Chương 11
Có người quan tâm hỏi, sau đó thì sao?
“Sau đó? Sau đó anh ấy chiếu cố tôi muốn chết, về nhà cầm đồ đạc của tôi, đem nhà trọ của tôi trả lại, cái gì cũng đều làm tốt, ra viện nói đón tôi về nhà. Muốn tôi tin tưởng anh.”
Tôi nói, tôi không còn gì cả. Lúc ấy, ba mẹ tôi ở thôn đã công khai tuyên bố, tôi không còn là con của họ, đoạn tuyệt quan hệ. Tay bị phế cũng không cách nào tiếp tục công tác ở công ty. Cho nên, tôi thật sự không làm được.
“Vừa khéo, anh cái gì cũng có, chỉ thiếu người nhà, em đã đến rồi, anh mới được trọn vẹn…”
Giống như lúc trước, người nọ nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn, ánh mắt thiết tha khiến cho không một ai có thể cự tuyệt.
Cái này thấm tháp gì?
Xong rồi nha! Còn gì nữa?
Nha…
Vưu Tây cười cười, xã hội bây giờ, mọi người không thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Lại đầy rẫy những đam mỹ, boylove gì đó, lòng hiếu kì của mấy đứa trẻ muốn ngăn cũng không được.
Những người trên mạng không biết mặt nhau nguyện ý ngồi nghe kể chuyện, nhưng cuộc sống chân chính là trùng lặp và phức tạp. Không thể giống như trong tiểu thuyết liên tục xuất hiện cao trào và lãng mạn.
Hướng Đông mấy ngày nay có nhiệm vụ trong cục, mỗi ngày gã ra ngoài, Vưu Tây sẽ lo lắng, ngóng trông gã trở về, tin tức xã hội, pháp luật nhất định phải xem.
Rập khuôn mỗi ngày dậy sớm bắt đầu nấu cơm, trong khi chờ đợi cầm hai quả cầu xanh thẫm chậm rãi lăn trong tay.
Cha mẹ nơi đó, có phải vẫn đang tranh cãi.
Bất kể thế nào, đó là ba mẹ của mình, cha mẹ của Hướng Đông, sao có thể chỉ vì một câu nói cắt đứt liền cắt đứt được? Trên người còn lưu chuyển dòng máu của ba mẹ a…
Ngày nghỉ tết sẽ gọi điện hỏi thăm, cho dù bị chửi hay không thèm nghe cúp điện thoại cũng tốt, đều phải ân cần thăm hỏi lễ phép!
Tình hình cha mẹ mình nơi đó sẽ hỏi thăm thân thích bằng hữu, mỗi tháng nhất định gửi tiền về nhà như thường.
Thời điểm ăn tết, chạy đến hai nơi, cũng đã từng mang theo lễ nhưng không được vào cửa, hai người đứng trước tứ hợp viện của cha mẹ Hướng Đông mấy tiếng liền.
Vưu Tây nói hay là một mình anh vào đi, em chờ ở cửa là được rồi.
Hướng Đông kéo hắn qua đem khăn quàng cổ của hắn quấn lại một vòng để cho tuyết không chui lọt vào cổ. Vuốt vuốt cằm:
“Thế nào? Chung quanh nhà anh cảnh tuyết không tệ phải không?”
Vưu Tây dựa vào trước ngực Hướng Đông, khóe miệng nổi lên ý cười. Đột nhiên “phịch” một tiếng, cùng với tiếng chuông, đằng sau ánh pháo hoa sáng lạn cả thiên không…
Hai người mỉm cười, ánh mắt giao nhau, lại một năm nữa…
Hướng Đông cùng Vưu Tây lên mạng, đối mặt với rất nhiều câu hỏi kia, Vưu Tây và Hướng Đông cùng nói:
Chúng ta chỉ là người bình thường, không có gì vĩ đại, cũng chỉ là đi một con đường mòn ít người qua lại, nhưng sinh mệnh con đường của chúng ta đã không còn như trước, đã quy về một mối.
HOÀN
Bình luận truyện