Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 5 - Chương 87: Giang hà huyết (Máu trên sông) – 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

118jpg

“Không phải truyền tin nói gặp ở núi Giang Tùng sao……” Sau khi nhìn rõ bộ dáng Huyền Mẫn, kẻ lẩn vào bầy âm thi đông đúc che giấu bản thân rốt cuộc cũng bại lộ vị trí của mình. Trên người hắn vẫn còn giữ thủ thuật che mắt, trông không khác gì âm thi, thịt nát đã rơi rụng xuống đất trong lúc không ngừng trốn chạy tránh né, lộ ra xương cốt cong cong vẹo vẹo, như thể chắp vá, hiện màu vàng đen, tỏa ra thứ mùi khiến người ta buồn nôn.

Thế nhưng âm thi chung quanh hắn bị giam trong màn kim quang, đã bị ép đến co quắp trên đất, biến thành một đống xương bể, chỉ dư lại chút khí âm oán dính dớp vương vất ở trên, khiến hắn đứng đó trông lại càng nổi bật, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Đầu hắn chỉ còn một cái đầu lâu, trên xương cốt tràn đầy vết nứt, làn da khô quắt dính chặt lấy xương, hốc mắt chỉ còn hai lỗ hổng tối om. Gương mặt như vậy đương nhiên không nhìn ra được thần sắc gì, nhưng từ khuôn miệng mờ mịt mở rộng của hắn, có lẽ là sửng sốt đến quên cả tình hình.

Nếu ra tay vào thời điểm này, hắn ắt hẳn không kịp trở tay.

Nhưng Tiết Nhàn chẳng nhìn thấy hắn, ngoại trừ kim quang kia, hết thảy trong sơn cốc dường như đều chẳng liên quan tới y. Y chỉ biết đau đớn trên lưng vẫn xuyên thấu vào trong tim, giống như trơ mắt bị người đâm một đao vào thân thể, nơi ngực là lãnh ý thấu xương kinh tâm, lạnh như ngày đông giá rét.

Giữa Huyền Mẫn và y cách núi đá, cách kim quang, cách một tầng hơi nước dày đặc. Nhưng y lại không nâng tay gạt hơi nước đi, chỉ cách màn hơi nước lẳng lặng nhìn bóng trắng trên đỉnh đá, khẽ lặp lại một câu: “Quốc sư?”

Rất nhiều chi tiết ngày trước cuồn cuộn tràn vào đầu trong nháy mắt, hữu dụng hay vô dụng, rõ ràng hay mơ hồ, cứ lóe lên một cách lộn xộn khiến não phát đau, theo một tiếng xưng hô “Quốc sư” này, bỗng trở nên sáng tỏ ——

Năng lực không tầm thường, liên quan tới quan phủ, tính tình cực kỳ chú ý, còn có đội ngũ lần trước chạm mặt ở dưới núi Bá Ki……

Thực ra nơi nơi đều có dấu vết biểu lộ thân phận lai lịch của Huyền Mẫn, mấy ngày nay, đặc biệt sau khi vào động Bách Trùng, cảm giác không thoải mái cứ quanh quẩn không tan này căn bản chính là một loại bất an theo bản năng, thậm chí mang theo một loại sợ hãi.

Y đã sớm có cảm giác, chỉ là vẫn luôn cố ý vô tình xem nhẹ mà thôi.

Dẫu tới bây giờ, thông qua liên hệ từ tiền đồng mà tự mình trải qua ký ức của Huyền Mẫn, y vẫn ôm một tia hi vọng may mắn cuối cùng, vẫn muốn chính miệng hỏi rõ Huyền Mẫn, thậm chí có thể giả vờ si ngốc một lần, chỉ cần Huyền Mẫn lắc đầu phủ nhận, chỉ cần Huyền Mẫn nói một chữ “Không”……

“Mùng bảy tháng sáu, năm Mậu Thìn…..” Tiết Nhàn trân trân nhìn bóng trắng phía sau màn hơi nước, nhẹ giọng lặp lại một lần lời nói trong ký ức của Huyền Mẫn.

Y thấy bóng trắng kia hình như thoáng cứng đờ.

