Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 47



Edit: Robin

Một nhà ba người vừa nói vừa cười, Đông Phương Bất Bại nghĩ muốn đưa con trở về. Nhưng Bảo Nhi lần đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cái gì cũng thấy mới lạ, nên muốn ở lại thêm.

Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ, mà đúng là rất hiếm khi mới đưa con gái ra bên ngoài, thấy bé vui vẻ như thế, liền để kệ.

Dương Bảo Nhi chạy ra đình nghỉ mát sau hoa viên Thành Đức điện chơi đùa. Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại không nhanh không chậm đi theo phía sau. Vì đang ở trong giáo, hai người không dám để lộ dấu vết, mặc dù quan hệ của hai người trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, nhưng không dám thể hiện ra. Bộ dạng giáo chủ này vẫn phải làm.

Dương Bảo Nhi chạy đến sau hòn non bộ chơi trốn tìm. Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại giả vờ đi tìm bé, chơi rất vui. Một nhà ba người chơi đùa náo nhiệt, đột nhiên phát hiện có người đến gần.

Đông Phương Bất Bại đứng thẳng dậy, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên đứng trong đình.

Thấy một thị nữ bưng mân, chậm rãi tiến vào hoa viên, tại trước mặt Đông Phương Bất Bại cúi người, nhẹ nhàng nói: “Thuộc hạ bái kiến giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Đứng dậy đi.”

Dương Liên Đình nói: “Tiểu Đào, sao lại đến đây?”

Người đến chính là thanh mai trúc mã của Dương Liên Đình – Tiểu Đào. Kể từ khi Dương Liên Đình đến ở cùng Đông Phương Bất Bại, Tiểu Đào không con ở trong nội viện của hắn nữa, hiện tại chính là trưởng quản của Thành Đức đường.

Tiểu Đào cúi mắt nói: “Thuộc hạ nghe nói giáo chủ cùng Dương tổng quản đang tản bộ trong hoa viên nên bưng chút điểm tâm và nước trà đến để giáo chủ và Dương tổng quản lúc nghỉ ngơi thì dùng.”

Dương Liên Đình cười nói: “Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, để lên bàn đi.”

Tiểu Đào không động, chỉ cẩn thận nhìn Đông Phương Bất Bại một cái.

Đông Phương Bất Bại thầm nhíu mày, nét mặt vẫn lạnh lùng nói: “Còn chưa nghe thấy lời Dương tổng quản nói sao? Để lên bàn đi.”

Tiểu Đào để các thứ lên bàn, rồi biết điều hành lễ lui ra. Chỉ là vừa mới xuống hết bậc thì lại bước hụt chân, thân mình lảo đảo, suýt thì ngã.

“Hi hi…”

Một tiếng cười thanh thúy đáng yêu từ sau hòn non bộ vang lên.

Tiểu Đào kinh ngạc quay lại nhìn, thấy một cô bé mập mạp tươi tắn hướng về phía nàng cười hì hì.

Dương Liên Đình nghiêm mặt: “Bảo Nhi, không được cười nhạo a di.”

Dương Bảo Nhi trốn không xong, nghe thế nhảy ra, vỗ tay nói: “A di thật ngốc, còn vấp chân. Bảo Nhi còn lâu mới vấp chân.”

Dương Liên Đình xoa đầu bé. Bảo Nhi còn nhỏ đã thông minh kỳ lạ, cũng may đây vẫn là trong phạm vi thế lực bản giáo của hắn và Đông Phương Bất Bại, chứ nếu ở gia đình bình thường, khác thường thế này hay bị nói là yêu quái, hài tử thông minh già dặn thế này không biết sẽ bị đối xử tàn nhẫn thế nào đây.

“Bảo Nhi.” Dương Liên Đình không vui nói.

Dương Bảo Nhi le lưỡi, chạy đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, nói: “Phụ thân thật hung ác. Cữu cữu ôm ôm.”

Đông Phương Bất Bại ôm bé lên, xoay người đi vào đình.

Dương Liên Đình phát hiện Đông Phương Bất Bại có chút không vui, còn đang mải suy tư tại sao y không cao hứng, liền nghe Tiểu Đào kinh ngạc che miệng, thất thanh nói: “Phụ thân? Dương đại ca, đó.. đó là con gái ngươi?”

Dương Liên Đình dừng một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, nó gọi là Dương Bảo Nhi, là con gái ta.”

Hắn cùng Tiểu Đào như người thân, hai người từ lúc nhận thức đã biết có nhau bên cạnh cùng lớn lên, hai người thanh mai trúc mã, đoạn ký ức này khắc rất sâu trong ký ức Dương Liên Đình.

Đừng nói sau khi Dương Liên Đình tỉnh lại thì người đầu tiên hắn thấy cũng chính là Tiểu Đào. Năm nay Tiểu Đào chính thức thành trưởng quản nội thị của Thành Đức đường, vẫn quan hệ rất tốt với hắn, là một trong những người thân thiết gần gũi hiếm hoi của hắn trên nhai.

Kỳ thật không phải hắn không biết tâm tư Tiểu Đào, chỉ là không biết phải xử lý thế nào cho phải.

Dương Liên Đình mặc dù ở thế giới văn minh nhân loại phát triển, tiến hóa nhanh chóng., nhưng đã mất dần rất nhiều tình cảm, không chỉ hậu đại khó sinh sản, còn càng lúc càng lãnh cảm, thậm chí càng giống với tính cách “thần tiên” không có thất tình lục dục, cũng là một trong những nguyên nhân quan trong dẫn đến thoái hóa của nhân loại.

Dương Liên Đình tinh thần thể – Rox trước khi biết Đông Phương Bất Bại, từng có qua rất nhiều tình nhân, nhưng họ đều có khuyết điểm này giống hắn, đều vì gia tộc hoặc một nguyên nhân nào đó mới ở bên hắn. tư vị tình ái chân chính vốn là sau khi hắn biết Đông Phương Bất Bại mới được nếm lần đầu. Cho nên mặc dù hắn hiểu ra tâm tư của Tiểu Đào nhưng không để trong lòng, cũng không có kinh nghiệm giải quyết, nên đành hành động theo bản năng cơ bản nguyên thủy của tất cả các nam nhân dù tiến hóa đến trình độ nào cũng có, là trốn tránh. (cũng không biết có đúng không = =) ( <-lời tác giả nha *Robin*)

Lúc này đột nhiên Tiểu Đào biết hắn đã có con, bao nhiêu chấn kinh mất mát không biết. Tình cảm bộc phát này đừng nói Dương Liên Đình, ngay cả tinh thần thể sơ khai sơ cấp của Đông Phương Bất Bại cũng phát hiện. Thậm chí kể cả Bảo Nhi cũng kỳ quái liếc nàng xem một cái.

“Dương đại ca, ngươi… ngươi thành thân lúc nào…” Tiểu Đào cả người lảo đảo, tâm thần một mảnh hỗn loạn, nhất thời không nghe đến Bảo Nhi gọi Đông Phương Bất Bại là “cữu cữu”, chỉ hỗn loạn hỏi ra một câu.

Dương Liên Đình thấy tình trạng của nàng, đang muốn dùng sóng tinh thần an ủi, chậm rãi giải thích, lại nghe Dương Bảo Nhi phía sau cao giọng gọi: “Phụ thân, mau đến uống trà.”

Quay lại nhìn, thấy Đông Phương Bất Bại ôm con gái ngồi ngay ngắn, ánh mắt thản nhiên, chuyên tâm châm trà, không thèm liếc mình lấy một cái, cảm giác tâm tình lão bà nhà mình đang cực kỳ xấu. Tất nhiên, lão bà nhà mình vẫn là quan trọng nhất, liền vội vàng nói: “Tiểu Đào, ngươi đi xuống trước đi, sau này lại nói.” Vừa nói vừa vội vã tiến vào đình.

Tiểu Đào thấy vậy càng thêm mất mát, đi ra ngoài rặng cây quay đầu lại, thấy bóng lưng Đông Phương giáo chủ ôm theo tiểu cô nương Bảo Nhi kia uống trà, Dương Liên Đình đứng bên cạnh giáo chủ, cúi đầu không biết nói cho y cái gì, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc có thần thái ôn nhu, mắt mỉm cười, rất thân thiết.

Ánh mắt giáo chủ nàng nhìn không thấy, nhưng tiểu cô nương ngồi trong lòng giáo chủ, ngửa khuôn mặt gần như giống giáo chủ như đúc, đối Dương Liên Đình ngây thơ khoan khoái cười.

Đây rõ ràng là một bức tranh gia đình ba người hoàn mỹ. Cái không khí ấm áp ôn tình của gia đình, cho dù nàng đã đi xa đến thế, Tiểu Đào vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Nàng cảm thấy trái tim đau đến khó chịu, cứ thế trầm xuống, tay chân lạnh ngắt, cũng không biết mình ra khỏi hoa viên như thế nào.

Mà lúc này một nhà ba người trong hoa viên, Đông Phương Bất Bại ánh mắ lạnh nhạt, đối Dương Liên Đình ôn nhu mỉm cười nói nhỏ không thèm nghe, chỉ chăm chú cho Bảo Nhi ăn điểm tâm.

Dương Bảo Nhi thông minh, dựa vào trực giác trẻ con phát hiện ra sóng tinh thần của cha mẹ khá không ổn, bất quá vẫn còn nhỏ lắm, chuyện này còn chưa hiểu được. Chỉ thấy phụ thân đứng bên dỗ nương mãi, nương cũng không nóng chả lạnh, liền nhu thuận nói chuyện cùng phụ thân.

“Phụ thân, a di vừa mang trà bánh đến là ai a?”

“Chính là Trưởng quản đại điện phía trước.”

“Trưởng quản là gì vậy?”

“Chính là người đại diện quản lý mọi người. Ngày thưởng phải dậy sớm nhất, thắp nến pha trà, mọi chuyện chăm lo lớn nhỏ đều là nàng phụ trách.”

Dương Bảo Nhi hiểu ra, võ võ đầu cười nói: “Con biết rồi. Thế thì nương cũng giống như quản gia đúng không? Nói vậy nương cũng là trưởng quản nhà chúng ta a?”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy, tay cầm chén trà sững lại một lúc.

Dương Liên Đình khẽ trách: “Bảo Nhi, thế không giống. Nương ngươi chính là thê tử của phụ thân, là một nửa khác của phụ thân, chúng ta là người một nhà, không quản cái gì trưởng quản hết.”

Lời này hắn vốn nói cho con nghe, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại tất nhiên hiểu ý hắn, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, cuối cùng không còn lạnh như băng nữa.

Kỳ thật tùy theo tinh thần lực của y được đề cao, tinh thần sóng cũng nhạy cảm hơn. Đừng nói hai người ân ái tương liên, cái loại không khí giữa Dương Liên Đình và Tiểu Đào lúc nãy, mặc dù tế nhị, nhưng y vẫn có lòng tin tưởng Dương Liên Đình.

Chỉ bất quá tin là một chuyện, mà không vui lại là chuyện khác.

Dương Liên Đình cũng chả phải ngốc, có một số việc trong lòng hắn rất hiểu, kỳ thật cũng từng nghĩ muốn điều Tiểu Đào đi nơi nào xa một chút, hoặc thẳng tay xóa ký ức. Nhưng ký ức và tình cảm vốn rất vi diệu, kỳ ảo, vũ trụ từng có quy định không được tùy ý thăm dò hoặc xáo trộn thế giới tình cảm tâm tưởng của nhân loại có tinh thần thể cấp thấp hơn.

Đây vốn là nhân quyền cơ bản cần được tôn trọng của con người.

Cho nên Dương Liên Đình trừ khi bắt buộc, nếu không hắn sẽ không có ý nghĩ đi thăm dò thế giới bên trong của một người. Nhiều nhất hắn chỉ để sóng tinh thần cảm thụ một chút dao động tình cảm của mọi người, sau đó phân tích suy doán đối phương đang nghĩ gì. Nhưng mà tinh thần lực của nhục thể nhân loại này quá lạc hậu, mà tình tự lại rất rõ nét, hắn đứng im cũng có thể biết đối phương rõ ràng, có điểm như bị ép phải biết.

Dương Bảo Nhi nghe phụ thân nói, cao hứng kéo tay Đông Phương Bất Bại, đáng yêu nói: “Nương a, phụ thân nói chúng ta là người một nhà, không phân biệt trưởng quản gì cả.”

Đông Phương Bất Bại sao không biết tâm tư cẩn thận của con gái, chọt chọt đầu nàng, mỉm cười nói: “Biết rồi, da mặt ngươi thật dày. Tốt lắm, còn muốn chơi không? Không chơi nữa thì theo nương về thôi.”

“Muốn chơi.”

Dương Bảo Nhi nhảy khỏi đầu gối y, chạy trốn vào vườn hoa, cười đùa nói: “Chơi thêm một lúc mới về.”

“Đứa trẻ này.” Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ lại từ ái nhìn con, lắc lắc đầu.

Dương Liên Đình nhìn dáng vẻ vui vẻ của con, như nghĩ đến cái gì nói: “Xem Bảo Nhi một mình chắc buồn lắm. Hy vọng tìm cho nó thú cưng sẽ tốt hơn.”

“Ta lại thấy cho nó có thêm đệ muội thì tốt nhất.” Đông Phương Bất Bại liếc Dương Liên Đình một cái.

Dương Liên Đình cười trừ một cái, không tiếp lời.

Đông Phương Bất Bại trong lòng thở dài, không nhắc lại, chỉ lên tiếng: “Tiểu Đào là người của ta, ngươi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện