[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 1: Đang ngủ xảy ra chuyện lớn



Edit: Moon

Beta: Lã Thiên Di

Lạc Lan luôn luôn không nghĩ tới, ngủ một giấc cũng có thể xuyên qua.

**

[ Vương quốc Earth-land Fiore năm 783]

Thiếu niên tóc đen cúi đầu, từ trong rừng rậm âm u bước ra.

Đối với anh mà nói, đi ngao du khắp nơi một mình thế này tràn ngập cô đơn, nhưng cô đơn đổi lấy tâm an – có như vậy, anh mới không vô tình tổn hại đến người khác.

… Đã như vậy bao nhiêu năm nay rồi………

Thiếu niên dừng chân.

Anh thở phì phò, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ to lớn che cả bầu trời.

Tầng tầng lớp lớp sắc xanh thẫm của lá, dường như muốn che cả ánh sáng mặt trời, chỉ còn một vài tia sáng nghịch ngợm len lỏi qua những tán lá già cỗi, khó khăn lắm mới nhìn rõ phương hướng

Đến tối, nơi này sẽ càng âm u hơn.

Nếu như ở lại đây, ban đêm… Anh có thể ngắm sao không?

Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt gợn lên tia yên bình không thường thấy.

Anh bỗng nhiên đi vòng sang hướng khác, lệch khỏi đường đi đã định sẵn.

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối.

Thiếu niên tóc đen dừng chân ngay lúc hoàng hôn nhường chỗ cho sắc đen huyền bí, đôi mắt mở to — anh chưa ra khỏi khu rừng, nhưng anh may mắn tìm được rồi một chỗ nghỉ chân.

Có thể nhìn thấy bầu trời đêm.

Thiếu niên nghĩ như vậy, dựa vào đoạn tảng đá bên cây đại thụ rồi ngồi xuống.

Bóng đêm tĩnh lặng bao trùm lấy vạn vật.

Gió đêm rì rào, thổi vọng lại nơi nghỉ chân của thiếu niên, mang theo tiếng lá cây ma sát “Xào xạt”. Chìm trong màn đêm u tịch, thiếu niên cảm thấy như chính mình chìm trong ảo giác không có lối thoát.

Anh ngẩng đầu.

Mấy trăm năm qua, màn đêm buông xuống điểm xuyết thêm vô vàn ánh sao nhấp nháy, thật giống như tranh vẽ.

Anh nhìn không chớp mắt bầu trời đêm, thật lâu sau, khẽ mở đôi môi bật ra tiếng thở dài.

“Thế giới này có nhiều chuyện không thể do mình tự quyết định……”

Đôi mắt màu đen trong suốt hiện lên tia thống khổ, anh nhắm mạnh hai mắt lại.

Thế giới này xua đuổi anh.

Rốt cuộc là vì cái gì mà biến thành như bây giờ……

Thiếu niên cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt , cặp mắt xinh đẹp không hề mở, dường như đang ngủ say.

**

Lạc Lan ngủ thật sự thoải mái, tuy cái giường hơi cứng một chút, hơn nữa bên ngoài hơi lạnh, cô đối với cái ôm ấm áp kia rất vừa lòng.

Cô đem mặt cọ cọ nơi gối đầu, thật là thoải mái a.

Quả nhiên là cái gối tốt a.

Lạc Lan chép chép miệng, ôm chặt cái gối ôm trong lòng một chút, chân lại gác qua gác lại, nhưng chân gác phải thứ gì đó cứng rắn — (Moon: Chị ăn đậu hủ của anh nhiều quá =.=)

Khoan, đợi chút……

Gối đầu làm sao có thể là cứng như vậy……?

Lạc Lan mơ mơ màng màng ngủ cảm thấy có gì không đúng, cô hơi nhăn mi, đầu óc bị đình chỉ bấy lâu giờ hoạt động lại.

Chậm đã – Cái gối mà cô mua đâu có to như vậy? !

Lạc Lan phút chốc trợn mắt!

Trước mắt hiện ra một khối màu đen, nhìn qua là vải dệt mềm mại, Lạc Lan yên lặng nhìn chằm chằm vải dệt, hai tay ôm chặt cái gì đó giật giật — cô mở to hai mắt, nhéo nhéo “cái” đang ôm.

… Có co dãn …… Sờ lên còn rất rắn chắc …………

Lạc Lan đầu thoáng ngửa ra sau, theo quần áo màu đen nhìn lên trên.

Đập vào mắt là kiện áo màu trắng, lại hướng lên trên, áo choàng màu đen, cổ áo mở rộng, hiện ra cơ ngực rắn chắc…… Lạc Lan tầm mắt dừng lại nơi lồng ngực năm giây, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nhìn lên. Cuối cùng tiến vào tầm mắt của cô là gương mặt anh tuấn, cực đẹp trai của thiếu niên.

