. thân thể bay lên trời, y liền biết bị Mai Siêu Phong mang đi.
Kế hoạch đã thành công một nửa, Dương Khang tâm tình buông lỏng. Y căn bản không ngờ tới, một khắc y vừa mới bị Mai Siêu Phong mang đi, một thân ảnh nho nhỏ vọt tới phụ cận, nắm lấy quần áo Mai Siêu Phong.
“Hì hì, hắn là bằng hữu của ngươi? Có muốn hay không mang hắn cùng một chỗ?”
Mai Siêu Phong tủm tỉm cười nói. Nàng hiện tại tâm tình rất tốt, đương nhiên không ngại bắt cóc nhiều hơn một hài tử.
Dương Khang lạnh lùng nhìn Quách Tĩnh, lòng nóng như lửa đốt, biết rõ tiểu tử này cuối cùng cũng đi theo, không biết trong nội tâm là cao hứng chiếm nhiều một chút, hay là tức giận Quách Tĩnh không nghe lời nhiều hơn một ít. Mà biểu hiện của y chỉ là hừ một tiếng, nói:
“Không cần phải mang hắn theo, ta vừa cùng hắn tuyệt giao.”
“Ha ha!”
Mai Siêu Phong vừa định thuận tay sẽ đem đứa nhỏ này giết chết, nhưng vừa định ra tay mới nhớ mình không thể ở trước mặt Dương Khang bại lộ diện mục hung thủ, cho nên móng tay định đâm vào đỉnh não của Quách Tĩnh biến thành một chưởng đem hắn đẩy ra.
Chỉ một lần tử này, Dương Khang cũng đã sợ tới mức hồn phi phách tán, thanh âm kinh thét dừng trong cổ họng. May mắn Mai Siêu Phong không có hạ độc thủ, tiếng thét chói tai này của y liền ngạnh sinh nhẫn nhịn trở về, biến thành một hồi ho khan.
Mai Siêu Phong cho rằng Dương Khang bị xương người chết bên cạnh hù sợ, cũng không trông nom Quách Tĩnh nữa, vội vàng ôm y biến mất trong bóng tối.
Quách Tĩnh liều mạng đuổi theo, nhưng hắn làm sao có thể đuổi kịp Mai Siêu Phong? Chỉ chốc lát sau đã không nhìn thấy thân ảnh kia.
Quách Tĩnh ảo não ngã ngồi trên mặt đất, nắm chặt tay. Hắn tuy không thông minh, nhưng cùng Dương Khang một chỗ nhiều năm như vậy, hắn cũng không ngốc.
Nữ nhân kia vừa mới đối hắn ra tay, thì mặt Dương Khang sợ tới mức thất kinh, hắn cũng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Cho nên loại này có thể đoán, cũng có thể đem sự tình đại khái đoán được.
Dương Khang chắc là biết địa phương hắn và bảy người quái nhân ước định có cổ quái, cho nên mới một người đi trước dò đường, mà nữ nhân có móng tay thật dài nọ, chắc tám phần là hung thủ tạo thành một đống đầu người kia.
Quách Tĩnh mờ mịt không biết làm sao, chợt nghe có người gọi tên của hắn, vừa ngẩng đầu, đúng là bảy quái nhân nhìn thấy hôm nay.
Quách Tĩnh tức giận, bởi vì bọn họ hãm hại Dương Khang lâm vào hiểm cảnh, nếu không phải bọn họ hẹn ở đây, Dương Khang như thế nào sẽ bị nữ ma đầu bắt đi?
Bởi vậy nhìn sắc mặt Quách Tĩnh không được tốt lắm, nhưng hắn ngôn ngữ kém cỏi, cũng không có chất vấn nào.
Giang Nam thất quái mừng rỡ vì Quách Tĩnh thật sự tuân thủ ước định đến đây, Kha Trấn Ác chống quải trượng cười nói:
“Hảo hài tử, có đảm lược, từ nay bái thất huynh muội chúng ta làm sư phụ, chúng ta dạy võ công cho ngươi. Chỉ là, bằng hữu của ngươi tuổi còn nhỏ, thế nhưng lại gian trá, chúng ta ở ngoài nghe được lời các ngươi nói, y muốn thay thế ngươi tới đây, nói ngươi nhát gan sợ tối. Hừ! Thế đồ bậy bạ như vậy, từ nay về sau ngươi cũng không nên cùng y kết giao!”
Quách Tĩnh nghe vậy liền giận dữ, từ trên mặt đất đứng lên, hướng Giang Nam thất quái ngóc đầu lên lạnh lùng nói:
“Các ngươi vũ nhục Khang đệ của ta, ta chết cũng sẽ không cùng các ngươi học võ công.”
Dứt lời liền đầu cũng không quay trở lại, kiên định đi sâu vào núi.
Giang Nam thất quái cứng người, bọn họ ngàn dặm xa xôi đi vào thảo nguyên, cảm thấy bọn họ chịu dạy võ công cho Quách Tĩnh, Quách Tĩnh nhất định là cảm động đến rơi nước mắt vạn phần cảm tạ, chính là còn chưa có lo lắng tới, đối phương lại chẳng thèm ngó tới bọn họ…..
Sự tình biến chuyển…..
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Quách Tĩnh đi theo Dương Khang ra trướng bồng, nhưng hắn không dám đi gần quá, may mắn Dương Khang ăn mặc một thân bạch y, trong buổi tối cực kì bắt mắt.
Dương Khang thì cõi lòng đầy tâm sự, căn bản không có chú ý tới Quách Tĩnh. Được rồi, chính y cũng hiểu được, dùng tuyệt giao uy hiếp hắn là tương đối ngây thơ, nhưng chuyện y muốn làm không thể cho Quách Tĩnh đi theo.
Dựa theo nội dung cốt truyện, tối nay Hắc Phong song sát sẽ cùng Giang Nam thất quái triển khai một hồi ác chiến, Trần Huyền Phong sẽ giết chết Trương A Sinh của Giang Nam thất quái, y tự nhiên sẽ không sinh nhận thức cái gì gọi là đồng tình, nhưng y còn nhớ rõ, dựa theo nội dung phát triển của cốt truyện, giết Trần Huyền Phong chính là Quách Tĩnh.
Hơn nữa, chủy thủ dùng để giết hắn có khắc tên y!
Cái này không phải là chuyện đùa giỡn.
Trong nguyên tác, y vốn gọi là Hoàn Nhan Khang, cho nên khi trượng phu chết, Mai Siêu Phong đi khắp nơi cũng không tìm được người nào là Dương Khang để báo thù chồng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại y tên Dương Khang a! Y không muốn bị Mai Siêu Phong mù một mắt vì báo thù chồng mà giết y, cho nên vắt óc ngăn cản.
Nếu như có thể cùng Quách Tĩnh hoán đổi chủy thủ thì tối thuận tiện, nhưng tiểu tử này cái gì cũng đều dựa vào y, nhưng chuyện đó kiên quyết không đổi. Làm y bí quá hóa liều, thật sự là đáng giận!
Dương Khang cắn ngón tay, sinh hờn dỗi, trong bóng đêm yên lặng lên núi. Không bao lâu, y liền leo lên núi hoang như Quách Tĩnh nói. Tại trong bụi cỏ không có gì đặc biệt, dưới ánh trăng, phát hiện cỏ xanh chồng chất bạch sắc gì đó, bộ dáng thật là kì dị.
Dương Khang tuy là đi tìm kiếm thứ này, nhưng đột nhiên chứng kiến, cũng không khỏi sinh ra rùng mình.
Cái bạch sắc chồng chất đó đều là đầu lâu, lại được xếp chỉnh tề. Hạ tầng năm cái, trung tầng ba cái, thượng tần một cái, mỗi cái chồng chất rất quy luật.
Trên đỉnh đầu lâu có năm cái lỗ thủng, bộ dáng như dùng năm ngón tay đâm vào, giống như ngón tay cẩn thận điêu khắc mà thành.
Dương Khang nói như thế nào cũng là người hiện đại, đối với đầu lâu tuy cảm thấy trái tim băng giá, nhưng cũng không có đặc biệt sợ hãi, y đi đến vài bước, phát hiện đống đầu lâu trên chưa có hư thối hoàn toàn, rốt cuộc nhịn không được đem toàn bộ cơm vừa ăn nôn ra.
Dựa vào! Hắc Phong song sát thực TMD hung tàn.
TMD: một câu chửi thề.
Lúc Dương Khang đọc nguyên tác, Dương Khang vẫn còn rất cảm thông việc Trần Huyền Phong chết, Mai Siêu Phong bị mù một mắt. Nhưng khi chứng kiến cảnh chân thật như vậy, đối với y thật sự là một loại đả kích.
Nguyên nhân luyện võ có rất nhiều loại, vì cường thân kiện thể, vì báo thù rửa hận, vì bảo vệ thân nhân, vì truy cầu cảnh giới võ học cao nhất, vì muốn có được thanh danh để được vạn người kính ngưỡng, vì hiệp ta nghĩa lớn…..
Phương thức luyện công cũng đồng dạng có rất nhiều loại, từ Kim Dung đến Cổ Long rồi đến Lương Vũ Sinh. Hắc Phong song sát chỉ vì luyện võ công mà giết người, phương thức thật là hiếm thấy.
Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh: tên các tác giả viết truyện kiếm hiệp.
Dương Khang cũng không phải người cổ hủ, cũng sẽ không kiên trì đạo lý cái gì giết người phải đền mạng như ở hiện đại, y biết hiện tại đang ở thế giới võ hiệp, chỉ cần có võ công cao, lời nói liền có quyền lực. Thậm chí cá lớn nuốt cá bé cũng có thể tiếp nhận. Nhưng lấy người vô tội làm công cụ luyện võ, đây quả thật là làm y cảm thấy phát rồ.
Nói cho cùng, Hắc Phong song sát rốt cuộc vì cái gì mà luyện công a? Là bởi vì cũng ham tuyệt thế võ công ‘Cửu âm chân kinh’? Từ đảo Đào Hoa chạy ra, sợ bị Hoàng dược sư giết nên trốn trong đại mạc? Sau đó giết người, giết người, lại giết người? Vậy người này sinh ra có ý nghĩa gì nữa?
Dương Khang đem những gì có trong bụng nôn ra hết, ngược lại cảm giác càng khó chịu. Y cương trực đứng thẳng dậy, chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm khàn khàn nói:
“Tiểu oa nhi nhà ai? Như thế nào nửa đêm lại chạy tới nơi đây?”
Dương Khang bị dọa đến động cũng không dám động, nghe thanh âm là nữ, mà chung quanh vừa rồi không có những người khác, như vậy đáp án cũng chỉ có một, phía sau y chính là Thiết thi Mai Siêu Phong.
Dương Khang cứ như vậy bị mắc kẹt giữa hai phía, phía trước là một đống đầu lâu hư thối đến một nửa, mà phía sau chính là đầu sỏ làm nên cái phía trước, nhất thời Dương Khang cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bất quá y cũng biết mình là thân thể tiểu hài tử, sẽ không bị Mai Siêu Phong một phát trảo chết, trở thành thủ cấp tiếp theo trong cái đống phía trước.
Dựa theo kế hoạch sẽ đụng phải Mai Siêu Phong, Dương Khang liền dùng biểu tình tiểu hài tử xoay người, thiên chân vô tà bĩu môi nói:
“Ta cùng bằng hữu cãi nhau.”
Mai Siêu Phong không ngờ tới có hài tử lớn lên khả ái như thế, được nguyệt quang chiếu xuống, càng như là một pho tượng búp bê, làm cho cả người sáng ngời.
Mai Siêu Phong vốn muốn giết người thế nhưng dừng tay lại, vòng vo một hồi biến thành khom lưng, nhu nhu mặt Dương Khang, khanh khách cười nói:
“Oa tử đáng yêu như thế a, cha mẹ ngươi là ai?”
Nàng lúc này vừa thấy tướng mạo Dương Khang, lại thấy phục sức trên người y, cho y là hài tử vương tộc Mông Cổ, nên có vài phần kiêng kị hơn.
Chỉ là thấy hài tử nhu thuận đáng yêu sắc mặt buồn bã nói:
“Ta không có cha mẹ.”
Mai Siêu Phong sửng sờ, nàng cùng sư huynh Trần Huyền Phong hai người một lòng luyện võ, hơn 40 tuổi mà còn không có hài tử.
Tuy ngẫu nhiên sẽ có tiếc nuối, nhưng ý niệm này trong đầu chỉ thoáng qua. Có thể tối nay nhìn thấy oa tử phấn nộn óng ánh như thế, đột nhiên mẫu tính nổi lên.
Dương Khang nhẫn chịu móng tay Mai Siêu Phong dao động trên mặt mình, chỉ cần nghĩ đến mấy móng tay này mỗi ngày dùng để xuyên qua đầu người, là y cảm thấy chán ghét cùng buồn nôn.
Nhưng y không thể nôn, bởi nếu nôn ra, cái tay này sẽ cắm trên đỉnh đầu của y.
Dương Khang mượn cơ hội đánh giá Mai Siêu Phong, phát hiện sắc mặt nàng tuy có chút ngăm đen, nhưng bộ dáng lại có chút xinh đẹp, ước chừng là 40 tuổi. Nghĩ đến thời gian tuổi trẻ cũng là một cô nương cực kì xinh đẹp.
Mà hiện tại nàng không có chăm sóc chưng diện, tóc cũng chỉ buộc chỉnh tề, ngoài trừ móng tay nàng quá dài, nàng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Dương Khang tự cho mình kiến thiết tâm lí tốt lắm, sau đó chậm rãi hướng Mai Siêu Phong di động qua, mang theo âm thanh rung động sợ hãi nói:
“A di, nơi này….. Nơi này thật là khủng khiếp a….. Có thể hay không dẫn ta rời đi?”
Mai Siêu Phong nhìn bộ dáng Dương Khang nắm lấy góc áo nàng, ý nghĩ thương xót nổi lên, trong nháy mắt đã quên cái cảnh giống như địa ngục Tu La này là do chính nàng tạo thành, vội vàng phóng nhu âm thanh nói:
“Hảo hảo, a di mang ngươi rời đi. Nếu không, về nhà a di ngồi chờ một chút?”
Dương Khang bị Mai Siêu Phong nắm lấy cánh tay, căn bản không thể cự tuyệt. Huống chi bản ý của y là kéo dài thời gian, không cho Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đụng mặt Giang Nam thất quái, cho nên liên tục gật đầu đồng ý.
Lập tức cảm giác được bên hông chính mình bị siết chặt. thân thể bay lên trời, y liền biết bị Mai Siêu Phong mang đi.
Kế hoạch đã thành công một nửa, Dương Khang tâm tình buông lỏng. Y căn bản không ngờ tới, một khắc y vừa mới bị Mai Siêu Phong mang đi, một thân ảnh nho nhỏ vọt tới phụ cận, nắm lấy quần áo Mai Siêu Phong.
“Hì hì, hắn là bằng hữu của ngươi? Có muốn hay không mang hắn cùng một chỗ?”
Mai Siêu Phong tủm tỉm cười nói. Nàng hiện tại tâm tình rất tốt, đương nhiên không ngại bắt cóc nhiều hơn một hài tử.
Dương Khang lạnh lùng nhìn Quách Tĩnh, lòng nóng như lửa đốt, biết rõ tiểu tử này cuối cùng cũng đi theo, không biết trong nội tâm là cao hứng chiếm nhiều một chút, hay là tức giận Quách Tĩnh không nghe lời nhiều hơn một ít. Mà biểu hiện của y chỉ là hừ một tiếng, nói:
“Không cần phải mang hắn theo, ta vừa cùng hắn tuyệt giao.”
“Ha ha!”
