Chương 8: Ô, bạn học, cùng nhau trốn học?
Edit: A Uyển
Lục Lâm kéo Lâm Dư ra sau lưng, để lát nữa khỏi bị thương.
Tên đại ca cầm đầu hiển nhiên đã bị thương, Lục Lâm bị mấy tên đệ tử vây quanh, như là rắn mất đầu vùng lên chống trả.
Ánh sáng mông lung, thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo. Lục Lâm thân đã cao hơn 1 mét 8, tỉ lệ hoàng kim, vai rộng eo thon, chân dài tay dài, lúc đánh nhau ánh mắt sáng rực, làm người khác khó mà dời mắt.
Trong chốc lát, trên mặt đất liền nằm năm sáu tên to con. Năm phút sau, đối phương toàn diệt.
"Xem nhóc con như mày ra tay đủ ác, lần sau cứ chờ đó!"
Đe dọa xong, một đám người từ trên mặt đất lật đật đứng lên rồi cuống quýt rời đi, chỉ là bóng dáng thất tha thất thểu như chạy trối chết.
Lê Nhan núp ở khúc ngoặt phía sau cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ, lấy tay chống cằm, âm thầm tỏ vẻ hài lòng.
Nam nữ chính lần đầu gặp nhau anh hùng cứu mỹ nhân đã hoàn thành √
Rất tốt, cốt truyện vẫn đang tiến triển.
Người đều rời đi, Lục Lâm quay đầu nhìn xem nữ sinh cùng trường mà chính mình vừa mới cứu. Tóc đuôi ngựa buộc thấp, mái bằng, trên người mặc đồng phục không chút nào cẩu thả, dáng người có chút gầy gò, "con gái nhà lành" điển hình.
"Cái kia, bạn không bị thương chứ?" Lục Lâm sơ lược đánh giá, nữ sinh ngoại trừ cằm và cổ tay có chút vết bầm còn lại hình như không sao.
Nếu không có việc gì, Lục Lâm cầm áo khoác muốn rời đi. Vừa xoay người, Lâm Dư đột nhiên kéo hắn lại, âm thanh sợ hãi từ sau lưng truyền đến.
"Bạn học Lục...... Cảm ơn cậu."
"Bạn biết tôi?" Lục Lâm nhướng mày, cánh môi mỏng giương lên, mang theo vài phần vô lại.
Nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, khuôn mặt thâm thúy, ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng...... Chẳng trách mấy nữ sinh trong lớp mỗi lần nói về Lục Lâm là luôn hân hoan nhảy nhót. Lâm Dư cắn môi dưới, không lý do có chút khẩn trương.
Lục Lâm...... Cô tất nhiên biết.
Giáo bá kiêm giáo thảo, Thất trung không ai không biết.
"Ừm. Mình, mình là Lâm Dư." Gật gật đầu, Lâm Dư chậm chạp lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Thiếu nữ mặt mày thanh tú, lúc lộ ra nụ cười yếu ớt, giống như một nhành hoa bách hợp trắng đang nở rộ.
Lâm Dư......
Cái tên truyền vào trong tai, trong đầu Lục Lâm mới có một chút ấn tượng.
Nếu như nhớ không lầm, thi tháng lần này người xui xẻo bị Lê Nhan đẩy xuống vị trí thứ hai toàn khối, tên là Lâm Dư.
Lại là một học bá.
Đầu lưỡi chạm vào ngạnh hàm, Lục Lâm có chút hờ hững hất ngón tay Lâm Dư ra, bàn tay đưa ra sau thờ ơ vẫy vẫy liền nhanh chóng rời khỏi.
Vốn dĩ chỉ là tiện tay giúp đỡ, loại học sinh chăm ngoan này, không cùng một loại người với hắn, vẫn là không muốn liên lụy quá nhiều.
Lâm Dư ở phía sau mím môi, nhưng trong lòng còn lo lắng tình trạng của bà nội ở nhà, dừng một chút rồi nhanh chân rời khỏi con hẻm nhỏ. Việc cảm ơn bạn học Lục...... tìm cơ hội rồi tính.
Lúc đầu Lục Lâm lần này đi ra ngoài là muốn đến tiệm net, giữa đường lại nhảy ra một Lâm Dư, xô sát một trận, đột nhiên thay đổi ý định. Tiệm net có chút ồn ào, đi hoài cũng chán, còn không bằng ngốc ở trong lớp nghe giáo viên giảng bài như thôi miên để ngủ bù.
Khi sắp đi đến lối ra của con hẻm, Lục Lâm lại chuyển bước chân, vòng đường cũ trở về.
Lần này, Lê Nhan đi sau theo dõi không đoán trước được.
Vì thế, một trước một sau, hai người cùng lúc đụng phải.
Lục Lâm: "......"
Lê Nhan: "......"
Tôi nói tôi không có theo dõi cậu, cậu tin không?
Tròng mắt nâu thẫm phản chiếu hình ảnh thiếu niên thanh tuyển ở đối diện, Lục Lâm đột nhiên hạ giọng cười một tiếng. Thanh âm trầm thấp đầy từ tính trong ngõ nhỏ im ắng nghe phá lệ rõ ràng.
"Lê Nhan, à không đúng, là học bá - lớp trưởng đại nhân luôn nghiêm ngặt tuân thủ nội quy trường của chúng ta. Mày đây là, cũng trốn học?" Mi dài hơi nhướng, Lục Lâm nheo lại đôi mắt.
Bình luận truyện