[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Quyển 2 - Chương 10-2: Man hoang kịch chiến (p2)



Nam Cung Thiên Nhan phất tay, vạn dặm cát vàng hóa thành từng đóa huyết vũ, huyết hoa bay tứ tung, cảnh đẹp đến xiêu lòng. Nàng đưa tay lên làm pháp ấn, huyết hoa nhanh chóng hình thành một lốc xoáy huyết vụ, tiến tới bên Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt dùng thần khí kính Côn Luân, dịch chuyển tức thì ra sau lưng Nam Cung Thiên Nhan, lại dùng thần lực phi ra Hiên Viên Kiếm, nhưng thật không may luồng huyết vụ lại cản nó lại.

Nam Cung Thiên Nhan đưa mắt, huyết vụ hình thánh một lồng giam vô hình nhưng Hiên Viên đâu phải binh khí bình thường? nó xuyên qua lớp huyết vụ, đâm thẳng vào người nàng. Nàng cười nhẹ, đóa Liên hoa dưới chân chụm lại, bao nàng ở bên trong. Lần này Hiên Viên thần kiếm thật sự bị chặn ở ngoài.

Chốc lát sau, đóa nụ sen bay lên, nở bung ra giữa không trung, Nam Cung Thiên Nhan đứng trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống phía dưới. Yêu Thần ánh mắt dần lạnh, cũng đạp đường hoa bay lên cao, nhìn Nam Cung Thiên Nhan. Nàng cười hờ hững:

“Đừng nhín ta như vậy. Sức mạnh của ngươi là 16 phương thần khí, Cửu Thủy Điện Liên Hoa của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, dù đó chỉ là ảo ảnh!”

Yêu Thần cười giận giữ:

“Nam Cung Thiên Nhan, dốt cục ta vẫn không đánh bại được ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không giết được ngươi!”

Nói xong, yêu khí màu tím dần trở nên đậm đặc, cuốn thành lốc xoáy, 16 phương thần khí bay cao, Yêu Thần đưa tay cầm lấy Xích Thuyên Thiên, nheo mắt đẹp:

“Ngươi là thứ mà Thiên Địa bài xích, ta có thể dẫn kiếp thiên lôi, hoang hỏa để trấn áp ngươi. Yêu vật, mau chịu chết!”

Nói xong, Yêu Thần đưa tay khẽ kéo, Xích Thuyên Thiên như có sinh mệnh, cuốn lên tận trời cao của Man Hoang. Man Hoang vốn là nơi bên ngoài Lục giới, không đi theo Thiên Đạo, chỉ khi kéo sập Man Hoang, Thiên Kiếp hoang hỏa mới có thể đánh xuống người Nam Cung thiên Nhan.

Nam Cung Thiên Nhan nhíu mày, đúng như Yêu Thần nói, nàng là thứ Lục giới không dung, không phải thần, cũng chẳng phải ma. Một khi Thần mà nhập Đọa kiếp, thiên địa bất dung. Đọa kiếp tới, vị thần đó, qua thì có được sức mạnh hủy thiên diệt địa. Lục giới bài xích, một là Thiên địa sụp đổ, hai là Đọa Thần kia phải chết.

Nam Cung Thiên Nhan coi trọng Nghê Mạn Thiên là vì trong người nàng ta có huyết thống Đọa thần, một khi tu luyện thành thần thì Thiên Địa này chắc chắn sẽ tan biến, dành chỗ cho nàng ta. Nhưng con đường của hậu nhân Đọa Thần bước chân lên Thần vị, quá khó. Nay Nam Cung Thiên Nhan là Đọa thần, khi ở trong Lục giới sẽ bị bài xích, trừ phi ở nơi ngoài Thiên Địa như Man Hoang, nếu không, hoặc lựa chọn hủy Lục giới, hoặc chống đỡ vạn kiếp Thiên Lôi, ngàn kiếp Hoang Hỏa mà hôi phi yên diệt!

Nam Cung Thiên Nhan khẽ cười:

“Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi làm vậy sao?”

Yêu Thần nhướng mày, nhìn cảnh vật mông lung trước mắt, nhíu mày rồi cười cuồng vọng:

“Nam Cung Thiên Nhan, thật không ngờ ngươi lại có thể đưa ta vào thần thức của ngươi? Vậy cũng tốt, hủy đi thần thức của ngươi là ổn!”

Nhưng chưa kịp để Yêu Thần làm gì, hàng vạn sợi dây kếtthành từ huyết vụ đã cuốn đến giam cầm thân thể Yêu Thần lại. Yêu Thần giãy dụa nhưng không thể, căm hận nhìn lên trên khoảng không đầy sương mù măng giắc:

“Được lắm Nam Cung Thiên Nhan, đã như vậy, ta sẽ cùng ngươi hao tổn, xem kẻ nào chết trước!”

Nói xong, từ trong linh thức Yêu Thần tỏa ra từng đợt khí tím, bào món huyết vụ. Tiếng Nam Cung Thiên Nhan vang vọng trong thần thức:

“Yêu Thần, ngươi không đánh lại ta, huống hồ, Tiểu Cốt còn bài xích ngươi? Ta đưa ngươi vào đây chỉ là để xem lí do ngươi nhất quyết phải đuổi cùng giết tuyệt ta. Cho dù phải hủy thần thể, đưa sức mạnh vào 16 thần khí để đổi giết ta!”

Yêu Thần dùng ánh mắt căm phẫn nhìn lên khoảng không kia, ánh sáng tím càng tỏa ra mãnh liệt hơn. Tiếng của Nam Cung thiên Nhan càng vang vọng trong khoảng không rộng lớn, càng làm cho Yêu Thần phẫn nộ, nhưng Yêu Thần không thể làm gì được, linh thức nàng ta vào đây, còn bên ngoài, hồn thể chính thức của Hoa Thiên cốt, sức mạnh Yêu Thần đều ở bên ngoài. Thật là vạn vạn không ngờ Nam Cung Thiên Nhan có thể bất chấp hết tất cả!!!

Sau một hồi lâu, Nam Cung Thiên Nhan khẽ thở dài:

“Hóa ra là như vậy a

. Đó là lỗi của ta, cũng là lỗi do thiên mệnh, ngươi muốn giết ta, cũng phải thôi! Dốt cục, là ngươi hay ta sai, ta cũng không xác định được! thôi, Yêu Thần, ngươi hãy tận hưởng những ngày cuối cùng tại nơi này đi!”

Nói xong, linh thức nàng rời đi. Nam Cung Thiên Nhan đứng giữa nơi nàng và Yêu Thần giao chiến, quả là kinh khủng, mọi thứ đều bị hủy diệt, cát vàng trắng xóa không thấy đâu mà thay vào đó là những cánh hoa đỏ và tím tràn ngập.

Không một sinh vật sống nào có thể bước vào phạm vi này vì ánh sáng màu tím và đỏ vẫn còn giao tranh, đánh ra từng luồng gió khí kinh khủng. Nam Cung Thiên Nhan ung dung bước ra ngoài, nàng quay qua Trúc Nhiễm:

“Coi như nơi này sẽ là cấm địa. Tiểu Cốt khoảng chục ngày nữa sẽ tỉnh, ngăn nó đừng rời khỏi Man Hoang!”

Nam Cung Thiên Nhan nói xong thì ung dung bay khỏi nơi này. Bỏ mặc Trúc Nhiễm đang trầm mặc nhìn bốn bông sen máu, cò cả Lưu Hạ đang hôn mê và cả Hoa Thiên Cốt ngất trong cấm địa. Sau một hồi, hai thân ảnh một hiên ngang, một yểu điệu tiến lại gần. Người con gái mỉm cười yêu mị, khẽ hỏi:

“Ngươi là ai?”

*************

Nam Cung Thiên Nhan bay đi đến một khoảng đất trống thì dừng lại, nàng đứng yên nhìn trời một lúc thì lặng lẽ từ miệng nàng, một dòng huyết chảy ra, luồng ý thức cuối cùng của Yêu Thần, cuối cùng cũng chọn tự bạo để tổn thương thức hải của nàng.

Nam Cung Thiên Nhan thở dài, dù sao cũng không thể trách ai, sinh ra nhận kiếp của trời, có trách thì phải trách Thiên Mệnh, Thiên mệnh trêu người, cũng tuyệt không bỏ qua thần tiên yêu ma!

Nàng đứng đó một lúc cho yên khí huyết, lại đưa tay lên, ý định mở ra thông đạo không gian, đi về Lục giới. Mặc dù nếu như nàng trở về thì rất có thể bọ hoang thỏa, thiên kiếp đánh xuống, nhưng nàng có thể làm ra kết giới. Chỉ có điều, kết giới che dấu thiên địa có mất rất nhiều linh lực. Nhưng nơi đó có rất nhiều việc cần nàng làm.

Kết giới dần được khai mở nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy thần lực gia động. Thiên Nhan giật mình, lẽ nào nơi này còn có Thần tộc khác? Ngẫm một lát, nàng lặng lẽ bay xuống vách vực.

Thiên Nhan há miệng thật to, ngạc nhiên vô cùng vì trước mắt nàng là hàng trăm quan tài bằng thủy tinh băng trong suất. Mà trong môi quan tài này là một thân ảnh mà nàng vô cùng quen thuộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện