[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại
Chương 30: Ràng buộc
Đã một tháng rồi.
Aoko ngơ ngác nhìn bóng cây u ám ngoài cửa sổ, lát sau lại vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Nàng còn nhớ rõ ánh sáng chói mắt ngày đó, chỉ một khoảnh khắc toàn bộ cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, nàng trở lại đền thần nhà Kagome năm trăm năm sau. Đền thần bằng gỗ đỏ sừng sững trước mắt, nàng ngơ ngác nhìn nó, buồn bã vô cùng.
Kagome chạy từ trong nhà ra, nắm lấy tay nàng bối rối đến nỗi nói năng lộn xộn : “Tiền bối, giếng ăn xương biến mất rồi, không phải, là không thể đi tới thế giới kia nữa. Tiền bối, sau khi Inuyasha đưa em về đây liền biến mất, hắn đi đâu rồi, chúng ta có phải…không bao giờ…gặp lại bọn họ nữa không…”
Aoko áp chế khổ sở trong đáy lòng, mờ mịt mở miệng : “Tôi không biết…”
Cả người Kagome như bị rút hết sức lực, ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống trơn, nước mắt không tự chủ tràn ra.
Aoko cũng muốn khóc, nhưng nàng không dám, nàng sợ một khi khóc sẽ không thể dừng được. Nàng vẫn nghĩ rằng nếu có thể cứu linh hồn tỷ tỷ từ trong ngọc tứ hồn ra ngoài, tất cả mọi việc sẽ tốt lên. Nàng và Sesshomaru cũng có thể im lặng vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này.
Nhưng có ai biết được, bánh xe vận mệnh vĩnh viễn không quay theo ý người muốn.
Sau khi ngọc tứ hồn biến mất, nàng và Kagome bị cưỡng ép trở về thời đại của mình. Lúc ấy sở dĩ hai người có thể xuyên qua thời không là nhờ năng lực của ngọc tứ hồn, bây giờ tất cả đã tan thành mây khói, mọi liên hệ với thế giới kia cũng theo đó bị chặt đứt.
Nàng thật sự…sẽ không còn được gặp lại người kia sao.
Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, cuối cùng ngay cả ở bên nhau cũng trở thành hy vọng xa vời.
…
Tiếng gõ cửa của quản gia đánh gãy suy nghĩ nàng : “Đại tiểu thư, Higurashi tiểu thư đến đây.”
Kagome từ phía sau bước vào, trên mặt lộ ra ý cười miễn cưỡng : “Shiina tiền bối, lại quấy rầy chị rồi.”
Aoko lắc đầu, xoay người mang nàng tới phòng đọc sách. Kỳ thi sắp tới gần rồi, bài tập của Kagome còn một đống lớn, mấy ngày nay nàng vẫn luôn bổ túc cho Kagome.
Kagome khá thông minh nên Aoko cũng không cần phải mất nhiều sức lực.
Mấy ngày nay hai người thường xuyên ở chung, Kagome liền nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra ở Minh giới ngày đó, nguyện vọng chính xác kia thực ra là “biến mất đi”, ngọc tứ hồn lúc này quả thật đã vĩnh viễn biến mất. Cũng chỉ có người không hề có dục niệm như Kagome mới có thể chiến đấu đến cùng với ngọc tứ hồn, còn đưa ra nguyện vọng chính xác đó. Nếu đổi lại là nàng, toàn bộ những chuyện phức tạp trong đầu sẽ bị ngọc tứ hồn lấy từng chuyện từng chuyện ra một mê hoặc.
May mà cuối cùng nàng cũng không có tới Minh giới, mà lựa chọn dùng chú thạch tổ truyền và phù chú của Vương gia cứu lấy linh hồn pháp sư Midoriko từ ngọc tứ hồn ra ngoài.
Kagome có hỏi Aoko vì sao gần đây không thấy nàng đi học, Aoko cũng thẳng thắn nói cho nàng biết. Lúc trước nàng đã tiếp nhận phần lớn chuyện kinh doanh của gia tộc, sau khi tốt nghiệp trung học đã là người trưởng thành rồi, cả gia tộc Shiina đều đặt lên vai nàng, chuyện thi đại học phía trước cũng không còn quan trọng nữa.
Kagome liền rầu rĩ không nhắc lại nữa, thành thành thật thật đọc sách.
Phòng đọc sách ở trên tầng hai, phía dưới cửa sổ của căn phòng là vườn hoa tường vy.
Sau khi Aoko giao đề bài cho Kagome xong, nàng liền đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn xuống vườn tường vi vừa mới nở hoa kia.
Ngày đó, nàng đã hứa hẹn với Sesshomaru ở đây.
Thật xin lỗi Sesshomaru, cuối cùng ta lại thành thế này, hứa hẹn với chàng có lẽ vĩnh viễn không thể thực hiện được rồi.
“Tiền bối…”
Aoko quay đầu lại: “Ừ ?”
Kagome đi đến bên cửa sổ, chần chờ vươn tay : “Chị khóc…”
Aoko lặng yên sờ lên mặt, cảm giác lành lạnh.
“Tiền bối nhớ Sesshomaru sao ?” Kagome không đợi nàng trả lời, đột nhiên khóe miệng run lên, nước mắt cũng rơi xuống “Em cũng rất nhớ Inuyasha…Em nghĩ việc giếng ăn xương không thể kết nối với thời đại kia là do tình cảm của em…Sau khi giếng ăn xương biến mất, một mình bị kéo vào Minh giới, em sợ hãi lo lắng, lại không biết bên ngoài đã trải qua ba ngày, làm cho mọi người trong nhà đều sợ hãi, em cảm thấy rất có lỗi với họ, có thể trở về bên cạnh họ em rất vui vẻ…Sau đó, sau đó giếng ăn xương liền đóng lại.”
“Kagome…”
Kagome ngồi xổm xuống khóc đến rối tinh rối mù : “Lúc sau em vẫn nghĩ, vì sao bản thân lại tới thời đại Chiến quốc, vì sao lại gặp mặt Inuyasha, ngọc tứ hồn biến mất, em hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ nay về sau…em phải ở lại thế giới của em, thế giới không có Inuyasha.”
“Chỉ là…em rất muốn gặp hắn. Mỗi ngày em đều nhìn giếng ăn xương, nhưng…”
Aoko hít sâu một hơi, đem nước mắt vọt tới hốc mắt bức trở về. Nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Kagome, chờ nàng không còn run rẩy nữa, Aoko mới nói : “…Kagome, em có biết vì sao chúng ta có thể đi xuyên qua thời đại không ?”
“Bởi vì hai thời đại này đều có sự ràng buộc mạnh mẽ với chúng ta, cho dù làm thế nào cũng không thể chặt đứt.”
…
Từ sau khi Aoko trở về từ thời đại Chiến quốc, Shimizu Masaki vẫn luôn tới cửa thúc giục. Nếu không có làm sao thì mau tới đây luyện tập cho lão nương đi a a a a !
Vài ngày sau nàng cũng phải tới trường học báo tên. Lần này nàng rời đi đại khái hơn nửa tháng, câu lạc bộ viết kịch vẫn luôn để trống phần diễn của nàng để chờ nàng trở về rồi luyện tập.
Kougen Terunosuke thân là đội trưởng đội kỷ luật kiêm thành viên hội học sinh, cũng là một nhân vật lớn, bởi vậy Shimizu Masaki năm lần bảy lượt mời hắn đến tập luyện đều bị từ chối, nhưng lại nhận được thông báo chỉ cần Aoko trở về là hắn sẽ lập tức có mặt.
Shimizu Masaki : “…” Chết đi !
Sau khi buổi tập luyện chiều nay kết thúc, Aoko xin miễn việc để Kougen Terunosuke đưa nàng về nhà, một mình rời khỏi trường học. Lúc đi qua một nơi, nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Sesshomaru cũng đứng ở đây chờ nàng. Nàng cười khổ một tiếng, nơi nơi đều có dấu vết của hắn, ấm áp của hắn, nhưng bản thân lại đánh mất hắn rồi.
Lúc đi qua đền thần nhà Kagome, Aoko bất giác dừng chân, cuối cầu thang là đền thần, cái giếng trong đền thần kia không biết bây giờ ra sao rồi.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện bản thân không biết khi nào đã bước lên bậc thang đi về phía đó.
Quả nhiên, nàng nhớ hắn đến phát điên rồi.
Còn chưa nhấc chân, di động của nàng đã vang lên. Nàng dừng chân lại nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói hưng phấn của Kagome : “Tiền bối, chị mau tới nhà của em, giếng ăn xương phục hồi rồi !”
Nàng nghe vậy cả người chấn động, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bên kia điện thoại Kagome vẫn gọi nàng, nhưng nàng đã mắt điếc tai ngơ, yên lặng cúp đi điện thoại. Dưới chân vừa động, nàng chậm rãi đi tới chỗ giếng ăn xương, cúi đầu nhìn xuống.
Làn gió mát lạnh từ trên cao thổi xuống, mang theo hơi thở trong trẻo. Nàng vươn tay cảm nhận được dấu vết của dòng thời gian, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng run rẩy.
“Aoko, muội có từng nghĩ qua, hai thế giới này, muội sẽ chọn cái nào.”
Ngày đó, nàng đứng trong ánh sáng nghe được một câu cuối cùng này, Midoriko đã nói như vậy. Nàng cũng hiểu được, đúng vậy, mọi chuyện trên thế giới này không phải lúc nào cũng như ý người muốn, không phải tất cả đều có thể tuân theo ý nguyện của nàng.
Từ sau khi nàng biến thành Shiina Aoko, nàng cũng đã gánh vác tất cả trách nhiệm của cái tên này. Nơi này có một gia tộc Shiina khổng lổ đặt trên đầu vai nàng, có những bạn bè và người thân những năm gần đây của nàng. Nàng có lỗi với vợ chồng Shiina, đương nhiên không thể dễ dàng ném bỏ tất cả những gì họ đã giao cho nàng.
Shiina Aoko nhảy vào trong giếng, quỳ gối xuống mặt đất lạnh như băng. Nàng không phải là Kagome, cho dù nàng có xuyên qua được, khúc mắc trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ.
Chỉ là…
“Sesshomaru, ta muốn ở bên cạnh chàng.”
…
Aoko biến mất trong nháy mắt, Sesshomaru theo bản năng đưa tay ra muốn giữ lấy nàng nhưng vẫn không kịp.
Ánh mắt hắn đỏ lên, rút kiếm chỉ vào bóng dáng hư ảo cách đó không xa, lạnh lùng mở miệng : “Ngươi đưa Aoko đi đâu!”
“Nàng là muội muội duy nhất của ta.” Pháp sư Midoriko nhìn hắn “ So với bất cứ ai ta đều không đành lòng tổn thương nàng, ta chỉ đuổi nàng về thời đại của mình mà thôi, sau đó phong tỏa đường về của nàng. Sesshomaru, thế giới này đã không còn người nào tên Aoko, tới từ đâu thì nên quay trở về nơi đó, đây là lẽ tất nhiên sau khi ngọc tứ hồn biến mất, tất cả trở về điểm khởi đầu.”
Đáy mắt Sesshomaru hiện lên một tia khiếp sợ, tay cầm kiếm cũng run nhẹ : “Có ý gì.”
Pháp sư Midoriko thoải mái nhìn hắn : “Ta đã phong tỏa sức mạnh nối liền hai thời đại của giếng ăn xương, nàng không bao giờ…trở lại nữa.”
“Ngươi…”
Midoriko nhìn thấy hắn xoay người chạy đi, biết hắn muốn đến chỗ giếng ăn xương xác nhận, thở dài, vội vàng ngăn hắn lại : “Chỉ là một lần khảo nghiệm mà thôi.”
Sesshomaru dừng chân, lạnh lùng nhìn nàng.