Song hơi nước quá dày, khiến y khó nhận ra rốt cuộc có phải ảo giác hay không.

“Mùng bảy tháng sáu năm Mậu Thìn theo như lời ngươi nói, là ngày gì…..” Ánh mắt Tiết Nhàn vẫn không nhúc nhích, hỏi xong một câu hoàn chỉnh.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng đến gần như không có điểm cuối, y chưa từng để ý câu trả lời của một người như vậy, trong một khoảnh khắc, y thậm chí có chút đổi ý, muốn mở miệng cắt ngang, thu lại câu hỏi vừa rồi.

Lần đầu tiên y sợ nghe lời nói thật đến như thế.

Nhưng người đứng trên núi đá kia từng nói với y rằng “Ta sẽ không lừa ngươi.”

Huyền Mẫn trầm mặc rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi ngực Tiết Nhàn lạnh như thể đã chẳng còn tri giác, mới nghe thấy hắn dùng thanh âm khàn khàn nói: “Kiếp kỳ của chân long……”

Mi mắt Tiết khẽ động, rồi sau đó lẳng lặng khép mắt lại, khi lần nữa mở ra, đã là thần sắc vô cảm. Y liếc nhìn Huyền Mẫn một thoáng cuối cùng, dùng thanh âm lãnh tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt, nói một chữ: “Tốt.”

——

Trong một ngôi chùa cách núi Giang Tùng hơn mười dặm, một tiểu sa di có gương mặt mang vẻ thiếu niên đang khoanh chân ngồi bên cửa sổ xem kinh thư, khi đang định lật trang, ngoài phòng bỗng nổi mây đen dày đặc, sấm vang chớp rền.

Tiểu sa di đặt kinh thư xuống, ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn.

Ngôi chùa của bọn họ được xây dựa vào núi, là nơi cao nhất trong phương viên mười dặm. Từ góc độ của cậu, có thể mơ hồ trông thấy phía xa xa còn có một ngọn núi, trước núi mênh mông sông nước, trên núi còn có một ngôi chùa lẻ loi.

Mây đen và sấm sét này đến bất ngờ, chẳng hề có điềm báo trước, giống như ông trời bỗng thương tâm, nổi cơn nóng giận.

Mây đen tầng tầng cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt đã từ khoảng trời bên này kéo đến khoảng trời bên kia, áp xuống như nặng nề đè trên nóc nhà, vươn tay là có thể với tới.

Tiểu sa di thấy vừa kỳ quái vừa lạ lùng, thật muốn vươn tay dò xét một chút, nhưng ngón tay còn chưa duỗi thẳng thì mưa to bỗng nhiên đổ xuống.

Trận mưa này rất lớn, lớn đến nỗi ngay cả ngọn núi phía xa cũng không nhìn rõ, chỉ loáng thoáng thấy được cái bóng mờ nhạt của ngôi chùa cô độc.

Tay của tiểu sa di bị nước mưa đâm đến đau, ống tay áo của bộ tăng y xám lập tức ướt đẫm, dính lên cánh tay. Tay áo ướt dán lên người đương nhiên không thoải mái, thế nhưng tiểu sa di lại chẳng để ý, chỉ ngây ngẩn nhìn mưa lớn.

Chẳng biết vì sao, cậu bất giác cảm thấy trận mưa tầm tã này giống như đang phát tiết, người xem bỗng khổ sở trong lòng, giống như cũng bị mây đen bao bọc vậy, sầu muộn, có chút không thở nổi.

Tuổi cậu còn nhỏ, sống lâu trên núi, rất ít khi sinh ra loại cảm xúc chẳng có căn nguyên này, chỉ chợt nhớ tới trong kinh thư vừa xem, có một câu mà cậu không lý giải được: Vì yêu mà sinh sầu, vì yêu mà sinh sợ, nếu rời được tình yêu, chẳng sầu cũng chẳng sợ. [1]

Cậu nhìn cơn mưa xối xả, lặng lẽ xuất thần hồi lâu, mãi đến khi sư huynh tiến vào dặn cậu đóng cửa.

