[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái
Chương 7
Một gã ít nhất là Hồn sư hướng về chính mình xin lỗi, tâm của lão Kiệt Khắc được thỏa mãn cực đại, cản lại phe phẩy hai tay nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, hai đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, Tử nhi các ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."
Đường Tam gật đầu nhưng cũng không có mở miệng. Kiệt Khắc sau lại dặn dò Đường Tam vài câu nữa mới rời đi.
Đại sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn môn phòng một cái: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo sự bình tĩnh, nhưng có một loại cảm giác làm người khác vô pháp phản bác. Tên đó vừa nghe xong ngất luôn trên mặt đất
Dưới sự hướng dẫn của hắn, Đường Tam cùng Huyết Tử rốt cục đã đi vào bên trong tòa học viện.
"Sư phụ, cảm ơn ngài." Đường Tam hướng về đại sư nói.
"Sư phụ? Ta không phải sư phụ của học viện." Đại sư cúi đầu liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nhàn nhạt nói.
"Không phải sư phụ? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?"
Đại sư lắc lắc đầu, hắn luôn luôn không hề có tính nhẫn nại nhưng hôm nay lại phá lệ khoan dung, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Ai nói nhất định phải là sư phụ của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?"
Cô ngửa mặt lên nhìn hắn nói: "Vậy chẳng lẽ ngài là hiệu trưởng của học viện, hoặc là lãnh đạo?"
Đại sư bật cười nói: " Các ngươi là những đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi, nhưng lại rất thông minh. Bất quá, các ngươi vẫn chính là đoán sai rồi."
Đường Tam và Huyết Tử nghi hoặc đồng thanh nói: "Vậy ngài là?"
Đại sư nói: "Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi. Các ngươi và những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Trên chứng minh của Vũ hồ điện viết tên của các ngươi là Đường Tam, Huyết tử sao, các ngươi phải hiểu được, ý tứ của Đại sư và sư phụ khác nhau một trời một vực, sau này không nên gọi sai nữa, trừ phi…"
Nói tới đây, trong mắt hắn lại lóe ra quang mang nóng rực: "Trừ phi các ngươi thật sự nguyện ý để cho ta làm sư phụ của hai ngươi."
"Ngài có thể dạy chúng ta tu luyện vũ hồn không?" Đường Tam hỏi
Đại sư dừng chân lại, đứng lại đối mặt với Đường Tam: "Vậy các ngươi có nguyện ý hay không?"
Đường Tam cùng Huyết Tử tự nhiên cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vị Đại sư trước mặt, quan sát trong khoảng cách gần, vừa là nhìn từ dưới lên trên, Đường Tam phát hiện miệng Đại sư có chút lớn, môi cũng rất dầy. Hai người không hề mở miệng, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng.
Đại sư nhìn Đường Tam và Huyết Tử dùng nhãn tình kinh ngạc kia nhìn mình, loại nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Tốt, các ngươi quả nhiên là những đứa nhỏ thông minh."
Không mở miệng có hai tầng nghĩa, một là không vội cự tuyệt, để tránh đắc tội với Đại sư. Hai là chỉ dùng hành động đề hỏi lại Đại sư, bọn ta tại sao lại phải bái ngươi làm vi sư đây?
Đại sư giống như lão Kiệt Khắc vậy, đặt tay lên đầu Đường Tam và Huyết Tử xoa xoa: "Thiên phú dị bẩm, lại thông minh như thế, xem ra, ta cũng phải làm thêm một lúc nữa. Nói như thế nào thì các ngươi cùng là một trong những người trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn."
Nghe đại sư nói xong, Đường Tam chấn động, ánh mắt nhìn Đại sư nhất thời thay đổi, cổ tay trái lặng yên ngước lên, trong mắt toát ra thần sắc kinh nghi bất định.
Đại sư nhìn hắn, môi mỉm cười nói: "Ngươi có đúng hay không rất kì quái rằng ta tại sao biết các ngươi là song sinh vũ hồn?" Vừa nói, hắn vừa phe phẩy cái chứng minh mà lão Kiệt Khắc đưa cho hắn: "Chính là vì cái chứng minh này. Có lẽ người khác không nhìn ra sơ hở trong đó, nhưng nếu ta cũng nhìn không ra, ta đây cũng không xứng với hai chữ Đại sư này."
"Ta từng điều tra qua sáu trăm bốn mươi bảy người có vũ hồn là Lam ngân thảo, trong đó, mười sáu người có hồn lực, tỷ lệ không tới ba phần trăm. Mà cho dù là mười sáu người có hồn lực cũng không có một hồn lực nào có thể vượt qua một bậc, mà các ngươi lại là tiên thiên mãn hồn lực cấp mười. Dựa theo một cái nghiên cứu của ta về vũ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực, tiên thiên hồn lực lớn nhỏ cùng vũ hồn tố chất mà so sánh. Lam Ngân thảo hiển nhiên không cách nào thỏa mãn, cho nên, ta có thể dám chắc, ngươi hẳn là còn có một vũ hồn khác, hơn nữa là một vũ hồn phi thường cường đại."
Ánh mắt Đường Tam dần dần yên tĩnh trở lại, biện bác nói: "Mọi việc đều có ngoại lệ, tại sao ta lại không thể là một trong số đó?"
Đại sư nghiêm trang gật gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng vũ hồn của ngươi là Lam ngân thảo, cho nên ngươi hiển nhiên không phải cái ngoại lệ kia. Thiên Đấu đế quốc cùng Tinh La đế quốc trong gần một trăm năm trở lại đây, song sinh vũ hồn mặc dù xuất hiện không quá hai người, nhưng trời sinh mãn hồn lực lại xuất hiện mười chín vị, ta cẩn thận nghiên cứu qua vũ hồn của mỗi người bọn họ, không ai là không cường đại, người nhỏ tuổi nhất, bây giờ cũng đã đạt tới tầng Đại hồn sư. Ngoại trừ mười bốn người được huyết thống của gia tộc di truyền cường đại vũ hồn, còn lại năm người là ngoại lệ."
"Bọn họ xuất thân cũng không cao quý, nhưng chính mình cũng có tiên thiên mãn hồn lực. Mà loại ngoài ý muốn này, hay chính là tồn tại biến dị vũ hồn. Mà ta căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu của ta đối với biến dị vũ hồn, không có một loại vũ hồn gì cùng Lam ngân thảo sinh ra biến dị. Mà Lam ngân thảo vũ hồn của ngươi lại là Lam ngân thảo bình thường, cho nên, ta hoàn toàn có thể dám chắc, phán đoán của chính mình là chính xác."
"Biến dị vũ hồn, nó là cái gì?" Đường Tam hỏi.
Đại sư kiên nhẫn giải thích: "Trước tiên là nói về vấn đề vũ hồn tiến hành truyền thừa như thế nào. Vũ hồn của một người cùng Vũ hồn của cha mẹ có liên quan trực tiếp, tình huống bình thường nhất, chính là truyền thừa vũ hồn từ một phương cha hoặc mẹ. Đây chính là vũ hồn truyền thừa của gia tộc. Mà một ít ngoại lệ trong đó, chính là biến dị vũ hồn. Nơi phát ra đồng dạng cũng là vũ hồn của cha mẹ, chỉ bất quá bởi vì vũ hồn của cha và mẹ trong đó có nhất định tính biến dị, cho nên người được kế thừa vũ hồn mới gặp phải biến dị, sinh ra một loại vũ hồn mới. Biến dị vũ hồn có thể là cường đại biến dị, thậm chí xuất hiện tiên thiên mãn hồn lực. Nhưng tuyệt đại bộ phận biến dị vũ hồn lại chỉ trở nên nhỏ yếu. Biến dị vũ hồn tựu như là kết quả của cận thân kết hôn, tỷ lệ ngu ngốc rất lớn, nhưng cũng có thể xuất hiện người uyên bác hơn hẳn người bình thường."
Đường Tam gật gật đầu, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Đại sư trong lúc đó, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy.
Lúc này, đến phiên Đại sư sững sờ: "Ngươi làm gì?"
"Sư phụ." Đường Tam cung kính kêu lên: "Xin ngài thu ta làm đồ đệ."
Đại sư nở nụ cười rất hài lòng, khom lưng kéo Đường Tam đứng lên: " Đứa bé ngốc, bái sư tại sao phải dập đầu, ngươi không biết đây là lễ tiết bái quân vương cùng cha mẹ sao? Chỉ cần cúi chào là được. Nữ hài tử còn ngươi thì sao?"
Cô mỉm cười nhẹ nhàng như gió mùa thu lướt qua, khom người chấp tay khác với cách Đường Tam làm" Xin ngài thu ta làm đồ đệ"
Đại sư " Hảo.... Rất tốt "
"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi gặp giáo vụ trình diện." Đại sư lại kéo tay Đường Tam cùng Huyết Tử, bàn tay hắn vốn khô ráo bởi vì kích động nên có chút mồ hôi xuất ra.
Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, chủ giáo học lâu (tòa nhà dạy học chính), thao trường cùng với túc xá lâu phía đông của thao trường.
Giáo vụ nằm ở tầng một Chủ giáo học lâu, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.
Đại sư đặt chứng minh ở trên bàn, hướng về lão sư lớn tuổi nói: "Tô chủ nhiệm, đây là công độc sanh năm nay của Thánh Hồn thôn đưa tới, phiền ngươi giúp chúng đăng kí một chút."
Tô chủ mặt đầy tiếu ý nói: "Đại sư, ngài như thế nào lại tới, hi khách a! ngồi đây đi."
Đại sư lắc lắc đầu, hướng Đường Tam nói: " Các ngươi tự mình ở chỗ này đăng kí, mấy vị sư phụ này sẽ nói cho hai ngươi biết phải làm thế nào. Ta đi trước, ta sẽ tự quay lại tìm hai ngươi."
Đường Tam và Huyết Tử gật đầu, cung kính nói: "Sư phụ tái kiến."
Đại sư mặt lộ vẻ mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, xoay người đi.
Nghe được Đường Tam và Huyết Tử xưng hô với Đại sư như vậy, Tô chủ nhiệm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú: " Các ngươi gọi đại sư là sư phụ? Hắn không phải là sư phụ của học viện chúng ta."
" Nhưng ông ấy là sự phụ của chúng ta " Huyết Tử
Tô chủ nhiệm sửng sốt: " Các ngươi bái Đại sư làm sư phụ?" Thần sắc hắn có chút cổ quái, đó là vẻ mặt vừa muốn cười nhưng lại cố nén lại.
Đường Tam nói: "Có gì không ổn sao? Sư phụ."
Tô chủ nhiệm cuống quýt lắc đầu, cười nói: "Không có, không có. Không nghĩ tới đại sư cũng biết thu đồ đệ. Bất quá, hai ngươi vẫn còn là đệ tử của học viện, sau này đồng dạng phải tuân thủ quy định cùa học viện, các ngươi hiểu không?"
Đường Tam và Huyết Tử gật gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
????
Đường Tam vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo, của mở, hắn đi tới cửa nhìn vào bên trong. Quay sang nhìn Huyết Tử đang im lặng nói " Tử nhi, muội thấy khó chịu sao"
Huyết Tử quay qua nhìn hắn lắc đầu nói: " Bản thân dù sao cũng đã hai mấy tuổi bị nói là một tiểu hài tử có chút..... à mà thôi"
Đường Tam phì cười nhìn cô sẵn tiện đựa tay lên đầu Tử nhi xoa vài cái, rồi mới mở cửa cả hai cùng bước vào.
Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng hắn nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy mảnh vá của Đường Tam, hướng hắn đi tới.
Đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, vóc người của hắn coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, có chút cư cao lâm hạ nhìn hắn nói: "Công độc sinh mới tới?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: "Ngươi hảo, ta và muội ấy là công độc sinh từ Thánh Hồn thôn tới."
Tất cả ánh mắt nhìn về phía Huyết Tử trừ Đường Tam, dù sao cô cũng là người con gái đầu tiên vào ký túc xá cộng gương mặt baby. Trên mặt không cười cũng không lạnh, khiến người khác nhìn vào sẽ sinh thêm hảo khí.
"Ta gọi là Vương Thánh, vũ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, hai ngươi tên là gì? Vũ hồn là cái gì?"
"Ta gọi là Hạ Huyết Tử, vũ hồn là Băng.... Băng Phách Hàn Tâm Liên" Không phải cô nói lắp bắp đâu chằng qua là nhớ lại cái tên thôi
"Ta gọi là Đường Tam, vũ hồn là Lam ngân thảo"
"Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo vũ hồn cũng có thể tu luyện vậy?" Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.
Đường Tam như trước, mặt vẫn mang theo nụ cười: "Xin để cho bọn ta vào được không?"
Vương Thánh không để ý đến Đường Tam nói: "Tiểu Tam tử, ta là lão đại nơi này, sau này hai ngươi phải nghe ta, có biết không?"
Nụ cười trên mặt Đường Tam dần dần biến mất: "Ta gọi là Đường Tam, không gọi là Tiểu Tam tử." Trưởng bối gọi hắn thân thiết là Tiểu Tam hắn sẽ không để ý, hoặc là thiện ý xưng hồ cũng không có gì, nhưng vị lão đại trước mắt này hiển nhiên là cấp cho hắn một cái kiểu như dắn mặt.
Vương Thánh giơ tay để trên đầu Đường Tam đẩy một cái, làm hắn lùi về phía sau vài bước: "Ta gọi ngươi là Tiểu Tam tử thì làm sao? Không phục hả?"
Đường Tam nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô biết ý liền quay sang cầm giáo phục của hắn, trong khi Vương Thánh có chút buồn bực, đột nhiên hắn phát hiện Đường Tam trước mắt đã biến mất.
Những đệ tử khác thấy rõ ràng, Đường Tam tốc độ cực nhanh đạp xuất một bước cũng đã đi tới sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay phải lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh.
Vương Thánh thậm chí còn không có phản ứng kịp, cả người đã ngả ra ngoài, lảo đảo lao ra ngoài cửa, may mắn là lực lượng hạ bàn của hắn không tồi, cũng không có ngã xuống, nếu không kết cục chính là cẩu cật thỉ.
"Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta?" Vương Thánh giận dữ, vừa chuyển thân giống như mãnh hổ hạ sơn, hướng về phía Đường Tam đánh tới.
Mắt nhìn Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng về ngực mình đánh tới, Đường Tam không lùi mà tiến lên trước một bước đón Vương Thánh. Hắn một bước tới trước người Vương Thánh, đồng thời tả thủ nhất dẫn, hữu thủ nhất đái. Hoàn thành một cái động tác đơn giản mà hữu hiệu.
Vương Thánh chỉ cảm thấy hữu quyền của mình chém ra hình như bị một cỗ lực lượng đặc thù kéo đi, phương hướng cũng thay đổi, đồng thời, một cỗ đại lực từ tay phải Đường Tam truyền đến, dưới chân lại vừa lúc bị bán đáo, thân thể nhất thời lại bay ra ngoài. Bình hành lần này khả không nắm giữ tốt như vậy. Vương Thánh "phốc thông" một tiếng, nhất thời ngã trên một cái giường.
Cô đi lại chỗ Đường Tam cười cười nhìn hắn nói bằng tiếng mẹ đẻ lúc trước " Không hổ là tuyệt học Đường môn Khống Hạc Cầm Long"
Đường Tam nhìn cô ôn nhu đưa tay lên xoa đầu Huyết Tử, không biết như thế nào từ khi hắn gặp nàng liền ngày nào cũng xoa đầu. Dường như đã trở thành một thoái quen, nhưng cái khung cảnh này hiện ra lại đập vào trong mắt của những cộng độc sinh khác.
- _- Bọn ta còn đứng sờ sờ ở đây có được không, đừng coi bọn ta là không khí chứ.
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?"
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực.
Đường Tam gật đầu nhưng cũng không có mở miệng. Kiệt Khắc sau lại dặn dò Đường Tam vài câu nữa mới rời đi.
Đại sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn môn phòng một cái: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo sự bình tĩnh, nhưng có một loại cảm giác làm người khác vô pháp phản bác. Tên đó vừa nghe xong ngất luôn trên mặt đất
Dưới sự hướng dẫn của hắn, Đường Tam cùng Huyết Tử rốt cục đã đi vào bên trong tòa học viện.
"Sư phụ, cảm ơn ngài." Đường Tam hướng về đại sư nói.
"Sư phụ? Ta không phải sư phụ của học viện." Đại sư cúi đầu liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nhàn nhạt nói.
"Không phải sư phụ? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?"
Đại sư lắc lắc đầu, hắn luôn luôn không hề có tính nhẫn nại nhưng hôm nay lại phá lệ khoan dung, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Ai nói nhất định phải là sư phụ của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?"
Cô ngửa mặt lên nhìn hắn nói: "Vậy chẳng lẽ ngài là hiệu trưởng của học viện, hoặc là lãnh đạo?"
Đại sư bật cười nói: " Các ngươi là những đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi, nhưng lại rất thông minh. Bất quá, các ngươi vẫn chính là đoán sai rồi."
Đường Tam và Huyết Tử nghi hoặc đồng thanh nói: "Vậy ngài là?"
Đại sư nói: "Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi. Các ngươi và những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Trên chứng minh của Vũ hồ điện viết tên của các ngươi là Đường Tam, Huyết tử sao, các ngươi phải hiểu được, ý tứ của Đại sư và sư phụ khác nhau một trời một vực, sau này không nên gọi sai nữa, trừ phi…"
Nói tới đây, trong mắt hắn lại lóe ra quang mang nóng rực: "Trừ phi các ngươi thật sự nguyện ý để cho ta làm sư phụ của hai ngươi."
"Ngài có thể dạy chúng ta tu luyện vũ hồn không?" Đường Tam hỏi
Đại sư dừng chân lại, đứng lại đối mặt với Đường Tam: "Vậy các ngươi có nguyện ý hay không?"
Đường Tam cùng Huyết Tử tự nhiên cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vị Đại sư trước mặt, quan sát trong khoảng cách gần, vừa là nhìn từ dưới lên trên, Đường Tam phát hiện miệng Đại sư có chút lớn, môi cũng rất dầy. Hai người không hề mở miệng, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng.
Đại sư nhìn Đường Tam và Huyết Tử dùng nhãn tình kinh ngạc kia nhìn mình, loại nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Tốt, các ngươi quả nhiên là những đứa nhỏ thông minh."
Không mở miệng có hai tầng nghĩa, một là không vội cự tuyệt, để tránh đắc tội với Đại sư. Hai là chỉ dùng hành động đề hỏi lại Đại sư, bọn ta tại sao lại phải bái ngươi làm vi sư đây?
Đại sư giống như lão Kiệt Khắc vậy, đặt tay lên đầu Đường Tam và Huyết Tử xoa xoa: "Thiên phú dị bẩm, lại thông minh như thế, xem ra, ta cũng phải làm thêm một lúc nữa. Nói như thế nào thì các ngươi cùng là một trong những người trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn."
Nghe đại sư nói xong, Đường Tam chấn động, ánh mắt nhìn Đại sư nhất thời thay đổi, cổ tay trái lặng yên ngước lên, trong mắt toát ra thần sắc kinh nghi bất định.
Đại sư nhìn hắn, môi mỉm cười nói: "Ngươi có đúng hay không rất kì quái rằng ta tại sao biết các ngươi là song sinh vũ hồn?" Vừa nói, hắn vừa phe phẩy cái chứng minh mà lão Kiệt Khắc đưa cho hắn: "Chính là vì cái chứng minh này. Có lẽ người khác không nhìn ra sơ hở trong đó, nhưng nếu ta cũng nhìn không ra, ta đây cũng không xứng với hai chữ Đại sư này."
"Ta từng điều tra qua sáu trăm bốn mươi bảy người có vũ hồn là Lam ngân thảo, trong đó, mười sáu người có hồn lực, tỷ lệ không tới ba phần trăm. Mà cho dù là mười sáu người có hồn lực cũng không có một hồn lực nào có thể vượt qua một bậc, mà các ngươi lại là tiên thiên mãn hồn lực cấp mười. Dựa theo một cái nghiên cứu của ta về vũ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực, tiên thiên hồn lực lớn nhỏ cùng vũ hồn tố chất mà so sánh. Lam Ngân thảo hiển nhiên không cách nào thỏa mãn, cho nên, ta có thể dám chắc, ngươi hẳn là còn có một vũ hồn khác, hơn nữa là một vũ hồn phi thường cường đại."
Ánh mắt Đường Tam dần dần yên tĩnh trở lại, biện bác nói: "Mọi việc đều có ngoại lệ, tại sao ta lại không thể là một trong số đó?"
Đại sư nghiêm trang gật gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng vũ hồn của ngươi là Lam ngân thảo, cho nên ngươi hiển nhiên không phải cái ngoại lệ kia. Thiên Đấu đế quốc cùng Tinh La đế quốc trong gần một trăm năm trở lại đây, song sinh vũ hồn mặc dù xuất hiện không quá hai người, nhưng trời sinh mãn hồn lực lại xuất hiện mười chín vị, ta cẩn thận nghiên cứu qua vũ hồn của mỗi người bọn họ, không ai là không cường đại, người nhỏ tuổi nhất, bây giờ cũng đã đạt tới tầng Đại hồn sư. Ngoại trừ mười bốn người được huyết thống của gia tộc di truyền cường đại vũ hồn, còn lại năm người là ngoại lệ."
"Bọn họ xuất thân cũng không cao quý, nhưng chính mình cũng có tiên thiên mãn hồn lực. Mà loại ngoài ý muốn này, hay chính là tồn tại biến dị vũ hồn. Mà ta căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu của ta đối với biến dị vũ hồn, không có một loại vũ hồn gì cùng Lam ngân thảo sinh ra biến dị. Mà Lam ngân thảo vũ hồn của ngươi lại là Lam ngân thảo bình thường, cho nên, ta hoàn toàn có thể dám chắc, phán đoán của chính mình là chính xác."
"Biến dị vũ hồn, nó là cái gì?" Đường Tam hỏi.
Đại sư kiên nhẫn giải thích: "Trước tiên là nói về vấn đề vũ hồn tiến hành truyền thừa như thế nào. Vũ hồn của một người cùng Vũ hồn của cha mẹ có liên quan trực tiếp, tình huống bình thường nhất, chính là truyền thừa vũ hồn từ một phương cha hoặc mẹ. Đây chính là vũ hồn truyền thừa của gia tộc. Mà một ít ngoại lệ trong đó, chính là biến dị vũ hồn. Nơi phát ra đồng dạng cũng là vũ hồn của cha mẹ, chỉ bất quá bởi vì vũ hồn của cha và mẹ trong đó có nhất định tính biến dị, cho nên người được kế thừa vũ hồn mới gặp phải biến dị, sinh ra một loại vũ hồn mới. Biến dị vũ hồn có thể là cường đại biến dị, thậm chí xuất hiện tiên thiên mãn hồn lực. Nhưng tuyệt đại bộ phận biến dị vũ hồn lại chỉ trở nên nhỏ yếu. Biến dị vũ hồn tựu như là kết quả của cận thân kết hôn, tỷ lệ ngu ngốc rất lớn, nhưng cũng có thể xuất hiện người uyên bác hơn hẳn người bình thường."
Đường Tam gật gật đầu, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Đại sư trong lúc đó, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy.
Lúc này, đến phiên Đại sư sững sờ: "Ngươi làm gì?"
"Sư phụ." Đường Tam cung kính kêu lên: "Xin ngài thu ta làm đồ đệ."
Đại sư nở nụ cười rất hài lòng, khom lưng kéo Đường Tam đứng lên: " Đứa bé ngốc, bái sư tại sao phải dập đầu, ngươi không biết đây là lễ tiết bái quân vương cùng cha mẹ sao? Chỉ cần cúi chào là được. Nữ hài tử còn ngươi thì sao?"
Cô mỉm cười nhẹ nhàng như gió mùa thu lướt qua, khom người chấp tay khác với cách Đường Tam làm" Xin ngài thu ta làm đồ đệ"
Đại sư " Hảo.... Rất tốt "
"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi gặp giáo vụ trình diện." Đại sư lại kéo tay Đường Tam cùng Huyết Tử, bàn tay hắn vốn khô ráo bởi vì kích động nên có chút mồ hôi xuất ra.
Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, chủ giáo học lâu (tòa nhà dạy học chính), thao trường cùng với túc xá lâu phía đông của thao trường.
Giáo vụ nằm ở tầng một Chủ giáo học lâu, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.
Đại sư đặt chứng minh ở trên bàn, hướng về lão sư lớn tuổi nói: "Tô chủ nhiệm, đây là công độc sanh năm nay của Thánh Hồn thôn đưa tới, phiền ngươi giúp chúng đăng kí một chút."
Tô chủ mặt đầy tiếu ý nói: "Đại sư, ngài như thế nào lại tới, hi khách a! ngồi đây đi."
Đại sư lắc lắc đầu, hướng Đường Tam nói: " Các ngươi tự mình ở chỗ này đăng kí, mấy vị sư phụ này sẽ nói cho hai ngươi biết phải làm thế nào. Ta đi trước, ta sẽ tự quay lại tìm hai ngươi."
Đường Tam và Huyết Tử gật đầu, cung kính nói: "Sư phụ tái kiến."
Đại sư mặt lộ vẻ mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, xoay người đi.
Nghe được Đường Tam và Huyết Tử xưng hô với Đại sư như vậy, Tô chủ nhiệm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú: " Các ngươi gọi đại sư là sư phụ? Hắn không phải là sư phụ của học viện chúng ta."
" Nhưng ông ấy là sự phụ của chúng ta " Huyết Tử
Tô chủ nhiệm sửng sốt: " Các ngươi bái Đại sư làm sư phụ?" Thần sắc hắn có chút cổ quái, đó là vẻ mặt vừa muốn cười nhưng lại cố nén lại.
Đường Tam nói: "Có gì không ổn sao? Sư phụ."
Tô chủ nhiệm cuống quýt lắc đầu, cười nói: "Không có, không có. Không nghĩ tới đại sư cũng biết thu đồ đệ. Bất quá, hai ngươi vẫn còn là đệ tử của học viện, sau này đồng dạng phải tuân thủ quy định cùa học viện, các ngươi hiểu không?"
Đường Tam và Huyết Tử gật gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
????
Đường Tam vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo, của mở, hắn đi tới cửa nhìn vào bên trong. Quay sang nhìn Huyết Tử đang im lặng nói " Tử nhi, muội thấy khó chịu sao"
Huyết Tử quay qua nhìn hắn lắc đầu nói: " Bản thân dù sao cũng đã hai mấy tuổi bị nói là một tiểu hài tử có chút..... à mà thôi"
Đường Tam phì cười nhìn cô sẵn tiện đựa tay lên đầu Tử nhi xoa vài cái, rồi mới mở cửa cả hai cùng bước vào.
Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng hắn nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy mảnh vá của Đường Tam, hướng hắn đi tới.
Đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, vóc người của hắn coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, có chút cư cao lâm hạ nhìn hắn nói: "Công độc sinh mới tới?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: "Ngươi hảo, ta và muội ấy là công độc sinh từ Thánh Hồn thôn tới."
Tất cả ánh mắt nhìn về phía Huyết Tử trừ Đường Tam, dù sao cô cũng là người con gái đầu tiên vào ký túc xá cộng gương mặt baby. Trên mặt không cười cũng không lạnh, khiến người khác nhìn vào sẽ sinh thêm hảo khí.
"Ta gọi là Vương Thánh, vũ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, hai ngươi tên là gì? Vũ hồn là cái gì?"
"Ta gọi là Hạ Huyết Tử, vũ hồn là Băng.... Băng Phách Hàn Tâm Liên" Không phải cô nói lắp bắp đâu chằng qua là nhớ lại cái tên thôi
"Ta gọi là Đường Tam, vũ hồn là Lam ngân thảo"
"Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo vũ hồn cũng có thể tu luyện vậy?" Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.
Đường Tam như trước, mặt vẫn mang theo nụ cười: "Xin để cho bọn ta vào được không?"
Vương Thánh không để ý đến Đường Tam nói: "Tiểu Tam tử, ta là lão đại nơi này, sau này hai ngươi phải nghe ta, có biết không?"
Nụ cười trên mặt Đường Tam dần dần biến mất: "Ta gọi là Đường Tam, không gọi là Tiểu Tam tử." Trưởng bối gọi hắn thân thiết là Tiểu Tam hắn sẽ không để ý, hoặc là thiện ý xưng hồ cũng không có gì, nhưng vị lão đại trước mắt này hiển nhiên là cấp cho hắn một cái kiểu như dắn mặt.
Vương Thánh giơ tay để trên đầu Đường Tam đẩy một cái, làm hắn lùi về phía sau vài bước: "Ta gọi ngươi là Tiểu Tam tử thì làm sao? Không phục hả?"
Đường Tam nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô biết ý liền quay sang cầm giáo phục của hắn, trong khi Vương Thánh có chút buồn bực, đột nhiên hắn phát hiện Đường Tam trước mắt đã biến mất.
Những đệ tử khác thấy rõ ràng, Đường Tam tốc độ cực nhanh đạp xuất một bước cũng đã đi tới sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay phải lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh.
Vương Thánh thậm chí còn không có phản ứng kịp, cả người đã ngả ra ngoài, lảo đảo lao ra ngoài cửa, may mắn là lực lượng hạ bàn của hắn không tồi, cũng không có ngã xuống, nếu không kết cục chính là cẩu cật thỉ.
"Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta?" Vương Thánh giận dữ, vừa chuyển thân giống như mãnh hổ hạ sơn, hướng về phía Đường Tam đánh tới.
Mắt nhìn Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng về ngực mình đánh tới, Đường Tam không lùi mà tiến lên trước một bước đón Vương Thánh. Hắn một bước tới trước người Vương Thánh, đồng thời tả thủ nhất dẫn, hữu thủ nhất đái. Hoàn thành một cái động tác đơn giản mà hữu hiệu.
Vương Thánh chỉ cảm thấy hữu quyền của mình chém ra hình như bị một cỗ lực lượng đặc thù kéo đi, phương hướng cũng thay đổi, đồng thời, một cỗ đại lực từ tay phải Đường Tam truyền đến, dưới chân lại vừa lúc bị bán đáo, thân thể nhất thời lại bay ra ngoài. Bình hành lần này khả không nắm giữ tốt như vậy. Vương Thánh "phốc thông" một tiếng, nhất thời ngã trên một cái giường.
Cô đi lại chỗ Đường Tam cười cười nhìn hắn nói bằng tiếng mẹ đẻ lúc trước " Không hổ là tuyệt học Đường môn Khống Hạc Cầm Long"
Đường Tam nhìn cô ôn nhu đưa tay lên xoa đầu Huyết Tử, không biết như thế nào từ khi hắn gặp nàng liền ngày nào cũng xoa đầu. Dường như đã trở thành một thoái quen, nhưng cái khung cảnh này hiện ra lại đập vào trong mắt của những cộng độc sinh khác.
- _- Bọn ta còn đứng sờ sờ ở đây có được không, đừng coi bọn ta là không khí chứ.
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?"
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực.
Bình luận truyện