Mai Siêu Phong vừa định thuận tay sẽ đem đứa nhỏ này giết chết, nhưng vừa định ra tay mới nhớ mình không thể ở trước mặt Dương Khang bại lộ diện mục hung thủ, cho nên móng tay định đâm vào đỉnh não của Quách Tĩnh biến thành một chưởng đem hắn đẩy ra.
Chỉ một lần tử này, Dương Khang cũng đã sợ tới mức hồn phi phách tán, thanh âm kinh thét dừng trong cổ họng. May mắn Mai Siêu Phong không có hạ độc thủ, tiếng thét chói tai này của y liền ngạnh sinh nhẫn nhịn trở về, biến thành một hồi ho khan.
Mai Siêu Phong cho rằng Dương Khang bị xương người chết bên cạnh hù sợ, cũng không trông nom Quách Tĩnh nữa, vội vàng ôm y biến mất trong bóng tối.
Quách Tĩnh liều mạng đuổi theo, nhưng hắn làm sao có thể đuổi kịp Mai Siêu Phong? Chỉ chốc lát sau đã không nhìn thấy thân ảnh kia.
Quách Tĩnh ảo não ngã ngồi trên mặt đất, nắm chặt tay. Hắn tuy không thông minh, nhưng cùng Dương Khang một chỗ nhiều năm như vậy, hắn cũng không ngốc.
Nữ nhân kia vừa mới đối hắn ra tay, thì mặt Dương Khang sợ tới mức thất kinh, hắn cũng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Cho nên loại này có thể đoán, cũng có thể đem sự tình đại khái đoán được.
Dương Khang chắc là biết địa phương hắn và bảy người quái nhân ước định có cổ quái, cho nên mới một người đi trước dò đường, mà nữ nhân có móng tay thật dài nọ, chắc tám phần là hung thủ tạo thành một đống đầu người kia.
Quách Tĩnh mờ mịt không biết làm sao, chợt nghe có người gọi tên của hắn, vừa ngẩng đầu, đúng là bảy quái nhân nhìn thấy hôm nay.
Quách Tĩnh tức giận, bởi vì bọn họ hãm hại Dương Khang lâm vào hiểm cảnh, nếu không phải bọn họ hẹn ở đây, Dương Khang như thế nào sẽ bị nữ ma đầu bắt đi?
Bởi vậy nhìn sắc mặt Quách Tĩnh không được tốt lắm, nhưng hắn ngôn ngữ kém cỏi, cũng không có chất vấn nào.
Giang Nam thất quái mừng rỡ vì Quách Tĩnh thật sự tuân thủ ước định đến đây, Kha Trấn Ác chống quải trượng cười nói:
“Hảo hài tử, có đảm lược, từ nay bái thất huynh muội chúng ta làm sư phụ, chúng ta dạy võ công cho ngươi. Chỉ là, bằng hữu của ngươi tuổi còn nhỏ, thế nhưng lại gian trá, chúng ta ở ngoài nghe được lời các ngươi nói, y muốn thay thế ngươi tới đây, nói ngươi nhát gan sợ tối. Hừ! Thế đồ bậy bạ như vậy, từ nay về sau ngươi cũng không nên cùng y kết giao!”
Quách Tĩnh nghe vậy liền giận dữ, từ trên mặt đất đứng lên, hướng Giang Nam thất quái ngóc đầu lên lạnh lùng nói:
“Các ngươi vũ nhục Khang đệ của ta, ta chết cũng sẽ không cùng các ngươi học võ công.”
Dứt lời liền đầu cũng không quay trở lại, kiên định đi sâu vào núi.
Giang Nam thất quái cứng người, bọn họ ngàn dặm xa xôi đi vào thảo nguyên, cảm thấy bọn họ chịu dạy võ công cho Quách Tĩnh, Quách Tĩnh nhất định là cảm động đến rơi nước mắt vạn phần cảm tạ, chính là còn chưa có lo lắng tới, đối phương lại chẳng thèm ngó tới bọn họ…..
Sự tình biến chuyển…..
Bình luận truyện