[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay
Chương 11
Ba ngày sau khi chúng tôi đi công viên, Quý Tiêu cũng về nước.
Lúc tôi thấy gã thì còn đang ngồi trong phòng khách, Yêu Hồ buồn ngủ díp cả mắt bị tôi cầm tay đứng trên cầu thang. Tôi biết là tôi nên buông tay Yêu Hồ ra, tốt nhất là chủ động tới đón gã, như một con mèo nhà.
Nhưng tôi không thèm, tôi dắt Yêu Hồ tới ngồi lên ghế, vừa mở miệng liền gây sự, "Anh phá sản rồi à mà về sớm thế?"
Quý Tiêu cong khóe miệng. Gã chẳng thèm để ý thái độ của tôi, hoặc có lẽ gã thích tôi buông thả tùy hứng coi thường gã như thế, trong giới hạn gã cho phép.
Gã cúi đầu hôn tôi trước mặt Yêu Hồ và quản gia. Tôi liếc thấy khuôn mặt quản gia trắng bệch. Trông vậy mà tôi nhớ tới bản thân ngày trước, khi tôi thấy Quý Tiêu hôn người khác, chẳng qua khi ấy tôi được gã chiều chuộng tới chẳng biết trời cao đất dày gì, chỉ nghĩ cách cướp lấy sự chú ý của Quý Tiêu.
Nhưng tới hôm nay, khi ngửa đầu nhận cái hôn của Quý Tiêu, lòng tôi chỉ nghĩ cách làm sao để rời xa gã.
"Anh đã đặt cho em một cây đàn dương cầm, tới giờ chắc cũng xong rồi, tháng sau em sẽ thấy." Quý Tiêu ôm tôi vào trong lòng, mạnh mẽ rút tay tôi ra khỏi tay Yêu Hồ, vô cùng tự nhiên cắt một miếng trứng chiên đút cho tôi, "Anh muốn nhìn em đàn."
Quý Tiêu lấy ra một chiếc vòng tay xanh biếc, được đính kim cương lên các mắt xích, khớp nối ở giữa còn được gắn ruby, vô cùng xinh đẹp. Quý Tiêu đeo lên tay tôi, rồi cười với tôi một cái, "Giữ lấy."
Tôi bị ảnh hưởng bởi thói quen sưu tầm đá quý của mẹ, Quý Tiêu cũng biết nên thi thoảng lại mua cho tôi, giống như thưởng cho thú cưng.
Gã không biết thật ra tôi không thích mấy thứ này. Nhìn tới chúng, tôi lại nhớ tới khi còn nhỏ, tôi hay mở hộp đá quý của mẹ xoay về phía mặt trời, ánh sáng phản chiếu từ đá quý chiếu lên tay tôi, mẹ tôi biết chuyện cũng chỉ mỉm cười vuốt tóc tôi.
"Thích không?" Quý Tiêu hỏi tôi, hơi thở của gã phun lên cổ làm tôi hơi nhột.
Tôi chẳng quan tâm gật đầu một cái, hy vọng gã buông tôi ra còn đi ăn cơm.
Nhưng tôi lại chẳng có logic của kẻ điên, mà Quý Tiêu chẳng biết điên cái gì, cơm cũng không cho tôi ăn, khiêng luôn tôi lên lầu.
Tôi ghé vào vai gã, chỉ kịp nắm tay Yêu Hồ. Yêu Hồ vẫn mang vẻ mờ mịt ấy, nhưng tôi nhận ra anh nắm tay tôi rất chặt.
Thậm chí còn muốn đứng lên, tôi chỉ có thể vội vàng bảo quản gia đưa anh ra hoa viên.
Tôi nghe thấy Quý Tiêu cười khinh miệt. Gã ném tôi lên giường, lưu loát lột sạch đồ của tôi.
Gã bảo tôi nhìn bóng mình trong gương, cả người trần trụi, trên cổ tay còn mang chiếc vòng kim cương xanh bóng, xinh đẹp quý giá, như một chiếc còng tay xa hoa.
Quý Tiêu tách chân tôi ra, gã nhìn tôi từ trên cao, còn tôi nhận ra gã gầy đi rồi.
Cũng chẳng hiểu sao, tôi vươn tay sờ gương mặt của gã.
Tôi sẽ rời xa anh, không về nữa, tôi thầm nói trong lòng rồi cười với gã.
- -
Chờ tới khi tôi xuống được giường thì cũng qua bữa trưa rồi, tay chân muốn nhũn cả ra, nhưng được cái vẫn vận động được.
Cái tên khốn Quý Tiêu đi lâu rồi, tôi đi một vòng lại không thấy Yêu Hồ.
Tôi đột nhiên nhớ ra, hai ngày nữa Đại Thiên Cẩu sẽ xuất ngoại.
"Yêu Hồ đâu?" Tôi sầm mặt nhìn quản gia.
"Ở chỗ Đại Thiên Cẩu tiên sinh." Chắc do ánh mắt tôi kinh khủng quá, quản gia có vẻ bất an, "Ngài ấy chỉ là trước khi đi muốn gặp Yêu Hồ tiên sinh một lát."
Tôi chẳng đợi anh ta nói xong câu đã chạy ra ngoài. Hoa viên Đại Thiên Cẩu ấy thế mà không khóa, tôi liền xông vào, quản gia người hầu nhà hắn đều muốn ngăn tôi lại, nhưng nhận ra tôi là ai nên cũng không dám làm quá, cuối cùng chỉ đành nhìn tôi đạp cửa nhà Đại Thiên Cẩu xông vào.
Sau đó tôi thấy ba đôi mắt kinh ngạc đang nhìn mình.
Theo thứ tự là Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ, còn có một cụ ông lớn tuổi đang ngồi hai bên ghế salon.
Hình ảnh xấu xa tôi tưởng tượng hóa ra đúng chỉ là tưởng tượng, rõ ràng người ta nói chuyện vô cùng bình thường.
Nhìn kỹ lại, tự nhiên tôi nhớ ra ông cụ này là ai. Rõ ràng là gia sư dạy vẽ cho Yêu Hồ, đối với Yêu Hồ cực kỳ tốt nhưng mấy năm trước đã ẩn cư trong núi chuyên tâm vẽ tranh.
Không biết Đại Thiên Cẩu bằng cách nào tìm được ông ấy. Nhưng tôi hiểu ý định của hắn rồi, hắn muốn Yêu Hồ nhớ lại mọi chuyện.
Tôi lặng lẽ rụt chân lại, kéo cổ áo cao hơn, hy vọng ông cụ không nhìn thấy dấu hôn kín người mình.
Nhưng thấy ông cụ mặt mày nghiêm trọng nhướn mày, vô cùng tức giận nhìn Đại Thiên Cẩu, tôi biết ông ấy hiểu nhầm rồi. Chắc nghĩ tôi là tình nhân Đại Thiên Cẩu nuôi.
Đại Thiên Cẩu vô cùng chính đáng biện bạch, "Đó là bạn của Yêu Hồ, tên là Ngải Hi, bây giờ Yêu Hồ đang ở nhà cậu ấy ạ."
Đại Thiên Cẩu liếc tôi một cái rất hàm súc, mặt không biến sắc hắt cho tôi một chậu nước bẩn, "Tuổi của cậu ta còn nhỏ, vẫn còn ham chơi chưa biết chừng mực, thầy bỏ qua cho."
Tôi hung dữ trừng hắn.
Nhưng tôi cũng chẳng có ý định lấy lòng ông ấy. Tôi biết Yêu Hồ tôn trọng người thầy này, nhưng tôi chỉ muốn biết chắc Yêu Hồ sẽ không bị Đại Thiên Cẩu mang đi.
Cũng may Yêu Hồ không bị Đại Thiên Cẩu lừa mất, còn vươn tay ra với tôi.
"Chào thầy ạ, lần đầu gặp mặt, cháu là bạn Yêu Hồ ạ." Tôi cười cười với ông, "Thầy thấy đấy, Yêu Hồ bây giờ hơi bám người, nên cháu tới đón Yêu Hồ về ạ."
"Nếu thầy không ngại thì tới nhà cháu ngồi một lúc, ngay bên cạnh thôi."
Lỗ tay Yêu Hồ rung rung, ánh mắt vẫn chỉ nhìn tôi, giống như không nhận ra thầy giáo của mình, chỉ kéo dây lưng áo ngủ của tôi.
Thầy nhìn Yêu Hồ một cái rồi từ chối, "Không được, bây giờ tôi phải về rồi. Hôm nào tới thăm Yêu Hồ, hy vọng cậu mở cửa cho tôi."
Tôi ngừng một chút, "Đương nhiên ạ, lúc nào cũng chào đón thầy."
Thầy xoa đầu Yêu Hồ. Tóc thầy dù đã bạc trắng, nhưng vẫn còn rất minh mẫn, khi nhìn Yêu Hồ vẫn không nén nổi bi thương khó tả, "Sẽ ổn thôi, A Tể à, rồi sẽ ổn thôi. Về sau thầy sẽ tới thăm con."
Hai tai Yêu Hồ giật giật, bóp chặt tay tôi, trên mặt vẫn mang vẻ mịt mờ, đôi mắt nhìn tôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Như thể anh không biết người trước mắt này là ai.
Đại Thiên Cẩu khom lưng, áy náy nói với người thầy già, "Yêu Hồ không cố ý đâu. Bây giờ em ấy chẳng khác gì đứa nhỏ bảy tuổi. Nhưng nếu em ấy được gặp thầy nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ khôi phục được."
Thầy không để ý tới hắn, từ đầu tới giờ đều giữ thái độ không vừa mắt với Đại Thiên Cẩu, nhưng lại quay sang phía tôi, nghiêm túc nói, "Nhờ cậu chăm sóc A Tể."
"Vâng ạ." Tôi đáp.
Chúng tôi cùng tiễn thầy ra khỏi cửa, Yêu Hồ vô cùng vui vẻ chào tạm biệt ông ấy, chẳng có vẻ gì là buồn rầu cả, còn không đợi được mà ôm tôi, đòi về nhà ăn bánh ngọt.
Ánh mắt Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ rất phức tạp.
"Khó khăn lắm tôi mới tìm được thầy ấy đang ẩn cư, tôi cho là dù em ấy có hận tôi... ít nhất... vẫn sẽ nhớ thầy của mình." Đại Thiên Cẩu cười khổ, "Nhưng em ấy chẳng nhớ một ai cả."
Tôi lười nhắc hắn ai là kẻ đầu sỏ, dắt Yêu Hồ ra khỏi cửa.
Đại Thiên Cẩu không ngăn cản, chỉ là hắn vẫn nhìn theo chúng tôi tới khi vào cửa, tôi còn cảm thấy được ánh mắt hắn vẫn còn ở sau lưng.
Trở về biệt thự của mình, tôi không đưa Yêu Hồ vào phòng ăn mà đưa anh lên phòng ngủ.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Yêu Hồ úp mặt vào lòng tôi, tôi liền cảm thấy ngực mình ướt sũng.
Yêu Hồ khóc.
Sao anh lại không nhận ra thầy giáo của mình cơ chứ.
Chẳng qua... anh không dám nhận.
Anh cố gắng chống đỡ một buổi sáng, lúc này liền sụp đổ. Anh không thể chào tạm biệt thầy của mình một cách tử tế, thầy nói sau này sẽ tới thăm anh, nhưng chúng tôi biết, sẽ không có sau này.
Lúc tôi thấy gã thì còn đang ngồi trong phòng khách, Yêu Hồ buồn ngủ díp cả mắt bị tôi cầm tay đứng trên cầu thang. Tôi biết là tôi nên buông tay Yêu Hồ ra, tốt nhất là chủ động tới đón gã, như một con mèo nhà.
Nhưng tôi không thèm, tôi dắt Yêu Hồ tới ngồi lên ghế, vừa mở miệng liền gây sự, "Anh phá sản rồi à mà về sớm thế?"
Quý Tiêu cong khóe miệng. Gã chẳng thèm để ý thái độ của tôi, hoặc có lẽ gã thích tôi buông thả tùy hứng coi thường gã như thế, trong giới hạn gã cho phép.
Gã cúi đầu hôn tôi trước mặt Yêu Hồ và quản gia. Tôi liếc thấy khuôn mặt quản gia trắng bệch. Trông vậy mà tôi nhớ tới bản thân ngày trước, khi tôi thấy Quý Tiêu hôn người khác, chẳng qua khi ấy tôi được gã chiều chuộng tới chẳng biết trời cao đất dày gì, chỉ nghĩ cách cướp lấy sự chú ý của Quý Tiêu.
Nhưng tới hôm nay, khi ngửa đầu nhận cái hôn của Quý Tiêu, lòng tôi chỉ nghĩ cách làm sao để rời xa gã.
"Anh đã đặt cho em một cây đàn dương cầm, tới giờ chắc cũng xong rồi, tháng sau em sẽ thấy." Quý Tiêu ôm tôi vào trong lòng, mạnh mẽ rút tay tôi ra khỏi tay Yêu Hồ, vô cùng tự nhiên cắt một miếng trứng chiên đút cho tôi, "Anh muốn nhìn em đàn."
Quý Tiêu lấy ra một chiếc vòng tay xanh biếc, được đính kim cương lên các mắt xích, khớp nối ở giữa còn được gắn ruby, vô cùng xinh đẹp. Quý Tiêu đeo lên tay tôi, rồi cười với tôi một cái, "Giữ lấy."
Tôi bị ảnh hưởng bởi thói quen sưu tầm đá quý của mẹ, Quý Tiêu cũng biết nên thi thoảng lại mua cho tôi, giống như thưởng cho thú cưng.
Gã không biết thật ra tôi không thích mấy thứ này. Nhìn tới chúng, tôi lại nhớ tới khi còn nhỏ, tôi hay mở hộp đá quý của mẹ xoay về phía mặt trời, ánh sáng phản chiếu từ đá quý chiếu lên tay tôi, mẹ tôi biết chuyện cũng chỉ mỉm cười vuốt tóc tôi.
"Thích không?" Quý Tiêu hỏi tôi, hơi thở của gã phun lên cổ làm tôi hơi nhột.
Tôi chẳng quan tâm gật đầu một cái, hy vọng gã buông tôi ra còn đi ăn cơm.
Nhưng tôi lại chẳng có logic của kẻ điên, mà Quý Tiêu chẳng biết điên cái gì, cơm cũng không cho tôi ăn, khiêng luôn tôi lên lầu.
Tôi ghé vào vai gã, chỉ kịp nắm tay Yêu Hồ. Yêu Hồ vẫn mang vẻ mờ mịt ấy, nhưng tôi nhận ra anh nắm tay tôi rất chặt.
Thậm chí còn muốn đứng lên, tôi chỉ có thể vội vàng bảo quản gia đưa anh ra hoa viên.
Tôi nghe thấy Quý Tiêu cười khinh miệt. Gã ném tôi lên giường, lưu loát lột sạch đồ của tôi.
Gã bảo tôi nhìn bóng mình trong gương, cả người trần trụi, trên cổ tay còn mang chiếc vòng kim cương xanh bóng, xinh đẹp quý giá, như một chiếc còng tay xa hoa.
Quý Tiêu tách chân tôi ra, gã nhìn tôi từ trên cao, còn tôi nhận ra gã gầy đi rồi.
Cũng chẳng hiểu sao, tôi vươn tay sờ gương mặt của gã.
Tôi sẽ rời xa anh, không về nữa, tôi thầm nói trong lòng rồi cười với gã.
- -
Chờ tới khi tôi xuống được giường thì cũng qua bữa trưa rồi, tay chân muốn nhũn cả ra, nhưng được cái vẫn vận động được.
Cái tên khốn Quý Tiêu đi lâu rồi, tôi đi một vòng lại không thấy Yêu Hồ.
Tôi đột nhiên nhớ ra, hai ngày nữa Đại Thiên Cẩu sẽ xuất ngoại.
"Yêu Hồ đâu?" Tôi sầm mặt nhìn quản gia.
"Ở chỗ Đại Thiên Cẩu tiên sinh." Chắc do ánh mắt tôi kinh khủng quá, quản gia có vẻ bất an, "Ngài ấy chỉ là trước khi đi muốn gặp Yêu Hồ tiên sinh một lát."
Tôi chẳng đợi anh ta nói xong câu đã chạy ra ngoài. Hoa viên Đại Thiên Cẩu ấy thế mà không khóa, tôi liền xông vào, quản gia người hầu nhà hắn đều muốn ngăn tôi lại, nhưng nhận ra tôi là ai nên cũng không dám làm quá, cuối cùng chỉ đành nhìn tôi đạp cửa nhà Đại Thiên Cẩu xông vào.
Sau đó tôi thấy ba đôi mắt kinh ngạc đang nhìn mình.
Theo thứ tự là Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ, còn có một cụ ông lớn tuổi đang ngồi hai bên ghế salon.
Hình ảnh xấu xa tôi tưởng tượng hóa ra đúng chỉ là tưởng tượng, rõ ràng người ta nói chuyện vô cùng bình thường.
Nhìn kỹ lại, tự nhiên tôi nhớ ra ông cụ này là ai. Rõ ràng là gia sư dạy vẽ cho Yêu Hồ, đối với Yêu Hồ cực kỳ tốt nhưng mấy năm trước đã ẩn cư trong núi chuyên tâm vẽ tranh.
Không biết Đại Thiên Cẩu bằng cách nào tìm được ông ấy. Nhưng tôi hiểu ý định của hắn rồi, hắn muốn Yêu Hồ nhớ lại mọi chuyện.
Tôi lặng lẽ rụt chân lại, kéo cổ áo cao hơn, hy vọng ông cụ không nhìn thấy dấu hôn kín người mình.
Nhưng thấy ông cụ mặt mày nghiêm trọng nhướn mày, vô cùng tức giận nhìn Đại Thiên Cẩu, tôi biết ông ấy hiểu nhầm rồi. Chắc nghĩ tôi là tình nhân Đại Thiên Cẩu nuôi.
