Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản
Chương 14: Giáo chủ xuất quan
Người đến tất nhiên là Đông Phương Bất Bại, y vừa ra khỏi cửa câu đầu tiên là “Tề Bạch đâu?” lời vừa nói ra, còn có chút không được tự nhiên, nhưng nếu đã quyết định cùng Tề Bạch một chỗ, giường cũng lên rồi, rối rắm làm gì nữa. Dù sao mình cũng đã phái người theo dõi hắn, hắn cũng không gây nổi họa gì. Biết Tề Bạch đến nhà ấm trồng hoa, y cước bộ không ngừng trực tiếp đi qua, nửa đường lại thấy Tề Bạch bị Nhậm Doanh Doanh cản lại.
Đối với Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại vốn là không nghĩ nhiều. Tuy rằng ta nhốt cha ngươi, đoạt giáo chủ vị của cha ngươi, nhưng dù sao ngươi vẫn là một tiểu cô nương, bản giáo chủ không thèm cùng ngươi so đo. Ngươi vốn như thế nào liền như thế đó. Dù sao ta cũng không có con nối dòng, đến lúc đó giáo chủ vị truyền cho ngươi cũng được. Lại nói y tuy rằng là soán vị, bịt tay trộm chuông là muốn làm một lần, lễ ngộ Nhậm Doanh Doanh, cũng là trấn an giáo chúng. Cho nên y từ sau khi lên làm giáo chủ, đối đãi Nhậm Doanh Doanh vẫn là trước sau như một, chính là theo Nhậm Doanh Doanh càng lúc càng lớn, lại càng trở nên không an phận, khiến cho y có chút phiền……
Đông Phương Bất Bại cũng hiếu kỳ Nhậm Doanh Doanh gặp Tề Bạch có chuyện gì, vì thế liền không lên tiếng, đi theo phía sau nhìn xem, thẳng đến lúc Nhậm Doanh Doanh bộ dáng càng ngày càng không đúng, lúc này mới dở khóc dở cười mở miệng.
Tề Bạch thấy Đông Phương Bất Bại, tâm tình rất phức tạp. Nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại cảm thấy nghẹn khuất, thật muốn cho y một cước cho hả giận, đương nhiên loại chuyện đại nghịch bất đạo này hắn vẫn chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi. Tề Bạch hung hăng trừng Đông Phương Bất Bại một cái, thở phì phì xoay qua không nhìn y, ý là “nhìn xem người của ngươi như thế nào khi dễ ta.”
Đông Phương Bất Bại có chút không thể lý giải, tâm nói, bản giáo chủ là đích thân thay ngươi giải vây, như thế nào còn một bộ thở phì phì? Bất quá hiện tại cũng không phải lúc rối rắm loại chuyện này, Nhậm Doanh Doanh bên kia mặt đều bị dọa trắng bệch……
“Đông Phương thúc thúc~” Nhậm Doanh Doanh chu miệng, mắt liền đỏ lên “thúc thúc đã lâu cũng chưa đến thăm Doanh Doanh, chỉ biết bồi người khác……” Nhậm Doanh Doanh cọ cọ mũi chân, một chút một chút xích lại, túm lấy tay áo Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại sờ sờ cằm, nghĩ rằng, ta đi nhìn ngươi làm cái gì? Trước đây cũng vậy a…… trên mặt lại cười cười nói “về sau đừng bướng bỉnh nữa……”
Nhậm Doanh Doanh thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ không có ý truy cứu, trong lòng buông lỏng, tròng mắt vừa chuyển, làm nũng nói “Doanh Doanh kỳ thật chính là dọa Tề thúc thúc thôi, không nghĩ tới hắn lại sợ hãi như vậy, chả vui gì cả. Đã lâu không gặp Dương thúc thúc, Đông Phương thúc thúc, Dương thúc thúc đi đâu vậy? bảo hắn có thời gian đến chơi với Doanh Doanh đi.”
Tề Bạch một bên sinh khí, một bên buồn cười nghe một lớn một nhỏ đấu pháp. Nghe thế liền ngẩn người, liếc Đông Phương Bất Bại một cái. Tề Bạch đối Nhậm Doanh Doanh về điểm này tự nhiên không để vào mắt, hắn chính là để ý Đông Phương Bất Bại rốt cuộc là nghĩ như thế nào về hắn và Dương Liên Đình.
Đông Phương Bất Bại thần sắc vẫn là thản nhiên, chỉ cười nói “Dương Liên Đình xuống núi làm việc, Doanh Doanh nếu thích hắn, chờ hắn trở lại ta liền bảo hắn đi gặp ngươi.” Xoay mặt nhìn chung quanh nói “thị nữ bên cạnh ngươi đâu? Không phải có vài người sao? Như thế nào lơ là nhiệm vụ, bỏ mặc Thánh cô, bổn tọa cảm thấy không cần thiết phải giữ lại.”
Nói xong mặc kệ Nhậm Doanh Doanh sắc mặt trắng bệch, ngoắc ngón tay, phân phó nói “đưa Thánh cô trở về.” sau đó liếc Tề Bạch một cái nói “đi thôi.” Nói xong xoay người bước đi.
Tề Bạch đi theo phía sau, quay đầu nhìn hai thị vệ hộ tống Nhậm Doanh Doanh rời đi, lại là một trận rối rắm…… này rốt cuộc là bênh vực ta a? bênh vực ta a? bênh vực ta a? khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Hai người đi được vài bước, Tề Bạch đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, như thế nào mình lại đi theo sau mông Đông Phương Bất Bại a? giống như tiểu đệ của y, chết đây!
“A, ngươi không phải đang bế quan sao? Như thế nào lại ở đây?” Tề Bạch chạy lên trước hai bước, nói liên tiếp.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, cũng cảm giác không thích hợp, giống như thật lâu cũng chưa có người dám cùng y đi song song rồi, càng miễn bàn dùng loại ngữ điệu nói chuyện phiếm này nói chuyện với y. Y cũng không trả lời câu hỏi của Tề Bạch, chỉ chậm rãi nói “ngươi gọi bổn tọa là gì?”
Tề Bạch liếc mắt xem thường “ta kêu ngài Đông Phương giáo chủ, làm sao?”
Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày “ngươi cũng không phải người trong thần giáo.”
“Thế bình thường người bên ngoài Nhật Nguyệt Thần Giáo gọi ngươi là gì?” Tề Bạch bĩu môi, làm một bộ dáng ghét bỏ, ngươi nghĩ ta muốn làm giáo chúng ma giáo sao?
Đông Phương Bất Bại không nói, y vẫn là biết, bên ngoài Nhật Nguyệt Thần Giáo không kêu y là Đông Phương giáo chủ thì chính là đại ma đầu.
Tề Bạch nhớ lại một chút tình tiết trong truyện, cũng có chút buồn cười.
Lại nghe Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “tự nghĩ đi, nếu lần sau gọi sai……” Ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ quét trên người Tề Bạch……
Tề Bạch cười không nổi……
Hai người lại là một trận trầm mặc, Tề Bạch nhìn người bên cạnh, thấy y một bộ dáng đăm chiêu, nhịn không được hỏi “ta hình như cũng không đắc tội Nhậm Doanh Doanh, nàng hãm hại ta làm cái gì?” trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại bị người ta hãm hại, Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh giết chết. Nay thấy Nhậm Doanh Doanh, tuy rằng vẫn là một cái tiểu cô nương, tâm tư cũng ngoan độc không thua gì người lớn, trong lòng luôn có chút bất an……
Đông Phương Bất Bại thuận miệng nói “đại khái ngươi dễ hãm hại đi.” Nói xong cao thấp liếc Tề Bạch hai cái, dáng người như cành liễu, biểu tình đều viết ở trên mặt, thoạt nhìn ngốc hồ hồ, quả thật là bộ dáng rất dễ khi dễ.
“Ngươi không có việc gì đừng đi lung tung, ta tìm người dạy võ cho ngươi.” Đông Phương Bất Bại ngẫm lại nói.
Tề Bạch nhãn tình sáng ngời, cũng không chấp Nhậm Doanh Doanh, hưng phấn hỏi “ta lớn như vậy, còn có thể tập võ sao? Ta nghe người ta nói hình như phải học võ từ khi còn nhỏ mới tốt a.” kỳ thật suy nghĩ mà nói, xuyên qua đến thế giới võ hiệp thì phải làm đại hiệp mới là vương đạo a, bênh vực chính nghĩa, trừ bỏ đại ma đầu……
“Cũng không nhất định, chịu khổ chút là được.” Đông Phương Bất Bại ánh mắt mơ hồ, không biết suy nghĩ cái gì liếc Tề Bạch một cái “nếu không chịu được khổ, mỗi ngày đúng giờ luyện tập, cường thân kiện thể cũng được……”
“Chịu khổ……” Tề Bạch có chút rối rắm, hắn là loại người không thích vận động, mỗi tiết thể dục đều phải trốn. Chính là sau này lại làm minh tinh, cũng không đến qua phòng tập thể dục nào. Chính là thiên sinh lệ chất, tuy rằng không có cơ bụng, nhưng thân hình vẫn cân xứng, tướng mạo cũng đẹp.
“Vốn không có cái gì hảo luyện, lại mất công tìm người dạy võ? hay là có loại linh đan diệu dược nào mà ăn một lần có thể tăng vài năm công lực……”
Lần này Đông Phương Bất Bại liếc cũng không thèm liếc một cái, khóe miệng rút trừu, chuyển đề tài nói “đi ăn cơm thôi, ta đói bụng.”
—————
Vẫn là ở trong sương phòng Tề Bạch ăn cơm, ăn xong rồi, Đông Phương Bất Bại rửa tay xúc miệng, đi ngủ. Thấy Tề Bạch còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hờn giận nói “lại đây, cấp bổn tọa thay quần áo.”
Tề Bạch chớp mắt mấy cái, sao lại có cảm giác quen quen vậy ta…… hướng ra ngoài nhìn xem, mặt trời chói lọi. Tề Bạch có điểm ngượng ngùng, vẫn là cúi đầu cọ qua chỗ Đông Phương Bất Bại giúp y cời đai lưng. Tâm nói đám người cổ đại này so với hắn người hiện đại còn muốn hào phóng hơn……
Đang nghĩ như vậy, lại đột nhiên nhớ tới một việc. Hắn một bên cởi đai lưng Đông Phương Bất Bại, một bên làm bộ như lơ đãng hỏi “ngày hôm qua lúc ra ngoài, hình như có người đi theo ta, còn thực chán ghét bộ dáng của ta. Người kia thực khôi ngô, tính cách hỏa bạo……ừm…… ngươi có biết là ai không?”
Đông Phương Bất Bại nhìn ngón tay Tề Bạch túm lấy thắt lưng mình cởi ra, càng cởi càng loạn, nhíu mày, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Từ sau khi Dương Liên Đình đi theo mình, liền cho gã làm tổng quản. Nay cho Tề Bạch làm cái gì thì tốt đây?
Hai người chiều cao không hơn kém nhiều lắm, Đông Phương Bất Bại cao hơn một cái đầu, bởi vì đứng rất gần, hơi cúi đầu liền có thể thấy xương quai xanh của Tề Bạch, thực khiêu gợi lấp ló trong cổ áo. Đông Phương Bất Bại đem tóc mai Tề Bạch vén ra sau tai, ôn nhu nói “ngươi có…… muốn gì không?”
Ân? Tề Bạch khó hiểu ngẩng đầu, thực trực tiếp hỏi “ngươi chuẩn bị đưa ta cái gì sao?”
Giáo chủ đại nhân mặt nhăn mày nhíu, lời này nghe như thế nào cũng thấy không được tự nhiên, giống như mình đang lấy lòng hắn? vì thế quay mặt thản nhiên nói “chính là hỏi một chút.”
Tề Bạch nhụt chí, cúi đầu tiếp tục cởi đai lưng “ta muốn cái gì sao…… ta muốn tiền tiêu không hết, muốn tuyệt thế thần công, muốn đại mỹ nữ…… ân…… đại khái liền như vậy đi.”
Hai cái trước y đều có thể lý giải…… nhưng là mỹ nữ? Đông Phương giáo chủ chọn chọn mi, vươn đầu ngón tay đến đai lưng mình gạt nhẹ một cái, cái đai lưng bị tra tấn hồi lâu kia rách thành bốn phiến rơi xuống đất.
Nếu Tề Bạch biết võ công, hắn khẳng định sẽ khiếp sợ giáo chủ có nội lực thâm hậu, đáng tiếc…… hắn không biết……
Tề Bạch liếc mắt xem thường, oán giận nói “ta cũng sắp cởi xong rồi, như thế nào tự dưng làm rách chứ, thực lãng phí.”
Giáo chủ đại nhân không muốn tốn hơi thừa lời, yên lặng cởi quần áo mình, sau đó đem quần áo Tề Bạch xé ra, cả người đã ở trên giường.
Sau một trận mây mưa, Tề Bạch hiếm khi còn thanh tỉnh, ghé vào trên người Đông Phương Bất Bại thở hổn hển nửa ngày, đột nhiên nhớ tới vấn đề vừa rồi Đông Phương Bất Bại còn chưa có trả lời, đưa tay chọc a chọc vai Đông Phương giáo chủ nói “vừa rồi ngươi còn chưa có trả lời ta, người kia ngươi có biết là ai không?”
Đông Phương Bất Bại suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra vấn đề của Tề Bạch, nhíu nhíu mày nói “hỏi hắn làm cái gì?”
“Đó là ai a? hắn vì sao lại đi theo ta?” Tề Bạch bám riết không tha hỏi, tuy rằng thân thể thực mệt, nhưng vừa nghĩ đến người nọ có thể là do Đông Phương Bất Bại phái đi theo dõi hắn liền thấy không thoải mái, trực tiếp hỏi Đông Phương Bất Bại cũng là muốn xem y sẽ trả lời như thế nào, hắn cảm thấy, Đông Phương Bất Bại kiêu ngạo như vậy sẽ không lừa hắn.
Đông Phương Bất Bại nhìn Tề Bạch mắt nhắm mắt mở mệt chết đi mà vẫn còn liên tiếp truy hỏi y, ánh mắt có điểm phức tạp, vỗ vỗ cánh tay hắn nói “hắn là Tần trưởng lão, ngươi trước ngủ đi, có gì ta giúp ngươi tra.”
Tề Bạch ngửa đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, gật gật đầu, mái tóc xù cọ cọ trong lòng người ta, liền ngủ thiếp đi……
Đông Phương Bất Bại chờ Tề Bạch ngủ say, mới lặng lẽ đứng dậy đi đến thư phòng. Ám vệ đem hành tung hai ngày nay của Tề Bạch ghi chép lại đem cấp Đông Phương Bất Bại, cuối cùng nói “tam đường chủ cùng chín vị trưởng lão đều đã lên núi để kịp tham gia đại hội. Chỉ có Cát trưởng lão tối hôm qua có việc quan trọng không thể tham gia đại hội, vội vàng xuống núi.”
————-
Hết chương 14……
Đối với Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại vốn là không nghĩ nhiều. Tuy rằng ta nhốt cha ngươi, đoạt giáo chủ vị của cha ngươi, nhưng dù sao ngươi vẫn là một tiểu cô nương, bản giáo chủ không thèm cùng ngươi so đo. Ngươi vốn như thế nào liền như thế đó. Dù sao ta cũng không có con nối dòng, đến lúc đó giáo chủ vị truyền cho ngươi cũng được. Lại nói y tuy rằng là soán vị, bịt tay trộm chuông là muốn làm một lần, lễ ngộ Nhậm Doanh Doanh, cũng là trấn an giáo chúng. Cho nên y từ sau khi lên làm giáo chủ, đối đãi Nhậm Doanh Doanh vẫn là trước sau như một, chính là theo Nhậm Doanh Doanh càng lúc càng lớn, lại càng trở nên không an phận, khiến cho y có chút phiền……
Đông Phương Bất Bại cũng hiếu kỳ Nhậm Doanh Doanh gặp Tề Bạch có chuyện gì, vì thế liền không lên tiếng, đi theo phía sau nhìn xem, thẳng đến lúc Nhậm Doanh Doanh bộ dáng càng ngày càng không đúng, lúc này mới dở khóc dở cười mở miệng.
Tề Bạch thấy Đông Phương Bất Bại, tâm tình rất phức tạp. Nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại cảm thấy nghẹn khuất, thật muốn cho y một cước cho hả giận, đương nhiên loại chuyện đại nghịch bất đạo này hắn vẫn chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi. Tề Bạch hung hăng trừng Đông Phương Bất Bại một cái, thở phì phì xoay qua không nhìn y, ý là “nhìn xem người của ngươi như thế nào khi dễ ta.”
Đông Phương Bất Bại có chút không thể lý giải, tâm nói, bản giáo chủ là đích thân thay ngươi giải vây, như thế nào còn một bộ thở phì phì? Bất quá hiện tại cũng không phải lúc rối rắm loại chuyện này, Nhậm Doanh Doanh bên kia mặt đều bị dọa trắng bệch……
“Đông Phương thúc thúc~” Nhậm Doanh Doanh chu miệng, mắt liền đỏ lên “thúc thúc đã lâu cũng chưa đến thăm Doanh Doanh, chỉ biết bồi người khác……” Nhậm Doanh Doanh cọ cọ mũi chân, một chút một chút xích lại, túm lấy tay áo Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại sờ sờ cằm, nghĩ rằng, ta đi nhìn ngươi làm cái gì? Trước đây cũng vậy a…… trên mặt lại cười cười nói “về sau đừng bướng bỉnh nữa……”
Nhậm Doanh Doanh thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ không có ý truy cứu, trong lòng buông lỏng, tròng mắt vừa chuyển, làm nũng nói “Doanh Doanh kỳ thật chính là dọa Tề thúc thúc thôi, không nghĩ tới hắn lại sợ hãi như vậy, chả vui gì cả. Đã lâu không gặp Dương thúc thúc, Đông Phương thúc thúc, Dương thúc thúc đi đâu vậy? bảo hắn có thời gian đến chơi với Doanh Doanh đi.”
Tề Bạch một bên sinh khí, một bên buồn cười nghe một lớn một nhỏ đấu pháp. Nghe thế liền ngẩn người, liếc Đông Phương Bất Bại một cái. Tề Bạch đối Nhậm Doanh Doanh về điểm này tự nhiên không để vào mắt, hắn chính là để ý Đông Phương Bất Bại rốt cuộc là nghĩ như thế nào về hắn và Dương Liên Đình.
Đông Phương Bất Bại thần sắc vẫn là thản nhiên, chỉ cười nói “Dương Liên Đình xuống núi làm việc, Doanh Doanh nếu thích hắn, chờ hắn trở lại ta liền bảo hắn đi gặp ngươi.” Xoay mặt nhìn chung quanh nói “thị nữ bên cạnh ngươi đâu? Không phải có vài người sao? Như thế nào lơ là nhiệm vụ, bỏ mặc Thánh cô, bổn tọa cảm thấy không cần thiết phải giữ lại.”
Nói xong mặc kệ Nhậm Doanh Doanh sắc mặt trắng bệch, ngoắc ngón tay, phân phó nói “đưa Thánh cô trở về.” sau đó liếc Tề Bạch một cái nói “đi thôi.” Nói xong xoay người bước đi.
Tề Bạch đi theo phía sau, quay đầu nhìn hai thị vệ hộ tống Nhậm Doanh Doanh rời đi, lại là một trận rối rắm…… này rốt cuộc là bênh vực ta a? bênh vực ta a? bênh vực ta a? khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Hai người đi được vài bước, Tề Bạch đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, như thế nào mình lại đi theo sau mông Đông Phương Bất Bại a? giống như tiểu đệ của y, chết đây!
“A, ngươi không phải đang bế quan sao? Như thế nào lại ở đây?” Tề Bạch chạy lên trước hai bước, nói liên tiếp.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, cũng cảm giác không thích hợp, giống như thật lâu cũng chưa có người dám cùng y đi song song rồi, càng miễn bàn dùng loại ngữ điệu nói chuyện phiếm này nói chuyện với y. Y cũng không trả lời câu hỏi của Tề Bạch, chỉ chậm rãi nói “ngươi gọi bổn tọa là gì?”
Tề Bạch liếc mắt xem thường “ta kêu ngài Đông Phương giáo chủ, làm sao?”
Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày “ngươi cũng không phải người trong thần giáo.”
“Thế bình thường người bên ngoài Nhật Nguyệt Thần Giáo gọi ngươi là gì?” Tề Bạch bĩu môi, làm một bộ dáng ghét bỏ, ngươi nghĩ ta muốn làm giáo chúng ma giáo sao?
Đông Phương Bất Bại không nói, y vẫn là biết, bên ngoài Nhật Nguyệt Thần Giáo không kêu y là Đông Phương giáo chủ thì chính là đại ma đầu.
Tề Bạch nhớ lại một chút tình tiết trong truyện, cũng có chút buồn cười.
Lại nghe Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “tự nghĩ đi, nếu lần sau gọi sai……” Ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ quét trên người Tề Bạch……
Tề Bạch cười không nổi……
Hai người lại là một trận trầm mặc, Tề Bạch nhìn người bên cạnh, thấy y một bộ dáng đăm chiêu, nhịn không được hỏi “ta hình như cũng không đắc tội Nhậm Doanh Doanh, nàng hãm hại ta làm cái gì?” trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại bị người ta hãm hại, Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh giết chết. Nay thấy Nhậm Doanh Doanh, tuy rằng vẫn là một cái tiểu cô nương, tâm tư cũng ngoan độc không thua gì người lớn, trong lòng luôn có chút bất an……
Đông Phương Bất Bại thuận miệng nói “đại khái ngươi dễ hãm hại đi.” Nói xong cao thấp liếc Tề Bạch hai cái, dáng người như cành liễu, biểu tình đều viết ở trên mặt, thoạt nhìn ngốc hồ hồ, quả thật là bộ dáng rất dễ khi dễ.
“Ngươi không có việc gì đừng đi lung tung, ta tìm người dạy võ cho ngươi.” Đông Phương Bất Bại ngẫm lại nói.
Tề Bạch nhãn tình sáng ngời, cũng không chấp Nhậm Doanh Doanh, hưng phấn hỏi “ta lớn như vậy, còn có thể tập võ sao? Ta nghe người ta nói hình như phải học võ từ khi còn nhỏ mới tốt a.” kỳ thật suy nghĩ mà nói, xuyên qua đến thế giới võ hiệp thì phải làm đại hiệp mới là vương đạo a, bênh vực chính nghĩa, trừ bỏ đại ma đầu……
“Cũng không nhất định, chịu khổ chút là được.” Đông Phương Bất Bại ánh mắt mơ hồ, không biết suy nghĩ cái gì liếc Tề Bạch một cái “nếu không chịu được khổ, mỗi ngày đúng giờ luyện tập, cường thân kiện thể cũng được……”
“Chịu khổ……” Tề Bạch có chút rối rắm, hắn là loại người không thích vận động, mỗi tiết thể dục đều phải trốn. Chính là sau này lại làm minh tinh, cũng không đến qua phòng tập thể dục nào. Chính là thiên sinh lệ chất, tuy rằng không có cơ bụng, nhưng thân hình vẫn cân xứng, tướng mạo cũng đẹp.
“Vốn không có cái gì hảo luyện, lại mất công tìm người dạy võ? hay là có loại linh đan diệu dược nào mà ăn một lần có thể tăng vài năm công lực……”
Lần này Đông Phương Bất Bại liếc cũng không thèm liếc một cái, khóe miệng rút trừu, chuyển đề tài nói “đi ăn cơm thôi, ta đói bụng.”
—————
Vẫn là ở trong sương phòng Tề Bạch ăn cơm, ăn xong rồi, Đông Phương Bất Bại rửa tay xúc miệng, đi ngủ. Thấy Tề Bạch còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hờn giận nói “lại đây, cấp bổn tọa thay quần áo.”
Tề Bạch chớp mắt mấy cái, sao lại có cảm giác quen quen vậy ta…… hướng ra ngoài nhìn xem, mặt trời chói lọi. Tề Bạch có điểm ngượng ngùng, vẫn là cúi đầu cọ qua chỗ Đông Phương Bất Bại giúp y cời đai lưng. Tâm nói đám người cổ đại này so với hắn người hiện đại còn muốn hào phóng hơn……
Đang nghĩ như vậy, lại đột nhiên nhớ tới một việc. Hắn một bên cởi đai lưng Đông Phương Bất Bại, một bên làm bộ như lơ đãng hỏi “ngày hôm qua lúc ra ngoài, hình như có người đi theo ta, còn thực chán ghét bộ dáng của ta. Người kia thực khôi ngô, tính cách hỏa bạo……ừm…… ngươi có biết là ai không?”
Đông Phương Bất Bại nhìn ngón tay Tề Bạch túm lấy thắt lưng mình cởi ra, càng cởi càng loạn, nhíu mày, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Từ sau khi Dương Liên Đình đi theo mình, liền cho gã làm tổng quản. Nay cho Tề Bạch làm cái gì thì tốt đây?
Hai người chiều cao không hơn kém nhiều lắm, Đông Phương Bất Bại cao hơn một cái đầu, bởi vì đứng rất gần, hơi cúi đầu liền có thể thấy xương quai xanh của Tề Bạch, thực khiêu gợi lấp ló trong cổ áo. Đông Phương Bất Bại đem tóc mai Tề Bạch vén ra sau tai, ôn nhu nói “ngươi có…… muốn gì không?”
Ân? Tề Bạch khó hiểu ngẩng đầu, thực trực tiếp hỏi “ngươi chuẩn bị đưa ta cái gì sao?”
Giáo chủ đại nhân mặt nhăn mày nhíu, lời này nghe như thế nào cũng thấy không được tự nhiên, giống như mình đang lấy lòng hắn? vì thế quay mặt thản nhiên nói “chính là hỏi một chút.”
Tề Bạch nhụt chí, cúi đầu tiếp tục cởi đai lưng “ta muốn cái gì sao…… ta muốn tiền tiêu không hết, muốn tuyệt thế thần công, muốn đại mỹ nữ…… ân…… đại khái liền như vậy đi.”
Hai cái trước y đều có thể lý giải…… nhưng là mỹ nữ? Đông Phương giáo chủ chọn chọn mi, vươn đầu ngón tay đến đai lưng mình gạt nhẹ một cái, cái đai lưng bị tra tấn hồi lâu kia rách thành bốn phiến rơi xuống đất.
Nếu Tề Bạch biết võ công, hắn khẳng định sẽ khiếp sợ giáo chủ có nội lực thâm hậu, đáng tiếc…… hắn không biết……
Tề Bạch liếc mắt xem thường, oán giận nói “ta cũng sắp cởi xong rồi, như thế nào tự dưng làm rách chứ, thực lãng phí.”
Giáo chủ đại nhân không muốn tốn hơi thừa lời, yên lặng cởi quần áo mình, sau đó đem quần áo Tề Bạch xé ra, cả người đã ở trên giường.
Sau một trận mây mưa, Tề Bạch hiếm khi còn thanh tỉnh, ghé vào trên người Đông Phương Bất Bại thở hổn hển nửa ngày, đột nhiên nhớ tới vấn đề vừa rồi Đông Phương Bất Bại còn chưa có trả lời, đưa tay chọc a chọc vai Đông Phương giáo chủ nói “vừa rồi ngươi còn chưa có trả lời ta, người kia ngươi có biết là ai không?”
Đông Phương Bất Bại suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra vấn đề của Tề Bạch, nhíu nhíu mày nói “hỏi hắn làm cái gì?”
“Đó là ai a? hắn vì sao lại đi theo ta?” Tề Bạch bám riết không tha hỏi, tuy rằng thân thể thực mệt, nhưng vừa nghĩ đến người nọ có thể là do Đông Phương Bất Bại phái đi theo dõi hắn liền thấy không thoải mái, trực tiếp hỏi Đông Phương Bất Bại cũng là muốn xem y sẽ trả lời như thế nào, hắn cảm thấy, Đông Phương Bất Bại kiêu ngạo như vậy sẽ không lừa hắn.
Đông Phương Bất Bại nhìn Tề Bạch mắt nhắm mắt mở mệt chết đi mà vẫn còn liên tiếp truy hỏi y, ánh mắt có điểm phức tạp, vỗ vỗ cánh tay hắn nói “hắn là Tần trưởng lão, ngươi trước ngủ đi, có gì ta giúp ngươi tra.”
Tề Bạch ngửa đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, gật gật đầu, mái tóc xù cọ cọ trong lòng người ta, liền ngủ thiếp đi……
Đông Phương Bất Bại chờ Tề Bạch ngủ say, mới lặng lẽ đứng dậy đi đến thư phòng. Ám vệ đem hành tung hai ngày nay của Tề Bạch ghi chép lại đem cấp Đông Phương Bất Bại, cuối cùng nói “tam đường chủ cùng chín vị trưởng lão đều đã lên núi để kịp tham gia đại hội. Chỉ có Cát trưởng lão tối hôm qua có việc quan trọng không thể tham gia đại hội, vội vàng xuống núi.”
————-
Hết chương 14……
Bình luận truyện