Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 5 - Chương 76: Chỉ gian chí (Nốt ruồi ở ngón tay) – 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chính là nơi này!” Thậm chí không cần Thạch Đầu Trương xác nhận, Tiết Nhàn đã khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Y khôi phục tốt hơn, long cốt trong núi đáp lại y cũng càng mạnh hơn. Chấn động lần này cường liệt hơn bất cứ lần nào trước đây, cho nên Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất vốn đã hơi choáng váng liền lập tức bị rung chấn đến độ lảo đảo ngã xuống đất, Thạch Đầu Trương còn trượt chân một cái, lăn thẳng xuống chân núi.
May mà Huyền Mẫn đúng lúc vươn tay kéo hắn lại.
“Ngồi đi.” Hắn dứt khoát nói với hai người.
Chấn động như vậy, núi không sụp đã là tốt số rồi, nào còn ai đứng được nổi.
Thạch Đầu Trương kéo Lục Nhập Thất mắt mờ lên, đặt mông ngồi bên một gốc cây già ở đỉnh núi, ôm chặt lấy thân cây, phòng ngừa đang ngồi cũng bị đỉnh núi này rung cho lăn xuống.
Tiết Nhàn chỉ thử siết chặt tay một chút, liền cảm thấy trạng thái của long cốt không ổn lắm, dường như bị một sức mạnh nào đó ép dưới đất, cho nên khó mà đào ra được. Cũng giống như vươn tay cầm lấy vật nào đó, hẳn phải rất nhẹ nhàng dễ dàng, ấy vậy mà lần này còn phiền toái hơn lần kia, giống như thứ đó bị đè nặng quá mức.
Nếu nói, lần trước khi lấy xương ở Ôn thôn, sức ép đè trên long cốt có thể nặng tới ngàn cân, vậy lần này quả thực như thể áp hai quả núi Thái Sơn.
Tiết Nhàn vừa nhăn mày, liền cảm giác bên cạnh có thêm một người.
Y quay đầu nhìn, quả nhiên lại là Huyền Mẫn.
Có lẽ năm nay y phạm phải Thái Tuế, kể từ lúc bị rút gân cốt, dường như y làm chuyện gì cũng đều không thuận lợi. Trên thế gian này người có năng lực hỗ trợ y đã ít lại càng ít, y từ lâu đã quen tự mình tính toán giải quyết mọi việc, có thể động thủ thì tuyệt đối không động khẩu, có thể cứng thì tuyệt đối không mềm, dù sao y cũng chẳng sợ gì. (Thái Tuế chính là sao Mộc, phạm hay xung Thái Tuế chính là để chỉ năm đó xung khắc với trị niên của sao Thái Tuế, trăm sự không thuận, làm việc gì cũng trắc trở, gặp nhiều chuyện không may.)
Nhưng mãi đến khi gặp gỡ Huyền Mẫn, y mới phát hiện, vào lúc quan trọng có người giúp một tay quả thực giảm bớt được không ít phiền toái. Y vốn tưởng với cái tính không thích người ngoài nhúng tay, cũng không ưa nợ nần người khác của mình, hẳn sẽ không thích được người khác hỗ trợ. Nhưng kỳ thực, khi Huyền Mẫn liên tiếp nhúng tay vào, y lại thấy cũng không tệ lắm.
Có lẽ là do Huyền Mẫn chọn thời cơ quá chuẩn xác, hoặc cũng có lẽ sau khi nửa liệt, kiên nhẫn và tính cách của y đều tốt lên…… Chuyện cho tới bây giờ, y bỗng dưng phát hiện, mình ấy vậy mà đã bắt đầu quen với sự tham gia của Huyền Mẫn, thậm chí còn chủ động chừa chỗ cho Huyền Mẫn.
Cũng giống như lúc này, khi Huyền Mẫn cầm tiền đồng, giúp y ngăn chặn hết thảy trở ngại khác như thể theo lý đương nhiên, vị trí trống ra kia liền được lấp vào.
Đây là lần đầu tiên khi thu hồi long cốt, Tiết Nhàn có chút không yên lòng ——
Ngọn núi điên cuồng chấn động tựa như một con hung thú giãy giụa mãnh liệt, muốn vùng thoát ra, nhưng lại bị Huyền Mẫn lấy tư thái cường ngạnh, lạnh lùng giữ trong lồng. Song khi khúc long cốt sống động kia thoát ra khỏi bùn đất, nó lại thoáng ngưng trệ.
“Đừng buông lỏng lực.” Thanh âm trầm thấp của Huyền Mẫn vang lên bên tai, tiếp đó, tay Tiết Nhàn liền bị người cầm lấy, nhiệt độ cơ thể ấm áp mang theo linh lực cuộn trào mãnh liệt xuyên thấu qua lớp da mỏng manh, rót vào trong bàn tay.
Long cốt bị chôn trong núi đột nhiên động đậy.
Ngón tay nắm lại của Tiết Nhàn khẽ cựa một chút, đỡ lấy rồi như thể hoàn hồn mà tăng thêm lực.
Chợt nghe trường phong gào thét, giữa lúc chấn động kịch liệt đến độ ngay cả cái cây già kia cũng sắp đổ, vài đoạn xương trắng đục liền thoát ra từ ba nơi trong núi, vọt thẳng đến chỗ Tiết Nhàn, khúc này nối tiếp khúc kia, khoảnh khắc tiến gần sát lòng bàn tay Tiết Nhàn, liền bị ngọn lửa vô hình đốt thành bột mịn, dán vào da tay, tan vào trong thân thể.
Y còn chưa kịp tiêu hóa long cốt, thì trong núi Liên Giang liền phát sinh một biến hóa cực kỳ quỷ dị.
Chỉ thấy bốn sợi tựa như tơ nhện, từ núi Liên Giang trườn ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Chia nhau vọt ra bốn hướng riêng biệt, chỉ là ba sợi vọt tới mé Đông của bọn họ, một sợi thì đơn thương thất mã vọt tới mé Tây.
Dấu vết kia chớp mắt liền biến mất, hòa vào trong bóng đêm như thể bốc hơi, không còn động tĩnh gì nữa.
Tiết Nhàn cau mày, ánh mắt quét một vòng, nhất thời không đoán ra “tơ nhện” chợt lướt qua vừa rồi rốt cuộc là thứ gì.
“Lấy ra rồi à? Cuối cùng không rung nữa hả? Ta buông tay được rồi chứ?” Thạch Đầu Trương ôm cây tránh họa mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn, hỏi một tràng như bắn pháo, “Sao các ngươi đứng bất động đầy vẻ cảnh giác thế kia?”
Bị hắn quấy nhiễu như vậy, Tiết Nhàn bấy giờ mới phát hiện, long cốt đã lấy xong, mà tay của y và Huyền Mẫn vẫn giữ nguyên trạng thái giao xen, trong lúc vô thức đã nửa buông ở bên người, mà mình thậm chí còn bất tri bất giác móc lấy một ngón tay của Huyền Mẫn.
Tiết Nhàn: “…….” Biến hóa kiểu gì mà lại thành ra cái tư thế này, sao chẳng nhớ chút gì cả……
Thế nhưng không biết là bị quỷ ám hay sao, cảm giác làn da ở lòng bàn tay và mu bàn tay chạm vào nhau lại có sự thân mật không nói nên lời, Tiết Nhàn ấy vậy mà còn thấy cảm giác thân mật này khiến người ta có chút lưu luyến, không muốn lập tức buông ra.
Vì thế y biếng nhác liếc nhìn, nhìn một lát rồi, mới chủ động bỏ tay ra.
Lúc trước Huyền Mẫn không có động tĩnh gì, cũng không biết có phải không kịp phản ứng hay không. Tiết Nhàn vừa làm vậy, hắn mới nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Khi hắn quan sát người khác, ánh mắt lúc nào cũng hờ hững mà đạm nhạt, chạm nhẹ rồi thôi, hoặc chỉ đảo lướt qua, cực ít khi dừng lại lâu. Rõ ràng đôi mắt kia thoạt nhìn luôn lãnh tĩnh mà lạnh bạc, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó khó bắt giữ, nó dường như lại hàm chứa chút ý vị khác, đen láy mà sâu thẳm, không thể thấu đáy.
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút cổ quái đến mức khó mà miêu tả, Thạch Đầu Trương ở bên kia kinh hồn vừa mới bình tĩnh thì lại không hề phát hiện, hắn ôm cây thất tha thất thểu đứng lên, có vẻ còn đang chậm chạp thích ứng với đỉnh núi không lay động nữa.
Bản mặt già nua dán lên thân cây một lát, hắn mới thở phào, “Xoạt xoạt” phủi bụi trên người, vừa phủi vừa đẩy đẩy Lục Nhập Thất còn đang ngồi khoanh chân dưới đất, nói: “Sao thế? Lẽ nào xảy ra vấn đề gì?”
Lục Nhập Thất tức khắc trợn trắng mắt, dùng ngữ điệu không lên không xuống nói: “Ta đâu biết, ta mù mà.”
Thạch Đầu Trương: “……”
Hắn thấy ngữ khí của tiểu tử này có chút quái lạ khó đoán, kẻ cũng cảm thấy quái lạ khó đoán còn có Tiết Nhàn vừa tránh khỏi người Huyền Mẫn, y liếc nhìn Lục Nhập Thất, liền thấy ánh mắt của thiếu niên chừng mười tuổi này quét một vòng quanh ngón tay mình, rồi lại nhìn chòng chọc vào hư không như giả mù.
Tiết Nhàn: “…….”
“Ban nãy là thứ gì vậy?” Y hắng giọng, vừa chuyển về chủ đề chính, vừa đứng trên đỉnh núi, quét mắt một vòng nhìn về phía xa xa, rồi sau đó lần lượt chỉ vào ba hướng: “Vừa rồi chúng nó lủi vào mấy chỗ này đúng không? Một sợi chui vào sông biến mất, một sợi khác vọt thẳng qua sông, còn có ——”
Khi nói đến sợi thứ ba, y đột nhiên nhớ tới gì đó, nhíu chặt mày, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.
“Phủ Huy Châu, Giang Tâm, phủ An Khánh.” Huyền Mẫn như thể biết rõ suy nghĩ vừa nảy lên của y, hoặc có lẽ cũng trùng hợp nghĩ giống vậy, ngón tay hắn chỉ vào ba chỗ trong không trung, quả quyết nói ra mấy địa danh.
Ba địa danh này liên kết lại với nhau, hai người nửa đường gia nhập là Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất thì không nhìn ra vấn đề gì, nhưng trong mắt đám Tiết Nhàn, mối quan hệ lại rất lớn.
“Đại trạch Lưu gia, đảo Mộ Phần, Ôn thôn.” Tiết Nhàn nhẩm lại ba địa danh mà Huyền Mẫn nói, sau đó y và Huyền Mẫn cùng liếc mắt nhìn nhau.
Tại phủ của Lưu sư gia ở huyện Ninh Dương, phủ Huy Châu, Tiết Nhàn đào được kim châu bản thể của mình; ở mộ thất dưới lòng đất đảo Mộ Phần tại Giang Tâm, y lấy được khúc long cốt thất lạc thứ nhất; lần thứ hai đào được long cốt, chính là ở Ôn thôn tại phủ An Khánh; hiện tại ngọn núi Liên Giang này là lần thứ ba.
Trên đường mặc dù gặp được Thạch Đầu Trương, từ tay hắn lấy được thanh kiếm điêu khắc từ long cốt, nhưng khúc long cốt đó là Thạch Đầu Trương đào trộm được ở núi Liên Giang này, cho nên cũng coi như là ở núi Liên Giang.
Tơ nhện kia là từ núi Liên Giang mà ra, chỗ mà ba sợi ở mé Đông vọt tới, không chừng chính là nơi từng chôn kim châu và long cốt của Tiết Nhàn, mà sợi ở mé Tây….. Nếu không đoán lầm, có lẽ chính là chỉ đến chỗ cuối cùng.
Lục Nhập Thất bỗng nhiên mở miệng, nói: “Mấy sợi bạc vừa rồi, ta cũng thấy rõ ràng.”
Lời này nói ra, liền mang một tầng nghĩa khác.
Đôi mắt kia của Lục Nhập Thất chịu ảnh hưởng từ Thập Cửu, đối với vật bình thường cũng không mẫn cảm lắm, xem như nửa mù, nhưng đối với vật mang tinh, khí, hoặc linh thì lại cực kỳ nhạy bén. Nếu cậu ta có thể thấy rõ mấy thứ giống tơ nhện vừa rồi, vậy nghĩa là những sợi tơ nhện kia thuộc về một trong ba loại trên.
Huyền Mẫn trầm ngâm một lát, rồi đưa ra một phỏng đoán: “Đại trận.”
Tiết Nhàn ngạc nhiên: “Trận?”
Song không đợi Huyền Mẫn giải thích, y liền hiểu được ý trong đó. Bất luận là kim châu, hay là long cốt, đều có dính dáng đến một ít trận cục, tỷ như Trừu hà nhập hải cục ở nhà Lưu sư gia, Bách sĩ thôi lưu cục ở Giang Tâm,… Cho nên bọn họ bị tình huống lúc ấy chuyển dời sự chú ý, mà bỏ qua một loại khả năng khác ——
Nếu như mấy trận cục này đều chỉ là mặt ngoài thì sao? Nếu mỗi vị trí chôn kim châu và long cốt, có thể xâu chuỗi thành một trận lớn hơn rộng hơn thì sao?
Ký ức của Huyền Mẫn không nguyên vẹn, trong nhất thời nửa khắc cũng không nghĩ ra được đây có thể là loại đại trận nào, song hắn suy nghĩ một hồi, vẫn mở miệng nói: “Có vài trận cục vô cùng to lớn, cần tỉnh trận.”
“Tỉnh trận?” Tiết Nhàn nhíu mi.
“Lựa chọn vị trí thích hợp, trấn dưới linh khí, lấy tứ phương chi lực thúc đẩy trận cục cuối cùng.” Huyền Mẫn giải thích, “Một khi trận cục chân chính bày xong, linh khí lúc trước sẽ chẳng quan trọng gì nữa.”
Đây có lẽ cũng giống như đóng hai thanh giá đỡ lúc trồng cây dây leo, để dây leo dễ bò lên cao, đợi đến khi leo lên, ổn định được rồi, thì giá đỡ kia có bỏ đi hay không cũng đều không ảnh hưởng.
Tiết Nhàn nghe vậy, lại hồi tưởng một lần nữa, liền cảm thấy lúc trước quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ ——
Thuật sĩ giúp Lưu sư gia bày Trừu hà nhập hải cục hẳn là kẻ biết hàng, nhưng nếu biết hàng thật, sao lại đem kim châu hóa thành từ thân thể chân long, tùy tiện đặt vào trong một trận cục nho nhỏ, lại chỉ bởi vì một tiểu nhân vật như Lưu sư gia?
Mà lúc trước ở Ôn thôn, y còn hơi buồn bực, vì sao trận cục liên hệ đến long cốt lại sơ sài như vậy, cùng lắm chỉ chặn được thuật sĩ giang hồ, với Tiết Nhàn mà nói, cái loại trận cục ở trình độ kia giống như thể là mở cửa đón khách vậy.
Bao gồm cả núi Liên Giang này cũng thế, ngay cả Thạch Đầu Trương cũng có thể đào đi một khúc.
Nếu đúng như Huyền Mẫn phỏng đoán, vậy thì những điểm đáng ngờ ấy đều có thể giải thích rõ ràng, cũng có thể lý giải chấn động càng lúc càng lớn gây ra khi đào long cốt, lúc trước dù đào ra một hai khúc long cốt, cũng chẳng ảnh hưởng lớn lắm.
Theo long cốt càng ngày càng ít, cũng giống như hủy đi những giá đỡ cuối cùng, ắt hẳn phải có chút phản ứng.
“Vậy nghĩa là ——” Sắc mặt Tiết Nhàn đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói, “Thứ gọi là đại trận kia đã bày xong.”
Cho nên lấy đi linh vật dùng để tỉnh trận này mới dễ dàng như thế.
Nhìn theo hướng những sợi tơ nhện kia vọt đến, thì mé Tây vẫn còn chút ít manh mối, có điều không biết đó là một bộ phận của tỉnh trận, hay là một bộ phận của đại trận chân chính.
Tính tình Tiết Nhàn vô cùng dứt khoát, nếu ngay cả vị trí cũng đã chỉ ra rồi, vậy thì không có lý nào lại không đi tìm.
Thế nhưng y vừa định xách người bay lên trời, thì liền bị ngăn lại.
Huyền Mẫn lại đặt tiền đồng vào tay Tiết Nhàn, nói: “Trước tiên ngươi hãy luyện hóa long cốt vừa lấy được ở nơi này đi đã, để tránh rước thêm phiền toái.”
Nói đúng ra là, để tránh đang đi nửa đường thì bị nóng đến choáng váng đầu óc, rồi lại dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Tiết Nhàn nghe vậy, cảm thấy lời này có lý, song khi y nhận lấy tiền đồng, tư vị trong lòng lại có chút phức tạp —— Sau khi sử dụng vài lần, mối liên hệ giữa y và tiền đồng…… chính xác mà nói là giữa y và Huyền Mẫn sinh ra nhờ tiền đồng, đã càng ngày càng rõ ràng, nếu lại thêm hai lần nữa, không biết sẽ dây dưa thành cái dạng gì đây.
Song nhắc đến chuyện này, y lại đột nhiên nhớ tới gì đó, rồi nhìn về Huyền Mẫn, hỏi: “Tiền đồng này của ngươi, và cả linh khí ngươi vừa rót vào tay ta, đều mạnh đến độ phàm nhân không thể làm được, ngươi ăn linh đan diệu dược gì vậy hả?”
“Chính là nơi này!” Thậm chí không cần Thạch Đầu Trương xác nhận, Tiết Nhàn đã khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Y khôi phục tốt hơn, long cốt trong núi đáp lại y cũng càng mạnh hơn. Chấn động lần này cường liệt hơn bất cứ lần nào trước đây, cho nên Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất vốn đã hơi choáng váng liền lập tức bị rung chấn đến độ lảo đảo ngã xuống đất, Thạch Đầu Trương còn trượt chân một cái, lăn thẳng xuống chân núi.
May mà Huyền Mẫn đúng lúc vươn tay kéo hắn lại.
“Ngồi đi.” Hắn dứt khoát nói với hai người.
Chấn động như vậy, núi không sụp đã là tốt số rồi, nào còn ai đứng được nổi.
Thạch Đầu Trương kéo Lục Nhập Thất mắt mờ lên, đặt mông ngồi bên một gốc cây già ở đỉnh núi, ôm chặt lấy thân cây, phòng ngừa đang ngồi cũng bị đỉnh núi này rung cho lăn xuống.
Tiết Nhàn chỉ thử siết chặt tay một chút, liền cảm thấy trạng thái của long cốt không ổn lắm, dường như bị một sức mạnh nào đó ép dưới đất, cho nên khó mà đào ra được. Cũng giống như vươn tay cầm lấy vật nào đó, hẳn phải rất nhẹ nhàng dễ dàng, ấy vậy mà lần này còn phiền toái hơn lần kia, giống như thứ đó bị đè nặng quá mức.
Nếu nói, lần trước khi lấy xương ở Ôn thôn, sức ép đè trên long cốt có thể nặng tới ngàn cân, vậy lần này quả thực như thể áp hai quả núi Thái Sơn.
Tiết Nhàn vừa nhăn mày, liền cảm giác bên cạnh có thêm một người.
Y quay đầu nhìn, quả nhiên lại là Huyền Mẫn.
Có lẽ năm nay y phạm phải Thái Tuế, kể từ lúc bị rút gân cốt, dường như y làm chuyện gì cũng đều không thuận lợi. Trên thế gian này người có năng lực hỗ trợ y đã ít lại càng ít, y từ lâu đã quen tự mình tính toán giải quyết mọi việc, có thể động thủ thì tuyệt đối không động khẩu, có thể cứng thì tuyệt đối không mềm, dù sao y cũng chẳng sợ gì. (Thái Tuế chính là sao Mộc, phạm hay xung Thái Tuế chính là để chỉ năm đó xung khắc với trị niên của sao Thái Tuế, trăm sự không thuận, làm việc gì cũng trắc trở, gặp nhiều chuyện không may.)
Nhưng mãi đến khi gặp gỡ Huyền Mẫn, y mới phát hiện, vào lúc quan trọng có người giúp một tay quả thực giảm bớt được không ít phiền toái. Y vốn tưởng với cái tính không thích người ngoài nhúng tay, cũng không ưa nợ nần người khác của mình, hẳn sẽ không thích được người khác hỗ trợ. Nhưng kỳ thực, khi Huyền Mẫn liên tiếp nhúng tay vào, y lại thấy cũng không tệ lắm.
Có lẽ là do Huyền Mẫn chọn thời cơ quá chuẩn xác, hoặc cũng có lẽ sau khi nửa liệt, kiên nhẫn và tính cách của y đều tốt lên…… Chuyện cho tới bây giờ, y bỗng dưng phát hiện, mình ấy vậy mà đã bắt đầu quen với sự tham gia của Huyền Mẫn, thậm chí còn chủ động chừa chỗ cho Huyền Mẫn.
Cũng giống như lúc này, khi Huyền Mẫn cầm tiền đồng, giúp y ngăn chặn hết thảy trở ngại khác như thể theo lý đương nhiên, vị trí trống ra kia liền được lấp vào.
Đây là lần đầu tiên khi thu hồi long cốt, Tiết Nhàn có chút không yên lòng ——
Ngọn núi điên cuồng chấn động tựa như một con hung thú giãy giụa mãnh liệt, muốn vùng thoát ra, nhưng lại bị Huyền Mẫn lấy tư thái cường ngạnh, lạnh lùng giữ trong lồng. Song khi khúc long cốt sống động kia thoát ra khỏi bùn đất, nó lại thoáng ngưng trệ.
“Đừng buông lỏng lực.” Thanh âm trầm thấp của Huyền Mẫn vang lên bên tai, tiếp đó, tay Tiết Nhàn liền bị người cầm lấy, nhiệt độ cơ thể ấm áp mang theo linh lực cuộn trào mãnh liệt xuyên thấu qua lớp da mỏng manh, rót vào trong bàn tay.
Long cốt bị chôn trong núi đột nhiên động đậy.
Ngón tay nắm lại của Tiết Nhàn khẽ cựa một chút, đỡ lấy rồi như thể hoàn hồn mà tăng thêm lực.
Chợt nghe trường phong gào thét, giữa lúc chấn động kịch liệt đến độ ngay cả cái cây già kia cũng sắp đổ, vài đoạn xương trắng đục liền thoát ra từ ba nơi trong núi, vọt thẳng đến chỗ Tiết Nhàn, khúc này nối tiếp khúc kia, khoảnh khắc tiến gần sát lòng bàn tay Tiết Nhàn, liền bị ngọn lửa vô hình đốt thành bột mịn, dán vào da tay, tan vào trong thân thể.
Y còn chưa kịp tiêu hóa long cốt, thì trong núi Liên Giang liền phát sinh một biến hóa cực kỳ quỷ dị.
Chỉ thấy bốn sợi tựa như tơ nhện, từ núi Liên Giang trườn ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Chia nhau vọt ra bốn hướng riêng biệt, chỉ là ba sợi vọt tới mé Đông của bọn họ, một sợi thì đơn thương thất mã vọt tới mé Tây.
Dấu vết kia chớp mắt liền biến mất, hòa vào trong bóng đêm như thể bốc hơi, không còn động tĩnh gì nữa.
Tiết Nhàn cau mày, ánh mắt quét một vòng, nhất thời không đoán ra “tơ nhện” chợt lướt qua vừa rồi rốt cuộc là thứ gì.
“Lấy ra rồi à? Cuối cùng không rung nữa hả? Ta buông tay được rồi chứ?” Thạch Đầu Trương ôm cây tránh họa mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn, hỏi một tràng như bắn pháo, “Sao các ngươi đứng bất động đầy vẻ cảnh giác thế kia?”
Bị hắn quấy nhiễu như vậy, Tiết Nhàn bấy giờ mới phát hiện, long cốt đã lấy xong, mà tay của y và Huyền Mẫn vẫn giữ nguyên trạng thái giao xen, trong lúc vô thức đã nửa buông ở bên người, mà mình thậm chí còn bất tri bất giác móc lấy một ngón tay của Huyền Mẫn.
Tiết Nhàn: “…….” Biến hóa kiểu gì mà lại thành ra cái tư thế này, sao chẳng nhớ chút gì cả……
Thế nhưng không biết là bị quỷ ám hay sao, cảm giác làn da ở lòng bàn tay và mu bàn tay chạm vào nhau lại có sự thân mật không nói nên lời, Tiết Nhàn ấy vậy mà còn thấy cảm giác thân mật này khiến người ta có chút lưu luyến, không muốn lập tức buông ra.
Vì thế y biếng nhác liếc nhìn, nhìn một lát rồi, mới chủ động bỏ tay ra.
Lúc trước Huyền Mẫn không có động tĩnh gì, cũng không biết có phải không kịp phản ứng hay không. Tiết Nhàn vừa làm vậy, hắn mới nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Khi hắn quan sát người khác, ánh mắt lúc nào cũng hờ hững mà đạm nhạt, chạm nhẹ rồi thôi, hoặc chỉ đảo lướt qua, cực ít khi dừng lại lâu. Rõ ràng đôi mắt kia thoạt nhìn luôn lãnh tĩnh mà lạnh bạc, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó khó bắt giữ, nó dường như lại hàm chứa chút ý vị khác, đen láy mà sâu thẳm, không thể thấu đáy.
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút cổ quái đến mức khó mà miêu tả, Thạch Đầu Trương ở bên kia kinh hồn vừa mới bình tĩnh thì lại không hề phát hiện, hắn ôm cây thất tha thất thểu đứng lên, có vẻ còn đang chậm chạp thích ứng với đỉnh núi không lay động nữa.
Bản mặt già nua dán lên thân cây một lát, hắn mới thở phào, “Xoạt xoạt” phủi bụi trên người, vừa phủi vừa đẩy đẩy Lục Nhập Thất còn đang ngồi khoanh chân dưới đất, nói: “Sao thế? Lẽ nào xảy ra vấn đề gì?”
Lục Nhập Thất tức khắc trợn trắng mắt, dùng ngữ điệu không lên không xuống nói: “Ta đâu biết, ta mù mà.”
Thạch Đầu Trương: “……”
Hắn thấy ngữ khí của tiểu tử này có chút quái lạ khó đoán, kẻ cũng cảm thấy quái lạ khó đoán còn có Tiết Nhàn vừa tránh khỏi người Huyền Mẫn, y liếc nhìn Lục Nhập Thất, liền thấy ánh mắt của thiếu niên chừng mười tuổi này quét một vòng quanh ngón tay mình, rồi lại nhìn chòng chọc vào hư không như giả mù.
Tiết Nhàn: “…….”
“Ban nãy là thứ gì vậy?” Y hắng giọng, vừa chuyển về chủ đề chính, vừa đứng trên đỉnh núi, quét mắt một vòng nhìn về phía xa xa, rồi sau đó lần lượt chỉ vào ba hướng: “Vừa rồi chúng nó lủi vào mấy chỗ này đúng không? Một sợi chui vào sông biến mất, một sợi khác vọt thẳng qua sông, còn có ——”
Khi nói đến sợi thứ ba, y đột nhiên nhớ tới gì đó, nhíu chặt mày, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.
“Phủ Huy Châu, Giang Tâm, phủ An Khánh.” Huyền Mẫn như thể biết rõ suy nghĩ vừa nảy lên của y, hoặc có lẽ cũng trùng hợp nghĩ giống vậy, ngón tay hắn chỉ vào ba chỗ trong không trung, quả quyết nói ra mấy địa danh.
Ba địa danh này liên kết lại với nhau, hai người nửa đường gia nhập là Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất thì không nhìn ra vấn đề gì, nhưng trong mắt đám Tiết Nhàn, mối quan hệ lại rất lớn.
“Đại trạch Lưu gia, đảo Mộ Phần, Ôn thôn.” Tiết Nhàn nhẩm lại ba địa danh mà Huyền Mẫn nói, sau đó y và Huyền Mẫn cùng liếc mắt nhìn nhau.
Tại phủ của Lưu sư gia ở huyện Ninh Dương, phủ Huy Châu, Tiết Nhàn đào được kim châu bản thể của mình; ở mộ thất dưới lòng đất đảo Mộ Phần tại Giang Tâm, y lấy được khúc long cốt thất lạc thứ nhất; lần thứ hai đào được long cốt, chính là ở Ôn thôn tại phủ An Khánh; hiện tại ngọn núi Liên Giang này là lần thứ ba.
Trên đường mặc dù gặp được Thạch Đầu Trương, từ tay hắn lấy được thanh kiếm điêu khắc từ long cốt, nhưng khúc long cốt đó là Thạch Đầu Trương đào trộm được ở núi Liên Giang này, cho nên cũng coi như là ở núi Liên Giang.
Tơ nhện kia là từ núi Liên Giang mà ra, chỗ mà ba sợi ở mé Đông vọt tới, không chừng chính là nơi từng chôn kim châu và long cốt của Tiết Nhàn, mà sợi ở mé Tây….. Nếu không đoán lầm, có lẽ chính là chỉ đến chỗ cuối cùng.
Lục Nhập Thất bỗng nhiên mở miệng, nói: “Mấy sợi bạc vừa rồi, ta cũng thấy rõ ràng.”
Lời này nói ra, liền mang một tầng nghĩa khác.
Đôi mắt kia của Lục Nhập Thất chịu ảnh hưởng từ Thập Cửu, đối với vật bình thường cũng không mẫn cảm lắm, xem như nửa mù, nhưng đối với vật mang tinh, khí, hoặc linh thì lại cực kỳ nhạy bén. Nếu cậu ta có thể thấy rõ mấy thứ giống tơ nhện vừa rồi, vậy nghĩa là những sợi tơ nhện kia thuộc về một trong ba loại trên.
Huyền Mẫn trầm ngâm một lát, rồi đưa ra một phỏng đoán: “Đại trận.”
Tiết Nhàn ngạc nhiên: “Trận?”
Song không đợi Huyền Mẫn giải thích, y liền hiểu được ý trong đó. Bất luận là kim châu, hay là long cốt, đều có dính dáng đến một ít trận cục, tỷ như Trừu hà nhập hải cục ở nhà Lưu sư gia, Bách sĩ thôi lưu cục ở Giang Tâm,… Cho nên bọn họ bị tình huống lúc ấy chuyển dời sự chú ý, mà bỏ qua một loại khả năng khác ——
Nếu như mấy trận cục này đều chỉ là mặt ngoài thì sao? Nếu mỗi vị trí chôn kim châu và long cốt, có thể xâu chuỗi thành một trận lớn hơn rộng hơn thì sao?
Ký ức của Huyền Mẫn không nguyên vẹn, trong nhất thời nửa khắc cũng không nghĩ ra được đây có thể là loại đại trận nào, song hắn suy nghĩ một hồi, vẫn mở miệng nói: “Có vài trận cục vô cùng to lớn, cần tỉnh trận.”
“Tỉnh trận?” Tiết Nhàn nhíu mi.
“Lựa chọn vị trí thích hợp, trấn dưới linh khí, lấy tứ phương chi lực thúc đẩy trận cục cuối cùng.” Huyền Mẫn giải thích, “Một khi trận cục chân chính bày xong, linh khí lúc trước sẽ chẳng quan trọng gì nữa.”
Đây có lẽ cũng giống như đóng hai thanh giá đỡ lúc trồng cây dây leo, để dây leo dễ bò lên cao, đợi đến khi leo lên, ổn định được rồi, thì giá đỡ kia có bỏ đi hay không cũng đều không ảnh hưởng.
Tiết Nhàn nghe vậy, lại hồi tưởng một lần nữa, liền cảm thấy lúc trước quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ ——
Thuật sĩ giúp Lưu sư gia bày Trừu hà nhập hải cục hẳn là kẻ biết hàng, nhưng nếu biết hàng thật, sao lại đem kim châu hóa thành từ thân thể chân long, tùy tiện đặt vào trong một trận cục nho nhỏ, lại chỉ bởi vì một tiểu nhân vật như Lưu sư gia?
Mà lúc trước ở Ôn thôn, y còn hơi buồn bực, vì sao trận cục liên hệ đến long cốt lại sơ sài như vậy, cùng lắm chỉ chặn được thuật sĩ giang hồ, với Tiết Nhàn mà nói, cái loại trận cục ở trình độ kia giống như thể là mở cửa đón khách vậy.
Bao gồm cả núi Liên Giang này cũng thế, ngay cả Thạch Đầu Trương cũng có thể đào đi một khúc.
Nếu đúng như Huyền Mẫn phỏng đoán, vậy thì những điểm đáng ngờ ấy đều có thể giải thích rõ ràng, cũng có thể lý giải chấn động càng lúc càng lớn gây ra khi đào long cốt, lúc trước dù đào ra một hai khúc long cốt, cũng chẳng ảnh hưởng lớn lắm.
Theo long cốt càng ngày càng ít, cũng giống như hủy đi những giá đỡ cuối cùng, ắt hẳn phải có chút phản ứng.
“Vậy nghĩa là ——” Sắc mặt Tiết Nhàn đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói, “Thứ gọi là đại trận kia đã bày xong.”
Cho nên lấy đi linh vật dùng để tỉnh trận này mới dễ dàng như thế.
Nhìn theo hướng những sợi tơ nhện kia vọt đến, thì mé Tây vẫn còn chút ít manh mối, có điều không biết đó là một bộ phận của tỉnh trận, hay là một bộ phận của đại trận chân chính.
Tính tình Tiết Nhàn vô cùng dứt khoát, nếu ngay cả vị trí cũng đã chỉ ra rồi, vậy thì không có lý nào lại không đi tìm.
Thế nhưng y vừa định xách người bay lên trời, thì liền bị ngăn lại.
Huyền Mẫn lại đặt tiền đồng vào tay Tiết Nhàn, nói: “Trước tiên ngươi hãy luyện hóa long cốt vừa lấy được ở nơi này đi đã, để tránh rước thêm phiền toái.”
Nói đúng ra là, để tránh đang đi nửa đường thì bị nóng đến choáng váng đầu óc, rồi lại dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Tiết Nhàn nghe vậy, cảm thấy lời này có lý, song khi y nhận lấy tiền đồng, tư vị trong lòng lại có chút phức tạp —— Sau khi sử dụng vài lần, mối liên hệ giữa y và tiền đồng…… chính xác mà nói là giữa y và Huyền Mẫn sinh ra nhờ tiền đồng, đã càng ngày càng rõ ràng, nếu lại thêm hai lần nữa, không biết sẽ dây dưa thành cái dạng gì đây.
Song nhắc đến chuyện này, y lại đột nhiên nhớ tới gì đó, rồi nhìn về Huyền Mẫn, hỏi: “Tiền đồng này của ngươi, và cả linh khí ngươi vừa rót vào tay ta, đều mạnh đến độ phàm nhân không thể làm được, ngươi ăn linh đan diệu dược gì vậy hả?”
Bình luận truyện