Chương 31: Tao cõng mày (1)
Edit: A Uyển
Sáng sớm hôm sau.
Ngày hôm qua mưa trọn một ngày, hôm nay trời quang mây tạnh.
Sắc trời trong trẻo như vừa được gội rửa, ánh nắng rực rỡ xuyên ra tầng mây mềm mại.
Trong phòng được ánh nắng chiếu đến như bừng sáng, tiếng chuông báo thức ở đầu giường reo không ngừng, Lê Nhan đang nằm ngủ thẳng tắp mờ mịt ngồi dậy. Tròng mắt đen nhánh còn vương chút nước, con người còn có chút lờ đờ, không có tiêu điểm.
Sau khi tắt đồng hồ, Lê Nhan mang dép đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Mái tóc ngắn bởi vì nằm ngủ có chút lộn xộn, có vài cọng không nghe lời vểnh lên. Lúc rửa mặt, Lê Nhan mới chợt phát hiện cơ thể hôm nay không đúng lắm.
Nhiệt độ trên mặt khá nóng.
Sờ lên như bị bỏng.
Giọt nước lạnh từ chiếc cằm trắng nõn chảy xuống, Lê Nhan dừng động tác đang lau mặt.
Tối qua Lê Nhan ngủ rất sâu, cảm giác như bị bóng đè, sáng nay lúc rời giường khó khăn lắm mới nhấc được mí mắt.
Đứng lên mới phát hiện tối qua quên khóa cửa sổ, hôm qua buổi tối cũng còn mưa, bị gió lạnh thổi vào cả đêm cộng thêm việc hôm qua ở trường còn bị dính mưa.
Lê Nhan ngước mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương, giơ tay lên sờ trán, lúc này mới nhận ra ——
Cô chắc là, bị cảm rồi. . .
Nhưng không bị quá nặng.
Lê Nhan rửa mặt và chải đầu với tốc độ nhanh nhất, thay đồng phục rồi xuống lầu ăn sáng.
Vẫn phải đến trường, cô không muốn xin nghỉ chỉ vì bị cảm nhẹ. Chỉ cần Lục Lâm còn đi học, Lê Nhan vẫn phải bận tâm.
Cổ họng hơi rát, Lê Nhan không có khẩu vị, chỉ uống một chén cháo nhỏ, rồi mang theo một chai sữa ở trong ba lô.
Tài xế đưa Lê Nhan đến trường, lúc Lê Nhan vừa bước chân vào cửa lớp, trùng hợp đụng phải Lục Lâm cũng vừa đến.
"Lớp trưởng, chào nha." Dựa lưng vào khung cửa, Lục Lâm ngáp một cái, lười biếng cất tiếng chào Lê Nhan.
"Ừm." Lê Nhan nhỏ giọng trả lời, giọng nói khàn khàn. Rũ ánh mắt, Lê Nhan né qua người Lục Lâm, đi thẳng vào chỗ ngồi.
Phản ứng lạnh nhạt như vậy, còn không thèm nói thêm mấy chữ?
Dù gì hôm qua còn đi ăn cơm chung mà. Lục Lâm bĩu môi một cái.
Lắc đầu, Lục Lâm cũng đi theo vào lớp, tiện tay nhét ba lô vào trong ngăn bàn. Hắn vừa vào chỗ ngồi liền nằm lên bàn, hoàn toàn là một bộ dáng chuẩn bị đi ngủ.
Các bạn học cũng lục đục vào chỗ ngồi. Chuông vào lớp vang lên, tiết tự học buổi sáng bắt đầu, Lục Lâm thường ngày nằm ườn ra ngủ hôm nay tự nhiên lại không ngủ được.
Lại đổi một tư thế nằm khác, Lục Lâm cuối cùng dứt khoát không ngủ nữa, ngửa cổ về đằng sau, tựa lưng vào ghế ngồi.
Hứa Sở Thiều ngồi cùng bàn chú ý đến động tĩnh của Lục Lâm, có chút nơm nớp lo sợ, lấy sách che một bên mặt mới dám nghiên đầu nói nhỏ với Lục Lâm: "Anh Lục, có phải em đọc bài lớn quá ảnh hưởng đến anh không? Thật xin lỗi, em sẽ đọc nhỏ lại!"
"Không liên quan đến mày, cứ học đi." Lục Lâm nhấc mi mắt, cũng không nhìn Hứa Sở Thiều, thờ ơ trả lời.
"Ồ ồ, vậy được rồi!" Nếu không phải do lỗi do mình, Hứa Sở Thiều cũng tự ý thức không nên quấy rầy Lục Lâm, tiếp tục đọc thầm học văn.
Lục Lâm lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Nhan, ánh mắt khẽ đổi, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Không đúng.
Trực giác mãnh liệt nói cho Lục Lâm, Lê Nhan ngày hôm nay có gì đó rất không đúng.
Tiết tự học đã bắt đầu được một lúc lâu nhưng Lục Lâm lại không hề nghe thấy tiếng Lê Nhan đọc sách. Bình thường thời gian này lúc hắn ngủ đều nghe được tiếng nghiêm túc học văn hoặc ôn từ tiếng Anh truyền từ bàn trên xuống.
Giọng nói Lê Nhan mát lạnh ôn hòa, cho dù là đọc sách cũng rất dễ nghe.
Một tháng nay, Lục Lâm nghe riết quen rồi.
Chỉ là hôm nay lại không nghe thấy, hắn tự dưng có chút phiền muộn, ngủ cũng không nổi.
Cẩn thận quan sát một lúc, Lục Lâm phát hiện hôm nay tư thế ngồi của Lê Nhan cũng không thẳng tắp như mọi hôm, nhìn qua có chút uể oải.
Giống như là ——
Bị bệnh rồi.
Bình luận truyện