Đại Thiên Cẩu vô cùng chính đáng biện bạch, "Đó là bạn của Yêu Hồ, tên là Ngải Hi, bây giờ Yêu Hồ đang ở nhà cậu ấy ạ."
Đại Thiên Cẩu liếc tôi một cái rất hàm súc, mặt không biến sắc hắt cho tôi một chậu nước bẩn, "Tuổi của cậu ta còn nhỏ, vẫn còn ham chơi chưa biết chừng mực, thầy bỏ qua cho."
Tôi hung dữ trừng hắn.
Nhưng tôi cũng chẳng có ý định lấy lòng ông ấy. Tôi biết Yêu Hồ tôn trọng người thầy này, nhưng tôi chỉ muốn biết chắc Yêu Hồ sẽ không bị Đại Thiên Cẩu mang đi.
Cũng may Yêu Hồ không bị Đại Thiên Cẩu lừa mất, còn vươn tay ra với tôi.
"Chào thầy ạ, lần đầu gặp mặt, cháu là bạn Yêu Hồ ạ." Tôi cười cười với ông, "Thầy thấy đấy, Yêu Hồ bây giờ hơi bám người, nên cháu tới đón Yêu Hồ về ạ."
"Nếu thầy không ngại thì tới nhà cháu ngồi một lúc, ngay bên cạnh thôi."
Lỗ tay Yêu Hồ rung rung, ánh mắt vẫn chỉ nhìn tôi, giống như không nhận ra thầy giáo của mình, chỉ kéo dây lưng áo ngủ của tôi.
Thầy nhìn Yêu Hồ một cái rồi từ chối, "Không được, bây giờ tôi phải về rồi. Hôm nào tới thăm Yêu Hồ, hy vọng cậu mở cửa cho tôi."
Tôi ngừng một chút, "Đương nhiên ạ, lúc nào cũng chào đón thầy."
Thầy xoa đầu Yêu Hồ. Tóc thầy dù đã bạc trắng, nhưng vẫn còn rất minh mẫn, khi nhìn Yêu Hồ vẫn không nén nổi bi thương khó tả, "Sẽ ổn thôi, A Tể à, rồi sẽ ổn thôi. Về sau thầy sẽ tới thăm con."
Hai tai Yêu Hồ giật giật, bóp chặt tay tôi, trên mặt vẫn mang vẻ mịt mờ, đôi mắt nhìn tôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Như thể anh không biết người trước mắt này là ai.
Đại Thiên Cẩu khom lưng, áy náy nói với người thầy già, "Yêu Hồ không cố ý đâu. Bây giờ em ấy chẳng khác gì đứa nhỏ bảy tuổi. Nhưng nếu em ấy được gặp thầy nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ khôi phục được."
Thầy không để ý tới hắn, từ đầu tới giờ đều giữ thái độ không vừa mắt với Đại Thiên Cẩu, nhưng lại quay sang phía tôi, nghiêm túc nói, "Nhờ cậu chăm sóc A Tể."
"Vâng ạ." Tôi đáp.
Chúng tôi cùng tiễn thầy ra khỏi cửa, Yêu Hồ vô cùng vui vẻ chào tạm biệt ông ấy, chẳng có vẻ gì là buồn rầu cả, còn không đợi được mà ôm tôi, đòi về nhà ăn bánh ngọt.
Ánh mắt Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ rất phức tạp.
"Khó khăn lắm tôi mới tìm được thầy ấy đang ẩn cư, tôi cho là dù em ấy có hận tôi... ít nhất... vẫn sẽ nhớ thầy của mình." Đại Thiên Cẩu cười khổ, "Nhưng em ấy chẳng nhớ một ai cả."
Tôi lười nhắc hắn ai là kẻ đầu sỏ, dắt Yêu Hồ ra khỏi cửa.
Đại Thiên Cẩu không ngăn cản, chỉ là hắn vẫn nhìn theo chúng tôi tới khi vào cửa, tôi còn cảm thấy được ánh mắt hắn vẫn còn ở sau lưng.
Trở về biệt thự của mình, tôi không đưa Yêu Hồ vào phòng ăn mà đưa anh lên phòng ngủ.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Yêu Hồ úp mặt vào lòng tôi, tôi liền cảm thấy ngực mình ướt sũng.
Yêu Hồ khóc.
Sao anh lại không nhận ra thầy giáo của mình cơ chứ.
Chẳng qua... anh không dám nhận.
Anh cố gắng chống đỡ một buổi sáng, lúc này liền sụp đổ. Anh không thể chào tạm biệt thầy của mình một cách tử tế, thầy nói sau này sẽ tới thăm anh, nhưng chúng tôi biết, sẽ không có sau này.
Bình luận truyện