[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão
Chương 4: Cái chết của Izayoi
Hứa hẹn thay đổi cả đời Inuyasha đơn giản được định ra đến.
Dự cảm của người mẹ bao giờ cũng đáng sợ như vậy. Mikazuki hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ đến nhanh như vậy, nhanh đến khiến hắn trở tay không kịp.
Một ngày, Izayoi sửa soạn xong y phục của hai người, chuẩn bị dỗ nhi tử đi ngủ, quay đầu liền không thấy nhi tử đâu. Nàng hỏi thị nữ trong viện đều không thấy, liền vội vã ra ngoài tìm.
" Inuyasha..."
" Inuyasha... "
Xa xa, hồng ảnh như cơn gió vụt đến, lao vào lòng nàng. Inuyasha trong tay ôm một quả cầu, khó hiểu hỏi nàng: " Mẹ, bán yêu là gì vậy?"
Nụ cười trên môi Izayoi vụt tắt, thân mình trong chốc lát cứng đờ. Nàng thốt không ra lời, xót xa trong lòng mãnh liệt dâng trào. Nhìn gương mặt thơ ngây của nhi tử, nước mắt liền không cầm giữ được rơi xuống.
"Mẹ?" Inuyasha luống cuống, ngay cả bóng trong tay cũng không quản đánh rơi một bên " Người làm sao vậy?"
Đó là lần đầu tiên Inuyasha thấy được mẹ mình khóc.
Cũng là lần cuối cùng.
Izayoi gạt nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười dắt tay hắn: "Chúng ta về thôi."
Nàng không có nói hắn biết. Inuyasha còn quá nhỏ để hiểu sự khắc nghiệt của thế giới này. Hắn xứng đáng có một tuổi thơ tốt đẹp hơn thế này.
"Thì ra ở nơi này..." Thanh âm khàn khàn tựa như cổ họng bị thứ gì thiêu đốt tạo thành vang lên bên tai " Để ta tìm lâu như vậy."
Izayoi hoảng sợ ngẩng đầu. Cách nàng không xa đứng một người, không, nói là người đều quá dối trá. Quái vật nhân thân quỷ diện nhìn chằm chằm Inuyasha, tựa như nhìn món ngon bày trước mặt. Nó mắt không rời hai mẹ con nàng, lời nói như rít ra từ giữa những chiếc răng nanh: " Bán yêu, ta tìm ngươi thật lâu đâu. "
Inuyasha sợ đến thốt không ra tiếng, túm chặt y phục mẫu thân. Izayoi thất sắc, vội ôm lấy nhi tử chạy nhanh vào trong viện. Quái vật kia lập tức đuổi theo, mắt thấy liền bắt được vạt y phục của nàng, một tầng kết giới màu tím đem hắn bài xích ở ngoài.
" Quả nhiên có kết giới." Yêu quái kia phun ra một hơi, từ trong miệng nhổ ra một hòn đá hình thù quái dị " Không uổng công ta nghe ngóng rồi mới ra tay."
Yêu quái nắm hòn đá kia trong tay, xông tới. Lần này kết giới chỉ hơi rung lên, mở ra một lỗ hổng để nó đi vào.
Trong truyền thuyết thánh thạch có thể xuyên qua tất cả kết giới, cư nhiên nằm trong tay một cái yêu quái bình thường.
Yêu quái này vốn chỉ do oán khí của nhiều yêu quái chết đi tạo thành, vốn chỉ lảng vảng trên núi hoang. Cho đến ba năm trước, nó nghe được các yêu quái khác truyền nhau chuyện có một cái bán yêu mang huyết thống đại yêu sinh sống tại nơi này. Kết giới bên ngoài khiến yêu quái sợ hãi trong mắt nó không là thứ gì. Nó mất ba năm chuẩn bị cho ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không để thất thủ.
Izayoi khiếp sợ phát hiện yêu quái kia thế nhưng có thể xuyên qua tầng kết giới kia. Nàng không kịp nghĩ nhiều hơn, đem Inuyasha buông xuống: " Inuyasha, mau chạy khỏi chỗ này! Nhanh! "
Izayoi chỉ cảm nhận được có một cánh tay túm lấy nàng, một cỗ mùi tanh hôi đến gần. Tiếp theo, cả người nàng bay lên, văng ra khỏi nhi tử, tầng tầng va chạm vào gốc anh đào cách đó không xa.
" MẸ!"
Nàng nghe thấy tiếng nhi tử kêu khóc, có tiếng bước chân nho nhỏ lao về phía nàng. Trước mắt mờ ảo, Izayoi nhìn thấy bóng đỏ phác vào người nàng.
" Mẹ! " Inuyasha hoảng hốt ôm lấy mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt cùng hoảng sợ. Yêu quái chậm rãi lại gần, móng vuốt sắc bén chói mắt Izayoi. Nó vươn trảo, thanh âm như ma quỷ thốt ra: " Muốn trách liền trách ngươi không nên sinh ra trên đời này, bán yêu!"
Izayoi trợn to mắt, bản năng người mẹ đem nàng vực dậy, ôm chặt lấy con mình.
Trước mắt trong chốc lát tối sầm, Inuyasha chỉ kịp cảm nhận vòng tay mảnh khảnh mà an toàn của mẹ, cùng với tiếng lợi trảo cắt vào da thịt. Có chất lỏng ấm áp bắn lên mặt hắn, màu đỏ chói mắt cùng mùi tanh nồng quanh quẩn bên mũi.
Không gian tựa như ngưng đọng trong thời khắc ấy. Yêu quái một kích chưa đắc thủ, chậc một tiếng:" Nữ nhân này... Thật phiền phức! "
" Inuyasha... " Izayoi yếu ớt gọi, thanh âm gần như không thể nghe thấy. Vết thương trên lưng không ngừng đổ máu, có chướng khí theo miệng vết thương đi vào cơ thể, từng giây từng phút ăn mòn sinh mệnh nàng " Mau... chạy đi.... "
Hài tử trong ngực không có lấy một động tĩnh. Izayoi không kịp nói thêm, trơ mắt nhìn bản thân lần nữa bị ném ra ngoài. Tiên huyết từ trong miệng nàng trào ra, thấm đẫm một mảnh cỏ xanh.
" Inuyasha... "
" Mẹ... " Mái tóc bạc che đi đôi mắt, nhìn không ra biểu tình. Máu tươi theo cằm hắn nhỏ giọt xuống đất, khiến khuôn mặt non nớt thêm vài phần quỷ dị. Inuyasha không động đậy, trong miệng không ngừng phát ra âm tiết rời rạc " Mẹ... mẹ... "
Dọa sợ? Yêu quái cười khẩy. Quả nhiên chỉ là một cái bán yêu.
Hắn rất nhanh liền cười không nổi. Xung quanh áp lực không ngừng tăng lên, một cỗ yêu khí khiến kẻ khác sợ hãi không trong dự triệu lan tràn. Màu bạc yêu khí lấy hồng y nam hài làm trung tâm, cuồn cuộn dâng lên không dứt. Yêu quái biến sắc, dữ tợn nhìn Inuyasha: " Chẳng lẽ là nó? "
Inuyasha đứng lên, chầm chậm đi về phía trước. Đầu hắn cúi xuống, môi mấp máy: " Sao ngươi dám?.... Sao ngươi dám? "
Yêu quái theo bản năng lui bước, đề phòng nhìn hài tử chỉ có dáng vẻ 5-6 tuổi này. Inuyasha mạnh ngẩng đầu, quát to:" Sao ngươi dám tổn thương mẹ ta? "
Đôi mắt màu máu tựa như ma quỷ khóa chặt lấy hắn. Inuyasha thần sắc dữ tợn xông lên, không một chút kỹ xảo vươn ra móng vuốt của bản thân. Viên ngọc trên cổ đột nhiên sáng lên, phát ra dao động quỷ dị. Đáng tiếc lúc này không ai để ý đến biến hóa của nó.
Ở một chỗ khác, Mikazuki đang theo sau " hài tử " đột nhiên dừng bước. Sesshomaru nhạy bén nhận ra yêu khí của hắn biến đổi, quay đầu: " Yêu khí của ngươi?"
Mikazuki theo bản năng nâng tay che mắt trái của mình. Sesshomaru hơi nhíu mày, lẳng lặng quan sát. Mikazuki buông tay, khẩn trương nói:" Inuyasha gặp chuyện! "
Con mắt trái của hắn không có gì khác lạ. Sesshomaru nhất thời bị hắn kéo chủ đề, bỏ qua hành động kỳ lạ khi nãy:" Inuyasha?"
Là tên bán yêu kia?
Mikazuki không có để ý mờ nhạt khinh thị trong lời của hắn, động thủ kết ấn. Sesshomaru trừng mắt, không kịp tránh ra xa. Ánh sáng màu tím biếc dâng lên đem cả hai bao phủ. Jaken miệng há hốc, đờ người không có phản ứng. Chờ hắn định thần lại, trước mắt làm gì có bóng người nào?
" Sesshomaru.... sama? "
Động tĩnh bên trong viện tử không có bị người ngoài phát hiện. Trên trời xẹt qua lưu tinh màu tím, chớp mắt liền hạ xuống cửa viện. Mikazuki triệt tiêu yêu lực dao động, nhíu mày nhìn lỗ hổng kết giới: " Quả nhiên ta vẫn quá chủ quan. "
Tầng tầng yêu khí mãnh liệt lao ra khỏi lỗ hổng trên kết giới. Sesshomaru ngửi một chút, cau mày liền đi vào. Mikazuki hủy bỏ kết giới bên ngoài, nhanh chóng theo sau.
Vừa vào đến nơi, cảnh tượng bên trong thảm thiết đến hắn cũng không đành nhìn. Xác yêu quái la liệt khắp nơi, máu chảy thành từng dòng, cả viện ngập tràn mùi máu tanh. Những yêu quái này có lẽ đều lợi dụng lỗ hổng kia tiến vào, sau đó toàn bộ bị xé xác. Izayoi không có động tĩnh nằm bên góc tường. Máu trên người nàng tụ thành vũng lớn, bốc lên chướng khí đen ngòm.
" Izayoi.." Mikazuki không dám chần chờ lâu hơn, vội vã đem nàng nâng dậy. Máu theo khóe môi nàng tràn ra không dứt, vốn là sinh cơ bừng bừng nay tái nhợt vô lực.
" Izayoi... tỉnh lại... Izayoi... "
Sesshomaru dừng bước, tầm nhìn rơi xuống cách đó không xa. Giữa đống yêu quái máu thịt lẫn lộn, bóng dáng nho nhỏ tựa như phát cuồng, không ngừng cấu xé xác yêu quái còn lại. Nhìn trạng thái hiện tại, Inuyasha hẳn là đã yêu hóa được một lúc. Đôi tay bé nhỏ lại có móng vuốt sắc bén, dù đã đổ máu vẫn tiếp tục cấu xé.
Izayoi miễn cưỡng thanh tỉnh trở lại, vết thương lại chuyển biến xấu dần. Khó khăn nhìn một mảnh trắng mờ trong tầm mắt, nàng an tâm cười yếu ớt: " Khụ, Mika.. zuki- sama, ngươi cuối cùng cũng đến. "
" Inuyasha, hắn... vẫn an toàn chứ? "
Mikazuki trầm mặc, đưa mắt nhìn Sesshomaru an tĩnh bên cạnh: " Điện hạ, có thể phiền ngài sao? "
Sesshomaru không vui trừng mắt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp quay đi, thanh âm nghe không ra hỉ nộ:" Chỉ có lần này!"
Mikazuki mặc niệm trong lòng. Hẳn là "chỉ một lần này"...
Sesshomaru không nhanh không chậm giẫm qua xác yêu quái chồng chất, tiến về phía cái bóng nho nhỏ kia. Lỗ tai hơi động, Inuyasha vẻ mặt hung ác quay người đề phòng nhìn hắn. Máu trên khuôn mặt thanh tú đều đã khô, chỉ để lại từng vệt nâu đỏ quỷ dị. Sesshomaru dừng bước, cùng hắn đối diện trong chốc lát. Bản năng của dã thú không ngừng báo động Inuyasha, khiến yêu huyết trong người điên cuồng dâng trào.
" Bán yêu.." Sesshomaru hơi nhíu mày, tự thân yêu khí xuất động " Chỉ như vậy liền mất khống chế, quả nhiên đủ vô dụng."
Yêu lực cường đại đem Inuyasha trấn áp một đầu, tiếng cốt cách bị đè ép vang lên. Mikazuki thấy tình huống không ổn, trên tay khẽ động. Viên ngọc trên cổ Inuyasha sáng lên, tỏa ra yêu lực nhu hòa. Dòng yêu lực này cẩn thận dẫn theo yêu khí của Sesshomaru, từng chút trấn an Inuyasha. Sesshomaru liếc nhìn hắn, không có ngăn cản.
Loại chuyện trấn an này, thứ cho Sesshomaru hắn lười động thủ. Đối với hắn, dùng cường lực trấn áp mới là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác đều dẹp sang một bên.
Yêu lực của Inuyasha yếu dần, chậm rãi rút lui. Màu đỏ trong mắt cũng lui xuống, trả lại con ngươi màu hổ phách xinh đẹp, thần thái trong sạch
_________________
Dự cảm của người mẹ bao giờ cũng đáng sợ như vậy. Mikazuki hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ đến nhanh như vậy, nhanh đến khiến hắn trở tay không kịp.
Một ngày, Izayoi sửa soạn xong y phục của hai người, chuẩn bị dỗ nhi tử đi ngủ, quay đầu liền không thấy nhi tử đâu. Nàng hỏi thị nữ trong viện đều không thấy, liền vội vã ra ngoài tìm.
" Inuyasha..."
" Inuyasha... "
Xa xa, hồng ảnh như cơn gió vụt đến, lao vào lòng nàng. Inuyasha trong tay ôm một quả cầu, khó hiểu hỏi nàng: " Mẹ, bán yêu là gì vậy?"
Nụ cười trên môi Izayoi vụt tắt, thân mình trong chốc lát cứng đờ. Nàng thốt không ra lời, xót xa trong lòng mãnh liệt dâng trào. Nhìn gương mặt thơ ngây của nhi tử, nước mắt liền không cầm giữ được rơi xuống.
"Mẹ?" Inuyasha luống cuống, ngay cả bóng trong tay cũng không quản đánh rơi một bên " Người làm sao vậy?"
Đó là lần đầu tiên Inuyasha thấy được mẹ mình khóc.
Cũng là lần cuối cùng.
Izayoi gạt nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười dắt tay hắn: "Chúng ta về thôi."
Nàng không có nói hắn biết. Inuyasha còn quá nhỏ để hiểu sự khắc nghiệt của thế giới này. Hắn xứng đáng có một tuổi thơ tốt đẹp hơn thế này.
"Thì ra ở nơi này..." Thanh âm khàn khàn tựa như cổ họng bị thứ gì thiêu đốt tạo thành vang lên bên tai " Để ta tìm lâu như vậy."
Izayoi hoảng sợ ngẩng đầu. Cách nàng không xa đứng một người, không, nói là người đều quá dối trá. Quái vật nhân thân quỷ diện nhìn chằm chằm Inuyasha, tựa như nhìn món ngon bày trước mặt. Nó mắt không rời hai mẹ con nàng, lời nói như rít ra từ giữa những chiếc răng nanh: " Bán yêu, ta tìm ngươi thật lâu đâu. "
Inuyasha sợ đến thốt không ra tiếng, túm chặt y phục mẫu thân. Izayoi thất sắc, vội ôm lấy nhi tử chạy nhanh vào trong viện. Quái vật kia lập tức đuổi theo, mắt thấy liền bắt được vạt y phục của nàng, một tầng kết giới màu tím đem hắn bài xích ở ngoài.
" Quả nhiên có kết giới." Yêu quái kia phun ra một hơi, từ trong miệng nhổ ra một hòn đá hình thù quái dị " Không uổng công ta nghe ngóng rồi mới ra tay."
Yêu quái nắm hòn đá kia trong tay, xông tới. Lần này kết giới chỉ hơi rung lên, mở ra một lỗ hổng để nó đi vào.
Trong truyền thuyết thánh thạch có thể xuyên qua tất cả kết giới, cư nhiên nằm trong tay một cái yêu quái bình thường.
Yêu quái này vốn chỉ do oán khí của nhiều yêu quái chết đi tạo thành, vốn chỉ lảng vảng trên núi hoang. Cho đến ba năm trước, nó nghe được các yêu quái khác truyền nhau chuyện có một cái bán yêu mang huyết thống đại yêu sinh sống tại nơi này. Kết giới bên ngoài khiến yêu quái sợ hãi trong mắt nó không là thứ gì. Nó mất ba năm chuẩn bị cho ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không để thất thủ.
Izayoi khiếp sợ phát hiện yêu quái kia thế nhưng có thể xuyên qua tầng kết giới kia. Nàng không kịp nghĩ nhiều hơn, đem Inuyasha buông xuống: " Inuyasha, mau chạy khỏi chỗ này! Nhanh! "
Izayoi chỉ cảm nhận được có một cánh tay túm lấy nàng, một cỗ mùi tanh hôi đến gần. Tiếp theo, cả người nàng bay lên, văng ra khỏi nhi tử, tầng tầng va chạm vào gốc anh đào cách đó không xa.
" MẸ!"
Nàng nghe thấy tiếng nhi tử kêu khóc, có tiếng bước chân nho nhỏ lao về phía nàng. Trước mắt mờ ảo, Izayoi nhìn thấy bóng đỏ phác vào người nàng.
" Mẹ! " Inuyasha hoảng hốt ôm lấy mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt cùng hoảng sợ. Yêu quái chậm rãi lại gần, móng vuốt sắc bén chói mắt Izayoi. Nó vươn trảo, thanh âm như ma quỷ thốt ra: " Muốn trách liền trách ngươi không nên sinh ra trên đời này, bán yêu!"
Izayoi trợn to mắt, bản năng người mẹ đem nàng vực dậy, ôm chặt lấy con mình.
Trước mắt trong chốc lát tối sầm, Inuyasha chỉ kịp cảm nhận vòng tay mảnh khảnh mà an toàn của mẹ, cùng với tiếng lợi trảo cắt vào da thịt. Có chất lỏng ấm áp bắn lên mặt hắn, màu đỏ chói mắt cùng mùi tanh nồng quanh quẩn bên mũi.
Không gian tựa như ngưng đọng trong thời khắc ấy. Yêu quái một kích chưa đắc thủ, chậc một tiếng:" Nữ nhân này... Thật phiền phức! "
" Inuyasha... " Izayoi yếu ớt gọi, thanh âm gần như không thể nghe thấy. Vết thương trên lưng không ngừng đổ máu, có chướng khí theo miệng vết thương đi vào cơ thể, từng giây từng phút ăn mòn sinh mệnh nàng " Mau... chạy đi.... "
Hài tử trong ngực không có lấy một động tĩnh. Izayoi không kịp nói thêm, trơ mắt nhìn bản thân lần nữa bị ném ra ngoài. Tiên huyết từ trong miệng nàng trào ra, thấm đẫm một mảnh cỏ xanh.
" Inuyasha... "
" Mẹ... " Mái tóc bạc che đi đôi mắt, nhìn không ra biểu tình. Máu tươi theo cằm hắn nhỏ giọt xuống đất, khiến khuôn mặt non nớt thêm vài phần quỷ dị. Inuyasha không động đậy, trong miệng không ngừng phát ra âm tiết rời rạc " Mẹ... mẹ... "
Dọa sợ? Yêu quái cười khẩy. Quả nhiên chỉ là một cái bán yêu.
Hắn rất nhanh liền cười không nổi. Xung quanh áp lực không ngừng tăng lên, một cỗ yêu khí khiến kẻ khác sợ hãi không trong dự triệu lan tràn. Màu bạc yêu khí lấy hồng y nam hài làm trung tâm, cuồn cuộn dâng lên không dứt. Yêu quái biến sắc, dữ tợn nhìn Inuyasha: " Chẳng lẽ là nó? "
Inuyasha đứng lên, chầm chậm đi về phía trước. Đầu hắn cúi xuống, môi mấp máy: " Sao ngươi dám?.... Sao ngươi dám? "
Yêu quái theo bản năng lui bước, đề phòng nhìn hài tử chỉ có dáng vẻ 5-6 tuổi này. Inuyasha mạnh ngẩng đầu, quát to:" Sao ngươi dám tổn thương mẹ ta? "
Đôi mắt màu máu tựa như ma quỷ khóa chặt lấy hắn. Inuyasha thần sắc dữ tợn xông lên, không một chút kỹ xảo vươn ra móng vuốt của bản thân. Viên ngọc trên cổ đột nhiên sáng lên, phát ra dao động quỷ dị. Đáng tiếc lúc này không ai để ý đến biến hóa của nó.
Ở một chỗ khác, Mikazuki đang theo sau " hài tử " đột nhiên dừng bước. Sesshomaru nhạy bén nhận ra yêu khí của hắn biến đổi, quay đầu: " Yêu khí của ngươi?"
Mikazuki theo bản năng nâng tay che mắt trái của mình. Sesshomaru hơi nhíu mày, lẳng lặng quan sát. Mikazuki buông tay, khẩn trương nói:" Inuyasha gặp chuyện! "
Con mắt trái của hắn không có gì khác lạ. Sesshomaru nhất thời bị hắn kéo chủ đề, bỏ qua hành động kỳ lạ khi nãy:" Inuyasha?"
Là tên bán yêu kia?
Mikazuki không có để ý mờ nhạt khinh thị trong lời của hắn, động thủ kết ấn. Sesshomaru trừng mắt, không kịp tránh ra xa. Ánh sáng màu tím biếc dâng lên đem cả hai bao phủ. Jaken miệng há hốc, đờ người không có phản ứng. Chờ hắn định thần lại, trước mắt làm gì có bóng người nào?
" Sesshomaru.... sama? "
Động tĩnh bên trong viện tử không có bị người ngoài phát hiện. Trên trời xẹt qua lưu tinh màu tím, chớp mắt liền hạ xuống cửa viện. Mikazuki triệt tiêu yêu lực dao động, nhíu mày nhìn lỗ hổng kết giới: " Quả nhiên ta vẫn quá chủ quan. "
Tầng tầng yêu khí mãnh liệt lao ra khỏi lỗ hổng trên kết giới. Sesshomaru ngửi một chút, cau mày liền đi vào. Mikazuki hủy bỏ kết giới bên ngoài, nhanh chóng theo sau.
Vừa vào đến nơi, cảnh tượng bên trong thảm thiết đến hắn cũng không đành nhìn. Xác yêu quái la liệt khắp nơi, máu chảy thành từng dòng, cả viện ngập tràn mùi máu tanh. Những yêu quái này có lẽ đều lợi dụng lỗ hổng kia tiến vào, sau đó toàn bộ bị xé xác. Izayoi không có động tĩnh nằm bên góc tường. Máu trên người nàng tụ thành vũng lớn, bốc lên chướng khí đen ngòm.
" Izayoi.." Mikazuki không dám chần chờ lâu hơn, vội vã đem nàng nâng dậy. Máu theo khóe môi nàng tràn ra không dứt, vốn là sinh cơ bừng bừng nay tái nhợt vô lực.
" Izayoi... tỉnh lại... Izayoi... "
Sesshomaru dừng bước, tầm nhìn rơi xuống cách đó không xa. Giữa đống yêu quái máu thịt lẫn lộn, bóng dáng nho nhỏ tựa như phát cuồng, không ngừng cấu xé xác yêu quái còn lại. Nhìn trạng thái hiện tại, Inuyasha hẳn là đã yêu hóa được một lúc. Đôi tay bé nhỏ lại có móng vuốt sắc bén, dù đã đổ máu vẫn tiếp tục cấu xé.
Izayoi miễn cưỡng thanh tỉnh trở lại, vết thương lại chuyển biến xấu dần. Khó khăn nhìn một mảnh trắng mờ trong tầm mắt, nàng an tâm cười yếu ớt: " Khụ, Mika.. zuki- sama, ngươi cuối cùng cũng đến. "
" Inuyasha, hắn... vẫn an toàn chứ? "
Mikazuki trầm mặc, đưa mắt nhìn Sesshomaru an tĩnh bên cạnh: " Điện hạ, có thể phiền ngài sao? "
Sesshomaru không vui trừng mắt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp quay đi, thanh âm nghe không ra hỉ nộ:" Chỉ có lần này!"
Mikazuki mặc niệm trong lòng. Hẳn là "chỉ một lần này"...
Sesshomaru không nhanh không chậm giẫm qua xác yêu quái chồng chất, tiến về phía cái bóng nho nhỏ kia. Lỗ tai hơi động, Inuyasha vẻ mặt hung ác quay người đề phòng nhìn hắn. Máu trên khuôn mặt thanh tú đều đã khô, chỉ để lại từng vệt nâu đỏ quỷ dị. Sesshomaru dừng bước, cùng hắn đối diện trong chốc lát. Bản năng của dã thú không ngừng báo động Inuyasha, khiến yêu huyết trong người điên cuồng dâng trào.
" Bán yêu.." Sesshomaru hơi nhíu mày, tự thân yêu khí xuất động " Chỉ như vậy liền mất khống chế, quả nhiên đủ vô dụng."
Yêu lực cường đại đem Inuyasha trấn áp một đầu, tiếng cốt cách bị đè ép vang lên. Mikazuki thấy tình huống không ổn, trên tay khẽ động. Viên ngọc trên cổ Inuyasha sáng lên, tỏa ra yêu lực nhu hòa. Dòng yêu lực này cẩn thận dẫn theo yêu khí của Sesshomaru, từng chút trấn an Inuyasha. Sesshomaru liếc nhìn hắn, không có ngăn cản.
Loại chuyện trấn an này, thứ cho Sesshomaru hắn lười động thủ. Đối với hắn, dùng cường lực trấn áp mới là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác đều dẹp sang một bên.
Yêu lực của Inuyasha yếu dần, chậm rãi rút lui. Màu đỏ trong mắt cũng lui xuống, trả lại con ngươi màu hổ phách xinh đẹp, thần thái trong sạch
_________________
Bình luận truyện