[Đồng Nhân Vô Hạn Khủng Bố] Viễn Giả
Chương 19: Kinh hòang phố Elm
"Trong vòng ba mươi giây tiến vào cột sáng, xác định mục tiêu di chuyển, A Nightmare on Elm street 3 bắt đầu truyền tống..."
Lại cảm giác như mộng như tỉnh, cũng không biết đã trải qua bao lâu, đến khi mọi người mở mắt ra thì họ đã đứng tại một con đường cực kỳ bình thường, đây là một ngã tư rất hay gặp tại các thị trấn nhỏ trong phim điện ảnh Mỹ, hai bên còn có một số người đi lại.
Lúc này có vẻ đang là sáng sớm, trong không khí đầy sương mù trong mát, thời tiết đang độ giữa thu, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh, nếu đây không phải là thế giới phim kinh dị thì hoàn cảnh như vậy thật sự rất thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn.
“Đâu là thị trấn trong A nightmare on Elm street à? Nhìn có vẻ rất yên bình.” Trịnh Xá liếc nhìn hai bên nói.
“Những thứ càng đẹp đẽ, ẩn chưa bên trong càng kinh khủng, hiểm nguy... Mà nói lại, đây là nước Mỹ phải không? Không biết có thể tìm được phụ nữ Âu Mỹ nóng bỏng không? Đã sớm muốn nếm thử mùi vị phụ nữ đó rồi...” Trình Khiếu bước tới cạnh hắn đáp
Trịnh Xá cũng chẳng để ý nhiều tới hắn, mặc dù câu những thứ càng đẹp đẽ, ẩn chưa bên trong càng kinh khủng, câu này cũng khá chính xác nhưng Trịnh Xá cũng đã quen với tính cách mồm miệng liến thoắng của Trình Khiếu, nếu thật sự bảo hắn đi tìm phụ nữ Âu Mỹ nóng bỏng gì đó, không biết chừng tên này sẽ lại chối đây đẩy.
Vô Nhan nhìn xung quanh. Có 10 người mới. Độ khó lên tới 20 người. Mặt mũi Vô Nhan có chút tái. Trước đây, phải chờ đến khi mọi người được hồi sinh hết mới gặp phải phim này. Nhưng bây giờ, Trương Hằng, Tiêu Hoành Lụât, Tề Đằng Nhất vẫn chưa được hồi sinh. Tư thâm giả có Trịnh Xá, Chiêm Lam, Triệu Anh Không, Trình Khiếu, Vương Hịêp, Zero, Bá Vương, Sở Hiên, La Cam Đạo và Vô Nhan, thêm cả Alen, tất cả có 11 người. Lần này không cho một ai đi nữa, mấy người La Lệ đều được chuộc thân.
"An toàn sống sót ba mươi ngày... Giết chết ác ma Freddy, mỗi thành viên trong đội được thưởng 5000 điểm, một chi tiết kịch tình cấp B."
Trong khi mọi người bắt đầu thảo luận, tân nhân tỉnh lại, Vô Nhan khẽ quan sát Sở Hiên. Hắn không nói gì, là đã bắt đầu sao? Ngay từ đầu đưa vào trong mơ.
Chiêm Lam giải thích cho tân nhân xong, mọi người cũng lần lượt giới thiệu. Trước khi vào phim này, Vô Nhan đã nói chuyện với Sở Hiên. Nếu lần này cô biến mất, có lẽ Trung Châu đội sẽ trở lại đối phó với độ khó bình thường. Có khi chẳng ai nhớ nổi đến cô nữa. Cô cũng đã tiêu tòan bộ điểm của mình để đổi súng ống, vũ khí cho mọi người. Giờ Vô Nhan còn có 2000 điểm thưởng. Ôm thái độ sẽ chết đối mặt với phim kinh dị là một điều không thể ngờ là dễ chết nhất.
Mọi người định bắt xe ra khỏi thị trấn. Tuy biết đây chính là mở đầu kinh hòang, nhưng không thể không trải qua. Lên taxi, không thể ra khỏi trấn. Mọi người chính thức đi vào giấc mơ. Vô Nhan nhìn Sở Hiên không có biểu cảm. Nhìn lại Alen cũng không biểu hiện gì, cô biết hai người này đã thành giả rồi. Bởi vì Alen là một Alien, nó không ngủ, không thể nằm mơ, còn Sở Hiên là thanh niên tam vô, không có lỗ hổng tâm linh để xâm nhập.
Xe bỗng dừng lại. Lái xe taxi biến thành gã đội mũ, mặc áo caro. Cả người Vô Nhan căng chặt nhưng bình tĩnh nhìn gã. Gã nở nụ cười, đi xuống xe.
“Không phải chứ? Chúng ta không phải lên xe tới thành phố sao? Tại sao lại quay lại thị trấn này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào!” Tân nhân kêu lên kinh hãi
Trịnh Xá đi tới cạnh một chiếc taxi nói
“Chúng ta đúng là đã lên xe tới thành phố, nhưng đi được nửa đường thì đều gặp phải ác ma Freddy, hắn biến thành lái xe của chúng ta, hơn nữa còn tập kích ta... Có điều vẫn còn may lúc ấy ta một cước đá bay hắn, chiếc xe đâm vào dải chắn đường, cả xe chấn động mới khiến ta bừng tỉnh. Tiếp đó ta phát hiện tất cả mọi người đều đã ngủ, còn vị trí thì lại ở thị trấn lúc bắt đầu.”
Không còn thấy tài xế trong mấy chiếc taxi nữa, một chiếc xe còn có dấu vết bị đâm. Tân nhân kia cẩn thận xem xét chiếc taxi hắn ngồi, trên một cánh cửa quả nhiên cũng có vết bị rạch, như vậy tất cả mọi chuyện lúc trước thật sự là mơ sao? Hay là thứ trong hiện thực, chỉ là bọn họ nghĩ thành mộng?
Trịnh Xá thấy tên nhóc kia đã tỉnh lại, hắn cũng không có thời gian để ý tới tên tân nhân này nữa, chỉ bước tới chỗ Sở Hiên, nói
“Mấy người cũng nhìn thấy tên ác ma đó chứ?”
Ngồi cùng xe với Sở Hiên là Trình Khiếu và Vô Nhan, Alen. Ngoài Trình Khiếu ra, ba người còn lại lắc đầu. Sở Hiên thì nói:
"Tôi ngủ thiếp đi, nhưng không nằm mơ... Nếu không cơ thế thôi miên của tôi chắc chắn sẽ có thể phát huy tác dụng, nếu như hắn dám tiến vào giấc mơ của tôi, vậy thì mọi chuyện dễ xử lý rồi...”
“Bổn cô nương không ngủ, sao có thể nằm mơ.” Alen liếc mắt mịêt thị nhìn Trịnh Xá
“Tôi cũng không gặp phải hắn.” Vô Nhan lắc đầu
Sau đó Vô Nhan nhận ra có gì không đúng. Tại sao cô lại thành ngôi thứ ba nhìn mọi thứ? Tại sao cô lại nhìn thấy chính mình ngồi cạnh Alen chứ?
Bi kịch chính là như lúc ban đầu phát sinh, Vô Nhan lại thành hồn thể bay qua bay lại. Vô Nhan vô cùng khó chịu. Như vậy ai đang sử dụng thân thể của cô? Vô Nhan lại không thể nói, không thể kết nối tâm linh với người khác, thậm chí là Alen. Vô Nhan phát hiện, Sở Hiên, Vô Nhan và Alen không phải là thật. Là giả! Có điều một trong ba người, ai mới là Freddy?
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi. Như vậy nghĩa là không thể dời khỏi thị trấn.” Chiêm Lam nói “Vậy chúng ta đi thuê khách sạn trước đã.”
Mọi người đồng ý. Vì vậy tất cả đòan xe lại di chuyển về trong trấn. Mặt trời đã ngả về tây... Đêm tối đã tới gần...
“Tình huống của chúng ta giờ rất không xong.” Trịnh Xá nói “Tình huống hiện tại là, chúng ta đã trải nghiệm sự đáng sợ của A Nightmare on Elm street. Nói thật, tôi hoàn toàn không biết mình ngủ lúc nào, với tố chất thân thể hịên giờ, kể cả dăm bữa nửa tháng không ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, nếu như vận hành nội lực chống đỡ, cho dù một tháng không ngủ cũng hoàn toàn có khả năng. Vì thế tôi không tin mình lại dễ dàng tiến vào giấc mơ như vậy, chỉ có khả năng là Chủ Thần tiến hành thay đổi kịch bản, hễ rời khỏi thị trấn này sẽ lâm vào trong mộng, tin rằng chỉ có tình huống này mới có thể khiến tôi ngủ mất.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, những chuyện xảy ra hôm nay thật quá sức quái đản, mặc dù sớm đã biết A Nightmare on Elm street là thế giới phim quỷ quái, tất cả đều không thể dùng khoa học để giải thích nhưng những chuyện hôm nay còn khó tưởng tượng hơn cả trong phim, chẳng lẽ đây cũng là loại phim không có lời giải chắc chắn phải chết như Final Destination sao?
“Quái lạ chính là một hình thức của không thể tưởng tượng nổi, vì thế gọi A Nightmare on Elm street là loạt phim kinh dị quỷ quái cũng được, là không thể tưởng tượng nổi cũng được... Kịch bản gốc của A Nightmare on Elm street nói ra thì rất đơn giản, một ác ma tiến vào giấc mơ của người khác để giết họ. Do trong mơ là kỳ quái nhất, bất cứ chuyện gì không thể xảy ra trong thế giới hiện thực thì đều xuất hiện tại đây nên A Nightmare on Elm street mới trở thành loại phim kinh dị không có lời giải, trừ phi ngươi không ngủ, nếu không chỉ cần ở trong mơ thì ngươi luôn yếu ớt...” Chiêm Lam suy nghĩ nói
Mọi người tại chỗ đều vô thức gật gật đầu, một khi tiến vào trong mơ, lúc ấy vũ khí trang bị của ngươi thể sử dụng được nữa, chẳng ai có thể mang trang bị vũ khí vào trong giấc ngủ cả. Tiếp theo là kỹ năng đại khái cũng không dùng được nữa, dù sao cái gọi là mơ chẳng quả chỉ là tưởng tượng thôi, một khi tiến vào trong mộng, trí tưởng tượng của ngươi đại biểu cho mọi thứ của ngươi. Nói cách khác, thật sự đúng như Sở Hiên nói, với khả năng thôi miên và tín niệm lực của hắn, nói không chừng tên ác ma kia vừa tiến vào giấc mơ của hắn, chỉ sau nháy mắt đã bị hắn đùa bỡn đến chết rồi.
“Vô Nhan, cô có ý kiến gì không? Thường thì cô luôn có dự cảm rất tốt mà.” Trịnh Xá bỗng nhiên hỏi “Phải rồi, Alen nói cô ấy không ngủ, là sao?”
Mọi người chỉ biết Alen là mĩ nữ đi cùng Vô Nhan trở về. Chẳng ai nhớ nổi có bộ phim kinh dị nào có mĩ nữ lực lượng mạnh lại xinh đẹp như vậy. Với lại bình thường tính tình Vô Nhan cũng quái đản, không hòa hợp với mọi người. Tuy thời gian sống lại cả đội, Vô Nhan góp số điểm không nhỏ, nhưng chuyện với La Lệ vừa rồi khíên Trịnh Xá không dám đối mặt với La Lệ và Vô Nhan. Tối đó La Lệ vừa về liền dọn sang ở với Vô Nhan cả 8 ngày, hắn không gặp lại cô bé.
“Tôi có linh cảm chẳng lành.” Vô Nhan nhàn nhạt nói “Có thể nói gần như là đòan dịêt. Tôi cũng không biết nói thế nào nữa.”
Không nói thì thôi, mỗi lần sắp đòan dịêt cô lại nói thế, thật đúng là chẳng ai có tinh thần. Trịnh Xá thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi Vô Nhan.
“Sở Hiên, như vậy tiếp theo phải làm gì?”
“Chú ý đề phòng thôi.” Sở Hiên nâng kính “Nếu hắn đến tìm tôi thì tốt rồi, không thì mọi người tốt nhất cứ cẩn thận.”
Hỏi cũng như không. Trịnh Xá thấy lần này quả đúng là dễ dàng đòan diệt. Hắn thấy có chút là lạ, nhưng không kịp suy nghĩ đã bị lời Chiêm Lam nói hấp dẫn.
"Ác ma Freddy tấn công người ta trong giấc mơ... Nếu như tinh thần lực của anh đúng là sơ hở trăm chỗ, nói không chừng anh lại trở thành người yếu nhất trong cả đội. Chiến đấu trong hiện thực là một chuyện, trình độ trạng thái tinh thần lại là một chuyện khác..."
Trịnh Xá gật đầu. Mấy ngày nay tuy hắn luyện tập, nhưng lại cũng lo nghĩ chuyện La Lệ. Hắn không biết rốt cục mình làm sao, nhưng tinh thần của hắn lại trở nên bất ổn cực kì.
Mọi người chia nhau ra để đi ngủ. Khách sạn này khá là tồi tàn, miễn cưỡng có thể ở 4 người một phòng. Không đủ rộng để tất cả cùng ở chung. Có 10 tân nhân, 6 nam và 4 nữ. Đội nữ chia ra 2 phòng gồm Vô Nhan, Alen và 2 tân nhân, còn Chiêm Lam, Triệu Anh Không và 2 người nữa một phòng. Nam chia ra ba phòng, Trịnh Xá, Vương Hiệp, cùng với 2 tân nhân, phòng còn lại do Sở Hiên, Trình Khiếu, cùng 2 tân nhân, còn lại Zero, La Cam Đạo, Bá Vương cùng hai tân nhân nữa một phòng. Vô Nhan nhìn quanh, phát hiện mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi thì chán nản bay về phòng.
Trịnh Xá ngồi vận hành nội lực một đêm, đồng thời cũng ngưng luyện một phần nội lực thành chân nguyên lực. Dù hắn không hề phát hiện chuyện gì khác thường, ba người đang ngủ cũng hít thở đều đặn, không hề có dấu hiệu gặp ác mộng nhưng không hiểu tại sao, dự cảm không tốt trong lòng hắn vẫn càng lúc càng rõ ràng, vẫn luôn cản thấy có chuyện gì đó không thích hợp, hoặc là hắn đã quên mất chuyện gì đó... Tóm lại hắn cảm thấy rất không ổn.
“Không lẽ là mấy cô gái? Biểu hiện hôm nay của Vô Nhan rất kì lạ. Không, là từ 10 ngày trước khi trở về chủ thần không gian. Cô ấy trước nay vốn rất lạ, nhưng lần này trước khi vào tiêu tốn gần 20000 điểm thưởng. Chỗ còn lại của cô ấy cũng sẽ chẳng còn lại bao. Mỗi lần trước khi có nguy hiểm, cô ấy thường có thể chạy trốn trước, nhưng lần này hành động giống như… biết chắc mình sắp chết, chia gia sản. Phải rồi, cô ấy còn để lại con rồng chỗ chủ thần… Vô Nhan..”
Trịnh Xá càng lúc càng thấy lo lắng, hắn dứt khoát đánh thức Vương Hiệp dậy, tiếp đó để Vương Hiệp tạm thời thay mình gác đêm, còn bản thân hắn thì mở cửa ra ngoài. Dù sao thì nơi đây vẫn là hiện thực, dựa vào thực lực của hắn cũng không phải e ngại chuyện gì, mặc dù hành lang im ắng, âm trầm nhưng hắn vẫn hoàn toàn không sợ hãi bước tới.
Dự cảm của Trịnh Xá càng lúc càng chân thận, hắn đi tới ngó quá chỗ phòng của mấy cô gái. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn hắn lập tức giật bắn cả người, trên cánh cửa không ngờ thấm đẫm máu tươi, trên hành lang cũng rải đầy máu, cả trên trần nhà cùng vách tường xung quanh cũng có máu bắn lên, phảng phất như hiện trường một vụ tàn sát.
Trịnh Xá bất chấp tấp cả, đạo lên máu tươi lao về phía ngã rẽ, vừa vượt qua đó lập tức nhìn thấy một cô gái toàn thân run rẩy đang từ từ tiến tới. Càng khiến người ta kinh hãi là cơ thịt trên người cô ta đều bị xé rách, dính lên trên trần nhà, cô ta đang bị cơ thịt của chính mình kéo tới trước.
Lại cảm giác như mộng như tỉnh, cũng không biết đã trải qua bao lâu, đến khi mọi người mở mắt ra thì họ đã đứng tại một con đường cực kỳ bình thường, đây là một ngã tư rất hay gặp tại các thị trấn nhỏ trong phim điện ảnh Mỹ, hai bên còn có một số người đi lại.
Lúc này có vẻ đang là sáng sớm, trong không khí đầy sương mù trong mát, thời tiết đang độ giữa thu, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh, nếu đây không phải là thế giới phim kinh dị thì hoàn cảnh như vậy thật sự rất thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn.
“Đâu là thị trấn trong A nightmare on Elm street à? Nhìn có vẻ rất yên bình.” Trịnh Xá liếc nhìn hai bên nói.
“Những thứ càng đẹp đẽ, ẩn chưa bên trong càng kinh khủng, hiểm nguy... Mà nói lại, đây là nước Mỹ phải không? Không biết có thể tìm được phụ nữ Âu Mỹ nóng bỏng không? Đã sớm muốn nếm thử mùi vị phụ nữ đó rồi...” Trình Khiếu bước tới cạnh hắn đáp
Trịnh Xá cũng chẳng để ý nhiều tới hắn, mặc dù câu những thứ càng đẹp đẽ, ẩn chưa bên trong càng kinh khủng, câu này cũng khá chính xác nhưng Trịnh Xá cũng đã quen với tính cách mồm miệng liến thoắng của Trình Khiếu, nếu thật sự bảo hắn đi tìm phụ nữ Âu Mỹ nóng bỏng gì đó, không biết chừng tên này sẽ lại chối đây đẩy.
Vô Nhan nhìn xung quanh. Có 10 người mới. Độ khó lên tới 20 người. Mặt mũi Vô Nhan có chút tái. Trước đây, phải chờ đến khi mọi người được hồi sinh hết mới gặp phải phim này. Nhưng bây giờ, Trương Hằng, Tiêu Hoành Lụât, Tề Đằng Nhất vẫn chưa được hồi sinh. Tư thâm giả có Trịnh Xá, Chiêm Lam, Triệu Anh Không, Trình Khiếu, Vương Hịêp, Zero, Bá Vương, Sở Hiên, La Cam Đạo và Vô Nhan, thêm cả Alen, tất cả có 11 người. Lần này không cho một ai đi nữa, mấy người La Lệ đều được chuộc thân.
"An toàn sống sót ba mươi ngày... Giết chết ác ma Freddy, mỗi thành viên trong đội được thưởng 5000 điểm, một chi tiết kịch tình cấp B."
Trong khi mọi người bắt đầu thảo luận, tân nhân tỉnh lại, Vô Nhan khẽ quan sát Sở Hiên. Hắn không nói gì, là đã bắt đầu sao? Ngay từ đầu đưa vào trong mơ.
Chiêm Lam giải thích cho tân nhân xong, mọi người cũng lần lượt giới thiệu. Trước khi vào phim này, Vô Nhan đã nói chuyện với Sở Hiên. Nếu lần này cô biến mất, có lẽ Trung Châu đội sẽ trở lại đối phó với độ khó bình thường. Có khi chẳng ai nhớ nổi đến cô nữa. Cô cũng đã tiêu tòan bộ điểm của mình để đổi súng ống, vũ khí cho mọi người. Giờ Vô Nhan còn có 2000 điểm thưởng. Ôm thái độ sẽ chết đối mặt với phim kinh dị là một điều không thể ngờ là dễ chết nhất.
Mọi người định bắt xe ra khỏi thị trấn. Tuy biết đây chính là mở đầu kinh hòang, nhưng không thể không trải qua. Lên taxi, không thể ra khỏi trấn. Mọi người chính thức đi vào giấc mơ. Vô Nhan nhìn Sở Hiên không có biểu cảm. Nhìn lại Alen cũng không biểu hiện gì, cô biết hai người này đã thành giả rồi. Bởi vì Alen là một Alien, nó không ngủ, không thể nằm mơ, còn Sở Hiên là thanh niên tam vô, không có lỗ hổng tâm linh để xâm nhập.
Xe bỗng dừng lại. Lái xe taxi biến thành gã đội mũ, mặc áo caro. Cả người Vô Nhan căng chặt nhưng bình tĩnh nhìn gã. Gã nở nụ cười, đi xuống xe.
“Không phải chứ? Chúng ta không phải lên xe tới thành phố sao? Tại sao lại quay lại thị trấn này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào!” Tân nhân kêu lên kinh hãi
Trịnh Xá đi tới cạnh một chiếc taxi nói
“Chúng ta đúng là đã lên xe tới thành phố, nhưng đi được nửa đường thì đều gặp phải ác ma Freddy, hắn biến thành lái xe của chúng ta, hơn nữa còn tập kích ta... Có điều vẫn còn may lúc ấy ta một cước đá bay hắn, chiếc xe đâm vào dải chắn đường, cả xe chấn động mới khiến ta bừng tỉnh. Tiếp đó ta phát hiện tất cả mọi người đều đã ngủ, còn vị trí thì lại ở thị trấn lúc bắt đầu.”
Không còn thấy tài xế trong mấy chiếc taxi nữa, một chiếc xe còn có dấu vết bị đâm. Tân nhân kia cẩn thận xem xét chiếc taxi hắn ngồi, trên một cánh cửa quả nhiên cũng có vết bị rạch, như vậy tất cả mọi chuyện lúc trước thật sự là mơ sao? Hay là thứ trong hiện thực, chỉ là bọn họ nghĩ thành mộng?
Trịnh Xá thấy tên nhóc kia đã tỉnh lại, hắn cũng không có thời gian để ý tới tên tân nhân này nữa, chỉ bước tới chỗ Sở Hiên, nói
“Mấy người cũng nhìn thấy tên ác ma đó chứ?”
Ngồi cùng xe với Sở Hiên là Trình Khiếu và Vô Nhan, Alen. Ngoài Trình Khiếu ra, ba người còn lại lắc đầu. Sở Hiên thì nói:
"Tôi ngủ thiếp đi, nhưng không nằm mơ... Nếu không cơ thế thôi miên của tôi chắc chắn sẽ có thể phát huy tác dụng, nếu như hắn dám tiến vào giấc mơ của tôi, vậy thì mọi chuyện dễ xử lý rồi...”
“Bổn cô nương không ngủ, sao có thể nằm mơ.” Alen liếc mắt mịêt thị nhìn Trịnh Xá
“Tôi cũng không gặp phải hắn.” Vô Nhan lắc đầu
Sau đó Vô Nhan nhận ra có gì không đúng. Tại sao cô lại thành ngôi thứ ba nhìn mọi thứ? Tại sao cô lại nhìn thấy chính mình ngồi cạnh Alen chứ?
Bi kịch chính là như lúc ban đầu phát sinh, Vô Nhan lại thành hồn thể bay qua bay lại. Vô Nhan vô cùng khó chịu. Như vậy ai đang sử dụng thân thể của cô? Vô Nhan lại không thể nói, không thể kết nối tâm linh với người khác, thậm chí là Alen. Vô Nhan phát hiện, Sở Hiên, Vô Nhan và Alen không phải là thật. Là giả! Có điều một trong ba người, ai mới là Freddy?
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi. Như vậy nghĩa là không thể dời khỏi thị trấn.” Chiêm Lam nói “Vậy chúng ta đi thuê khách sạn trước đã.”
Mọi người đồng ý. Vì vậy tất cả đòan xe lại di chuyển về trong trấn. Mặt trời đã ngả về tây... Đêm tối đã tới gần...
“Tình huống của chúng ta giờ rất không xong.” Trịnh Xá nói “Tình huống hiện tại là, chúng ta đã trải nghiệm sự đáng sợ của A Nightmare on Elm street. Nói thật, tôi hoàn toàn không biết mình ngủ lúc nào, với tố chất thân thể hịên giờ, kể cả dăm bữa nửa tháng không ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, nếu như vận hành nội lực chống đỡ, cho dù một tháng không ngủ cũng hoàn toàn có khả năng. Vì thế tôi không tin mình lại dễ dàng tiến vào giấc mơ như vậy, chỉ có khả năng là Chủ Thần tiến hành thay đổi kịch bản, hễ rời khỏi thị trấn này sẽ lâm vào trong mộng, tin rằng chỉ có tình huống này mới có thể khiến tôi ngủ mất.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, những chuyện xảy ra hôm nay thật quá sức quái đản, mặc dù sớm đã biết A Nightmare on Elm street là thế giới phim quỷ quái, tất cả đều không thể dùng khoa học để giải thích nhưng những chuyện hôm nay còn khó tưởng tượng hơn cả trong phim, chẳng lẽ đây cũng là loại phim không có lời giải chắc chắn phải chết như Final Destination sao?
“Quái lạ chính là một hình thức của không thể tưởng tượng nổi, vì thế gọi A Nightmare on Elm street là loạt phim kinh dị quỷ quái cũng được, là không thể tưởng tượng nổi cũng được... Kịch bản gốc của A Nightmare on Elm street nói ra thì rất đơn giản, một ác ma tiến vào giấc mơ của người khác để giết họ. Do trong mơ là kỳ quái nhất, bất cứ chuyện gì không thể xảy ra trong thế giới hiện thực thì đều xuất hiện tại đây nên A Nightmare on Elm street mới trở thành loại phim kinh dị không có lời giải, trừ phi ngươi không ngủ, nếu không chỉ cần ở trong mơ thì ngươi luôn yếu ớt...” Chiêm Lam suy nghĩ nói
Mọi người tại chỗ đều vô thức gật gật đầu, một khi tiến vào trong mơ, lúc ấy vũ khí trang bị của ngươi thể sử dụng được nữa, chẳng ai có thể mang trang bị vũ khí vào trong giấc ngủ cả. Tiếp theo là kỹ năng đại khái cũng không dùng được nữa, dù sao cái gọi là mơ chẳng quả chỉ là tưởng tượng thôi, một khi tiến vào trong mộng, trí tưởng tượng của ngươi đại biểu cho mọi thứ của ngươi. Nói cách khác, thật sự đúng như Sở Hiên nói, với khả năng thôi miên và tín niệm lực của hắn, nói không chừng tên ác ma kia vừa tiến vào giấc mơ của hắn, chỉ sau nháy mắt đã bị hắn đùa bỡn đến chết rồi.
“Vô Nhan, cô có ý kiến gì không? Thường thì cô luôn có dự cảm rất tốt mà.” Trịnh Xá bỗng nhiên hỏi “Phải rồi, Alen nói cô ấy không ngủ, là sao?”
Mọi người chỉ biết Alen là mĩ nữ đi cùng Vô Nhan trở về. Chẳng ai nhớ nổi có bộ phim kinh dị nào có mĩ nữ lực lượng mạnh lại xinh đẹp như vậy. Với lại bình thường tính tình Vô Nhan cũng quái đản, không hòa hợp với mọi người. Tuy thời gian sống lại cả đội, Vô Nhan góp số điểm không nhỏ, nhưng chuyện với La Lệ vừa rồi khíên Trịnh Xá không dám đối mặt với La Lệ và Vô Nhan. Tối đó La Lệ vừa về liền dọn sang ở với Vô Nhan cả 8 ngày, hắn không gặp lại cô bé.
“Tôi có linh cảm chẳng lành.” Vô Nhan nhàn nhạt nói “Có thể nói gần như là đòan dịêt. Tôi cũng không biết nói thế nào nữa.”
Không nói thì thôi, mỗi lần sắp đòan dịêt cô lại nói thế, thật đúng là chẳng ai có tinh thần. Trịnh Xá thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi Vô Nhan.
“Sở Hiên, như vậy tiếp theo phải làm gì?”
“Chú ý đề phòng thôi.” Sở Hiên nâng kính “Nếu hắn đến tìm tôi thì tốt rồi, không thì mọi người tốt nhất cứ cẩn thận.”
Hỏi cũng như không. Trịnh Xá thấy lần này quả đúng là dễ dàng đòan diệt. Hắn thấy có chút là lạ, nhưng không kịp suy nghĩ đã bị lời Chiêm Lam nói hấp dẫn.
"Ác ma Freddy tấn công người ta trong giấc mơ... Nếu như tinh thần lực của anh đúng là sơ hở trăm chỗ, nói không chừng anh lại trở thành người yếu nhất trong cả đội. Chiến đấu trong hiện thực là một chuyện, trình độ trạng thái tinh thần lại là một chuyện khác..."
Trịnh Xá gật đầu. Mấy ngày nay tuy hắn luyện tập, nhưng lại cũng lo nghĩ chuyện La Lệ. Hắn không biết rốt cục mình làm sao, nhưng tinh thần của hắn lại trở nên bất ổn cực kì.
Mọi người chia nhau ra để đi ngủ. Khách sạn này khá là tồi tàn, miễn cưỡng có thể ở 4 người một phòng. Không đủ rộng để tất cả cùng ở chung. Có 10 tân nhân, 6 nam và 4 nữ. Đội nữ chia ra 2 phòng gồm Vô Nhan, Alen và 2 tân nhân, còn Chiêm Lam, Triệu Anh Không và 2 người nữa một phòng. Nam chia ra ba phòng, Trịnh Xá, Vương Hiệp, cùng với 2 tân nhân, phòng còn lại do Sở Hiên, Trình Khiếu, cùng 2 tân nhân, còn lại Zero, La Cam Đạo, Bá Vương cùng hai tân nhân nữa một phòng. Vô Nhan nhìn quanh, phát hiện mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi thì chán nản bay về phòng.
Trịnh Xá ngồi vận hành nội lực một đêm, đồng thời cũng ngưng luyện một phần nội lực thành chân nguyên lực. Dù hắn không hề phát hiện chuyện gì khác thường, ba người đang ngủ cũng hít thở đều đặn, không hề có dấu hiệu gặp ác mộng nhưng không hiểu tại sao, dự cảm không tốt trong lòng hắn vẫn càng lúc càng rõ ràng, vẫn luôn cản thấy có chuyện gì đó không thích hợp, hoặc là hắn đã quên mất chuyện gì đó... Tóm lại hắn cảm thấy rất không ổn.
“Không lẽ là mấy cô gái? Biểu hiện hôm nay của Vô Nhan rất kì lạ. Không, là từ 10 ngày trước khi trở về chủ thần không gian. Cô ấy trước nay vốn rất lạ, nhưng lần này trước khi vào tiêu tốn gần 20000 điểm thưởng. Chỗ còn lại của cô ấy cũng sẽ chẳng còn lại bao. Mỗi lần trước khi có nguy hiểm, cô ấy thường có thể chạy trốn trước, nhưng lần này hành động giống như… biết chắc mình sắp chết, chia gia sản. Phải rồi, cô ấy còn để lại con rồng chỗ chủ thần… Vô Nhan..”
Trịnh Xá càng lúc càng thấy lo lắng, hắn dứt khoát đánh thức Vương Hiệp dậy, tiếp đó để Vương Hiệp tạm thời thay mình gác đêm, còn bản thân hắn thì mở cửa ra ngoài. Dù sao thì nơi đây vẫn là hiện thực, dựa vào thực lực của hắn cũng không phải e ngại chuyện gì, mặc dù hành lang im ắng, âm trầm nhưng hắn vẫn hoàn toàn không sợ hãi bước tới.
Dự cảm của Trịnh Xá càng lúc càng chân thận, hắn đi tới ngó quá chỗ phòng của mấy cô gái. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn hắn lập tức giật bắn cả người, trên cánh cửa không ngờ thấm đẫm máu tươi, trên hành lang cũng rải đầy máu, cả trên trần nhà cùng vách tường xung quanh cũng có máu bắn lên, phảng phất như hiện trường một vụ tàn sát.
Trịnh Xá bất chấp tấp cả, đạo lên máu tươi lao về phía ngã rẽ, vừa vượt qua đó lập tức nhìn thấy một cô gái toàn thân run rẩy đang từ từ tiến tới. Càng khiến người ta kinh hãi là cơ thịt trên người cô ta đều bị xé rách, dính lên trên trần nhà, cô ta đang bị cơ thịt của chính mình kéo tới trước.
Bình luận truyện