“Hai thời đại nối liền nhau vốn đã vi phạm lẽ thường, nàng và cô bé tên Kagome không ngừng đi tới đi lui qua hai thời đại, tất cả cơ duyên đều đã dùng hết. Hai thời đại này sớm muộn cũng phải tách ra, các nàng đều phải lựa chọn. So với việc về sau đột nhiên bắt các nàng quyết định, chi bằng nhanh chóng lựa chọn cho tốt, miễn cho về sau lại hối hận.” Pháp sư Midoriko hơi cúi đầu, lại nói “ Aoko…là muội muội duy nhất của ta, khi còn sống ta không có cơ hội chăm sóc nàng, bây giờ chỉ có thể làm chút chuyện như vậy thôi.”
Trong sơn động nhất thời an tĩnh lại.
Aoko nhìn đỉnh sơn động u ám, thở dài một hơi.
“Sesshomaru, nàng có thể trở về hay không, toàn bộ đều phụ thuộc vào tình cảm của hai người sâu đậm đến đâu.”
Sesshomaru rời khỏi sơn động, đứng chờ gần giếng ăn xương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái giếng xa xa. Hắn nhìn Inuyasha một lần lại một lần nhảy vào trong giếng, sau đó lại thất vọng trèo lên.
Mà chính hắn, hy vọng trong đáy lòng cũng biến mất từng chút một.
Cho đến khi…
Inuyasha lôi cô gái tên Kagome từ trong giếng ra, hy vọng của hắn lại bùng lên.
Chỉ là, Sesshomaru đợi bên cạnh giếng một đêm, nàng vẫn không xuất hiện.
Hắn chưa bao giờ biết, chờ đợi lại dài như thế, dày vò như thế, đau khổ như thế…khiến cho người ta nản lòng thoái chí.
Sesshomaru bắt buộc bản thân xoay người, từng chút một rời xa giếng ăn xương. Ngay sau đó hắn đã dừng lại, bởi vì chóp mũi truyền đến một thứ mùi quen thuộc vô cùng, hắn vĩnh viễn không thể quên được hơi thở này ! Đột nhiên xoay người, hắn nhìn thấy bóng dáng kia quen thuộc kia đang ngồi cạnh miệng giếng nhìn mình.
“Sesshomaru, ta về rồi.”
Aoko ngơ ngác nhìn bóng cây u ám ngoài cửa sổ, lát sau lại vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Nàng còn nhớ rõ ánh sáng chói mắt ngày đó, chỉ một khoảnh khắc toàn bộ cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, nàng trở lại đền thần nhà Kagome năm trăm năm sau. Đền thần bằng gỗ đỏ sừng sững trước mắt, nàng ngơ ngác nhìn nó, buồn bã vô cùng.
Kagome chạy từ trong nhà ra, nắm lấy tay nàng bối rối đến nỗi nói năng lộn xộn : “Tiền bối, giếng ăn xương biến mất rồi, không phải, là không thể đi tới thế giới kia nữa. Tiền bối, sau khi Inuyasha đưa em về đây liền biến mất, hắn đi đâu rồi, chúng ta có phải…không bao giờ…gặp lại bọn họ nữa không…”
Aoko áp chế khổ sở trong đáy lòng, mờ mịt mở miệng : “Tôi không biết…”
Cả người Kagome như bị rút hết sức lực, ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống trơn, nước mắt không tự chủ tràn ra.
Aoko cũng muốn khóc, nhưng nàng không dám, nàng sợ một khi khóc sẽ không thể dừng được. Nàng vẫn nghĩ rằng nếu có thể cứu linh hồn tỷ tỷ từ trong ngọc tứ hồn ra ngoài, tất cả mọi việc sẽ tốt lên. Nàng và Sesshomaru cũng có thể im lặng vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này.
Nhưng có ai biết được, bánh xe vận mệnh vĩnh viễn không quay theo ý người muốn.
Sau khi ngọc tứ hồn biến mất, nàng và Kagome bị cưỡng ép trở về thời đại của mình. Lúc ấy sở dĩ hai người có thể xuyên qua thời không là nhờ năng lực của ngọc tứ hồn, bây giờ tất cả đã tan thành mây khói, mọi liên hệ với thế giới kia cũng theo đó bị chặt đứt.
Nàng thật sự…sẽ không còn được gặp lại người kia sao.
Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, cuối cùng ngay cả ở bên nhau cũng trở thành hy vọng xa vời.
…
Tiếng gõ cửa của quản gia đánh gãy suy nghĩ nàng : “Đại tiểu thư, Higurashi tiểu thư đến đây.”
Kagome từ phía sau bước vào, trên mặt lộ ra ý cười miễn cưỡng : “Shiina tiền bối, lại quấy rầy chị rồi.”
Aoko lắc đầu, xoay người mang nàng tới phòng đọc sách. Kỳ thi sắp tới gần rồi, bài tập của Kagome còn một đống lớn, mấy ngày nay nàng vẫn luôn bổ túc cho Kagome.
Kagome khá thông minh nên Aoko cũng không cần phải mất nhiều sức lực.
Mấy ngày nay hai người thường xuyên ở chung, Kagome liền nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra ở Minh giới ngày đó, nguyện vọng chính xác kia thực ra là “biến mất đi”, ngọc tứ hồn lúc này quả thật đã vĩnh viễn biến mất. Cũng chỉ có người không hề có dục niệm như Kagome mới có thể chiến đấu đến cùng với ngọc tứ hồn, còn đưa ra nguyện vọng chính xác đó. Nếu đổi lại là nàng, toàn bộ những chuyện phức tạp trong đầu sẽ bị ngọc tứ hồn lấy từng chuyện từng chuyện ra một mê hoặc.
May mà cuối cùng nàng cũng không có tới Minh giới, mà lựa chọn dùng chú thạch tổ truyền và phù chú của Vương gia cứu lấy linh hồn pháp sư Midoriko từ ngọc tứ hồn ra ngoài.
Kagome có hỏi Aoko vì sao gần đây không thấy nàng đi học, Aoko cũng thẳng thắn nói cho nàng biết. Lúc trước nàng đã tiếp nhận phần lớn chuyện kinh doanh của gia tộc, sau khi tốt nghiệp trung học đã là người trưởng thành rồi, cả gia tộc Shiina đều đặt lên vai nàng, chuyện thi đại học phía trước cũng không còn quan trọng nữa.
Kagome liền rầu rĩ không nhắc lại nữa, thành thành thật thật đọc sách.
Phòng đọc sách ở trên tầng hai, phía dưới cửa sổ của căn phòng là vườn hoa tường vy.
Sau khi Aoko giao đề bài cho Kagome xong, nàng liền đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn xuống vườn tường vi vừa mới nở hoa kia.
Ngày đó, nàng đã hứa hẹn với Sesshomaru ở đây.
Thật xin lỗi Sesshomaru, cuối cùng ta lại thành thế này, hứa hẹn với chàng có lẽ vĩnh viễn không thể thực hiện được rồi.
“Tiền bối…”
Aoko quay đầu lại: “Ừ ?”
Kagome đi đến bên cửa sổ, chần chờ vươn tay : “Chị khóc…”
Aoko lặng yên sờ lên mặt, cảm giác lành lạnh.
“Tiền bối nhớ Sesshomaru sao ?” Kagome không đợi nàng trả lời, đột nhiên khóe miệng run lên, nước mắt cũng rơi xuống “Em cũng rất nhớ Inuyasha…Em nghĩ việc giếng ăn xương không thể kết nối với thời đại kia là do tình cảm của em…Sau khi giếng ăn xương biến mất, một mình bị kéo vào Minh giới, em sợ hãi lo lắng, lại không biết bên ngoài đã trải qua ba ngày, làm cho mọi người trong nhà đều sợ hãi, em cảm thấy rất có lỗi với họ, có thể trở về bên cạnh họ em rất vui vẻ…Sau đó, sau đó giếng ăn xương liền đóng lại.”
“Kagome…”
Kagome ngồi xổm xuống khóc đến rối tinh rối mù : “Lúc sau em vẫn nghĩ, vì sao bản thân lại tới thời đại Chiến quốc, vì sao lại gặp mặt Inuyasha, ngọc tứ hồn biến mất, em hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ nay về sau…em phải ở lại thế giới của em, thế giới không có Inuyasha.”
“Chỉ là…em rất muốn gặp hắn. Mỗi ngày em đều nhìn giếng ăn xương, nhưng…”
Aoko hít sâu một hơi, đem nước mắt vọt tới hốc mắt bức trở về. Nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Kagome, chờ nàng không còn run rẩy nữa, Aoko mới nói : “…Kagome, em có biết vì sao chúng ta có thể đi xuyên qua thời đại không ?”
“Bởi vì hai thời đại này đều có sự ràng buộc mạnh mẽ với chúng ta, cho dù làm thế nào cũng không thể chặt đứt.”
…
Từ sau khi Aoko trở về từ thời đại Chiến quốc, Shimizu Masaki vẫn luôn tới cửa thúc giục. Nếu không có làm sao thì mau tới đây luyện tập cho lão nương đi a a a a !
Vài ngày sau nàng cũng phải tới trường học báo tên. Lần này nàng rời đi đại khái hơn nửa tháng, câu lạc bộ viết kịch vẫn luôn để trống phần diễn của nàng để chờ nàng trở về rồi luyện tập.
Kougen Terunosuke thân là đội trưởng đội kỷ luật kiêm thành viên hội học sinh, cũng là một nhân vật lớn, bởi vậy Shimizu Masaki năm lần bảy lượt mời hắn đến tập luyện đều bị từ chối, nhưng lại nhận được thông báo chỉ cần Aoko trở về là hắn sẽ lập tức có mặt.
Shimizu Masaki : “…” Chết đi !
Sau khi buổi tập luyện chiều nay kết thúc, Aoko xin miễn việc để Kougen Terunosuke đưa nàng về nhà, một mình rời khỏi trường học. Lúc đi qua một nơi, nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Sesshomaru cũng đứng ở đây chờ nàng. Nàng cười khổ một tiếng, nơi nơi đều có dấu vết của hắn, ấm áp của hắn, nhưng bản thân lại đánh mất hắn rồi.
Lúc đi qua đền thần nhà Kagome, Aoko bất giác dừng chân, cuối cầu thang là đền thần, cái giếng trong đền thần kia không biết bây giờ ra sao rồi.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện bản thân không biết khi nào đã bước lên bậc thang đi về phía đó.
Quả nhiên, nàng nhớ hắn đến phát điên rồi.
Còn chưa nhấc chân, di động của nàng đã vang lên. Nàng dừng chân lại nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói hưng phấn của Kagome : “Tiền bối, chị mau tới nhà của em, giếng ăn xương phục hồi rồi !”
Nàng nghe vậy cả người chấn động, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bên kia điện thoại Kagome vẫn gọi nàng, nhưng nàng đã mắt điếc tai ngơ, yên lặng cúp đi điện thoại. Dưới chân vừa động, nàng chậm rãi đi tới chỗ giếng ăn xương, cúi đầu nhìn xuống.
Làn gió mát lạnh từ trên cao thổi xuống, mang theo hơi thở trong trẻo. Nàng vươn tay cảm nhận được dấu vết của dòng thời gian, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng run rẩy.
“Aoko, muội có từng nghĩ qua, hai thế giới này, muội sẽ chọn cái nào.”
Ngày đó, nàng đứng trong ánh sáng nghe được một câu cuối cùng này, Midoriko đã nói như vậy. Nàng cũng hiểu được, đúng vậy, mọi chuyện trên thế giới này không phải lúc nào cũng như ý người muốn, không phải tất cả đều có thể tuân theo ý nguyện của nàng.
Từ sau khi nàng biến thành Shiina Aoko, nàng cũng đã gánh vác tất cả trách nhiệm của cái tên này. Nơi này có một gia tộc Shiina khổng lổ đặt trên đầu vai nàng, có những bạn bè và người thân những năm gần đây của nàng. Nàng có lỗi với vợ chồng Shiina, đương nhiên không thể dễ dàng ném bỏ tất cả những gì họ đã giao cho nàng.
Shiina Aoko nhảy vào trong giếng, quỳ gối xuống mặt đất lạnh như băng. Nàng không phải là Kagome, cho dù nàng có xuyên qua được, khúc mắc trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ.
Chỉ là…
“Sesshomaru, ta muốn ở bên cạnh chàng.”
…
Aoko biến mất trong nháy mắt, Sesshomaru theo bản năng đưa tay ra muốn giữ lấy nàng nhưng vẫn không kịp.
Ánh mắt hắn đỏ lên, rút kiếm chỉ vào bóng dáng hư ảo cách đó không xa, lạnh lùng mở miệng : “Ngươi đưa Aoko đi đâu!”
“Nàng là muội muội duy nhất của ta.” Pháp sư Midoriko nhìn hắn “ So với bất cứ ai ta đều không đành lòng tổn thương nàng, ta chỉ đuổi nàng về thời đại của mình mà thôi, sau đó phong tỏa đường về của nàng. Sesshomaru, thế giới này đã không còn người nào tên Aoko, tới từ đâu thì nên quay trở về nơi đó, đây là lẽ tất nhiên sau khi ngọc tứ hồn biến mất, tất cả trở về điểm khởi đầu.”
Đáy mắt Sesshomaru hiện lên một tia khiếp sợ, tay cầm kiếm cũng run nhẹ : “Có ý gì.”
Pháp sư Midoriko thoải mái nhìn hắn : “Ta đã phong tỏa sức mạnh nối liền hai thời đại của giếng ăn xương, nàng không bao giờ…trở lại nữa.”
“Ngươi…”
Midoriko nhìn thấy hắn xoay người chạy đi, biết hắn muốn đến chỗ giếng ăn xương xác nhận, thở dài, vội vàng ngăn hắn lại : “Chỉ là một lần khảo nghiệm mà thôi.”
Sesshomaru dừng chân, lạnh lùng nhìn nàng.
“Hai thời đại nối liền nhau vốn đã vi phạm lẽ thường, nàng và cô bé tên Kagome không ngừng đi tới đi lui qua hai thời đại, tất cả cơ duyên đều đã dùng hết. Hai thời đại này sớm muộn cũng phải tách ra, các nàng đều phải lựa chọn. So với việc về sau đột nhiên bắt các nàng quyết định, chi bằng nhanh chóng lựa chọn cho tốt, miễn cho về sau lại hối hận.” Pháp sư Midoriko hơi cúi đầu, lại nói “ Aoko…là muội muội duy nhất của ta, khi còn sống ta không có cơ hội chăm sóc nàng, bây giờ chỉ có thể làm chút chuyện như vậy thôi.”
Trong sơn động nhất thời an tĩnh lại.
Aoko nhìn đỉnh sơn động u ám, thở dài một hơi.
“Sesshomaru, nàng có thể trở về hay không, toàn bộ đều phụ thuộc vào tình cảm của hai người sâu đậm đến đâu.”
Sesshomaru rời khỏi sơn động, đứng chờ gần giếng ăn xương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái giếng xa xa. Hắn nhìn Inuyasha một lần lại một lần nhảy vào trong giếng, sau đó lại thất vọng trèo lên.
Mà chính hắn, hy vọng trong đáy lòng cũng biến mất từng chút một.
Cho đến khi…
Inuyasha lôi cô gái tên Kagome từ trong giếng ra, hy vọng của hắn lại bùng lên.
Chỉ là, Sesshomaru đợi bên cạnh giếng một đêm, nàng vẫn không xuất hiện.
Hắn chưa bao giờ biết, chờ đợi lại dài như thế, dày vò như thế, đau khổ như thế…khiến cho người ta nản lòng thoái chí.
Sesshomaru bắt buộc bản thân xoay người, từng chút một rời xa giếng ăn xương. Ngay sau đó hắn đã dừng lại, bởi vì chóp mũi truyền đến một thứ mùi quen thuộc vô cùng, hắn vĩnh viễn không thể quên được hơi thở này ! Đột nhiên xoay người, hắn nhìn thấy bóng dáng kia quen thuộc kia đang ngồi cạnh miệng giếng nhìn mình.
“Sesshomaru, ta về rồi.”
Bình luận truyện