Động Tiên Ca
Chương 2
Từ lúc bắt đầu cuộc đời bi ai, là đã không thể lựa chọn cha mẹ.
Rơi vào tình cảnh bị cha đẻ mình mưu sát là thảm vô cùng cực rồi, ai dè bà mẹ lúc còn sống đã thiếu dây thần kinh, chết đi cũng không mọc ra được sợi thần kinh tên là “logic” kia, tôi thực rầu hết sức.
Nằm trong đống người chết, tôi im lặng nhìn trăng trên trời.
Tỉnh lại giữa đống xác chết, tất nhiên không phải là kinh nghiệm tốt gì mấy. May mà mẹ tôi nghèo đến mức không có tiền cho tôi đi học lớp phụ đạo, lúc tôi lên tiểu học, tan học là đến nhà tang lễ làm bài tập. Tôi gần như là lớn lên trong nhà tang lễ, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy người chết riết cũng quen, đã không còn chút cảm giác nào.
Thậm chí lúc lên trung học tôi đã bắt đầu làm thêm trong đó, ngay cả tắm rửa cho người chết tôi cũng đã làm qua, nhiều lúc không đủ người tôi còn có thể giúp đỡ hoá trang. Nếu không phải do trường học xa quá, tôi còn dự định tương lai sẽ phát triển dịch vụ mai táng nữa cơ.
Kết quả tôi học một trường cao đẳng thương nghiệp bình thường, tốt nghiệp với trình độ bình thường, làm một nhân viên kế toán bình thường. Có một mối quan hệ yêu đương cực kỳ bình thường, bởi vì rất bình thường cho nên bị đá một cách rất bình thường. Bị đá chưa được hai tháng, mẹ tôi gặp tai nạn máy bay, cha tôi sát hại tôi.
Tôi mới 25 tuổi, đã có một cuộc sống tiền kiếp vừa bình thường lại bi thảm.
Điều có vẻ không được bình thường là, bởi do người mẹ có tư tưởng logic đặc biệt của tôi cùng với cô gái sung sướng khi người gặp họa kia… mà tôi mượn xác hoàn hồn.
Tình hình còn tương đối không ổn là, tôi sống lại trong đống xác chết, mà xác chết mặc đồ cổ trang.
Khi có sức đứng lên… tôi cảm thấy cổ rất đau, khóe miệng có máu, nhìn nhìn bàn tay mình… rất nhỏ, chiếu theo trình độ này mà xem, hẳn là một đứa bé cũng nên? Cẩn thận từng tí một sờ soạng từ trên xuống dưới, tạ ơn trời đất, may vẫn là con gái.
Rủi như chọn nhầm thân thể, tôi thật sự muốn chết thêm lần nữa. Tôi hận đàn ông, cũng không thể mỗi ngày lúc đi tiểu đều muốn tự thiến được.
Ngồi dậy, phát hiện một tòa cung điện bị cỏ dại che phủ mất một nửa, nhưng vô cùng xa hoa… có lẽ vậy. Nhìn cột đá được chạm trổ phức tạp thế kia, cũng không phải là thứ ở tại một nơi vừa nhỏ vừa nghèo được. Nhưng cũng không phải là miếu thờ, không có tượng Phật, nhìn hình vẽ điêu khắc cũng không có liên quan đến Phật giáo.
Sau đó chính là đám người chết đang yên giấc đầy trên đất. Xem trình độ đông lại của vết máu, đoán chừng đã qua một ngày… Nhưng sẽ không nhiều hơn ba ngày, còn chưa nặng mùi.
Đi dạo một vòng từ trước ra sau, trong lòng tôi ngày càng mờ mịt.
Tôi xác định được mình đang ở trong một thâm sơn, nhưng trong thâm sơn lại có một tòa cung điện nửa sụp đổ như vậy rất kỳ quái, và cả những người vừa mới chết không lâu này nữa. Mặc dù tôi không biết đồ cổ trang bọn họ mặc thuộc triều đại nào, nhưng nhìn ra được là phục sức hoa lệ, ngón tay cũng không có vết tích lao động.
Vốn tưởng là bị cường đạo cướp bóc, nhưng ăn mặc tuy có hỗn độn, mà trâm vàng rơi đầy đất không ai nhặt, cái này mới kỳ quái.
Tôi còn tìm thấy phòng bếp trong cung điện, có lương thực cùng rau xanh, trứng gà, thịt đã có ruồi bọ. Càng quỷ dị hơn là, tôi cư nhiên còn tìm thấy một căn phòng đá nhỏ, bên trong có bể nước nóng xa hoa.
Men theo dòng nước, tìm được đầu nguồn con suối, sôi sùng sục đủ để luộc trứng.
Không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra. Tôi buồn bực vơ vài quả trứng gà đặt vào giỏ trúc, thả vào nguồn suối nước nóng, vừa luộc trứng vừa nghĩ cách làm rõ tình cảnh của mình.
Soi xuống mặt nước, tôi là cô bé tầm mười tuổi chải búi tóc nha hoàn. Mày mỏng mắt nhỏ, không có điểm gì xuất sắc, có vài phần tương tự tôi lúc còn sống. Ăn mặc rất mộc mạc, trên tay có vết chai, nghĩ có lẽ không phải là tiểu thư? Ít nhất toàn thân cao thấp tôi không tìm được trang sức gì đáng giá.
Rầu rĩ ăn vài quả trứng gà, lại uống vào mấy ngụm nước suối. Không có người có thể hỏi, tôi cũng đành ù ù cạc cạc vậy.
Ngồi một lát, tôi vẫn chậm rãi đi trở về. Mặc kệ thế nào, luôn phải sống sót trước cái đã không phải sao? Lại nói, những người chết vô tội lại đáng thương này, suy cho cùng cũng không thể để họ thối rữa ở chỗ này được.
Đây là một việc tốn thể lực không sai chút nào, may mà mới chỉ có 13 thi thể. Đào hố cho một đám tôi làm không được, nhưng hoả táng tập thể hẳn là làm được. Bên ngoài phòng bếp chất đống rất nhiều củi, tôi lôi mấy cái xác tập trung lại một chỗ, tiện tay chỉnh lại y phục cho họ, sau đó chất củi lên.
Thật sự xin lỗi, cơ thể này của ta thể lực không tốt lắm, đành ủy khuất các người vậy. Tôi im lặng nghĩ. Nhưng khi tôi kéo cánh tay của một bà bác, một bàn tay dưới thân thể bà ta túm lại tay áo tôi.
…Tôi lại là lần đầu tiên nhìn thấy thi biến* a. Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang treo trên bầu trời, tôi nghĩ cũng không đến mức ban ngày ban mặt gặp xác chết vùng dậy chứ? (thi biến: xác chết biết đi, walking dead)
Nhẹ nhàng đẩy bà bác nọ qua một bên, thì ra dưới thân bà ta đang đè một đứa bé trai, cả người toàn máu là máu, gương mặt tái nhợt, biểu tình căng thẳng nhìn tôi, hơi nhếch môi.
Xem ra lễ tang phải cử hành muộn một chút rồi… đã tìm được một người sống sót.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Mày đen mắt phượng, sống mũi cao thẳng. Đoán chừng là 7 – 8 tuổi, phải người khác mà gặp thì có lẽ sẽ nói đáng yêu, nhưng đối với người cả đời đã đối mặt với một người mẹ xinh đẹp như tôi đây, mỹ cảm đã có chút chai lỳ… Dù sao thoạt nhìn cũng không đáng ghét.
Nhưng thằng bé dường như không thể cử động, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, chẳng có chút dáng vẻ gì là bị kinh sợ. Tôi sờ soạng định bụng xem thử nó có bị thương ở đâu không, ánh hung tợn trong mắt nó càng tăng lên.
Thằng bé mới bây lớn, mà đã biết dùng ánh mắt bắn dao rồi, thực không đáng khen chút nào.
“Nhóc tên gì?” Tôi hỏi.
Thằng bé trừng mắt liếc tôi một cái, không thèm nói chuyện. Tôi muốn kéo nó dậy, phát hiện nó không thể cử động. Trong lòng bắt đầu phiền não, đừng nói là bị chém trúng xương sống hay là bị đập vào đầu, nên bị tê liệt rồi chứ?
Mặc kệ ánh mắt bắn dao vô dụng của nó, tôi cởi quần áo nó tìm vết thương, phát hiện sau lưng trúng một đao, nhưng máu đã đông lại, có thể là bà bác kia đã dùng thân bảo vệ nó? Nhưng thân thể nó rất lạnh, thậm chí đã cứng ngắc. Nếu không phải có nhịp tim đập hô hấp mỏng manh, tôi quả thực đã tưởng là cương thi.
Ngẫm nghĩ, tôi cố sức bế nó lên, nặng chết đi được. Cơn giận dữ của nó càng tăng lên, trừng tôi. Tôi có cảm xúc rất muốn ném nó vào đống củi đốt chung cho rồi.
Nhưng suy cho cùng, tôi cũng không phải lão cha lòng lang dạ thú của mình. Vả lại, có một người sống thì có vẻ an tâm hơn chút, mặc dù là một thằng nhóc chả đáng yêu tẹo nào.
Lảo đảo nghiêng ngã, tôi bế nó đến căn phòng suối nước nóng, dứt khoát lột trụi nó ra. Thằng bé nổi sùng đến mắt muốn tóe lửa đến nơi, thật sự là một thằng nhóc không biết lòng tốt của người ta gì cả.
“Ta làm vậy là muốn cứu nhóc đó, đồ ngốc.” Tôi tức giận bế nó lên, cẩn thận dò bước xuống bồn tắm, “Nhóc sắp lạnh đến đông cứng rồi, trước tìm cách làm cho nhóc ấm lên cái đã. Còn trừng ta? Không ném nhóc đi thiêu luôn là ta Phật tâm đó có hiểu hay không? Đồ ngốc.”
Tôi lau chùi giúp nó một lần, cả người nó liền căng thẳng, tôi cảm thấy mệt muốn chết đi. Cả một ngày hôm nay, xảy ra quá nhiều chuyện, thể xác và tinh thần tôi đều đã kiệt quệ, chả có tâm tình đâu mà phụ đạo tâm lý cho tên tiểu quỷ khí thế kinh người này. Thuận tiện tôi còn qua loa tắm rửa một cái, hoàn toàn mặc xác đến nó còn đang co quắp ở một bên.
Hôm đó tôi không cử hành lễ tang, kéo dài tới sáng hôm sau mới dọn dẹp châm lửa.
Hôm đó sau khi tôi bế tiểu quỷ kia lên giường, rốt cuộc không bò dậy nổi nữa, vừa đổ người xuống là ngủ lăn như chết, ngay cả chăn cũng không có sức đắp.
Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, tiểu quỷ kia mới nói với tôi một từ đầu tiên, “Nước.”
Tôi cho nó uống nước xong, đút nó ăn trứng gà. Nhưng không hề để ý đến nó, càng không nói chuyện với nó.
Bởi vì thằng nhóc tiểu quỷ kia là nam.
Hiện tại tôi mà nhìn thấy đàn ông là muốn ra sức đánh một trận, nếu không phải nó còn nhỏ, tôi đã sớm đá văng rồi. Cứu nó là bởi vì trong phạm vi mười dặm chỉ có mỗi mình nó là người sống, ông trời có đức hiếu sinh, nhưng không có nghĩa là tôi phải trả lời một tên cầm thú tương lai.
Hơn nữa trước mắt có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Trước tiên tôi phải kiểm kê lương thực, tìm cách sống sót, tìm hiểu về tình cảnh hiện tại, và cả việc tôi rốt cuộc đang ở nơi nào nữa.
Đến chập tối, tôi thấy nó vịn tường đi ra ngoài, xíu xiu nguyện vọng muốn đến dìu nó đều không có. Lúc nó đi trở về, còn liếc xéo tôi một cái. Ánh mắt rất lạnh, tôi nghĩ độ lạnh của mình cũng đâu có kém cạnh.
Bất quá lúc cuối cùng cũng mò mẫm nấu xong nồi cháo mặn, tôi múc cho nó một chén, bổ sung thêm một quả trứng luộc suối nước nóng.
Đừng tưởng tôi sẽ đối tốt với nó, giữ cho nó không chết đói đã là biểu hiện nhiều nhất của lương tâm tôi rồi.
Nhưng rất nhanh đây thôi, tôi liền hối hận cho phần lương tâm quá mức no đủ kia của mình.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Tiểu quỷ này cư nhiên té bất tỉnh, còn bị té vỡ đầu.
Tôi biết nó lén lút vịn tường đi ra ngoài là muốn làm gì, con người có ba việc gấp chứ sao. Nhưng tôi nào biết nó đến cả đứng còn loạng choạng, đi đường lại như đang cưỡi mây chứ. Kết quả liều chết không hé răng, chỉ là lúc trở về lại té nhào một cái, không biết có bị té chấn động não hay không nữa.
Liều chết bướng bỉnh cái rắm a!
Tôi tức tối khiêng nó trở về, nén giận bắt đầu làm một bà bu già. Nó tỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi mới cảm thấy có điểm không đúng, hiện tại ánh mắt của thằng nhóc này thật sự quá thành thục.
Nhưng chuyện của mình còn chưa phiền xong, rất nhanh đã đem điểm nghi ngờ ấy ném qua một bên. Chuyên tâm làm sự nghiệp “bảo mẫu” vĩ đại của tôi.
“Ngươi tên gì?” nó mở miệng.
“Loan Ca.” Tôi cáu gắt trả lời.
“Ta tên là Vô Cùng.” Nó nhắm mắt lại.
Tôi lấy làm lạ liếc nó một cái, không biết tại sao thái độ của nó đột nhiên mềm hoá đi. Đương nhiên vẫn còn rất đáng ghét, tôi dìu nó đi nhà xí nó còn trưng ra cái bản mặt nặng nhẹ, tắm rửa giúp nó mà nó còn sổi sùng với tôi.
Đã đi đứng thành ra như vậy thì đừng có đòi tắm bồn ngâm nước a! Vô liêm sỉ!
Nó tức đến run người, “…Ngươi ít nhất cũng để lại cho ta một cái quần lót chứ!”
Tôi binh một cái lên đầu nó, “Nhóc có từng thấy ai mặc quần áo mà tắm chưa? Được rồi, hàng họ bé xíu thế kia còn sợ người bị người ta thấy ư? Có mời ta cũng chả thèm xem đâu!” Tôi ném khăn mặt cho nó, “Chỗ ấy tự mình cọ đi!”
Tại tôi không tìm thấy bàn chải cán dài, bằng không đã xem nó như là một cái xác chết mà tẩy rửa rồi!
Thằng nhóc tức đến đỏ bừng cả mặt, lại ném mấy trăm thanh nhãn đao qua (mắt chứa dao), tôi thấy nó là đứa cực kỳ không biết ơn. Đàn ông đều là hạng người vong ân phụ nghĩa, ngay cả một thằng nhóc cũng không ngoại lệ.
Chờ nó khá hơn, tôi nhất định sẽ tiễn nó đi thật xa!
Giúp nó mặc quần áo xong, lúc cõng nó về, cơn giận của nó lại đột nhiên tan hết. Lúc lau khô tóc chải đầu cho nó, nó lại phi thường dễ bảo. “…Tại sao ngươi chăm sóc ta? Ngươi có mục đích gì?”
Tôi trực tiếp cầm cây lược gỗ gõ đầu nó.
“Bởi vì ta là một tên quỷ xúi quẩy có lương tâm đầy ắp.” Tôi hung tợn nói, tức giận chải mớ tóc dài gần chạm đất của nó, “Nhóc còn có… người nhà không?”
“Chờ ta có thể cử động, ngươi đưa ta về đi.” Nó thản nhiên nói, thực không giống với khẩu khí của một đứa bé.
Mặc dù tôi rất muốn quăng nó ra ngoài để nó tự sinh tự diệt, đáng tiếc lương tâm chết tiệt của tôi không buông tha tôi. Cho nên tôi cùng tiểu quỷ này ngủ cùng giường ăn cùng bàn, còn sợ nó nửa đêm đi nhà xí bị rớt tõm xuống đó, hoặc là té xỉu ở nơi nào đó tôi không biết bị sói hoang tha đi mất.
Nó nói chuyện thật sự ít đến đáng thương, phải gọi là kiệm lời như tích vàng. Bất quá nó cho tôi biết, hiện tại là triều Đại Minh, tại vị là An Khang đế. Nhưng lịch sử nó kể khiến tôi có chút mù mờ, Minh triều có An Khang đế ở đâu ra… hơn nữa là Minh triều cư nhiên không có Vĩnh Lạc đế a! Vậy Minh Thành Tổ đi đâu?
Còn về tòa cung điện hoang phế này, nghe nói là hành cung suối nước nóng, bị bỏ hoang phế từ lâu. Nghe nói là dùng để giam cầm một phế thái tử, nhưng làm sao có nhiều người chết như vậy… nó cũng không rõ lắm. Tôi nghĩ nó còn nhỏ như vậy, biết được nhiêu đó đã không dễ dàng, tôi cũng không gặng hỏi nữa.
Điều dưỡng được nửa tháng, tiểu quỷ kia mới không cần vịn tường đi nữa, nhưng vẫn còn rất suy yếu. Một tháng sau, nó mới xem như hoàn toàn hồi phục.
Nó ở trong phòng bếp bận rộn loay hoay nửa ngày, dùng bột đậu hòa với mật ong cùng với một ít dược liệu loạn thất bát tao nào đó, làm thành mười mấy khối lương khô kỳ quái, kéo tay tôi, điềm nhiên như không nói, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi hồ đồ.
“Ngươi không phải muốn đưa ta về nhà sao?”
Tôi đúng là không nguyện ý lắm, nhưng có thể đá văng tiểu quỷ đáng ghét này đi thì thật tốt biết bao. Thuận tiện còn có thể rời khỏi vùng núi hoang này… Tuy rằng tiền đồ mờ mịt, nhưng so với việc phải luôn nhìn cái bản mặt phụng phịu của tên tiểu quỷ này thì tốt hơn nhiều.
Ít ra người bên ngoài còn biết cười.
“Ta đi gom ít vàng bạc.” Mang theo ít đồ đáng giá, dù sao cũng phải ăn cơm đúng không?
“Không cần.” Thằng bé túm chặt tôi, “Nhà ta có nhiều lắm.” Nó cuối cùng cũng nở nụ cười, chỉ là có hơi lạnh thôi, “Ta sẽ cảm tạ ngươi thật hậu.”
Tôi cảm thấy rất bất an, mơ hồ có loại cảm giác đại họa sắp giáng xuống đầu. Nhưng dẫu sao nó vẫn là một thằng nhóc mới bảy tám tuổi, có thể giở được trò gì? Vả lại, cũng không thể để nó một mình đi về nhà được? Nơi đây là giữa rừng sâu cơ mà.
Tôi gật đầu. Lại không nghĩ rằng sau cái gật đầu này, tôi cùng tiểu quỷ kia cư nhiên chui rúc trong rừng sâu ba ngày, nơm nớp lo sợ mà cắm trại ngoài trời. Tuy rằng không gặp phải chim hoang thú dữ gì, nhưng đợi đến lúc chui ra được, hai người chúng tôi đã chật vật trông như thể hai tên ăn mày.
Bực mình phát hiện, căn bản không thấy được thôn trấn nào. Mà là một thác nước ở giữa rừng, không biết ở đâu ra có một cây cầu đá bắc ngang qua hồ sâu. Nó nói đi qua cây cầu đá rẽ vào một khúc cua nữa là ra, tôi thế mà cũng ngu ngốc tin theo.
Sau đó thì sao, tôi cũng không thừa nhận, rẽ vào một khúc cua lại rẽ theo cái kiểu này… nó đẩy tôi từ trên cầu đá xuống.
Trong lúc vừa rớt xuống vừa thét chói tai, tôi căm giận nghĩ. Cái này gọi là quá tam ba bận, lão cha đẩy tôi xuống lầu một lần, cô gái kỳ quái kia đẩy tôi đến thế giới quỷ quái này một lần, thằng nhóc tiểu quỷ này cư nhiên lại đẩy tôi rớt xuống thác nước!
Cái thế đạo gì thế này?! Cớ sao tôi cứ luôn xui xẻo vậy?!
“Khốn kiếp a!” Tôi vừa mới mắng ra miệng, phát hiện hai chân vững vàng đứng trên nền đất khô ráo. Tôi còn đang sững sờ, Vô Cùng đã nhảy vào, lộ ra nụ cười an tâm.
“Loan Ca, chúng ta an toàn rồi.” Nó thở dài thườn thượt, “May mà bố trí trước…”
“Bố trí cái gì?” Tôi hỏi.
Nó lại cười không nói, kéo tôi đi xem khắp nơi, thật sự là một bữa tiệc chiêu đãi mắt. Không ngờ nơi này còn có một cái động tiên, bàn đá ghế đá giường đá, hoa cỏ cây cối, như thể một vườn hoa trong nhà kính. Nhìn từ nơi này, thác nước giống như một cánh cửa kính thiên nhiên cực lớn rơi xuống đất, phân bố ánh sáng tuyệt đẹp, bọt nước nhún nhảy tung tăng, thấp thoáng có cầu vồng, lại không có một chút khí hơi ẩm ướt nào.
Tôi nghĩ đến Thủy Liêm động ở Hoa Quả Sơn.
“Đói bụng thì ăn trái cây hoặc là ăn cái này.” Nó đưa cho tôi một bình hồ lô, “Đây là đan dược chống đói.”
“…Vô Cùng, rốt cuộc ngươi là ai?” Tôi đã hoàn toàn không tìm thấy phương hướng nữa.
Nó liếc tôi một cái, mỉm cười nói, “Tối nay ta sẽ cho ngươi biết.” Dứt lời liền xoay người đi vào một gian nhà trúc, đóng cửa lại.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Tôi biết ngay là không nên tin vào đàn ông, cho dù là đàn ông nhỏ như vậy cũng như nhau cả. “Tối nay” của nó, bắt tôi đợi tầm mười ngày.
Nơi phúc địa động tiên này xác thực rất tuyệt, hoa quả ăn rất ngon, đan dược cũng có thể chống đói, thậm chí còn có một phòng tắm bồn nước nóng không thua gì khách sạn suối nước nóng. Chẳng những có thể thoải mái tắm rửa, còn có thể thoải mái giặt quần áo. (phúc địa: giống như đất có linh khí vậy)
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, tôi căn bản không biết làm sao rời khỏi nơi phúc địa động tiên này, cũng không vào được gian nhà trúc kia.
Tôi tức tối đến muốn phá cửa, nhưng vừa ném mạnh một viên đá tới… tôi liền văng ngược ra, lập tức hôn mê.
Đợi đến khi Vô Cùng rốt cục đi ra, cái gáy tôi còn chưa hết sưng.
Vốn đang nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi nhìn thấy nó tôi lại ngây người vài giây. Trong vòng 10 ngày ngắn ngủi, nó đã trưởng thành. Chẳng những cao hơn tôi một cái đầu, thoạt nhìn giống hệt một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn ung dung bình thản từ trong hư không lấy quần áo ra, rồi thay đồ ngay trước mặt tôi, an nhiên ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ trước mặt tôi, “Tuy chỉ mới đến Trúc Cơ, nhưng muốn khống chế ngươi, đã đủ.”
… What?!
Tôi tròn mắt nhìn hắn, căn bản không tìm thấy thanh âm của mình.
“Loan Ca, ngươi không hề tu luyện.” Hắn khẽ nhíu mày, “Nhưng ngươi tán hồn như vậy, làm thế nào có năng lực đoạt xá*? Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”
(*Đoạt xá: cách nói của Đạo gia, chỉ việc mượn thân thể người khác để hoàn dương, chính là mượn xác hoàn hồn đấy ạ)
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Vì cớ gì bà mẹ không đáng tin cậy của tôi, lại đưa tôi đến chốn nhân gian kỳ ảo này a…
Rơi vào tình cảnh bị cha đẻ mình mưu sát là thảm vô cùng cực rồi, ai dè bà mẹ lúc còn sống đã thiếu dây thần kinh, chết đi cũng không mọc ra được sợi thần kinh tên là “logic” kia, tôi thực rầu hết sức.
Nằm trong đống người chết, tôi im lặng nhìn trăng trên trời.
Tỉnh lại giữa đống xác chết, tất nhiên không phải là kinh nghiệm tốt gì mấy. May mà mẹ tôi nghèo đến mức không có tiền cho tôi đi học lớp phụ đạo, lúc tôi lên tiểu học, tan học là đến nhà tang lễ làm bài tập. Tôi gần như là lớn lên trong nhà tang lễ, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy người chết riết cũng quen, đã không còn chút cảm giác nào.
Thậm chí lúc lên trung học tôi đã bắt đầu làm thêm trong đó, ngay cả tắm rửa cho người chết tôi cũng đã làm qua, nhiều lúc không đủ người tôi còn có thể giúp đỡ hoá trang. Nếu không phải do trường học xa quá, tôi còn dự định tương lai sẽ phát triển dịch vụ mai táng nữa cơ.
Kết quả tôi học một trường cao đẳng thương nghiệp bình thường, tốt nghiệp với trình độ bình thường, làm một nhân viên kế toán bình thường. Có một mối quan hệ yêu đương cực kỳ bình thường, bởi vì rất bình thường cho nên bị đá một cách rất bình thường. Bị đá chưa được hai tháng, mẹ tôi gặp tai nạn máy bay, cha tôi sát hại tôi.
Tôi mới 25 tuổi, đã có một cuộc sống tiền kiếp vừa bình thường lại bi thảm.
Điều có vẻ không được bình thường là, bởi do người mẹ có tư tưởng logic đặc biệt của tôi cùng với cô gái sung sướng khi người gặp họa kia… mà tôi mượn xác hoàn hồn.
Tình hình còn tương đối không ổn là, tôi sống lại trong đống xác chết, mà xác chết mặc đồ cổ trang.
Khi có sức đứng lên… tôi cảm thấy cổ rất đau, khóe miệng có máu, nhìn nhìn bàn tay mình… rất nhỏ, chiếu theo trình độ này mà xem, hẳn là một đứa bé cũng nên? Cẩn thận từng tí một sờ soạng từ trên xuống dưới, tạ ơn trời đất, may vẫn là con gái.
Rủi như chọn nhầm thân thể, tôi thật sự muốn chết thêm lần nữa. Tôi hận đàn ông, cũng không thể mỗi ngày lúc đi tiểu đều muốn tự thiến được.
Ngồi dậy, phát hiện một tòa cung điện bị cỏ dại che phủ mất một nửa, nhưng vô cùng xa hoa… có lẽ vậy. Nhìn cột đá được chạm trổ phức tạp thế kia, cũng không phải là thứ ở tại một nơi vừa nhỏ vừa nghèo được. Nhưng cũng không phải là miếu thờ, không có tượng Phật, nhìn hình vẽ điêu khắc cũng không có liên quan đến Phật giáo.
Sau đó chính là đám người chết đang yên giấc đầy trên đất. Xem trình độ đông lại của vết máu, đoán chừng đã qua một ngày… Nhưng sẽ không nhiều hơn ba ngày, còn chưa nặng mùi.
Đi dạo một vòng từ trước ra sau, trong lòng tôi ngày càng mờ mịt.
Tôi xác định được mình đang ở trong một thâm sơn, nhưng trong thâm sơn lại có một tòa cung điện nửa sụp đổ như vậy rất kỳ quái, và cả những người vừa mới chết không lâu này nữa. Mặc dù tôi không biết đồ cổ trang bọn họ mặc thuộc triều đại nào, nhưng nhìn ra được là phục sức hoa lệ, ngón tay cũng không có vết tích lao động.
Vốn tưởng là bị cường đạo cướp bóc, nhưng ăn mặc tuy có hỗn độn, mà trâm vàng rơi đầy đất không ai nhặt, cái này mới kỳ quái.
Tôi còn tìm thấy phòng bếp trong cung điện, có lương thực cùng rau xanh, trứng gà, thịt đã có ruồi bọ. Càng quỷ dị hơn là, tôi cư nhiên còn tìm thấy một căn phòng đá nhỏ, bên trong có bể nước nóng xa hoa.
Men theo dòng nước, tìm được đầu nguồn con suối, sôi sùng sục đủ để luộc trứng.
Không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra. Tôi buồn bực vơ vài quả trứng gà đặt vào giỏ trúc, thả vào nguồn suối nước nóng, vừa luộc trứng vừa nghĩ cách làm rõ tình cảnh của mình.
Soi xuống mặt nước, tôi là cô bé tầm mười tuổi chải búi tóc nha hoàn. Mày mỏng mắt nhỏ, không có điểm gì xuất sắc, có vài phần tương tự tôi lúc còn sống. Ăn mặc rất mộc mạc, trên tay có vết chai, nghĩ có lẽ không phải là tiểu thư? Ít nhất toàn thân cao thấp tôi không tìm được trang sức gì đáng giá.
Rầu rĩ ăn vài quả trứng gà, lại uống vào mấy ngụm nước suối. Không có người có thể hỏi, tôi cũng đành ù ù cạc cạc vậy.
Ngồi một lát, tôi vẫn chậm rãi đi trở về. Mặc kệ thế nào, luôn phải sống sót trước cái đã không phải sao? Lại nói, những người chết vô tội lại đáng thương này, suy cho cùng cũng không thể để họ thối rữa ở chỗ này được.
Đây là một việc tốn thể lực không sai chút nào, may mà mới chỉ có 13 thi thể. Đào hố cho một đám tôi làm không được, nhưng hoả táng tập thể hẳn là làm được. Bên ngoài phòng bếp chất đống rất nhiều củi, tôi lôi mấy cái xác tập trung lại một chỗ, tiện tay chỉnh lại y phục cho họ, sau đó chất củi lên.
Thật sự xin lỗi, cơ thể này của ta thể lực không tốt lắm, đành ủy khuất các người vậy. Tôi im lặng nghĩ. Nhưng khi tôi kéo cánh tay của một bà bác, một bàn tay dưới thân thể bà ta túm lại tay áo tôi.
…Tôi lại là lần đầu tiên nhìn thấy thi biến* a. Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang treo trên bầu trời, tôi nghĩ cũng không đến mức ban ngày ban mặt gặp xác chết vùng dậy chứ? (thi biến: xác chết biết đi, walking dead)
Nhẹ nhàng đẩy bà bác nọ qua một bên, thì ra dưới thân bà ta đang đè một đứa bé trai, cả người toàn máu là máu, gương mặt tái nhợt, biểu tình căng thẳng nhìn tôi, hơi nhếch môi.
Xem ra lễ tang phải cử hành muộn một chút rồi… đã tìm được một người sống sót.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Mày đen mắt phượng, sống mũi cao thẳng. Đoán chừng là 7 – 8 tuổi, phải người khác mà gặp thì có lẽ sẽ nói đáng yêu, nhưng đối với người cả đời đã đối mặt với một người mẹ xinh đẹp như tôi đây, mỹ cảm đã có chút chai lỳ… Dù sao thoạt nhìn cũng không đáng ghét.
Nhưng thằng bé dường như không thể cử động, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, chẳng có chút dáng vẻ gì là bị kinh sợ. Tôi sờ soạng định bụng xem thử nó có bị thương ở đâu không, ánh hung tợn trong mắt nó càng tăng lên.
Thằng bé mới bây lớn, mà đã biết dùng ánh mắt bắn dao rồi, thực không đáng khen chút nào.
“Nhóc tên gì?” Tôi hỏi.
Thằng bé trừng mắt liếc tôi một cái, không thèm nói chuyện. Tôi muốn kéo nó dậy, phát hiện nó không thể cử động. Trong lòng bắt đầu phiền não, đừng nói là bị chém trúng xương sống hay là bị đập vào đầu, nên bị tê liệt rồi chứ?
Mặc kệ ánh mắt bắn dao vô dụng của nó, tôi cởi quần áo nó tìm vết thương, phát hiện sau lưng trúng một đao, nhưng máu đã đông lại, có thể là bà bác kia đã dùng thân bảo vệ nó? Nhưng thân thể nó rất lạnh, thậm chí đã cứng ngắc. Nếu không phải có nhịp tim đập hô hấp mỏng manh, tôi quả thực đã tưởng là cương thi.
Ngẫm nghĩ, tôi cố sức bế nó lên, nặng chết đi được. Cơn giận dữ của nó càng tăng lên, trừng tôi. Tôi có cảm xúc rất muốn ném nó vào đống củi đốt chung cho rồi.
Nhưng suy cho cùng, tôi cũng không phải lão cha lòng lang dạ thú của mình. Vả lại, có một người sống thì có vẻ an tâm hơn chút, mặc dù là một thằng nhóc chả đáng yêu tẹo nào.
Lảo đảo nghiêng ngã, tôi bế nó đến căn phòng suối nước nóng, dứt khoát lột trụi nó ra. Thằng bé nổi sùng đến mắt muốn tóe lửa đến nơi, thật sự là một thằng nhóc không biết lòng tốt của người ta gì cả.
“Ta làm vậy là muốn cứu nhóc đó, đồ ngốc.” Tôi tức giận bế nó lên, cẩn thận dò bước xuống bồn tắm, “Nhóc sắp lạnh đến đông cứng rồi, trước tìm cách làm cho nhóc ấm lên cái đã. Còn trừng ta? Không ném nhóc đi thiêu luôn là ta Phật tâm đó có hiểu hay không? Đồ ngốc.”
Tôi lau chùi giúp nó một lần, cả người nó liền căng thẳng, tôi cảm thấy mệt muốn chết đi. Cả một ngày hôm nay, xảy ra quá nhiều chuyện, thể xác và tinh thần tôi đều đã kiệt quệ, chả có tâm tình đâu mà phụ đạo tâm lý cho tên tiểu quỷ khí thế kinh người này. Thuận tiện tôi còn qua loa tắm rửa một cái, hoàn toàn mặc xác đến nó còn đang co quắp ở một bên.
Hôm đó tôi không cử hành lễ tang, kéo dài tới sáng hôm sau mới dọn dẹp châm lửa.
Hôm đó sau khi tôi bế tiểu quỷ kia lên giường, rốt cuộc không bò dậy nổi nữa, vừa đổ người xuống là ngủ lăn như chết, ngay cả chăn cũng không có sức đắp.
Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, tiểu quỷ kia mới nói với tôi một từ đầu tiên, “Nước.”
Tôi cho nó uống nước xong, đút nó ăn trứng gà. Nhưng không hề để ý đến nó, càng không nói chuyện với nó.
Bởi vì thằng nhóc tiểu quỷ kia là nam.
Hiện tại tôi mà nhìn thấy đàn ông là muốn ra sức đánh một trận, nếu không phải nó còn nhỏ, tôi đã sớm đá văng rồi. Cứu nó là bởi vì trong phạm vi mười dặm chỉ có mỗi mình nó là người sống, ông trời có đức hiếu sinh, nhưng không có nghĩa là tôi phải trả lời một tên cầm thú tương lai.
Hơn nữa trước mắt có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Trước tiên tôi phải kiểm kê lương thực, tìm cách sống sót, tìm hiểu về tình cảnh hiện tại, và cả việc tôi rốt cuộc đang ở nơi nào nữa.
Đến chập tối, tôi thấy nó vịn tường đi ra ngoài, xíu xiu nguyện vọng muốn đến dìu nó đều không có. Lúc nó đi trở về, còn liếc xéo tôi một cái. Ánh mắt rất lạnh, tôi nghĩ độ lạnh của mình cũng đâu có kém cạnh.
Bất quá lúc cuối cùng cũng mò mẫm nấu xong nồi cháo mặn, tôi múc cho nó một chén, bổ sung thêm một quả trứng luộc suối nước nóng.
Đừng tưởng tôi sẽ đối tốt với nó, giữ cho nó không chết đói đã là biểu hiện nhiều nhất của lương tâm tôi rồi.
Nhưng rất nhanh đây thôi, tôi liền hối hận cho phần lương tâm quá mức no đủ kia của mình.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Tiểu quỷ này cư nhiên té bất tỉnh, còn bị té vỡ đầu.
Tôi biết nó lén lút vịn tường đi ra ngoài là muốn làm gì, con người có ba việc gấp chứ sao. Nhưng tôi nào biết nó đến cả đứng còn loạng choạng, đi đường lại như đang cưỡi mây chứ. Kết quả liều chết không hé răng, chỉ là lúc trở về lại té nhào một cái, không biết có bị té chấn động não hay không nữa.
Liều chết bướng bỉnh cái rắm a!
Tôi tức tối khiêng nó trở về, nén giận bắt đầu làm một bà bu già. Nó tỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi mới cảm thấy có điểm không đúng, hiện tại ánh mắt của thằng nhóc này thật sự quá thành thục.
Nhưng chuyện của mình còn chưa phiền xong, rất nhanh đã đem điểm nghi ngờ ấy ném qua một bên. Chuyên tâm làm sự nghiệp “bảo mẫu” vĩ đại của tôi.
“Ngươi tên gì?” nó mở miệng.
“Loan Ca.” Tôi cáu gắt trả lời.
“Ta tên là Vô Cùng.” Nó nhắm mắt lại.
Tôi lấy làm lạ liếc nó một cái, không biết tại sao thái độ của nó đột nhiên mềm hoá đi. Đương nhiên vẫn còn rất đáng ghét, tôi dìu nó đi nhà xí nó còn trưng ra cái bản mặt nặng nhẹ, tắm rửa giúp nó mà nó còn sổi sùng với tôi.
Đã đi đứng thành ra như vậy thì đừng có đòi tắm bồn ngâm nước a! Vô liêm sỉ!
Nó tức đến run người, “…Ngươi ít nhất cũng để lại cho ta một cái quần lót chứ!”
Tôi binh một cái lên đầu nó, “Nhóc có từng thấy ai mặc quần áo mà tắm chưa? Được rồi, hàng họ bé xíu thế kia còn sợ người bị người ta thấy ư? Có mời ta cũng chả thèm xem đâu!” Tôi ném khăn mặt cho nó, “Chỗ ấy tự mình cọ đi!”
Tại tôi không tìm thấy bàn chải cán dài, bằng không đã xem nó như là một cái xác chết mà tẩy rửa rồi!
Thằng nhóc tức đến đỏ bừng cả mặt, lại ném mấy trăm thanh nhãn đao qua (mắt chứa dao), tôi thấy nó là đứa cực kỳ không biết ơn. Đàn ông đều là hạng người vong ân phụ nghĩa, ngay cả một thằng nhóc cũng không ngoại lệ.
Chờ nó khá hơn, tôi nhất định sẽ tiễn nó đi thật xa!
Giúp nó mặc quần áo xong, lúc cõng nó về, cơn giận của nó lại đột nhiên tan hết. Lúc lau khô tóc chải đầu cho nó, nó lại phi thường dễ bảo. “…Tại sao ngươi chăm sóc ta? Ngươi có mục đích gì?”
Tôi trực tiếp cầm cây lược gỗ gõ đầu nó.
“Bởi vì ta là một tên quỷ xúi quẩy có lương tâm đầy ắp.” Tôi hung tợn nói, tức giận chải mớ tóc dài gần chạm đất của nó, “Nhóc còn có… người nhà không?”
“Chờ ta có thể cử động, ngươi đưa ta về đi.” Nó thản nhiên nói, thực không giống với khẩu khí của một đứa bé.
Mặc dù tôi rất muốn quăng nó ra ngoài để nó tự sinh tự diệt, đáng tiếc lương tâm chết tiệt của tôi không buông tha tôi. Cho nên tôi cùng tiểu quỷ này ngủ cùng giường ăn cùng bàn, còn sợ nó nửa đêm đi nhà xí bị rớt tõm xuống đó, hoặc là té xỉu ở nơi nào đó tôi không biết bị sói hoang tha đi mất.
Nó nói chuyện thật sự ít đến đáng thương, phải gọi là kiệm lời như tích vàng. Bất quá nó cho tôi biết, hiện tại là triều Đại Minh, tại vị là An Khang đế. Nhưng lịch sử nó kể khiến tôi có chút mù mờ, Minh triều có An Khang đế ở đâu ra… hơn nữa là Minh triều cư nhiên không có Vĩnh Lạc đế a! Vậy Minh Thành Tổ đi đâu?
Còn về tòa cung điện hoang phế này, nghe nói là hành cung suối nước nóng, bị bỏ hoang phế từ lâu. Nghe nói là dùng để giam cầm một phế thái tử, nhưng làm sao có nhiều người chết như vậy… nó cũng không rõ lắm. Tôi nghĩ nó còn nhỏ như vậy, biết được nhiêu đó đã không dễ dàng, tôi cũng không gặng hỏi nữa.
Điều dưỡng được nửa tháng, tiểu quỷ kia mới không cần vịn tường đi nữa, nhưng vẫn còn rất suy yếu. Một tháng sau, nó mới xem như hoàn toàn hồi phục.
Nó ở trong phòng bếp bận rộn loay hoay nửa ngày, dùng bột đậu hòa với mật ong cùng với một ít dược liệu loạn thất bát tao nào đó, làm thành mười mấy khối lương khô kỳ quái, kéo tay tôi, điềm nhiên như không nói, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi hồ đồ.
“Ngươi không phải muốn đưa ta về nhà sao?”
Tôi đúng là không nguyện ý lắm, nhưng có thể đá văng tiểu quỷ đáng ghét này đi thì thật tốt biết bao. Thuận tiện còn có thể rời khỏi vùng núi hoang này… Tuy rằng tiền đồ mờ mịt, nhưng so với việc phải luôn nhìn cái bản mặt phụng phịu của tên tiểu quỷ này thì tốt hơn nhiều.
Ít ra người bên ngoài còn biết cười.
“Ta đi gom ít vàng bạc.” Mang theo ít đồ đáng giá, dù sao cũng phải ăn cơm đúng không?
“Không cần.” Thằng bé túm chặt tôi, “Nhà ta có nhiều lắm.” Nó cuối cùng cũng nở nụ cười, chỉ là có hơi lạnh thôi, “Ta sẽ cảm tạ ngươi thật hậu.”
Tôi cảm thấy rất bất an, mơ hồ có loại cảm giác đại họa sắp giáng xuống đầu. Nhưng dẫu sao nó vẫn là một thằng nhóc mới bảy tám tuổi, có thể giở được trò gì? Vả lại, cũng không thể để nó một mình đi về nhà được? Nơi đây là giữa rừng sâu cơ mà.
Tôi gật đầu. Lại không nghĩ rằng sau cái gật đầu này, tôi cùng tiểu quỷ kia cư nhiên chui rúc trong rừng sâu ba ngày, nơm nớp lo sợ mà cắm trại ngoài trời. Tuy rằng không gặp phải chim hoang thú dữ gì, nhưng đợi đến lúc chui ra được, hai người chúng tôi đã chật vật trông như thể hai tên ăn mày.
Bực mình phát hiện, căn bản không thấy được thôn trấn nào. Mà là một thác nước ở giữa rừng, không biết ở đâu ra có một cây cầu đá bắc ngang qua hồ sâu. Nó nói đi qua cây cầu đá rẽ vào một khúc cua nữa là ra, tôi thế mà cũng ngu ngốc tin theo.
Sau đó thì sao, tôi cũng không thừa nhận, rẽ vào một khúc cua lại rẽ theo cái kiểu này… nó đẩy tôi từ trên cầu đá xuống.
Trong lúc vừa rớt xuống vừa thét chói tai, tôi căm giận nghĩ. Cái này gọi là quá tam ba bận, lão cha đẩy tôi xuống lầu một lần, cô gái kỳ quái kia đẩy tôi đến thế giới quỷ quái này một lần, thằng nhóc tiểu quỷ này cư nhiên lại đẩy tôi rớt xuống thác nước!
Cái thế đạo gì thế này?! Cớ sao tôi cứ luôn xui xẻo vậy?!
“Khốn kiếp a!” Tôi vừa mới mắng ra miệng, phát hiện hai chân vững vàng đứng trên nền đất khô ráo. Tôi còn đang sững sờ, Vô Cùng đã nhảy vào, lộ ra nụ cười an tâm.
“Loan Ca, chúng ta an toàn rồi.” Nó thở dài thườn thượt, “May mà bố trí trước…”
“Bố trí cái gì?” Tôi hỏi.
Nó lại cười không nói, kéo tôi đi xem khắp nơi, thật sự là một bữa tiệc chiêu đãi mắt. Không ngờ nơi này còn có một cái động tiên, bàn đá ghế đá giường đá, hoa cỏ cây cối, như thể một vườn hoa trong nhà kính. Nhìn từ nơi này, thác nước giống như một cánh cửa kính thiên nhiên cực lớn rơi xuống đất, phân bố ánh sáng tuyệt đẹp, bọt nước nhún nhảy tung tăng, thấp thoáng có cầu vồng, lại không có một chút khí hơi ẩm ướt nào.
Tôi nghĩ đến Thủy Liêm động ở Hoa Quả Sơn.
“Đói bụng thì ăn trái cây hoặc là ăn cái này.” Nó đưa cho tôi một bình hồ lô, “Đây là đan dược chống đói.”
“…Vô Cùng, rốt cuộc ngươi là ai?” Tôi đã hoàn toàn không tìm thấy phương hướng nữa.
Nó liếc tôi một cái, mỉm cười nói, “Tối nay ta sẽ cho ngươi biết.” Dứt lời liền xoay người đi vào một gian nhà trúc, đóng cửa lại.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Tôi biết ngay là không nên tin vào đàn ông, cho dù là đàn ông nhỏ như vậy cũng như nhau cả. “Tối nay” của nó, bắt tôi đợi tầm mười ngày.
Nơi phúc địa động tiên này xác thực rất tuyệt, hoa quả ăn rất ngon, đan dược cũng có thể chống đói, thậm chí còn có một phòng tắm bồn nước nóng không thua gì khách sạn suối nước nóng. Chẳng những có thể thoải mái tắm rửa, còn có thể thoải mái giặt quần áo. (phúc địa: giống như đất có linh khí vậy)
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, tôi căn bản không biết làm sao rời khỏi nơi phúc địa động tiên này, cũng không vào được gian nhà trúc kia.
Tôi tức tối đến muốn phá cửa, nhưng vừa ném mạnh một viên đá tới… tôi liền văng ngược ra, lập tức hôn mê.
Đợi đến khi Vô Cùng rốt cục đi ra, cái gáy tôi còn chưa hết sưng.
Vốn đang nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi nhìn thấy nó tôi lại ngây người vài giây. Trong vòng 10 ngày ngắn ngủi, nó đã trưởng thành. Chẳng những cao hơn tôi một cái đầu, thoạt nhìn giống hệt một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn ung dung bình thản từ trong hư không lấy quần áo ra, rồi thay đồ ngay trước mặt tôi, an nhiên ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ trước mặt tôi, “Tuy chỉ mới đến Trúc Cơ, nhưng muốn khống chế ngươi, đã đủ.”
… What?!
Tôi tròn mắt nhìn hắn, căn bản không tìm thấy thanh âm của mình.
“Loan Ca, ngươi không hề tu luyện.” Hắn khẽ nhíu mày, “Nhưng ngươi tán hồn như vậy, làm thế nào có năng lực đoạt xá*? Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”
(*Đoạt xá: cách nói của Đạo gia, chỉ việc mượn thân thể người khác để hoàn dương, chính là mượn xác hoàn hồn đấy ạ)
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Vì cớ gì bà mẹ không đáng tin cậy của tôi, lại đưa tôi đến chốn nhân gian kỳ ảo này a…
Bình luận truyện