Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản
Chương 60: Kết cục
Tề Bạch và hai miếng cơm, chợt nghe thị vệ ngoài cửa cung kính nói “giáo chủ!”
Sau đó cửa bị đẩy ra, giáo chủ đại nhân thi thi nhiên nhiên tiến vào.
Tề Bạch trộm nhìn sắc mặt giáo chủ đại nhân, thần sắc thản nhiên, cũng không giống như đang tức giận……
Đang nghĩ, lại thấy giáo chủ nhìn mình, lông mi vi chọn, liền hơn chút hương vị sâu xa khó hiểu……
Tề Bạch nháy mắt mấy cái, tươi cười đầy mặt sấn đến, chen vào trong lòng giáo chủ đại nhân, tội nghiệp nói “Đông Phương…… ta tỉnh lại không thấy ngươi đâu, còn tưởng ngươi lại đi bế quan rồi……” lời vừa nói ra, chính mình cũng toàn thân nổi da gà……
Tề Bạch chà xát chà xát cánh tay, không ngừng nịnh nọt nói “…… ngươi cũng không biết là lúc ngươi không ở đó, ta nhớ ngươi bao nhiêu đâu……”
Giáo chủ đại nhân quả nhiên đưa tay ôm lấy hắn…… Tề Bạch đắc ý hé miệng cười, ôm cũng ôm rồi, nhìn ngươi thế nào vẫn sinh khí vậy……
“Rất nhớ ta sao?” giáo chủ đại nhân hỏi.
“Đúng vậy, nhớ muốn chết……” Tề Bạch rúc vào trong lòng giáo chủ đại nhân cọ cọ……
“Nhớ thế nào?” giáo chủ đại nhân thản nhiên nói.
“Ách……” Tề Bạch nhìn nhìn giáo chủ đại nhân, cảm thấy có chút không thích hợp ni……
Giáo chủ đại nhân thực bình tĩnh buông người trong lòng ra, liếc Tề Bạch một cái, tao nhã phất phất tay áo, nhưng hình như trên ống tay áo kia cũng không có chút bụi nào thì phải……
Tề Bạch trừng mắt, đây là khiêu khích trắng trợn a…… bất quá, bản công tử chính là không tức giận, tuyệt đối không cho ngươi có cơ hội phát tác ~
Tề Tiểu Bạch không mặt không mũi sấn tới, chẳng những sấn tới, cái miệng bóng nhẫy còn hôn lên gương mặt trắng nõn của giáo chủ đại nhân một cái, lưu lại một dấu vết bóng nhẫy lóe lên……
Cuối cùng, còn cười hì hì nói “Đông Phương, ngươi xem ta nhớ ngươi thế nào a~”
Giáo chủ đại nhân đẩy Tề Bạch đang dính lấy mình ra, ghét bỏ dùng khăn tay lau mặt, lại lấy khăn lau miệng cho Tề Bạch……
Tề Bạch một bên ngẩng mặt cho giáo chủ đại nhân lau miệng, một bên ngạo kiều vểnh vểnh cái đuôi lên, tâm nói sớm biết ngươi là hổ giấy mà ~
Lại nghe giáo chủ đại nhân thản nhiên nói “sau đó thì sao?”
? Sau đó……
Giáo chủ đại nhân tao nhã buông khăn, bàn tay thon dài trắng nõn giơ lên trước mặt Tề Tiểu Bạch hoạt động một chút cổ tay cùng các đốt ngón tay……
Tề Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng……
Chỉ thấy giáo chủ đại nhân ánh mắt dừng ở dưới eo của hắn, ở cái chỗ vừa cong vừa vểnh vừa mượt mà ngắt một cái, nói “nếu ngươi “nhớ” xong rồi, liền cùng bổn tọa thảo luận một chút vấn đề “tình nhân giáo chủ” đi……”
Tề Tiểu Bạch nhớ tới lần trước bị giáo huấn…… đỏ mặt sờ sờ mông, rối rắm nói “kỳ thật…… ta còn chưa “nhớ” xong……”
……….
Một cái “nhớ” này, một phát thẳng đến qua ngọ……
Tề Tiểu Bạch vẻ mặt xanh xao từ trong chăn thò ra, suy yếu nói “Đông Phương…… ta đói……”
Giáo chủ đại nhân khóe miệng vểnh vểnh lên nói “kỳ thật bổn tọa ăn cũng chưa được no……”
Tề Tiểu Bạch lệ rơi đầy mặt nói “ta thật sự đói bụng……” bụng cũng thực thức thời kêu lên một tiếng……
……..
Giáo chủ đại nhân vẫn là thực chiếu cố con thỏ nhà mình, dù sao thì cũng chỉ có uy no con thỏ này, tính phúc của mình mới được bảo đảm.
Vì thế sai người kê một cái bàn nhỏ lên giường, sai người bưng đồ ăn lên, còn thực săn sóc Tề Bạch gắp cho đũa rau……
Chờ đến lúc Tề Bạch lau lau miệng ăn no rồi, giáo chủ đại nhân nói “tốt lắm, chúng ta lại tiếp tục thảo luận “tình nhân giáo chủ” kia đi……”
Tề Bạch chỉ vào giáo chủ đại nhân, bi phẫn nói “ngươi có biết hay không vừa ăn cơm xong không thể kịch liệt vận động……”
? Giáo chủ đại nhân chọn chọn mi……
Tề Bạch vô cùng đau đớn nói “dù sao cũng cả một buổi sáng rồi…… ta chính là muốn ngươi…… cũng động không nổi a……” nói xong, còn thực thương tâm nói “ngươi khi dễ người!”
Tề Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng nhìn giáo chủ đại nhân nói “ta mặc kệ, ta muốn đi ngủ…… cùng lắm thì ngày mai tiếp tục nhớ ngươi……”
Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu “ngươi nếu khi dễ ta, ta sẽ không để ý ngươi……”
Nói thì rất khí thế, ánh mắt lại tội nghiệp…….
“Ngươi trước tiên ngủ đi……” giáo chủ đại nhân thở dài, cái này thật sự là không còn cách nào khác……
Tề Bạch thắng lợi chui vào trong ổ chăn……
Hít một hơi, tâm nói, cuối cùng cũng qua rồi……
……
Giáo chủ đại nhân nếu đã xuất quan, tự nhiên là không có lí do gì tiếp tục ở lại Đông phủ nữa.
Hơn nữa Thiếu Lâm Tự còn để lại vài hòa thượng ở Hàng Châu, cùng với ở chỗ này cho bọn họ phát hiện sơ hở, chẳng thà đổi thân phận dời đi, bọn người kia ở đây một thời gian không phát hiện gì khác thường, tự nhiên sẽ tan. Huống chi cũng không thể để Đông công tử ở mãi trong thư các được.
Chỉ là có một vài vấn đề cần phải giải quyết một chút, đầu tiên chính là báo chí.
Tề Bạch lúc trước làm báo chỉ dùng danh nghĩa Đông Phủ, hơn nữa cũng không biết có thể hay không hoàn thành, cho nên cũng không chuyên môn thiết lập phòng làm việc, chỉ làm ngay tại viện của Đông phủ.
Sau đó báo chí lại nổi tiếng, trong viện cũng náo nhiệt hẳn lên. Thường thường có người võ lâm tìm tới cửa, người biết chút cấp bậc lễ nghĩa thì khách khách khí khí gõ cửa cầu kiến, tên nào không câu nệ tiểu tiết thì lại trực tiếp trèo tường.
Cứ thế mãi, quả thực là quấy rầy cuộc sống trong Đông Phủ.
Tề Bạch cùng giáo chủ đại nhân đã thương lượng, có thể hỏi mua lại cái viện tử đó, chuyên môn làm phòng báo chí.
Giáo chủ đại nhân khí thế nói “nếu muốn làm báo chỉ, cũng đừng làm quy mô nhỏ như vậy. Thế này đi…… nếu bổn tọa ở khắp các nơi đều có sản nghiệp, mỗi nơi cũng nên mở một phòng làm việc báo chí đi. Cùng sản nghiệp của bổn tọa, như vậy có cái gì phiền toái có thể giúp ngươi giải quyết. Hơn nữa nếu đã muốn lấy danh nghĩa Đông phủ xây dựng, còn có thể lấy danh nghĩa Đông phủ đi đến quan phủ các nơi, có quan phủ bảo hộ, cũng có thể bớt chút phiền toái……” giáo chủ đại nhân lại nghĩ, dứt khoát nói “ngươi hai ngày này nghĩ chương trình đi, xem các phòng làm việc cần an bài bao nhiêu người, hoạt động như thế nào.”
Tề Bạch bị nói là hẹp hòi yên lặng lui xuống nghĩ chương trình…… bất quá suy nghĩ một chút chính mình sẽ trở thành ông trùm ngành truyền thông cổ đại, vẫn là vô cùng sung sướng……
Thứ hai chính là Nhậm Ngã Hành bị nhốt ở Tây Hồ.
Lúc Tề Bạch suy nghĩ thật lâu, cùng giáo chủ đại nhân nghiêm túc nói “chúng ta đi Tây hồ, giết Nhậm Ngã Hành đi.”, giáo chủ đại nhân không có giật mình, chính là trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu.
Lúc trước đến Hàng Châu, cũng là vì Tề Bạch đề cập đến Nhậm Ngã Hành. Tuy rằng lúc ấy hắn chỉ nói y có một kiếp nạn sinh tử, ở phía đông nam, nơi có nước……
Nhưng trực giác của giáo chủ đại nhân cho rằng, Tề Bạch nói đến chính là Nhậm Ngã Hành.
Hơn nữa, đem Nhậm Ngã Hành nói thành kiếp nạn sinh tử của y…… giáo chủ đại nhân thực mẫn cảm cảm thấy Tề Bạch đối Nhậm Ngã Hành, tựa hồ là thái độ xử trí cho thống khoái.
Cho nên y mới chủ động nói muốn tới Hàng Châu kiểm toán, kỳ thật kiểm toán loại sự tình này giao cho Trung Thúc là được rồi, cần gì y một cái giáo chủ ra mặt.
Y khẳng định tự mình đi một chuyến, đơn giản là muốn xem Tề Bạch rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chính là một đường đi tới, đến hiện tại, Tề Bạch rốt cuộc có tính toán gì không, tựa hồ đã không còn quan trọng nữa.
…….
Tề Bạch kinh ngạc nói “ngươi không kỳ quái vì sao ta biết Nhậm Ngã Hành sao?”
Giáo chủ đại nhân nói “kỳ quái, nhưng là…… ngươi sẽ nói với bổn tọa sao?” Ở chung lâu như vậy, giáo chủ đại nhân cũng nhìn ra, Tề Bạch ở trước mặt y cơ hồ là không bố trí phòng vệ, nếu muốn nói với y, thì đã nói từ lâu rồi. Có thể vẫn chịu đựng không nói, hẳn là có cái gì cố kỵ không thể nói.
Tề Bạch trầm mặc, không phải là hắn không chịu nói, chính là không biết nói như thế nào, chẳng lẽ nói cho giáo chủ đại nhân rằng y là một nhân vật trong tiểu thuyết? chẳng lẽ nói cho y, y ở trong truyện kết cục có bao nhiêu thảm?
Cho dù giáo chủ đại nhân chịu tin hắn, hắn cũng không nguyện nói ra rồi làm tổn hại chút kiêu ngạo của giáo chủ đại nhân……
Có lẽ là vì Tề Bạch biểu tình quá khó khăn, giáo chủ đại nhân đột nhiên xoa xoa tóc Tề Bạch, thở dài nói “quên đi, không thể nói thì không cần nói…… bổn tọa có thể đợi đến ngày ngươi có thể nói.” Cho dù vĩnh viễn cùng không thể nói ra, chỉ cần Tề Bạch luôn ở bên cạnh mình là tốt rồi……
Tề Bạch đỏ mắt, kéo tay áo giáo chủ đại nhân nói “Đông Phương, ngươi phải tin ta, tuy rằng ta không thể nói cho ngươi biết vì sao ta biết Nhậm Ngã Hành, nhưng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, nếu không giết lão sớm, sớm muộn gì lão cũng giết ngươi.”
Giáo chủ đại nhân đem Tề Bạch ôm vào trong ngực, ôn nhu nói “ta tin ngươi!” ba chữ nói ra, chỉ có chính y biết phân lượng của những lời này…… ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại đa nghi cùng tâm ngoan đã thành bản tính, vô luận là đối Đồng Bách Hùng ủng hộ y đi lên giáo chủ vị, hay là tâm phúc thủ hạ Trung Thúc, hay là thị vệ bên người Đông Dũng, y chính là tin chín phần, cũng vẫn còn một phần nghi vấn.
Chỉ có Tề Bạch trước mắt, giống như mơ xuất hiện bên người y, sét đánh không kịp bưng tai tiến vào lòng y, bất quá ngẳn ngủi mấy tháng, lại giống như thân cận đến dung nhập vào cốt nhục, nếu phải tách ra tâm can sẽ vô cùng đau đớn. Cho nên lúc trước Tề Bạch hướng y thẳng thắn thành khẩn nói ra thân thế, y mặc dù trong lòng còn nghi vấn, cũng không còn tiếp tục miệt mài theo đuổi.
Đơn giản là……
Bước về phía trước từng bước, nhiều loại hoa giống như cẩm, trời cao biển rộng.
Lui về sau từng bước, như rơi xuống vực sâu, huyết nhục mơ hồ.
Giáo chủ đại nhân nhắm mắt lại, bổn tọa…… lại có thể nào không tin……
————-
Lúc Đông Phương Bất Bại đi giết Nhậm Ngã Hành, không có cho Tề Bạch đi theo.
Nhìn địa lao âm u, con người bị xích sắt khóa lại, mất tự nhiên cuộn mình trên mặt đất, cả người bẩn hề hề kia, Đông Phương Bất Bại không khỏi có vài phần giật mình……
Người này từng đứng trên Thành Đức điện, sừng sững như núi, không ai bì nổi.
Người này cũng từng vỗ vai y, nói với y y là người có tài, việc trong giáo còn phải nhờ y phân ưu.
Người này cũng từng tâm ngoan thủ lạt, một giây trước còn thành thật với nhau, giây tiếp theo đã ngoan hạ sát thủ, làm y sợ.
Cho nên cuối cùng y đem hắn lật đổ giáo chủ vị, chính mình ngồi lên.
Muốn nói lý do…… trừ bỏ quyền lợi, đại khái cũng là vì không muốn người khác khống chế sinh tử của mình đi…… thật giống như trên đỉnh đầu lúc nào cũng đặt sẵn một thanh kiếm vậy……
“Đông-Phương-Bất-Bại” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào, Nhậm Ngã Hành đã thẳng thắn đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn y “ngươi đồ phản đồ, còn có mặt mũi đến gặp bổn tọa!”
Đông Phương Bất Bại bật cười, Nhật Nguyệt Thần Giáo không thể so với đám danh môn chính phái, có lẽ là bị người gọi là ma giáo đã lâu, người trong giáo cũng hơn vài phần ma tính. Làm việc thiếu vài phần đạo đức, đều là làm theo ý mình, nhược nhục cường thực.
Nhậm Ngã Hành thân là giáo chủ có thể giết người không lý do, y thân là giáo chúng, tự nhiên cũng có thể tùy tâm sở dục soán vị.
Huống chi lúc trước y quyết định soán vị, Nhậm Ngã Hành không phải đối y không có đề phòng, chính là y sớm một bước, hắn muộn một bước thôi.
Đã là thắng làm vua thua làm giặc, nay lại nói phản đồ hay không phản đồ, thật sự là không có ý nghĩa.
“Ta tới giết ngươi.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói “ngươi sợ sao? Sợ đến mức phải ngay lập tức giết chết bổn tọa mới an tâm?”
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, thản nhiên nói “ta nhớ rõ lúc trước ngươi từng nói một câu…… ngươi nói ta tương lai không có kết cục tốt, cho nên ta lưu cho ngươi một mạng, cho ngươi xem cuối cùng ta sẽ có kết cục như thế nào……” người khác soán vị thành công, hết thảy mới là bắt đầu, đối với y mà nói, lại như một hồi kết thúc…… giống như mất hết động lực lúc trước, trong lúc nhất thời không có cảm giác vui sướng khi thành công, mà lại cảm thấy vắng vẻ……
Nhậm Ngã Hành nghiến răng nghiến lợi nói y không có kết cục tốt…… y cũng rất muốn xem chính mình tương lai sẽ có kết cục gì…… chính là y vô khiên vô quải lẻ loi một mình, vô luận kết cục của y là tốt hay xấu, đối với người khác mà nói, bất quá là một cái tin đồn thú vị mà thôi……
Nhất thời sầu não, liền để lại cho Nhậm Ngã Hành một mạng, nhốt hắn ở Tây hồ.
Nhậm Ngã Hành ngẩn người, quả thật không rõ vì cái gì y lại lưu lại cho hắn một mạng, còn âm thầm cười nhạo y như nữ nhân, làm việc cũng lòng dạ đàn bà…… không nghĩ tới cùng là vì nguyên nhân này……
“Bất quá…… ta hiện tại có thể nói cho ngươi biết…… kết cục cuối cùng của ta sẽ tốt lắm…… tốt lắm……” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói, y nếu đã gặp gỡ Tề Bạch, yêu Tề Bạch, như vậy đến cuối cùng cũng là phải cùng Tề Bạch chết chung một chỗ, kết cục này đối với y đã là tốt lắm rồi.
“Cho nên, ngươi đã có thể chết.”
Lời nói thản nhiên ra khỏi miệng, Nhậm Ngã Hành trong lòng lại mạnh mẽ nhảy dựng, hắn biết Đông Phương Bất Bại lần này là thật sự chuẩn bị giết hắn…… mà hắn…… thật sự không muốn chết……
Hắn tuy rằng bị nhốt, nhưng võ công vẫn còn, chỉ cần có thể thoát ra, hắn tin tưởng có thể đem những gì mất đi đoạt lại toàn bộ……
“Đông Phương.” Nhậm Ngã Hành đột nhiên nói “ngươi còn nhớ hay không lúc ngươi mới nhập giáo? Bổn tọa liếc mắt liền thấy ngươi là người có tài, ngươi quả thật cũng giúp bổn tọa rất nhiều……” Nhậm Ngã Hành thở dài nói “nay nhớ lại, thật khiến cho người ta buồn bã……”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày không nói.
Nhậm Ngã Hành lại nói “được làm vua thua làm giặc đạo lý này ta hiểu được, ngươi muốn giết ta cũng là đương nhiên. Chính là ta bị nhốt ở cái nhà tù tăm tối này lâu như vậy, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Ngươi có thể hay không trước khi ta chết cùng ta nói chuyện? ngươi…… có thể hay không đến gần chút?” nếu Đông Phương Bất Bại có thể đến gần chút, hắn ra sức một chút, không hẳn không có hy vọng đào tẩu……
Đông Phương Bất Bại nhìn hai mắt Nhậm Ngã Hành, thản nhiên nói “không cần phải……”
————
Giáo chủ đại nhân giết Nhậm Ngã Hành, lúc trở lại Đông phủ, Tề Bạch đang ngồi trong phòng, cẩm bút lông ngẩn người.
Thấy giáo chủ đại nhân trở về vội hỏi “hắn…… đã chết sao?”
Giáo chủ đại nhân không khỏi lắc lắc đầu, tâm nói cho dù Nhậm Ngã Hành trốn được, cũng không cần sợ hãi như vậy…… có thể hay không tin tưởng bổn tọa chút a…… nhưng nhìn Tề Bạch sốt ruột, vẫn là thở dài nói “yên tâm đi, có ngươi ở đây, bổn tọa vẫn là thực tích mệnh……”
Tề Bạch thế này mới thả lỏng người, nghĩ nghĩ lời giáo chủ đại nhân, còn nghiêm túc hỏi “vậy ngươi phải nhớ kỹ, vô luận thế nào cũng không thể bỏ lại ta một mình.”
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại ôm Tề Bạch, thanh âm nhẹ nhưng kiên định nói “đời này sẽ chết cùng một chỗ……”
————
Xử lý xong chuyện Nhậm Ngã Hành, phòng làm việc của [giang hồ tạp thính] ở khắp cả nước cũng đang chuẩn bị.
Chưởng quầy Tề Bạch đang sắp xếp chương trình cùng giáo chủ đại nhân không làm việc đàng hoàng bỏ bê giáo vụ bắt đầu thảo luận hành trình tiếp theo.
Tề Bạch nói “chúng ta đi Thiểm Tây đi.” Nay Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên đều đã trừ bỏ, người muốn giết Đông Phương Bất Bại chỉ còn hai người là Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung. Lúc này Nhậm Doanh Doanh chỉ là một tiểu cô nương trên dưới mười tuổi, Lệnh Hồ Xung cũng không lớn hơn bao nhiêu, Tề Bạch tự nhiên là không hạ thủ.
Huống chi hai người này sở dĩ muốn giết Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh là vì lão cha Nhậm Ngã Hành của nàng, Lệnh Hồ Xung lại là vì Nhậm Doanh Doanh.
Nay không còn lý do, nói vậy
Hai người này cũng không thể làm gì.
Nhậm Doanh Doanh tiểu cô nương kia hắn phải cẩn thận quan sát, chờ nàng đến tuổi liền nghĩ biện pháp đem nàng gả đi thật xa……
Về phần Lệnh Hồ Xung sao, người này kỳ thật rất tình trọng nghĩa, đối ma giáo cũng không quá bài xích, nhưng lại là một tên không hay ho gì…… chẳng bằng trước tìm cơ hội kết giao một phen, đem phản động nảy sinh bóp chết từ trong nôi……
Tề Bạch nghĩ xong xuôi rồi, đáng tiếc giáo chủ đại nhân lại không nguyện ý……
“Không được, đi Tứ Xuyên!” giáo chủ đại nhân trảm đinh chặt sắt nói.
“Tứ Xuyên……” Tề Bạch ngẩng đầu nghĩ nghĩ, tựa hồ Thanh Thành phái ở tại Tứ Xuyên, bất quá một môn phái như vậy tựa hồ không đáng giá giáo chủ đại nhân ba ba đuổi theo đi……
“Vì sao muốn đi Tứ Xuyên a?” Tề Bạch hiếu kỳ hỏi.
Giáo chủ đại nhân do dự một chút, vẫn là nói “bổn tọa muốn đi xem Đoàn Tụ Môn.”
Tề Bạch 囧, căm giận nói “không được, ta tuyệt đối không đi Tứ Xuyên, ta muốn đi Thiểm Tây!”
Giáo chủ đại nhân nhíu mày nói “ngươi không phải là muốn làm hiệp khách sao? Ngươi không phải muốn đem bổn tọa theo ma giáo ma đầu trung liền đi ra sao? Ngay cả một con gà đều trói không được, ngươi như thế nào làm đại hiệp? muốn luyện hảo võ công, liền ngoan ngoãn cùng bổn tọa đi Tứ Xuyên!”
Tề Bạch bĩu bĩu môi nói “…… kia cũng phải có công phu khác có thể luyện đi……”
“Có……” giáo chủ đại nhân ngoắc ngoắc tay, kêu một thủ vệ lên nói “ngươi nói với hắn, các ngươi luyện công như thế nào.”
Thị vê giơ ngón tay nói “lúc mới học, trên người phải đeo bao cát ít nhất hai mươi cân (10kg), mỗi buổi sáng đứng trung bình tấn hai lần, đánh quyền hai lần, mỗi lần một canh giờ. Buổi chiều hai lần luyện đối đánh, mỗi lần một canh giờ. Từ lúc theo bên người giáo chủ, lúc đang trực buổi sáng đứng tấn nửa canh giờ, nửa canh giờ đánh quyền, một canh giờ đối đánh. Lúc không trực ban, trừ những cái trên ra thì phải đeo thêm bao cát bốn mươi cân……”
Giáo chủ đại nhân liếc con thỏ nhà mình một cái, thản nhiên nói “làm được sao? Làm được thì đi Thiểm Tây, không làm được liền cùng bổn tọa đi Tứ Xuyên……”
Tề Bạch lau mồ hôi, tâm nói đừng nói là đứng trung bình tấn hai tiếng, chính là nửa tiếng cũng đều đứng tàn ta rồi…… nhưng là……
Tề Tiểu Bạch nói “ta không học công phu không được sao, ta không làm đại hiệp, ta muốn đi Thiểm Tây……”
Giáo chủ đại nhân liếc cũng không thèm liếc Tề Bạch một cái, phân phó Trung Thúc “chuẩn bị xe, đi Tứ Xuyên!” Trung Thúc vui vẻ tiêu sái rời đi.
Tề Bạch bi phẫn nói “ngươi khi dễ người, đồ độc tài!”
Bổn tọa chính là độc tài…… thì làm sao! Ai bảo ngươi mỗi ngày cho bổn tọa ăn không đủ no!
Giáo chủ mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp đem Tề Bạch đóng gói vứt lên xe.
Xe ngựa một đường vô cùng náo nhiệt chạy thẳng tới Tứ Xuyên, Đông lão gia đi tiễn nhìn xe ngựa xa xa rời đi, lắc đầu nở nụ cười “tuổi trẻ thật tốt a……”
Đông lão gia chắp tay sau lưng lắc lư trở về, xe ngựa phía sau càng lúc càng xa, chỉ còn lại một bóng đen nho nhỏ……
Nhưng là…… chuyện xưa của bọn họ vẫn còn tiếp tục, hơn nữa, nhất định sẽ có kết cục tốt đẹp a~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta mất tích hai ngày, rốt cục cũng trở lại a~
Hơn nữa, ta quyết định đem thiên văn này kết thúc tại đây~
Tuy rằng vốn chuẩn bị viết bọn họ đi Tứ Xuyên sau lại về Hắc Mộc Nhai…… chính là chỉ sợ nếu viết thế thì lại thêm hai mươi chương nữa mất……
Hơn nữa viết tới đây, tình cảm của giáo chủ cùng Tề Bạch cũng viên mãn rồi.
Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Ngã Hành đều đã chết, Tề Bạch lại làm ra một cái báo chí, nói vậy nguy cơ của giáo chủ đại nhân cũng giải quyết tốt lắm. Đơn giản liền kết thúc đi…..
Sau này còn mấy cái ngoại truyện, nay xác định cái thứ nhất là Đoàn Tụ Môn, dù sao lúc trước làm phục bút, chỗ này không viết một chút cũng không được.
Còn có một cái là kết cục của Dương Liên Đình.
Kỳ thật còn muốn viết cái ngoại truyện Nhậm Doanh Doanh, bất quá ta không thích nàng lắm, kết cục của nàng cùng chính văn không quan hệ.
Về phần sinh tử cùng tiểu jj dài ra, nếu người xem không nhiều lắm…… ta liền nhàn hạ…… bỏi vì ta cũng thực lười a……
Cuối cùng, cám ơn mọi người một đường ủng hộ a~
—————–
Hết thật rồi……
Sau đó cửa bị đẩy ra, giáo chủ đại nhân thi thi nhiên nhiên tiến vào.
Tề Bạch trộm nhìn sắc mặt giáo chủ đại nhân, thần sắc thản nhiên, cũng không giống như đang tức giận……
Đang nghĩ, lại thấy giáo chủ nhìn mình, lông mi vi chọn, liền hơn chút hương vị sâu xa khó hiểu……
Tề Bạch nháy mắt mấy cái, tươi cười đầy mặt sấn đến, chen vào trong lòng giáo chủ đại nhân, tội nghiệp nói “Đông Phương…… ta tỉnh lại không thấy ngươi đâu, còn tưởng ngươi lại đi bế quan rồi……” lời vừa nói ra, chính mình cũng toàn thân nổi da gà……
Tề Bạch chà xát chà xát cánh tay, không ngừng nịnh nọt nói “…… ngươi cũng không biết là lúc ngươi không ở đó, ta nhớ ngươi bao nhiêu đâu……”
Giáo chủ đại nhân quả nhiên đưa tay ôm lấy hắn…… Tề Bạch đắc ý hé miệng cười, ôm cũng ôm rồi, nhìn ngươi thế nào vẫn sinh khí vậy……
“Rất nhớ ta sao?” giáo chủ đại nhân hỏi.
“Đúng vậy, nhớ muốn chết……” Tề Bạch rúc vào trong lòng giáo chủ đại nhân cọ cọ……
“Nhớ thế nào?” giáo chủ đại nhân thản nhiên nói.
“Ách……” Tề Bạch nhìn nhìn giáo chủ đại nhân, cảm thấy có chút không thích hợp ni……
Giáo chủ đại nhân thực bình tĩnh buông người trong lòng ra, liếc Tề Bạch một cái, tao nhã phất phất tay áo, nhưng hình như trên ống tay áo kia cũng không có chút bụi nào thì phải……
Tề Bạch trừng mắt, đây là khiêu khích trắng trợn a…… bất quá, bản công tử chính là không tức giận, tuyệt đối không cho ngươi có cơ hội phát tác ~
Tề Tiểu Bạch không mặt không mũi sấn tới, chẳng những sấn tới, cái miệng bóng nhẫy còn hôn lên gương mặt trắng nõn của giáo chủ đại nhân một cái, lưu lại một dấu vết bóng nhẫy lóe lên……
Cuối cùng, còn cười hì hì nói “Đông Phương, ngươi xem ta nhớ ngươi thế nào a~”
Giáo chủ đại nhân đẩy Tề Bạch đang dính lấy mình ra, ghét bỏ dùng khăn tay lau mặt, lại lấy khăn lau miệng cho Tề Bạch……
Tề Bạch một bên ngẩng mặt cho giáo chủ đại nhân lau miệng, một bên ngạo kiều vểnh vểnh cái đuôi lên, tâm nói sớm biết ngươi là hổ giấy mà ~
Lại nghe giáo chủ đại nhân thản nhiên nói “sau đó thì sao?”
? Sau đó……
Giáo chủ đại nhân tao nhã buông khăn, bàn tay thon dài trắng nõn giơ lên trước mặt Tề Tiểu Bạch hoạt động một chút cổ tay cùng các đốt ngón tay……
Tề Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng……
Chỉ thấy giáo chủ đại nhân ánh mắt dừng ở dưới eo của hắn, ở cái chỗ vừa cong vừa vểnh vừa mượt mà ngắt một cái, nói “nếu ngươi “nhớ” xong rồi, liền cùng bổn tọa thảo luận một chút vấn đề “tình nhân giáo chủ” đi……”
Tề Tiểu Bạch nhớ tới lần trước bị giáo huấn…… đỏ mặt sờ sờ mông, rối rắm nói “kỳ thật…… ta còn chưa “nhớ” xong……”
……….
Một cái “nhớ” này, một phát thẳng đến qua ngọ……
Tề Tiểu Bạch vẻ mặt xanh xao từ trong chăn thò ra, suy yếu nói “Đông Phương…… ta đói……”
Giáo chủ đại nhân khóe miệng vểnh vểnh lên nói “kỳ thật bổn tọa ăn cũng chưa được no……”
Tề Tiểu Bạch lệ rơi đầy mặt nói “ta thật sự đói bụng……” bụng cũng thực thức thời kêu lên một tiếng……
……..
Giáo chủ đại nhân vẫn là thực chiếu cố con thỏ nhà mình, dù sao thì cũng chỉ có uy no con thỏ này, tính phúc của mình mới được bảo đảm.
Vì thế sai người kê một cái bàn nhỏ lên giường, sai người bưng đồ ăn lên, còn thực săn sóc Tề Bạch gắp cho đũa rau……
Chờ đến lúc Tề Bạch lau lau miệng ăn no rồi, giáo chủ đại nhân nói “tốt lắm, chúng ta lại tiếp tục thảo luận “tình nhân giáo chủ” kia đi……”
Tề Bạch chỉ vào giáo chủ đại nhân, bi phẫn nói “ngươi có biết hay không vừa ăn cơm xong không thể kịch liệt vận động……”
? Giáo chủ đại nhân chọn chọn mi……
Tề Bạch vô cùng đau đớn nói “dù sao cũng cả một buổi sáng rồi…… ta chính là muốn ngươi…… cũng động không nổi a……” nói xong, còn thực thương tâm nói “ngươi khi dễ người!”
Tề Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng nhìn giáo chủ đại nhân nói “ta mặc kệ, ta muốn đi ngủ…… cùng lắm thì ngày mai tiếp tục nhớ ngươi……”
Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu “ngươi nếu khi dễ ta, ta sẽ không để ý ngươi……”
Nói thì rất khí thế, ánh mắt lại tội nghiệp…….
“Ngươi trước tiên ngủ đi……” giáo chủ đại nhân thở dài, cái này thật sự là không còn cách nào khác……
Tề Bạch thắng lợi chui vào trong ổ chăn……
Hít một hơi, tâm nói, cuối cùng cũng qua rồi……
……
Giáo chủ đại nhân nếu đã xuất quan, tự nhiên là không có lí do gì tiếp tục ở lại Đông phủ nữa.
Hơn nữa Thiếu Lâm Tự còn để lại vài hòa thượng ở Hàng Châu, cùng với ở chỗ này cho bọn họ phát hiện sơ hở, chẳng thà đổi thân phận dời đi, bọn người kia ở đây một thời gian không phát hiện gì khác thường, tự nhiên sẽ tan. Huống chi cũng không thể để Đông công tử ở mãi trong thư các được.
Chỉ là có một vài vấn đề cần phải giải quyết một chút, đầu tiên chính là báo chí.
Tề Bạch lúc trước làm báo chỉ dùng danh nghĩa Đông Phủ, hơn nữa cũng không biết có thể hay không hoàn thành, cho nên cũng không chuyên môn thiết lập phòng làm việc, chỉ làm ngay tại viện của Đông phủ.
Sau đó báo chí lại nổi tiếng, trong viện cũng náo nhiệt hẳn lên. Thường thường có người võ lâm tìm tới cửa, người biết chút cấp bậc lễ nghĩa thì khách khách khí khí gõ cửa cầu kiến, tên nào không câu nệ tiểu tiết thì lại trực tiếp trèo tường.
Cứ thế mãi, quả thực là quấy rầy cuộc sống trong Đông Phủ.
Tề Bạch cùng giáo chủ đại nhân đã thương lượng, có thể hỏi mua lại cái viện tử đó, chuyên môn làm phòng báo chí.
Giáo chủ đại nhân khí thế nói “nếu muốn làm báo chỉ, cũng đừng làm quy mô nhỏ như vậy. Thế này đi…… nếu bổn tọa ở khắp các nơi đều có sản nghiệp, mỗi nơi cũng nên mở một phòng làm việc báo chí đi. Cùng sản nghiệp của bổn tọa, như vậy có cái gì phiền toái có thể giúp ngươi giải quyết. Hơn nữa nếu đã muốn lấy danh nghĩa Đông phủ xây dựng, còn có thể lấy danh nghĩa Đông phủ đi đến quan phủ các nơi, có quan phủ bảo hộ, cũng có thể bớt chút phiền toái……” giáo chủ đại nhân lại nghĩ, dứt khoát nói “ngươi hai ngày này nghĩ chương trình đi, xem các phòng làm việc cần an bài bao nhiêu người, hoạt động như thế nào.”
Tề Bạch bị nói là hẹp hòi yên lặng lui xuống nghĩ chương trình…… bất quá suy nghĩ một chút chính mình sẽ trở thành ông trùm ngành truyền thông cổ đại, vẫn là vô cùng sung sướng……
Thứ hai chính là Nhậm Ngã Hành bị nhốt ở Tây Hồ.
Lúc Tề Bạch suy nghĩ thật lâu, cùng giáo chủ đại nhân nghiêm túc nói “chúng ta đi Tây hồ, giết Nhậm Ngã Hành đi.”, giáo chủ đại nhân không có giật mình, chính là trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu.
Lúc trước đến Hàng Châu, cũng là vì Tề Bạch đề cập đến Nhậm Ngã Hành. Tuy rằng lúc ấy hắn chỉ nói y có một kiếp nạn sinh tử, ở phía đông nam, nơi có nước……
Nhưng trực giác của giáo chủ đại nhân cho rằng, Tề Bạch nói đến chính là Nhậm Ngã Hành.
Hơn nữa, đem Nhậm Ngã Hành nói thành kiếp nạn sinh tử của y…… giáo chủ đại nhân thực mẫn cảm cảm thấy Tề Bạch đối Nhậm Ngã Hành, tựa hồ là thái độ xử trí cho thống khoái.
Cho nên y mới chủ động nói muốn tới Hàng Châu kiểm toán, kỳ thật kiểm toán loại sự tình này giao cho Trung Thúc là được rồi, cần gì y một cái giáo chủ ra mặt.
Y khẳng định tự mình đi một chuyến, đơn giản là muốn xem Tề Bạch rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chính là một đường đi tới, đến hiện tại, Tề Bạch rốt cuộc có tính toán gì không, tựa hồ đã không còn quan trọng nữa.
…….
Tề Bạch kinh ngạc nói “ngươi không kỳ quái vì sao ta biết Nhậm Ngã Hành sao?”
Giáo chủ đại nhân nói “kỳ quái, nhưng là…… ngươi sẽ nói với bổn tọa sao?” Ở chung lâu như vậy, giáo chủ đại nhân cũng nhìn ra, Tề Bạch ở trước mặt y cơ hồ là không bố trí phòng vệ, nếu muốn nói với y, thì đã nói từ lâu rồi. Có thể vẫn chịu đựng không nói, hẳn là có cái gì cố kỵ không thể nói.
Tề Bạch trầm mặc, không phải là hắn không chịu nói, chính là không biết nói như thế nào, chẳng lẽ nói cho giáo chủ đại nhân rằng y là một nhân vật trong tiểu thuyết? chẳng lẽ nói cho y, y ở trong truyện kết cục có bao nhiêu thảm?
Cho dù giáo chủ đại nhân chịu tin hắn, hắn cũng không nguyện nói ra rồi làm tổn hại chút kiêu ngạo của giáo chủ đại nhân……
Có lẽ là vì Tề Bạch biểu tình quá khó khăn, giáo chủ đại nhân đột nhiên xoa xoa tóc Tề Bạch, thở dài nói “quên đi, không thể nói thì không cần nói…… bổn tọa có thể đợi đến ngày ngươi có thể nói.” Cho dù vĩnh viễn cùng không thể nói ra, chỉ cần Tề Bạch luôn ở bên cạnh mình là tốt rồi……
Tề Bạch đỏ mắt, kéo tay áo giáo chủ đại nhân nói “Đông Phương, ngươi phải tin ta, tuy rằng ta không thể nói cho ngươi biết vì sao ta biết Nhậm Ngã Hành, nhưng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, nếu không giết lão sớm, sớm muộn gì lão cũng giết ngươi.”
Giáo chủ đại nhân đem Tề Bạch ôm vào trong ngực, ôn nhu nói “ta tin ngươi!” ba chữ nói ra, chỉ có chính y biết phân lượng của những lời này…… ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại đa nghi cùng tâm ngoan đã thành bản tính, vô luận là đối Đồng Bách Hùng ủng hộ y đi lên giáo chủ vị, hay là tâm phúc thủ hạ Trung Thúc, hay là thị vệ bên người Đông Dũng, y chính là tin chín phần, cũng vẫn còn một phần nghi vấn.
Chỉ có Tề Bạch trước mắt, giống như mơ xuất hiện bên người y, sét đánh không kịp bưng tai tiến vào lòng y, bất quá ngẳn ngủi mấy tháng, lại giống như thân cận đến dung nhập vào cốt nhục, nếu phải tách ra tâm can sẽ vô cùng đau đớn. Cho nên lúc trước Tề Bạch hướng y thẳng thắn thành khẩn nói ra thân thế, y mặc dù trong lòng còn nghi vấn, cũng không còn tiếp tục miệt mài theo đuổi.
Đơn giản là……
Bước về phía trước từng bước, nhiều loại hoa giống như cẩm, trời cao biển rộng.
Lui về sau từng bước, như rơi xuống vực sâu, huyết nhục mơ hồ.
Giáo chủ đại nhân nhắm mắt lại, bổn tọa…… lại có thể nào không tin……
————-
Lúc Đông Phương Bất Bại đi giết Nhậm Ngã Hành, không có cho Tề Bạch đi theo.
Nhìn địa lao âm u, con người bị xích sắt khóa lại, mất tự nhiên cuộn mình trên mặt đất, cả người bẩn hề hề kia, Đông Phương Bất Bại không khỏi có vài phần giật mình……
Người này từng đứng trên Thành Đức điện, sừng sững như núi, không ai bì nổi.
Người này cũng từng vỗ vai y, nói với y y là người có tài, việc trong giáo còn phải nhờ y phân ưu.
Người này cũng từng tâm ngoan thủ lạt, một giây trước còn thành thật với nhau, giây tiếp theo đã ngoan hạ sát thủ, làm y sợ.
Cho nên cuối cùng y đem hắn lật đổ giáo chủ vị, chính mình ngồi lên.
Muốn nói lý do…… trừ bỏ quyền lợi, đại khái cũng là vì không muốn người khác khống chế sinh tử của mình đi…… thật giống như trên đỉnh đầu lúc nào cũng đặt sẵn một thanh kiếm vậy……
“Đông-Phương-Bất-Bại” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào, Nhậm Ngã Hành đã thẳng thắn đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn y “ngươi đồ phản đồ, còn có mặt mũi đến gặp bổn tọa!”
Đông Phương Bất Bại bật cười, Nhật Nguyệt Thần Giáo không thể so với đám danh môn chính phái, có lẽ là bị người gọi là ma giáo đã lâu, người trong giáo cũng hơn vài phần ma tính. Làm việc thiếu vài phần đạo đức, đều là làm theo ý mình, nhược nhục cường thực.
Nhậm Ngã Hành thân là giáo chủ có thể giết người không lý do, y thân là giáo chúng, tự nhiên cũng có thể tùy tâm sở dục soán vị.
Huống chi lúc trước y quyết định soán vị, Nhậm Ngã Hành không phải đối y không có đề phòng, chính là y sớm một bước, hắn muộn một bước thôi.
Đã là thắng làm vua thua làm giặc, nay lại nói phản đồ hay không phản đồ, thật sự là không có ý nghĩa.
“Ta tới giết ngươi.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói “ngươi sợ sao? Sợ đến mức phải ngay lập tức giết chết bổn tọa mới an tâm?”
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, thản nhiên nói “ta nhớ rõ lúc trước ngươi từng nói một câu…… ngươi nói ta tương lai không có kết cục tốt, cho nên ta lưu cho ngươi một mạng, cho ngươi xem cuối cùng ta sẽ có kết cục như thế nào……” người khác soán vị thành công, hết thảy mới là bắt đầu, đối với y mà nói, lại như một hồi kết thúc…… giống như mất hết động lực lúc trước, trong lúc nhất thời không có cảm giác vui sướng khi thành công, mà lại cảm thấy vắng vẻ……
Nhậm Ngã Hành nghiến răng nghiến lợi nói y không có kết cục tốt…… y cũng rất muốn xem chính mình tương lai sẽ có kết cục gì…… chính là y vô khiên vô quải lẻ loi một mình, vô luận kết cục của y là tốt hay xấu, đối với người khác mà nói, bất quá là một cái tin đồn thú vị mà thôi……
Nhất thời sầu não, liền để lại cho Nhậm Ngã Hành một mạng, nhốt hắn ở Tây hồ.
Nhậm Ngã Hành ngẩn người, quả thật không rõ vì cái gì y lại lưu lại cho hắn một mạng, còn âm thầm cười nhạo y như nữ nhân, làm việc cũng lòng dạ đàn bà…… không nghĩ tới cùng là vì nguyên nhân này……
“Bất quá…… ta hiện tại có thể nói cho ngươi biết…… kết cục cuối cùng của ta sẽ tốt lắm…… tốt lắm……” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói, y nếu đã gặp gỡ Tề Bạch, yêu Tề Bạch, như vậy đến cuối cùng cũng là phải cùng Tề Bạch chết chung một chỗ, kết cục này đối với y đã là tốt lắm rồi.
“Cho nên, ngươi đã có thể chết.”
Lời nói thản nhiên ra khỏi miệng, Nhậm Ngã Hành trong lòng lại mạnh mẽ nhảy dựng, hắn biết Đông Phương Bất Bại lần này là thật sự chuẩn bị giết hắn…… mà hắn…… thật sự không muốn chết……
Hắn tuy rằng bị nhốt, nhưng võ công vẫn còn, chỉ cần có thể thoát ra, hắn tin tưởng có thể đem những gì mất đi đoạt lại toàn bộ……
“Đông Phương.” Nhậm Ngã Hành đột nhiên nói “ngươi còn nhớ hay không lúc ngươi mới nhập giáo? Bổn tọa liếc mắt liền thấy ngươi là người có tài, ngươi quả thật cũng giúp bổn tọa rất nhiều……” Nhậm Ngã Hành thở dài nói “nay nhớ lại, thật khiến cho người ta buồn bã……”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày không nói.
Nhậm Ngã Hành lại nói “được làm vua thua làm giặc đạo lý này ta hiểu được, ngươi muốn giết ta cũng là đương nhiên. Chính là ta bị nhốt ở cái nhà tù tăm tối này lâu như vậy, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Ngươi có thể hay không trước khi ta chết cùng ta nói chuyện? ngươi…… có thể hay không đến gần chút?” nếu Đông Phương Bất Bại có thể đến gần chút, hắn ra sức một chút, không hẳn không có hy vọng đào tẩu……
Đông Phương Bất Bại nhìn hai mắt Nhậm Ngã Hành, thản nhiên nói “không cần phải……”
————
Giáo chủ đại nhân giết Nhậm Ngã Hành, lúc trở lại Đông phủ, Tề Bạch đang ngồi trong phòng, cẩm bút lông ngẩn người.
Thấy giáo chủ đại nhân trở về vội hỏi “hắn…… đã chết sao?”
Giáo chủ đại nhân không khỏi lắc lắc đầu, tâm nói cho dù Nhậm Ngã Hành trốn được, cũng không cần sợ hãi như vậy…… có thể hay không tin tưởng bổn tọa chút a…… nhưng nhìn Tề Bạch sốt ruột, vẫn là thở dài nói “yên tâm đi, có ngươi ở đây, bổn tọa vẫn là thực tích mệnh……”
Tề Bạch thế này mới thả lỏng người, nghĩ nghĩ lời giáo chủ đại nhân, còn nghiêm túc hỏi “vậy ngươi phải nhớ kỹ, vô luận thế nào cũng không thể bỏ lại ta một mình.”
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại ôm Tề Bạch, thanh âm nhẹ nhưng kiên định nói “đời này sẽ chết cùng một chỗ……”
————
Xử lý xong chuyện Nhậm Ngã Hành, phòng làm việc của [giang hồ tạp thính] ở khắp cả nước cũng đang chuẩn bị.
Chưởng quầy Tề Bạch đang sắp xếp chương trình cùng giáo chủ đại nhân không làm việc đàng hoàng bỏ bê giáo vụ bắt đầu thảo luận hành trình tiếp theo.
Tề Bạch nói “chúng ta đi Thiểm Tây đi.” Nay Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên đều đã trừ bỏ, người muốn giết Đông Phương Bất Bại chỉ còn hai người là Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung. Lúc này Nhậm Doanh Doanh chỉ là một tiểu cô nương trên dưới mười tuổi, Lệnh Hồ Xung cũng không lớn hơn bao nhiêu, Tề Bạch tự nhiên là không hạ thủ.
Huống chi hai người này sở dĩ muốn giết Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh là vì lão cha Nhậm Ngã Hành của nàng, Lệnh Hồ Xung lại là vì Nhậm Doanh Doanh.
Nay không còn lý do, nói vậy
Hai người này cũng không thể làm gì.
Nhậm Doanh Doanh tiểu cô nương kia hắn phải cẩn thận quan sát, chờ nàng đến tuổi liền nghĩ biện pháp đem nàng gả đi thật xa……
Về phần Lệnh Hồ Xung sao, người này kỳ thật rất tình trọng nghĩa, đối ma giáo cũng không quá bài xích, nhưng lại là một tên không hay ho gì…… chẳng bằng trước tìm cơ hội kết giao một phen, đem phản động nảy sinh bóp chết từ trong nôi……
Tề Bạch nghĩ xong xuôi rồi, đáng tiếc giáo chủ đại nhân lại không nguyện ý……
“Không được, đi Tứ Xuyên!” giáo chủ đại nhân trảm đinh chặt sắt nói.
“Tứ Xuyên……” Tề Bạch ngẩng đầu nghĩ nghĩ, tựa hồ Thanh Thành phái ở tại Tứ Xuyên, bất quá một môn phái như vậy tựa hồ không đáng giá giáo chủ đại nhân ba ba đuổi theo đi……
“Vì sao muốn đi Tứ Xuyên a?” Tề Bạch hiếu kỳ hỏi.
Giáo chủ đại nhân do dự một chút, vẫn là nói “bổn tọa muốn đi xem Đoàn Tụ Môn.”
Tề Bạch 囧, căm giận nói “không được, ta tuyệt đối không đi Tứ Xuyên, ta muốn đi Thiểm Tây!”
Giáo chủ đại nhân nhíu mày nói “ngươi không phải là muốn làm hiệp khách sao? Ngươi không phải muốn đem bổn tọa theo ma giáo ma đầu trung liền đi ra sao? Ngay cả một con gà đều trói không được, ngươi như thế nào làm đại hiệp? muốn luyện hảo võ công, liền ngoan ngoãn cùng bổn tọa đi Tứ Xuyên!”
Tề Bạch bĩu bĩu môi nói “…… kia cũng phải có công phu khác có thể luyện đi……”
“Có……” giáo chủ đại nhân ngoắc ngoắc tay, kêu một thủ vệ lên nói “ngươi nói với hắn, các ngươi luyện công như thế nào.”
Thị vê giơ ngón tay nói “lúc mới học, trên người phải đeo bao cát ít nhất hai mươi cân (10kg), mỗi buổi sáng đứng trung bình tấn hai lần, đánh quyền hai lần, mỗi lần một canh giờ. Buổi chiều hai lần luyện đối đánh, mỗi lần một canh giờ. Từ lúc theo bên người giáo chủ, lúc đang trực buổi sáng đứng tấn nửa canh giờ, nửa canh giờ đánh quyền, một canh giờ đối đánh. Lúc không trực ban, trừ những cái trên ra thì phải đeo thêm bao cát bốn mươi cân……”
Giáo chủ đại nhân liếc con thỏ nhà mình một cái, thản nhiên nói “làm được sao? Làm được thì đi Thiểm Tây, không làm được liền cùng bổn tọa đi Tứ Xuyên……”
Tề Bạch lau mồ hôi, tâm nói đừng nói là đứng trung bình tấn hai tiếng, chính là nửa tiếng cũng đều đứng tàn ta rồi…… nhưng là……
Tề Tiểu Bạch nói “ta không học công phu không được sao, ta không làm đại hiệp, ta muốn đi Thiểm Tây……”
Giáo chủ đại nhân liếc cũng không thèm liếc Tề Bạch một cái, phân phó Trung Thúc “chuẩn bị xe, đi Tứ Xuyên!” Trung Thúc vui vẻ tiêu sái rời đi.
Tề Bạch bi phẫn nói “ngươi khi dễ người, đồ độc tài!”
Bổn tọa chính là độc tài…… thì làm sao! Ai bảo ngươi mỗi ngày cho bổn tọa ăn không đủ no!
Giáo chủ mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp đem Tề Bạch đóng gói vứt lên xe.
Xe ngựa một đường vô cùng náo nhiệt chạy thẳng tới Tứ Xuyên, Đông lão gia đi tiễn nhìn xe ngựa xa xa rời đi, lắc đầu nở nụ cười “tuổi trẻ thật tốt a……”
Đông lão gia chắp tay sau lưng lắc lư trở về, xe ngựa phía sau càng lúc càng xa, chỉ còn lại một bóng đen nho nhỏ……
Nhưng là…… chuyện xưa của bọn họ vẫn còn tiếp tục, hơn nữa, nhất định sẽ có kết cục tốt đẹp a~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta mất tích hai ngày, rốt cục cũng trở lại a~
Hơn nữa, ta quyết định đem thiên văn này kết thúc tại đây~
Tuy rằng vốn chuẩn bị viết bọn họ đi Tứ Xuyên sau lại về Hắc Mộc Nhai…… chính là chỉ sợ nếu viết thế thì lại thêm hai mươi chương nữa mất……
Hơn nữa viết tới đây, tình cảm của giáo chủ cùng Tề Bạch cũng viên mãn rồi.
Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Ngã Hành đều đã chết, Tề Bạch lại làm ra một cái báo chí, nói vậy nguy cơ của giáo chủ đại nhân cũng giải quyết tốt lắm. Đơn giản liền kết thúc đi…..
Sau này còn mấy cái ngoại truyện, nay xác định cái thứ nhất là Đoàn Tụ Môn, dù sao lúc trước làm phục bút, chỗ này không viết một chút cũng không được.
Còn có một cái là kết cục của Dương Liên Đình.
Kỳ thật còn muốn viết cái ngoại truyện Nhậm Doanh Doanh, bất quá ta không thích nàng lắm, kết cục của nàng cùng chính văn không quan hệ.
Về phần sinh tử cùng tiểu jj dài ra, nếu người xem không nhiều lắm…… ta liền nhàn hạ…… bỏi vì ta cũng thực lười a……
Cuối cùng, cám ơn mọi người một đường ủng hộ a~
—————–
Hết thật rồi……
Bình luận truyện