Tầm mắt Lạc Lan lại dừng lại năm giây trên gương mặt ấy.

Lông mi thiếu niên khẽ động. Ngay trong lúc Lạc Lan thầm ghen tị, oán hận thì hàng lông mi dài khẽ mở —-

Nếu bây giờ là đêm tối thì ánh mắt của anh giống như vì sao đang tỏa sáng, đẹp mê người.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lạc Lan trừng mắt nhìn: “…Lúc này tôi không nên trừng mắt mới đúng.” Cô đem “gối ôm” trong lòng một lần nữa ôm chặt, mặt một lần nữa thiếp đi cọ cọ trong vải dệt: “Đây là mơ, tuyệt đối là mơ…… Ngủ tiếp.”

Không nghĩ tới giây tiếp theo, bả vai cô bị đẩy ra một cách mạnh mẽ–

“Mau rời khỏi tôi!” Thanh âm mềm mại của thiếu niên mang theo lo lắng và hốt hoảng: “Con người không thể tới gần tôi được — !”

Lạc Lan còn chưa tỉnh táo đã bị đẩy ra, nhẹ buông tay, còn bị ngã mạnh xuống đất.

Lạc Lan nhe răng trợn mắt ngồi dậy. Cô cảm giác được tay của mình có chút đau, cau mày tập trung nhìn vào, phát hiện hai tay bị trầy da, có thể thấy được lực đẩy kia khá mạnh.

Lạc Lan có chút tức giận, ngẩng đầu trừng thiếu niên: “Anh sao lại như vậy? Làm gì đột nhiên đem tôi đẩy ra — đợi chút, đây là chỗ nào?”

Lạc Lan lập tức quét quanh một vòng, nhất thời bị dọa đến hoàn toàn thanh tỉnh: “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?! Anh là ai???”

Ban đầu thiếu niên dựa vào thân cây kia đã muốn đứng lên, dần lùi ra sau, làm như Lạc Lan là mãnh thú ăn thịt vậy.

Lạc Lan sờ sờ cánh tay bị trầy da, cảm giác đau đớn khiến mặt cô nhăn như trái mướp đắng, quyết định tạm thời mặc kệ.

Trong lòng nghĩ đến một khả năng…… Ngủ một giấc lại xuyên qua là tình huống nào vậy trời!!!………

Cô chống hai tay đứng lên, đi tới nơi anh đứng, nên tìm hiểu một chút vậy: “Cái kia, vừa mới ôm chân của anh là tôi không đúng, tôi nói này……”

Còn chưa dứt lời đã bị đối phương kích động vung tay lên nói: “Đừng tới đây! Cô không muốn sống nữa sao?!”

Lạc Lan bị thái độ của thiếu niên kia làm cho nôn nóng .

Mạc danh kỳ diệu xuyên qua còn chưa nói, người này bị cô ôm đùi liền kích động thành như vậy, chẳng lẽ cô không có mặc quần áo? Nghĩ như vậy Lạc Lan cúi đầu nhìn nhìn — váy ngủ vẫn còn mặc ở trên người mà?

Cô ngẩng đầu nhìn, thiếu niên kia có gì đó không đúng.

Ánh mắt trong trẻo ban nãy không còn, nha cúi đầu, gương mặt như hòa vào trong bóng đêm, quanh thân phát ra khí tức khác với khi nãy hốt hoảng bảo cô rời đi.

“Nè…… Anh làm sao vậy?”

Không rõ cho nên Lạc Lan thật cẩn thận hỏi. Tiến vài bước muốn xem đối phương như thế nào, không nghĩ tới đi qua nắm tay áo anh, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo hiện lên vẻ tịch mịch.

Khi hắn ngẩng đầu, trong nháy mắt Lạc Lan cảm giác được một trận khí thế khủng bố bao quanh người anh. Trong chớp mắt, ánh mắt của anh trở lại bình thường.

Mới vừa rồi là…… Có việc gì nghiêm trọng sao?

Lạc Lan nghẹn họng, trân trối nhìn.

Bởi vì khí thế khủng bố vừa rồi của anh làm cô cảm thấy đứng không vững.

Thiếu niên tóc đen khôi phục lại bộ dạngbình thường, nhìn Lạc Lan vẫn như cũ túm tay áo anh, mặt hoảng hốt nói: “…… Cô….. Vì sao………?”

“Cái gì vì sao –” Lạc Lan vừa mới xuyên qua còn chưa kịp định thần lại thì bị hắn dọa như vậy liền có chút căm tức: “Anh rốt cuộc là ai?”

Thiếu niên tóc đen vẫn có chút ngây người, trả lời cô:“…… Tôi gọi là Zeref, cô là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện