Chương 42-2: Phiên ngoại.
Tiệc tàn mang theo hương men cùng âm thanh mè nheo của những người trong cơn say rượu. Gió thổi êm đềm trên những cánh đồng lúa vàng óng tạo thành những dải sóng về phía rất xa của không gian. Nước sông Halys dâng cao tạt từng gợn lớn đánh vào hai bên bờ cùng với bầu trời đêm đầy sao tạo thành hai sắc thái tương phản của âm thanh và khoảng không tịch mịch.
Selena lặng vén cửa lều bước đến bên cạnh bờ sông. Cô ngước nhìn bầu trời, nhìn ba ngôi sao thẳng hàng vẫn ngày ngày hiện hình đó, trong lòng cô là rất nhiều tư vị ấm áp. Có lẽ là vì, sau từng đó biến cố, cô cảm thấy bản thân mình hình như vẫn luôn được che chở dưới ánh sáng của chòm sao này.
Gió thổi vụt qua da khiến cô thoáng run rẩy. Từ phía sau anh bất chợt choàng ôm lấy cô. Hơi thở của anh toàn là mùi rượu, bước chân đã thiếu điều không thể đứng vững.
-Selena- anh khẽ gọi, giọng nói phả vào tai cô ấm nóng.
-Vâng?- cô đáp lại, một cách nhẹ nhàng. Tay khẽ mân mê những lọn tóc màu bạc của anh đang được gió thổi tới.
-Selena- anh lại gọi. Giọng nói ngày càng trầm hơn, nhu tình như lớp tuyết tơi xốp mềm mại.
Cô cười nhẹ, khẽ lắc đầu, anh lại bắt chước cô rồi.
-Vâng?- cô lại lặp lại một lần nữa, thanh âm so với lúc trước kéo dài ra. Nhắm mắt tận hưởng không gian chỉ có hai người lúc này.
Izumin theo ánh mắt cô trước đó mà hướng nhìn lên bầu trời, nhìn thật lâu, thật lâu như thể đang tìm kiếm gì đó.
-Những gì em kì vọng với những ngôi sao kia, cũng là kì vọng của riêng ta- anh khẽ thì thầm.
Cô chỉ có thể ngây ngốc cười, yên vị trong vòng tay anh mà ngửi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng.
Ký ức chính là chén trà cho những cuộc trò chuyện, họ cứ ngồi đó, nói về những gì đã trải qua. Thời gian trôi qua tưởng lâu là thế nhưng cứ sống động như thể mới xảy ra hôm qua vậy.
Tiếng lè nhè của tiệc rượu dần tắt, chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách bắn ra tàn lửa nóng đỏ, không gian dần trở về cái im lặng vốn có của nó vào khoảng thời gian này mỗi ngày. Trời đã rơi vào giữa đêm rồi.
Họ đã nói chuyện đủ nhiều cho một ngày dài nhiều cảm xúc. Gió đã thổi bay bớt đi hương men từ lâu. Chỉ còn lại cảnh tượng một người an yên ngủ, một người ngây ngốc ngắm nhìn mộng cảnh đã tưởng tượng trong đầu từ lâu. Rồi anh đứng dậy, nhẹ nhấc bổng người Selena, cảm giác thật giống với lần đầu khi cô ở Hittite dự tiệc mà ngủ gục bên người anh đó, khoé miệng thoảng qua mùi nước trái cây, dáng vẻ cũng rất dịu dàng.
-Ta rất mong chờ, mong chờ về con đường phía trước Selena.
Cô chưa ngủ hẳn, cánh tay đang buông thõng mạnh mẽ đưa lên ghì lấy cổ anh, ánh mắt từ từ mở ra đầy dụ hoặc, di chuyển ngón tay luồn sâu vào tóc anh mà kéo anh sát lại gần hơn, đầu lưỡi không chút rụt rè liền cùng anh dây dưa.
Anh giật mình đến đơ người trong khoảnh khắc, sau đó như thể có dòng điện chạy qua, cánh tay liền đặt lên eo cô mà thu hẹp khoảng cách của hai người.
-Thật ra em định giả vờ ngủ. Nhưng không thể để chàng hoa si một mình được.
Cánh cửa lều chốc sau bị kéo xuống rất mạnh, ánh lửa trên ngọn đuốc bập bùng cũng tắt rúm sau cái dúi dập xuống đất có phần hơi thô bạo của anh..
Anh để cô ngã xuống nệm, chống hai tay kìm chặt người cô. Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, lấp lánh như ánh cả một mặt hồ ở trong đó vậy. Chỉ có tiếng thở ồ ồ cùng mồ hôi bắt đầu rỉ ra từ trán anh là hiện hữu, còn lại cái gì cũng không có.
-Có thể không?- anh hỏi.
Cô xém nữa bị chọc cho cười lớn. Cô không lập tức đáp lại, nằm im mà thách thức sự nhẫn nại của anh. Cho đến khi anh dần bình tĩnh trở lại, cô mới mỉm cười hài lòng mà nắm lấy vạt áo anh kéo lại, động tác rất dễ dàng liền tháo bỏ lớp áo ngoài trên người anh để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ. Lúc này, hoàn toàn xoá bỏ đi sự lúng túng của lúc ban đầu.
-Có thể- cô đáp, gương mặt đỏ bừng nhưng cố tỏ ra bình thản.
Khoé môi anh cong lên thành một mạt cười nhẹ. Bàn tay anh túm chặt lấy hai tay cô đặt ra sau đầu dành lại thế chủ động. Ngón tay anh mân mê trên da thịt cô bắt đầu đi nhóm lửa, tháo xuống vạt áo mỏng che chắn sắc xuân trước mặt. Ánh mắt dần là dục hoả khó kiềm nén. Anh hạ thấp người xuống, ở hõm cổ cô để lại dấu hôn ngân đỏ thẫm. Sau đó.. từ từ.. chậm rãi..
.
.
- - - - - - -
Trên tường thành cao vút, vương phi cùng quốc vương bước ra sau nghi lễ cuối cùng trong thần điện thần bão tố. Dân chúng hò reo trong phấn khích đợi chờ giây phút cuối cùng rằng vương phi nước họ chính thức trở thành Tawananna.
Selena hướng ánh mắt nhìn xuống, trong lòng thoáng trở nên ngây ngốc.
Nửa năm trước, cô đứng cùng với đám đông bên dưới ngước lên nhìn Izumin và tiểu thư Dehi thành hôn. Còn giờ đây, sau nửa năm, người đứng bên cạnh anh, lúc này, chính lại là Selena cô.
Bàn tay cô vô thức liền siết chặt lấy anh, nghiêng đầu mà nhìn sống mũi thẳng tắp đang chậm rãi tuyên bố về giây phút sắc phong sắp diễn ra.
Anh không quay sang nhìn cô vì vẫn đang tiếp tục lời còn dang dở nhưng bàn tay đang đan trong tay cô thì khẽ nắm lấy hạ thấp xuống mà dấu dưới vạt áo, chậm rãi đung đưa.
Cô vẫn tiếp tục nhìn khuôn mặt anh, không gian náo nhiệt lúc này đã chẳng còn nằm trong tầm mắt, kể cả anh đang nói gì cô cũng không còn biết nữa. Chỉ biết là, sau giây phút này, cô sẽ dùng phần đời hữu hạn của mình để trân trọng anh. Giống như lời thề ở ngôi làng nhỏ bên bờ sông Halys.
"Sẽ yêu thương và trân trọng anh trong suốt cuộc đời tôi, cho đến khi cái chết chia lìa".
- - - - - - - - -
Mụ phù thủy tháo xuống áo choàng để lộ ra mái tóc xoăn xù và cái cằm nhọn khoắm. Mụ đứng hoà trong đám đông mà ngước nhìn tân Tawananna bằng ánh mắt đầy kích động, khoé miệng không sao kìm nén được nụ cười.
-Ngày đó, trước khi con thuyền phát nổ, ta đã chúc phúc cho hai người. Giờ đây, hỡi Tawananna người con gái ngoại tộc, tình yêu của hai người sẽ không kết thúc tại đây, nhớ lấy lời ta..
.
.
"Hai người dù trải qua kiếp nào, khoảng thời gian nào thì nhất định sẽ nhận ra nhau từ cái nhìn đầu tiên".
- - - - - - - - - - -
Sự hưng thịnh của đế chế Hittite tồn tại trong vài trăm năm sau đó thì sụp đổ. Dòng lịch sử êm ả chảy đem cả một nền văn minh vùi sâu vào lòng đất mẹ vĩ đại cho đến khi một lần nữa được biết đến trong một cuộc khai quật 3000 năm sau đó.
Ở một vùng đất nọ vẫn mãi lưu truyền câu chuyện về vị tướng quân chờ đợi hôn thê của mình.
Sau đó xuất hiện một dị bản khác, mà họ nói là kết cục của vị tướng quân và người hôn thê ấy.
"Họ đã sống bên nhau rất lâu, cho đến khi đôi bàn tay đã nhăn nhúm bởi tuổi già. Họ đã trở lại nơi trốn cũ, xây lên một ngôi nhà ọp ẹp nằm nép mình trên ốc đảo nơi lần đầu gặp gỡ mà bình dị sống hết phần đời.
Cát sa mạc trải dài ôm lấy họ. Vị hôn thê đó khẽ nép vào lòng hôn phu của mình, bao năm qua mỗi ngày đều đều đặn hỏi chàng một câu hỏi. Hỏi đến nỗi vị tướng quân đó tai lãng ù ù rồi vẫn phải cố ghé tai vào nghe cho rõ.
Nàng hỏi:
"Ngày chàng đem trả lại cho ta đôi giày trước khi con thuyền phát nổ, có bao giờ từng nghĩ đến có thể sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại ta nữa chăng?"
Chàng cười nhẹ, đưa bàn tay già nua run run lên mà luồn vào kẽ tóc nàng, rồi thổi hơi vào tai nàng khẽ thủ thỉ:
"Nếu nàng không quay lại, kiếp sau ta đi tìm nàng".
- - - - - - - - - -
Cuối thế kỷ 19, chủ nghĩa tư bản mở rộng ra toàn thế giới. Các thể chế dân chủ được thiết lập bên cạnh những mâu thuẫn xung đột giữa hai nền văn hoá Đông- Tây.
Nền văn minh nhân loại dần vươn lên thoát li khỏi lạc hậu mở ra kỷ nguyên mới, thời đại phồn hoa tươi đẹp.
Ngày hôm đó, từ sáng sớm bến cảng như mọi ngày vẫn ồn ã tiếng những con tàu ngoài khơi trở lại. Có con tàu trở khách kêu inh ỏi khởi hành từ cảng Presto chuẩn bị cập bến đang hướng thẳng tới kinh đô Paris đầy hoa lệ.
Tháp Eiffel vừa hoàn thành nhân dịp triển lãm thế giới cũng như kỷ niệm 100 năm cách mạng Pháp sừng sững hiện ra giữa nét cổ kính của những toà nhà nhiều tầng.
Nhịp sinh hoạt như bị chững lại sau một tiếng nổ vang giữa biển. Con tàu kia đâm vào một con tàu trở dầu khác gây nên một vụ tai nạn hàng hải nghiêm trọng.
Cảnh tượng đó như đã từng xảy ra ở đâu. Quá khứ cùng hiện tại đan xen trộn lẫn trong những tiếng la thất thanh vì hoảng sợ.
Kí ức như sợi chỉ đứt đoạn vụt qua.
"Selena cầm lấy".
"Quay về... thế giới của em đi. Đôi giày... ở bên trong. Em... tự do rồi. Cảm ơn em..."
"Ta... thích em".
"Izumin!!!!"
Ầm một phát, Selena chìm sâu dưới đáy biển khơi, mắt mờ nhòe vì nước biển. Cô chìm càng ngày càng sâu, cảm giác không thể cách nào có thể ngoi lên được nữa.
-Uỳnh- một tiếng nổ to tướng làm tầm mắt trong chốc lát bị chói không thể nhìn lại. Cô lấy tay che mắt, đợi đến khi chỉ còn lại dư quang mới chậm chạp mở ra.
Con thuyền chỉ còn lại nửa thân trên, nổ tan xác đang dần dúi đầu chuẩn bị chìm xuống.
Con mắt cô mở lớn, khẽ miệng run rẩy những tiếng kêu vô định. Chân cô quẫy một cái, cả người tức thì trồi lên.
Ánh sáng hắt vào mắt khiến cô trau mày, màn đêm đen tưởng như bất tận lại được thay thế bằng ánh tàn lửa nóng đỏ đang cháy trên vết dầu chảy ra từ con tàu trở hàng ngay giữa thềm ánh nắng ban ngày.
Cô gần như chết sững khi nhìn thấy con tàu hiện đại ở ngay trước mắt. Xa xa là lối kiến trúc cổ thời cận đại. Mà tiếng người la hét vùng vẫy giữa đống hoang tàn như thể một đàn cá sa lưới đang điên cuồng giãy dụa. Selena choáng đến nỗi không thể suy nghĩ thêm gì được nữa.
Cô lội khắp nơi lật tìm dưới đống đổ nát, miệng không ngừng liên tục gọi tên một người.
Nhưng rồi cô lặn xuống, cứu người kẹt chân dưới mảnh sắt lớn rớt ra từ thân tàu. Con tàu không thể trụ vững giữa ngọn lửa cháy nghìn độ. Rồi thêm nhiều mảnh khác rớt xuống hơn nữa. Rớt trúng.. đầu cô. Cơn lốc xoáy khi còn tàu chìm xuống cuốn lấy cô, lôi tụt cô xuống lòng biển sâu lạnh như cắt.
- - - - - - - - - -
Dải băng dài quấn quanh đầu từng vòng từng vòng được gỡ xuống.
Người xung quanh như nín thở đứng nhìn. Họ đã thất vọng đủ nhiều để một lần nữa trông chờ vào kỳ tích.
Rồi bác sĩ lên tiếng bằng giọng nói ôn tồn.
-Cậu Richard, bây giờ cậu có thể mở mắt được rồi.
- - - - - - - - - -
Mắt Selena choàng mở ra sau một cơn ác mộng. Cô bật người ngồi dậy ôm lấy đầu. Bịch nước biển treo lủng lẳng vẫn còn đang âm ỉ chảy truyền vào trong tĩnh mạch.
Cô như người mất hồn, thất thểu giật phăng đi ống dẫn, kéo chăn ôm lấy cơ thể mà chạy vụt đi mặc cho máu từ tay không ngừng chảy.
Trời ngả về chiều nhuốm màu kinh đô bằng sắc cam ảm đạm. Rồi cánh chim vụt bay qua tháp chuông cao nhất của thành phố mà biến mất dưới ánh hoàng hôn để lại không gian dần thơ mộng khi ánh đèn điện từng mẩu từng mẩu sáng lên tạo nên kinh đô ánh sáng mà người ta vẫn hay nói.
Dòng sông Seine hiền hoà chảy mang theo linh hồn và trái tim của kinh đô Paris đầy hoa lệ. Trên cây cầu đá Pont Neuf, có người đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc, miệng liên tục trầm trồ như thể mới lần đầu chứng kiến tất thảy mọi thứ.
Mái tóc màu bạc rũ xuống, che đi đôi mắt sáng trưng như ánh sao kia của anh.
Anh như thừ người ra khi nhìn thấy màu xám của những cột khỏi phả ra từ những con tàu chạy trên dòng sông này. Anh đưa tay sờ lên bả vai mình, kéo xuống chiếc áo măng tô đang choàng lên hờ hững.
-Mẹ biết không, dù cho nỗi nhớ về Colin cứ hiện lên day dứt, đôi mắt con một lần nữa muốn nhìn thấy là vì cô ấy nhưng những đêm qua, con đã mơ về một người có đôi mắt màu xám tro rất xinh đẹp. Tên tiểu thư đó.. là Selena.
Nét bối rối thoáng qua trên khuôn mặt anh khi anh nghe thấy tiếng nói như phát ra từ chính mình.
"Dù cho em không còn nhìn thấy, ta tình nguyện trở thành đôi mắt của em. Giúp em nhìn cả thế giới."
Rồi tiếng la từ xa kéo anh ra khỏi những trầm tư miên man.
Phía dưới chân cầu, hai người mặc cảnh phục đang đuổi theo một cô gái đang hoảng hốt bỏ chạy.
Dáng người nhỏ bé mà quen thuộc ấy như có gì đó thôi thúc anh phải nhìn rõ hơn. Trong lúc vô thức, bước chân anh đã tiến lên phía trước mà dần sải những bước dài.
Và rồi khi cô chạy lên đến giữa cầu. Trong khoảnh khắc khi hoàng hôn vụt tắt hẳn. Mặt trời giao nhau với mặt trăng một giây duy nhất rồi biến mất. Những cột đèn trên thành cầu rè rè vài tiếng rồi sáng hẳn lên.
Hai cặp mắt chạm nhau, ánh mắt dần mở lớn vì kinh ngạc.
Bước chân Selena như mất sức lực. Bàn tay cô buông thõng để mặc cho cơn gió thổi phăng đi mất cái chăn che chắn trên người cô.
Rồi cả người cô bị kiềm trụ khi cảnh phục đuổi theo tới.
Cô hét lớn một tiếng, nước mắt như vỡ đê liên tục chảy dài.
-IZUMINNNN!
- - - - TOÀN VĂN HOÀN - - - -
Xin chào, vậy là sau rất nhiều tháng hứa hẹn, phiên ngoại cuối cùng cũng ra mắt, vậy cũng đồng nghĩa là bộ truyện đã đến hồi kết sau thời gian dài trì hoãn. Bản thân mình không còn lời nào khác ngoài hai từ cảm ơn.
Hẳn đọc tới hết phiên ngoại này ai cũng đoán được diễn biến xảy ra ở đâu. Phải, là Pháp- bối cảnh của bộ truyện Bá Tước Tiểu Thư, đồng tác giả với Nhac. Từ khi viết chương 20 mình đã quyết định bối cảnh cho phiên ngoại này rồi, tức là đã được lên ý tưởng từ rất lâu ấy.
Việc mình lựa chọn kết thúc mở cho phiên ngoại này không phải là ngẫu nhiên. Chỉ là nó là kết thúc mà mình muốn mở ra nhất cho bộ đồng nhân này sau rất nhiều ẩn ý mà mình cố gài ghép xuyên suốt bộ truyện. Tới đây, chuyện tình của Sel và Min chưa kết thúc, kết thúc mở này là để mọi người cùng vẽ lên bối cảnh tiếp theo về họ, nhưng hãy là một kết thúc hạnh phúc nhé.
Một lần nữa, mình cảm ơn rất nhiều.
Bình luận truyện