[Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku
Chương 48
Yuri đau lòng chạy đến trước Kagura, muốn ôm lấy nhưng lại sợ sẽ khiến nàng tan biến đi mất, chỉ có thể khóc nấc lên.
Kagura hơi ngạc nhiên một chút, sau đó tay run rẩy vươn ra, chạm khẽ vào tay nàng, tựa như an ủi, nàng gượng gạo nở một nụ cười:
“ Thực xin lỗi… Vì đã không nói cho ngươi việc Kiyoshi giả trang thành Santoso…”
“ Cái… cái gì?” Nàng không hiểu, Santoso, Santoso lại là ai?
“ Yuri, kí ức của ngươi đã bị phong ấn… Cố lên nhé, người ngươi yêu là Naraku, tiểu nha đầu” Thân thể Kagura chậm rãi hóa thành lông vũ nhẹ nhàng bay đi, để lại chút hơi ấm ôm ấp lấy thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy của Yuri.
Naraku nhìn Yuri một chút, sau đó lại quay sang Kiyoshi mỉm cười khiêu khích:
“ Yuri đã biết bí mật của ngươi, Hồ yêu. Nhờ hôm đó ngươi thiêu hủy thân thể của ta, mà chất độc trong người cũng theo đó tan biến. Cũng may trái tim của ta không có bị phong ấn lại, thế nên vẫn có thể tự hồi sinh, đến đây tìm ngươi tính sổ!” Dứt lời, Naraku lập tức phân giải ra một đám yêu quái bay tới đối phó với Kiyoshi.
Nhân lúc hắn còn đang lo giải quyết cái đám yêu đó, Naraku lướt đến chỗ Yuri, vòng tay ôm lấy nàng vào lòng, thanh âm lạnh lùng lại ẩn chứa một sự dịu dàng thì thầm vào tai nàng:
“Kanna đã đợi bên ngoài”
“ Ngươi, sẽ không chết chứ?” Bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy vạt áo của Naraku, nàng lo lắng dè chừng hỏi. Nàng tuy không nhớ gì, nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn, đó là không hề muốn hắn rời xa nàng! Hắn dù có lợi hại thế nào thì vẫn không phải vạn năng, đề phòng vẫn tốt hơn…
“ Sẽ không” Naraku chế giễu đẩy nàng ra phía sau, định lập cho nàng một cái kết giới bảo vệ lại bị nàng giật mạnh, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn…
Còn chưa hiểu chuyện gì, Naraku nhìn thấy một dòng màu đỏ bắn lên mặt, lên áo, lên khắp người hắn…
Khóe môi của nữ nhân trước mắt lại chảy ra thật nhiều máu, đôi mắt trở nên lơ đãng…
Nhưng vẻ mặt lại như mãn nguyện, như nhẹ nhõm…
Yuri yếu ớt tựa đầu vào ngực Naraku khó khăn thở dốc. Đầu óc trở nên mơ màng, trước khi rơi vào khoảng không vô tận, dường như nàng nghe thấy thanh âm tuyệt tình lại ẩn ẩn phẫn nộ của Naraku và cả tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của Kiyoshi.
Trong lòng tự cười, nàng thực cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy thanh kiếm sắc bén của Kiyoshi đang lợi dụng lúc Naraku đang phân tâm phóng tới thì lại không chút do dự lao ra chắn cho hắn, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn bảo vệ hắn, không thể để hắn bị thương, không thể đánh mất hắn …
Naraku, rốt cuộc, ta đã yêu ngươi đến mức nào?
Run rẩy chạm khẽ vào thân thể lạnh băng của nàng, Kiyoshi càng trở nên hoảng loạn…
Hắn đã giết nàng! Hắn đã giết người con gái mà cả đời này hắn muốn bảo vệ nhất, muốn gắn bó cả đời…!!
Ha ha, nhưng cũng thật đáng buồn cười làm sao, ta gào thét cái gì yêu nàng, ngày ngày luôn tính toán làm sao để nàng toàn tâm toàn ý làm phu nhân của ta, kết quả cuối cùng lại khiến nàng chết dưới kiếm của ta, trút hơi thở cuối cùng trong lòng nam nhân khác. Thật đáng hận!
Ta cố gắng nhiều như vậy lại đổi về được cái gì?
Ánh mắt Kiyoshi đột nhiên trở nên rực lửa, bàn tay siết chặt, trong lòng hạ quyết tâm.
Yuri, nàng đã không thể yêu ta, vậy hãy vĩnh viễn sống trong dày vò đi!
…
“ Naraku, ta đã giúp ngươi tinh lọc cơ thể, đem tất cả những gì bẩn thỉu ra khỏi người ngươi… Thế nhưng, có một số yêu quái sớm đã hợp nhất với cơ thể của ngươi, vĩnh viễn không thể tách ra. Vì thế ngươi vẫn là một bán yêu…” Kagome bỏ mũi tên vừa rút khỏi người Naraku dính đầy máu và yêu khí lởn vởn xung quanh xuống đất. Nàng không giống Yuri, muốn tinh lọc thì phải dùng đến Phá Ma Chi Tên nên không còn cách nào khác ngoài việc cắm thật nhiều Phá Ma Chi Tên lên người Naraku, kết hợp với Ngọc Tứ Hồn để loại bỏ đám yêu quái ghê tởm kia ra khỏi thân thể hắn. Nhìn vết thương đang dần dần lành lại và khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, lần đầu tiên nàng cảm thấy, Naraku kỳ thực là một người rất dứt khoát, rất kiên cường… Bị hơn mười mũi tên cắm lên người và cả sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn liên tục chèn ép, tinh lọc như vậy mà vẫn không kêu la một tiếng nào…
Lẽ nào hắn không biết đau sao?
“ Naraku, ta đã giúp ngươi tinh lọc cơ thể, vậy thì đổi lại, ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho Yuri đó! Đợi khi nào nàng tỉnh lại thì nhớ báo ta một tiếng nha” Kagome mỉm cười, nhẹ nhàng đặt Ngọc Tứ Hồn vào tay hắn dặn dò. Yuri đã là người bảo hộ cho Ngọc nên nàng cũng không cần giữ lại thứ này làm gì nữa, mà Naraku… hắn có khi cũng không cần thứ này nữa rồi.
“ Hừ” Naraku cụp mắt, nhìn Kagome một cái rồi lôi từ trong người ra một con thỏ bị trói chặt như cái bánh chưng ném về phía nàng, để lại một câu rồi hóa thành một đám ong bay đi mất.
“ Nhờ Inuyasha giải trừ phong ấn cho Santoso, hắn có thể giúp ngươi mua vui”
Kagome vội bắt lấy con thỏ trắng tội nghiệp, nhìn xuống nó rồi lại nhìn về chỗ Naraku vừa đứng, vẻ mặt trở nên mừng rỡ. Mặc dù hắn không có nói cám ơn nàng đã giúp hắn, nhưng lại đưa Santoso cho nàng “mua vui”, xem như cũng là đền bù rồi. Ha, rõ ràng hắn là thuộc kiểu người trong ấm ngoài lạnh mà!
Naraku, thật vui khi ngươi đã tìm được người phù hợp với mình, giúp ngươi xóa đi cô đơn lạc lõng…
Kagura hơi ngạc nhiên một chút, sau đó tay run rẩy vươn ra, chạm khẽ vào tay nàng, tựa như an ủi, nàng gượng gạo nở một nụ cười:
“ Thực xin lỗi… Vì đã không nói cho ngươi việc Kiyoshi giả trang thành Santoso…”
“ Cái… cái gì?” Nàng không hiểu, Santoso, Santoso lại là ai?
“ Yuri, kí ức của ngươi đã bị phong ấn… Cố lên nhé, người ngươi yêu là Naraku, tiểu nha đầu” Thân thể Kagura chậm rãi hóa thành lông vũ nhẹ nhàng bay đi, để lại chút hơi ấm ôm ấp lấy thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy của Yuri.
Naraku nhìn Yuri một chút, sau đó lại quay sang Kiyoshi mỉm cười khiêu khích:
“ Yuri đã biết bí mật của ngươi, Hồ yêu. Nhờ hôm đó ngươi thiêu hủy thân thể của ta, mà chất độc trong người cũng theo đó tan biến. Cũng may trái tim của ta không có bị phong ấn lại, thế nên vẫn có thể tự hồi sinh, đến đây tìm ngươi tính sổ!” Dứt lời, Naraku lập tức phân giải ra một đám yêu quái bay tới đối phó với Kiyoshi.
Nhân lúc hắn còn đang lo giải quyết cái đám yêu đó, Naraku lướt đến chỗ Yuri, vòng tay ôm lấy nàng vào lòng, thanh âm lạnh lùng lại ẩn chứa một sự dịu dàng thì thầm vào tai nàng:
“Kanna đã đợi bên ngoài”
“ Ngươi, sẽ không chết chứ?” Bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy vạt áo của Naraku, nàng lo lắng dè chừng hỏi. Nàng tuy không nhớ gì, nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn, đó là không hề muốn hắn rời xa nàng! Hắn dù có lợi hại thế nào thì vẫn không phải vạn năng, đề phòng vẫn tốt hơn…
“ Sẽ không” Naraku chế giễu đẩy nàng ra phía sau, định lập cho nàng một cái kết giới bảo vệ lại bị nàng giật mạnh, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn…
Còn chưa hiểu chuyện gì, Naraku nhìn thấy một dòng màu đỏ bắn lên mặt, lên áo, lên khắp người hắn…
Khóe môi của nữ nhân trước mắt lại chảy ra thật nhiều máu, đôi mắt trở nên lơ đãng…
Nhưng vẻ mặt lại như mãn nguyện, như nhẹ nhõm…
Yuri yếu ớt tựa đầu vào ngực Naraku khó khăn thở dốc. Đầu óc trở nên mơ màng, trước khi rơi vào khoảng không vô tận, dường như nàng nghe thấy thanh âm tuyệt tình lại ẩn ẩn phẫn nộ của Naraku và cả tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của Kiyoshi.
Trong lòng tự cười, nàng thực cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy thanh kiếm sắc bén của Kiyoshi đang lợi dụng lúc Naraku đang phân tâm phóng tới thì lại không chút do dự lao ra chắn cho hắn, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn bảo vệ hắn, không thể để hắn bị thương, không thể đánh mất hắn …
Naraku, rốt cuộc, ta đã yêu ngươi đến mức nào?
Run rẩy chạm khẽ vào thân thể lạnh băng của nàng, Kiyoshi càng trở nên hoảng loạn…
Hắn đã giết nàng! Hắn đã giết người con gái mà cả đời này hắn muốn bảo vệ nhất, muốn gắn bó cả đời…!!
Ha ha, nhưng cũng thật đáng buồn cười làm sao, ta gào thét cái gì yêu nàng, ngày ngày luôn tính toán làm sao để nàng toàn tâm toàn ý làm phu nhân của ta, kết quả cuối cùng lại khiến nàng chết dưới kiếm của ta, trút hơi thở cuối cùng trong lòng nam nhân khác. Thật đáng hận!
Ta cố gắng nhiều như vậy lại đổi về được cái gì?
Ánh mắt Kiyoshi đột nhiên trở nên rực lửa, bàn tay siết chặt, trong lòng hạ quyết tâm.
Yuri, nàng đã không thể yêu ta, vậy hãy vĩnh viễn sống trong dày vò đi!
…
“ Naraku, ta đã giúp ngươi tinh lọc cơ thể, đem tất cả những gì bẩn thỉu ra khỏi người ngươi… Thế nhưng, có một số yêu quái sớm đã hợp nhất với cơ thể của ngươi, vĩnh viễn không thể tách ra. Vì thế ngươi vẫn là một bán yêu…” Kagome bỏ mũi tên vừa rút khỏi người Naraku dính đầy máu và yêu khí lởn vởn xung quanh xuống đất. Nàng không giống Yuri, muốn tinh lọc thì phải dùng đến Phá Ma Chi Tên nên không còn cách nào khác ngoài việc cắm thật nhiều Phá Ma Chi Tên lên người Naraku, kết hợp với Ngọc Tứ Hồn để loại bỏ đám yêu quái ghê tởm kia ra khỏi thân thể hắn. Nhìn vết thương đang dần dần lành lại và khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, lần đầu tiên nàng cảm thấy, Naraku kỳ thực là một người rất dứt khoát, rất kiên cường… Bị hơn mười mũi tên cắm lên người và cả sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn liên tục chèn ép, tinh lọc như vậy mà vẫn không kêu la một tiếng nào…
Lẽ nào hắn không biết đau sao?
“ Naraku, ta đã giúp ngươi tinh lọc cơ thể, vậy thì đổi lại, ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho Yuri đó! Đợi khi nào nàng tỉnh lại thì nhớ báo ta một tiếng nha” Kagome mỉm cười, nhẹ nhàng đặt Ngọc Tứ Hồn vào tay hắn dặn dò. Yuri đã là người bảo hộ cho Ngọc nên nàng cũng không cần giữ lại thứ này làm gì nữa, mà Naraku… hắn có khi cũng không cần thứ này nữa rồi.
“ Hừ” Naraku cụp mắt, nhìn Kagome một cái rồi lôi từ trong người ra một con thỏ bị trói chặt như cái bánh chưng ném về phía nàng, để lại một câu rồi hóa thành một đám ong bay đi mất.
“ Nhờ Inuyasha giải trừ phong ấn cho Santoso, hắn có thể giúp ngươi mua vui”
Kagome vội bắt lấy con thỏ trắng tội nghiệp, nhìn xuống nó rồi lại nhìn về chỗ Naraku vừa đứng, vẻ mặt trở nên mừng rỡ. Mặc dù hắn không có nói cám ơn nàng đã giúp hắn, nhưng lại đưa Santoso cho nàng “mua vui”, xem như cũng là đền bù rồi. Ha, rõ ràng hắn là thuộc kiểu người trong ấm ngoài lạnh mà!
Naraku, thật vui khi ngươi đã tìm được người phù hợp với mình, giúp ngươi xóa đi cô đơn lạc lõng…
Bình luận truyện