[Đồng Nhân] Truyện Ngắn Của Cái Minh Và Đồng Bọn
Chương 1: Về trung nguyên -Về giáo chủ
Lục Dao rất muốn đến Trung Nguyên, bởi vì các sư huynh sư tỷ đồng môn đi Trung Nguyên về đều thu hoạch rất nhiều thứ. Ví dụ như Đại sư huynh, học được cách pha trà vô cùng thơm ngon, mỗi ngày đều mời mọi người uống trà, sư huynh pha thật ngon đó, đáng tiếc là mỗi ngày chỉ được uống một lần!
Ví dụ như Nhị sư huynh, từ Trung Nguyên mang về thật nhiều lông cừu mềm mượt, nói là ở Trung Nguyên có một thứ gọi là be be xuẩn dương tự dệt lông cừu của mình, rất thần kỳ đúng không!
(xuẩn dương = cừu/ dê ngốc, chế lại từ Thuần Dương =)))
Ví dụ như Tam sư tỷ…………………………… Khụ!
Ví dụ như Tứ sư huynh đem theo một đống cát, mở sạp bán ở Trung Nguyên thu được khối tiền, Tứ sư huynh còn nói với tiểu thiếu gia nọ, đó chính là “nhiệt sa” chuyên dùng để chế tạo hoàng kim……………… Thật ra, nơi nơi ở Tây Vực đều có rất nhiều cát nóng a, xem ra sản vật Trung Nguyên không đến nỗi cằn cỗi a!
Ví dụ như Ngũ sư tỷ, trong thư Ngũ sư tỷ gửi về có nói đang bán xiên thịt dê ở Trung Nguyên thì bị thành quản tịch thu dụng cụ nướng “hoa điêu”, do đó Thập Nhất sư huynh trả lời thư cho Ngũ sư tỷ, thuận tiện kèm theo một miếng bánh ngọt. Không đến vài ngày Ngũ sư tỷ đã dắt theo một nam nhân mặc giáp đỏ về giáo, nghe nói là Lý cục trưởng đích thân hạ lệnh bắt người ta bồi thường cho Ngũ sư tỷ……….
Tóm lại, Trung Nguyên là một nơi thật tốt!
(Thành quản = quản lý thành, giống như công an khu vực hay bắt mấy thím buôn bán lề đường ấy =)) Sao nghi ngờ miếng bánh có chứa cái gì không sạch sẽ quá =)))
Lục Nguy Lâu là giáo chủ Minh Giáo, là một giáo chủ thật tốt luôn che chở cho đệ tử!
Lục giáo chủ thật hiền hậu (?) luôn thích tìm người bàn chuyện nhân sinh, đại biểu là quân gia Husky của Ngũ sư tỷ. Quân gia Husky của Ngũ sư tỷ vừa mới tới luôn rất hung hăng, gặp ai là bắt người ta như thói quen, mà sau khi quân gia Husky cùng Lục giáo chủ đàm đạo nhân sinh, quân gia Husky liền thay đổi trở thành một người hiền lành điềm đạm, lúc Ngũ sư tỷ bó bột nối xương mà quân gia Husky cũng không kêu gào một tiếng!
Giáo chủ đại nhân dùng hành động cảm hoá y!
Hơn nữa mỗi lần có đệ tử đi Trung Nguyên giáo chủ đều sẽ dặn dò “Có vấn đề gì (người nào) giải quyết không được thì đóng gói mang về ta cùng hắn bàn chuyện nhân sinh!”
Lục Dao muốn nói, có một giáo chủ hiền hậu lại yêu thương đùm bọc đệ tử như vậy thật sự rất hạnh phúc!
Ví dụ như Nhị sư huynh, từ Trung Nguyên mang về thật nhiều lông cừu mềm mượt, nói là ở Trung Nguyên có một thứ gọi là be be xuẩn dương tự dệt lông cừu của mình, rất thần kỳ đúng không!
(xuẩn dương = cừu/ dê ngốc, chế lại từ Thuần Dương =)))
Ví dụ như Tam sư tỷ…………………………… Khụ!
Ví dụ như Tứ sư huynh đem theo một đống cát, mở sạp bán ở Trung Nguyên thu được khối tiền, Tứ sư huynh còn nói với tiểu thiếu gia nọ, đó chính là “nhiệt sa” chuyên dùng để chế tạo hoàng kim……………… Thật ra, nơi nơi ở Tây Vực đều có rất nhiều cát nóng a, xem ra sản vật Trung Nguyên không đến nỗi cằn cỗi a!
Ví dụ như Ngũ sư tỷ, trong thư Ngũ sư tỷ gửi về có nói đang bán xiên thịt dê ở Trung Nguyên thì bị thành quản tịch thu dụng cụ nướng “hoa điêu”, do đó Thập Nhất sư huynh trả lời thư cho Ngũ sư tỷ, thuận tiện kèm theo một miếng bánh ngọt. Không đến vài ngày Ngũ sư tỷ đã dắt theo một nam nhân mặc giáp đỏ về giáo, nghe nói là Lý cục trưởng đích thân hạ lệnh bắt người ta bồi thường cho Ngũ sư tỷ……….
Tóm lại, Trung Nguyên là một nơi thật tốt!
(Thành quản = quản lý thành, giống như công an khu vực hay bắt mấy thím buôn bán lề đường ấy =)) Sao nghi ngờ miếng bánh có chứa cái gì không sạch sẽ quá =)))
Lục Nguy Lâu là giáo chủ Minh Giáo, là một giáo chủ thật tốt luôn che chở cho đệ tử!
Lục giáo chủ thật hiền hậu (?) luôn thích tìm người bàn chuyện nhân sinh, đại biểu là quân gia Husky của Ngũ sư tỷ. Quân gia Husky của Ngũ sư tỷ vừa mới tới luôn rất hung hăng, gặp ai là bắt người ta như thói quen, mà sau khi quân gia Husky cùng Lục giáo chủ đàm đạo nhân sinh, quân gia Husky liền thay đổi trở thành một người hiền lành điềm đạm, lúc Ngũ sư tỷ bó bột nối xương mà quân gia Husky cũng không kêu gào một tiếng!
Giáo chủ đại nhân dùng hành động cảm hoá y!
Hơn nữa mỗi lần có đệ tử đi Trung Nguyên giáo chủ đều sẽ dặn dò “Có vấn đề gì (người nào) giải quyết không được thì đóng gói mang về ta cùng hắn bàn chuyện nhân sinh!”
Lục Dao muốn nói, có một giáo chủ hiền hậu lại yêu thương đùm bọc đệ tử như vậy thật sự rất hạnh phúc!
Bình luận truyện