“Sư huynh, đệ vừa mới thấy ở ngôi chùa trên ngọn núi đằng trước có người.” Tiểu sa di nâng tay chỉ vào bóng núi nhạt như khói xanh trong màn mưa, quay đầu nói.

“Đệ làm cách nào mà thấy có người ở chỗ xa như vậy chứ?” Sư huynh dở khóc dở cười, lại nói, “Không có đâu, đó là Đại Trạch tự, quỷ tự nổi tiếng, bỏ hoang chẳng biết đã bao nhiêu năm, bóng người ở đâu ra.”

“Đệ nhìn thấy thật mà, thấy từ lúc còn chưa đổ mưa, mặc bạch y, vừa mới đứng trên đỉnh tháp, nhưng khi nhìn lại thì đã chẳng thấy bóng dáng.” Tiểu sa di niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, có lẽ cho rằng là cô hồn dã quỷ nào đó.

Thực ra không cần sư huynh nói, cậu cũng biết ngôi chùa lẻ loi kia là Đại Trạch tự.

Trước đây cậu từng nghe các sư huynh nhắc đến đôi câu, nói rằng rất lâu trước kia, có lẽ là hơn một trăm năm hoặc hơn hai trăm năm về trước, có một thiếu niên từ Nam Cương đến Đại Trạch tự xuống tóc, còn chưa thụ giới thì Đại Trạch tự bất ngờ gặp lôi hoảyy, toàn bộ tăng nhân đều chết trong biển lửa, cho nên khi dân gian ngầm nhắc đến Đại Trạch tự, ngoại trừ than tiếc, thì là bàn tán rằng thiếu niên Nam Cương kia hẳn là tai tinh khắc người khắc cả chính mình.

Hơn mười năm sau, ở núi Giang Tùng có người từng thấy một bạch y tăng nhân, nhặt một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi trước cửa Đại Trạch tự hoang phế rồi rời đi.

Tiều phu trông thấy bạch y tăng nhân kia một mực thề thốt rằng, tăng nhân kia xắn tay áo lên, trên cổ tay lộ ra đồ đằng mà chỉ vùng Nam Cương mới có.

Mà mấy chục năm sau, lại có người gặp được một bạch y tăng nhân trên núi Giang Tùng, đương nhiên, lần này tăng nhân kia không xắn tay áo lên, chẳng thấy được trên cổ tay có đồ đằng gì hay không, nhưng tăng nhân đó cũng nhặt một đứa trẻ trên núi rồi rời đi.

Tất nhiên, mấy lời đồn đãi này bởi vì chẳng thể kiểm chứng, cho nên không truyền lưu rộng rãi, cho tới bây giờ, có lẽ chỉ ở trong ngôi chùa cách xa nhìn về phía Đại Trạch tự này mới thỉnh thoảng có người nhắc đến. Tiểu sa di nhớ lúc trước khi kể với mình, sư huynh còn buồn cười bảo rằng: Trước kia sư phụ kể với ta, lời đồn kỳ quái nhất còn nói, thiếu niên đến từ Nam Cương chính là bạch y tăng nhân kia, mà bạch y tăng nhân kia, chính là quốc sư sau này.

“Vậy đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi và đứa bé sau này thì sao?” Tiểu sa di lúc ấy đã hỏi như vậy.

Sư huynh tức giận đáp: “Đệ tin thật đấy à? Ta làm sao biết được.”

Trong lòng tiểu sa di, quỷ tự lẻ loi kia luôn đi kèm với đủ loại truyền thuyết, có vẻ thần bí khó lường, thấy cái gì ở đó cũng đều có khả năng.

“Đừng ngẩn ra đó nữa, trận mưa này lớn bất thường, sáng nay nghe nói sông ngòi trong huyện đều dâng nước, lại mưa thêm một trận, sợ là lên đến cổ chân mất. Đệ mà cứ mở cửa sổ như vậy, có khi phòng ngập luôn đấy.” Sư huynh quở trách.

Tiểu sa di luôn miệng vâng dạ, vươn tay nắm lấy khung cửa sổ, lúc đang định khép vào, ánh mắt cậu vô thức nhìn lên trên trời, chợt ngừng tay lại.

“Sư huynh…..”

“Lại làm sao? Đóng cửa sổ mà cũng lao lực như vậy hả?” Sư huynh dở khóc dở cười đi tới gần, tính nâng tay kéo giúp cậu, liền thấy tiểu sa di ngỡ ngàng chỉ vào mây đen, ngây ngốc nói: “Hình như, đệ nhìn thấy rồng…..”

Sư huynh nghe vậy, đang định cốc đầu cậu một cái, thì đã thấy trong biển mây có một bóng dài chợt lướt qua, bọc mình trong vân lôi trắng xóa, nhìn không rõ bộ dáng. Nhưng cái bóng kia, trông kiểu gì cũng thấy giống một con rồng!

“Trời ơi ——” Sư huynh sững sờ kêu lên.

Tiểu sa di chỉ vào núi Giang Tùng, vẻ mặt dại ra: “Hình như, hình như lao đến Đại Trạch tự!”

Cùng lúc đó, trong Đại Trạch tự trên đỉnh núi Giang Tùng, đội nhân mã trừ tà đông đảo của Thái Thường tự đang đứng bên trong đại điện. Xưa kia đại hỏa thiêu không tính là lâu, nhưng Đại Trạch tự này vị trí xa xôi, đèn nhang thưa thớt, tăng nhân vốn ít ỏi, lửa kia lại là ban đêm bị sét đánh mà bốc lên, bấy giờ mới không có người nào thoát ra được.

Kỳ thực, trận lửa kia chỉ thiêu phía sau, vài tòa điện đằng trước không bị hao tổn nặng.

Hai người Thái Bốc và Thái Chúc theo chỉ thị của quốc sư, mang theo khoảng trăm chấn tử, ngồi đối diện nhau quây thành vòng tròn trong đại điện, Thái Bốc ở đầu, Thái Chúc bọc cuối, trên mặt đất chính giữa là một thạch điêu nho nhỏ, trên thạch điêu có khắc phù văn phức tạp, từ trên xuống dưới dán đầy hoàng phù giấy dầu, dưới đáy thạch điêu là vòng tròn vẽ bằng máu.

Thái Bốc bảo các chấn tử chích lấy một giọt máu trên đầu ngón cái, giọt máu đỏ tươi ứa ra, khi sắp nhỏ xuống, trong đại điện bỗng vang lên một tiếng thở dài, thanh âm kia cực khẽ, xen lẫn trong tiếng gió ngoài điện, cho nên ngoại trừ Thái Bốc sửng sốt một chút, nhưng người khác đều không hề nhận ra.

Thái Bốc cau mày, cảnh giác nhìn một vòng, lại nghĩ khi đến đại điện này bọn họ đã tìm cẩn thận, tuyệt đối không có người ngoài.

Nghe nhầm ư?

Thái Bốc nhủ thẩm trong lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu không quản mấy chuyện này nữa. Nàng dặn dò mọi người một phen, rồi giơ tay ấn ngón cái mang giọt máu lên mặt đất phía trước, trăm chấn tử và Thái Chúc cũng cùng ấn xuống.

Liền thấy từng sợi tơ máu mảnh như tóc kéo ra từ nơi ngón cái ấn xuống, bò về phía thạch điêu kia như thể vật sống.

Sau đó mọi người nhắm mắt lại, mở miệng thấp giọng tụng kinh.

Tiếng leng keng truyền ra từ trong đại điện, lại chợt phiêu tán trong màn mưa xối xả……

Nhân mã của Thái Thường tự ở hai nơi núi Vạn Thạch và Động Đình cũng giống như bọn họ, ngồi quây quanh thạch điêu mà quốc sư đặt sẵn từ trước, ấn ngón cái nhỏ máu xuống đất.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích [1]: Vì yêu mà sinh sầu, vì yêu mà sinh sợ, nếu rời được tình yêu, chẳng sầu cũng chẳng sợ. ——《Diệu Sắc Vương cầu pháp kệ》

Hay lắm, cuối cùng cũng tới được đây, tôi cam đoan sẽ khiến bọn họ trải qua một năm ngọt đến phát ngấy luôn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện