Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 7: Nhận việc




Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Sáng sớm hôm sau, Khương Hành đã bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng hỏi chuyện tan học ngày hôm qua.
Cố Tu Hạc cũng ở đó.
"Em không quen ạ, chỉ biết họ học Tam Trung, muốn em cách xa ai đó một chút. Hình như là một nam sinh nào đó ở Tam Trung thích em."
Khương Hành nói như vậy rồi cau mày, dáng vẻ buồn bực phiền não.
Nhưng không hề chột dạ.
Cô đứng bên cạnh Cố Tu Hạc đang cúi đầu cầm bút đỏ sửa bài luyện tập trong sách vật lý.
Thỉnh thoảng buổi sáng giáo viên vật lý không tới lớp, hắn sẽ tự tới văn phòng sửa bài.
Hai người quay lưng với cửa sổ, ánh sáng chói mắt chiếu vào, vẽ sau lưng họ một vầng sáng mông lung.
Đối diện là chủ nhiệm ban hai đang ngồi, tuổi không lớn cho lắm, đầu ba. Tuy mới tới trường chỉ mấy năm nhưng rất nghiêm túc phụ trách công việc. Đây là chuyện lớn đầu tiên xảy ra của lớp cô.
Nghe xong lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cuối cùng cắn răng giận dữ vỗ bàn: "Vô phép vô tắc, dám đến bắt nạt học sinh Nhất Trung chúng ta."
Ngay sau đó như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Khương Hành: "Hôm qua em mượn di động gọi điện thoại là vì việc này hả? Lần sau cứ nói với giáo viên là được."
Khương Hành ngoan ngoãn gật đầu.
Một nửa ánh sáng chiếu từ cửa lên người cô, trông thấy tóc đuôi ngựa hơi xù, làn da trắng nõn.
Hôm nay cô mặc một cái áo cao cổ màu vàng nhạt cùng quần xám. Ống quần không dài, chỉ tới mắt cá chân. Phía dưới là giày trắng. Trang điểm đơn giản sạch sẽ, không hoa hoè hoa sói, trông có vẻ trong sáng xinh đẹp.
Cùng nam sinh văn nhã an tĩnh đứng chung một chỗ khiến người ta có cảm giác bước ra từ truyện tranh.
Chủ nhiệm lớp nhịn không được nhìn hai người thêm mấy lần. Cô không chút nào nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của Khương Hành, chỉ cảm thấy học sinh Tam Trung học không giỏi, may sao Khương Hành chuyển trường lại đây, bằng không rất có thể sẽ mai một một hạt giống tốt.
Nói vài câu an ủi rồi bảo cô về lớp học, chuẩn bị gọi cho cha mẹ Khương Hành thông báo một tiếng.
Bài tập của Cố Tu Hạc cũng sửa xong rồi.
Văn phòng ở sau dãy phòng học, cách một đoạn ngắn. Đang là giờ vào học, trường học rất yên tĩnh.
Khương Hành nhìn Cố Tu Hạc ôm sách luyện tập đi trước. Nam sinh hôm nay mặc đồng phục rộng thùng thình thoải mái. Nhưng có vẻ đồng phục hơi ngắn, ống quần lộ ra một chút da trắng, giống ngọc dưới ánh trăng.
Bóng dáng hờ hững, mang theo vài phần xa cách với những thứ xung quanh.
......
Buổi chiều tan học về nhà, Khương Hành nhận ra cha Khương mẹ Khương vậy mà đều đã trở về.
Mua rất nhiều đồ ăn và đồ ăn vặt. Một túi đồ ăn vặt lớn đặt trên sô pha, hai vợ chồng trong bếp bận rộn nấu cơm, mùi hương bay ra phòng khách.
Khương Hành còn cảm thấy kỳ lạ, hỏi ra mới biết hôm nay chủ nhiệm lớp đã gọi điện thoại cho họ.
Cô không chỉ nói chuyện tốt, còn nói thêm cả chuyện xấu. Đứng ở cửa bếp vừa ăn đồ ăn vặt vừa tức giận nói: "Cha mẹ đau lòng ha? Gọi điện thoại thì cả hai đều không nhận. Hôm qua con gái bảo bối của hai người suýt nữa đã xảy ra chuyện rồi đó. Đặc biệt là cha, đồng chí Khương Chí Quốc ạ, con gọi cho cha ba cuộc liền, có một cuộc cha còn cố tình ngắt máy. Con còn hoài nghi con có phải con ruột hay không đó. Giờ chỉ sợ con đang học lớp nào, chủ nhiệm là ai cha cũng không biết, thật làm con thất vọng muốn chết."
"Còn mẹ nữa, đồng chí Tống Kim Mai, mẹ cũng mau tỉnh lại đi. Nếu không phải mẹ lười biếng, nói cái gì mà có bạn học cũ ở Tam Trung thì con có thể có phiền phức này sao? Hai người lớn không bớt lo, cuối cùng chịu tội ngược lại là con, ôi trời ạ......"
Blah blah nói một lô, xong còn thở dài một hơi.
Cuối cùng lắc đầu, thất vọng nhìn bọn họ một cái, xoay người xách theo túi đồ ăn vặt lớn về phòng.
Mà hai vợ chồng trong bếp nhân lời này oán trách nhau ồn ào túi bụi.
Cơm chiều vô cùng phong phú, hai vợ chồng không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào bát Khương Hành: "Ăn nhiều một chút, đều là món con thích đó."
Khương Hành ăn thịt nhiều đến phát ngán, nhìn bên cạnh có đĩa dưa muối liền gắp một miếng củ cải lên ăn. Cay, giòn, ăn ngon ngoài ý muốn, nhịn không được gắp thêm mấy đũa.
Mẹ Khương cười: "Bà Vương dưới tầng cho đấy. Nghe nói thành tích con tốt, hỏi xem con có phương pháp học tập gì hay không. Cháu trai bà ấy năm nay học năm hai sơ trung, thành tích không theo kịp các bạn, nôn nóng lắm rồi."
Cha Khương ngồi một bên nghe xong lắc đầu: "Thanh niên bây giờ sao thế nhỉ, để con trai cho người già chăm sóc, thành tích không kịp thì hỏi con bé có tác dụng gì?"
Ông xử lý quá nhiều án tử, rất nhiều thanh thiếu niên phạm tội đều là do khuyết thiếu sự dạy dỗ đúng đắn của cha mẹ, là kết quả của việc trưởng bối cưng chiều quá mức.
Mẹ Khương giải thích: "Cũng không thể nói như vậy, hai vợ chồng đều bận mà. Một người chạy công trình, một người làm khảo cổ, sao có thể lo lắng cho đứa nhỏ được. Thằng bé rất ngoan, chỉ là học hơi kém thôi."
Khương Hành nhịn không được tò mò: "Sao không mời gia sư ạ?"
"Mời ai được? Gia sư có mấy ai có khả năng? Lần trước mời một sinh viên đến dạy làm cháu nhà người ta tụt lại mấy bậc nữa. Một ngày một trăm tệ cơ đấy."
Mẹ Khương lắc đầu, cảm thấy trình độ sinh viên hiện tại so le không đồng đều. Cũng may con gái ở phương diện học tập không làm cho bọn họ nhọc lòng.
"Ồ"
Khương Hành suy tư gật đầu, trong đầu nhịn không được nghĩ tới một người.
......
Buổi sáng, Khương Hành đi xuống lầu, do dự một lúc mới gõ cửa.
Mở cửa là một bà lão tóc hoa râm mặc áo sơ mi bông. Bên ngoài khoác thêm áo khoác dệt màu đen, trông đơn giản thoải mái. Nhìn thấy Khương Hành lập tức cười tít mắt: "Ai da, sao cháu lại đến đây giờ này? Ta định hỏi cháu một chút xem có cách học tập gì tốt, không cần phiền phức vậy đâu. Coi có chậm giờ đi học không cơ chứ?"
Khương Hành cười lắc đầu: "Không sao đâu ạ. Bà Vương, cháu nói không nhiều đâu, thật ra cháu không có cách học tập nào tốt đâu, mỗi người mỗi cách học không giống nhau. Nhưng nếu bà hỏi thì cháu tự đến vậy."
"Cháu chủ yếu là đi học nghe giảng bài, kiến thức giáo viên giảng đều hiểu hết, sau đó về nhà làm bài tập củng cố. Rồi trước khi đi ngủ thì đọc lại một lượt. Tóm lại cháu cảm thấy quan trọng nhất vẫn là đi học nghe giảng ạ."
Mặt đối phương lộ vẻ do dự: "Này...... Thằng bé nhà ta đi học theo không kịp, nó nói giáo viên giảng bài quá nhanh, nó nghe không hiểu."
Khương Hành chớp chớp mắt, kiến nghị: "Vậy sao không mời gia sư ạ? Cháu nghe mẹ bảo trước đây Đậu Đậu mời một gia sư vô dụng, mà cháu cảm thấy không nhất định phải mời sinh viên đâu."
Sau đó nghiêng đầu nghĩ, mặt rối rắm nói: "Đúng rồi, cháu có một bạn học gia cảnh không tốt lắm. Ngày thường cậu ấy vừa đi học vừa làm thêm bên ngoài, thành tích vẫn đứng nhất khối. Giáo viên nói sau này sẽ cử cậu ấy đến đại học B đó. Chắc dạy học sinh trung học hẳn là không thành vấn đề đâu. Nếu bà cảm thấy được, cháu sẽ hỏi cậu ấy một chút xem có thể đến đây hay không......"
Bà Vương nghe xong lời này, ánh mắt sáng lên. Trong mắt bà, Khương Hành chính là con nhà người ta, lời cô nói, bà Vương tin tưởng một trăm phần trăm.
Lúc trước khi bà mời sinh viên kia, con dâu vẫn luôn trách bà bị lừa. Tuy trong lòng bà không thoải mái nhưng cũng cảm thấy bị lừa, bực đã lâu, vẫn luôn muốn chuộc lại lỗi nên mới chạy trên lầu một chuyến.
Có thể đến đại học B thì lợi hại hơn sinh viên thành phố kia nhiều. Bà nghe bạn thân nói, tìm một gia sư là sinh viên đại học hàng hiệu ở thủ đô, một giờ phải một - hai trăm tệ, lão bạn thân ở thủ đô có cháu gái nên biết.
Kích động nắm lấy tay Khương Hành nói: "Vậy phiền cháu nhé. Tiểu Khương à, cháu giúp ta một chút, Đậu Đậu giờ học sơ nhị, nếu không tiến bộ thì sẽ thi không đậu cao trung mất. Nếu bạn học kia của cháu lại đây dạy, tiền lương sẽ giống sinh viên kia, ta không bắt nạt hắn......"
Nghe được lời này, trong lòng Khương Hành vui vẻ nhưng vẫn nói: "Cháu cũng không chắc cậu ấy có giúp hay không. Bọn cháu không thân quen cho lắm, nhưng cậu ấy xác thật rất lợi hại. Thời gian học tập ít hơn cháu mà mỗi lần thi đều đứng nhất, hẳn là có một phương pháp học tập của riêng mình."
Nói xong lại càng gãi vào nội tâm bà Vương: "Tiểu Khương à, cháu nhất định phải đưa người đến nhé, hôm nay giúp bà hỏi đấy nhé."
Khương Hành đến trường.
Lần trước chạm mặt ở KTV đã để lại cho cô ấn tượng sâu đậm. Đêm đó, khi cô rời đi là gần 11 giờ mà hắn vẫn còn ở lại, đối với học sinh cao trung cũng không phải chuyện tốt.
Hôm nay Khương Hành tới sớm. Khi đến trường, lớp học chỉ mới tới tới vài người.
Nhưng hiếm khi không thấy Cố Tu Hạc.
Hết tiết một mà người khác cũng chẳng biết, rất ít người chú đến ý hắn.
Khương Hành đi WC về, thấy hắn đang ngồi tại chỗ đọc sách liền ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng không lắm miệng mà nói cho người ta chuyện dạy học: "Dưới nhà tớ có một thằng nhóc năm nay học sơ nhị, học theo không kịp trên lớp. Ngày trước có mời sinh viên nhưng dạy không tốt. Tớ cảm thấy cậu có thể làm nên nói cậu giảng bài rất tốt."
"Nhà bọn họ đơn giản, chỉ có hai bà cháu. Bà Vương rất tốt, còn nói không bắt nạt người, tiền lương cũng giống sinh viên kia đó......"
Khương Hành nói nửa ngày cũng không nghe được một câu đáp lại, nhịn không được nhíu mày, duỗi tay vỗ vỗ hắn: "Cậu nghĩ như thế nào? Trả lời tớ đi."
Công việc tốt như vậy, khi học đại học tìm không được đâu. Chỉ có thể cùng bạn học làm đẩy mạnh tiêu thụ ở siêu thị, một ngày mệt muốn chết, hơn nữa chỉ được 80 tệ.
Cô nghĩ bản thân mình mệt chết luôn, cô mới 20 thôi mà......
Nhớ tới chuyện này liền đau xót chảy nước mắt.
Nam sinh mặt vô cảm rút tay về, không nói một câu.
Khương Hành tức giận trừng hắn: "Cái người này sao lúc nào cũng là bộ dạng này thế nhỉ? Tớ đang nói chuyện với cậu đó."
Nhìn khuôn mặt hắn, bực đến duỗi tay muốn lấy bút trong tay hắn. Nam sinh như nhận ra được động tác của cô, hơi nhấc ra xa. Vô ý làm Khương Hành túm lấy tay áo hắn kéo một cái, lộ ra cánh tay mang vài vết xanh tím như bị thứ gì đánh, trên làn da trắng nõn càng có vẻ rõ ràng.
Nam sinh đột nhiên ném tay Khương Hành ra, lạnh lùng nhìn cô: "Tôi không cần."
Trong chớp mắt, Khương Hành như khựng lại tại chỗ, không lên tiếng.
Tan học, nhìn bóng dáng Cố Tu Hạc rời đi cuối cùng, Khương Hành do dự đứng lên đi theo.
Ngày thường chỉ cần đi làm thêm, hắn đều đi cửa sau, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ra khỏi cổng sắt, Khương Hành đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cậu có phải lại đi KTV hay không? Nơi đó không tốt......"
Lời nói còn chưa nói xong bỗng nhiên bị người ta đánh gãy. Nam sinh bất ngờ quay đầu nhìn cô, cười lạnh hỏi: "Chỗ nào không tốt?"
Con ngươi lạnh băng, khi nói chuyện còn có chút dữ.
Đây là mặt khác của hắn mà từ trước tới nay cô không nhìn thấy.
Khương Hành ngơ ngẩn, còn chưa nghĩ được nên trả lời như thế nào, giây tiếp theo liền nghe hắn nói: "Khương Hành, đừng tự cho mình là đúng."
"......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện